Chương 7
Chu Thừa Hạo không cần biết tình hình bên ngoài thế nào, chỉ yên lặng ở trong phòng đọc xong mấy cuốn binh thư được gửi về từ biên cương. Tiếng gõ cửa đột nhiên vọng đến, gã khẽ cau mày mà cuộn cuốn thẻ tre trên tay rồi đi ra mở cửa. Ả nha hoàn rón rén ở trước cửa phòng, Chu Thừa Hạo hỏi mấy câu nhưng không thấy nàng trả lời mà đến cuối cùng gã mới biết, nàng không nói được. Gã cố gắng nhìn nàng ra hiệu, liền biết người nọ đã quay trở về còn triệu tập mình đành gật đầu tỏ ý đã hiểu, quay người đóng cửa.
Gã chỉnh trang lại trang phục của mình, nhìn mấy cuốn binh thư trên án thư nhỏ lại không nhịn được, nhấc một cuốn thẻ tre giấu ở trong ống tay áo rồi vội vàng đến thư phòng. Khi Chu Thừa Hạo bước vào bên trong, thấy hai người nọ đang ngồi ở bên cạnh án thư lật đi lật lại vài phong thư trên tay mà không để ý đến người vừa mới bước vào. Mà gã cũng không để tâm, bỏ qua phần hành lễ rườm rà, tự mình ngồi xuống ghế đối diện với y.
Hàm Bắc day day hai bên thái dương, quả nhiên là ngày đại hỷ đem đến cho y không ít phiền phức. Mà chuyện lần này còn phức tạp hơn nhiều, trong nước xảy ra phiến loạn mà bên phía Ngô Tư mã lại không muốn điều động quân. Chuyện ở đằng sau còn chưa rõ ai giật dây mà đám phiến quân giờ chỉ cách Kinh Thành một ngày đi ngựa, nếu Hàm Bắc chủ động dẫn quân ở thời điểm này, dù có thể giải quyết được vụ loạn nhưng hậu quả phía sau, không cần nói cũng biết là thảm đến mức nào.
"Thái úy, đây không phải là y phục của ngài." Chu Thừa Hạo chưa rõ tình hình ra sao chỉ có thể xem xét trên người nọ, lại phát hiện ra y vậy mà lại thay sang một bộ y phục khác. "Ngài đừng nói với thuộc hạ bộ y phục này là của Hoàng Thượng, thuộc hạ không tin vào cái cớ này đâu".
Hàm Bắc giật mình nhìn lên, thấy ánh mắt gã vấn đang chăm chú nhìn bộ y phục trên người mình cũng chỉ có thể mím môi mà cúi đầu xuống. Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng phải chuyện lớn nên Hàm Bắc không có ý định lên tiếng giải thích, bộ y phục trên người là của Hoàng Thượng hay của y thì cũng như nhau cả. Ấy vậy mà An Dĩ Tường một mực muốn biết nguyên do. Thời điểm Hàm Bắc hồi phủ, tuy cậu cũng cảm thấy y có chút kỳ quái nhưng lại không thể phát giác ra điểm nào, nhờ vào một câu nói của Chu Thừa Hạo mới có thể nhận ra. Hàm Bắc nhìn thấy tia nghi ngờ trong ánh mắt của cậu, chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Các ngươi khỏi cần nghĩ nhiều, bộ y phục ta mặc quả thực là của Hoàng Thượng." Hàm Bắc nhàn nhạt lên tiếng đánh vỡ sự im lặng trong thư phòng, đưa tay gẩy gẩy vạt áo ở bên hông, nói thêm: "Trong cung xảy ra chút chuyện, y phục của ta vô tình bị người làm bẩn nên Hoàng Thượng mới ban cho ta hồng y này".
Chu Thừa Hạo cùng An Dĩ Tường nhìn nhau, nhưng không ai nói thêm câu nào. Nếu y đã nói vậy thì cứ cho là như vậy đi, dù sao thì đúng sai cũng chẳng quan trọng đến thế. Nếu như bản thân đã quyết định đi theo Thái úy, thì cho dù có ở trên chiến trường hay không thì vẫn phải tin tưởng tuyệt đối. Mà hai người họ từ trước tới nay lại chưa từng nghi ngờ Hàm Bắc, nên y nói thế nào thì chính là như thế đó và họ một lòng tuân theo.
Mà Hàm Bắc cũng không tiện nhắc đến chuyện xảy ra ở trong cung, dù sao thì với y, chuyện xử lý đám phiến quân vẫn quan trọng hơn. Y nhấc tay, đem tập phong thư đưa cho Chu Thừa Hạo, nói gã xem qua một chút. Chu Thừa Hạo cung kính nhận lấy, nhìn vài tờ giấy tuyên vẫn còn mờ mờ dấu đỏ cấp báo, trong lòng đã vô cùng nhộn nhạo.
Với tình hình hiện tại, triều đình không thể không điều động quân. Nhưng phía Ngô Tư mã vẫn án binh bất động, những phong thư cấp lại không đến được tay lão ta. Với tình thế hiện nay, việc Hàm Thái úy muốn nhúng tay vào cũng là điều dễ hiểu, nhưng y lại không thể gây thêm phiền phức cho Hoàng Thượng, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.
