Chương 1
Giang Yến và bạn trai quen nhau khoảng hai tháng, năm trước rốt cục chia tay. Buổi sáng hôm đó Giang Yến đang ngủ, rèm cửa sổ trong phòng ngủ không mở ra, Trương Giả Chi đưa lưng về phía cậu, nhẹ giọng nói: “A Yến anh muốn phấn đấu để tốt hơn.” Lại hỏi Giang Yến: “Em.. chừng nào thì chuẩn bị phấn đấu để tốt hơn.”
Giang Yến mới vừa tỉnh lại có chút hoảng hốt, lập tức khẽ cười một cái, hai người bọn họ một người bệnh trầm cảm một người bị bệnh thần kinh, Trương Giả Chi còn nói muốn đi phấn đấu, để lại cậu một mình một người, Giang Yến cảm thấy có chút buồn cười.
Cậu nói một câu: “Ồ.” Sau đó chui vào chăn vùi đầu ngủ tiếp. Trương Giả Chi kéo vali ra cửa, cuối cùng chỉ có một âm thanh vang lên “Cùm cụp” đóng cửa lại.
Các bạn hỏi Giang Yến có yêu Trương Giả Chi nhiều không? Kỳ thực không có yêu, vì bên người không có ai nên cậu cảm thấy cô quạnh, cậu không quá yêu thích một ai. Bọn họ bên nhau là bất ngờ, Trương Giả Chi có bệnh trầm cảm, áp lực lớn nên thích sống mơ mơ màng màng, lôi kéo Giang Yến đi dạo. Giang Yến thì không nghĩ nhiều, thích có người ở bên cạnh nên theo Trương Giả Chi tìm đường chết. Bọn họ nắm tay cầm chai rượu ở trên cầu vượt gào thét, ôm đầu khóc rống, cuối cùng không có tình cảm gì cũng tự nhiên ở cùng một chỗ.
Trương Giả Chi không thể quên được bạn trai cũ, Giang Yến cũng không qua được một “Tần Việt”.
Giang Yến ở trên sân thượng ăn muỗng kem cuối cùng, cảm thấy đã đến lúc có thể nhảy xuống. Nhưng đây là tầng 28, độ cao làm cho chân cậu run rẩy, lá gan của cậu hơi nhỏ, nhìn lầu cao như vậy cũng sợ, sợ đau, cũng sợ chết không dễ nhìn, sợ bị người khác đăng trên weibo, thật là mất mặt.
Mấu chốt nhất chính là trước khi chết lại còn muốn gặp Tần Việt một lần, Giang Yến đánh cho mình hai bạt tay, mắng một câu “Thật tiện.” Rồi thì mặt mày xám xịt đi xuống.
Bạn muốn hỏi tại sao cậu muốn tự sát? Kỳ thực cậu cũng không rõ ràng, cậu không phải rất muốn chết, nhưng sống cũng không có cái gì mong đợi, chết đi cũng không có quan hệ. Sinh hoạt đều có cục diện đáng buồn, tiếp tục cũng không có thêm sóng to gió lớn gì cả. Hơn nữa bây giờ cậu không cai nổi thuốc, sớm muộn cũng có một ngày nội tạng suy kiệt mà chết, cho nên sống sót cũng vô dụng.
Giang Yến tự nói với mình cậu không nhớ Tần Việt một chút nào, cậu không yêu tên kia một chút nào, cái người kia lừa dối cậu, lợi dụng cậu, thương tổn cậu, cậu nên cách anh ta càng xa càng tốt.
Trước đây vào thời gian này Giang Yến sẽ cùng Trương Giả Chi uống rượu, sau đó xem phim, hiện giờ cậu không muốn làm gì hết. Nửa giờ trước đây Giang Yến muốn nhảy lầu, nửa giờ sau cậu ở nhà nằm trên ghế salông, ngủ.
Ban đêm mười một giờ, Giang Yến cảm thấy trong nhà quá buồn bực, khiến người khó chịu, cậu thay quần áo ra cửa. Dọc theo đường cái đi về phía trước, cậu cũng không biết mình nên đi đâu, trên đường ánh đèn lộng lẫy rất đẹp, nhưng cậu chỉ có một mình, ngay cả Trương Giả Chi cũng quyết định phải tốt lên, sau này còn có người nào cùng cậu tìm đường chết không?
Ngẫu nhiên nhớ tới gần đây có một quán rượu, vì vậy Giang Yến gọi một chiếc xe đến quán rượu đó. Bởi vì là gay bar nên nằm ở một nơi khá vắng vẻ, vé vào cửa không mắc, chỉ cần 150 đồng có thể uống rượu thoải mái.
Bên trong có một vũ công ở trần đang khiêu vũ, Giang Yến ở phía trước đài dùng vé vào cửa đổi rượu uống.
Ánh đèn ở quán bar rất tối, gương mặt tiều tụy của Giang Yến khi say rượu uể oải càng trở nên diễm lệ. Âm nhạc rất sôi động, đâu đâu cũng thấy người nhảy nhót. Giang Yến cảm thấy như vậy khá vui vẻ, nhưng cậu vẫn chảy nước mắt, cậu muốn lớn tiếng gào thét, muốn kêu to, muốn đập nát hết những ly thủy tinh, đâm chết mình, cậu không muốn trong đầu vẫn tồn tại hình bóng của Tần Việt.
Chất rượu khiến người đánh mất lý trí, cậu khóc, vẫn luôn khóc, cuối cùng rượu uống không ít, chân cũng bắt đầu đi không vững. Giang Yến nói mình không có say, chỉ không khống chế được mình, cứ như vậy trôi về sàn nhảy, người khác khiêu vũ, cậu cũng khiêu vũ, có người cười với cậu, cậu cũng cười với người khác, có người sờ soạng mông của cậu, cậu cũng trở tay sờ soạng mông người khác.
