Chương 8: Bỗng dưng thay đổi
Cuộc thương lượng diễn ra khá lâu, cuối cùng cũng chốt kèo ở mức giá cao hơn ba triệu như ý muốn của Tô Hiên Bái, và khi mọi việc được bàn bạc xong là lúc Triệu An Nghiên đã phải uống khá nhiều rượu.
Hiện tại chỉ còn một mình cô ngồi lại trong bàn ăn, với hơi men trong người khiến cơ thể lẫn đầu óc của cô đều đang mệt mỏi.
"Say rồi à?"
Bấy giờ Phó Nhất Trác cũng ngồi xuống bên cạnh Triệu An Nghiên, anh nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt trào phúng.
Triệu An Nghiên vẫn ngồi yên trên ghế, cô đặt khuỷu tay lên bàn để những ngón tay thon dài day day vầng trán đau nhức, trong tình thế hiện tại thì cô vẫn đang làm lơ với những gì người đàn ông kia vừa nói.
"Này, giận tôi rồi hả? Tôi nói bản thân bị dị ứng với rượu là thật, không phải chỉ vì chuyện đó mà cô muốn sa thải tôi chứ?"
Đến lúc này trên môi cô gái mới thoáng hiện lên một nụ cười chế giễu, giọng nói trầm khàn khe khẽ vang lên:
"Anh cũng đâu có cần công việc này mà sợ bị sa thải."
Lời Triệu An Nghiên vừa nói khiến Phó Nhất Trác nhất thời đơ ra vài giây, khi anh còn chưa biết nên nói gì tiếp theo thì cô lại lên tiếng:
"Anh tưởng chỉ với cái bằng tốt nghiệp của anh thôi đã đủ để tôi nhận anh vào vị trí Trợ lý của tôi sao? Đúng là không tự lượng sức mình."
Nói thôi đã đành, đằng này cuối câu cô còn nhếch môi cười xem thường, khiến Phó Nhất Trác bị vả thẳng mặt không hề thương tiếc.
"Bằng đại học của tôi là bằng loại giỏi của trường đại học đứng thứ bảy trên thế giới đấy bà cô. Như vậy còn chưa đủ?"
"Sẽ đủ với những công ty lâu năm, họ có thời gian đào tạo nhân viên mới, nhưng đối với S.K.Y của tôi thì không. Những người tôi cần là kinh nghiệm dày dặn, có trách nhiệm và hết lòng với công việc. Còn anh, rõ ràng anh đến công ty tôi là có mục đích hẳn hoi."
Nói xong, Triệu An Nghiên còn dành riêng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phó Nhất Trác khiến anh bất giác ngây ra.
"Cô đang cho rằng tôi cố tình đeo bám vì có lòng riêng với cô sao?"
Phó Nhất Trác đang cười một cách mỉa mai, nhưng Triệu An Nghiên còn cười thản nhiên hơn cả anh.
"Không phải anh có lòng riêng, mà là đang cố tình đi theo phá tôi. Tôi thấy lạ lắm nha, có tên đàn ông nào mà lại hay tính toán so đo với phụ nữ như anh đâu nhỉ?"
"Cô đang đề cập tới chuyện gì?"
"Chuyện tôi bỏ anh giữa đường, chuyện ở quán bar khiến anh mất mặt."
Triệu An Nghiên không hề nao núng mà trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nam nhân đối diện, bỗng dưng hai ánh mắt nam nữ vô tình lại hướng thẳng vào nhau.
Ở khoảnh khắc hiện tại, trước mắt Phó Nhất Trác, Triệu An Nghiên lại có một sức hút mãnh liệt, khi nhìn kĩ và ở
gần cô thế này anh mới phát hiện ra cô rất xinh đẹp, làn da trắng hồng, môi đỏ như son, đôi mắt thanh cao, và sáng long lanh như hai viên ngọc kiêu sa, ngũ quan sắc sảo, hài hòa tôn lên khuôn mặt mỹ miều. Trong vô thức, tim anh bỗng dưng lệch mất một nhịp.
