Chương 8
Hàm Thái úy ngước lên nhìn dòng chữ khắc trên cổng thành, đám lính canh vừa nhìn thấy binh lính từ Kinh Thành kéo đến, ngơ ngác nhìn nhau. Đến khi nhìn thấy lệnh bài trên tay Thái úy, đám lính canh mới vội vàng quỳ xuống hành lễ rồi mở cửa cho y cùng đoàn người đi vào. Hàm Thái úy khẽ phất tay ra hiệu cho họ đứng lên, chậm rãi thúc ngựa vào thành. Chu Đề đốc chỉ huy cho binh lính tách ra đi theo hai hướng khác nhau, rồi tìm một khách điếm ở gần huyện nha, lấy hai phòng nghỉ tạm.
Thấy đám binh lính đã chia nhau ra hành động, đôi mắt Hàm Bắc khẽ rũ xuống, chẳng thể nhìn ra hỉ nộ ở trên khuôn mặt góc cạnh của y. Chu Thừa Hạo châm một chén trà lại nhìn thần sắc không tốt của y, chỉ biết lắc đầu thở dài. Đặt chén trà xuống bàn, gã chậm rãi nói: "Thái úy, đi suốt một đêm như vậy, ngài cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi đi. Lát nữa thuộc hạ đi tuần quanh thành, trước tiên xem xét tình hình ở đây thế nào".
Hàm Bắc khẽ nhướng mày mà nhấc chén trà trên bàn uống cạn, u ám nhìn những người dân buôn bán ở trên phố. Không rõ có phải vì đám phiến quân chưa có hành động gì nên nơi đây vẫn bình yên như thế, hay chỉ là tấm màn che mắt quan liêu phía trên. Nhưng dù lý do có là gì, việc có thể thấy người dân bình an là y đã an tâm phần nào.
Sau khi đàm đạo với Hàm Bắc vài câu, Chu Thừa Hạo viện cớ rời đi để không phiền y nghỉ ngơi. Ngay khi cánh cửa gỗ đóng lại, Hàm Bắc chỉ có thể đè xuống tâm trạng của bản thân, cố gắng an ổn ngủ một giấc. Dù việc trước mắt vô cùng quan trọng, nhưng y cũng không thể để bản thân rơi vào tình trạng suy nhược. Dù sao bên ngoài còn có Chu Thừa Hạo, nên Hàm Bắc cũng không cần phải quá bận tâm.
...
Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, nhìn xuống nam nhân ở phía cuối hàng, khẽ nheo đôi mắt mà chờ đợi câu trả lời. An Phó tướng có chút khẩn trương mà bước lên, mồ hôi trên trán cậu đã bắt đầu túa ra nhưng có vẻ như không một ai phát hiện. Với phẩm hàm của An Phó tướng vốn không được phép lên thiết triều, đây là lần đầu cậu đứng ra bẩm tấu trước mặt các bá quan văn võ trong triều, cậu thực sự không thể thích ứng.
Tuy vậy, Hoàng Thượng đối với Hàm Thái úy cũng như người của y lại có tính nhẫn nại cao. Mặc dù mãi sau An Phó tướng mới có thể bẩm tấu, nhưng trong lòng hắn lại không hề cảm thấy tức giận, mà hắn cũng không lên tiếng thúc giục chỉ yên lặng chờ đợi.
An Phó tướng chắp tay cúi đầu hành lễ, cẩn thận bẩm tấu: "Hồi bẩm Bệ Hạ, tỉnh Lãng Nhai đột nhiên xuất hiện quân phiến loạn, vì thế Hàm Thái úy cùng với Chu Đề đốc đã điều động quân dẹp loạn từ sớm. Hôm nay, thần thay mặt Thái úy lên thiết triều, mong Bệ Hạ minh xét".
Lời nói vừa dứt liền dấy lên một trận phong ba trong triều, các quan thần đều hiểu rõ việc dẹp loạn trong nước là nhiệm vụ của Ngô Tư mã, mặc dù Hàm Thái úy nắm toàn bộ binh quyền trong tay nhưng cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm nơi biên cương hẻo lánh. Việc y tự ý điều quân như vậy, há chẳng phải là có ý đồ muốn đoạt quyền từ Ngô Tư mã hay sao?
Ngô Tư mã nghe xong không khỏi tức giận, lão thực sự không nghĩ tới Hàm Thái úy thực sự làm ra những chuyện như vậy. Còn chưa kể, nếu chuyện phía sau bị bại lộ, Ngô Tư mã sợ không thể giữ nổi cái đầu của mình được nữa. Lần này cho dù có làm cách nào, lão cũng phải kéo Hàm Thái úy xuống đài với mình. Hoàng Thượng day day hai bên thái dương của mình, lần này Hàm Thái úy tặng cho hắn một món quà lớn như vậy, hắn không biết nên cảm ơn y thế nào.
