Chương : 16
Hiểu Lan Yên ngồi trên xe, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái túi trong tay.
Như chợt nhớ ra điều gì quan trọng, cô quay sang Vương Hàn mở miệng:
- Cậu chủ, vừa nãy hình như cậu nói biết anh Long?
Nghe hai chữ “anh Long” quả là thân mật quá mà. Vương Hàn không nhìn cô, nhàn nhạt đáp lại:
- 24 tuổi, đã có bằng tiến sĩ, lúc đầu tôi đã nghĩ sẽ để hắn nhào nặn lại cái não của cô...
“Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn ném hắn ra xa cô!“. Vế này Vương Hàn không nói ra, lẳng lặng giữ lại, trầm tư.
Hiểu Lan Yên biết ý cậu chủ chê mình ngu ngốc, tuy nhiên vẫn rất cao hứng, nở nụ cười ngây ngô:
- Ai da cậu chủ, anh Long quả nhiên là giỏi. Cậu biết không, từ hồi tôi còn bé nhé, anh ấy...abc...xyz...
- HIỂU LAN YÊN!
Một câu nói của cậu chủ làm Lan Yên đang thao thao bất tuyệt giật bắn mình. Cô tròn mắt không hiểu, cậu chủ lại tức giận hay sao? Haiz, tuy chỉ mới ở với hắn có hơn một tháng, nhưng cô nhận thấy hắn thật là dễ cáu giận nha! Nhất là với cô...
- Cậu... cậu chủ... tôi lại nói gì sai ạ?
Bộ dạng Lan Yên lấm lét như con chuột nhỏ, Vương Hàn lại càng oai phong tuyên bố, trong giọng nói còn có ý gằn xuống
- Em.là.của.tôi.
Bốn từ, chỉ bốn từ. Nếu là người con gái khác, có lẽ sẽ ngơ ngác, sẽ phụng phịu, sẽ tra hỏi nọ kia. Nhưng Hiểu Lan Yên não nhỏ, đáp lại hắn một câu rất hồn nhiên, rất dõng dạc:
- Phải, tôi là của anh còn gì!
Vương Hàn nghe cô trả lời, một tia bất ngờ xoẹt qua. Hắn không đáp, chỉ là đưa cái nhìn chiếu thẳng vào cô. Trước ánh mắt quyền uy ấy, Hiểu Lan Yên vẫn là nhút nhát, nhìn xuống dưới chân, nhỏ giọng:
- Tôi là ô sin của anh còn gì...
Vương Hàn cuối cùng cũng hiểu ra... Hóa ra là hiểu ý tứ của hắn ra như vậy. Thôi thì cứ để thời gian làm con nhóc này sáng não ra đi, còn giờ cô cứ có ý thức “là của hắn” như vậy cũng tốt rồi...
Về tới nhà, Hiểu Lan Yên lại vào bếp nấu nướng. Từ khi không có bác Trần, cậu chủ lại hay ăn ở nhà, tay nghề Hiểu Lan Yên trở nên rất khá. Đôi tay nhanh nhẹn thái rau củ, thi thoảng lại đưa lên lau mồ hôi, hai gò má ửng hồng tự nhiên.
Vương Hàn lặng yên nhìn ngắm lưng cô, muốn tiến tới cắn vào cái gáy trắng ngần kia, nhưng vẫn là kìm lại, đi ra phòng khách.
Sau bữa cơm, ông chủ khó tính lại kêu mỏi lưng. Cô hầu nhỏ đương nhiên phải xoa bóp. Cào cào một hồi sau lưng hắn thì cô bắt đầu thấy mỏi. Vương Hàn biết nên kêu cô ngừng bóp, hắn lấy ra chiếc điện thoại trang nhã vừa mua cho cô, bấm bấm một lát rồi bảo:
- Từ nay có việc gì phải gọi vào số này.
Hiểu Lan Yên nhìn dãy số trên màn hình sắc nét, chần chừ không đáp.
- Có biết cách gọi không?
- Dạ, có...
- Thế thì tốt.
Vương Hàn lên phòng làm việc, để lại Hiểu Lan Yên vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Cạch”
Không biết sau bao lâu, Vương Thiên Nhi mở cửa bước vào, váy đỏ xẻ tà, bốc lửa quyến rũ. Đôi mắt mờ sương, bước đi không vững càng làm tăng thêm dáng vẻ câu dẫn.
Nhìn thấy Hiểu Lan Yên đồ ngủ lôi thôi đang ngồi ngây ngốc, Vương tiểu thư nhếch mép:
- Vương Hàn đâu?
Hiểu Lan Yên giật mình đáp
- Vương tiểu thư, cậu chủ đang ở phòng làm việc.
Vương Thiên Nhi định bước đi, nhưng hơi men lại làm cô thấy con nhóc kia thật vô cùng chướng mắt, liền quay lại:
- Đến khi nào thôi việc?
