Chương 6
Hàm Thái úy vừa dứt lời, khuôn mặt Kỳ Phi biến sắc mà không dám nhìn lên, đôi môi nàng khẽ động nhưng không thể phát ra tiếng. Hoàng Thượng khẽ nhíu mày nhìn nàng nhưng không lên tiếng can ngăn, hắn vẫn đang chờ hành động tiếp theo của y.
Nhìn hành động của Kỳ Phi, Hàm Thái úy chỉ có thể bất lực thở dài, y chậm rãi đưa tay lên ra hiệu. Cát Kỳ ở đằng sau nhận lệnh, đưa tay kéo tấm vải đen xuống. Khuôn mặt tên thích khách nhanh chóng bị bại lộ, gã không giấu nổi sự lo lắng của mình khi thấy ánh mắt của nàng mà hối hận khôn xiết. Hành động ám sát Hoàng Thượng đêm nay thất bại, gã cầm chắc cái chết cho mình nên mặc đám người trước mặt phán xét, nhưng gã không thể liên lụy đến Kỳ Hinh Thần mà từ trong ống tay áo lấy ra một viên thuốc nhỏ, nhân cơ hội không ai để ý mà nuốt xuống. Đúng lúc Thiệu Bảo chạy vào, cậu vội vàng bước qua dùng sức mà ép lên ngực, khiến gã khó thở mà nôn ra viên thuốc màu vàng nhạt.
Hoàng Thượng thấy cảnh tượng này liền tức giận, đập nát chén trà trên tay, Hàm Thái úy cùng thuộc hạ vội vàng quỳ xuống nhận tội. Mọi việc thành ra thế này chỉ có kẻ ngu ngốc mới không phát hiện ra, giữa Kỳ Phi và tên thích khách là quan hệ gì. Thuần công công ở bên ngoài, nghe thấy động tĩnh ở bên trong cả gan nghiêng đầu nhìn qua, thấy cảnh tượng trước mắt không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến vào mà trên tay nâng một bộ y phục, cẩn trọng không chạm đến làn da có phần thô ráp giúp hắn mặc lại Long Bào.
"Miễn lễ." Hoàng Thượng lười nhác phất tay, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt có phần mệt mỏi của đối phương, bất giác thở dài. "Hàm Thái úy, ngươi có thể tiếp tục tra khảo".
Nghe Hoàng Thượng nói, Hàm Thái úy lập tức hiểu ý, chỉ là chuyện này nếu để y làm chủ dường như không thích đáng. Nhưng nếu là chủ ý của Hoàng Thượng, y cũng đành tuân theo mà tra khảo lần nữa. Sau khi Thiệu Bảo cùng Cát Kỳ theo lệnh y, đem tên thích khách nhốt vào đại lao đồng thời dùng hình tra khảo ngay trong đêm, Hàm Thái úy mới quay sang nhìn Kỳ Phi không đầy một khắc. Lúc này, nàng vô cùng sợ hãi mà run rẩy ở trong chiếc chăn mỏng tanh của mình.
"Kỳ Phi, Người có sao không?" Hàm Thái úy sau khi xác nhận nàng không có việc gì, mới dám hỏi tiếp: "Kỳ Phi, Người và tên thích khách là mối quan hệ gì?".
"Hàm, Hàm Thái úy, chuyện này..." Kỳ Phi nước mắt lưng tròng, ánh mắt sợ sệt mà hết nhìn y lại quay sang nhìn Hoàng Thượng. Biết rõ chuyện này không thể che giấu được nữa, nàng không quản khí trời đang lạnh mà trên người còn mang độc áo trung y, vội vàng quỳ xuống: "Bệ Hạ, cầu xin Người, xin Người tha cho chàng ta".
Thủy Thiên Quân nghe xong cảm thấy nực cười. Đường đường là một phi tử của hắn, vậy mà cả gan quỳ xuống xin tha tội chết cho kẻ dám kề kiếm vào cổ mình. Rốt cuộc ngày trước hắn đã đối xử tệ bạc với Kỳ Hinh Thần đến mức nào, để rồi phải nhận kết cục thế này.
Kỳ Hinh Thần thấy hắn không nói gì, nàng khó nhọc lê hai đầu gối đến bên cạnh. Giơ bàn tay đã bẩn chạm lên Long Bào, khẩn cầu xin tha. Nhưng Thủy Thiên Quân không chú ý đến, lòng hắn đã nguội mà không chút thương xót, hất tay nàng ra khỏi người mình. Hắn quỳ một chân xuống, khẽ nâng chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, bóp mạnh: "Tha cho gã? Kỳ Phi, ngươi nghĩ thật tốt. Gã liều mạng muốn hành thích trẫm, đáng tội gì?".
Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ có thể nghe giọng đoán ý. Kỳ Hinh Thần hiểu rõ, nhưng bản thân vẫn muốn vì gã mà cầu tình một lần. Chỉ là nàng đoán nhầm, Thủy Thiên Quân sẽ không vì ân tình ngày trước mà động lòng trắc ẩn với nàng, hắn càng không vì Kỳ Hinh Thần đã cùng mình làm lễ bái đường, cùng hắn cộng chẩm mà chấp nhận bỏ qua chuyện này.