"Thư cấp đều ở đây, bên phía Ngô Tư mã không nhận được hay là chưa về?" Chu Đề đốc không ngẩng đầu lên, đọc đi đọc lại những vấn đề viết trong thư cấp. "Với tình hình hiện tại, ta vẫn phải xem sắc mặt của lão ta trước đã".
"Thuộc hạ hồi chiều có qua phủ Tư mã một lần, mặc dù đã nhờ người chuyển thư cấp đến cho lão ta nhưng đều bị trả lại". An Phó tướng vừa nhắc đến lão, cơn giận suýt chút nữa được nhóm lên lần nữa. "Lão ta còn nói mấy Thái thú các huyện thị đều đang gạt người, nên lão không quản".
"Mặc dù từ ngữ bên trong thư cấp vô cùng hỗn loạn, nhưng thuộc hạ có thể xác định việc phiến loạn dẫn quân đến Lãng Nhai là thật. Nếu bên phía Ngô Tư mã đã không muốn động tay, chúng ta có thể toàn quyền điều động quân binh." Gã nghe xong không có phản ứng gì, chỉ cười khẩy một tiếng mà nhẹ nhàng nói thêm: "Hơn nữa, cho dù chuyện này có đến tai Hoàng Thượng cũng chẳng thể trách lên đầu chúng ta. Dù sao thì chính Ngô Tư mã mới là người đùn đẩy trách nhiệm, ta cũng đâu có cướp công".
"Ta biết là như vậy, nhưng mà...".
Hàm Thái úy ngẫm nghĩ hồi lâu. Không nói đến kẻ đứng sau giật dây đám phiến quân làm loạn, chỉ nói đến thái độ thờ ơ của Ngô Tư mã đã có thể nghi ngờ lão có liên quan đến chuyện này. Nếu không, khi lão biết trong nước xảy ra vụ loạn tại sao vẫn ung dung như vậy, lại còn đuổi người của phủ Thái úy?
Nếu nói Ngô Tư mã để ý đến việc lần trước, bản thân vì y mà bị khiển trách công khai, thù hận làm cho mờ mắt nên nghĩ Hàm Thái úy bịa đặt cũng không phải là không có khả năng. Nhưng Hàm Thái úy trước giờ làm việc thế nào, không phải lão không rõ nên cho dù có thù ghét cỡ nào thì Ngô Tư Mã cũng không thể làm càn như vậy được.
Cuối cùng, cũng chỉ có một cái cớ để có thể lý giải chuyện này. Hàm Bắc chưa cần biết đám phiến quân là do ai giật dây nhưng trong chuyện này, chắc chắn không thiếu phần của Ngô Tư mã. Hàm Thái úy nâng chén trà cười lạnh, lần này không biết Ngô Tư mã sẽ dùng lý do gì để thoát tội.
"Điều động quân binh dẹp phiến loạn." Hàm Thái úy nhanh chóng hạ lệnh, đưa tay cầm lấy tập phong thư trên bàn. "Chu Đề đốc, ngươi đi tập hợp quân binh. Nửa canh giờ sau, ngươi cùng ta xuất phát đến Lãng Nhai".
Chu Thừa Hạo quỳ xuống nhận lệnh, gã không dám chậm trễ nhanh chóng lao ra, một trái hai phải điều quân binh.
Hàm Thái úy nhìn phong thái nhanh nhẹn của người nọ, vô cùng hài lòng. Nhìn sang An Phó tướng đang trong trạng thái chờ lệnh, người này ngày thường có chút hấp tấp nhưng khi giao việc lại tuyệt đối đáng tin. Y giao tập thư cấp cho cậu, lặng lẽ nói:
"An Phó tướng, ngươi viết giúp ta một phong thư gửi cho Ngụy Ngự sử, bảo lão ta chú ý đến Ngô Tư mã trong thời gian này. Có chuyện gì, lập tức gửi thư cấp cho ta." Hàm Thái úy vuốt phẳng vạt áo, âm trầm nói thêm: "Ngoài ra, thiết triều ngày mai, ngươi đi thay ta. Ở trên triều đường, ngươi đem toàn bộ sự việc hôm nay bẩm tấu lên Hoàng Thượng. Nếu đám người Diệp Thái sử cùng Ngô Tư mã làm khó ngươi, hắn ở phía trên sẽ làm chủ cho ngươi".
"Thuộc hạ tuân mệnh".
An Phó tướng chắp tay thành quyền, cúi người cũng kính nhận lệnh mà nhanh chóng đi làm việc của mình. Hàm Bắc không có thời gian nghỉ ngơi, y đem tâm trạng nặng nề trở về phòng. Y bước đến chiếc giá treo áo giáp bạc, vuốt ve mảnh giáp bị xước trước ngực mà cười khàn.
Sau khi chấn chỉnh hàng ngũ, thời điểm đã tới. Hàm Thái úy cùng Chu Đề đốc cưỡi ngựa đi trước, đám binh lính xoay người chạy bước theo sau. Đoàn người không khua chiêng gõ trống, không cờ hiệu tung bay mà âm thầm phi ngựa ngay trong đêm để lao vào cuộc chiến gian truân phía trước.
...
Tiếng kẻng vang lên điểm giờ Thìn, Thủy Thiên Quân sắc mặt không tốt bước vào bên trong điện Hồng Anh. Thuần công công trán đổ mồ hôi chậm bước theo sau, trong lòng ông đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đêm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, bên phía thích khách cùng Kỳ Phi còn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm một đám phiến loạn làm càn, khiến Hoàng Thượng cả đêm cứ trằn trọc mãi nên tâm trạng hiện giờ thực sự rất xấu.
