Chương 9
Ngẩng đầu nhìn kiệu rồng suy ngẫm một chút, Thủy Thiên Quân cuối cùng không bước lên kiệu mà tự mình trở về Lục Uy cung, Thuần công công biết tâm trạng hắn hiện giờ không tốt nên ông chỉ đành im lặng theo sau. Lần cuối nước Huyên xảy ra vụ loạn cũng đã là chuyện của ba, bốn năm trước, giờ đây chuyện này tái diễn lần nữa, khiến hắn cảm thấy thực sự đau đầu.
Khi nhìn lên bầu trời xám xịt lại nghĩ đến Hàm Bắc, hắn thực sự không rõ tình hình nơi đó hiện giờ thế nào. Tuy việc hắn lo lắng cho y là thật nhưng Hàm Thái úy đã điều động quân dẹp loạn, nên Thủy Thiên Quân chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi y mang chiến thắng trở về, mà từ trước tới giờ Hàm Thái úy làm việc chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
...
Không khí âm u bao trùm lấy Hiên Diên cung, Kỳ Hinh Thần không dám kháng chỉ, nàng lật đật đứng dậy lau khô khóe mắt ửng đỏ của mình. Nàng cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc trong cung, lặng lẽ cùng nha hoàn trong phủ đi theo tiểu công công rời đi. Khi bước đến gần Lục Uy cung, loáng thoáng nhìn thấy Hoàng Thượng hạ triều, Kỳ Hinh Thần hiểu rõ bản thân đã chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn mặt hắn, nàng lập tức cúi đầu vội vã bước đi.
Mặc dù Kỳ Hinh Thần chọn con đường vòng để đi nhưng Thủy Thiên Quân vẫn phát hiện ra, tuy bản thân hắn có chút chán ghét nhưng Thủy Thiên Quân cũng chẳng muốn tính toán đôi co với nàng thêm nữa. Tiếng thở dài vô tình khiến tâm trạng hắn càng thêm nặng nề hơn, khẽ nhấc chân bước vào cổng lớn Lục Uy cung. Một đường gặp nhưng hắn không quay đầu nhìn nàng, dù chỉ một lần.
Sau khi hạ triều, quan viên bên Nội các tất bật hoàn thành công việc của mình. Khoảng nửa canh giờ sẽ có người đem tấu chương để lên trên án thư. Hoàng Thượng cau mày nhìn hàng tập tấu chương trước mặt, hắn có chút mệt mỏi mà xoa hai bên thái dương, vô tình để lộ ra sự mệt mỏi của mình. Thuần công công thấy hắn như vậy, lập tức cho đám nô tài lui xuống còn bản thân cũng không dám lên tiếng làm phiền, chỉ âm thầm đứng bên cạnh giúp Hoàng Thượng mài mực.
Tiếng loạt soạt trên từng quyển tấu chương, đôi khi còn có vài tiếng lách tách từ ngọn nến thơm phảng phất xung quanh, khiến bầu không khí trở nên hài hòa hơn. Hoàng Thượng chậm rãi phê duyệt từng quyển tấu chương, đến khi lật đến tập tấu chương cuối cùng, đều là những dòng viết can gián của các quan đại thần đối với Hàm Thái úy tự ý điều quan dẹp loạn.
Lần này Hàm Thái úy thực sự mang đến phiền phức cho hắn, nhưng Hoàng Thượng lại chẳng coi đó làm buồn phiền, thậm chí còn có một chút mong đợi ngày y trở về. Đặt quyển tấu chương sang một bên, hắn quả thực chẳng muốn đọc thêm bất kỳ lời can gián nào nữa, gần như lập tức mà sai người đem toàn bộ tấu chương còn lại đem trả cho các quan viên đại thần. Đợi đến khi người bên Nội các mang tấu chương rời đi, Thủy Thiên Quân mới có thể nghỉ ngơi. Chợt nhớ đến chuyện đêm qua, từng đường nét trên khuôn mặt lạnh nhạt của Hàm Bắc khi đó hắn vẫn còn nhớ rõ, giờ đây những gì mà Thủy Thiên Quân biết về y dường như chỉ là một mảng sương mơ hồ.
"Thuần công công." Thủy Thiên Quân trầm mặc suy nghĩ, đặt chén trà đã nguội xuống, chậm rãi nói: "Hàm Thái úy giờ đến đâu rồi?".