"Nhưng, thần thiếp...".
Kỳ Hinh Thần câu được câu chăng, nói chưa được hết câu đã ho ra một búng máu. Hàm Bắc đứng ngay bên cạnh, hứng trọn một trận máu tanh này nhưng y không phản ứng, quay sang cắt cử người mời Thái y đến. Sau mới nhìn nàng hồi lâu, chậm rãi nói: "Kỳ Phi, thần không rõ Người cùng gã là mối quan hệ gì. Nhưng gã là thích khách, vào cung hành thích Hoàng Thượng, dù bất thành nhưng gã cũng không thể thoát khỏi tội chết. Người hà tất tự làm khó mình".
Tay nàng chợt buông lỏng, ánh mắt thất thần nhìn về phía ánh trăng chiếu rọi bên ngoài. Chẳng rõ vì sao, Kỳ Hinh Thần khóc nấc. Tiếng khóc ai oán khiến Thủy Thiên Quân đứng trên cảm thấy phiền lòng, nhưng vẫn chưa thể bỏ đi. Quay sang nhìn người bên cạnh, thấy thường phục của Hàm Bắc đã bị máu vấy bẩn đành sai người đem cho y một bộ y phục khác.
Hàm Bắc nhìn bộ y phục được nâng lên, biết rõ là y phục của ai nhưng không dám cợt nhả vài câu. Y hít thở không thông mà nhận lấy y phục bước đến đằng sau bình phong, thay bộ thường phục còn vương máu tươi trên người. Đến khi bước ra, đúng lúc lão Thái y được triệu kiến. Lão nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhanh chóng bước đến chẩn bệnh. Thái y cẩn thận bắt mạch cho nàng, trên mặt chợt biến sắc mà sợ hãi lên tiếng: "Kỳ Phi. Người, Người thất thân rồi?".
Kỳ Hinh Thần nghe xong, vội rụt tay lại. Ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hắn, nàng không biết nên trả lời thế nào, dù nàng nói thật hay nói dối đều phạm phải tội chết. Hơi thở hổn hển khiến người nghe cảm thấy não nề, Hàm Bắc khẽ nhíu mày, chẳng lẽ...
Thủy Thiên Quân ngồi bên bàn trà, ánh mắt vẫn dừng trên người nam nhân mặc một thân áo đỏ bước đến. Nghe những lời này, trong lòng rối rắm không rõ chuyện gì, hắn gõ tay xuống bàn, không chút vội vàng mà âm trầm lên tiếng hỏi: "Lương Thái y, đây là ý gì?".
Lương Cẩn sợ hãi, trên người đã rịn một tầng mồ hôi nhưng không dám nói bừa. Lão đưa mắt nhìn về phía Hàm Thái úy, y lại coi như không nhìn thấy mà chậm bước đứng ở phía sau hắn. Cuối cùng, Lương Thái y lấy hết dũng khí, lập cập quay sang trả lời: "Hồi, hồi bẩm Bệ Hạ. Kỳ Phi đã hoài nhâm".
Đám người trên dưới Hiên Diên cung giật mình nhìn sang, không rõ Kỳ Hinh Thần cố ý che giấu hay thật sự không biết chuyện này. Hàm Bắc nhìn nàng đang cúi thấp đầu xuống, lại thấy mu bàn tay hắn đã nổi đầy gân xanh, quả nhiên tức giận rồi. Hồi sáng, y gặp Kỳ Thiên ở bên ngoài điện, nói chuyện hồi lâu mới biết, ông cưng chiều nữ tử nhà mình đến nhường nào vậy mà nàng lại tạt cho ông một gáo nước lạnh thế này. Không rõ đến khi biết chuyện, Kỳ Thiên sẽ có cảm giác thế nào?
"Kỳ Phi, ngươi thật giỏi." Thủy Thiên Quân nhắm mắt, điều chỉnh tâm trạng của mình mà âm trầm lên tiếng: "Ngươi vừa thất thân lại còn hoài nhâm, cuối cùng ngươi coi trẫm là gì? Muốn đem trẫm trở thành trò cười cho thiên hạ sao?".
"Bệ, Bệ Hạ. Thần thiếp không dám, thực sự không dám." Kỳ Hinh Thần sợ hãi, vội vàng quỳ xuống van cầu. "Bệ Hạ, thần thiếp có tội nhưng đứa bé không có lỗi. Người muốn xử trí thần thiếp thế nào cũng được, thiếp xin chịu. Nhưng cầu Bệ Hạ, tha cho đứa bé một mạng".
"Kỳ Hinh Thần, ngươi lừa dối Hoàng Thất, lừa dối gia phụ. Đáng tội gì?" Thủy Thiên Quân đặt mạnh chén trà xuống bàn, tức giận lên tiếng. Một đêm này đem lại cho hắn thật nhiều kinh hỉ, không biết có nên thưởng rượu cho nàng hay không. "Kỳ Ngự sử mà biết chuyện này, chắc sẽ tự hào về ngươi lắm".
Dứt lời, quay người bỏ đi. Hàm Bắc không dám nán lại thêm, cắt cử người sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, tốt nhất không nên để chuyện này truyền ra ngoài. Sau cùng mới theo hắn trở về. Trên đường về Lục Uy cung, Thủy Thiên Quân không nói câu gì mà Hàm Bắc cũng không tiện lên tiếng, chỉ im lặng đi ở phía sau.