Ánh đèn mê huyễn, cậu và một người đàn ông hôn nhau, một người đàn ông khác đặt tay trên mông của Giang Yến, còn có một người không biết từ nơi nào đến, lấy tay mò vào áo sơ mi của Giang Yến.
Giang Yến biết mình không nên có bộ dáng này, nhưng làm người ngột ngạt lâu thì dễ dàng trở nên biến thái, ngược lại cũng không ai quan tâm cậu, không phải sao?
Cậu nghe có người nói: “Anh nhìn cái anh chàng đẹp trai kia đi, nhìn rất sạch sẽ, không ngờ lại tới một nơi như thế này?.”
Giang Yến uống say không có để ý, cậu và mấy người kia vẫn tiếp tục hoang đường, Giang Yến không nhớ rõ chung quanh mình có bao nhiêu người, bốn người hay là năm người?
Cậu bị một người kéo ra, cái người đó cậu biết, đó không phải là người Giang Yến luôn tâm tâm niệm niệm sao? Tần Việt như trước vẫn cao cao tại thượng, dáng vẻ vẫn tự tin quý phái. Hình như anh ta gầy đi không ít, trong mắt còn có một cảm xúc mà Giang Yến nhìn không hiểu.
Tần Việt nhìn Giang Yến, ánh mắt như nhìn một đống rác thải.
Cậu tìm một cái cây dựa vào, cười hì hì: “Đã lâu không gặp Tần Việt, Hứa Nhất chân chính hiện giờ khôi phục tốt không? Hai người vẫn còn tay nắm tay, bên nhau không?”
Giọng nói Tần Việt rất lạnh: “Giang Yến, tại sao em biến thành như thế này, trước đây em không phải như thế? Em.. sao lại như vậy… ”
“Tùy tiện đúng không…” Cậu ngắt một cọng cỏ ven đường ngậm vào trong miệng, thờ ơ nói: “Tôi là người tùy tiện như vậy mà, vẫn luôn như vậy, nếu anh không đến, không chừng tôi theo người ta chơi tập thể luôn.”
Kỳ thực đây không phải là lời nói trong lòng của cậu, cậu cũng chỉ tùy tiện nói ra, ngược lại giải thích chỉ càng thêm phức tạp.
Tần Việt thật giống như đang tức giận, dùng sức bóp cổ Giang Yến. Giang Yến hít thở không thông cũng không phản kháng, cậu như vũng bùn nhão để cho anh nhấc lên, còn nhìn anh cười cười: “Hỏi xong chưa? Hỏi xong thì tôi muốn đi tìm người ấm áp một chút, tốt nhất có thể lên giường.”
Tần Việt cho cậu một cái tát.
Cậu thật sự không hiểu, Tần Việt đã chiếm được thứ bản thân muốn, mà cậu cũng hiểu chuyện ra đi, tại sao anh ta lại đánh cậu. Nhưng bây giờ Giang Yến rất lười, phản kháng cũng lười phản kháng, cậu cứ như vậy nhìn anh ta: “Anh đánh xong, tôi muốn đi vào.”
“Mẹ nó, không được đi!” Tần Việt rất tức giận, ít nhất Giang Yến chưa từng thấy anh như thế này, anh ta cho Giang Yến thêm hai bạt tay.
Giang Yến bị đánh đến không nhịn được, liền nói: “Đánh xong rồi, anh có thể để cho tôi đi vào tìm người tâm sự một đêm chưa?”
Men rượu thật sự tốt, bạn xem, lúc thường Giang Yến khẳng định không nói được những câu như thế này.
Cả người Tần Việt đáng sợ như La Sát, anh rống lên: “Em là ai? Em đem Giang Yến của anh vứt đi nơi nào?”
Giang Yến đi đâu, kỳ thực cậu cũng không biết, cậu cũng muốn đem Giang Yến mất đi ký ức trở về, tuy rằng Giang Yến kia sinh sống trong những lời nói dối nhưng cậu ta còn có một người bạn trai bên cạnh.
Cậu không muốn trả lời Tần Việt, dùng sức tránh tay anh ra, ngã nghiên đi vào trong quán rượu.
Tần Việt không chịu buông tha, Giang Yến mới đi được hai bước, anh quyết tâm kéo tay Giang Yến lại, kéo cậu đến một khách sạn gần quán bar nhất, móc chứng minh thư ra, thuê phòng.
Anh đẩy ngã Giang Yến trên giường, cậu rất đau, sau đó đè lên người Giang Yến, thanh âm của anh không giống như người bình thường, anh nói: “Cậu là ai, cậu đem Giang Yến trả lại cho tôi, cậu trả Giang Yến lại cho tôi.”
Tần Việt vừa nói như thế, gương mặt bất cần của Giang Yến bỗng nhiên biến mất sạch sành sanh, cậu dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Tần Việt nói: “Giang Yến ở đâu? Giang Yến không phải bị anh tự tay giết chết sao? Tần Việt.”
Sinh thời, Giang Yến chưa bao giờ nhìn thấy Tần Việt khóc, anh khóc rất thương tâm. Nước mắt như chuỗi hạt châu đứt đoạn, từng hạt từng hạt từ hốc mắt của anh rơi xuống.
Giang Yến hoảng hốt nhớ lại, ba tháng trước mình không phải tên là Giang Yến, lúc đó cậu là người mất đi kí ức, ngu ngốc bị lợi dụng triệt để, ba tháng trước đây tên của cậu vẫn là “Hứa Nhất”.
Lần đầu cậu nhìn thấy Tần Việt là ở trước hẻm nhỏ vào nhà mình.
Cậu và Tiểu Hạ đi làm đêm về nhà, đầu hẻm bị một chiếc xe Cayenne chặn lại, có một người đang dựa vào thân xe, người kia rất cao, khắp toàn thân lộ ra một cảm giác lạnh nhạt xa cách nhưng ưu việt. Cậu và Tiểu Hạ đi ngang qua chiếc Cayenne, người đó bước ra ngăn cản đường đi của bọn họ.