Hiểu Lan Yên bị hỏi bất ngờ nên ấp úng:
- Vương tiểu thư, thực ra tôi...
Hiểu Lan Yên không biết nói ra sao, chẳng lẽ lại nói rằng cô không thể thôi việc, là do tên họ Vương kia bắt cô...
- Mặt dày!
Hiểu Lan Yên tròn mắt, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì lại tiếp tục bị dội thêm một gáo nước:
- Đúng là cha mẹ không biết dạy dỗ, vắt mũi chưa sạch đã biết lôi kéo đàn ông. Vô liêm sỉ!
Trời đất quay cuồng, Hiểu Lan Yên vẫn cố trụ vững. Cô bình thường ngốc nghếch rụt rè, nhưng trên đời này, cô hận nhất là kẻ động tới cha mẹ cô.
- VƯƠNG TIỂU THƯ! Tôi đúng là không còn cha mẹ, nhưng tôi ít nhất còn có lòng tự trọng. Cái gì mà lôi kéo đàn ông, cô mang cha mẹ người ta ra chửi bới thì là loại người gì?
Hiểu Lan Yên nói tới nỗi mắt đỏ lên, trong lòng vô cùng uất ức. Khốn nạn! Cô đã làm gì sai chứ?
“Chát”
Má Hiểu Lan Yên hằn rõ năm ngón tay đỏ ửng, sưng lên sau cái tát của Vương Thiên Nhi, nhưng cô vẫn nắm chặt tay, quyết không rơi nước mắt...
- Loại không ra gì, đúng là chỉ giỏi đóng kịch trước mặt Vương Hàn. Đánh cô chỉ làm tôi bẩn tay.
Vương tiểu thư nói xong bỏ lên tầng. Chỉ còn mình Lan Yên chôn chân nơi sàn nhà lạnh ngắt
Bỗng tầm mắt tối dần, cô ngã xuống, nước mắt đồng thời không thể nén lại mà tuôn rơi, tiếng gọi cha mẹ cũng không thể thốt ra.
Trong cơn mơ, cô dường như cảm nhận được một đôi bàn tay bế mình lên, lưu luyến khuôn mặt cô, rồi lại có gì đó rất mềm, rất ấm đặt lên má cô.
Hiểu Lan Yên theo bản năng đưa tay níu chặt vạt áo bên mình, vùi đầu ngủ, quên đi đau đớn...
*
End chap 16
Tớ không có lịch up nhất định nên các bạn thông cảm nhé:p:*
Như chợt nhớ ra điều gì quan trọng, cô quay sang Vương Hàn mở miệng:
- Cậu chủ, vừa nãy hình như cậu nói biết anh Long?
Nghe hai chữ “anh Long” quả là thân mật quá mà. Vương Hàn không nhìn cô, nhàn nhạt đáp lại:
- 24 tuổi, đã có bằng tiến sĩ, lúc đầu tôi đã nghĩ sẽ để hắn nhào nặn lại cái não của cô...
“Nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn ném hắn ra xa cô!“. Vế này Vương Hàn không nói ra, lẳng lặng giữ lại, trầm tư.
Hiểu Lan Yên biết ý cậu chủ chê mình ngu ngốc, tuy nhiên vẫn rất cao hứng, nở nụ cười ngây ngô:
- Ai da cậu chủ, anh Long quả nhiên là giỏi. Cậu biết không, từ hồi tôi còn bé nhé, anh ấy...abc...xyz...
- HIỂU LAN YÊN!
Một câu nói của cậu chủ làm Lan Yên đang thao thao bất tuyệt giật bắn mình. Cô tròn mắt không hiểu, cậu chủ lại tức giận hay sao? Haiz, tuy chỉ mới ở với hắn có hơn một tháng, nhưng cô nhận thấy hắn thật là dễ cáu giận nha! Nhất là với cô...
- Cậu... cậu chủ... tôi lại nói gì sai ạ?
Bộ dạng Lan Yên lấm lét như con chuột nhỏ, Vương Hàn lại càng oai phong tuyên bố, trong giọng nói còn có ý gằn xuống
- Em.là.của.tôi.
Bốn từ, chỉ bốn từ. Nếu là người con gái khác, có lẽ sẽ ngơ ngác, sẽ phụng phịu, sẽ tra hỏi nọ kia. Nhưng Hiểu Lan Yên não nhỏ, đáp lại hắn một câu rất hồn nhiên, rất dõng dạc:
- Phải, tôi là của anh còn gì!
Vương Hàn nghe cô trả lời, một tia bất ngờ xoẹt qua. Hắn không đáp, chỉ là đưa cái nhìn chiếu thẳng vào cô. Trước ánh mắt quyền uy ấy, Hiểu Lan Yên vẫn là nhút nhát, nhìn xuống dưới chân, nhỏ giọng:
- Tôi là ô sin của anh còn gì...