Kiệu rồng dừng trước cổng điện, Thủy Thiên Quân lười nhác không muốn xuống kiệu. Đám nô tài không biết nên làm thế nào mà giương mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nói câu gì đã thấy có một bóng người đi qua. Hàm Bắc thở dài, cuối cùng y vẫn đem cái tính lười nhác của hắn mà nuông chiều ở trong lòng. Y cúi người trước kiệu rồng, đưa lưng mình về phía người nọ, chờ đợi hồi lâu. Một thân thể nặng nề chợt phủ lên người, y khẽ cười mà xốc kẻ trên lưng lên, trầm ổn bước đi.
"Hàm Bắc, hôm nay ngươi lại bỏ đi. Đã biết tội chưa?" Thủy Thiên Quân nhéo hai vành tai của người dưới thân, đem hai gò má ửng hồng của người nọ ra nhào nặn, những phiền muộn trong lòng cũng chẳng còn bao nhiêu.
"Hồi bẩm Bệ Hạ, thần biết tội. Bệ Hạ muốn xử phạt thế nào, thần xin chịu." Hàm Bắc mặc cho hắn tùy ý đùa nghịch, vững chân bước lên từng bậc cầu thang.
"Được, được. Nếu ngươi đã nói thế, trưa mai vào vào cung một chuyến. Lâu rồi, ta không được dùng ngọ thiện với ngươi." Hắn vừa nói vừa sảng khoái cười, vẫn không quên làm loạn trên lưng người nọ.
Đám nô tài đi phía sau, cảnh tượng trước mắt quả nhiên lần đầu được nhìn thấy, ai nấy đều tròn mắt nhìn lên, duy chỉ Thuần Hy không cảm thấy gì. Dù sao ông theo hầu Thủy Thiên Quân khi hắn còn chưa lên mười lăm, mà thời điểm đó vừa vặn Hàm Bắc được cắt cử làm cận vệ cho Nhị Hoàng tử đương triều. Những cảnh như vừa rồi, không dưới vài lần ông đã thấy qua.
Hàm Bắc cẩn thận kiểm tra Long sàng, thấy không việc gì mới chịu để hắn ngồi xuống. Thủy Thiên Quân nhìn động tác của y, vô cùng hài lòng. Sau khi an ổn trên Long sàng, dựa người vào thành giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hàm Bắc biết tâm trạng của hắn hiện giờ không tốt, nhanh chóng sai người đốt trầm hương trong tẩm điện mới an tâm quay lại.
"Đêm hôm ngươi vào cung, có chuyện gì sao?" Thủy Thiên Quân nghe tiếng bước chân quen thuộc, chậm rãi mở mắt. Thấy Hàm Bắc đứng đã mỏi, vui vẻ thưởng cho hắn ngồi.
Hàm Bắc tạ ơn, an ổn ngồi xuống. Uống một ngụm trà nhỏ, sau cùng mới đem chuyện phiến loạn bẩm tấu lên trên. Thủy Thiên Quân khẽ cau mày, trong nước xảy ra vụ loạn không phải chuyện hiếm nhưng nếu đúng như Cố Từ Vũ nói, chuyện này xảy ra đã hơn nửa năm, tại sao các huyện thị không dâng tấu sớ lên? Hoặc là nói, trong việc này vốn có vấn đề.
Thủy Thiên Quân cảm thấy đau đầu, vấn đề này không rõ bắt nguồn từ đâu, là tên nào cả gan dám làm bậy. Quan liêu huyện thị mấy năm gần đây hắn dần buông lỏng, phải chăng đám người đó mới dám làm càn? Đám phiến quân này, hẳn có sự nhúng tay của Thái thú huyện thị mới dám làm loạn hơn nửa năm mà không một ai hay.
"Thật giỏi, ngay dưới mắt trẫm vẫn có thể làm càn. Chuyện này, vẫn nên để Ngô Tư mã dẹp loạn một phen, còn về điều tra chuyện đằng sau thì cử người bên Ngự sử đại phu điều tra đi." Thủy Thiên Quân mệt mỏi lên tiếng, day day hai bên trán đã đau. Nhàn nhạt cười. "Nếu không còn chuyện gì, ngươi có thể lui".
Hàm Bắc uống cạn chén trà, hầu Người ngủ một giấc say mới an tâm lui ra ngoài.
Hàm Bắc thong dong cưỡi ngựa hồi phủ, sự vụ vừa rồi khiến y vô cùng phiền não, nhớ lại cảnh người kia mặc độc trung y mỏng cho dù y có lướt qua vẫn có thể nhìn rõ thứ ẩn ẩn bên dưới lớp áo kia.
Mà đám phiến loạn càng ngày càng làm càn, không rõ đến khi Ngô Tề dẫn quân dẹp loạn còn có thể an ổn đến bao giờ.
