Chương : 17
“Oa“...
Hiểu Lan Yên ngáp dài một tiếng. Cơ thể cô đáng lẽ ra phải rất mệt mỏi, nhưng kì lạ là hiện tại cô lại thấy vô cùng thoải mái.
Nắng nhẹ tràn ngập căn phòng, Hiểu Lan Yên nhăn nhó mở mắt, lại phát hiện ra một điều vô cùng kinh khủng: Cô đang nằm trên giường cậu chủ!!!
“Không được hét lên. Không được hét lên...” Hiểu Lan Yên tự nhủ, cô phải quan sát tình hình, phải nhanh chóng chuồn khỏi đây, chắc đêm qua cô mộng du nên mò vào phòng cậu chủ rồi, nếu bị phát hiện thì đời cô đi rồi...
Nhưng quả thực đời không như mơ, khi cô định ngồi dậy thì mới phát hiện ra rằng: có cái gì đó đang đặt trên bụng cô!
“Ôi mẹ ơi, cái gì thế này?”
Hiểu Lan Yên đưa tay luồn vào trong chăn, lần theo cái tay trên bụng mình. Đôi tay nhỏ bé sờ sờ trên bắp thịt rắn chắc. Hiểu Lan Yên khó hiểu quay sang, mặt ngày một xám xịt...
- AAAAAAAAA..............
Vương Hàn nhíu mày, lười biếng mở mắt, tay vẫn đặt trên bụng cô không bỏ xuống. Hiểu Lan Yên quả thực muốn cắn lưỡi tự tử, cái thể loại gì đang diễn ra với đời cô thế này???
- Ồn ào cái gì?
Tiếng nói lành lạnh của cậu chủ kéo cô về thực tại. Hiểu Lan Yên đang vô cùng tuyệt vọng, cuối cùng lấy hết dũng khí lí nhí một câu:
- Cậu... cậu... chủ... sao tôi lại ở đây?
- Tại sao? Không phải em tự vào à?
- Tôi? Tôi... nếu vậy... tôi xin lỗi, cậu đừng giận, tôi xuống ngay...
Nhìn thấy con chuột nhỏ sắp thục mạng chạy đi, Vương Hàn rất nhanh liền vươn tay kéo cô lại giường, ôm gọn cô vào lòng, lười biếng khép mắt.
Mẹ nó, cái gì mà ngôn tình, cái gì mà nằm cạnh trai đẹp vô cùng ấm áp bình yên? Láo, láo hết, bây giờ trong lòng Hiểu Lan Yên chỉ thấy sợ hãi run rẩy, được cậu chủ ôm cứ như nằm trong nước đá ấy!
Vương Hàn nhìn cô run đến không dám chớp mắt thì vừa buồn cười lại vừa khó hiểu. Đêm qua không phải nắm áo của hắn nhất quyết không buông sao? Vậy mà giờ còn muốn trốn...
- Vì sao cãi lại Thiên Nhi?
Hiểu Lan Yên nghe hắn hỏi, nhất thời bất ngờ nhìn lên, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của hắn lại nhát chết mà cúi xuống, gương mặt tròn tròn trắng nõn theo quán tính mà áp sát vào lồng ngực vạm vỡ của hắn.
- Tôi... xin lỗi...
- Xin lỗi cái gì?
- Tôi... tôi không nên...
Vương Hàn dường như không muốn nghe cô nói nữa, nhìn thấy buồn bã trong mắt cô, vòng tay ôm cô càng chặt...
- Không bao giờ thông minh ra được...
Cậu chủ lại chê cô! Hiểu Lan Yên nằm im như khúc gỗ, đầu óc mông lung. Một lúc sau, như chợt nhận ra điều gì, cô vội lấy hết sức bình sinh bật dậy, thoát khỏi vòng kìm kẹp sắt đá mà chạy ra ngoài, miệng còn cố nói:
- Cậu chủ, tôi đi làm bữa sáng.
Vương Hàn nhìn cô chạy như ma đuổi, môi bạc khẽ cười, nhưng lập tức gọi cô sau vài giây suy nghĩ:
- Hiểu Lan Yên!
Hiểu Lan Yên nghe cậu chủ gọi thì giật bắn mình, sợ bị trách tội nên chỉ dám lấm lét quay lại.
- Xuống nhà gọi Vương Thiên Nhi lên đây!
Ra là muốn hỏi thăm người đẹp. Hắn sợ ý trung nhân của hắn bị cô làm cho thiệt thòi mà... Cô thật ngu ngốc, chỉ biết rước họa vào mình...
