Chương 22: Nghe lén điện thoại
Gương mặt cô tựa như mây, trắng trẻo mềm mịn, hàng mi dài cong vút chẳng cần phải đeo mi giả, thậm chí đôi môi còn ửng đỏ không còn phải dưỡng.
Bách Triết cứ lái xe thì lâu lâu nhìn về phía Tư Hạ xem như thế nào, nào biết cô chỉ ngủ được một lúc, sau đó cũng đã tỉnh nhưng vẫn nhắm chặt mắt không muốn anh biết.
*Reng*
Tiếng điện thoại để trên hốc cửa xe vang lên, mắt anh vẫn dán chặt mắt về phía con đường trước kia, sau đó nhìn về cô một lúc mới bắt máy như sợ tiếng điện thoại làm cô tỉnh giấc.
Ánh không hay nghe điện thoại bằng 1 tay, tay còn lại lái xe, thế mà lại quên mất chiếc tai nghe bluetooth ở nhà,thế nên phải bật loa ngoài chỉnh âm thanh nhỏ.
‘‘Alo cậu chủ Trần.’’
Phía bên kia vang lên một giọng nam, có hơi gấp gáp nhưng giọng lại rất dứt khoác.
- Chuyện gì sao?
Giọng anh trầm khàn, chất giọng ấm áp nhưng hơi nhỏ, chắc có lẽ sợ làm ồn người phía dưới.
‘‘Ông Trần chuyển lời, tối nay mong anh có thể về nhà bàn chuyện một lúc, tôi nghe được, có lẽ là chuyện của công ty Trần thị.’’
Gương mặt anh có chút khó coi, chân mày chau lại, hình như đã đoán ra được ngụ ý trong câu nói của người đầu dây bên kia.
- Dạo này tại nhà chính đang náo loạn, vì chuyện tiếp quản công ty sao?
Bên kia dừng lại một lúc, sau đó cũng tiếp lời:
‘‘Ông Trần sức khỏe không tốt, vừa rồi bác sĩ riêng cũng đã khuyên nên nghỉ ngơi nhiều, có thể là vì quá sức. Cậu chủ à, đừng ngoan cố nữa, cô Tô Vy đã mất lâu vậy rồi, cậu hết nghỉ việc ở cục cảnh sát Quốc Tế, còn xuống làm cảnh sát an ninh thành phố X, sao cậu không về tiếp quản công ty Trần thị đi, dù sao cậu cũng từng có bằng kinh tế tại MIT mà.’’
Anh nghe mà chẳng câu nào lọt qua tai nổi. Họ Trần nổi tiếng nhất nhì, nhất là có một đứa con trai độc tôn tài giỏi như vậy, nào ngờ lại không nhận lấy cơ ngơi vậy sẵn mà ông Trần đề ra, lại làm cảnh sát ngầm.
Cô hơi tò mò, lâu vậy rồi chưa thấy anh trả lời liền mở một mắt ra ngóng chờ tình hình thử. Bách Triết đen mặt, hình như anh không thích người khác nói đến vấn đề này.
- Lý Tôn, cậu trở thành bộ dạng của ba tôi từ lúc nào vậy? Chẳng phải cậu biết, tôi không bao giờ muốn nói về chuyện tiếp quản cơ ngơi họ Trần sao?
‘‘Xin lỗi cậu chủ, nhưng mà nếu lần họp mặt gia đình này cậu không chấp nhận, có lẽ cả họ hàng và cả gia phả nhà họ Trần sẽ chê trách cậu lắm, dù sao công ty cũng đã được 4 đời rồi, nếu cậu không tiếp quản thì ai sẽ là người làm việc đó đây, cậu là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần cơ mà.’’
Anh khẽ thở dài, sắp đến kí túc xá rồi, cũng không thể để Tư Hạ biết chuyện gia đình anh phức tạp như vậy, liền khó chịu nói một câu.
- Tối nay về Nhiên Viên tôi sẽ giải quyết, cứ nói với mọi người 7 giờ tối tôi sẽ về tới nhà.
