Chương 2
Cái người cậu gặp trong hẻm nhỏ quả nhiên tới tìm cậu.
Hứa Nhất bị người ném vào khu lô ghế riêng giành cho hội viên thì thấy Tần Việt đang nhìn cậu chằm chằm. Cậu xoa xoa hai tay, rồi cứ như vậy tự nhiên ngồi xuống thảm trải sàn.
“Anh tìm người cũng nhanh lắm đấy?”
“Nếu cậu nói chuyện với tôi đàng hoàng như nói với em trai cậu, thì tôi có thể làm cho bọn họ tốt với cậu một chút.”
Hứa Nhất cười xùy một tiếng: “Anh là người thật kỳ quái, anh nói muốn tìm tôi nhờ giúp đỡ nhưng anh không nói cụ thể là cái gì. Đầu tiên là ở hẻm nhỏ chận tôi, bây giờ tìm người coi tôi như bao tải ném vào lô ghế riêng, anh bảo tôi khách khí với anh, Tần Việt… anh có bị bệnh không?”
Tần Việt cũng không giận: “Buổi tối ngày hôm ấy chưa nói là vì hoàn cảnh không thích hợp.”
“Cho nên ngày hôm nay anh để cho người khác đem tôi vứt ở trên sàn nhà, anh mời tôi như thế sao?”
“Tôi không tìm đến cậu, Hứa Nhất, cậu sẽ không đi tìm tôi có đúng hay không?” Tần Việt nhìn vào mắt Hứa Nhất.
“Đúng, tôi sẽ không đi tìm anh.” Đến nửa ngày cậu mới ảo não cào cào tóc tai: “Tần Việt, người có tiền đều thích thừa nước đục thả câu như vậy sao? Đến cùng anh tìm tôi có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra đi, đừng phiền phiền nhiễu nhiễu hỏi tôi có muốn biết hay không nữa.”
Tần Việt nhìn những người khác trong phòng khoát tay một cái, những người kia gật gật đầu đẩy cửa ra đi ra ngoài.
“Hứa Nhất, tôi xin cậu cứu giúp em trai tôi.” Tần Việt rõ ràng là người đang cầu xin, còn một bộ cao cao tại thượng: “Chỉ cần cậu đồng ý cứu em ấy, vô luận cậu muốn cái gì, tôi đều sẽ cho cậu.”
“Không phải chứ, em trai anh sinh bệnh mắc mớ gì đến tôi, anh tới cầu tôi còn không bằng đi cầu bác sĩ.” Hứa Nhất đứng lên, vỗ vỗ ống quần, mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
“Em trai tôi bị bệnh ung thư máu”
Hứa Nhất bỗng nhiên dừng chân, đóng cửa lại.
“Bác sĩ nói cậu là người thích hợp hiến tủy.”
Hứa Nhất đóng cửa lại, đi về phía ghế salon, ngồi xuống bên cạnh Tần Việt.
Hứa Nhất cảm thấy Tần Việt nhất định rất thương em trai của mình, bằng không với một người thể diện như anh ta, sẽ không vừa nhắc tới bệnh tình của em trai thì vành mắt đều đỏ.
Cậu vỗ vỗ vai Tần Việt, thở dài: “Vậy… Thôi… Xin anh nén bi thương.”
Tần Việt thân thể cứng đờ một chút: “Cậu đừng đụng tôi.”
“Anh là vàng à, không cho đụng, hay là hàng giả, chạm vào thì phai màu?”
Tần Việt cảm thấy Hứa Nhất thật thiếu giáo dục, ngôn hành cử chỉ đều đang khảo nghiệm sự giáo dưỡng của mình, anh nhẫn nhịn tức giận trong lòng: “Bao nhiêu tiền, Hứa Nhất, đến cùng cho cậu bao nhiêu tiền, cậu mới đồng ý cứu A Yến?”
