Chương 10: Đừng đông vào tôi
Sa Hạnh như sôi máu nhưng cũng đành nhịn bởi ngày mai là có thể nhổ được cái gai trong mắt rồi
..
Đông Quân bất giác đi đến trước cửa phòng của Mộng Dao. Bản thân anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại đứng ở đây chỉ biết con tim anh đã chỉ dẫn đến đây. Bỗng Đông Quân cảm nhận được một sự lạnh lẽo, u ám lan toả trong phòng của Mộng Dao qua khe cửa. Nó đáng sợ và vô cùng tăm tối, có lẽ do anh tưởng tượng quá nhiều hoặc chỉ là gió từ cửa sổ phòng Mộng Dao mà thôi
Dù đã muốn quay lưng mà đi nhưng một cảm giác bất an đã khiến anh phải mở cửa phòng. Cánh cửa vừa mở thì cơn gió lạnh toát thổi qua mặt Đông Quân, cửa sổ trong phòng Mộng Dao mở toang. Trong căn phòng tối đen kìn kịt, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ nhờ ánh trăng
Bước một bước anh dẫm phải một viên thuốc khiến nó vữ vụn và quanh nó cũng có vài viên khác vương vãi dưới sàn. Đông Quân nhíu mày vì anh nghi rằng Mộng Dao đã sử dụng lại thuốc ngủ và thuốc an thần
Anh đưa tay bật công tắc đèn bên cạnh. Đông Quân đảo mắt nhìn quanh thì thấy Mộng Dao tóc rũ rợi ngồi co ro trong góc phòng cạnh giường. Xung quanh cô rải rác đầy những viên thuốc ngủ và thuốc an thần. Đông Quân cau mày tức giận tiến đến chỗ Mộng Dao
"Mộng Dao! Sao em sử dụng lại mấy thứ này rồi chẳng phải anh đã bảo không được uống nữa sao!?"
"ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO TÔI!!!" - Mộng Dao hét lớn vào mặt Đông Quân
Đôi mắt cam nhạt như chan chứa sự hận thù. Cô như một người điên không ngừng gào thét, mặt cô thì còn dấu tích của nước mắt. Mộng Dao vì quá sợ hãi và cũng như không thể chấp nhận nổi sự thật Sa Hạnh sẽ cướp đi Đông Quân nên cô đã không ngừng uống thuốc để bản thân có thể ổn định nhưng cũng chẳng khá hơn
Đông Quân sững sờ vì trước mặt anh chẳng phải cô gái ngọt ngào và lạc quan kia nữa mà lại là một người điên bị mất kiểm soát. Anh chưa từng nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của Mộng Dao nên có đôi chút sợ hãi
Cô vùng vẫy điên cuồng. Mộng Dao vừa vùng vẫy vừa khóc oà lần nữa, dù mắt đã đỏ ửng và đau nhưng cô vẫn chẳng thể ngừng khóc được. Rồi anh liền đưa tay ôm chầm lấy Mộng Dao vì anh chẳng thể nghĩ gì được chỉ biết phải làm sao để Mộng Dao bình tĩnh lại
Mộng Dao vẫn cứ khóc, khóc đến mức chẳng còn nước mắt để rơi nữa. Bỗng chốc Đông Quân cảm giác mắt và mũi mình cay xè, anh thể thấy sự tuyệt vọng của Mộng Dao nhiều đến mức nào
Một lúc sau Mộng Dao đã ngất đi do khóc quá nhiều mà kiệt sức, anh bế cô lên giường rồi lấy tay lau đi hàng nước mắt còn in lên má cô. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng Mộng Dao
Anh có thể thấy lòng mình như đau nhói. Anh thể ngờ sự trở về của Chu Sa Hạnh có thể khiến Mộng Dao tuyệt vọng như vậy. Mắt và mũi anh cứ cay cay, có lẽ do anh đang thương xót cho Mộng Dao chăng
..
Sáng hôm sau, Chu Sa Hạnh ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp chạy đến chỗ của Đông Quân. Mặt cô tươi như hoa mới nở ôm chầm lấy anh
"Đông Quân, hôm nay chúng ta đi chơi đi cũng lâu rồi ta chưa dành thời gian cho nhau lần nào"
Đông Quân có chút lúng túng vì anh còn rất nhiều công việc cần giải quyết nhưng nghĩ lại vì cũng rất lâu rồi chưa đi chơi hay làm gì cho Sa Hạnh
"Được rồi qnh sẽ đi chơi với em nhưng chỉ khoảng thời gian ngắn thôi vì anh còn rất nhiều việc"
"Không sao bây giờ chúng ta đi" - Sa Hạnh cười đon đả nhưng ai biết được rằng cô đang cười thầm vì kế hoạch sắp thành công
"Ừm"
..