"Nếu tôi nói không phải thì sao?"
"Vậy anh cho tôi thấy thành ý làm việc đi."
Triệu An Nghiên không hề dao động trước ánh mắt của Phó Nhất Trác, lời nói cô phát ra vẫn với âm giọng tự nhiên, khiến anh thoáng cảm thấy bất ngờ.
Nếu là như thường khi hay xảy ra, thì cô gái trước mặt đã bị ánh mắt mị hoặc của anh làm cho si mê thần trí, nhưng điều đó đã không hề xảy ra với Triệu An Nghiên.
Điều đó như thầm thôi thúc lòng anh không yên.
"Được, tôi sẽ chứng minh cho em thấy Phó Nhất Trác này là người có thực lực."
Chưa bao giờ người đàn ông này lại nghiêm túc như bây giờ, nhưng không hiểu sao khi nhìn nét mặt của Phó Nhất Trác lúc này Triệu An Nghiên lại ngây ngô bật cười.
"Tôi không có nhiều thời gian để chơi đùa với anh đâu. Cũng đừng phí thời gian vô ích với tôi."
Cô ngừng lại một chút là để rót ra hai ly rượu, một ly cho mình, một ly đưa qua cho Phó Nhất Trác.
"Cùng uống một ly đi, coi như là xí xóa hết chuyện cũ từ nay không ai dính dán tới ai nữa."
Thấy Phó Nhất Trác vẫn chần chừ, Triệu An Nghiên lại nói tiếp thêm một câu:
"Tôi biết anh uống được rượu."
Trong khi cô đang chờ đợi thì Phó Nhất Trác lại trực tiếp đặt giành cả hai ly rượu trong tay Triệu An Nghiên đặt xuống bàn, anh tỏ rõ biểu cảm nghiêm túc hơn một lần nữa rồi nói:
"Đã nói là tôi dị ứng rượu và cũng nghiêm túc không phải chơi đùa. Vẫn như thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ làm việc cho cô trong ba tháng thử việc đầu tiên mà không cần lấy lương. Sau đó nếu cảm thấy không được việc thì cô có thể sa thải tôi bất cứ lúc nào."
Có vẻ như đến tận bây giờ thì Triệu An Nghiên mới có một chút tin tưởng ở người đàn ông này, sau vài giây im lặng cô vẫn không nói gì mà chỉ cầm lấy túi xách rồi đứng dậy.
"Đi thôi, đưa tôi về công ty."
Nói xong Triệu An Nghiên liền bước đi, Phó Nhất Trác nhanh chóng hiểu ra ngụ ý trong câu nói của cô nên liền nhanh chân đi theo.
"Nhưng mà tôi không biết đường đi là thật."
"Mở Google Maps lên, hay anh muốn để người say rượu như tôi đưa anh về?"
Ra tới cửa, Triệu An Nghiên đột nhiên quay người trở lại, cũng may Phó Nhất Trác kịp thời phanh gấp chứ nếu không cả hai đã va vào nhau mất rồi.
"Không, cứ để đó tôi lái cho. Nhưng mà..."
Phó Nhất Trác còn chưa nói xong thì Triệu An Nghiên đã để lại cho anh một nụ cười hài lòng rồi lập tức mở cửa phòng rời đi, để anh ú ớ nhìn theo.
"Còn dám cắt lời mình nữa chứ! Chưa bao giờ gặp cô gái nào ngông cuồng như cô."
Tự cằn nhằn một mình xong thì anh cũng vội vàng chạy theo cô gái, đến khi anh ra xe thì Triệu An Nghiên đã yên ắng ngồi ở vị trí ghế phó lái.
Trông cô có vẻ như rất mệt mỏi, vì mắt đã nhắm hờ như ngủ, nhưng hai hàng lông mày thanh mảnh vẫn cau có nhíu lại.
Thấy cô ngủ, anh cũng không dám làm phiền nên chỉ lẳng lặng ngồi vào vị trí tài xế của mình, sau đó mở Google Maps trên màn hình cảm ứng trong xe để tìm đường trở về công ty. Khi vị trí đã được định, bản đồ hiển thị chỉ đường cả rồi thì anh mới cho xe rời đi.
