Chương 33: Nữ phụ thanh mai 33
Tâm Tâm lại lia mắt xuống tin nhắn bên dưới bức ảnh.
“Tâm Tâm, tớ tình cờ đi uống cà phê gặp được cảnh này. Cậu đừng buồn! Chỉ là đàn ông mà thôi, bỏ người này kiếm người khác là được.”
Một lát sau, hệ thống 07 lại nói:
[Trí Nhân đã đưa bản thiết kế xuân hạ thu đông của thời trang Tâm cho Hoa An, đồng thời hứa sẽ không nhằm vào công ty Nguyên nữa, với điều kiện là sau này Hoa An phải luôn tìm mọi cách khiến anh ta cảm thấy vui vẻ.]
[A, quả nhiên là mối tình đầu, luôn luôn là mối tình khiến người ta quyến luyến không buông tay được nhất.] Tâm Tâm nói, trong lòng có hơi chút thất vọng.
Hệ thống 07 phân tích: [Đây chính là lý do độ hảo cảm của anh ta mãi dậm chân ở 95 đi. Anh ta chưa nhận ra anh ta yêu cô.]
Tâm Tâm: [Chắc vậy.]
Gần như khi Tâm Tâm vừa dứt lời, hệ thống 07 liền thông báo:
[Anh ta đang trên đường trở về, vừa đọc được tin nhắn hẹn gặp của cô.]
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược 2 là 97 điểm.]
Cùng lúc đó, di động của Tâm Tâm báo có tin nhắn đến, cô trượt ra đọc, là tin nhắn của Trí Nhân: “Hôm nay anh có việc bận, không về sớm được.”
Chẳng phải đang trên đường trở về sao?
Là muốn trốn tránh cô sao? Đây là gián tiếp từ chối lời tỏ tình của cô sao? Cũng may cô không phải nguyên chủ, nhưng cũng có thể tưởng tượng nguyên chủ đã từng đau khổ thế nào khi bị Trí Nhân tránh như vậy.
Một lúc lâu sau cô mới nhắn lại: “Được tôi hiểu. Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, anh cứ coi như tôi chưa từng nhắn gì là được, bận việc xong đi về nhớ nghỉ ngơi sớm nhé.”
Xưng hô lại chuyển về ngôi “tôi” xa cách. Ý ngầm là cô đã hiểu lời từ chối của hắn, sẽ không để hai người phải khó xử, sẽ không tỏ tình với hắn nữa.
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược 2 là 98!] Hệ thống 07 nhắc nhở.
Tâm Tâm nhìn tin nhắn, lại nghe hệ thống 07 thông báo, lắc lắc đầu cảm khái, Trí Nhân, hắn đang tự đấu tranh tư tưởng sao? Đấu tranh giữa sự cao ngạo của bản thân và tình yêu sao? Hay hắn vẫn chưa hiểu rõ lòng mình?
95 điểm chưa hiểu, nhưng 98 điểm hẳn là đã hiểu rồi chứ?
Hắn muốn đợi sau khi trả thù xong, giành lại cái tôi cao ngạo xong, mới đi tìm tình yêu đúng không?
Nhưng rất tiếc, cô sẽ chỉ cho hắn một cơ hội, sẽ không có cơ hội lần thứ hai.
—
Trí Nhân lúc này đang ngồi trên xe trở về biệt thự nhà họ Trí, bàn tay hắn vô thức siết chặt di động, trong đầu quay cuồng suy nghĩ về Tâm Tâm. Cô ấy nhắn tin như vậy, là muốn từ bỏ sao? Không tỏ tình với hắn nữa sao?
Hắn biết, đã có mấy lần, cô muốn nói thích hắn, nhưng lời đến bên môi, lại nuốt xuống. Mà hắn, mỗi lần như thế đều thật mong đợi, lại cũng sợ hãi, còn có chút trốn tránh. Hắn sợ cô nói ra, hắn sẽ không biết phải trả lời như thế nào? Hắn không muốn từ bỏ kế hoạch trả thù. Thế nhưng, khi cô không nói ra, hắn lại thấy thực tiếc nuối, thực trống rỗng trong lòng.
Hắn không rõ cảm xúc của hắn với Tâm Tâm là gì? Là biết ơn, cảm kích cô đã giúp đỡ hắn khi hắn khó khăn nhất? Là sợ đánh mất người con gái duy nhất thật lòng với hắn?