Y níu dây cương ngựa dừng trước cửa phủ, trời dần chuyển sang canh ba. Giờ này cửa phủ đúng ra đã tắt hết nến bên ngoài, nhưng Hàm Bắc vẫn thấy hai chiếc lồng đèn treo ở hai bên cột chống, nến vẫn sáng. Y khó hiểu quay sang nhìn, vừa liếc mắt đã thấy An Dĩ Tường còn chưa ngủ, đang đi đi lại lại trước cửa phủ với khuôn mặt vô cùng nôn nóng. Hàm Bắc không nói gì, vít lưng ngựa nhẹ nhàng bước xuống. Đưa dây cương cho tên lính canh bên cạnh, chậm bước đến cửa lớn.
An Dĩ Tường không để ý đến xung quanh, lại không phát giác Hàm Bắc đang đi về phía này, vừa quay đầu lại đã va phải bả vai của y. "Thái, Thái úy. Ngài về rồi". An Dĩ Tường giật mình ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của người nọ, cậu lập tức chấn chỉnh tác phong.
Hàm Bắc đưa tay đẩy cậu ra khỏi người mình, nhìn An Dĩ Tường khẩn trương như vậy biết có chuyện, lên tiếng hỏi: "Từ khi ta vào cung, còn Thái thú tỉnh nào gửi thư cấp đến không?".
An Phó tướng vừa nghe đến thư cấp, vội đưa tay vào trong ống tay áo lấy ra vài phong thư phía trên dùng mực đỏ đề hai chữ 'Thư cấp' đưa cho y. Hàm Bắc nhìn qua nhưng không có ý đọc, cậu vừa giở phong thư vừa bẩm báo: "Thái uý vừa rời khỏi phủ khoảng nửa canh giờ, thuộc hạ nhận được một số thư cấp do Lục Thái thú tỉnh Cao Lung, Lao Thái thú tỉnh Kim Tuyền và Ngôn Thái thú tỉnh Kiến Phong gửi tới. Trong thư báo, đám phiến quân đã dẫn người đóng trại ở tỉnh Lãng Nhai".
Hàm Bắc đột nhiên dừng chân, quay sang cầm lấy xấp phong thư trên tay cậu đọc lại lần nữa. Gân xanh trên trán dần lộ rõ, cơn tức giận không rõ từ đâu phát ra, khiến y muốn đem đám phiến quân một lần giết sạch. "Rốt cuộc đám quan liêu ở huyện thị đang làm cái trò gì vậy? Không tấu sớ, không bẩm tấu, là muốn đem nước Huyên chìm trong loạn lạc sao?".
An Dĩ Tường đứng bên cạnh hứng trọn cơn tức giận của y, nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng của Hàm Bắc, cậu không dám lên tiếng nói bừa. Lãng Nhai ngay cận Kinh Thành, nửa ngày đường cưỡi ngựa đã đến nơi. Với tình hình hiện tại, cùng lắm mất thêm hai, ba ngày nữa là Kinh Thành sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của bọn chúng, đến khi đó cũng khó lòng dẹp yên.
Lại nói đến, Thủy Thiên Quân lên ngôi cũng gần mười năm nhưng phải mất năm, sáu năm đầu cậu cùng Hàm Bắc và đám người Ngô Tư mã dẫn quân dẹp yên từ loạn trong đến giặc ngoài mới có thể đem đến sự yên bình trở về bốn năm này, vậy mà...
Hàm Bắc suýt nữa đem phong thư trên tay vò nát, việc này không thể chậm trễ nếu không hậu quả khôn lường. Ném phong thư cho người bên cạnh, âm trầm lên tiếng hỏi: "Chuyện này bên phía Ngô Tư mã đã biết chưa? Hắn nói thế nào? Nãy ta bảo ngươi cho người sang bên đấy bẩm báo, gã chưa về?".
"Hắn thì về rồi, còn phía Ngô Tư mã thì...". An Dĩ Tường vừa nghe thấy tên này, hận không thể đạp lão một cái. "Sau khi thuộc hạ nhận được thư cấp Thái thú các tỉnh, thấy ngài chưa thể về ngay được nên thuộc hạ đã tự mình trực tiếp đến phủ Tư mã một chuyến. Đến nơi mới biết Ngô Tư mã đã hồi phủ từ lâu nhưng người của mình không gặp được người, thuộc hạ muốn diện kiến cũng không được. Thuộc hạ thấy không ổn, mới nhờ người đưa thư cấp cho Ngô Tư mã vậy mà lại bị trả về. Gã còn nói, bản thân không nhận được tin nên mấy việc này đều là do Thái thú tự bịa mà ra nên không quản".
Cậu có chút cáu gắt mà ở ngay trước mặt Thái úy còn bực dọc nói thêm: "Khốn kiếp, thân là Tư mã còn không nắm bắt được tình hình loạn đảng trong nước còn quay sang chỉ trích Thái thú các huyện thị xuyên tạc sao?".
Tuy Hàm Bắc không tán thành việc An Dĩ Tường mở miệng mắng người như vậy, nhưng Ngô Tề nói thế cũng không đúng. Nếu nói Thái thú các huyện thị tấu sai, vậy cùng lắm sẽ chỉ một, hai Thái thú tấu lên nhưng chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, y lại nhận được bốn, năm thư cấp như vậy thì không còn là chuyện nhỏ nữa. Nói cách khác, việc trong nước có phiến loạn chắc chắn là thật và Ngô Tư mã cũng chưa từng phát giác chuyện này.