Hứa Nhất mượn ánh sáng yếu ớt nhìn người trước mắt từ trên xuống dưới một lần. Cậu cho ra một kết luận, người này rất đẹp trai mà còn rất có tiền.
Cậu do dự không biết mở miệng nói cái gì, người kia lại mở miệng trước: “Cậu là Hứa Nhất đúng không?” Âm thanh như gió lạnh thổi, không có chút tình cảm.
Từ trước đến giờ Hứa Nhất đối với loại người mắt cao hơn đầu này không có cảm tình gì. Cứ việc người trước mắt dung mạo nhìn rất đẹp nhưng trong cảnh tối lửa tắt đèn bỗng nhiên có một người xuất hiện ngăn cản đường đi của bạn, hỏi bạn có phải là Hứa Nhất không, thì bạn cảm thấy thế nào?
Cho nên cậu gạt cánh tay của người kia ra, nhìn người trước mắt nhe răng cười một cái.
“Xin lỗi, tôi không phải Hứa Nhất.” Sau đó cất bước, dự định rời đi.
Người trợ lý đi về phía trước một bước, chắn trước mặt bọn họ, người dựa vào xe cũng đoan chính đứng thẳng lên. Vóc người của Hứa Nhất khá cao, nhưng đầu của cậu chỉ cao đến cằm người kia, cậu đoán chừng người trước mắt này phải cao hơn cậu mười cm.
Cậu ngẩng đầu lười biếng nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”
Người kia cũng không giận, đem một tấm danh thiếp nhét vào trong tay cậu: “Tôi tên là Tần Việt.”
“Ồ.” Cậu không thèm để ý, liếc xéo anh ta.
Hứa Nhất một bộ cà lơ phất phơ làm lông mày Tần Việt không tự chủ nhíu lại.
Nam trợ lý của Tần Việt nhìn Hứa Nhất bình tĩnh mở miệng: “Hứa Thanh Sơn, cha của cậu ở bên ngoài không ngừng đánh bạc còn nợ lãi suất cao không ít, Trương Lan Chi mẹ của cậu uống rượu thành nghiện, không có việc làm. Hết thảy chi tiêu hàng ngày đều dựa vào cậu, mà cậu.. lương cao nhất chỉ có bốn năm ngàn, điều kiện tiên quyết là cậu chỉ có một việc làm ở nhà hàng kia.” Trợ lý dừng một chút, khóe miệng nứt ra một độ cong tàn nhẫn: “Đương nhiên, coi như cậu bán thân cũng không trả nổi tiền Hứa Thanh Sơn nợ.”
Hắn dùng ngữ khí bình thường để thuật lại chuyện này, không pha bất kỳ tâm tình gì ở bên trong.
Bộ dạng cà lơ phất phơ của Hứa Nhất bỗng nhiên không thấy tăm hơi, nụ cười cũng thu lại.
“Tránh ra.” Hứa Nhất không muốn nói chuyện với bọn họ, dự định rời khỏi.
“Hứa Nhất, cậu đang thiếu tiền. Nếu thiếu tiền thì tới tìm tôi nói chuyện, trên danh thiếp có điện thoại của tôi.” Tần Việt nhìn quanh bốn phía: “Cũng không thể ở nơi này nói chuyện, nơi này không thích hợp.”
Từ khi Tiểu Hạ nhìn thấy rõ Tần Việt thì bắt đầu sững sờ, muốn xông vào đánh nhau với bọn họ: “Mấy tên cặn bã này, tới đây làm gì!”
Tần Việt không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua Tiểu Hạ, Tiểu Hạ đang như con nhím đầy gai nhọn, trong nháy mắt trở nên uể oải.
Hứa Nhất thoáng nhìn bộ dáng tội nghiệp của Tiểu Hạ bèn kéo tay Tiểu Hạ đến gần mình, sau đó nắm lấy tay cậu ta bỏ vào trong túi của mình, an ủi tâm tình của cậu ta.
“Anh xem thường ai đó?” Hứa Nhất muốn xé bỏ danh thiếp nhưng tay của cậu còn đang nắm tay Tiểu Hạ, vì thế cậu chỉ có thể đem tấm danh thiếp kia ném xuống đất, dùng sức mà giẫm lên.
Tần Việt nhìn tay của Hứa Nhất và Tiểu Hạ đặt ở trong túi, trầm mặc một hồi.
“Tôi không xem thường cậu.” Tần Việt còn nói: “Tôi tới tìm cậu là muốn cầu cạnh cậu, tôi cho cậu tiền, cậu chỉ cần giúp tôi là tốt rồi.” Anh ta lại bổ sung một câu: “Yên tâm, chắc chắn chuyện này sẽ không vi phạm đạo nghĩa…”
Anh còn chưa nói hết đã bị Tiểu Hạ đánh gãy, Tiểu Hạ lôi kéo Hứa Nhất đi vào hẻm: “Anh, chúng ta về nhà đi, em buồn ngủ.”
Tiểu Hạ rất bướng bỉnh, liều mạng muốn dẫn cậu đi, Hứa Nhất bị cậu ta lôi một cái lảo đảo, cậu liền quay đầu lại nhìn Tần Việt, mở miệng nói: “Tôi sẽ không đi tìm anh.”
Tần Việt không có ngăn cản, trợ lý liền rút ra một tấm danh thiếp mới bước nhanh truy cản bọn họ, đem danh thiếp nhét vào tay Hứa Nhất. Tần Việt nhìn bóng lưng của cậu bình tĩnh nói: “Cậu muốn tiền thì tới tìm tôi.” Còn nói: “Nếu như cậu thật sự không tìm đến tôi, tôi cũng sẽ tìm cậu, đi đến chỗ làm việc tìm cậu.”