Trong nước xảy ra phiến loạn, Hoàng Thượng là người nắm rõ hơn ai hết. Hơn nữa đêm qua hắn đã nói rõ ràng, việc dẹp phiến loạn sẽ do Ngô Tư mã đảm nhận, mà Hàm Thái úy không phải kiểu người không nói lý lẽ, chắc chắn là y có lý do nên mới tự ý điều động quân như vậy. Sự việc lần này dường như không đơn giản như hắn tưởng, nhìn quan thần phía dưới đang tranh cãi chỉ biết lắc đầu thở dài.
"ĐỦ RỒI." Hoàng Thượng quát lớn một câu. Đám người phía dưới chợt im bặt, vội vàng cúi đầu mà run rẩy ở trong lòng. "An Phó tướng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Khanh nên biết, việc dẹp loạn trong nước là trách nhiệm của Ngô Tư mã. Giờ Hàm Thái úy điều động binh như vậy, sau này hắn bị xử trí như thế nào, chắc khanh biết rõ?".
"Hồi bẩm Bệ Hạ, thần hiểu rõ. Nhưng Hàm Thái úy không thể không điều động quân dẹp loạn." An Phó tướng mặc dù sợ hãi ở trong lòng, nhưng vì y đã nói Hoàng Thượng sẽ làm chủ cho mình nên vô cùng bình tĩnh mà bẩm tấu. "Bẩm Bệ Hạ, thần mạo phạm xin hỏi Ngô Tư mã một câu, không biết Tư mã có thể cho thần câu trả lời thỏa đáng hay không?".
"Ngươi muốn hỏi gì?" Ngô Tư mã nhanh chóng bước ra đáp lại, trong lòng liền có chút coi thường cậu. Dù sao thì An Dĩ Tường cũng chỉ là phó tướng dưới quyền, làm sao có thể gây hấn được cho lão. "Chỉ cần ta biết, chắc chắn sẽ cho ngươi câu trả lời".
Mà An Phó tướng cũng không vội, đợi Hoàng Thượng cho phép mới chậm rãi lên tiếng: "Theo như thuộc hạ bẩm tấu, đám phiến quân hiện đang đóng quân tại tỉnh Lãng Nhai. Ngô Tư mã, ngài có biết chuyện này hay không?".
"Chuyện, chuyện này..." Ngô Tư mã có chút ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào. Nhưng nếu đã không muốn để lộ chuyện phía sau, lão buộc phải che giấu đến cùng: "Thư cấp được chuyển đến tay Thái úy, ta làm sao biết được".
Hoàng Thượng phía trên vừa nghe thấy câu này, sao có thể không nghe ra lão muốn kéo Hàm Thái úy xuống ngựa? Mà lão lấy lý do này, nếu hắn chịu nghe kỹ lại cảm thấy vô cùng khiên cưỡng. Nếu Hàm Thái úy thực sự không có ý định truyền tin cho Ngô Tư mã, vậy hà cớ gì y lại cất công nửa đêm thúc ngựa vào cung bẩm tấu chuyện phiến loạn cho hắn? Hơn nữa, một khi Thủy Thiên Quân đã nắm được tình hình trong nước, chắc chắn sẽ giao cho Ngô Tề đi dẹp loạn, bất luận hắn có che chở cho y cỡ nào cũng sẽ không làm càn như vậy.
"Bệ Hạ, thần không biết là nguyên nhân gì..." Diệp Thái sử không đợi An Phó tướng lên tiếng, vội vàng đứng ra bẩm tấu: "Nhưng Hàm Thái úy tự ý điều động quân dẹp loạn trong nước, chắc chắn là đã có âm mưu tước quyền Ngô Tư mã từ trước, xin Bệ Hạ minh giám".
"Diệp Thái sử, ngài nói vậy là có ý gì? Lần trước ngài cùng với Ngô Tư mã dâng tấu chương nói Hàm Thái úy có mưu đồ làm phản, giờ lại vu cho Thái úy muốn tước quyền của Ngô Tư mã." Nhị Thừa tướng đứng bên cạnh nghe không lọt tai, lên tiếng nói vài câu. "Ngày đó hai người bị khiển trách công khai, vẫn còn cảm thấy nhẹ nhàng quá hay sao?".
"Nhị Thừa tướng, ngài đừng đem chuyện cũ ra nói. Dù sao hai việc này không hề giống nhau. Nhị Thừa tướng dù có muốn bao che cho Hàm Thái úy, cũng không cần lên tiếng vào lúc này." Diệp Thái sử thờ ơ đáp lại, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự tức giận của mình. "Hay là, Hàm Thiếu úy trước khi đi đã biếu lót những gì, khiến ngài không quản công tư mà nói đỡ cho hắn?".