Nhìn hành động của Kỳ Phi, Hàm Thái úy chỉ có thể bất lực thở dài, y chậm rãi đưa tay lên ra hiệu. Cát Kỳ ở đằng sau nhận lệnh, đưa tay kéo tấm vải đen xuống. Khuôn mặt tên thích khách nhanh chóng bị bại lộ, gã không giấu nổi sự lo lắng của mình khi thấy ánh mắt của nàng mà hối hận khôn xiết. Hành động ám sát Hoàng Thượng đêm nay thất bại, gã cầm chắc cái chết cho mình nên mặc đám người trước mặt phán xét, nhưng gã không thể liên lụy đến Kỳ Hinh Thần mà từ trong ống tay áo lấy ra một viên thuốc nhỏ, nhân cơ hội không ai để ý mà nuốt xuống. Đúng lúc Thiệu Bảo chạy vào, cậu vội vàng bước qua dùng sức mà ép lên ngực, khiến gã khó thở mà nôn ra viên thuốc màu vàng nhạt.
Hoàng Thượng thấy cảnh tượng này liền tức giận, đập nát chén trà trên tay, Hàm Thái úy cùng thuộc hạ vội vàng quỳ xuống nhận tội. Mọi việc thành ra thế này chỉ có kẻ ngu ngốc mới không phát hiện ra, giữa Kỳ Phi và tên thích khách là quan hệ gì. Thuần công công ở bên ngoài, nghe thấy động tĩnh ở bên trong cả gan nghiêng đầu nhìn qua, thấy cảnh tượng trước mắt không dám chậm trễ, nhanh chóng tiến vào mà trên tay nâng một bộ y phục, cẩn trọng không chạm đến làn da có phần thô ráp giúp hắn mặc lại Long Bào.
"Miễn lễ." Hoàng Thượng lười nhác phất tay, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt có phần mệt mỏi của đối phương, bất giác thở dài. "Hàm Thái úy, ngươi có thể tiếp tục tra khảo".
Nghe Hoàng Thượng nói, Hàm Thái úy lập tức hiểu ý, chỉ là chuyện này nếu để y làm chủ dường như không thích đáng. Nhưng nếu là chủ ý của Hoàng Thượng, y cũng đành tuân theo mà tra khảo lần nữa. Sau khi Thiệu Bảo cùng Cát Kỳ theo lệnh y, đem tên thích khách nhốt vào đại lao đồng thời dùng hình tra khảo ngay trong đêm, Hàm Thái úy mới quay sang nhìn Kỳ Phi không đầy một khắc. Lúc này, nàng vô cùng sợ hãi mà run rẩy ở trong chiếc chăn mỏng tanh của mình.
"Kỳ Phi, Người có sao không?" Hàm Thái úy sau khi xác nhận nàng không có việc gì, mới dám hỏi tiếp: "Kỳ Phi, Người và tên thích khách là mối quan hệ gì?".
"Hàm, Hàm Thái úy, chuyện này..." Kỳ Phi nước mắt lưng tròng, ánh mắt sợ sệt mà hết nhìn y lại quay sang nhìn Hoàng Thượng. Biết rõ chuyện này không thể che giấu được nữa, nàng không quản khí trời đang lạnh mà trên người còn mang độc áo trung y, vội vàng quỳ xuống: "Bệ Hạ, cầu xin Người, xin Người tha cho chàng ta".
Thủy Thiên Quân nghe xong cảm thấy nực cười. Đường đường là một phi tử của hắn, vậy mà cả gan quỳ xuống xin tha tội chết cho kẻ dám kề kiếm vào cổ mình. Rốt cuộc ngày trước hắn đã đối xử tệ bạc với Kỳ Hinh Thần đến mức nào, để rồi phải nhận kết cục thế này.
Kỳ Hinh Thần thấy hắn không nói gì, nàng khó nhọc lê hai đầu gối đến bên cạnh. Giơ bàn tay đã bẩn chạm lên Long Bào, khẩn cầu xin tha. Nhưng Thủy Thiên Quân không chú ý đến, lòng hắn đã nguội mà không chút thương xót, hất tay nàng ra khỏi người mình. Hắn quỳ một chân xuống, khẽ nâng chiếc cằm nhỏ xinh của nàng, bóp mạnh: "Tha cho gã? Kỳ Phi, ngươi nghĩ thật tốt. Gã liều mạng muốn hành thích trẫm, đáng tội gì?".
Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ có thể nghe giọng đoán ý. Kỳ Hinh Thần hiểu rõ, nhưng bản thân vẫn muốn vì gã mà cầu tình một lần. Chỉ là nàng đoán nhầm, Thủy Thiên Quân sẽ không vì ân tình ngày trước mà động lòng trắc ẩn với nàng, hắn càng không vì Kỳ Hinh Thần đã cùng mình làm lễ bái đường, cùng hắn cộng chẩm mà chấp nhận bỏ qua chuyện này.
"Nhưng, thần thiếp...".