“Bệnh thần kinh.”
Đầu thu bầu trời dường như cao hơn mùa hè, trăng tròn cao cao treo ở bên trong những vì sao, thoạt nhìn mang theo một chút tiêu điều.
“Anh, anh sẽ không đi tìm anh ta phải không?” Tiểu Hạ nói: “Anh nghe em đừng đi tìm anh ta, Tần Việt không phải người tốt.”
“Em quen với người kia?”
Tiểu Hạ ấp úng: “… À trước đây từng gặp, anh đừng hỏi.”
Hứa Nhất đưa cậu ta đến cửa, không hề trả lời, chỉ sờ sờ đỉnh đầu của cậu ta: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Lập tức quay người không nói một lời lên lầu.
Tiểu Hạ không phải là em ruột của cậu, là hàng xóm ở dưới lầu, nhỏ hơn cậu 5 tuổi, rất thích kề cận cậu gọi cậu là anh trai, giống một đứa trẻ con. Nhưng bây giờ cậu lại bị một đứa trẻ lo lắng, thật sự rất buồn cười.
Đèn hành lang đã sớm hỏng, Hứa Nhất cứ như vậy đứng ở trong bóng tối, hút một điếu thuốc để tìm lấy dũng khí, rồi từ đâu đó móc ra chìa khóa mở cửa.
Nhà cậu chỉ có hai cái phòng, vừa vào cửa đã thấy rõ ràng tất cả. Phòng khách khắp nơi đều là những chai rượu ngã trái ngã phải, mùi rượu nồng nặc xông lên có thể làm chết người. Trương Lan Chi ôm một chai rượu chưa uống hết nằm trên ghế sa lông, còn ngáy rất nhẹ nhàng.
Hứa Nhất ở huyền quan cởi giày, đi vào cuối phòng khách đem cửa sổ mở rộng, sau đó nhặt mấy chai rượu ném vào trong thùng rác.
Từ trong tủ buồng tắm cậu lấy ra một cái khăn lông mới, đặt ở dưới vòi nước, vắt khô, đi về phòng khách. Cậu lấy đi chai rượu mà Trương Lan Chi ôm, sau đó dùng khăn tỉ mỉ lau tay lau mặt cho bà.
Cậu rất bình tĩnh mà làm tốt tất cả những việc này, không có tức giận không có oán giận, bởi vì cậu đã sớm quen.
Trương Lan Chi say khướt mở mắt ra, nhìn trước mặt là Hứa Nhất rất ngoan ngoãn, trong mắt bỗng nhiên sinh ra hận ý.
Một cái tát đánh vào mặt Hứa Nhất, bà cuồng loạn hét to: “Mày là đứa con hoang từ nơi nào tới, mày đem Hứa Nhất trả lại cho tao! Đem con trai tao trả lại cho tao!”
Hứa Nhất dùng đầu lưỡi ở trong cổ họng đội lên chỗ bị lòng bàn tay đánh đến nóng lên, tay cũng không ngừng lại, như trước lau cho bà: “Mẹ, chúng ta kiêng rượu có được không? Chúng ta không uống, một khi uống nhiều, con ruột mẹ cũng không nhận ra.” Cậu cười khổ: “Nào có mẹ ruột luôn đánh con trai mình như vậy, cho nên đừng uống rượu.”
Cậu để khăn ở trên bàn trà, khom lưng ôm lấy Trương Lan Chi, cậu dùng chân mở cửa phòng ngủ, sau đó đem bà đặt lên giường. Người phụ nữ kia trong miệng còn lẩm bẩm: “Mày không phải Hứa Nhất, không phải con trai của tao, mày cút đi cho tao.”
Hứa Nhất từ đâu đó móc ra mấy trăm đồng tiền, ở trước mặt Trương Lan Chi quơ quơ hỏi: “Con là ai? Con có phải là Hứa Nhất không?”
Người phụ nữ kia thấy được tiền, rốt cục mở mắt ra cười: “Con là Hứa Nhất, là con trai của mẹ.”
“Ngoan.” Hứa Nhất sờ sờ mặt của mẹ mình: “Ngày mai không cho mua rượu nữa, uống nhiều con của mình cũng không nhận ra.”
Hứa Nhất biết đem tiền cho Trương Lan Chi bà sẽ dùng tiền đi mua rượu. Nhưng nếu không cho bà tiền, Trương Lan Chi sẽ tìm cậu khắp nơi, uy hiếp cậu, không đưa tiền thì sẽ đòi nhảy lầu. Trước đây cậu không tin, khi đó Trương Lan Chi đến nhà hàng đòi tiền, rồi ngay trước mặt cậu từ lầu ba nhảy xuống.
Thật sự cậu không dám không cho.
Duy nhất làm cho cậu vui vẻ là khi đem tiền cho Trương Lan Chi, người phụ nữ say khướt kia sẽ gọi cậu là con trai.
Hứa Nhất trở lại giường của mình nằm xuống, xuất thần mà nhìn trần nhà. Không biết làm sao bỗng nhiên nhớ lại người đàn ông cao to gặp ở đầu hẻm, rõ ràng đều là người cùng trang lứa sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ. Lúc cậu còn vì cuộc sống giãy dụa, Tần Việt đã sống rất thoải mái, anh ta nói rất đúng, Hứa Nhất rất thiếu tiền.
Vừa nghĩ tới việc này cậu lại cảm thấy đau đầu, tiện tay từ trên tủ đầu giường lấy một quyển sách nhạc dạy dương cầm. Trong sách này có những giai điệu cậu đã sớm thuộc nằm lòng, nhưng cậu vẫn xem rất say sưa, một cái tay còn gõ nhịp ở trên đùi, thật giống như đang phiêu đãng trong không gian âm nhạc thật sự.
Nửa giờ sau Hứa Nhất cầm điện thoại di động, đem weibo đăng ngày hôm qua bôi bỏ, một lần nữa biên tập một bài khác: “Lại bắt đầu lại từ đầu.” Click đăng bài.