Hứa Nhất sớm phát hiện Tần Việt đối với mình thiếu kiên nhẫn, trào phúng nhưng không thể không cầu xin, bị vướng chuyện muốn cứu em trai nên mới nhịn sự thô tục của mình. Anh ta thật sự rất quan tâm đến em trai, thật là làm cho người ta cảm động, cảm động đến nỗi cậu cũng muốn khóc, vì vậy Hứa Nhất hạ quyết tâm.
Cậu quyết định: “Anh cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không muốn.”
Cậu không chịu nổi khi thấy Tần Việt tốt, dựa vào cái gì cậu đang ở trong vũng bùn giãy dụa, mỗi ngày trôi qua đều quá nặng nề, ngột ngạt, ngơ ngơ ngác ngác không có ngày mai. Dựa vào cái gì Tần Việt lại là một người nhất đẳng, dựa vào cái gì mà em trai Tần Việt có người anh quan tâm hắn đến như vậy, vì hắn làm những việc mình không muốn làm, dựa vào cái gì cậu muốn có một cuộc sống mới cũng không được! Dựa vào cái gì?
“Tôi sẽ không cứu em trai anh.” Hứa Nhất cười vui vẻ: “Ngược lại, tôi là loại người không có lòng thông cảm.”
Cậu cười hì hì chỉ vào mình rồi nhìn Tần Việt nói: “Tôi đi, nhìn thấy người khác khổ sở, tôi thật vui vẻ. Cuộc sống không phải lúc nào cũng muốn là làm được, không có người cứu tôi thì tại sao tôi phải đi cứu người khác.”
Lần này cậu đẩy cửa đi ra khỏi khu lô ghế riêng.
Trước khi rời đi cậu nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tần Việt: “Hứa Nhất, bây giờ với bộ dáng này cậu nhất định sẽ gieo gió gặt bão, chính cậu không tiến bộ, nguyện ý sống như vũng bùn nhão.”
Hứa Nhất đóng sầm cửa lại, đi tới chỗ ngoặt bỗng nhiên một cước đá ngã lăn thùng rác. Vỏ, giấy, bụi bay khắp nền nhà bằng đá hoa cương, đâu đâu cũng có.
“Cút mẹ mày đi, không tiến bộ! Con mẹ nó, tôi không muốn tiến lên à! Tôi có thể rời nhà sao? Tôi bỏ đi thì Trương Lan Chi làm sao bây giờ, chờ bị Hứa Thanh Sơn bạo hành đến chết sao? Hoặc chờ ông ta ngẫu nhiên về nhà thăm nhìn thấy Trương Lan Chi uống rượu đến chết, cả nhà đầy mùi thi thể à!” Hứa Nhất cảm thấy không chịu nổi, sự xuất hiện của Tần Việt mỗi giờ mỗi khắc đều đang nhắc nhở cậu, phải giải thoát cuộc sống bây giờ.
Nhưng cậu là một con người, không phải thú hoang, gánh nặng này cậu không thể vứt bỏ.
Giang Bách Xuyên đi về phía lô ghế riêng đưa rượu, đi ngang qua chỗ ngoặt, nhìn thấy đầy đất bừa bãi, vỗ vỗ vai Hứa Nhất: “Hứa Nhất, cậu làm sao vậy?”
Hứa Nhất không để ý tới hắn, từ trong tay Giang Bách Xuyên lấy đi một chai rượu: “Là anh em, cũng đừng quản.”
Giang Bách Xuyên nhìn thấy đôi mắt Hứa Nhất đỏ ửng, muốn nói lại thôi: “Vậy, vậy cậu uống ít một chút.” Anh ta chỉ chỉ chai rượu: “Rượu này độ cồn không thấp.”
Hứa Nhất gật gật đầu, mang rượu đi.
Say rồi cũng tốt, say rồi thì sẽ quên mất mình và cái gia đình thô tục kia hoàn toàn không hợp, say rồi thì có thể quên kỳ thực mình thi đậu đại học âm nhạc, say rồi thì có thể quên mình từng thống khổ khi phải tạm nghỉ học, say rồi có thể nhớ kỹ mình là một phế vật.
Cho nên, an tâm ở tầng cuối cùng xã hội làm một tên cặn bã là tốt rồi, cậu chính là đồ cặn bã.