"Hồi bẩm Bệ Hạ. Theo những gì An Phó tướng đã bẩm báo trên triều, giờ này Hàm Thái úy chắc hẳn đã vào bên trong thành Lãng Nhai rồi." Thuần Hy sai người thay trà nóng, thận trọng lên tiếng đáp lại: "Bệ Hạ có điều gì căn dặn, nô tài lập tức sai người truyền tin cho Thái úy".
"Không cần, ngươi cũng đừng làm phiền hắn, cứ để hắn yên tâm dẹp loạn đi. Khi nào hắn đem chiến thắng trở về, trẫm sẽ đưa ra hình phạt sau." Hắn nhìn chén trà nóng trên bàn, thở dài một hơi. "Thuần công công, ngươi theo trẫm từ khi trẫm mới lên mười lăm, thời điểm đó Hàm Bắc cũng được sắp xếp làm hộ vệ bên cạnh trẫm. Tính ra hai ngươi cũng khá thân thiết đấy nhỉ?".
"Bệ Hạ, nô tài cùng Hàm Thái úy quả thực cũng có chút giao tình, tuy không sâu nhưng có tấm lòng thành." Mặc dù không hiểu rõ dụng ý của hắn nhưng ông cũng không dám trả lời bừa, khẽ cúi người nói thêm: "Bệ Hạ đang nghi ngờ Thái úy hay sao?".
"Không, trẫm chưa từng nghi ngờ hắn. Trẫm chợt nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua mà thôi. Khuôn mặt của Hàm Bắc khi đó, trẫm chưa từng nhìn thấy bao giờ." Thủy Thiên Quân khẽ thổi một hơi bên miệng chén, mệt mỏi nói: "Cho dù trước đây đã từng cùng hắn cầm quân đánh giặc, trẫm cũng chưa từng thấy hắn lạnh nhạt đến như thế. Trẫm chẳng rõ vì sao, hắn lại thay đổi nhiều đến như vậy?".
Thuần Hy nghe xong chỉ im lặng đứng bên cạnh, ông biết Thủy Thiên Quân để ý đến chuyện này vì hắn thực sự quan tâm đến y. Không có lời đáp lại mà hắn cũng không muốn biết, có một số việc hắn vẫn không nên đào xuống quá sâu nếu không muốn nhận lại sự tổn thương về mình.
...
Tiếng ồn ào bên ngoài phủ cuối cùng cũng đến tai Kỳ phu nhân, thị dường như không tin vào tai mình mà ngã khụy xuống. Vốn tưởng rằng có thể đưa nữ tử vào cung làm phi là có thể sống an phận cả đời, ai ngờ chỉ trong một đêm mà mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn. Giờ đây, cho dù thị có chết cũng chẳng thể gột rửa nỗi ô nhục này, cả một đời trung thần thế mà lại bị đẩy vào bước đường cùng. Kỳ phu nhân nâng tà áo chạy đến từ đường, trước mặt bài vị liệt tổ liệt tông nhà họ Kỳ, dập đầu chín lạy tạ lỗi với tổ tông.
Sau khi tỉnh lại, Kỳ Thiên cảm thấy khó chịu trong người, còn chưa kịp gọi người, ông đã bụm miệng ho khan ra máu. Ả nha hoàn đúng lúc mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này có chút hốt hoảng mà lập cập chạy đi mời đại phu đến khám. Kỳ Thiên đâu dám ngẩng đầu lên nhìn ai, tuy chuyện này do nữ tử nhà mình gây nên nhưng thân là một người cha, chẳng thể thoát được hai chữ "trách nhiệm".
Đám quan thần triều đình sau khi biết gia đình ông gặp chuyện, lập tức phủi sạch quan hệ mà cũng chẳng có ai muốn đứng ra giúp đỡ ông. Kỳ Thiên biết điều đó nhưng chẳng lấy đó làm bất mãn, ông chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi. Bản thân muốn đưa nữ tử nhà mình trở về nhưng chiếu lệnh đã ban, ông chỉ đành ngậm ngùi nhìn nàng sống cả đời ở trong lãnh cung quạnh quẽ.
