Chương 9: Sốt sắng
Triệu An Nghiên vừa lên xe đã ngủ, phó mặc cho người đàn ông kia đưa đi đâu thì đưa. Đến khi cô tỉnh dậy sau khoảng thời gian mê man ngủ vì say rượu đã là lúc bầu trời tắt nắng.
Cô từ từ mở mắt ra, sau khi thích nghi được với ánh sáng và hoàn cảnh hiện tại thì đã không khỏi giật mình khi thấy trời tối rồi mà cô vẫn còn trên xe, ngoài đường xe cộ ùn ùn lướt qua, bấy giờ cô vội nhìn sang bên cạnh thì lại bắt gặp khuôn mặt của nam nhân kia đang nhìn mình chằm chằm.
"Đây là đâu? Tôi kêu anh đưa tôi về công ty cơ mà?"
"Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng cái bản đồ nó cứ chỉ đi hoài mà vẫn không tới được công ty, mệt quá nên tôi dừng ở đây chờ cô dậy rồi tính tiếp."
Phó Nhất Trác trưng ra bộ mặt đầy tội lỗi, giọng nói nhỏ nhẹ như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó khiến Triệu An Nghiên bất lực khôn siết, ngoài đưa tay lên đỡ trán và quay mặt nhìn ra ngoài thì cô không biết làm gì khác hơn, ngoại trừ cái suy nghĩ muốn đấm vỡ mặt cái tên đàn ông vô dụng kia.
Chả biết cô thuê anh ta để làm gì? Đi tiếp khách không phụ được gì, đến lái xe cũng không xong, cô không biết có nên tiếp tục giữ người này lại hay không, vì thật sự anh ta chẳng được cái tích sự gì cả.
"Xuống xe."
Khung cảnh quen quen chợt lặp lại, nhưng xem qua nét mặt của người phụ nữ lúc này lại khiến Phó Nhất Trác có một dự cảm không lành.
"Chủ tịch, nếu đổi vị trí ngồi thì chúng ta có thể đổi ngay trên xe cũng được mà, đâu nhất thiết phải xuống xe đi vòng qua vòng lại cho mất thời gian đúng không?"
Phó Nhất Trác cười, và Triệu An Nghiên cũng đang cười, nhưng nụ cười của cô nàng lại khinh khỉnh không một chút thiện chí nào.
"Xuống xe."
Cuối cùng Triệu An Nghiên vẫn lặp lại đúng hai từ ấy, và kết quả là Phó Nhất Trác đành ngậm ngùi xuống xe.
Trong khi đó, phía cô gái lại không hề có động tĩnh nào, thật ra là vì cô đã đổi chỗ ngồi ngay trong xe, còn ai kia vẫn đang ôm mơ mộng đi vòng qua bên vị trí phó lái, đưa tay ra muốn mở cửa xe nhưng bất thành.
Chỉ thấy sau đó cửa kính đang từ từ hạ xuống, và khuôn mặt của Triệu An Nghiên dần xuất hiện trong tầm mắt của người đàn ông.
"Cậu đã tan làm."
Chỉ để lại vỏn vẹn duy nhất một câu nói cho Phó Nhất Trác xong thì chiếc ô tô sang trọng do Triệu An Nghiên cầm lái sau đó đã lao nhanh trên đường, không kịp để anh nói thêm tiếng nào.
"Lần thứ hai bị đá ra khỏi xe? Triệu An Nghiên, cô đúng là cái đồ vô lương tâm..."
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã khuất dạng mất tăm, Phó Nhất Trác chỉ có thể hậm hực hét theo sau đó thở hắt ra một hơi.
Cả đời anh chưa bao giờ bị một cô gái đối xử quá quắc như thế này. Trước giờ chỉ có anh bỏ rơi con gái người ta giữa đường chứ làm gì có chuyện bị đuổi ra khỏi xe. Anh thiết nghĩ bản thân đang bị trời trả báo rồi ư?
Đứng ngớ ra nghĩ bâng quơ một lúc, cuối cùng anh lại bất lực lấy điện thoại ra gọi cho ai đó cầu cứu.
"Lão Công, tới đường B gần Trung tâm thời trang Hoàng Gia đón tôi."
Hơn chín giờ tối, Phó Nhất Trác mới ăn uống, tắm rửa xong tại căn hộ của Bành Thái Công trong chung cư Kim Đế.