Hứa Nhất bị người ném vào khu lô ghế riêng giành cho hội viên thì thấy Tần Việt đang nhìn cậu chằm chằm. Cậu xoa xoa hai tay, rồi cứ như vậy tự nhiên ngồi xuống thảm trải sàn.
“Anh tìm người cũng nhanh lắm đấy?”
“Nếu cậu nói chuyện với tôi đàng hoàng như nói với em trai cậu, thì tôi có thể làm cho bọn họ tốt với cậu một chút.”
Hứa Nhất cười xùy một tiếng: “Anh là người thật kỳ quái, anh nói muốn tìm tôi nhờ giúp đỡ nhưng anh không nói cụ thể là cái gì. Đầu tiên là ở hẻm nhỏ chận tôi, bây giờ tìm người coi tôi như bao tải ném vào lô ghế riêng, anh bảo tôi khách khí với anh, Tần Việt… anh có bị bệnh không?”
Tần Việt cũng không giận: “Buổi tối ngày hôm ấy chưa nói là vì hoàn cảnh không thích hợp.”
“Cho nên ngày hôm nay anh để cho người khác đem tôi vứt ở trên sàn nhà, anh mời tôi như thế sao?”
“Tôi không tìm đến cậu, Hứa Nhất, cậu sẽ không đi tìm tôi có đúng hay không?” Tần Việt nhìn vào mắt Hứa Nhất.
“Đúng, tôi sẽ không đi tìm anh.” Đến nửa ngày cậu mới ảo não cào cào tóc tai: “Tần Việt, người có tiền đều thích thừa nước đục thả câu như vậy sao? Đến cùng anh tìm tôi có chuyện gì, anh cứ nói thẳng ra đi, đừng phiền phiền nhiễu nhiễu hỏi tôi có muốn biết hay không nữa.”
Tần Việt nhìn những người khác trong phòng khoát tay một cái, những người kia gật gật đầu đẩy cửa ra đi ra ngoài.
“Hứa Nhất, tôi xin cậu cứu giúp em trai tôi.” Tần Việt rõ ràng là người đang cầu xin, còn một bộ cao cao tại thượng: “Chỉ cần cậu đồng ý cứu em ấy, vô luận cậu muốn cái gì, tôi đều sẽ cho cậu.”
“Không phải chứ, em trai anh sinh bệnh mắc mớ gì đến tôi, anh tới cầu tôi còn không bằng đi cầu bác sĩ.” Hứa Nhất đứng lên, vỗ vỗ ống quần, mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài.
“Em trai tôi bị bệnh ung thư máu”
Hứa Nhất bỗng nhiên dừng chân, đóng cửa lại.
“Bác sĩ nói cậu là người thích hợp hiến tủy.”
Hứa Nhất đóng cửa lại, đi về phía ghế salon, ngồi xuống bên cạnh Tần Việt.
Hứa Nhất cảm thấy Tần Việt nhất định rất thương em trai của mình, bằng không với một người thể diện như anh ta, sẽ không vừa nhắc tới bệnh tình của em trai thì vành mắt đều đỏ.
Cậu vỗ vỗ vai Tần Việt, thở dài: “Vậy… Thôi… Xin anh nén bi thương.”
Tần Việt thân thể cứng đờ một chút: “Cậu đừng đụng tôi.”
“Anh là vàng à, không cho đụng, hay là hàng giả, chạm vào thì phai màu?”
Tần Việt cảm thấy Hứa Nhất thật thiếu giáo dục, ngôn hành cử chỉ đều đang khảo nghiệm sự giáo dưỡng của mình, anh nhẫn nhịn tức giận trong lòng: “Bao nhiêu tiền, Hứa Nhất, đến cùng cho cậu bao nhiêu tiền, cậu mới đồng ý cứu A Yến?”
Hứa Nhất sớm phát hiện Tần Việt đối với mình thiếu kiên nhẫn, trào phúng nhưng không thể không cầu xin, bị vướng chuyện muốn cứu em trai nên mới nhịn sự thô tục của mình. Anh ta thật sự rất quan tâm đến em trai, thật là làm cho người ta cảm động, cảm động đến nỗi cậu cũng muốn khóc, vì vậy Hứa Nhất hạ quyết tâm.