Hiện tại chỉ còn một mình cô ngồi lại trong bàn ăn, với hơi men trong người khiến cơ thể lẫn đầu óc của cô đều đang mệt mỏi.
"Say rồi à?"
Bấy giờ Phó Nhất Trác cũng ngồi xuống bên cạnh Triệu An Nghiên, anh nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt trào phúng.
Triệu An Nghiên vẫn ngồi yên trên ghế, cô đặt khuỷu tay lên bàn để những ngón tay thon dài day day vầng trán đau nhức, trong tình thế hiện tại thì cô vẫn đang làm lơ với những gì người đàn ông kia vừa nói.
"Này, giận tôi rồi hả? Tôi nói bản thân bị dị ứng với rượu là thật, không phải chỉ vì chuyện đó mà cô muốn sa thải tôi chứ?"
Đến lúc này trên môi cô gái mới thoáng hiện lên một nụ cười chế giễu, giọng nói trầm khàn khe khẽ vang lên:
"Anh cũng đâu có cần công việc này mà sợ bị sa thải."
Lời Triệu An Nghiên vừa nói khiến Phó Nhất Trác nhất thời đơ ra vài giây, khi anh còn chưa biết nên nói gì tiếp theo thì cô lại lên tiếng:
"Anh tưởng chỉ với cái bằng tốt nghiệp của anh thôi đã đủ để tôi nhận anh vào vị trí Trợ lý của tôi sao? Đúng là không tự lượng sức mình."
Nói thôi đã đành, đằng này cuối câu cô còn nhếch môi cười xem thường, khiến Phó Nhất Trác bị vả thẳng mặt không hề thương tiếc.
"Bằng đại học của tôi là bằng loại giỏi của trường đại học đứng thứ bảy trên thế giới đấy bà cô. Như vậy còn chưa đủ?"
"Sẽ đủ với những công ty lâu năm, họ có thời gian đào tạo nhân viên mới, nhưng đối với S.K.Y của tôi thì không. Những người tôi cần là kinh nghiệm dày dặn, có trách nhiệm và hết lòng với công việc. Còn anh, rõ ràng anh đến công ty tôi là có mục đích hẳn hoi."
Nói xong, Triệu An Nghiên còn dành riêng ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phó Nhất Trác khiến anh bất giác ngây ra.
"Cô đang cho rằng tôi cố tình đeo bám vì có lòng riêng với cô sao?"
Phó Nhất Trác đang cười một cách mỉa mai, nhưng Triệu An Nghiên còn cười thản nhiên hơn cả anh.
"Không phải anh có lòng riêng, mà là đang cố tình đi theo phá tôi. Tôi thấy lạ lắm nha, có tên đàn ông nào mà lại hay tính toán so đo với phụ nữ như anh đâu nhỉ?"
"Cô đang đề cập tới chuyện gì?"
"Chuyện tôi bỏ anh giữa đường, chuyện ở quán bar khiến anh mất mặt."
Triệu An Nghiên không hề nao núng mà trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nam nhân đối diện, bỗng dưng hai ánh mắt nam nữ vô tình lại hướng thẳng vào nhau.
Ở khoảnh khắc hiện tại, trước mắt Phó Nhất Trác, Triệu An Nghiên lại có một sức hút mãnh liệt, khi nhìn kĩ và ở
gần cô thế này anh mới phát hiện ra cô rất xinh đẹp, làn da trắng hồng, môi đỏ như son, đôi mắt thanh cao, và sáng long lanh như hai viên ngọc kiêu sa, ngũ quan sắc sảo, hài hòa tôn lên khuôn mặt mỹ miều. Trong vô thức, tim anh bỗng dưng lệch mất một nhịp.
"Nếu tôi nói không phải thì sao?"
"Vậy anh cho tôi thấy thành ý làm việc đi."