Kỳ Hinh Thần câu được câu chăng, nói chưa được hết câu đã ho ra một búng máu. Hàm Bắc đứng ngay bên cạnh, hứng trọn một trận máu tanh này nhưng y không phản ứng, quay sang cắt cử người mời Thái y đến. Sau mới nhìn nàng hồi lâu, chậm rãi nói: "Kỳ Phi, thần không rõ Người cùng gã là mối quan hệ gì. Nhưng gã là thích khách, vào cung hành thích Hoàng Thượng, dù bất thành nhưng gã cũng không thể thoát khỏi tội chết. Người hà tất tự làm khó mình".
Tay nàng chợt buông lỏng, ánh mắt thất thần nhìn về phía ánh trăng chiếu rọi bên ngoài. Chẳng rõ vì sao, Kỳ Hinh Thần khóc nấc. Tiếng khóc ai oán khiến Thủy Thiên Quân đứng trên cảm thấy phiền lòng, nhưng vẫn chưa thể bỏ đi. Quay sang nhìn người bên cạnh, thấy thường phục của Hàm Bắc đã bị máu vấy bẩn đành sai người đem cho y một bộ y phục khác.
Hàm Bắc nhìn bộ y phục được nâng lên, biết rõ là y phục của ai nhưng không dám cợt nhả vài câu. Y hít thở không thông mà nhận lấy y phục bước đến đằng sau bình phong, thay bộ thường phục còn vương máu tươi trên người. Đến khi bước ra, đúng lúc lão Thái y được triệu kiến. Lão nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nàng, nhanh chóng bước đến chẩn bệnh. Thái y cẩn thận bắt mạch cho nàng, trên mặt chợt biến sắc mà sợ hãi lên tiếng: "Kỳ Phi. Người, Người thất thân rồi?".
Kỳ Hinh Thần nghe xong, vội rụt tay lại. Ánh mắt sợ hãi nhìn về phía hắn, nàng không biết nên trả lời thế nào, dù nàng nói thật hay nói dối đều phạm phải tội chết. Hơi thở hổn hển khiến người nghe cảm thấy não nề, Hàm Bắc khẽ nhíu mày, chẳng lẽ...
Thủy Thiên Quân ngồi bên bàn trà, ánh mắt vẫn dừng trên người nam nhân mặc một thân áo đỏ bước đến. Nghe những lời này, trong lòng rối rắm không rõ chuyện gì, hắn gõ tay xuống bàn, không chút vội vàng mà âm trầm lên tiếng hỏi: "Lương Thái y, đây là ý gì?".
Lương Cẩn sợ hãi, trên người đã rịn một tầng mồ hôi nhưng không dám nói bừa. Lão đưa mắt nhìn về phía Hàm Thái úy, y lại coi như không nhìn thấy mà chậm bước đứng ở phía sau hắn. Cuối cùng, Lương Thái y lấy hết dũng khí, lập cập quay sang trả lời: "Hồi, hồi bẩm Bệ Hạ. Kỳ Phi đã hoài nhâm".
Đám người trên dưới Hiên Diên cung giật mình nhìn sang, không rõ Kỳ Hinh Thần cố ý che giấu hay thật sự không biết chuyện này. Hàm Bắc nhìn nàng đang cúi thấp đầu xuống, lại thấy mu bàn tay hắn đã nổi đầy gân xanh, quả nhiên tức giận rồi. Hồi sáng, y gặp Kỳ Thiên ở bên ngoài điện, nói chuyện hồi lâu mới biết, ông cưng chiều nữ tử nhà mình đến nhường nào vậy mà nàng lại tạt cho ông một gáo nước lạnh thế này. Không rõ đến khi biết chuyện, Kỳ Thiên sẽ có cảm giác thế nào?
"Kỳ Phi, ngươi thật giỏi." Thủy Thiên Quân nhắm mắt, điều chỉnh tâm trạng của mình mà âm trầm lên tiếng: "Ngươi vừa thất thân lại còn hoài nhâm, cuối cùng ngươi coi trẫm là gì? Muốn đem trẫm trở thành trò cười cho thiên hạ sao?".
"Bệ, Bệ Hạ. Thần thiếp không dám, thực sự không dám." Kỳ Hinh Thần sợ hãi, vội vàng quỳ xuống van cầu. "Bệ Hạ, thần thiếp có tội nhưng đứa bé không có lỗi. Người muốn xử trí thần thiếp thế nào cũng được, thiếp xin chịu. Nhưng cầu Bệ Hạ, tha cho đứa bé một mạng".
"Kỳ Hinh Thần, ngươi lừa dối Hoàng Thất, lừa dối gia phụ. Đáng tội gì?" Thủy Thiên Quân đặt mạnh chén trà xuống bàn, tức giận lên tiếng. Một đêm này đem lại cho hắn thật nhiều kinh hỉ, không biết có nên thưởng rượu cho nàng hay không. "Kỳ Ngự sử mà biết chuyện này, chắc sẽ tự hào về ngươi lắm".
Dứt lời, quay người bỏ đi. Hàm Bắc không dám nán lại thêm, cắt cử người sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, tốt nhất không nên để chuyện này truyền ra ngoài. Sau cùng mới theo hắn trở về. Trên đường về Lục Uy cung, Thủy Thiên Quân không nói câu gì mà Hàm Bắc cũng không tiện lên tiếng, chỉ im lặng đi ở phía sau.