"Hàm Thái úy có biếu lót gì cho ta hay không, chẳng nhẽ Diệp Thái sử còn không rõ hay sao? Có cần điều Ngụy Ngự sử kiểm soát hay không? Tiện cho người kiểm soát luôn bên phía Thái sử một chút, ngài thấy thế nào?" Nhị Thừa tướng khẽ liếc nhìn khuôn mặt tái mét của lão, cười lạnh. Nhấc mắt nhìn xuống dưới hàng, ân cần nói thêm: "An Phó tướng, ngươi không cần sợ. Có gì cứ nói thẳng, có Hoàng Thượng ở đây, sẽ không ai dám làm càn".
"Tạ Nhị Thừa tướng quan tâm." An Phó tướng đáp lại một câu, cậu cố gắng trấn an bản thân mà nói tiếp: "Diệp Thái sử, thuộc hạ chưa nói đến việc Hàm Thái úy có mưu đồ tước quyền Ngô Tư mã hay không. Nhưng việc trong nước xảy ra phiến loạn, Ngô Tư mã vì lý do gì lại không biết việc này?".
An Phó tướng vừa nói vừa lấy ra tập phong thư cấp từ trong ống tay áo, đưa cho tiểu công công ở gần đó. Thuần công công nhận lấy, cẩn thận mở từng phong thư dân lên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng đọc từng phong thư khẽ cau mày, chuyện lần này nghiêm trọng hơn so với những gì hắn nghĩ.
Hắn cầm tập phong thư trên tay ném xuống sàn, ánh mắt lộ rõ sự tức giận. Đám quan thần phía dưới không dám nói nửa lời, lập tức quỳ xuống. Ngô Tư mã thấp thỏm ở trong lòng, lại không nghĩ đến mọi việc thành ra lại như vậy, giờ lão chỉ có thể đứng ra nhận tội trước khi mọi việc vượt quá khả năng của bản thân.
Ngô Tư mã lập cập rạp người, run rẩy bẩm tấu: "Bẩm Bệ Hạ, thần xin thỉnh tội".
Hoàng Thượng nhếch miệng cười, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong đang chờ xem lão còn muốn bày trò gì. Khẽ phất tay cho đám quan phía dưới đứng dậy, tựa cằm xuống bàn tay đang chống trên tay long ỷ, chậm rãi lên tiếng: "Ngô Tư mã, khanh có tội gì?".
"Hồi bẩm Bệ Hạ, việc không nắm rõ thông tin trong nước xảy ra phiến loạn là do thần làm việc tắc trách, không làm tròn chức trách được giao. Trong việc này, thần mang trọng tội, thần xin chịu phạt." Ngô Tư mã nhanh chóng nhận hết tội về mình để nhận lại sự tin tưởng của Hoàng Thượng, mà lão cũng không quên kéo người khác theo sau. "Tuy nhiên, việc Hàm Thái úy tự ý điều động quân binh dẹp loạn như vậy là không thể chấp nhận. Mong Bệ Hạ hạ thánh chỉ, truyền Hàm Thái úy trở về định tội".
"Ngô Tư mã, ngài thực sự biết cách khiến người khác phải bất ngờ đấy." An Phó tướng đứng ở bên cạnh nghe xong không khỏi bật cười, không đợi Hoàng Thượng cho phép đã lên tiếng trước. "Chẳng phải hồi tối qua ngài có nói với thuộc hạ, việc trong nước xảy ra phiến loạn chẳng qua do Thái thú huyện thị xuyên tạc, nên ngài không quản hay sao? Nếu ngài đã không muốn điều động quân binh, tại sao còn muốn kéo chân Thái úy nhà ta? Hay ngài muốn nhân lúc trong nước xảy ra phiến loạn, liền thực hiện âm mưu tạo phản của mình?".
"An Phó tướng, ngươi đừng có man trá." Ngô Tư mã giật mình nói lại, khuôn mặt đỏ ửng vì tức khiến lão hít thở không thông. Mãi mới có thể nói tiếp: "Ta nói như thế lúc nào, ngươi không có chứng cứ đừng có vu khống tội danh mưu phản cho ta!".
"Thuộc hạ nào dám vu khống ngài, dù sao thuộc hạ cũng không phải ngài nên Ngô Tư mã cũng không cần lo lắng." An Phó tướng không khỏi đâm chọc vài câu. Mà đám quan trong triều không thể không nghe ra cậu đang nói khích, nhưng với tình thế hiện tại, chỉ có thể đứng im mà nghe. "Nếu như Ngô Tư mã muốn có chứng cứ, chi bằng đi hỏi dì Lam bán bánh ngọt ở ngay cổng phủ của ngài, chẳng phải sẽ rõ hơn sao?".