‘‘Cậu Triết, cậu Triết,…’’
Chưa kịp để Lý Tôn nói hết cậu, anh đã vội tắt máy, thậm chí còn dùng tay trái cầm điện thoại ném mạnh một cái về chiếc ghế phụ kế bên.
Cô nhắm chặt mắt, nghe được vài chuyện từ gia đình anh mới biết nó phức tạp thế nào, anh còn rất giận dữ nữa, khiến cô trở thành con chó nhỏ sợ hãi không dám động đậy.
- Tư Hạ.
Giọng anh vẫn còn mang theo chút tức giận, dù vậy kêu tên cô vẫn khá ôn nhu. Cô vờ không nghe, vẫn nhắm chặt mắt không muốn nhìn lấy người đàn ông hung tợn trước mặt.
Đột nhiên bên tai khẽ truyền đến một nụ cười nhẹ, cô nhận ra chiếc xe không còn chạy nữa, có lẽ là đã đến kí túc xá rồi.
Cô giả vờ mơ màng mở mắt, đôi mắt nặng trĩu hệt như mới ngủ dậy. Đôi mắt anh sâu hút, như muốn nuốt trọn tâm trí của cô.
Lúc nãy còn nhẹ nhàng ôn nhu, gương mặt bây giờ có chút nghiêm khắc, thậm chí vài phần lạnh lùng như một người khác, cô liền tròn mắt nhìn anh.
- Em nghe lén tôi sao?
Cô như bị bắt trúng tim đen, đảo mắt ra cửa sổ, cười trừ một cái rồi liền mở cửa ra, mang balo ''Cảm ơn" anh một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến cổng.
Anh ngồi trong xe một lúc lâu, bật điện thoại lên, liền thấy tin nhắn anh gửi cô khi chiều đã được cô xem rồi. Khóe miệng anh hơi cong lên, chỉ nhìn về phía cổng kí túc xá qua kính đen của xe rồi nghĩ ngợi gì đó, sau đó cũng lái xe đi mất.
___________________________________
Sáu giờ chiều, trời cũng hui hui tối, Mặt Trời đã sắp lặn mất rồi. Cô ngồi trên bàn, đối diện là Bội Ngọc và Nghiên Nghiên, cả hai đưa mắt nhìn cô rồi Nghiên Nghiên đưa một chút chua chát vào lời nói của mình:
- Ây da, chẳng phải cô Tư Hạ đây tuyệt tình quá rồi sao hả? Dù sao người ta cũng không biết diễn đạt.
Cô chỉ cười mỉm một cái, sau đó liền cúi đầu để đọc một chút tài liệu trong sách Mỹ Thuật. Bội Ngọc liếc nhẹ cô một cái, liền nhìn ra cô bạn này không muốn nói đến chuyện này, cũng nghiêm túc hẳn ra.
- Lời nói của anh ta cũng không phải là không thật lòng, mày chẳng cảm thấy gì à?
Cô đang chú tâm đọc sách thì cũng không tập trung nổi, dời mắt về phía hai người rồi cũng bắt đầu khoanh tay trước nghĩ suy ngẫm.
- Cũng không phải là không có, chỉ thấy có chút buồn buồn.
Bội Ngọc đưa mắt nhìn qua Nghiên Nghiên kế bên, hai người cười tà một cái, đôi mắt cứ như đang ra hiệu cho nhau vậy. Cô nhìn một cái cũng đoán ra được hai người họ đang nghĩ gì.
- Không phải như hai bây đâu, chỉ là tao thấy anh ta tội nghiệp, muốn thương cảm thôi.
Nghiên Nghiên tự nhiên nghiêm túc đến lạ thường, đập tay lên bàn một cái rồi hét lên:
- Không, không được, chắc chắn đừng duy trì mối quan hệ bằng sự thương cảm.
Cô gượng gạo, thật ra là chẳng biết tại sao lại buồn như vậy thôi, không hề nói thương cảm là thương cảm đâu, là một cảm xúc khác, nhưng mà cô mãi chẳng thể tả được bằng lời.