Khi hắn còn chưa nhận rõ tình cảm của chính mình, thì buổi tiệc sinh nhật hôm đó lại làm sôi sục lên ý chí trả thù của hắn. Những ngày vừa qua, hắn điên cuồng trả thù, hung hăng dìm công ty của những người đã từng cười nhạo hắn xuống mặt đất. Hả hê nhìn từng kẻ đó chạy đến cầu xin hắn tha thứ. Đối tượng tiếp theo hắn nhắm đến chính là Hoa An và Nguyên Triều. Hắn biết, Tâm Tâm vẫn còn nể tình cảm giữa hai gia đình nên không muốn hắn tấn công công ty nhà Nguyên Triều. Còn Hoa An, hắn cố tình giữ lại bên cạnh hắn. Hai người kia nhân danh tình yêu để lên án hắn ư? Vậy để hắn xem, tình yêu của hai người có vượt qua được thử thách của tiền bạc, danh lợi hay không? Những điều này, hắn không muốn để Tâm Tâm biết, hắn sợ cô ngăn cản hắn, cũng sợ cô thấy hắn thật xấu xa!
Khi chưa trả thù xong, hắn lại đọc được tin nhắn của Tâm Tâm, hình như tối nay cô định tỏ tình với hắn.
Có trời biết, thời điểm đọc xong tin nhắn, tim hắn đã đập dồn dập đến bao nhiêu, vui sướng, hạnh phúc đến bao nhiêu!
Hắn kỳ thật rất muốn nhanh chóng trở về, rất muốn gặp cô, ngay lập tức gặp cô. Nhưng nghĩ đến giao dịch hắn vừa thực hiện với Hoa An, hắn lại cảm thấy tội lỗi với cô. Cảm thấy hôm nay không dám đối diện với cô. Sợ cô phát hiện ra hắn có gì đó không đúng. Hắn theo bản năng trốn tránh, nhắn lại rằng hắn đang bận.
Khi hắn nhận được tin nhắn trả lời của cô: ‘anh cứ coi như tôi chưa từng nhắn gì là được’, trong lòng thế nhưng lại thấy hụt hẫng không thể tả, cảm giác giống như đã đánh mất điều gì đó vô cùng quan trọng, tim bỗng nhiên hẫng mất một nhịp, như bị ai đó khoét đi một miếng, hối hận và đau đớn không thể tả.
Hắn tự động viên chính mình, hắn sẽ trả thù xong rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ lại trở về bên cô, mấy cảm giác tội lỗi này rất nhanh sẽ kết thúc, đúng vậy!
Trí Nhân một đêm mất ngủ, hôm sau vác một đôi mắt thâm đen đến công ty thời trang Tâm.
Trong khi Tâm Tâm vẫn tinh thần sáng láng, ăn ngủ như thường.
Thực không rõ ai mới là người bị từ chối tỏ tình.
“Tâm Tâm, tớ tình cờ đi uống cà phê gặp được cảnh này. Cậu đừng buồn! Chỉ là đàn ông mà thôi, bỏ người này kiếm người khác là được.”
Một lát sau, hệ thống 07 lại nói:
[Trí Nhân đã đưa bản thiết kế xuân hạ thu đông của thời trang Tâm cho Hoa An, đồng thời hứa sẽ không nhằm vào công ty Nguyên nữa, với điều kiện là sau này Hoa An phải luôn tìm mọi cách khiến anh ta cảm thấy vui vẻ.]
[A, quả nhiên là mối tình đầu, luôn luôn là mối tình khiến người ta quyến luyến không buông tay được nhất.] Tâm Tâm nói, trong lòng có hơi chút thất vọng.
Hệ thống 07 phân tích: [Đây chính là lý do độ hảo cảm của anh ta mãi dậm chân ở 95 đi. Anh ta chưa nhận ra anh ta yêu cô.]
Tâm Tâm: [Chắc vậy.]
Gần như khi Tâm Tâm vừa dứt lời, hệ thống 07 liền thông báo:
[Anh ta đang trên đường trở về, vừa đọc được tin nhắn hẹn gặp của cô.]
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược 2 là 97 điểm.]
Cùng lúc đó, di động của Tâm Tâm báo có tin nhắn đến, cô trượt ra đọc, là tin nhắn của Trí Nhân: “Hôm nay anh có việc bận, không về sớm được.”
Chẳng phải đang trên đường trở về sao?
Là muốn trốn tránh cô sao? Đây là gián tiếp từ chối lời tỏ tình của cô sao? Cũng may cô không phải nguyên chủ, nhưng cũng có thể tưởng tượng nguyên chủ đã từng đau khổ thế nào khi bị Trí Nhân tránh như vậy.
Một lúc lâu sau cô mới nhắn lại: “Được tôi hiểu. Thực ra cũng không có chuyện gì quan trọng lắm, anh cứ coi như tôi chưa từng nhắn gì là được, bận việc xong đi về nhớ nghỉ ngơi sớm nhé.”
Xưng hô lại chuyển về ngôi “tôi” xa cách. Ý ngầm là cô đã hiểu lời từ chối của hắn, sẽ không để hai người phải khó xử, sẽ không tỏ tình với hắn nữa.