Cậu quyết định: “Anh cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng không muốn.”
Cậu không chịu nổi khi thấy Tần Việt tốt, dựa vào cái gì cậu đang ở trong vũng bùn giãy dụa, mỗi ngày trôi qua đều quá nặng nề, ngột ngạt, ngơ ngơ ngác ngác không có ngày mai. Dựa vào cái gì Tần Việt lại là một người nhất đẳng, dựa vào cái gì mà em trai Tần Việt có người anh quan tâm hắn đến như vậy, vì hắn làm những việc mình không muốn làm, dựa vào cái gì cậu muốn có một cuộc sống mới cũng không được! Dựa vào cái gì?
“Tôi sẽ không cứu em trai anh.” Hứa Nhất cười vui vẻ: “Ngược lại, tôi là loại người không có lòng thông cảm.”
Cậu cười hì hì chỉ vào mình rồi nhìn Tần Việt nói: “Tôi đi, nhìn thấy người khác khổ sở, tôi thật vui vẻ. Cuộc sống không phải lúc nào cũng muốn là làm được, không có người cứu tôi thì tại sao tôi phải đi cứu người khác.”
Lần này cậu đẩy cửa đi ra khỏi khu lô ghế riêng.
Trước khi rời đi cậu nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tần Việt: “Hứa Nhất, bây giờ với bộ dáng này cậu nhất định sẽ gieo gió gặt bão, chính cậu không tiến bộ, nguyện ý sống như vũng bùn nhão.”
Hứa Nhất đóng sầm cửa lại, đi tới chỗ ngoặt bỗng nhiên một cước đá ngã lăn thùng rác. Vỏ, giấy, bụi bay khắp nền nhà bằng đá hoa cương, đâu đâu cũng có.
“Cút mẹ mày đi, không tiến bộ! Con mẹ nó, tôi không muốn tiến lên à! Tôi có thể rời nhà sao? Tôi bỏ đi thì Trương Lan Chi làm sao bây giờ, chờ bị Hứa Thanh Sơn bạo hành đến chết sao? Hoặc chờ ông ta ngẫu nhiên về nhà thăm nhìn thấy Trương Lan Chi uống rượu đến chết, cả nhà đầy mùi thi thể à!” Hứa Nhất cảm thấy không chịu nổi, sự xuất hiện của Tần Việt mỗi giờ mỗi khắc đều đang nhắc nhở cậu, phải giải thoát cuộc sống bây giờ.
Nhưng cậu là một con người, không phải thú hoang, gánh nặng này cậu không thể vứt bỏ.
Giang Bách Xuyên đi về phía lô ghế riêng đưa rượu, đi ngang qua chỗ ngoặt, nhìn thấy đầy đất bừa bãi, vỗ vỗ vai Hứa Nhất: “Hứa Nhất, cậu làm sao vậy?”
Hứa Nhất không để ý tới hắn, từ trong tay Giang Bách Xuyên lấy đi một chai rượu: “Là anh em, cũng đừng quản.”
Giang Bách Xuyên nhìn thấy đôi mắt Hứa Nhất đỏ ửng, muốn nói lại thôi: “Vậy, vậy cậu uống ít một chút.” Anh ta chỉ chỉ chai rượu: “Rượu này độ cồn không thấp.”
Hứa Nhất gật gật đầu, mang rượu đi.
Say rồi cũng tốt, say rồi thì sẽ quên mất mình và cái gia đình thô tục kia hoàn toàn không hợp, say rồi thì có thể quên kỳ thực mình thi đậu đại học âm nhạc, say rồi thì có thể quên mình từng thống khổ khi phải tạm nghỉ học, say rồi có thể nhớ kỹ mình là một phế vật.
Cho nên, an tâm ở tầng cuối cùng xã hội làm một tên cặn bã là tốt rồi, cậu chính là đồ cặn bã.