Vương Hàn cuối cùng cũng hiểu ra... Hóa ra là hiểu ý tứ của hắn ra như vậy. Thôi thì cứ để thời gian làm con nhóc này sáng não ra đi, còn giờ cô cứ có ý thức “là của hắn” như vậy cũng tốt rồi...
Về tới nhà, Hiểu Lan Yên lại vào bếp nấu nướng. Từ khi không có bác Trần, cậu chủ lại hay ăn ở nhà, tay nghề Hiểu Lan Yên trở nên rất khá. Đôi tay nhanh nhẹn thái rau củ, thi thoảng lại đưa lên lau mồ hôi, hai gò má ửng hồng tự nhiên.
Vương Hàn lặng yên nhìn ngắm lưng cô, muốn tiến tới cắn vào cái gáy trắng ngần kia, nhưng vẫn là kìm lại, đi ra phòng khách.
Sau bữa cơm, ông chủ khó tính lại kêu mỏi lưng. Cô hầu nhỏ đương nhiên phải xoa bóp. Cào cào một hồi sau lưng hắn thì cô bắt đầu thấy mỏi. Vương Hàn biết nên kêu cô ngừng bóp, hắn lấy ra chiếc điện thoại trang nhã vừa mua cho cô, bấm bấm một lát rồi bảo:
- Từ nay có việc gì phải gọi vào số này.
Hiểu Lan Yên nhìn dãy số trên màn hình sắc nét, chần chừ không đáp.
- Có biết cách gọi không?
- Dạ, có...
- Thế thì tốt.
Vương Hàn lên phòng làm việc, để lại Hiểu Lan Yên vẫn ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại.
“Cạch”
Không biết sau bao lâu, Vương Thiên Nhi mở cửa bước vào, váy đỏ xẻ tà, bốc lửa quyến rũ. Đôi mắt mờ sương, bước đi không vững càng làm tăng thêm dáng vẻ câu dẫn.
Nhìn thấy Hiểu Lan Yên đồ ngủ lôi thôi đang ngồi ngây ngốc, Vương tiểu thư nhếch mép:
- Vương Hàn đâu?
Hiểu Lan Yên giật mình đáp
- Vương tiểu thư, cậu chủ đang ở phòng làm việc.
Vương Thiên Nhi định bước đi, nhưng hơi men lại làm cô thấy con nhóc kia thật vô cùng chướng mắt, liền quay lại:
- Đến khi nào thôi việc?
Hiểu Lan Yên bị hỏi bất ngờ nên ấp úng:
- Vương tiểu thư, thực ra tôi...
Hiểu Lan Yên không biết nói ra sao, chẳng lẽ lại nói rằng cô không thể thôi việc, là do tên họ Vương kia bắt cô...
- Mặt dày!
Hiểu Lan Yên tròn mắt, chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì lại tiếp tục bị dội thêm một gáo nước:
- Đúng là cha mẹ không biết dạy dỗ, vắt mũi chưa sạch đã biết lôi kéo đàn ông. Vô liêm sỉ!
Trời đất quay cuồng, Hiểu Lan Yên vẫn cố trụ vững. Cô bình thường ngốc nghếch rụt rè, nhưng trên đời này, cô hận nhất là kẻ động tới cha mẹ cô.
- VƯƠNG TIỂU THƯ! Tôi đúng là không còn cha mẹ, nhưng tôi ít nhất còn có lòng tự trọng. Cái gì mà lôi kéo đàn ông, cô mang cha mẹ người ta ra chửi bới thì là loại người gì?
Hiểu Lan Yên nói tới nỗi mắt đỏ lên, trong lòng vô cùng uất ức. Khốn nạn! Cô đã làm gì sai chứ?
“Chát”
Má Hiểu Lan Yên hằn rõ năm ngón tay đỏ ửng, sưng lên sau cái tát của Vương Thiên Nhi, nhưng cô vẫn nắm chặt tay, quyết không rơi nước mắt...
- Loại không ra gì, đúng là chỉ giỏi đóng kịch trước mặt Vương Hàn. Đánh cô chỉ làm tôi bẩn tay.
Vương tiểu thư nói xong bỏ lên tầng. Chỉ còn mình Lan Yên chôn chân nơi sàn nhà lạnh ngắt
Bỗng tầm mắt tối dần, cô ngã xuống, nước mắt đồng thời không thể nén lại mà tuôn rơi, tiếng gọi cha mẹ cũng không thể thốt ra.
Trong cơn mơ, cô dường như cảm nhận được một đôi bàn tay bế mình lên, lưu luyến khuôn mặt cô, rồi lại có gì đó rất mềm, rất ấm đặt lên má cô.
Hiểu Lan Yên theo bản năng đưa tay níu chặt vạt áo bên mình, vùi đầu ngủ, quên đi đau đớn...
*
End chap 16
Tớ không có lịch up nhất định nên các bạn thông cảm nhé:p:*