Cả một đời người, làm quan ba đời cố gắng giữ bản thân trong sạch mà đến cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy. Kỳ Thiên không đành lòng mà ôm mặt khóc. Nhìn ra bên ngoài căn phòng nhỏ, thấy đám nha hoàn đang khẩn trương đi lại, tròng mắt ngập nước, cố gắng tự mình xuống giường, mở cánh cửa tủ bên hông lấy ra một chiếc khăn trắng, đôi môi giương lên một nụ cười chua xót.
...
Sau khi xem xét tình hình xung quanh, Hàm Bắc cảm thấy phiền muộn trong lòng mà uống cạn chén rượu trên tay. Tiếng mở cửa vang lên, cho dù không quay đầu lại thì y cũng đoán ra được người đi vào là ai. Chu Thừa Hạo để khay đồ ăn lên bàn rồi quay lại đóng cửa, vừa nhìn về phía y đã thấy chén rượu rỗng trên tay.
"Thái úy, ngài lại uống rượu rồi?" Chu Thừa Hạo bày biện đồ ăn ra bàn, nhìn y nói: "Ngài mau lại ăn cơm, cơm nước xong xuôi thuộc hạ cùng ngài đến phủ Thái thú một chuyến".
"Tình hình bên ngoài thế nào?" Hàm Bắc đặt chén rượu xuống, đi qua. "Bên phía Hoắc Thiên Kình có động tĩnh gì không?".
"Chiều nay thuộc hạ cùng binh lính đã âm thầm đi tuần tra trong thành..." Gã gắp một miếng thịt thả vào trong bát của y, đáp lại: "Hiện giờ trong thành vẫn chưa xảy ra vấn đề gì lớn, bên phía Hoắc Thái thú cũng chưa có động tĩnh gì. Đám phiến quân có lẽ vẫn đang chờ thời cơ, cho nên Lãng Nhai hiện vẫn an toàn".
Hàm Bắc không nói gì thêm, chậm rãi bỏ miếng thịt vào miệng, trầm ngâm suy nghĩ. Tình hình hiện tại mà nói còn tốt hơn so với những gì y tưởng tượng, tuy nhiên việc Hàm Bắc điều quân đến Lãng Nhai, có lẽ đám phiến quân đã phát hiện ra, nếu y còn không hành động nhanh khó tránh được tổn thất nặng nề.
Canh hai vừa điểm, Hàm Bắc cùng Chu Thừa Hạo lặng lẽ đi trên đường, hướng phủ Thái thú mà đi. Hai người nhân cơ hội trên đường không có ai, nhanh chóng lẻn vào trong phủ. Đúng lúc gặp phải lính canh đang đi tuần tra, sau khi suy nghĩ hồi lâu, Hàm Bắc mới quyết định đi theo.
Ánh nến lập lờ trong thư phòng, Hoắc Thiên Kình ngồi soạn tấu chương cũng không nghĩ đến việc bản thân phải tiếp đón hai vị khách không mời mà đến. Chu Thừa Hạo nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thư phòng, chậm rãi bước vào. Hoắc Thiên Kình vừa mới đặt bút xuống đã thấy gã đứng ở trước mặt, ông khẽ giật mình mà định hét lên một tiếng nhưng khi nhìn thấy nam nhân mặc y phục màu đen đứng ở ngưỡng cửa đang nhìn mình, ông đành nuốt ngược tiếng hét trở về.
"Hàm, Hàm Thái úy, ngài..." Hoắc Thái thú trong lòng hoảng sợ vội vàng đứng dậy bước đến hành lễ: "Nửa đêm canh hai, Hàm Thái úy đến tìm tại hạ là có chuyện gì sao?".
"Ta thực sự có việc tìm ngươi." Hàm Thái úy cao ngạo bước về phía giường tháp ngồi xuống, y cũng không định nhìn ông, chậm rãi nói: "Hoắc Thái thú, ngồi đi. Chúng ta từ từ nói chuyện".
Lời nói vừa dứt, Hoắc Thái thú run rẩy quay sang, sai người chuẩn bị trà nhưng lại không dám ngồi xuống. Chu Thừa Hạo thấy không còn phận sự của mình, sau khi nha hoàn bưng trà đi vào cũng nhanh chóng lui ra. Chờ cho nha hoàn rời đi, Hàm Thái úy mới chịu nhìn ông một cái.