Sau đó cậu tắt đèn giường, bóng tối triệt để bao phủ.
Giang Yến mới vừa tỉnh lại có chút hoảng hốt, lập tức khẽ cười một cái, hai người bọn họ một người bệnh trầm cảm một người bị bệnh thần kinh, Trương Giả Chi còn nói muốn đi phấn đấu, để lại cậu một mình một người, Giang Yến cảm thấy có chút buồn cười.
Cậu nói một câu: “Ồ.” Sau đó chui vào chăn vùi đầu ngủ tiếp. Trương Giả Chi kéo vali ra cửa, cuối cùng chỉ có một âm thanh vang lên “Cùm cụp” đóng cửa lại.
Các bạn hỏi Giang Yến có yêu Trương Giả Chi nhiều không? Kỳ thực không có yêu, vì bên người không có ai nên cậu cảm thấy cô quạnh, cậu không quá yêu thích một ai. Bọn họ bên nhau là bất ngờ, Trương Giả Chi có bệnh trầm cảm, áp lực lớn nên thích sống mơ mơ màng màng, lôi kéo Giang Yến đi dạo. Giang Yến thì không nghĩ nhiều, thích có người ở bên cạnh nên theo Trương Giả Chi tìm đường chết. Bọn họ nắm tay cầm chai rượu ở trên cầu vượt gào thét, ôm đầu khóc rống, cuối cùng không có tình cảm gì cũng tự nhiên ở cùng một chỗ.
Trương Giả Chi không thể quên được bạn trai cũ, Giang Yến cũng không qua được một “Tần Việt”.
Giang Yến ở trên sân thượng ăn muỗng kem cuối cùng, cảm thấy đã đến lúc có thể nhảy xuống. Nhưng đây là tầng 28, độ cao làm cho chân cậu run rẩy, lá gan của cậu hơi nhỏ, nhìn lầu cao như vậy cũng sợ, sợ đau, cũng sợ chết không dễ nhìn, sợ bị người khác đăng trên weibo, thật là mất mặt.
Mấu chốt nhất chính là trước khi chết lại còn muốn gặp Tần Việt một lần, Giang Yến đánh cho mình hai bạt tay, mắng một câu “Thật tiện.” Rồi thì mặt mày xám xịt đi xuống.
Bạn muốn hỏi tại sao cậu muốn tự sát? Kỳ thực cậu cũng không rõ ràng, cậu không phải rất muốn chết, nhưng sống cũng không có cái gì mong đợi, chết đi cũng không có quan hệ. Sinh hoạt đều có cục diện đáng buồn, tiếp tục cũng không có thêm sóng to gió lớn gì cả. Hơn nữa bây giờ cậu không cai nổi thuốc, sớm muộn cũng có một ngày nội tạng suy kiệt mà chết, cho nên sống sót cũng vô dụng.
Giang Yến tự nói với mình cậu không nhớ Tần Việt một chút nào, cậu không yêu tên kia một chút nào, cái người kia lừa dối cậu, lợi dụng cậu, thương tổn cậu, cậu nên cách anh ta càng xa càng tốt.
Trước đây vào thời gian này Giang Yến sẽ cùng Trương Giả Chi uống rượu, sau đó xem phim, hiện giờ cậu không muốn làm gì hết. Nửa giờ trước đây Giang Yến muốn nhảy lầu, nửa giờ sau cậu ở nhà nằm trên ghế salông, ngủ.
Ban đêm mười một giờ, Giang Yến cảm thấy trong nhà quá buồn bực, khiến người khó chịu, cậu thay quần áo ra cửa. Dọc theo đường cái đi về phía trước, cậu cũng không biết mình nên đi đâu, trên đường ánh đèn lộng lẫy rất đẹp, nhưng cậu chỉ có một mình, ngay cả Trương Giả Chi cũng quyết định phải tốt lên, sau này còn có người nào cùng cậu tìm đường chết không?
Ngẫu nhiên nhớ tới gần đây có một quán rượu, vì vậy Giang Yến gọi một chiếc xe đến quán rượu đó. Bởi vì là gay bar nên nằm ở một nơi khá vắng vẻ, vé vào cửa không mắc, chỉ cần 150 đồng có thể uống rượu thoải mái.
Bên trong có một vũ công ở trần đang khiêu vũ, Giang Yến ở phía trước đài dùng vé vào cửa đổi rượu uống.
Ánh đèn ở quán bar rất tối, gương mặt tiều tụy của Giang Yến khi say rượu uể oải càng trở nên diễm lệ. Âm nhạc rất sôi động, đâu đâu cũng thấy người nhảy nhót. Giang Yến cảm thấy như vậy khá vui vẻ, nhưng cậu vẫn chảy nước mắt, cậu muốn lớn tiếng gào thét, muốn kêu to, muốn đập nát hết những ly thủy tinh, đâm chết mình, cậu không muốn trong đầu vẫn tồn tại hình bóng của Tần Việt.
Chất rượu khiến người đánh mất lý trí, cậu khóc, vẫn luôn khóc, cuối cùng rượu uống không ít, chân cũng bắt đầu đi không vững. Giang Yến nói mình không có say, chỉ không khống chế được mình, cứ như vậy trôi về sàn nhảy, người khác khiêu vũ, cậu cũng khiêu vũ, có người cười với cậu, cậu cũng cười với người khác, có người sờ soạng mông của cậu, cậu cũng trở tay sờ soạng mông người khác.
Ánh đèn mê huyễn, cậu và một người đàn ông hôn nhau, một người đàn ông khác đặt tay trên mông của Giang Yến, còn có một người không biết từ nơi nào đến, lấy tay mò vào áo sơ mi của Giang Yến.