Bách Triết cứ lái xe thì lâu lâu nhìn về phía Tư Hạ xem như thế nào, nào biết cô chỉ ngủ được một lúc, sau đó cũng đã tỉnh nhưng vẫn nhắm chặt mắt không muốn anh biết.
*Reng*
Tiếng điện thoại để trên hốc cửa xe vang lên, mắt anh vẫn dán chặt mắt về phía con đường trước kia, sau đó nhìn về cô một lúc mới bắt máy như sợ tiếng điện thoại làm cô tỉnh giấc.
Ánh không hay nghe điện thoại bằng 1 tay, tay còn lại lái xe, thế mà lại quên mất chiếc tai nghe bluetooth ở nhà,thế nên phải bật loa ngoài chỉnh âm thanh nhỏ.
‘‘Alo cậu chủ Trần.’’
Phía bên kia vang lên một giọng nam, có hơi gấp gáp nhưng giọng lại rất dứt khoác.
- Chuyện gì sao?
Giọng anh trầm khàn, chất giọng ấm áp nhưng hơi nhỏ, chắc có lẽ sợ làm ồn người phía dưới.
‘‘Ông Trần chuyển lời, tối nay mong anh có thể về nhà bàn chuyện một lúc, tôi nghe được, có lẽ là chuyện của công ty Trần thị.’’
Gương mặt anh có chút khó coi, chân mày chau lại, hình như đã đoán ra được ngụ ý trong câu nói của người đầu dây bên kia.
- Dạo này tại nhà chính đang náo loạn, vì chuyện tiếp quản công ty sao?
Bên kia dừng lại một lúc, sau đó cũng tiếp lời:
‘‘Ông Trần sức khỏe không tốt, vừa rồi bác sĩ riêng cũng đã khuyên nên nghỉ ngơi nhiều, có thể là vì quá sức. Cậu chủ à, đừng ngoan cố nữa, cô Tô Vy đã mất lâu vậy rồi, cậu hết nghỉ việc ở cục cảnh sát Quốc Tế, còn xuống làm cảnh sát an ninh thành phố X, sao cậu không về tiếp quản công ty Trần thị đi, dù sao cậu cũng từng có bằng kinh tế tại MIT mà.’’
Anh nghe mà chẳng câu nào lọt qua tai nổi. Họ Trần nổi tiếng nhất nhì, nhất là có một đứa con trai độc tôn tài giỏi như vậy, nào ngờ lại không nhận lấy cơ ngơi vậy sẵn mà ông Trần đề ra, lại làm cảnh sát ngầm.
Cô hơi tò mò, lâu vậy rồi chưa thấy anh trả lời liền mở một mắt ra ngóng chờ tình hình thử. Bách Triết đen mặt, hình như anh không thích người khác nói đến vấn đề này.
- Lý Tôn, cậu trở thành bộ dạng của ba tôi từ lúc nào vậy? Chẳng phải cậu biết, tôi không bao giờ muốn nói về chuyện tiếp quản cơ ngơi họ Trần sao?
‘‘Xin lỗi cậu chủ, nhưng mà nếu lần họp mặt gia đình này cậu không chấp nhận, có lẽ cả họ hàng và cả gia phả nhà họ Trần sẽ chê trách cậu lắm, dù sao công ty cũng đã được 4 đời rồi, nếu cậu không tiếp quản thì ai sẽ là người làm việc đó đây, cậu là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần cơ mà.’’
Anh khẽ thở dài, sắp đến kí túc xá rồi, cũng không thể để Tư Hạ biết chuyện gia đình anh phức tạp như vậy, liền khó chịu nói một câu.
- Tối nay về Nhiên Viên tôi sẽ giải quyết, cứ nói với mọi người 7 giờ tối tôi sẽ về tới nhà.