Đông Quân bất giác đi đến trước cửa phòng của Mộng Dao. Bản thân anh cũng chẳng hiểu vì sao mình lại đứng ở đây chỉ biết con tim anh đã chỉ dẫn đến đây. Bỗng Đông Quân cảm nhận được một sự lạnh lẽo, u ám lan toả trong phòng của Mộng Dao qua khe cửa. Nó đáng sợ và vô cùng tăm tối, có lẽ do anh tưởng tượng quá nhiều hoặc chỉ là gió từ cửa sổ phòng Mộng Dao mà thôi
Dù đã muốn quay lưng mà đi nhưng một cảm giác bất an đã khiến anh phải mở cửa phòng. Cánh cửa vừa mở thì cơn gió lạnh toát thổi qua mặt Đông Quân, cửa sổ trong phòng Mộng Dao mở toang. Trong căn phòng tối đen kìn kịt, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ nhờ ánh trăng
Bước một bước anh dẫm phải một viên thuốc khiến nó vữ vụn và quanh nó cũng có vài viên khác vương vãi dưới sàn. Đông Quân nhíu mày vì anh nghi rằng Mộng Dao đã sử dụng lại thuốc ngủ và thuốc an thần
Anh đưa tay bật công tắc đèn bên cạnh. Đông Quân đảo mắt nhìn quanh thì thấy Mộng Dao tóc rũ rợi ngồi co ro trong góc phòng cạnh giường. Xung quanh cô rải rác đầy những viên thuốc ngủ và thuốc an thần. Đông Quân cau mày tức giận tiến đến chỗ Mộng Dao
"Mộng Dao! Sao em sử dụng lại mấy thứ này rồi chẳng phải anh đã bảo không được uống nữa sao!?"
"ĐỪNG CÓ ĐỘNG VÀO TÔI!!!" - Mộng Dao hét lớn vào mặt Đông Quân
Đôi mắt cam nhạt như chan chứa sự hận thù. Cô như một người điên không ngừng gào thét, mặt cô thì còn dấu tích của nước mắt. Mộng Dao vì quá sợ hãi và cũng như không thể chấp nhận nổi sự thật Sa Hạnh sẽ cướp đi Đông Quân nên cô đã không ngừng uống thuốc để bản thân có thể ổn định nhưng cũng chẳng khá hơn
Đông Quân sững sờ vì trước mặt anh chẳng phải cô gái ngọt ngào và lạc quan kia nữa mà lại là một người điên bị mất kiểm soát. Anh chưa từng nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của Mộng Dao nên có đôi chút sợ hãi
Cô vùng vẫy điên cuồng. Mộng Dao vừa vùng vẫy vừa khóc oà lần nữa, dù mắt đã đỏ ửng và đau nhưng cô vẫn chẳng thể ngừng khóc được. Rồi anh liền đưa tay ôm chầm lấy Mộng Dao vì anh chẳng thể nghĩ gì được chỉ biết phải làm sao để Mộng Dao bình tĩnh lại
Mộng Dao vẫn cứ khóc, khóc đến mức chẳng còn nước mắt để rơi nữa. Bỗng chốc Đông Quân cảm giác mắt và mũi mình cay xè, anh thể thấy sự tuyệt vọng của Mộng Dao nhiều đến mức nào
Một lúc sau Mộng Dao đã ngất đi do khóc quá nhiều mà kiệt sức, anh bế cô lên giường rồi lấy tay lau đi hàng nước mắt còn in lên má cô. Anh lặng lẽ rời khỏi phòng Mộng Dao
Anh có thể thấy lòng mình như đau nhói. Anh thể ngờ sự trở về của Chu Sa Hạnh có thể khiến Mộng Dao tuyệt vọng như vậy. Mắt và mũi anh cứ cay cay, có lẽ do anh đang thương xót cho Mộng Dao chăng
..
Sáng hôm sau, Chu Sa Hạnh ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp chạy đến chỗ của Đông Quân. Mặt cô tươi như hoa mới nở ôm chầm lấy anh
"Đông Quân, hôm nay chúng ta đi chơi đi cũng lâu rồi ta chưa dành thời gian cho nhau lần nào"
Đông Quân có chút lúng túng vì anh còn rất nhiều công việc cần giải quyết nhưng nghĩ lại vì cũng rất lâu rồi chưa đi chơi hay làm gì cho Sa Hạnh
"Được rồi qnh sẽ đi chơi với em nhưng chỉ khoảng thời gian ngắn thôi vì anh còn rất nhiều việc"
"Không sao bây giờ chúng ta đi" - Sa Hạnh cười đon đả nhưng ai biết được rằng cô đang cười thầm vì kế hoạch sắp thành công
"Ừm"