Giang Yến biết mình không nên có bộ dáng này, nhưng làm người ngột ngạt lâu thì dễ dàng trở nên biến thái, ngược lại cũng không ai quan tâm cậu, không phải sao?
Cậu nghe có người nói: “Anh nhìn cái anh chàng đẹp trai kia đi, nhìn rất sạch sẽ, không ngờ lại tới một nơi như thế này?.”
Giang Yến uống say không có để ý, cậu và mấy người kia vẫn tiếp tục hoang đường, Giang Yến không nhớ rõ chung quanh mình có bao nhiêu người, bốn người hay là năm người?
Cậu bị một người kéo ra, cái người đó cậu biết, đó không phải là người Giang Yến luôn tâm tâm niệm niệm sao? Tần Việt như trước vẫn cao cao tại thượng, dáng vẻ vẫn tự tin quý phái. Hình như anh ta gầy đi không ít, trong mắt còn có một cảm xúc mà Giang Yến nhìn không hiểu.
Tần Việt nhìn Giang Yến, ánh mắt như nhìn một đống rác thải.
Cậu tìm một cái cây dựa vào, cười hì hì: “Đã lâu không gặp Tần Việt, Hứa Nhất chân chính hiện giờ khôi phục tốt không? Hai người vẫn còn tay nắm tay, bên nhau không?”
Giọng nói Tần Việt rất lạnh: “Giang Yến, tại sao em biến thành như thế này, trước đây em không phải như thế? Em.. sao lại như vậy… ”
“Tùy tiện đúng không…” Cậu ngắt một cọng cỏ ven đường ngậm vào trong miệng, thờ ơ nói: “Tôi là người tùy tiện như vậy mà, vẫn luôn như vậy, nếu anh không đến, không chừng tôi theo người ta chơi tập thể luôn.”
Kỳ thực đây không phải là lời nói trong lòng của cậu, cậu cũng chỉ tùy tiện nói ra, ngược lại giải thích chỉ càng thêm phức tạp.
Tần Việt thật giống như đang tức giận, dùng sức bóp cổ Giang Yến. Giang Yến hít thở không thông cũng không phản kháng, cậu như vũng bùn nhão để cho anh nhấc lên, còn nhìn anh cười cười: “Hỏi xong chưa? Hỏi xong thì tôi muốn đi tìm người ấm áp một chút, tốt nhất có thể lên giường.”
Tần Việt cho cậu một cái tát.
Cậu thật sự không hiểu, Tần Việt đã chiếm được thứ bản thân muốn, mà cậu cũng hiểu chuyện ra đi, tại sao anh ta lại đánh cậu. Nhưng bây giờ Giang Yến rất lười, phản kháng cũng lười phản kháng, cậu cứ như vậy nhìn anh ta: “Anh đánh xong, tôi muốn đi vào.”
“Mẹ nó, không được đi!” Tần Việt rất tức giận, ít nhất Giang Yến chưa từng thấy anh như thế này, anh ta cho Giang Yến thêm hai bạt tay.
Giang Yến bị đánh đến không nhịn được, liền nói: “Đánh xong rồi, anh có thể để cho tôi đi vào tìm người tâm sự một đêm chưa?”
Men rượu thật sự tốt, bạn xem, lúc thường Giang Yến khẳng định không nói được những câu như thế này.
Cả người Tần Việt đáng sợ như La Sát, anh rống lên: “Em là ai? Em đem Giang Yến của anh vứt đi nơi nào?”
Giang Yến đi đâu, kỳ thực cậu cũng không biết, cậu cũng muốn đem Giang Yến mất đi ký ức trở về, tuy rằng Giang Yến kia sinh sống trong những lời nói dối nhưng cậu ta còn có một người bạn trai bên cạnh.
Cậu không muốn trả lời Tần Việt, dùng sức tránh tay anh ra, ngã nghiên đi vào trong quán rượu.
Tần Việt không chịu buông tha, Giang Yến mới đi được hai bước, anh quyết tâm kéo tay Giang Yến lại, kéo cậu đến một khách sạn gần quán bar nhất, móc chứng minh thư ra, thuê phòng.
Anh đẩy ngã Giang Yến trên giường, cậu rất đau, sau đó đè lên người Giang Yến, thanh âm của anh không giống như người bình thường, anh nói: “Cậu là ai, cậu đem Giang Yến trả lại cho tôi, cậu trả Giang Yến lại cho tôi.”
Tần Việt vừa nói như thế, gương mặt bất cần của Giang Yến bỗng nhiên biến mất sạch sành sanh, cậu dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Tần Việt nói: “Giang Yến ở đâu? Giang Yến không phải bị anh tự tay giết chết sao? Tần Việt.”
Sinh thời, Giang Yến chưa bao giờ nhìn thấy Tần Việt khóc, anh khóc rất thương tâm. Nước mắt như chuỗi hạt châu đứt đoạn, từng hạt từng hạt từ hốc mắt của anh rơi xuống.
Giang Yến hoảng hốt nhớ lại, ba tháng trước mình không phải tên là Giang Yến, lúc đó cậu là người mất đi kí ức, ngu ngốc bị lợi dụng triệt để, ba tháng trước đây tên của cậu vẫn là “Hứa Nhất”.
Lần đầu cậu nhìn thấy Tần Việt là ở trước hẻm nhỏ vào nhà mình.
Cậu và Tiểu Hạ đi làm đêm về nhà, đầu hẻm bị một chiếc xe Cayenne chặn lại, có một người đang dựa vào thân xe, người kia rất cao, khắp toàn thân lộ ra một cảm giác lạnh nhạt xa cách nhưng ưu việt. Cậu và Tiểu Hạ đi ngang qua chiếc Cayenne, người đó bước ra ngăn cản đường đi của bọn họ.
Hứa Nhất mượn ánh sáng yếu ớt nhìn người trước mắt từ trên xuống dưới một lần. Cậu cho ra một kết luận, người này rất đẹp trai mà còn rất có tiền.