Anh đang ngồi xem ti vi trong phòng khách thì chợt nhớ đến Triệu An Nghiên, sau một lúc do dự cùng sự tò mò thôi thúc thì anh đã quyết định cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho cô gái ấy.
[Ngủ chưa bà chằn?]
Cùng lúc này tại phòng làm việc của Chủ tịch trong công ty vẫn còn sáng đèn. Trên chiếc ghế da cao cấp trước bàn làm việc, Triệu An Nghiên đang ngồi thư giãn sau khoảng thời gian liên tục làm việc thì chiếc điện thoại trên bàn chợt sáng lên khiến cô thu hút.
Đưa tay với lấy vật dụng cá nhân ấy, sau đó cô mở tin nhắn mới vừa được ai đó gửi tới ra xem.
[Ngủ chưa bà chằn?] Người gửi, Phó vô dụng.
Đọc xong tin nhắn, Triệu An Nghiên bất giác mỉm cười, thật ra cô không cười vì câu hỏi của anh mà đang cười vì cái tên cô lưu trong danh bạ.
Rõ ràng người ta cũng là nam nhân phong độ, đẹp trai, vậy mà cô lại lưu là Phó vô dụng, kiểu như hạng người chỉ được cái vẻ bề ngoài còn đầu óc bên trong thì chứa toàn đậu hũ nên bị gọi là "vô dụng", dù rất nhàm chán nhưng cô vẫn soạn tin trả lời lại.
[Vẫn chưa.]
Bên này, Phó Nhất Trác cũng đã nhận được tin nhắn nên nhanh chóng phản hồi ngay lập tức.
[Vậy đang làm gì đó?]
Thời gian chờ tin nhắn bây giờ đã được tính bằng giây.
[Làm việc.]
[Uống nhiều rượu như thế mà vẫn làm việc được à?]
[Bình thường.]
Phó Nhất Trác đang cười vì sự tự tin của người phụ nữ. Bộ phim mà anh đang xem trên tivi giờ đây đã hoàn toàn bị chiếc điện thoại trong tay anh chiếm mất tầm nhìn, vốn định nhắn bâng quơ vài tin, nhưng nào ngờ càng nhắn lại càng hăng.
[Thế có đau đầu không?]
[Một chút.]
[Vậy nhờ người làm pha tí trà nóng uống vào đi.]
[Ở đây không có ai cả.]
Nhận được tin nhắn của Triệu An Nghiên, Phó Nhất Trác bất giác hơi chau mày. Anh đang nghĩ tại sao An Nghiên lại trả lời là ở đây mà không phải là ở nhà? Chẳng lẽ cô vẫn chưa về nhà?
Để giải đáp thắc mắc, Phó Nhất Trác liền gửi đi một câu hỏi:
[Ở đây? Là ở đâu?]
Tới tin nhắn thì Triệu An Nghiên lại trả lời với tốc độ rùa bò, chờ mãi vẫn không thấy hồi âm khiến ai kia bắt đầu sốt sắng, đến mức anh còn không thể ngồi yên trên ghế, trạng thái kỳ lạ của anh khiến Bành Thái Công vừa quay trở ra từ phòng làm việc cũng cảm thấy hiếu kỳ.
"Này, làm gì mà đứng ngồi không yên vậy? Lại dính bẫy của em nào rồi à?"
"Không phải chuyện của cậu."
Lòng quan tâm bị phũ phàng ruồng bỏ khiến Bành Thái Công bất mãn, anh chỉ hơi nhếch mày một cái sau đó đi xuống bếp lấy nước uống như ý định trước đó.
*Ting.*
Đúng lúc này điện thoại của Phó Nhất Trác lại vang lên, anh liền mở ra xem với tốc độ ánh sáng.
[Công ty.]
Đọc xong tin nhắn, nét mặt nam nhân liền trầm xuống. Sau đó vài phút, đột nhiên anh lại đi vào phòng, lúc quay trở ra với trang phục khác trên người, vô tình lại chạm mặt Bành Thái Công.
"Định ra ngoài à?"
"Ừm, ngủ trước đi không cần đợi."
Bành Thái Công vừa nghe xong câu trả lời thì Phó Nhất Trác đã mở cửa đi ra khỏi nhà.