Các văn võ bá quan trong triều đã có mặt từ sớm, trừ một người mãi vẫn chưa thấy có mặt. Các quan thần không nói gì, đồng loạt nhìn về phía nam nhân đang đứng ở cuối hàng lại nhanh chóng quay về bàn luận. Có một số người vừa mới lướt qua cậu đã chán nản mà lắc đầu.
"Hoàng Thượng giá đáo".
Một tiếng hô vang vọng, đám quan thần nhanh chóng trở về chỗ đứng của mình, quỳ xuống hành lễ. Thủy Thiên Quân nâng vạt áo hất ra đằng sau, ngồi xuống long ỷ. Hắn nhìn xuống dưới điện, ánh mắt dừng lại ở vị trí còn trống. Hàm Thái úy hôm nay lại không lên thiết triều.
Thủy Thiên Quân nâng tầm mắt nhìn về phía dưới điện, khẽ nhíu mày mà phất tay lên: "Các khanh bình thân." Lời nói vừa dứt, các quan thần đồng loạt đứng dậy. Có vài vị quan thần nhân lúc hắn vừa mới lập phi, có ý lấy lòng mà cùng nhau đứng ra, chắp tay cúi người.
"Chúng thần cung chúc Bệ Hạ lập Phi. Chúc Bệ Hạ và Kỳ Phi mau chóng sinh được hoàng tự".
Thủy Thiên Quân nghe xong nhưng không phải ứng lại, chuyện đêm qua còn chưa giải quyết vậy mà đã muốn nàng ta mang long thai, quả thực là một đám quan tận tâm với triều đình. Hắn lười nhác mà thả một câu 'Trẫm đã biết', rồi cho đám người lui xuống. Nhìn xuống vị trí mà Kỳ Thiên đang đứng, lạnh nhạt lên tiếng: "Kỳ Ngự sử, nay có lên thiết thiết triều?".
Kỳ Ngự sử nghe đến tên mình, vội vàng bước ra. Mặc dù nữ tử nhà mình giờ đã trở thành Kỳ Phi, có thân phận tôn quý nhưng ông không vì thế mà tỏ ra cao ngạo. Kỳ Ngự sự bước lên một bước, cúi người trước long ỷ: "Hồi bẩm Bệ Hạ, có thần".
Vừa nhìn thấy ông bước ra, hắn liền có chút khó xử. Dù sao Kỳ Thiên cũng là trung quân ba đời, trước giờ làm quan chưa từng phạm sai lầm mà giờ vì chuyện của Kỳ Hinh Thần mà liên lụy đến bản thân, thực sự không đáng. Kỳ Ngự sự ở phía dưới chờ lệnh, trong lòng thấp thỏm không rõ bản thân đã làm sai điều gì nhưng không dám đoán bừa. Ông cũng vì nữ tử nhà mình, sợ một câu nói vô ý của bản thân sẽ làm liên lụy đến nàng mà trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Đến thời điểm Kỳ Thiên không chịu được nữa, Thủy Thiên Quân mới chậm rãi lên tiếng: "Kỳ Ngự sử, trẫm hỏi khanh. Khanh có che giấu trẫm chuyện gì hay không?" Hắn vừa nói vừa gõ xuống long ỷ, nhíu mày nhìn ông: "Khanh suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời trẫm. Nếu khanh dám nói dối nửa lời, trẫm lập tức lấy đầu của khanh".
Kỳ Ngự sử nghe xong liền đứng không vững, ông cẩn thận suy xét lại mấy năm gần đây, bản thân có làm điều gì trái với lương tâm hay không. Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng rõ bản thân đã làm sai điều gì, run rẩy bẩm tấu: "Hồi, hồi bẩm Bệ Hạ. Ở dưới con mắt của Người, thần tuyệt đối không dám che giấu điều gì".
Ông lau đi giọt mồ hôi đang rơi xuống gò má mình, lại không dám ngẩng đầu lên để dò xét thái độ của hắn, lập cập nói tiếp: "Dù là tiền triều hay đương triều, thần vẫn luôn giữ bản thân trong sạch. Thần tuyệt đối không dám làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo, cũng chưa từng tham tiền tài hay vơ vét của cải của người dân. Xin Bệ Hạ minh xét".
Hoàng Thượng nhướng mày nhìn qua. Dù Kỳ Ngự sử không nói thì hắn cũng rõ điều này, cũng vì thế mà năm đó khi hắn quyết định tận diệt mối họa từ đám quan triều trước mới bỏ qua ông. "Kỳ Ngự sử, nữ tử nhà khanh ở bên ngoài có đạo lữ hay chưa?".
"Chuyện, chuyện này là không thể nào." Kỳ Ngự sử giật mình mà ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa chạm đến đôi mắt lạnh như băng của hắn liền vội vàng cúi xuống, sợ hãi bẩm tấu: "Hồi bẩm Bệ Hạ, nữ tử nhà thần tuyệt đối không có đạo lữ, nếu nàng thực sự có, thần không dám lừa dối mà che giấu Bệ Hạ".