Cậu do dự không biết mở miệng nói cái gì, người kia lại mở miệng trước: “Cậu là Hứa Nhất đúng không?” Âm thanh như gió lạnh thổi, không có chút tình cảm.
Từ trước đến giờ Hứa Nhất đối với loại người mắt cao hơn đầu này không có cảm tình gì. Cứ việc người trước mắt dung mạo nhìn rất đẹp nhưng trong cảnh tối lửa tắt đèn bỗng nhiên có một người xuất hiện ngăn cản đường đi của bạn, hỏi bạn có phải là Hứa Nhất không, thì bạn cảm thấy thế nào?
Cho nên cậu gạt cánh tay của người kia ra, nhìn người trước mắt nhe răng cười một cái.
“Xin lỗi, tôi không phải Hứa Nhất.” Sau đó cất bước, dự định rời đi.
Người trợ lý đi về phía trước một bước, chắn trước mặt bọn họ, người dựa vào xe cũng đoan chính đứng thẳng lên. Vóc người của Hứa Nhất khá cao, nhưng đầu của cậu chỉ cao đến cằm người kia, cậu đoán chừng người trước mắt này phải cao hơn cậu mười cm.
Cậu ngẩng đầu lười biếng nhìn anh ta: “Anh muốn làm gì?”
Người kia cũng không giận, đem một tấm danh thiếp nhét vào trong tay cậu: “Tôi tên là Tần Việt.”
“Ồ.” Cậu không thèm để ý, liếc xéo anh ta.
Hứa Nhất một bộ cà lơ phất phơ làm lông mày Tần Việt không tự chủ nhíu lại.
Nam trợ lý của Tần Việt nhìn Hứa Nhất bình tĩnh mở miệng: “Hứa Thanh Sơn, cha của cậu ở bên ngoài không ngừng đánh bạc còn nợ lãi suất cao không ít, Trương Lan Chi mẹ của cậu uống rượu thành nghiện, không có việc làm. Hết thảy chi tiêu hàng ngày đều dựa vào cậu, mà cậu.. lương cao nhất chỉ có bốn năm ngàn, điều kiện tiên quyết là cậu chỉ có một việc làm ở nhà hàng kia.” Trợ lý dừng một chút, khóe miệng nứt ra một độ cong tàn nhẫn: “Đương nhiên, coi như cậu bán thân cũng không trả nổi tiền Hứa Thanh Sơn nợ.”
Hắn dùng ngữ khí bình thường để thuật lại chuyện này, không pha bất kỳ tâm tình gì ở bên trong.
Bộ dạng cà lơ phất phơ của Hứa Nhất bỗng nhiên không thấy tăm hơi, nụ cười cũng thu lại.
“Tránh ra.” Hứa Nhất không muốn nói chuyện với bọn họ, dự định rời khỏi.
“Hứa Nhất, cậu đang thiếu tiền. Nếu thiếu tiền thì tới tìm tôi nói chuyện, trên danh thiếp có điện thoại của tôi.” Tần Việt nhìn quanh bốn phía: “Cũng không thể ở nơi này nói chuyện, nơi này không thích hợp.”
Từ khi Tiểu Hạ nhìn thấy rõ Tần Việt thì bắt đầu sững sờ, muốn xông vào đánh nhau với bọn họ: “Mấy tên cặn bã này, tới đây làm gì!”
Tần Việt không nói lời nào, chỉ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn lướt qua Tiểu Hạ, Tiểu Hạ đang như con nhím đầy gai nhọn, trong nháy mắt trở nên uể oải.
Hứa Nhất thoáng nhìn bộ dáng tội nghiệp của Tiểu Hạ bèn kéo tay Tiểu Hạ đến gần mình, sau đó nắm lấy tay cậu ta bỏ vào trong túi của mình, an ủi tâm tình của cậu ta.
“Anh xem thường ai đó?” Hứa Nhất muốn xé bỏ danh thiếp nhưng tay của cậu còn đang nắm tay Tiểu Hạ, vì thế cậu chỉ có thể đem tấm danh thiếp kia ném xuống đất, dùng sức mà giẫm lên.
Tần Việt nhìn tay của Hứa Nhất và Tiểu Hạ đặt ở trong túi, trầm mặc một hồi.
“Tôi không xem thường cậu.” Tần Việt còn nói: “Tôi tới tìm cậu là muốn cầu cạnh cậu, tôi cho cậu tiền, cậu chỉ cần giúp tôi là tốt rồi.” Anh ta lại bổ sung một câu: “Yên tâm, chắc chắn chuyện này sẽ không vi phạm đạo nghĩa…”
Anh còn chưa nói hết đã bị Tiểu Hạ đánh gãy, Tiểu Hạ lôi kéo Hứa Nhất đi vào hẻm: “Anh, chúng ta về nhà đi, em buồn ngủ.”
Tiểu Hạ rất bướng bỉnh, liều mạng muốn dẫn cậu đi, Hứa Nhất bị cậu ta lôi một cái lảo đảo, cậu liền quay đầu lại nhìn Tần Việt, mở miệng nói: “Tôi sẽ không đi tìm anh.”
Tần Việt không có ngăn cản, trợ lý liền rút ra một tấm danh thiếp mới bước nhanh truy cản bọn họ, đem danh thiếp nhét vào tay Hứa Nhất. Tần Việt nhìn bóng lưng của cậu bình tĩnh nói: “Cậu muốn tiền thì tới tìm tôi.” Còn nói: “Nếu như cậu thật sự không tìm đến tôi, tôi cũng sẽ tìm cậu, đi đến chỗ làm việc tìm cậu.”
“Bệnh thần kinh.”
Đầu thu bầu trời dường như cao hơn mùa hè, trăng tròn cao cao treo ở bên trong những vì sao, thoạt nhìn mang theo một chút tiêu điều.