"Bảo ông không đợi thì nửa đêm lạc đường đừng có gọi cho ông nhá!"
Cô từ từ mở mắt ra, sau khi thích nghi được với ánh sáng và hoàn cảnh hiện tại thì đã không khỏi giật mình khi thấy trời tối rồi mà cô vẫn còn trên xe, ngoài đường xe cộ ùn ùn lướt qua, bấy giờ cô vội nhìn sang bên cạnh thì lại bắt gặp khuôn mặt của nam nhân kia đang nhìn mình chằm chằm.
"Đây là đâu? Tôi kêu anh đưa tôi về công ty cơ mà?"
"Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng cái bản đồ nó cứ chỉ đi hoài mà vẫn không tới được công ty, mệt quá nên tôi dừng ở đây chờ cô dậy rồi tính tiếp."
Phó Nhất Trác trưng ra bộ mặt đầy tội lỗi, giọng nói nhỏ nhẹ như đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì đó khiến Triệu An Nghiên bất lực khôn siết, ngoài đưa tay lên đỡ trán và quay mặt nhìn ra ngoài thì cô không biết làm gì khác hơn, ngoại trừ cái suy nghĩ muốn đấm vỡ mặt cái tên đàn ông vô dụng kia.
Chả biết cô thuê anh ta để làm gì? Đi tiếp khách không phụ được gì, đến lái xe cũng không xong, cô không biết có nên tiếp tục giữ người này lại hay không, vì thật sự anh ta chẳng được cái tích sự gì cả.
"Xuống xe."
Khung cảnh quen quen chợt lặp lại, nhưng xem qua nét mặt của người phụ nữ lúc này lại khiến Phó Nhất Trác có một dự cảm không lành.
"Chủ tịch, nếu đổi vị trí ngồi thì chúng ta có thể đổi ngay trên xe cũng được mà, đâu nhất thiết phải xuống xe đi vòng qua vòng lại cho mất thời gian đúng không?"
Phó Nhất Trác cười, và Triệu An Nghiên cũng đang cười, nhưng nụ cười của cô nàng lại khinh khỉnh không một chút thiện chí nào.
"Xuống xe."
Cuối cùng Triệu An Nghiên vẫn lặp lại đúng hai từ ấy, và kết quả là Phó Nhất Trác đành ngậm ngùi xuống xe.
Trong khi đó, phía cô gái lại không hề có động tĩnh nào, thật ra là vì cô đã đổi chỗ ngồi ngay trong xe, còn ai kia vẫn đang ôm mơ mộng đi vòng qua bên vị trí phó lái, đưa tay ra muốn mở cửa xe nhưng bất thành.
Chỉ thấy sau đó cửa kính đang từ từ hạ xuống, và khuôn mặt của Triệu An Nghiên dần xuất hiện trong tầm mắt của người đàn ông.
"Cậu đã tan làm."
Chỉ để lại vỏn vẹn duy nhất một câu nói cho Phó Nhất Trác xong thì chiếc ô tô sang trọng do Triệu An Nghiên cầm lái sau đó đã lao nhanh trên đường, không kịp để anh nói thêm tiếng nào.
"Lần thứ hai bị đá ra khỏi xe? Triệu An Nghiên, cô đúng là cái đồ vô lương tâm..."
Nhìn theo bóng dáng chiếc xe đã khuất dạng mất tăm, Phó Nhất Trác chỉ có thể hậm hực hét theo sau đó thở hắt ra một hơi.
Cả đời anh chưa bao giờ bị một cô gái đối xử quá quắc như thế này. Trước giờ chỉ có anh bỏ rơi con gái người ta giữa đường chứ làm gì có chuyện bị đuổi ra khỏi xe. Anh thiết nghĩ bản thân đang bị trời trả báo rồi ư?
Đứng ngớ ra nghĩ bâng quơ một lúc, cuối cùng anh lại bất lực lấy điện thoại ra gọi cho ai đó cầu cứu.
"Lão Công, tới đường B gần Trung tâm thời trang Hoàng Gia đón tôi."
Hơn chín giờ tối, Phó Nhất Trác mới ăn uống, tắm rửa xong tại căn hộ của Bành Thái Công trong chung cư Kim Đế.