"Một lời nói của tiện dân, làm sao có thể làm bằng chứng!" Ngô Tư mã dường như đã mất bình tĩnh, lão tức giận mà phất ống tay ra sau, cau có lên tiếng. "Nếu ngươi không còn gì để nói, thì ngươi nên biết điều mà lui xuống đi".
Hai chữ "tiện dân" vừa được lão nói ra, Hoàng Thượng ngồi trên khẽ nhíu mày. Hắn không nghĩ đến, quan viên triều đình lại coi thường người dân như thế, hắn cảm thấy việc để Ngô Tề giữ chức vị này dường như không còn thích hợp nữa.
"'Tiện dân'? Trong mắt Ngô Tư mã, người bán bánh ngọt ngoài đường chỉ là tiện dân thôi sao?" Hoàng Thượng gằn giọng nói, trong đôi mắt không còn giữ được sự kiên nhẫn của mình, trầm thấp lên tiếng: "Vì thế cho nên, trong nước xảy ra phiến loạn, khanh cũng cho rằng, những 'tiện dân' đó đáng chết hay sao?".
Ngô Tư mã nghe xong mới biết bản thân mình đã nói sai, lập tức quỳ xuống nhận tội. "Bệ Hạ, thần không có ý đó. Thần chưa bao giờ coi thường người dân, cũng chưa bao giờ nghĩ họ đáng chết. Cầu Bệ Hạ khai ân".
"Ngô Tư mã, trẫm thấy chức vị này của khanh không cần nữa đâu." Hoàng Thượng không để ý đến lời khẩn cầu của lão, nhìn về phía người đang đứng cuối hàng, nói thêm: "An Phó tướng, ngươi có thể nói tiếp được rồi".
"Thần tuân chỉ." An Phó tướng cúi đầu hành lễ, mắt vẫn không rời khỏi lão mà nói tiếp: "Tối qua khi thần nhận được thư cấp từ các huyện thị gửi về, thấy tình hình không ổn thuộc hạ liền thúc ngựa đến phủ Tư mã truyền tin. Nhưng toàn bộ thư cấp đều bị trả về, Ngô Tư mã khi đó không chịu nương tay, còn muốn rút kiếm đâm về phía thần may khi đó Ngô Phu nhân chạy ra can ngăn nên mới không có việc gì xảy ra. Những việc này đều được dì Lam bán bánh ngọt gần đó chứng kiến và nghe hết mọi chuyện, lúc sau dì còn đi đến hỏi thăm thần vài câu. Nếu Hoàng Thượng không tin, có thể sai người đi điều tra".
Hoàng Thượng nghe xong cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của Ngô Tư mã. Nhìn thấy bộ dạng này của lão thì xem chừng lời nói của An Phó tướng chính xác đến tám, chín phần. Nếu đã như vậy cũng không cần hỏi thêm, còn Hàm Thái úy đã điều động quân vậy thì cứ để y dẹp loạn xong rồi trở về định tội cũng chưa muộn.
Thủy Thiên Quân ngẫm nghĩ hồi lâu, mãi sau mới chịu lên tiếng: "Được rồi. Nếu Hàm Thái úy đã điều động quân dẹp loạn, vậy cứ để hắn dẹp loạn đi, đến khi nào trở về thì trẫm sẽ định tội hắn sau. An Phó tướng, khanh mau chóng đến Lãng Nhai, cùng Hàm Thái úy dẹp loạn. Yên tâm, Kinh Thành đã có Ngô Tư mã, nên không cần quá lo lắng".
"Thần tuân chỉ." An Phó tướng thở dài một hơi, cuối cùng cũng xong nhiệm vụ được giao.
"Còn nữa..." Trước khi Thuần công công lên tiếng bãi triều, hắn vuốt nhẹ đầu rồng trên tay long ỷ, chậm rãi nói thêm: "Ngô Tư mã, lần này khanh không làm tròn chức trách của mình. Trẫm phạt khanh hai năm bổng lộc còn hậu quả do đám phiến quân gây ra, khanh tự nghĩ cách mà giải quyết cho ổn thỏa".
Ngô Tề giật mình nhìn lên, tựa như bản thân nghe nhầm nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không mang theo ý cười của hắn, trong lòng hiểu rõ. Không những Ngô Tư mã cùng Diệp Thái sử, ngay cả quan thần trong triều đều cảm thấy khó hiểu. Mặc dù trước giờ Thủy Thiên Quân vẫn luôn công khai bao che cho Hàm Bắc, việc này ai ai cũng rõ nhưng không ai nghĩ hắn có thể dung túng y đến mức độ này.