Vương Thiên Nhi bộ dáng kiều diễm ngồi trên salon, đầu ong ong sau bữa biệc ầm ĩ đêm qua, nhưng cô vẫn nhớ, nhớ rất rõ, hôm qua cô đã tát Hiểu Lan Yên. Không hiểu sao trong lòng Vương Thiên Nhi có một chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền bị gạt bỏ. Hiểu Lan Yên chỉ là một đứa giúp việc, một cái tát cũng đâu có ảnh hưởng gì.
- Vương tiểu thư...
Vương Thiên Nhi ngước mắt nhìn Hiểu Lan Yên, tựa như thấy một cái gai trong mắt.
- Cậu chủ... muốn Vương tiểu thư lên phòng...
Vương Thiên Nhi không thèm đáp, ánh mắt mừng rỡ xen lẫn lo âu, rất nhanh liền đi lên phòng Vương Hàn.
Hiểu Lan Yên cố không để tâm, lại vào bếp nấu nướng. Nhưng thực sự trong lòng vẫn cầu mong cậu chủ đừng đuổi việc cô, thời buổi này tìm kiếm cái ăn chỗ ở thật không dễ, cô không có trình độ học thức, lại không có sức khỏe tốt, không chừng ra đường còn gặp lại bọn đòi nợ thì...
---
“Cạch”
- Hàn, muốn gọi em sao không xuống nhà?
- Thiên Nhi, em hẳn còn nhớ việc mình làm đêm qua?
- Việc đêm qua?...À, hôm qua em đi sinh nhật bạn, về có hơi muộn...
- Anh không nói chuyện đó.
- Vậy là chuyện gì? Không lẽ, ý anh là việc...
- Em đã tát Hiểu Lan Yên.
Vương Thiên Nhi sững sờ, lần đầu tiên trong đời biết tới thua thiệt
- Anh trách em tát cô ta?
- Anh chưa từng trách em...
Vương tiểu thư thở phào, nở nụ cười đắc thắng. Cô biết Vương Hàn từ nhỏ vẫn luôn bênh vực bảo vệ cô, chắc chắn sẽ không bao giờ vì việc cỏn con như vậy mà trách cô.
- Nhưng nếu em còn làm chuyện như vậy với Lan Yên một lần nữa, thì ĐỪNG TRÁCH ANH.
*
End chap 17
Hiểu Lan Yên ngáp dài một tiếng. Cơ thể cô đáng lẽ ra phải rất mệt mỏi, nhưng kì lạ là hiện tại cô lại thấy vô cùng thoải mái.
Nắng nhẹ tràn ngập căn phòng, Hiểu Lan Yên nhăn nhó mở mắt, lại phát hiện ra một điều vô cùng kinh khủng: Cô đang nằm trên giường cậu chủ!!!
“Không được hét lên. Không được hét lên...” Hiểu Lan Yên tự nhủ, cô phải quan sát tình hình, phải nhanh chóng chuồn khỏi đây, chắc đêm qua cô mộng du nên mò vào phòng cậu chủ rồi, nếu bị phát hiện thì đời cô đi rồi...
Nhưng quả thực đời không như mơ, khi cô định ngồi dậy thì mới phát hiện ra rằng: có cái gì đó đang đặt trên bụng cô!
“Ôi mẹ ơi, cái gì thế này?”
Hiểu Lan Yên đưa tay luồn vào trong chăn, lần theo cái tay trên bụng mình. Đôi tay nhỏ bé sờ sờ trên bắp thịt rắn chắc. Hiểu Lan Yên khó hiểu quay sang, mặt ngày một xám xịt...
- AAAAAAAAA..............
Vương Hàn nhíu mày, lười biếng mở mắt, tay vẫn đặt trên bụng cô không bỏ xuống. Hiểu Lan Yên quả thực muốn cắn lưỡi tự tử, cái thể loại gì đang diễn ra với đời cô thế này???
- Ồn ào cái gì?
Tiếng nói lành lạnh của cậu chủ kéo cô về thực tại. Hiểu Lan Yên đang vô cùng tuyệt vọng, cuối cùng lấy hết dũng khí lí nhí một câu:
- Cậu... cậu... chủ... sao tôi lại ở đây?
- Tại sao? Không phải em tự vào à?
- Tôi? Tôi... nếu vậy... tôi xin lỗi, cậu đừng giận, tôi xuống ngay...
Nhìn thấy con chuột nhỏ sắp thục mạng chạy đi, Vương Hàn rất nhanh liền vươn tay kéo cô lại giường, ôm gọn cô vào lòng, lười biếng khép mắt.