Anh đang ngồi xem ti vi trong phòng khách thì chợt nhớ đến Triệu An Nghiên, sau một lúc do dự cùng sự tò mò thôi thúc thì anh đã quyết định cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho cô gái ấy.
[Ngủ chưa bà chằn?]
Cùng lúc này tại phòng làm việc của Chủ tịch trong công ty vẫn còn sáng đèn. Trên chiếc ghế da cao cấp trước bàn làm việc, Triệu An Nghiên đang ngồi thư giãn sau khoảng thời gian liên tục làm việc thì chiếc điện thoại trên bàn chợt sáng lên khiến cô thu hút.
Đưa tay với lấy vật dụng cá nhân ấy, sau đó cô mở tin nhắn mới vừa được ai đó gửi tới ra xem.
[Ngủ chưa bà chằn?] Người gửi, Phó vô dụng.
Đọc xong tin nhắn, Triệu An Nghiên bất giác mỉm cười, thật ra cô không cười vì câu hỏi của anh mà đang cười vì cái tên cô lưu trong danh bạ.
Rõ ràng người ta cũng là nam nhân phong độ, đẹp trai, vậy mà cô lại lưu là Phó vô dụng, kiểu như hạng người chỉ được cái vẻ bề ngoài còn đầu óc bên trong thì chứa toàn đậu hũ nên bị gọi là "vô dụng", dù rất nhàm chán nhưng cô vẫn soạn tin trả lời lại.
[Vẫn chưa.]
Bên này, Phó Nhất Trác cũng đã nhận được tin nhắn nên nhanh chóng phản hồi ngay lập tức.
[Vậy đang làm gì đó?]
Thời gian chờ tin nhắn bây giờ đã được tính bằng giây.
[Làm việc.]
[Uống nhiều rượu như thế mà vẫn làm việc được à?]
[Bình thường.]
Phó Nhất Trác đang cười vì sự tự tin của người phụ nữ. Bộ phim mà anh đang xem trên tivi giờ đây đã hoàn toàn bị chiếc điện thoại trong tay anh chiếm mất tầm nhìn, vốn định nhắn bâng quơ vài tin, nhưng nào ngờ càng nhắn lại càng hăng.
[Thế có đau đầu không?]
[Một chút.]
[Vậy nhờ người làm pha tí trà nóng uống vào đi.]
[Ở đây không có ai cả.]
Nhận được tin nhắn của Triệu An Nghiên, Phó Nhất Trác bất giác hơi chau mày. Anh đang nghĩ tại sao An Nghiên lại trả lời là ở đây mà không phải là ở nhà? Chẳng lẽ cô vẫn chưa về nhà?
Để giải đáp thắc mắc, Phó Nhất Trác liền gửi đi một câu hỏi:
[Ở đây? Là ở đâu?]
Tới tin nhắn thì Triệu An Nghiên lại trả lời với tốc độ rùa bò, chờ mãi vẫn không thấy hồi âm khiến ai kia bắt đầu sốt sắng, đến mức anh còn không thể ngồi yên trên ghế, trạng thái kỳ lạ của anh khiến Bành Thái Công vừa quay trở ra từ phòng làm việc cũng cảm thấy hiếu kỳ.
"Này, làm gì mà đứng ngồi không yên vậy? Lại dính bẫy của em nào rồi à?"
"Không phải chuyện của cậu."
Lòng quan tâm bị phũ phàng ruồng bỏ khiến Bành Thái Công bất mãn, anh chỉ hơi nhếch mày một cái sau đó đi xuống bếp lấy nước uống như ý định trước đó.
*Ting.*
Đúng lúc này điện thoại của Phó Nhất Trác lại vang lên, anh liền mở ra xem với tốc độ ánh sáng.
[Công ty.]
Đọc xong tin nhắn, nét mặt nam nhân liền trầm xuống. Sau đó vài phút, đột nhiên anh lại đi vào phòng, lúc quay trở ra với trang phục khác trên người, vô tình lại chạm mặt Bành Thái Công.
"Định ra ngoài à?"
"Ừm, ngủ trước đi không cần đợi."
Bành Thái Công vừa nghe xong câu trả lời thì Phó Nhất Trác đã mở cửa đi ra khỏi nhà.
"Bảo ông không đợi thì nửa đêm lạc đường đừng có gọi cho ông nhá!"