Ngô Tư mã chẳng thể đứng vững mà ngã khụy xuống, ánh mắt vẫn nhìn người ngồi trên long ỷ, trong lòng không cam chịu. Nhưng dù có như vậy, lão cũng không dám lên tiếng phản kháng. Dù sao lão còn chưa muốn mất đầu, chỉ đành nhẫn nhịn cùng Diệp Doãn rời đi.
Thấy đám binh lính đã chia nhau ra hành động, đôi mắt Hàm Bắc khẽ rũ xuống, chẳng thể nhìn ra hỉ nộ ở trên khuôn mặt góc cạnh của y. Chu Thừa Hạo châm một chén trà lại nhìn thần sắc không tốt của y, chỉ biết lắc đầu thở dài. Đặt chén trà xuống bàn, gã chậm rãi nói: "Thái úy, đi suốt một đêm như vậy, ngài cũng mệt rồi nên nghỉ ngơi đi. Lát nữa thuộc hạ đi tuần quanh thành, trước tiên xem xét tình hình ở đây thế nào".
Hàm Bắc khẽ nhướng mày mà nhấc chén trà trên bàn uống cạn, u ám nhìn những người dân buôn bán ở trên phố. Không rõ có phải vì đám phiến quân chưa có hành động gì nên nơi đây vẫn bình yên như thế, hay chỉ là tấm màn che mắt quan liêu phía trên. Nhưng dù lý do có là gì, việc có thể thấy người dân bình an là y đã an tâm phần nào.
Sau khi đàm đạo với Hàm Bắc vài câu, Chu Thừa Hạo viện cớ rời đi để không phiền y nghỉ ngơi. Ngay khi cánh cửa gỗ đóng lại, Hàm Bắc chỉ có thể đè xuống tâm trạng của bản thân, cố gắng an ổn ngủ một giấc. Dù việc trước mắt vô cùng quan trọng, nhưng y cũng không thể để bản thân rơi vào tình trạng suy nhược. Dù sao bên ngoài còn có Chu Thừa Hạo, nên Hàm Bắc cũng không cần phải quá bận tâm.
...
Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, nhìn xuống nam nhân ở phía cuối hàng, khẽ nheo đôi mắt mà chờ đợi câu trả lời. An Phó tướng có chút khẩn trương mà bước lên, mồ hôi trên trán cậu đã bắt đầu túa ra nhưng có vẻ như không một ai phát hiện. Với phẩm hàm của An Phó tướng vốn không được phép lên thiết triều, đây là lần đầu cậu đứng ra bẩm tấu trước mặt các bá quan văn võ trong triều, cậu thực sự không thể thích ứng.
Tuy vậy, Hoàng Thượng đối với Hàm Thái úy cũng như người của y lại có tính nhẫn nại cao. Mặc dù mãi sau An Phó tướng mới có thể bẩm tấu, nhưng trong lòng hắn lại không hề cảm thấy tức giận, mà hắn cũng không lên tiếng thúc giục chỉ yên lặng chờ đợi.
An Phó tướng chắp tay cúi đầu hành lễ, cẩn thận bẩm tấu: "Hồi bẩm Bệ Hạ, tỉnh Lãng Nhai đột nhiên xuất hiện quân phiến loạn, vì thế Hàm Thái úy cùng với Chu Đề đốc đã điều động quân dẹp loạn từ sớm. Hôm nay, thần thay mặt Thái úy lên thiết triều, mong Bệ Hạ minh xét".
Lời nói vừa dứt liền dấy lên một trận phong ba trong triều, các quan thần đều hiểu rõ việc dẹp loạn trong nước là nhiệm vụ của Ngô Tư mã, mặc dù Hàm Thái úy nắm toàn bộ binh quyền trong tay nhưng cũng chỉ có thể chịu trách nhiệm nơi biên cương hẻo lánh. Việc y tự ý điều quân như vậy, há chẳng phải là có ý đồ muốn đoạt quyền từ Ngô Tư mã hay sao?
Ngô Tư mã nghe xong không khỏi tức giận, lão thực sự không nghĩ tới Hàm Thái úy thực sự làm ra những chuyện như vậy. Còn chưa kể, nếu chuyện phía sau bị bại lộ, Ngô Tư mã sợ không thể giữ nổi cái đầu của mình được nữa. Lần này cho dù có làm cách nào, lão cũng phải kéo Hàm Thái úy xuống đài với mình. Hoàng Thượng day day hai bên thái dương của mình, lần này Hàm Thái úy tặng cho hắn một món quà lớn như vậy, hắn không biết nên cảm ơn y thế nào.
Trong nước xảy ra phiến loạn, Hoàng Thượng là người nắm rõ hơn ai hết. Hơn nữa đêm qua hắn đã nói rõ ràng, việc dẹp phiến loạn sẽ do Ngô Tư mã đảm nhận, mà Hàm Thái úy không phải kiểu người không nói lý lẽ, chắc chắn là y có lý do nên mới tự ý điều động quân như vậy. Sự việc lần này dường như không đơn giản như hắn tưởng, nhìn quan thần phía dưới đang tranh cãi chỉ biết lắc đầu thở dài.