“Anh, anh sẽ không đi tìm anh ta phải không?” Tiểu Hạ nói: “Anh nghe em đừng đi tìm anh ta, Tần Việt không phải người tốt.”
“Em quen với người kia?”
Tiểu Hạ ấp úng: “… À trước đây từng gặp, anh đừng hỏi.”
Hứa Nhất đưa cậu ta đến cửa, không hề trả lời, chỉ sờ sờ đỉnh đầu của cậu ta: “Đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Lập tức quay người không nói một lời lên lầu.
Tiểu Hạ không phải là em ruột của cậu, là hàng xóm ở dưới lầu, nhỏ hơn cậu 5 tuổi, rất thích kề cận cậu gọi cậu là anh trai, giống một đứa trẻ con. Nhưng bây giờ cậu lại bị một đứa trẻ lo lắng, thật sự rất buồn cười.
Đèn hành lang đã sớm hỏng, Hứa Nhất cứ như vậy đứng ở trong bóng tối, hút một điếu thuốc để tìm lấy dũng khí, rồi từ đâu đó móc ra chìa khóa mở cửa.
Nhà cậu chỉ có hai cái phòng, vừa vào cửa đã thấy rõ ràng tất cả. Phòng khách khắp nơi đều là những chai rượu ngã trái ngã phải, mùi rượu nồng nặc xông lên có thể làm chết người. Trương Lan Chi ôm một chai rượu chưa uống hết nằm trên ghế sa lông, còn ngáy rất nhẹ nhàng.
Hứa Nhất ở huyền quan cởi giày, đi vào cuối phòng khách đem cửa sổ mở rộng, sau đó nhặt mấy chai rượu ném vào trong thùng rác.
Từ trong tủ buồng tắm cậu lấy ra một cái khăn lông mới, đặt ở dưới vòi nước, vắt khô, đi về phòng khách. Cậu lấy đi chai rượu mà Trương Lan Chi ôm, sau đó dùng khăn tỉ mỉ lau tay lau mặt cho bà.
Cậu rất bình tĩnh mà làm tốt tất cả những việc này, không có tức giận không có oán giận, bởi vì cậu đã sớm quen.
Trương Lan Chi say khướt mở mắt ra, nhìn trước mặt là Hứa Nhất rất ngoan ngoãn, trong mắt bỗng nhiên sinh ra hận ý.
Một cái tát đánh vào mặt Hứa Nhất, bà cuồng loạn hét to: “Mày là đứa con hoang từ nơi nào tới, mày đem Hứa Nhất trả lại cho tao! Đem con trai tao trả lại cho tao!”
Hứa Nhất dùng đầu lưỡi ở trong cổ họng đội lên chỗ bị lòng bàn tay đánh đến nóng lên, tay cũng không ngừng lại, như trước lau cho bà: “Mẹ, chúng ta kiêng rượu có được không? Chúng ta không uống, một khi uống nhiều, con ruột mẹ cũng không nhận ra.” Cậu cười khổ: “Nào có mẹ ruột luôn đánh con trai mình như vậy, cho nên đừng uống rượu.”
Cậu để khăn ở trên bàn trà, khom lưng ôm lấy Trương Lan Chi, cậu dùng chân mở cửa phòng ngủ, sau đó đem bà đặt lên giường. Người phụ nữ kia trong miệng còn lẩm bẩm: “Mày không phải Hứa Nhất, không phải con trai của tao, mày cút đi cho tao.”
Hứa Nhất từ đâu đó móc ra mấy trăm đồng tiền, ở trước mặt Trương Lan Chi quơ quơ hỏi: “Con là ai? Con có phải là Hứa Nhất không?”
Người phụ nữ kia thấy được tiền, rốt cục mở mắt ra cười: “Con là Hứa Nhất, là con trai của mẹ.”
“Ngoan.” Hứa Nhất sờ sờ mặt của mẹ mình: “Ngày mai không cho mua rượu nữa, uống nhiều con của mình cũng không nhận ra.”
Hứa Nhất biết đem tiền cho Trương Lan Chi bà sẽ dùng tiền đi mua rượu. Nhưng nếu không cho bà tiền, Trương Lan Chi sẽ tìm cậu khắp nơi, uy hiếp cậu, không đưa tiền thì sẽ đòi nhảy lầu. Trước đây cậu không tin, khi đó Trương Lan Chi đến nhà hàng đòi tiền, rồi ngay trước mặt cậu từ lầu ba nhảy xuống.
Thật sự cậu không dám không cho.
Duy nhất làm cho cậu vui vẻ là khi đem tiền cho Trương Lan Chi, người phụ nữ say khướt kia sẽ gọi cậu là con trai.
Hứa Nhất trở lại giường của mình nằm xuống, xuất thần mà nhìn trần nhà. Không biết làm sao bỗng nhiên nhớ lại người đàn ông cao to gặp ở đầu hẻm, rõ ràng đều là người cùng trang lứa sao chênh lệch lại lớn như vậy chứ. Lúc cậu còn vì cuộc sống giãy dụa, Tần Việt đã sống rất thoải mái, anh ta nói rất đúng, Hứa Nhất rất thiếu tiền.
Vừa nghĩ tới việc này cậu lại cảm thấy đau đầu, tiện tay từ trên tủ đầu giường lấy một quyển sách nhạc dạy dương cầm. Trong sách này có những giai điệu cậu đã sớm thuộc nằm lòng, nhưng cậu vẫn xem rất say sưa, một cái tay còn gõ nhịp ở trên đùi, thật giống như đang phiêu đãng trong không gian âm nhạc thật sự.
Nửa giờ sau Hứa Nhất cầm điện thoại di động, đem weibo đăng ngày hôm qua bôi bỏ, một lần nữa biên tập một bài khác: “Lại bắt đầu lại từ đầu.” Click đăng bài.
Sau đó cậu tắt đèn giường, bóng tối triệt để bao phủ.