Hoắc Thiên Kình vừa mới ngẩng đầu lên nhìn đã gặp phải ánh mắt sâu thẳm của y, trong lòng chột dạ, lập tức cúi đầu. Hàm Thái úy không vội vàng, uống một ngụm trà nóng, mắt nhìn ra cửa một lát lại quay sang nhìn ông, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Hoắc Thái thú đứng bên cạnh mãi không thấy y lên tiếng, trong lòng đã có chút sốt ruột nhưng không dám làm ẩu, chỉ đành im lặng nhìn y uống trà.
"Hoắc Thái thú, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Hàm Thái úy đặt chén trà xuống bàn, tay dựa vào chiếc bàn nhỏ trên giường, bày ra một bộ dáng lười nhác thường ngày của mình. "Ngươi tốt nhất nên trả lời thật, nếu không người biết hậu quả thế nào rồi đấy!".
"Thái úy, ngài, ngài yên tâm." Hoắc Thái thú nâng vạt áo, lau mồ hôi trên trán, cẩn thận đáp: "Chỉ cần tại hạ biết, chắc chắn sẽ bẩm báo toàn bộ sự việc, tuyệt đối không dám che giấu nửa lời".
Tiếng cười nhạo khẽ vang lên, Hàm Bắc liếc mắt về phía án thư bên kia, trong lòng chợt nhói. "Nước Huyên xảy ra vụ loạn, chuyện này có lẽ ngươi đã biết rồi. Đám phiến quân đã tìm đến ngươi chưa?".
Mặc dù Hoắc Thiên Kình biết rõ mục đích y đến lần này là gì, bản thân ông cũng chẳng quan tâm đến việc trong nước có xảy ra vụ loạn hay không, nói thẳng ra thì ông còn hy vọng đám phiến quân kia có thể lật đổ ngôi vị của Thủy Thiên Quân, để ông nhân cơ hội đó mà hoàn thành sứ mệnh của mình. Nhưng y vẫn còn đang ngồi ở đó, Hoắc Thiên Kình lại không có gan nói ra những lời này, chỉ có thể thận trọng trả lời: "Chuyện trong nước xảy ra vụ loạn, tại hạ quả thực đã biết. Đám phiến quân cũng đã cho người tìm đến tại hạ, có lẽ cũng được ba ngày rồi".
"Đã tìm tới ngươi rồi sao?" Hàm Thái úy không cảm thấy bất ngờ, nhìn ông mà gật đầu rồi nói thêm: "Điều kiện mà đám người kia đưa ra, có khiến ngươi thỏa mãn hay không? Ngươi đồng ý điều kiện bọn chúng đưa ra rồi?".
"Thái, Thái úy, chuyện này..." Hoắc Thái thú nghe y nói vậy, lập tức quỳ xuống, sợ hãi lên tiếng: "Tại hạ tuyệt đối không có ý định tạo phản, cũng không có ý định cấu kết với đám phiến loạn bức Hoàng Thượng thoái vị. Thỉnh Thái úy đừng gán tội danh này cho tại hạ!".
"Gán tội cho ngươi? Vậy mà ta còn có thể gán tội cho ngươi sao, Hoắc Thiên Kình?" Hàm Thái úy tức giận, ném chén trà trên tay xuống khiến nước vung vãi khắp sàn. Không còn bộ dáng lười nhác ban đầu, y chậm rãi tiến đến phía trước, ghé vào tai ông nói nhỏ: "Việc xảy ra ba năm trước, Hoắc Thái thú quên rồi chăng? Việc ta vẫn để cho ngươi sống đến giờ, trước mặt Hoàng Thượng, ta cũng chưa từng nhắc đến chuyện ngày đó, có lẽ ngươi biết lý do. Đúng không?".
Hoắc Thiên Kình khẽ rùng mình một cái, hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn. Hàm Bắc quả thực đã nhìn thấu tâm can ông từ lâu, nhưng lại không vạch trần sự thật. Dù sao y vẫn chưa muốn giải quyết mối họa mà bản thân để lại từ ba năm trước, vì thế mới để ông ngang nhiên mà sống đến bây giờ.
Nhìn thái độ này của ông, Hàm Bắc chỉ cười khẩy một cái, mắt nhìn nam nhân đang quỳ gối dưới chân mình, trong lòng khẽ dâng lên cảm giác coi thường. Hàm Bắc nhấc chân rời đi, ngay khi chuẩn bị đẩy cửa bước ra, y khẽ quay đầu nhìn ông lần nữa.