"ĐỦ RỒI." Hoàng Thượng quát lớn một câu. Đám người phía dưới chợt im bặt, vội vàng cúi đầu mà run rẩy ở trong lòng. "An Phó tướng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Khanh nên biết, việc dẹp loạn trong nước là trách nhiệm của Ngô Tư mã. Giờ Hàm Thái úy điều động binh như vậy, sau này hắn bị xử trí như thế nào, chắc khanh biết rõ?".
"Hồi bẩm Bệ Hạ, thần hiểu rõ. Nhưng Hàm Thái úy không thể không điều động quân dẹp loạn." An Phó tướng mặc dù sợ hãi ở trong lòng, nhưng vì y đã nói Hoàng Thượng sẽ làm chủ cho mình nên vô cùng bình tĩnh mà bẩm tấu. "Bẩm Bệ Hạ, thần mạo phạm xin hỏi Ngô Tư mã một câu, không biết Tư mã có thể cho thần câu trả lời thỏa đáng hay không?".
"Ngươi muốn hỏi gì?" Ngô Tư mã nhanh chóng bước ra đáp lại, trong lòng liền có chút coi thường cậu. Dù sao thì An Dĩ Tường cũng chỉ là phó tướng dưới quyền, làm sao có thể gây hấn được cho lão. "Chỉ cần ta biết, chắc chắn sẽ cho ngươi câu trả lời".
Mà An Phó tướng cũng không vội, đợi Hoàng Thượng cho phép mới chậm rãi lên tiếng: "Theo như thuộc hạ bẩm tấu, đám phiến quân hiện đang đóng quân tại tỉnh Lãng Nhai. Ngô Tư mã, ngài có biết chuyện này hay không?".
"Chuyện, chuyện này..." Ngô Tư mã có chút ngập ngừng, không biết nên trả lời thế nào. Nhưng nếu đã không muốn để lộ chuyện phía sau, lão buộc phải che giấu đến cùng: "Thư cấp được chuyển đến tay Thái úy, ta làm sao biết được".
Hoàng Thượng phía trên vừa nghe thấy câu này, sao có thể không nghe ra lão muốn kéo Hàm Thái úy xuống ngựa? Mà lão lấy lý do này, nếu hắn chịu nghe kỹ lại cảm thấy vô cùng khiên cưỡng. Nếu Hàm Thái úy thực sự không có ý định truyền tin cho Ngô Tư mã, vậy hà cớ gì y lại cất công nửa đêm thúc ngựa vào cung bẩm tấu chuyện phiến loạn cho hắn? Hơn nữa, một khi Thủy Thiên Quân đã nắm được tình hình trong nước, chắc chắn sẽ giao cho Ngô Tề đi dẹp loạn, bất luận hắn có che chở cho y cỡ nào cũng sẽ không làm càn như vậy.
"Bệ Hạ, thần không biết là nguyên nhân gì..." Diệp Thái sử không đợi An Phó tướng lên tiếng, vội vàng đứng ra bẩm tấu: "Nhưng Hàm Thái úy tự ý điều động quân dẹp loạn trong nước, chắc chắn là đã có âm mưu tước quyền Ngô Tư mã từ trước, xin Bệ Hạ minh giám".
"Diệp Thái sử, ngài nói vậy là có ý gì? Lần trước ngài cùng với Ngô Tư mã dâng tấu chương nói Hàm Thái úy có mưu đồ làm phản, giờ lại vu cho Thái úy muốn tước quyền của Ngô Tư mã." Nhị Thừa tướng đứng bên cạnh nghe không lọt tai, lên tiếng nói vài câu. "Ngày đó hai người bị khiển trách công khai, vẫn còn cảm thấy nhẹ nhàng quá hay sao?".
"Nhị Thừa tướng, ngài đừng đem chuyện cũ ra nói. Dù sao hai việc này không hề giống nhau. Nhị Thừa tướng dù có muốn bao che cho Hàm Thái úy, cũng không cần lên tiếng vào lúc này." Diệp Thái sử thờ ơ đáp lại, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự tức giận của mình. "Hay là, Hàm Thiếu úy trước khi đi đã biếu lót những gì, khiến ngài không quản công tư mà nói đỡ cho hắn?".