Đám quan thần trong triều nghe xong có chút khó hiểu quay sang nhìn nhau, này là chuyện gì nữa? An Dĩ Tường đứng ở phía cuối hàng thờ dài, nhớ lại câu nói của Hàm Thái úy, có lẽ chuyện đêm qua thực sự có liên quan đến Kỳ Phi. Chỉ là không rõ, hắn nhắc đến đạo lữ là có ý gì?
Thủy Thiên Quân ngồi trên thấy ánh mắt hoảng sợ của ông, trong lòng coi như đã hiểu. Việc này đối với Hoàng Thất mà nói thì đó là một điều sỉ nhục, đồng thời cũng là sự nhục nhã đối với Kỳ Ngự sử. Là một gia đình trung quân ba đời, vậy mà vì lỡ dại của nữ tử mà bị đẩy đến con đường này. Thật đáng tiếc.
"Kỳ Phi quả thực có đạo lữ ở bên ngoài. Kỳ Ngự sử, khanh có biết tên đạo lữ đó, đêm qua còn lẻn vào trong cung hành thích trẫm hay không?" Hoàng Thượng vì muốn giữ thể hiện cho ông, nên không nhắc đến chuyện nàng đã hoài nhâm trước các quan trong triều, coi như nể tình công lao của ông trong từng ấy năm. "Cũng may đêm qua Hàm Thái úy kịp thời hộ giá, cho nên trẫm mới không xảy ra chuyện gì. Kỳ Ngự sử, nữ tử nhà khanh to gan thật đấy".
Kỳ Ngự sử không đứng được nữa mà ngã xuống, quan viên bên cạnh thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy ông. Mà Kỳ Thiên lại không dám tin vào tai mình, ông thực sự không nghĩ nữ tử mà bản thân mình yêu thương hết mực lại có thể làm ra chuyện tày trời như thế.
Ông không dám nhìn lên để dò xét sắc mặt của hắn, cũng chẳng dám lên tiếng cầu xin. Bàn tay run rẩy đưa lên, vỗ vỗ cánh tay của quan viên nọ, rồi dập đầu quỳ xuống khẩn cầu nói: "Hồi bẩm Bệ Hạ, thần xin thỉnh tội. Do ngày thường thần không quản nghiêm nữ tử trong nhà, nên nàng mới làm nên chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, người làm phụ thân như thần có chết cũng không hết tội. Thần cầu xin Bệ Hạ khai ân, tha cho Thần nhi một mạng, tội này thần xin chịu thay nàng".
Kỳ Thiên nắm chặt tay thành quyền, trong lòng run rẩy sợ hãi nhưng chuyện đã đến nước này, nếu không lên tiếng xin tha thì cả nhà sẽ bị liên lụy. Con dại cái mang, lần này hại chết cha mình thì không nói lại còn muốn kéo theo cả gia tộc. Nhưng ông làm cha sao có thể trách nàng, nếu muốn trách thì chỉ có thể tự trách bản thân ngày thường vẫn luôn chiều chuộng nàng mà không nghiêm khắc dạy dỗ nên mới dẫn đến cơ sự này. Lại nghĩ, ông vốn tưởng rằng một khi nàng đã trở thành phi tần trong cung, dù không cần tranh đấu cũng sẽ có được một cuộc sống nhàn hạ. Ấy vậy mà nàng lại gây ra chuyện lớn như vậy, giờ Hoàng Thượng có tha cho nàng tội chết cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Thủy Thiên Quân có chút phiền muộn, triều đình đột nhiên mất đi một vị trung quân sẽ dấy lên một trận phong ba. Nhưng hắn lại không thể không trách phạt, bằng không sau này những chuyện như thế sẽ còn tiếp diễn. Thủy Thiên Quân có thể giảm nhẹ hình phạt cho ông, nhưng Kỳ Hinh Thần lại không được như thế. Thuần công công đứng ở đằng sau run rẩy nhìn qua, thấy hắn phất tay với mình liền nhanh chóng bước lên vài bước, nhấc quyển trục màu vàng đặt ở trên bàn, hắng giọng lên tiếng: "Kỳ Ngự sử tiếp chỉ".
Đám quan triều đình nhanh chóng quỳ xuống, Kỳ Thiên vội vàng dập đầu nhận chỉ. Bàn tay ông run rẩy chống xuống nền điện, trong lòng sợ hãi mà thấp thỏm chờ nghe chiếu chỉ. Thuần công công chậm rãi tiếp lời.
Kỳ Phi, trên lừa dối Hoàng Thất, dưới lừa gạt phụ mẫu đã phạm phải tội lớn bị đày vào lãnh cung, cả đời không thể ra ngoài. Kỳ Ngự sử bị hạ phẩm hàm từ Tam phẩm xuống Tứ phẩm, không còn tư cách vào triều. Dường như đây là sự nhân nhượng cuối cùng của Hoàng Thượng dành cho phụ tử Kỳ Thiên mà hắn có thể làm được.
Thuần công công đọc xong chiếu chỉ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kỳ Ngự sử không quỳ nổi nữa mà ngất đi, nhanh chóng sai người dìu ông ra ngoài. Trong điện Hồng Anh bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao, đám quan thần không nghĩ đến Kỳ Phi lại là người như vậy. Mấy vị quan hồi nãy còn lớn tiếng cung chúng hắn lập phi, giờ chỉ biết ngậm miệng mà cúi đầu.
Thủy Thiên Quân chợt nhớ đến vị kia hôm nay không lên thiết triều, rõ là đêm qua hắn nhắc nhở như vậy nhưng y vẫn cố tình phạm phải. Trong lòng có chút không thoải mái, cau mày nhìn xuống.