Triệu An Nghiên không hề dao động trước ánh mắt của Phó Nhất Trác, lời nói cô phát ra vẫn với âm giọng tự nhiên, khiến anh thoáng cảm thấy bất ngờ.
Nếu là như thường khi hay xảy ra, thì cô gái trước mặt đã bị ánh mắt mị hoặc của anh làm cho si mê thần trí, nhưng điều đó đã không hề xảy ra với Triệu An Nghiên.
Điều đó như thầm thôi thúc lòng anh không yên.
"Được, tôi sẽ chứng minh cho em thấy Phó Nhất Trác này là người có thực lực."
Chưa bao giờ người đàn ông này lại nghiêm túc như bây giờ, nhưng không hiểu sao khi nhìn nét mặt của Phó Nhất Trác lúc này Triệu An Nghiên lại ngây ngô bật cười.
"Tôi không có nhiều thời gian để chơi đùa với anh đâu. Cũng đừng phí thời gian vô ích với tôi."
Cô ngừng lại một chút là để rót ra hai ly rượu, một ly cho mình, một ly đưa qua cho Phó Nhất Trác.
"Cùng uống một ly đi, coi như là xí xóa hết chuyện cũ từ nay không ai dính dán tới ai nữa."
Thấy Phó Nhất Trác vẫn chần chừ, Triệu An Nghiên lại nói tiếp thêm một câu:
"Tôi biết anh uống được rượu."
Trong khi cô đang chờ đợi thì Phó Nhất Trác lại trực tiếp đặt giành cả hai ly rượu trong tay Triệu An Nghiên đặt xuống bàn, anh tỏ rõ biểu cảm nghiêm túc hơn một lần nữa rồi nói:
"Đã nói là tôi dị ứng rượu và cũng nghiêm túc không phải chơi đùa. Vẫn như thỏa thuận ban đầu, tôi sẽ làm việc cho cô trong ba tháng thử việc đầu tiên mà không cần lấy lương. Sau đó nếu cảm thấy không được việc thì cô có thể sa thải tôi bất cứ lúc nào."
Có vẻ như đến tận bây giờ thì Triệu An Nghiên mới có một chút tin tưởng ở người đàn ông này, sau vài giây im lặng cô vẫn không nói gì mà chỉ cầm lấy túi xách rồi đứng dậy.
"Đi thôi, đưa tôi về công ty."
Nói xong Triệu An Nghiên liền bước đi, Phó Nhất Trác nhanh chóng hiểu ra ngụ ý trong câu nói của cô nên liền nhanh chân đi theo.
"Nhưng mà tôi không biết đường đi là thật."
"Mở Google Maps lên, hay anh muốn để người say rượu như tôi đưa anh về?"
Ra tới cửa, Triệu An Nghiên đột nhiên quay người trở lại, cũng may Phó Nhất Trác kịp thời phanh gấp chứ nếu không cả hai đã va vào nhau mất rồi.
"Không, cứ để đó tôi lái cho. Nhưng mà..."
Phó Nhất Trác còn chưa nói xong thì Triệu An Nghiên đã để lại cho anh một nụ cười hài lòng rồi lập tức mở cửa phòng rời đi, để anh ú ớ nhìn theo.
"Còn dám cắt lời mình nữa chứ! Chưa bao giờ gặp cô gái nào ngông cuồng như cô."
Tự cằn nhằn một mình xong thì anh cũng vội vàng chạy theo cô gái, đến khi anh ra xe thì Triệu An Nghiên đã yên ắng ngồi ở vị trí ghế phó lái.
Trông cô có vẻ như rất mệt mỏi, vì mắt đã nhắm hờ như ngủ, nhưng hai hàng lông mày thanh mảnh vẫn cau có nhíu lại.
Thấy cô ngủ, anh cũng không dám làm phiền nên chỉ lẳng lặng ngồi vào vị trí tài xế của mình, sau đó mở Google Maps trên màn hình cảm ứng trong xe để tìm đường trở về công ty. Khi vị trí đã được định, bản đồ hiển thị chỉ đường cả rồi thì anh mới cho xe rời đi.