"Ta muốn ngươi giúp ta một việc." Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng không rõ Hoàng Thượng giờ đây đang làm gì. Trầm giọng lên tiếng: "Ngươi đồng ý với điều kiện mà đám phiến quân đưa ra đi".
Khi nhìn lên bầu trời xám xịt lại nghĩ đến Hàm Bắc, hắn thực sự không rõ tình hình nơi đó hiện giờ thế nào. Tuy việc hắn lo lắng cho y là thật nhưng Hàm Thái úy đã điều động quân dẹp loạn, nên Thủy Thiên Quân chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi y mang chiến thắng trở về, mà từ trước tới giờ Hàm Thái úy làm việc chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
...
Không khí âm u bao trùm lấy Hiên Diên cung, Kỳ Hinh Thần không dám kháng chỉ, nàng lật đật đứng dậy lau khô khóe mắt ửng đỏ của mình. Nàng cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc trong cung, lặng lẽ cùng nha hoàn trong phủ đi theo tiểu công công rời đi. Khi bước đến gần Lục Uy cung, loáng thoáng nhìn thấy Hoàng Thượng hạ triều, Kỳ Hinh Thần hiểu rõ bản thân đã chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn mặt hắn, nàng lập tức cúi đầu vội vã bước đi.
Mặc dù Kỳ Hinh Thần chọn con đường vòng để đi nhưng Thủy Thiên Quân vẫn phát hiện ra, tuy bản thân hắn có chút chán ghét nhưng Thủy Thiên Quân cũng chẳng muốn tính toán đôi co với nàng thêm nữa. Tiếng thở dài vô tình khiến tâm trạng hắn càng thêm nặng nề hơn, khẽ nhấc chân bước vào cổng lớn Lục Uy cung. Một đường gặp nhưng hắn không quay đầu nhìn nàng, dù chỉ một lần.
Sau khi hạ triều, quan viên bên Nội các tất bật hoàn thành công việc của mình. Khoảng nửa canh giờ sẽ có người đem tấu chương để lên trên án thư. Hoàng Thượng cau mày nhìn hàng tập tấu chương trước mặt, hắn có chút mệt mỏi mà xoa hai bên thái dương, vô tình để lộ ra sự mệt mỏi của mình. Thuần công công thấy hắn như vậy, lập tức cho đám nô tài lui xuống còn bản thân cũng không dám lên tiếng làm phiền, chỉ âm thầm đứng bên cạnh giúp Hoàng Thượng mài mực.
Tiếng loạt soạt trên từng quyển tấu chương, đôi khi còn có vài tiếng lách tách từ ngọn nến thơm phảng phất xung quanh, khiến bầu không khí trở nên hài hòa hơn. Hoàng Thượng chậm rãi phê duyệt từng quyển tấu chương, đến khi lật đến tập tấu chương cuối cùng, đều là những dòng viết can gián của các quan đại thần đối với Hàm Thái úy tự ý điều quan dẹp loạn.
Lần này Hàm Thái úy thực sự mang đến phiền phức cho hắn, nhưng Hoàng Thượng lại chẳng coi đó làm buồn phiền, thậm chí còn có một chút mong đợi ngày y trở về. Đặt quyển tấu chương sang một bên, hắn quả thực chẳng muốn đọc thêm bất kỳ lời can gián nào nữa, gần như lập tức mà sai người đem toàn bộ tấu chương còn lại đem trả cho các quan viên đại thần. Đợi đến khi người bên Nội các mang tấu chương rời đi, Thủy Thiên Quân mới có thể nghỉ ngơi. Chợt nhớ đến chuyện đêm qua, từng đường nét trên khuôn mặt lạnh nhạt của Hàm Bắc khi đó hắn vẫn còn nhớ rõ, giờ đây những gì mà Thủy Thiên Quân biết về y dường như chỉ là một mảng sương mơ hồ.
"Thuần công công." Thủy Thiên Quân trầm mặc suy nghĩ, đặt chén trà đã nguội xuống, chậm rãi nói: "Hàm Thái úy giờ đến đâu rồi?".
"Hồi bẩm Bệ Hạ. Theo những gì An Phó tướng đã bẩm báo trên triều, giờ này Hàm Thái úy chắc hẳn đã vào bên trong thành Lãng Nhai rồi." Thuần Hy sai người thay trà nóng, thận trọng lên tiếng đáp lại: "Bệ Hạ có điều gì căn dặn, nô tài lập tức sai người truyền tin cho Thái úy".