"An Phó tướng, Hàm Thái úy hôm nay sao không lên thiết triều?".
Gã chỉnh trang lại trang phục của mình, nhìn mấy cuốn binh thư trên án thư nhỏ lại không nhịn được, nhấc một cuốn thẻ tre giấu ở trong ống tay áo rồi vội vàng đến thư phòng. Khi Chu Thừa Hạo bước vào bên trong, thấy hai người nọ đang ngồi ở bên cạnh án thư lật đi lật lại vài phong thư trên tay mà không để ý đến người vừa mới bước vào. Mà gã cũng không để tâm, bỏ qua phần hành lễ rườm rà, tự mình ngồi xuống ghế đối diện với y.
Hàm Bắc day day hai bên thái dương, quả nhiên là ngày đại hỷ đem đến cho y không ít phiền phức. Mà chuyện lần này còn phức tạp hơn nhiều, trong nước xảy ra phiến loạn mà bên phía Ngô Tư mã lại không muốn điều động quân. Chuyện ở đằng sau còn chưa rõ ai giật dây mà đám phiến quân giờ chỉ cách Kinh Thành một ngày đi ngựa, nếu Hàm Bắc chủ động dẫn quân ở thời điểm này, dù có thể giải quyết được vụ loạn nhưng hậu quả phía sau, không cần nói cũng biết là thảm đến mức nào.
"Thái úy, đây không phải là y phục của ngài." Chu Thừa Hạo chưa rõ tình hình ra sao chỉ có thể xem xét trên người nọ, lại phát hiện ra y vậy mà lại thay sang một bộ y phục khác. "Ngài đừng nói với thuộc hạ bộ y phục này là của Hoàng Thượng, thuộc hạ không tin vào cái cớ này đâu".
Hàm Bắc giật mình nhìn lên, thấy ánh mắt gã vấn đang chăm chú nhìn bộ y phục trên người mình cũng chỉ có thể mím môi mà cúi đầu xuống. Vốn dĩ chuyện này cũng chẳng phải chuyện lớn nên Hàm Bắc không có ý định lên tiếng giải thích, bộ y phục trên người là của Hoàng Thượng hay của y thì cũng như nhau cả. Ấy vậy mà An Dĩ Tường một mực muốn biết nguyên do. Thời điểm Hàm Bắc hồi phủ, tuy cậu cũng cảm thấy y có chút kỳ quái nhưng lại không thể phát giác ra điểm nào, nhờ vào một câu nói của Chu Thừa Hạo mới có thể nhận ra. Hàm Bắc nhìn thấy tia nghi ngờ trong ánh mắt của cậu, chỉ biết lắc đầu thở dài.
"Các ngươi khỏi cần nghĩ nhiều, bộ y phục ta mặc quả thực là của Hoàng Thượng." Hàm Bắc nhàn nhạt lên tiếng đánh vỡ sự im lặng trong thư phòng, đưa tay gẩy gẩy vạt áo ở bên hông, nói thêm: "Trong cung xảy ra chút chuyện, y phục của ta vô tình bị người làm bẩn nên Hoàng Thượng mới ban cho ta hồng y này".
Chu Thừa Hạo cùng An Dĩ Tường nhìn nhau, nhưng không ai nói thêm câu nào. Nếu y đã nói vậy thì cứ cho là như vậy đi, dù sao thì đúng sai cũng chẳng quan trọng đến thế. Nếu như bản thân đã quyết định đi theo Thái úy, thì cho dù có ở trên chiến trường hay không thì vẫn phải tin tưởng tuyệt đối. Mà hai người họ từ trước tới nay lại chưa từng nghi ngờ Hàm Bắc, nên y nói thế nào thì chính là như thế đó và họ một lòng tuân theo.
Mà Hàm Bắc cũng không tiện nhắc đến chuyện xảy ra ở trong cung, dù sao thì với y, chuyện xử lý đám phiến quân vẫn quan trọng hơn. Y nhấc tay, đem tập phong thư đưa cho Chu Thừa Hạo, nói gã xem qua một chút. Chu Thừa Hạo cung kính nhận lấy, nhìn vài tờ giấy tuyên vẫn còn mờ mờ dấu đỏ cấp báo, trong lòng đã vô cùng nhộn nhạo.
Với tình hình hiện tại, triều đình không thể không điều động quân. Nhưng phía Ngô Tư mã vẫn án binh bất động, những phong thư cấp lại không đến được tay lão ta. Với tình thế hiện nay, việc Hàm Thái úy muốn nhúng tay vào cũng là điều dễ hiểu, nhưng y lại không thể gây thêm phiền phức cho Hoàng Thượng, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.
"Thư cấp đều ở đây, bên phía Ngô Tư mã không nhận được hay là chưa về?" Chu Đề đốc không ngẩng đầu lên, đọc đi đọc lại những vấn đề viết trong thư cấp. "Với tình hình hiện tại, ta vẫn phải xem sắc mặt của lão ta trước đã".
"Thuộc hạ hồi chiều có qua phủ Tư mã một lần, mặc dù đã nhờ người chuyển thư cấp đến cho lão ta nhưng đều bị trả lại". An Phó tướng vừa nhắc đến lão, cơn giận suýt chút nữa được nhóm lên lần nữa. "Lão ta còn nói mấy Thái thú các huyện thị đều đang gạt người, nên lão không quản".