Mẹ nó, cái gì mà ngôn tình, cái gì mà nằm cạnh trai đẹp vô cùng ấm áp bình yên? Láo, láo hết, bây giờ trong lòng Hiểu Lan Yên chỉ thấy sợ hãi run rẩy, được cậu chủ ôm cứ như nằm trong nước đá ấy!
Vương Hàn nhìn cô run đến không dám chớp mắt thì vừa buồn cười lại vừa khó hiểu. Đêm qua không phải nắm áo của hắn nhất quyết không buông sao? Vậy mà giờ còn muốn trốn...
- Vì sao cãi lại Thiên Nhi?
Hiểu Lan Yên nghe hắn hỏi, nhất thời bất ngờ nhìn lên, bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của hắn lại nhát chết mà cúi xuống, gương mặt tròn tròn trắng nõn theo quán tính mà áp sát vào lồng ngực vạm vỡ của hắn.
- Tôi... xin lỗi...
- Xin lỗi cái gì?
- Tôi... tôi không nên...
Vương Hàn dường như không muốn nghe cô nói nữa, nhìn thấy buồn bã trong mắt cô, vòng tay ôm cô càng chặt...
- Không bao giờ thông minh ra được...
Cậu chủ lại chê cô! Hiểu Lan Yên nằm im như khúc gỗ, đầu óc mông lung. Một lúc sau, như chợt nhận ra điều gì, cô vội lấy hết sức bình sinh bật dậy, thoát khỏi vòng kìm kẹp sắt đá mà chạy ra ngoài, miệng còn cố nói:
- Cậu chủ, tôi đi làm bữa sáng.
Vương Hàn nhìn cô chạy như ma đuổi, môi bạc khẽ cười, nhưng lập tức gọi cô sau vài giây suy nghĩ:
- Hiểu Lan Yên!
Hiểu Lan Yên nghe cậu chủ gọi thì giật bắn mình, sợ bị trách tội nên chỉ dám lấm lét quay lại.
- Xuống nhà gọi Vương Thiên Nhi lên đây!
Ra là muốn hỏi thăm người đẹp. Hắn sợ ý trung nhân của hắn bị cô làm cho thiệt thòi mà... Cô thật ngu ngốc, chỉ biết rước họa vào mình...
Vương Thiên Nhi bộ dáng kiều diễm ngồi trên salon, đầu ong ong sau bữa biệc ầm ĩ đêm qua, nhưng cô vẫn nhớ, nhớ rất rõ, hôm qua cô đã tát Hiểu Lan Yên. Không hiểu sao trong lòng Vương Thiên Nhi có một chút lo lắng, nhưng rất nhanh liền bị gạt bỏ. Hiểu Lan Yên chỉ là một đứa giúp việc, một cái tát cũng đâu có ảnh hưởng gì.
- Vương tiểu thư...
Vương Thiên Nhi ngước mắt nhìn Hiểu Lan Yên, tựa như thấy một cái gai trong mắt.
- Cậu chủ... muốn Vương tiểu thư lên phòng...
Vương Thiên Nhi không thèm đáp, ánh mắt mừng rỡ xen lẫn lo âu, rất nhanh liền đi lên phòng Vương Hàn.
Hiểu Lan Yên cố không để tâm, lại vào bếp nấu nướng. Nhưng thực sự trong lòng vẫn cầu mong cậu chủ đừng đuổi việc cô, thời buổi này tìm kiếm cái ăn chỗ ở thật không dễ, cô không có trình độ học thức, lại không có sức khỏe tốt, không chừng ra đường còn gặp lại bọn đòi nợ thì...
---
“Cạch”
- Hàn, muốn gọi em sao không xuống nhà?
- Thiên Nhi, em hẳn còn nhớ việc mình làm đêm qua?
- Việc đêm qua?...À, hôm qua em đi sinh nhật bạn, về có hơi muộn...
- Anh không nói chuyện đó.
- Vậy là chuyện gì? Không lẽ, ý anh là việc...
- Em đã tát Hiểu Lan Yên.
Vương Thiên Nhi sững sờ, lần đầu tiên trong đời biết tới thua thiệt
- Anh trách em tát cô ta?
- Anh chưa từng trách em...
Vương tiểu thư thở phào, nở nụ cười đắc thắng. Cô biết Vương Hàn từ nhỏ vẫn luôn bênh vực bảo vệ cô, chắc chắn sẽ không bao giờ vì việc cỏn con như vậy mà trách cô.
- Nhưng nếu em còn làm chuyện như vậy với Lan Yên một lần nữa, thì ĐỪNG TRÁCH ANH.
*
End chap 17