Kiệu rồng dừng trước cổng điện, Thủy Thiên Quân lười nhác không muốn xuống kiệu. Đám nô tài không biết nên làm thế nào mà giương mắt nhìn nhau, còn chưa kịp nói câu gì đã thấy có một bóng người đi qua. Hàm Bắc thở dài, cuối cùng y vẫn đem cái tính lười nhác của hắn mà nuông chiều ở trong lòng. Y cúi người trước kiệu rồng, đưa lưng mình về phía người nọ, chờ đợi hồi lâu. Một thân thể nặng nề chợt phủ lên người, y khẽ cười mà xốc kẻ trên lưng lên, trầm ổn bước đi.
"Hàm Bắc, hôm nay ngươi lại bỏ đi. Đã biết tội chưa?" Thủy Thiên Quân nhéo hai vành tai của người dưới thân, đem hai gò má ửng hồng của người nọ ra nhào nặn, những phiền muộn trong lòng cũng chẳng còn bao nhiêu.
"Hồi bẩm Bệ Hạ, thần biết tội. Bệ Hạ muốn xử phạt thế nào, thần xin chịu." Hàm Bắc mặc cho hắn tùy ý đùa nghịch, vững chân bước lên từng bậc cầu thang.
"Được, được. Nếu ngươi đã nói thế, trưa mai vào vào cung một chuyến. Lâu rồi, ta không được dùng ngọ thiện với ngươi." Hắn vừa nói vừa sảng khoái cười, vẫn không quên làm loạn trên lưng người nọ.
Đám nô tài đi phía sau, cảnh tượng trước mắt quả nhiên lần đầu được nhìn thấy, ai nấy đều tròn mắt nhìn lên, duy chỉ Thuần Hy không cảm thấy gì. Dù sao ông theo hầu Thủy Thiên Quân khi hắn còn chưa lên mười lăm, mà thời điểm đó vừa vặn Hàm Bắc được cắt cử làm cận vệ cho Nhị Hoàng tử đương triều. Những cảnh như vừa rồi, không dưới vài lần ông đã thấy qua.
Hàm Bắc cẩn thận kiểm tra Long sàng, thấy không việc gì mới chịu để hắn ngồi xuống. Thủy Thiên Quân nhìn động tác của y, vô cùng hài lòng. Sau khi an ổn trên Long sàng, dựa người vào thành giường, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hàm Bắc biết tâm trạng của hắn hiện giờ không tốt, nhanh chóng sai người đốt trầm hương trong tẩm điện mới an tâm quay lại.
"Đêm hôm ngươi vào cung, có chuyện gì sao?" Thủy Thiên Quân nghe tiếng bước chân quen thuộc, chậm rãi mở mắt. Thấy Hàm Bắc đứng đã mỏi, vui vẻ thưởng cho hắn ngồi.
Hàm Bắc tạ ơn, an ổn ngồi xuống. Uống một ngụm trà nhỏ, sau cùng mới đem chuyện phiến loạn bẩm tấu lên trên. Thủy Thiên Quân khẽ cau mày, trong nước xảy ra vụ loạn không phải chuyện hiếm nhưng nếu đúng như Cố Từ Vũ nói, chuyện này xảy ra đã hơn nửa năm, tại sao các huyện thị không dâng tấu sớ lên? Hoặc là nói, trong việc này vốn có vấn đề.
Thủy Thiên Quân cảm thấy đau đầu, vấn đề này không rõ bắt nguồn từ đâu, là tên nào cả gan dám làm bậy. Quan liêu huyện thị mấy năm gần đây hắn dần buông lỏng, phải chăng đám người đó mới dám làm càn? Đám phiến quân này, hẳn có sự nhúng tay của Thái thú huyện thị mới dám làm loạn hơn nửa năm mà không một ai hay.
"Thật giỏi, ngay dưới mắt trẫm vẫn có thể làm càn. Chuyện này, vẫn nên để Ngô Tư mã dẹp loạn một phen, còn về điều tra chuyện đằng sau thì cử người bên Ngự sử đại phu điều tra đi." Thủy Thiên Quân mệt mỏi lên tiếng, day day hai bên trán đã đau. Nhàn nhạt cười. "Nếu không còn chuyện gì, ngươi có thể lui".
Hàm Bắc uống cạn chén trà, hầu Người ngủ một giấc say mới an tâm lui ra ngoài.
Hàm Bắc thong dong cưỡi ngựa hồi phủ, sự vụ vừa rồi khiến y vô cùng phiền não, nhớ lại cảnh người kia mặc độc trung y mỏng cho dù y có lướt qua vẫn có thể nhìn rõ thứ ẩn ẩn bên dưới lớp áo kia.
Mà đám phiến loạn càng ngày càng làm càn, không rõ đến khi Ngô Tề dẫn quân dẹp loạn còn có thể an ổn đến bao giờ.
Y níu dây cương ngựa dừng trước cửa phủ, trời dần chuyển sang canh ba. Giờ này cửa phủ đúng ra đã tắt hết nến bên ngoài, nhưng Hàm Bắc vẫn thấy hai chiếc lồng đèn treo ở hai bên cột chống, nến vẫn sáng. Y khó hiểu quay sang nhìn, vừa liếc mắt đã thấy An Dĩ Tường còn chưa ngủ, đang đi đi lại lại trước cửa phủ với khuôn mặt vô cùng nôn nóng. Hàm Bắc không nói gì, vít lưng ngựa nhẹ nhàng bước xuống. Đưa dây cương cho tên lính canh bên cạnh, chậm bước đến cửa lớn.
