Chương 13: Rối Loạn Trầm Cảm
Đông Quân sững sờ chẳng nói được gì vì sự thật Sa Hạnh mới chính là vợ anh nên Mộng Dao nói vậy cũng chẳng gì lạ. Anh cũng hiểu được phần nào nên đành xoay người đi chẳng nói gì, khi đến cửa anh nói
"Chuyện buổi sáng mấy tuần trước tôi sẽ làm rõ cho cô Chu tiểu thư"
Nói xong anh mang theo phong thái lạnh lùng như trước rời đi. Anh sẽ tôn trọng quyết định của Mộng Dao và sẽ giữ khoảng cách như lời cô nói. Chính anh cũng chẳng thể ngờ Mộng Dao lại quyết định như vậy có lẽ cô cũng suy nghĩ rất nhiều mới có thể đưa ra quyết định đau thương này
Mộng Dao ngồi đờ đẫn trên giường bệnh, mắt xa xăm cứ nhìn về phía cánh cửa phòng, có lẽ đã đến lúc quên đi Đông Quân và tình yêu này. Bỗng một suy nghĩ chợt đánh vào đầu Mộng Dao
Chẳng phải tất cả mọi thứ tồi tệ này là do chính cô mà ra hay sao. Chính là do cô đem lòng yêu Đông Quân đến mù quáng như vậy nên mọi chuyện mới tồi tệ đến thế này, nếu như cô không yêu Đông Quân thì sẽ không van xin anh ở lại, nếu như cô không có trên đời này thì nhà họ Chu sẽ không ép cô gả thay cho Sa Hạnh và chắc chắn sẽ không xảy cớ sự này. Sự tồn tại của Mộng Dao là một thứ cản trở giữa Sa Hạnh và Đông Quân.
Càng nghĩ Mộng Dao lại đổ lỗi cho chính mình, chính cô là người gây nên tất cả, chính cô mới là "thứ tiểu tam không biết xấu hổ", chính cô đã cản trở hạnh phúc của hai người. Thật tồi tệ
Mộng Dao như người mất kiểm soát mà lại gào thét. Rõ ràng không phải lỗi của cô mà cô lại tự đổ lỗi cho chính mình, nghĩ tại bản thân yêu Đông Quân nên mới vậy
Bỗng người Mộng Dao co giật, tay chân chẳng kiểm soát được, miệng không ngừng gào thét khiến các y tá bên ngoài nghe được nên xông vào thì thấy Mộng Dao ôm lấy hai cánh tay, người co giật như máy rung
..
Sau khoảng một thời gian thì Mộng Dao cũng hết cơn co giật. Hạo Hiên bước vào phòng Mộng Dao với vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng
"Mộng Dao, bệnh trầm cảm của em đã thật sự quá nghiêm trọng và nó đã trở thành bệnh rối loạn trầm cảm nặng"
"Rối loạn trầm cảm nặng?"
"Ừm, nó có thể gần giống với rối loạn tâm thần"
Mộng Dao cũng chẳng quan tâm gì đến cái bệnh trầm cảm kia nhưng bây giờ cô không ngờ nó lại trở nên nghiêm trọng như vậy
"Rõ ràng mấy tháng trước bệnh trầm cảm của em đã gần hồi phục rồi sao? Tại sao nó lại có thể trở nên nghiêm trọng như vậy, Đông Quân và em đã xảy ra chuyện gì nữa sao?"