"Hàm Thái úy có biếu lót gì cho ta hay không, chẳng nhẽ Diệp Thái sử còn không rõ hay sao? Có cần điều Ngụy Ngự sử kiểm soát hay không? Tiện cho người kiểm soát luôn bên phía Thái sử một chút, ngài thấy thế nào?" Nhị Thừa tướng khẽ liếc nhìn khuôn mặt tái mét của lão, cười lạnh. Nhấc mắt nhìn xuống dưới hàng, ân cần nói thêm: "An Phó tướng, ngươi không cần sợ. Có gì cứ nói thẳng, có Hoàng Thượng ở đây, sẽ không ai dám làm càn".
"Tạ Nhị Thừa tướng quan tâm." An Phó tướng đáp lại một câu, cậu cố gắng trấn an bản thân mà nói tiếp: "Diệp Thái sử, thuộc hạ chưa nói đến việc Hàm Thái úy có mưu đồ tước quyền Ngô Tư mã hay không. Nhưng việc trong nước xảy ra phiến loạn, Ngô Tư mã vì lý do gì lại không biết việc này?".
An Phó tướng vừa nói vừa lấy ra tập phong thư cấp từ trong ống tay áo, đưa cho tiểu công công ở gần đó. Thuần công công nhận lấy, cẩn thận mở từng phong thư dân lên Hoàng Thượng. Hoàng Thượng đọc từng phong thư khẽ cau mày, chuyện lần này nghiêm trọng hơn so với những gì hắn nghĩ.
Hắn cầm tập phong thư trên tay ném xuống sàn, ánh mắt lộ rõ sự tức giận. Đám quan thần phía dưới không dám nói nửa lời, lập tức quỳ xuống. Ngô Tư mã thấp thỏm ở trong lòng, lại không nghĩ đến mọi việc thành ra lại như vậy, giờ lão chỉ có thể đứng ra nhận tội trước khi mọi việc vượt quá khả năng của bản thân.
Ngô Tư mã lập cập rạp người, run rẩy bẩm tấu: "Bẩm Bệ Hạ, thần xin thỉnh tội".
Hoàng Thượng nhếch miệng cười, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng trong đang chờ xem lão còn muốn bày trò gì. Khẽ phất tay cho đám quan phía dưới đứng dậy, tựa cằm xuống bàn tay đang chống trên tay long ỷ, chậm rãi lên tiếng: "Ngô Tư mã, khanh có tội gì?".
"Hồi bẩm Bệ Hạ, việc không nắm rõ thông tin trong nước xảy ra phiến loạn là do thần làm việc tắc trách, không làm tròn chức trách được giao. Trong việc này, thần mang trọng tội, thần xin chịu phạt." Ngô Tư mã nhanh chóng nhận hết tội về mình để nhận lại sự tin tưởng của Hoàng Thượng, mà lão cũng không quên kéo người khác theo sau. "Tuy nhiên, việc Hàm Thái úy tự ý điều động quân binh dẹp loạn như vậy là không thể chấp nhận. Mong Bệ Hạ hạ thánh chỉ, truyền Hàm Thái úy trở về định tội".
"Ngô Tư mã, ngài thực sự biết cách khiến người khác phải bất ngờ đấy." An Phó tướng đứng ở bên cạnh nghe xong không khỏi bật cười, không đợi Hoàng Thượng cho phép đã lên tiếng trước. "Chẳng phải hồi tối qua ngài có nói với thuộc hạ, việc trong nước xảy ra phiến loạn chẳng qua do Thái thú huyện thị xuyên tạc, nên ngài không quản hay sao? Nếu ngài đã không muốn điều động quân binh, tại sao còn muốn kéo chân Thái úy nhà ta? Hay ngài muốn nhân lúc trong nước xảy ra phiến loạn, liền thực hiện âm mưu tạo phản của mình?".
"An Phó tướng, ngươi đừng có man trá." Ngô Tư mã giật mình nói lại, khuôn mặt đỏ ửng vì tức khiến lão hít thở không thông. Mãi mới có thể nói tiếp: "Ta nói như thế lúc nào, ngươi không có chứng cứ đừng có vu khống tội danh mưu phản cho ta!".
"Thuộc hạ nào dám vu khống ngài, dù sao thuộc hạ cũng không phải ngài nên Ngô Tư mã cũng không cần lo lắng." An Phó tướng không khỏi đâm chọc vài câu. Mà đám quan trong triều không thể không nghe ra cậu đang nói khích, nhưng với tình thế hiện tại, chỉ có thể đứng im mà nghe. "Nếu như Ngô Tư mã muốn có chứng cứ, chi bằng đi hỏi dì Lam bán bánh ngọt ở ngay cổng phủ của ngài, chẳng phải sẽ rõ hơn sao?".
"Một lời nói của tiện dân, làm sao có thể làm bằng chứng!" Ngô Tư mã dường như đã mất bình tĩnh, lão tức giận mà phất ống tay ra sau, cau có lên tiếng. "Nếu ngươi không còn gì để nói, thì ngươi nên biết điều mà lui xuống đi".