An Dĩ Tường không để ý đến xung quanh, lại không phát giác Hàm Bắc đang đi về phía này, vừa quay đầu lại đã va phải bả vai của y. "Thái, Thái úy. Ngài về rồi". An Dĩ Tường giật mình ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của người nọ, cậu lập tức chấn chỉnh tác phong.
Hàm Bắc đưa tay đẩy cậu ra khỏi người mình, nhìn An Dĩ Tường khẩn trương như vậy biết có chuyện, lên tiếng hỏi: "Từ khi ta vào cung, còn Thái thú tỉnh nào gửi thư cấp đến không?".
An Phó tướng vừa nghe đến thư cấp, vội đưa tay vào trong ống tay áo lấy ra vài phong thư phía trên dùng mực đỏ đề hai chữ 'Thư cấp' đưa cho y. Hàm Bắc nhìn qua nhưng không có ý đọc, cậu vừa giở phong thư vừa bẩm báo: "Thái uý vừa rời khỏi phủ khoảng nửa canh giờ, thuộc hạ nhận được một số thư cấp do Lục Thái thú tỉnh Cao Lung, Lao Thái thú tỉnh Kim Tuyền và Ngôn Thái thú tỉnh Kiến Phong gửi tới. Trong thư báo, đám phiến quân đã dẫn người đóng trại ở tỉnh Lãng Nhai".
Hàm Bắc đột nhiên dừng chân, quay sang cầm lấy xấp phong thư trên tay cậu đọc lại lần nữa. Gân xanh trên trán dần lộ rõ, cơn tức giận không rõ từ đâu phát ra, khiến y muốn đem đám phiến quân một lần giết sạch. "Rốt cuộc đám quan liêu ở huyện thị đang làm cái trò gì vậy? Không tấu sớ, không bẩm tấu, là muốn đem nước Huyên chìm trong loạn lạc sao?".
An Dĩ Tường đứng bên cạnh hứng trọn cơn tức giận của y, nhìn khuôn mặt đã đỏ bừng của Hàm Bắc, cậu không dám lên tiếng nói bừa. Lãng Nhai ngay cận Kinh Thành, nửa ngày đường cưỡi ngựa đã đến nơi. Với tình hình hiện tại, cùng lắm mất thêm hai, ba ngày nữa là Kinh Thành sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của bọn chúng, đến khi đó cũng khó lòng dẹp yên.
Lại nói đến, Thủy Thiên Quân lên ngôi cũng gần mười năm nhưng phải mất năm, sáu năm đầu cậu cùng Hàm Bắc và đám người Ngô Tư mã dẫn quân dẹp yên từ loạn trong đến giặc ngoài mới có thể đem đến sự yên bình trở về bốn năm này, vậy mà...
Hàm Bắc suýt nữa đem phong thư trên tay vò nát, việc này không thể chậm trễ nếu không hậu quả khôn lường. Ném phong thư cho người bên cạnh, âm trầm lên tiếng hỏi: "Chuyện này bên phía Ngô Tư mã đã biết chưa? Hắn nói thế nào? Nãy ta bảo ngươi cho người sang bên đấy bẩm báo, gã chưa về?".
"Hắn thì về rồi, còn phía Ngô Tư mã thì...". An Dĩ Tường vừa nghe thấy tên này, hận không thể đạp lão một cái. "Sau khi thuộc hạ nhận được thư cấp Thái thú các tỉnh, thấy ngài chưa thể về ngay được nên thuộc hạ đã tự mình trực tiếp đến phủ Tư mã một chuyến. Đến nơi mới biết Ngô Tư mã đã hồi phủ từ lâu nhưng người của mình không gặp được người, thuộc hạ muốn diện kiến cũng không được. Thuộc hạ thấy không ổn, mới nhờ người đưa thư cấp cho Ngô Tư mã vậy mà lại bị trả về. Gã còn nói, bản thân không nhận được tin nên mấy việc này đều là do Thái thú tự bịa mà ra nên không quản".
Cậu có chút cáu gắt mà ở ngay trước mặt Thái úy còn bực dọc nói thêm: "Khốn kiếp, thân là Tư mã còn không nắm bắt được tình hình loạn đảng trong nước còn quay sang chỉ trích Thái thú các huyện thị xuyên tạc sao?".
Tuy Hàm Bắc không tán thành việc An Dĩ Tường mở miệng mắng người như vậy, nhưng Ngô Tề nói thế cũng không đúng. Nếu nói Thái thú các huyện thị tấu sai, vậy cùng lắm sẽ chỉ một, hai Thái thú tấu lên nhưng chỉ trong vài canh giờ ngắn ngủi, y lại nhận được bốn, năm thư cấp như vậy thì không còn là chuyện nhỏ nữa. Nói cách khác, việc trong nước có phiến loạn chắc chắn là thật và Ngô Tư mã cũng chưa từng phát giác chuyện này.