"Anh không nên quan tâm sẽ tốt hơn nên tạm thời bỏ qua đi"
Hạo Hiên cũng chẳng biết nói gì thêm, anh chỉ lấy tay xoa đầu Mộng Dao nhẹ nhàng nói
"Em đừng để những suy nghĩ tiêu cực kia lấn át hết lý trí là được, anh sẽ nói chuyện Đông Quân về tình trạng bệnh của em, chắc chắn cậu ta sẽ phải rủ chút lòng thương chứ vì cả hai đều là vợ chồng mà"
Cô nghe đến câu "vợ chồng" của Hạo Hiên thì ánh mắt liền trở nên vô hồn. Dù biết Hạo Hiên không hề biết nên mới nói vậy nhưng trong lòng cô bây giờ thực sự không muốn nghe đến bất cứ cái gì liên quan đến Đông Quân cả
"Hạo Hiên, Chu Sa Hạnh đã trở về rồi nên xin anh đừng nhắc gì nữa"
Hạo Hiên như khơi sáng rồi mới biết bản thân vừa lỡ miệng thì vội vã xin lỗi
"Thật xin lỗi tại anh không biết nên đã lỡ nói vậy"
"Không sao đâu, anh cũng đâu biết gì đâu nên không cần xin lỗi gì cả"
"Chuyện buổi sáng mấy tuần trước tôi sẽ làm rõ cho cô Chu tiểu thư"
Nói xong anh mang theo phong thái lạnh lùng như trước rời đi. Anh sẽ tôn trọng quyết định của Mộng Dao và sẽ giữ khoảng cách như lời cô nói. Chính anh cũng chẳng thể ngờ Mộng Dao lại quyết định như vậy có lẽ cô cũng suy nghĩ rất nhiều mới có thể đưa ra quyết định đau thương này
Mộng Dao ngồi đờ đẫn trên giường bệnh, mắt xa xăm cứ nhìn về phía cánh cửa phòng, có lẽ đã đến lúc quên đi Đông Quân và tình yêu này. Bỗng một suy nghĩ chợt đánh vào đầu Mộng Dao
Chẳng phải tất cả mọi thứ tồi tệ này là do chính cô mà ra hay sao. Chính là do cô đem lòng yêu Đông Quân đến mù quáng như vậy nên mọi chuyện mới tồi tệ đến thế này, nếu như cô không yêu Đông Quân thì sẽ không van xin anh ở lại, nếu như cô không có trên đời này thì nhà họ Chu sẽ không ép cô gả thay cho Sa Hạnh và chắc chắn sẽ không xảy cớ sự này. Sự tồn tại của Mộng Dao là một thứ cản trở giữa Sa Hạnh và Đông Quân.
Càng nghĩ Mộng Dao lại đổ lỗi cho chính mình, chính cô là người gây nên tất cả, chính cô mới là "thứ tiểu tam không biết xấu hổ", chính cô đã cản trở hạnh phúc của hai người. Thật tồi tệ
Mộng Dao như người mất kiểm soát mà lại gào thét. Rõ ràng không phải lỗi của cô mà cô lại tự đổ lỗi cho chính mình, nghĩ tại bản thân yêu Đông Quân nên mới vậy
Bỗng người Mộng Dao co giật, tay chân chẳng kiểm soát được, miệng không ngừng gào thét khiến các y tá bên ngoài nghe được nên xông vào thì thấy Mộng Dao ôm lấy hai cánh tay, người co giật như máy rung
..
Sau khoảng một thời gian thì Mộng Dao cũng hết cơn co giật. Hạo Hiên bước vào phòng Mộng Dao với vẻ mặt nghiêm trọng vô cùng
"Mộng Dao, bệnh trầm cảm của em đã thật sự quá nghiêm trọng và nó đã trở thành bệnh rối loạn trầm cảm nặng"
"Rối loạn trầm cảm nặng?"
"Ừm, nó có thể gần giống với rối loạn tâm thần"
Mộng Dao cũng chẳng quan tâm gì đến cái bệnh trầm cảm kia nhưng bây giờ cô không ngờ nó lại trở nên nghiêm trọng như vậy
"Rõ ràng mấy tháng trước bệnh trầm cảm của em đã gần hồi phục rồi sao? Tại sao nó lại có thể trở nên nghiêm trọng như vậy, Đông Quân và em đã xảy ra chuyện gì nữa sao?"
"Anh không nên quan tâm sẽ tốt hơn nên tạm thời bỏ qua đi"
Hạo Hiên cũng chẳng biết nói gì thêm, anh chỉ lấy tay xoa đầu Mộng Dao nhẹ nhàng nói
"Em đừng để những suy nghĩ tiêu cực kia lấn át hết lý trí là được, anh sẽ nói chuyện Đông Quân về tình trạng bệnh của em, chắc chắn cậu ta sẽ phải rủ chút lòng thương chứ vì cả hai đều là vợ chồng mà"
Cô nghe đến câu "vợ chồng" của Hạo Hiên thì ánh mắt liền trở nên vô hồn. Dù biết Hạo Hiên không hề biết nên mới nói vậy nhưng trong lòng cô bây giờ thực sự không muốn nghe đến bất cứ cái gì liên quan đến Đông Quân cả
"Hạo Hiên, Chu Sa Hạnh đã trở về rồi nên xin anh đừng nhắc gì nữa"
Hạo Hiên như khơi sáng rồi mới biết bản thân vừa lỡ miệng thì vội vã xin lỗi
"Thật xin lỗi tại anh không biết nên đã lỡ nói vậy"
"Không sao đâu, anh cũng đâu biết gì đâu nên không cần xin lỗi gì cả"