"Mặc dù từ ngữ bên trong thư cấp vô cùng hỗn loạn, nhưng thuộc hạ có thể xác định việc phiến loạn dẫn quân đến Lãng Nhai là thật. Nếu bên phía Ngô Tư mã đã không muốn động tay, chúng ta có thể toàn quyền điều động quân binh." Gã nghe xong không có phản ứng gì, chỉ cười khẩy một tiếng mà nhẹ nhàng nói thêm: "Hơn nữa, cho dù chuyện này có đến tai Hoàng Thượng cũng chẳng thể trách lên đầu chúng ta. Dù sao thì chính Ngô Tư mã mới là người đùn đẩy trách nhiệm, ta cũng đâu có cướp công".
"Ta biết là như vậy, nhưng mà...".
Hàm Thái úy ngẫm nghĩ hồi lâu. Không nói đến kẻ đứng sau giật dây đám phiến quân làm loạn, chỉ nói đến thái độ thờ ơ của Ngô Tư mã đã có thể nghi ngờ lão có liên quan đến chuyện này. Nếu không, khi lão biết trong nước xảy ra vụ loạn tại sao vẫn ung dung như vậy, lại còn đuổi người của phủ Thái úy?
Nếu nói Ngô Tư mã để ý đến việc lần trước, bản thân vì y mà bị khiển trách công khai, thù hận làm cho mờ mắt nên nghĩ Hàm Thái úy bịa đặt cũng không phải là không có khả năng. Nhưng Hàm Thái úy trước giờ làm việc thế nào, không phải lão không rõ nên cho dù có thù ghét cỡ nào thì Ngô Tư Mã cũng không thể làm càn như vậy được.
Cuối cùng, cũng chỉ có một cái cớ để có thể lý giải chuyện này. Hàm Bắc chưa cần biết đám phiến quân là do ai giật dây nhưng trong chuyện này, chắc chắn không thiếu phần của Ngô Tư mã. Hàm Thái úy nâng chén trà cười lạnh, lần này không biết Ngô Tư mã sẽ dùng lý do gì để thoát tội.
"Điều động quân binh dẹp phiến loạn." Hàm Thái úy nhanh chóng hạ lệnh, đưa tay cầm lấy tập phong thư trên bàn. "Chu Đề đốc, ngươi đi tập hợp quân binh. Nửa canh giờ sau, ngươi cùng ta xuất phát đến Lãng Nhai".
Chu Thừa Hạo quỳ xuống nhận lệnh, gã không dám chậm trễ nhanh chóng lao ra, một trái hai phải điều quân binh.
Hàm Thái úy nhìn phong thái nhanh nhẹn của người nọ, vô cùng hài lòng. Nhìn sang An Phó tướng đang trong trạng thái chờ lệnh, người này ngày thường có chút hấp tấp nhưng khi giao việc lại tuyệt đối đáng tin. Y giao tập thư cấp cho cậu, lặng lẽ nói:
"An Phó tướng, ngươi viết giúp ta một phong thư gửi cho Ngụy Ngự sử, bảo lão ta chú ý đến Ngô Tư mã trong thời gian này. Có chuyện gì, lập tức gửi thư cấp cho ta." Hàm Thái úy vuốt phẳng vạt áo, âm trầm nói thêm: "Ngoài ra, thiết triều ngày mai, ngươi đi thay ta. Ở trên triều đường, ngươi đem toàn bộ sự việc hôm nay bẩm tấu lên Hoàng Thượng. Nếu đám người Diệp Thái sử cùng Ngô Tư mã làm khó ngươi, hắn ở phía trên sẽ làm chủ cho ngươi".
"Thuộc hạ tuân mệnh".
An Phó tướng chắp tay thành quyền, cúi người cũng kính nhận lệnh mà nhanh chóng đi làm việc của mình. Hàm Bắc không có thời gian nghỉ ngơi, y đem tâm trạng nặng nề trở về phòng. Y bước đến chiếc giá treo áo giáp bạc, vuốt ve mảnh giáp bị xước trước ngực mà cười khàn.
Sau khi chấn chỉnh hàng ngũ, thời điểm đã tới. Hàm Thái úy cùng Chu Đề đốc cưỡi ngựa đi trước, đám binh lính xoay người chạy bước theo sau. Đoàn người không khua chiêng gõ trống, không cờ hiệu tung bay mà âm thầm phi ngựa ngay trong đêm để lao vào cuộc chiến gian truân phía trước.
...
Tiếng kẻng vang lên điểm giờ Thìn, Thủy Thiên Quân sắc mặt không tốt bước vào bên trong điện Hồng Anh. Thuần công công trán đổ mồ hôi chậm bước theo sau, trong lòng ông đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Đêm qua xảy ra nhiều chuyện như vậy, bên phía thích khách cùng Kỳ Phi còn chưa giải quyết xong, giờ lại thêm một đám phiến loạn làm càn, khiến Hoàng Thượng cả đêm cứ trằn trọc mãi nên tâm trạng hiện giờ thực sự rất xấu.
Các văn võ bá quan trong triều đã có mặt từ sớm, trừ một người mãi vẫn chưa thấy có mặt. Các quan thần không nói gì, đồng loạt nhìn về phía nam nhân đang đứng ở cuối hàng lại nhanh chóng quay về bàn luận. Có một số người vừa mới lướt qua cậu đã chán nản mà lắc đầu.