"Không cần, ngươi cũng đừng làm phiền hắn, cứ để hắn yên tâm dẹp loạn đi. Khi nào hắn đem chiến thắng trở về, trẫm sẽ đưa ra hình phạt sau." Hắn nhìn chén trà nóng trên bàn, thở dài một hơi. "Thuần công công, ngươi theo trẫm từ khi trẫm mới lên mười lăm, thời điểm đó Hàm Bắc cũng được sắp xếp làm hộ vệ bên cạnh trẫm. Tính ra hai ngươi cũng khá thân thiết đấy nhỉ?".
"Bệ Hạ, nô tài cùng Hàm Thái úy quả thực cũng có chút giao tình, tuy không sâu nhưng có tấm lòng thành." Mặc dù không hiểu rõ dụng ý của hắn nhưng ông cũng không dám trả lời bừa, khẽ cúi người nói thêm: "Bệ Hạ đang nghi ngờ Thái úy hay sao?".
"Không, trẫm chưa từng nghi ngờ hắn. Trẫm chợt nhớ đến chuyện xảy ra đêm qua mà thôi. Khuôn mặt của Hàm Bắc khi đó, trẫm chưa từng nhìn thấy bao giờ." Thủy Thiên Quân khẽ thổi một hơi bên miệng chén, mệt mỏi nói: "Cho dù trước đây đã từng cùng hắn cầm quân đánh giặc, trẫm cũng chưa từng thấy hắn lạnh nhạt đến như thế. Trẫm chẳng rõ vì sao, hắn lại thay đổi nhiều đến như vậy?".
Thuần Hy nghe xong chỉ im lặng đứng bên cạnh, ông biết Thủy Thiên Quân để ý đến chuyện này vì hắn thực sự quan tâm đến y. Không có lời đáp lại mà hắn cũng không muốn biết, có một số việc hắn vẫn không nên đào xuống quá sâu nếu không muốn nhận lại sự tổn thương về mình.
...
Tiếng ồn ào bên ngoài phủ cuối cùng cũng đến tai Kỳ phu nhân, thị dường như không tin vào tai mình mà ngã khụy xuống. Vốn tưởng rằng có thể đưa nữ tử vào cung làm phi là có thể sống an phận cả đời, ai ngờ chỉ trong một đêm mà mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn. Giờ đây, cho dù thị có chết cũng chẳng thể gột rửa nỗi ô nhục này, cả một đời trung thần thế mà lại bị đẩy vào bước đường cùng. Kỳ phu nhân nâng tà áo chạy đến từ đường, trước mặt bài vị liệt tổ liệt tông nhà họ Kỳ, dập đầu chín lạy tạ lỗi với tổ tông.
Sau khi tỉnh lại, Kỳ Thiên cảm thấy khó chịu trong người, còn chưa kịp gọi người, ông đã bụm miệng ho khan ra máu. Ả nha hoàn đúng lúc mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh này có chút hốt hoảng mà lập cập chạy đi mời đại phu đến khám. Kỳ Thiên đâu dám ngẩng đầu lên nhìn ai, tuy chuyện này do nữ tử nhà mình gây nên nhưng thân là một người cha, chẳng thể thoát được hai chữ "trách nhiệm".
Đám quan thần triều đình sau khi biết gia đình ông gặp chuyện, lập tức phủi sạch quan hệ mà cũng chẳng có ai muốn đứng ra giúp đỡ ông. Kỳ Thiên biết điều đó nhưng chẳng lấy đó làm bất mãn, ông chỉ cảm thấy đau lòng mà thôi. Bản thân muốn đưa nữ tử nhà mình trở về nhưng chiếu lệnh đã ban, ông chỉ đành ngậm ngùi nhìn nàng sống cả đời ở trong lãnh cung quạnh quẽ.
Cả một đời người, làm quan ba đời cố gắng giữ bản thân trong sạch mà đến cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy. Kỳ Thiên không đành lòng mà ôm mặt khóc. Nhìn ra bên ngoài căn phòng nhỏ, thấy đám nha hoàn đang khẩn trương đi lại, tròng mắt ngập nước, cố gắng tự mình xuống giường, mở cánh cửa tủ bên hông lấy ra một chiếc khăn trắng, đôi môi giương lên một nụ cười chua xót.
...