Hai chữ "tiện dân" vừa được lão nói ra, Hoàng Thượng ngồi trên khẽ nhíu mày. Hắn không nghĩ đến, quan viên triều đình lại coi thường người dân như thế, hắn cảm thấy việc để Ngô Tề giữ chức vị này dường như không còn thích hợp nữa.
"'Tiện dân'? Trong mắt Ngô Tư mã, người bán bánh ngọt ngoài đường chỉ là tiện dân thôi sao?" Hoàng Thượng gằn giọng nói, trong đôi mắt không còn giữ được sự kiên nhẫn của mình, trầm thấp lên tiếng: "Vì thế cho nên, trong nước xảy ra phiến loạn, khanh cũng cho rằng, những 'tiện dân' đó đáng chết hay sao?".
Ngô Tư mã nghe xong mới biết bản thân mình đã nói sai, lập tức quỳ xuống nhận tội. "Bệ Hạ, thần không có ý đó. Thần chưa bao giờ coi thường người dân, cũng chưa bao giờ nghĩ họ đáng chết. Cầu Bệ Hạ khai ân".
"Ngô Tư mã, trẫm thấy chức vị này của khanh không cần nữa đâu." Hoàng Thượng không để ý đến lời khẩn cầu của lão, nhìn về phía người đang đứng cuối hàng, nói thêm: "An Phó tướng, ngươi có thể nói tiếp được rồi".
"Thần tuân chỉ." An Phó tướng cúi đầu hành lễ, mắt vẫn không rời khỏi lão mà nói tiếp: "Tối qua khi thần nhận được thư cấp từ các huyện thị gửi về, thấy tình hình không ổn thuộc hạ liền thúc ngựa đến phủ Tư mã truyền tin. Nhưng toàn bộ thư cấp đều bị trả về, Ngô Tư mã khi đó không chịu nương tay, còn muốn rút kiếm đâm về phía thần may khi đó Ngô Phu nhân chạy ra can ngăn nên mới không có việc gì xảy ra. Những việc này đều được dì Lam bán bánh ngọt gần đó chứng kiến và nghe hết mọi chuyện, lúc sau dì còn đi đến hỏi thăm thần vài câu. Nếu Hoàng Thượng không tin, có thể sai người đi điều tra".
Hoàng Thượng nghe xong cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát sắc mặt của Ngô Tư mã. Nhìn thấy bộ dạng này của lão thì xem chừng lời nói của An Phó tướng chính xác đến tám, chín phần. Nếu đã như vậy cũng không cần hỏi thêm, còn Hàm Thái úy đã điều động quân vậy thì cứ để y dẹp loạn xong rồi trở về định tội cũng chưa muộn.
Thủy Thiên Quân ngẫm nghĩ hồi lâu, mãi sau mới chịu lên tiếng: "Được rồi. Nếu Hàm Thái úy đã điều động quân dẹp loạn, vậy cứ để hắn dẹp loạn đi, đến khi nào trở về thì trẫm sẽ định tội hắn sau. An Phó tướng, khanh mau chóng đến Lãng Nhai, cùng Hàm Thái úy dẹp loạn. Yên tâm, Kinh Thành đã có Ngô Tư mã, nên không cần quá lo lắng".
"Thần tuân chỉ." An Phó tướng thở dài một hơi, cuối cùng cũng xong nhiệm vụ được giao.
"Còn nữa..." Trước khi Thuần công công lên tiếng bãi triều, hắn vuốt nhẹ đầu rồng trên tay long ỷ, chậm rãi nói thêm: "Ngô Tư mã, lần này khanh không làm tròn chức trách của mình. Trẫm phạt khanh hai năm bổng lộc còn hậu quả do đám phiến quân gây ra, khanh tự nghĩ cách mà giải quyết cho ổn thỏa".
Ngô Tề giật mình nhìn lên, tựa như bản thân nghe nhầm nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt không mang theo ý cười của hắn, trong lòng hiểu rõ. Không những Ngô Tư mã cùng Diệp Thái sử, ngay cả quan thần trong triều đều cảm thấy khó hiểu. Mặc dù trước giờ Thủy Thiên Quân vẫn luôn công khai bao che cho Hàm Bắc, việc này ai ai cũng rõ nhưng không ai nghĩ hắn có thể dung túng y đến mức độ này.
Ngô Tư mã chẳng thể đứng vững mà ngã khụy xuống, ánh mắt vẫn nhìn người ngồi trên long ỷ, trong lòng không cam chịu. Nhưng dù có như vậy, lão cũng không dám lên tiếng phản kháng. Dù sao lão còn chưa muốn mất đầu, chỉ đành nhẫn nhịn cùng Diệp Doãn rời đi.