"Hoàng Thượng giá đáo".
Một tiếng hô vang vọng, đám quan thần nhanh chóng trở về chỗ đứng của mình, quỳ xuống hành lễ. Thủy Thiên Quân nâng vạt áo hất ra đằng sau, ngồi xuống long ỷ. Hắn nhìn xuống dưới điện, ánh mắt dừng lại ở vị trí còn trống. Hàm Thái úy hôm nay lại không lên thiết triều.
Thủy Thiên Quân nâng tầm mắt nhìn về phía dưới điện, khẽ nhíu mày mà phất tay lên: "Các khanh bình thân." Lời nói vừa dứt, các quan thần đồng loạt đứng dậy. Có vài vị quan thần nhân lúc hắn vừa mới lập phi, có ý lấy lòng mà cùng nhau đứng ra, chắp tay cúi người.
"Chúng thần cung chúc Bệ Hạ lập Phi. Chúc Bệ Hạ và Kỳ Phi mau chóng sinh được hoàng tự".
Thủy Thiên Quân nghe xong nhưng không phải ứng lại, chuyện đêm qua còn chưa giải quyết vậy mà đã muốn nàng ta mang long thai, quả thực là một đám quan tận tâm với triều đình. Hắn lười nhác mà thả một câu 'Trẫm đã biết', rồi cho đám người lui xuống. Nhìn xuống vị trí mà Kỳ Thiên đang đứng, lạnh nhạt lên tiếng: "Kỳ Ngự sử, nay có lên thiết thiết triều?".
Kỳ Ngự sử nghe đến tên mình, vội vàng bước ra. Mặc dù nữ tử nhà mình giờ đã trở thành Kỳ Phi, có thân phận tôn quý nhưng ông không vì thế mà tỏ ra cao ngạo. Kỳ Ngự sự bước lên một bước, cúi người trước long ỷ: "Hồi bẩm Bệ Hạ, có thần".
Vừa nhìn thấy ông bước ra, hắn liền có chút khó xử. Dù sao Kỳ Thiên cũng là trung quân ba đời, trước giờ làm quan chưa từng phạm sai lầm mà giờ vì chuyện của Kỳ Hinh Thần mà liên lụy đến bản thân, thực sự không đáng. Kỳ Ngự sự ở phía dưới chờ lệnh, trong lòng thấp thỏm không rõ bản thân đã làm sai điều gì nhưng không dám đoán bừa. Ông cũng vì nữ tử nhà mình, sợ một câu nói vô ý của bản thân sẽ làm liên lụy đến nàng mà trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi.
Đến thời điểm Kỳ Thiên không chịu được nữa, Thủy Thiên Quân mới chậm rãi lên tiếng: "Kỳ Ngự sử, trẫm hỏi khanh. Khanh có che giấu trẫm chuyện gì hay không?" Hắn vừa nói vừa gõ xuống long ỷ, nhíu mày nhìn ông: "Khanh suy nghĩ cẩn thận rồi trả lời trẫm. Nếu khanh dám nói dối nửa lời, trẫm lập tức lấy đầu của khanh".
Kỳ Ngự sử nghe xong liền đứng không vững, ông cẩn thận suy xét lại mấy năm gần đây, bản thân có làm điều gì trái với lương tâm hay không. Nhưng nghĩ mãi cũng chẳng rõ bản thân đã làm sai điều gì, run rẩy bẩm tấu: "Hồi, hồi bẩm Bệ Hạ. Ở dưới con mắt của Người, thần tuyệt đối không dám che giấu điều gì".
Ông lau đi giọt mồ hôi đang rơi xuống gò má mình, lại không dám ngẩng đầu lên để dò xét thái độ của hắn, lập cập nói tiếp: "Dù là tiền triều hay đương triều, thần vẫn luôn giữ bản thân trong sạch. Thần tuyệt đối không dám làm ra những chuyện đại nghịch bất đạo, cũng chưa từng tham tiền tài hay vơ vét của cải của người dân. Xin Bệ Hạ minh xét".
Hoàng Thượng nhướng mày nhìn qua. Dù Kỳ Ngự sử không nói thì hắn cũng rõ điều này, cũng vì thế mà năm đó khi hắn quyết định tận diệt mối họa từ đám quan triều trước mới bỏ qua ông. "Kỳ Ngự sử, nữ tử nhà khanh ở bên ngoài có đạo lữ hay chưa?".
"Chuyện, chuyện này là không thể nào." Kỳ Ngự sử giật mình mà ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa chạm đến đôi mắt lạnh như băng của hắn liền vội vàng cúi xuống, sợ hãi bẩm tấu: "Hồi bẩm Bệ Hạ, nữ tử nhà thần tuyệt đối không có đạo lữ, nếu nàng thực sự có, thần không dám lừa dối mà che giấu Bệ Hạ".
Đám quan thần trong triều nghe xong có chút khó hiểu quay sang nhìn nhau, này là chuyện gì nữa? An Dĩ Tường đứng ở phía cuối hàng thờ dài, nhớ lại câu nói của Hàm Thái úy, có lẽ chuyện đêm qua thực sự có liên quan đến Kỳ Phi. Chỉ là không rõ, hắn nhắc đến đạo lữ là có ý gì?