Sau khi xem xét tình hình xung quanh, Hàm Bắc cảm thấy phiền muộn trong lòng mà uống cạn chén rượu trên tay. Tiếng mở cửa vang lên, cho dù không quay đầu lại thì y cũng đoán ra được người đi vào là ai. Chu Thừa Hạo để khay đồ ăn lên bàn rồi quay lại đóng cửa, vừa nhìn về phía y đã thấy chén rượu rỗng trên tay.
"Thái úy, ngài lại uống rượu rồi?" Chu Thừa Hạo bày biện đồ ăn ra bàn, nhìn y nói: "Ngài mau lại ăn cơm, cơm nước xong xuôi thuộc hạ cùng ngài đến phủ Thái thú một chuyến".
"Tình hình bên ngoài thế nào?" Hàm Bắc đặt chén rượu xuống, đi qua. "Bên phía Hoắc Thiên Kình có động tĩnh gì không?".
"Chiều nay thuộc hạ cùng binh lính đã âm thầm đi tuần tra trong thành..." Gã gắp một miếng thịt thả vào trong bát của y, đáp lại: "Hiện giờ trong thành vẫn chưa xảy ra vấn đề gì lớn, bên phía Hoắc Thái thú cũng chưa có động tĩnh gì. Đám phiến quân có lẽ vẫn đang chờ thời cơ, cho nên Lãng Nhai hiện vẫn an toàn".
Hàm Bắc không nói gì thêm, chậm rãi bỏ miếng thịt vào miệng, trầm ngâm suy nghĩ. Tình hình hiện tại mà nói còn tốt hơn so với những gì y tưởng tượng, tuy nhiên việc Hàm Bắc điều quân đến Lãng Nhai, có lẽ đám phiến quân đã phát hiện ra, nếu y còn không hành động nhanh khó tránh được tổn thất nặng nề.
Canh hai vừa điểm, Hàm Bắc cùng Chu Thừa Hạo lặng lẽ đi trên đường, hướng phủ Thái thú mà đi. Hai người nhân cơ hội trên đường không có ai, nhanh chóng lẻn vào trong phủ. Đúng lúc gặp phải lính canh đang đi tuần tra, sau khi suy nghĩ hồi lâu, Hàm Bắc mới quyết định đi theo.
Ánh nến lập lờ trong thư phòng, Hoắc Thiên Kình ngồi soạn tấu chương cũng không nghĩ đến việc bản thân phải tiếp đón hai vị khách không mời mà đến. Chu Thừa Hạo nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thư phòng, chậm rãi bước vào. Hoắc Thiên Kình vừa mới đặt bút xuống đã thấy gã đứng ở trước mặt, ông khẽ giật mình mà định hét lên một tiếng nhưng khi nhìn thấy nam nhân mặc y phục màu đen đứng ở ngưỡng cửa đang nhìn mình, ông đành nuốt ngược tiếng hét trở về.
"Hàm, Hàm Thái úy, ngài..." Hoắc Thái thú trong lòng hoảng sợ vội vàng đứng dậy bước đến hành lễ: "Nửa đêm canh hai, Hàm Thái úy đến tìm tại hạ là có chuyện gì sao?".
"Ta thực sự có việc tìm ngươi." Hàm Thái úy cao ngạo bước về phía giường tháp ngồi xuống, y cũng không định nhìn ông, chậm rãi nói: "Hoắc Thái thú, ngồi đi. Chúng ta từ từ nói chuyện".
Lời nói vừa dứt, Hoắc Thái thú run rẩy quay sang, sai người chuẩn bị trà nhưng lại không dám ngồi xuống. Chu Thừa Hạo thấy không còn phận sự của mình, sau khi nha hoàn bưng trà đi vào cũng nhanh chóng lui ra. Chờ cho nha hoàn rời đi, Hàm Thái úy mới chịu nhìn ông một cái.
Hoắc Thiên Kình vừa mới ngẩng đầu lên nhìn đã gặp phải ánh mắt sâu thẳm của y, trong lòng chột dạ, lập tức cúi đầu. Hàm Thái úy không vội vàng, uống một ngụm trà nóng, mắt nhìn ra cửa một lát lại quay sang nhìn ông, trong lòng không biết đang suy nghĩ gì. Hoắc Thái thú đứng bên cạnh mãi không thấy y lên tiếng, trong lòng đã có chút sốt ruột nhưng không dám làm ẩu, chỉ đành im lặng nhìn y uống trà.