‘‘Cậu Triết, cậu Triết,…’’
Chưa kịp để Lý Tôn nói hết cậu, anh đã vội tắt máy, thậm chí còn dùng tay trái cầm điện thoại ném mạnh một cái về chiếc ghế phụ kế bên.
Cô nhắm chặt mắt, nghe được vài chuyện từ gia đình anh mới biết nó phức tạp thế nào, anh còn rất giận dữ nữa, khiến cô trở thành con chó nhỏ sợ hãi không dám động đậy.
- Tư Hạ.
Giọng anh vẫn còn mang theo chút tức giận, dù vậy kêu tên cô vẫn khá ôn nhu. Cô vờ không nghe, vẫn nhắm chặt mắt không muốn nhìn lấy người đàn ông hung tợn trước mặt.
Đột nhiên bên tai khẽ truyền đến một nụ cười nhẹ, cô nhận ra chiếc xe không còn chạy nữa, có lẽ là đã đến kí túc xá rồi.
Cô giả vờ mơ màng mở mắt, đôi mắt nặng trĩu hệt như mới ngủ dậy. Đôi mắt anh sâu hút, như muốn nuốt trọn tâm trí của cô.
Lúc nãy còn nhẹ nhàng ôn nhu, gương mặt bây giờ có chút nghiêm khắc, thậm chí vài phần lạnh lùng như một người khác, cô liền tròn mắt nhìn anh.
- Em nghe lén tôi sao?
Cô như bị bắt trúng tim đen, đảo mắt ra cửa sổ, cười trừ một cái rồi liền mở cửa ra, mang balo ''Cảm ơn" anh một tiếng rồi nhanh chóng chạy đến cổng.
Anh ngồi trong xe một lúc lâu, bật điện thoại lên, liền thấy tin nhắn anh gửi cô khi chiều đã được cô xem rồi. Khóe miệng anh hơi cong lên, chỉ nhìn về phía cổng kí túc xá qua kính đen của xe rồi nghĩ ngợi gì đó, sau đó cũng lái xe đi mất.
___________________________________
Sáu giờ chiều, trời cũng hui hui tối, Mặt Trời đã sắp lặn mất rồi. Cô ngồi trên bàn, đối diện là Bội Ngọc và Nghiên Nghiên, cả hai đưa mắt nhìn cô rồi Nghiên Nghiên đưa một chút chua chát vào lời nói của mình:
- Ây da, chẳng phải cô Tư Hạ đây tuyệt tình quá rồi sao hả? Dù sao người ta cũng không biết diễn đạt.
Cô chỉ cười mỉm một cái, sau đó liền cúi đầu để đọc một chút tài liệu trong sách Mỹ Thuật. Bội Ngọc liếc nhẹ cô một cái, liền nhìn ra cô bạn này không muốn nói đến chuyện này, cũng nghiêm túc hẳn ra.
- Lời nói của anh ta cũng không phải là không thật lòng, mày chẳng cảm thấy gì à?
Cô đang chú tâm đọc sách thì cũng không tập trung nổi, dời mắt về phía hai người rồi cũng bắt đầu khoanh tay trước nghĩ suy ngẫm.
- Cũng không phải là không có, chỉ thấy có chút buồn buồn.
Bội Ngọc đưa mắt nhìn qua Nghiên Nghiên kế bên, hai người cười tà một cái, đôi mắt cứ như đang ra hiệu cho nhau vậy. Cô nhìn một cái cũng đoán ra được hai người họ đang nghĩ gì.
- Không phải như hai bây đâu, chỉ là tao thấy anh ta tội nghiệp, muốn thương cảm thôi.
Nghiên Nghiên tự nhiên nghiêm túc đến lạ thường, đập tay lên bàn một cái rồi hét lên:
- Không, không được, chắc chắn đừng duy trì mối quan hệ bằng sự thương cảm.
Cô gượng gạo, thật ra là chẳng biết tại sao lại buồn như vậy thôi, không hề nói thương cảm là thương cảm đâu, là một cảm xúc khác, nhưng mà cô mãi chẳng thể tả được bằng lời.