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược 2 là 98!] Hệ thống 07 nhắc nhở.
Tâm Tâm nhìn tin nhắn, lại nghe hệ thống 07 thông báo, lắc lắc đầu cảm khái, Trí Nhân, hắn đang tự đấu tranh tư tưởng sao? Đấu tranh giữa sự cao ngạo của bản thân và tình yêu sao? Hay hắn vẫn chưa hiểu rõ lòng mình?
95 điểm chưa hiểu, nhưng 98 điểm hẳn là đã hiểu rồi chứ?
Hắn muốn đợi sau khi trả thù xong, giành lại cái tôi cao ngạo xong, mới đi tìm tình yêu đúng không?
Nhưng rất tiếc, cô sẽ chỉ cho hắn một cơ hội, sẽ không có cơ hội lần thứ hai.
—
Trí Nhân lúc này đang ngồi trên xe trở về biệt thự nhà họ Trí, bàn tay hắn vô thức siết chặt di động, trong đầu quay cuồng suy nghĩ về Tâm Tâm. Cô ấy nhắn tin như vậy, là muốn từ bỏ sao? Không tỏ tình với hắn nữa sao?
Hắn biết, đã có mấy lần, cô muốn nói thích hắn, nhưng lời đến bên môi, lại nuốt xuống. Mà hắn, mỗi lần như thế đều thật mong đợi, lại cũng sợ hãi, còn có chút trốn tránh. Hắn sợ cô nói ra, hắn sẽ không biết phải trả lời như thế nào? Hắn không muốn từ bỏ kế hoạch trả thù. Thế nhưng, khi cô không nói ra, hắn lại thấy thực tiếc nuối, thực trống rỗng trong lòng.
Hắn không rõ cảm xúc của hắn với Tâm Tâm là gì? Là biết ơn, cảm kích cô đã giúp đỡ hắn khi hắn khó khăn nhất? Là sợ đánh mất người con gái duy nhất thật lòng với hắn?
Khi hắn còn chưa nhận rõ tình cảm của chính mình, thì buổi tiệc sinh nhật hôm đó lại làm sôi sục lên ý chí trả thù của hắn. Những ngày vừa qua, hắn điên cuồng trả thù, hung hăng dìm công ty của những người đã từng cười nhạo hắn xuống mặt đất. Hả hê nhìn từng kẻ đó chạy đến cầu xin hắn tha thứ. Đối tượng tiếp theo hắn nhắm đến chính là Hoa An và Nguyên Triều. Hắn biết, Tâm Tâm vẫn còn nể tình cảm giữa hai gia đình nên không muốn hắn tấn công công ty nhà Nguyên Triều. Còn Hoa An, hắn cố tình giữ lại bên cạnh hắn. Hai người kia nhân danh tình yêu để lên án hắn ư? Vậy để hắn xem, tình yêu của hai người có vượt qua được thử thách của tiền bạc, danh lợi hay không? Những điều này, hắn không muốn để Tâm Tâm biết, hắn sợ cô ngăn cản hắn, cũng sợ cô thấy hắn thật xấu xa!
Khi chưa trả thù xong, hắn lại đọc được tin nhắn của Tâm Tâm, hình như tối nay cô định tỏ tình với hắn.
Có trời biết, thời điểm đọc xong tin nhắn, tim hắn đã đập dồn dập đến bao nhiêu, vui sướng, hạnh phúc đến bao nhiêu!
Hắn kỳ thật rất muốn nhanh chóng trở về, rất muốn gặp cô, ngay lập tức gặp cô. Nhưng nghĩ đến giao dịch hắn vừa thực hiện với Hoa An, hắn lại cảm thấy tội lỗi với cô. Cảm thấy hôm nay không dám đối diện với cô. Sợ cô phát hiện ra hắn có gì đó không đúng. Hắn theo bản năng trốn tránh, nhắn lại rằng hắn đang bận.
Khi hắn nhận được tin nhắn trả lời của cô: ‘anh cứ coi như tôi chưa từng nhắn gì là được’, trong lòng thế nhưng lại thấy hụt hẫng không thể tả, cảm giác giống như đã đánh mất điều gì đó vô cùng quan trọng, tim bỗng nhiên hẫng mất một nhịp, như bị ai đó khoét đi một miếng, hối hận và đau đớn không thể tả.
Hắn tự động viên chính mình, hắn sẽ trả thù xong rất nhanh thôi, rất nhanh sẽ lại trở về bên cô, mấy cảm giác tội lỗi này rất nhanh sẽ kết thúc, đúng vậy!
Trí Nhân một đêm mất ngủ, hôm sau vác một đôi mắt thâm đen đến công ty thời trang Tâm.
Trong khi Tâm Tâm vẫn tinh thần sáng láng, ăn ngủ như thường.
Thực không rõ ai mới là người bị từ chối tỏ tình.