"Hoắc Thái thú, ta có chuyện muốn hỏi ngươi." Hàm Thái úy đặt chén trà xuống bàn, tay dựa vào chiếc bàn nhỏ trên giường, bày ra một bộ dáng lười nhác thường ngày của mình. "Ngươi tốt nhất nên trả lời thật, nếu không người biết hậu quả thế nào rồi đấy!".
"Thái úy, ngài, ngài yên tâm." Hoắc Thái thú nâng vạt áo, lau mồ hôi trên trán, cẩn thận đáp: "Chỉ cần tại hạ biết, chắc chắn sẽ bẩm báo toàn bộ sự việc, tuyệt đối không dám che giấu nửa lời".
Tiếng cười nhạo khẽ vang lên, Hàm Bắc liếc mắt về phía án thư bên kia, trong lòng chợt nhói. "Nước Huyên xảy ra vụ loạn, chuyện này có lẽ ngươi đã biết rồi. Đám phiến quân đã tìm đến ngươi chưa?".
Mặc dù Hoắc Thiên Kình biết rõ mục đích y đến lần này là gì, bản thân ông cũng chẳng quan tâm đến việc trong nước có xảy ra vụ loạn hay không, nói thẳng ra thì ông còn hy vọng đám phiến quân kia có thể lật đổ ngôi vị của Thủy Thiên Quân, để ông nhân cơ hội đó mà hoàn thành sứ mệnh của mình. Nhưng y vẫn còn đang ngồi ở đó, Hoắc Thiên Kình lại không có gan nói ra những lời này, chỉ có thể thận trọng trả lời: "Chuyện trong nước xảy ra vụ loạn, tại hạ quả thực đã biết. Đám phiến quân cũng đã cho người tìm đến tại hạ, có lẽ cũng được ba ngày rồi".
"Đã tìm tới ngươi rồi sao?" Hàm Thái úy không cảm thấy bất ngờ, nhìn ông mà gật đầu rồi nói thêm: "Điều kiện mà đám người kia đưa ra, có khiến ngươi thỏa mãn hay không? Ngươi đồng ý điều kiện bọn chúng đưa ra rồi?".
"Thái, Thái úy, chuyện này..." Hoắc Thái thú nghe y nói vậy, lập tức quỳ xuống, sợ hãi lên tiếng: "Tại hạ tuyệt đối không có ý định tạo phản, cũng không có ý định cấu kết với đám phiến loạn bức Hoàng Thượng thoái vị. Thỉnh Thái úy đừng gán tội danh này cho tại hạ!".
"Gán tội cho ngươi? Vậy mà ta còn có thể gán tội cho ngươi sao, Hoắc Thiên Kình?" Hàm Thái úy tức giận, ném chén trà trên tay xuống khiến nước vung vãi khắp sàn. Không còn bộ dáng lười nhác ban đầu, y chậm rãi tiến đến phía trước, ghé vào tai ông nói nhỏ: "Việc xảy ra ba năm trước, Hoắc Thái thú quên rồi chăng? Việc ta vẫn để cho ngươi sống đến giờ, trước mặt Hoàng Thượng, ta cũng chưa từng nhắc đến chuyện ngày đó, có lẽ ngươi biết lý do. Đúng không?".
Hoắc Thiên Kình khẽ rùng mình một cái, hốt hoảng ngẩng đầu lên nhìn. Hàm Bắc quả thực đã nhìn thấu tâm can ông từ lâu, nhưng lại không vạch trần sự thật. Dù sao y vẫn chưa muốn giải quyết mối họa mà bản thân để lại từ ba năm trước, vì thế mới để ông ngang nhiên mà sống đến bây giờ.
Nhìn thái độ này của ông, Hàm Bắc chỉ cười khẩy một cái, mắt nhìn nam nhân đang quỳ gối dưới chân mình, trong lòng khẽ dâng lên cảm giác coi thường. Hàm Bắc nhấc chân rời đi, ngay khi chuẩn bị đẩy cửa bước ra, y khẽ quay đầu nhìn ông lần nữa.
"Ta muốn ngươi giúp ta một việc." Y ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trong lòng không rõ Hoàng Thượng giờ đây đang làm gì. Trầm giọng lên tiếng: "Ngươi đồng ý với điều kiện mà đám phiến quân đưa ra đi".