Thủy Thiên Quân ngồi trên thấy ánh mắt hoảng sợ của ông, trong lòng coi như đã hiểu. Việc này đối với Hoàng Thất mà nói thì đó là một điều sỉ nhục, đồng thời cũng là sự nhục nhã đối với Kỳ Ngự sử. Là một gia đình trung quân ba đời, vậy mà vì lỡ dại của nữ tử mà bị đẩy đến con đường này. Thật đáng tiếc.
"Kỳ Phi quả thực có đạo lữ ở bên ngoài. Kỳ Ngự sử, khanh có biết tên đạo lữ đó, đêm qua còn lẻn vào trong cung hành thích trẫm hay không?" Hoàng Thượng vì muốn giữ thể hiện cho ông, nên không nhắc đến chuyện nàng đã hoài nhâm trước các quan trong triều, coi như nể tình công lao của ông trong từng ấy năm. "Cũng may đêm qua Hàm Thái úy kịp thời hộ giá, cho nên trẫm mới không xảy ra chuyện gì. Kỳ Ngự sử, nữ tử nhà khanh to gan thật đấy".
Kỳ Ngự sử không đứng được nữa mà ngã xuống, quan viên bên cạnh thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy ông. Mà Kỳ Thiên lại không dám tin vào tai mình, ông thực sự không nghĩ nữ tử mà bản thân mình yêu thương hết mực lại có thể làm ra chuyện tày trời như thế.
Ông không dám nhìn lên để dò xét sắc mặt của hắn, cũng chẳng dám lên tiếng cầu xin. Bàn tay run rẩy đưa lên, vỗ vỗ cánh tay của quan viên nọ, rồi dập đầu quỳ xuống khẩn cầu nói: "Hồi bẩm Bệ Hạ, thần xin thỉnh tội. Do ngày thường thần không quản nghiêm nữ tử trong nhà, nên nàng mới làm nên chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, người làm phụ thân như thần có chết cũng không hết tội. Thần cầu xin Bệ Hạ khai ân, tha cho Thần nhi một mạng, tội này thần xin chịu thay nàng".
Kỳ Thiên nắm chặt tay thành quyền, trong lòng run rẩy sợ hãi nhưng chuyện đã đến nước này, nếu không lên tiếng xin tha thì cả nhà sẽ bị liên lụy. Con dại cái mang, lần này hại chết cha mình thì không nói lại còn muốn kéo theo cả gia tộc. Nhưng ông làm cha sao có thể trách nàng, nếu muốn trách thì chỉ có thể tự trách bản thân ngày thường vẫn luôn chiều chuộng nàng mà không nghiêm khắc dạy dỗ nên mới dẫn đến cơ sự này. Lại nghĩ, ông vốn tưởng rằng một khi nàng đã trở thành phi tần trong cung, dù không cần tranh đấu cũng sẽ có được một cuộc sống nhàn hạ. Ấy vậy mà nàng lại gây ra chuyện lớn như vậy, giờ Hoàng Thượng có tha cho nàng tội chết cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu.
Thủy Thiên Quân có chút phiền muộn, triều đình đột nhiên mất đi một vị trung quân sẽ dấy lên một trận phong ba. Nhưng hắn lại không thể không trách phạt, bằng không sau này những chuyện như thế sẽ còn tiếp diễn. Thủy Thiên Quân có thể giảm nhẹ hình phạt cho ông, nhưng Kỳ Hinh Thần lại không được như thế. Thuần công công đứng ở đằng sau run rẩy nhìn qua, thấy hắn phất tay với mình liền nhanh chóng bước lên vài bước, nhấc quyển trục màu vàng đặt ở trên bàn, hắng giọng lên tiếng: "Kỳ Ngự sử tiếp chỉ".
Đám quan triều đình nhanh chóng quỳ xuống, Kỳ Thiên vội vàng dập đầu nhận chỉ. Bàn tay ông run rẩy chống xuống nền điện, trong lòng sợ hãi mà thấp thỏm chờ nghe chiếu chỉ. Thuần công công chậm rãi tiếp lời.
Kỳ Phi, trên lừa dối Hoàng Thất, dưới lừa gạt phụ mẫu đã phạm phải tội lớn bị đày vào lãnh cung, cả đời không thể ra ngoài. Kỳ Ngự sử bị hạ phẩm hàm từ Tam phẩm xuống Tứ phẩm, không còn tư cách vào triều. Dường như đây là sự nhân nhượng cuối cùng của Hoàng Thượng dành cho phụ tử Kỳ Thiên mà hắn có thể làm được.
Thuần công công đọc xong chiếu chỉ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Kỳ Ngự sử không quỳ nổi nữa mà ngất đi, nhanh chóng sai người dìu ông ra ngoài. Trong điện Hồng Anh bắt đầu có tiếng bàn tán xôn xao, đám quan thần không nghĩ đến Kỳ Phi lại là người như vậy. Mấy vị quan hồi nãy còn lớn tiếng cung chúng hắn lập phi, giờ chỉ biết ngậm miệng mà cúi đầu.
Thủy Thiên Quân chợt nhớ đến vị kia hôm nay không lên thiết triều, rõ là đêm qua hắn nhắc nhở như vậy nhưng y vẫn cố tình phạm phải. Trong lòng có chút không thoải mái, cau mày nhìn xuống.
"An Phó tướng, Hàm Thái úy hôm nay sao không lên thiết triều?".