Chương 13: Khai phá
Đó là những gì xảy ra hai tiếng trước.
Thời gian cho những thứ thuộc về lịch sử, khoảng không dành cho những thứ gọi là bước ngoặt của cả một cuộc hành trình dài.
Giờ thì không còn điều gì ngăn cản ta quay lại với mạch chính thống nữa.
Không còn mộng mị, không còn chuyển cảnh đột ngột hay góc nhìn xoay vòng. Chỉ có hiện tại.. chưa đủ đột ngột để gọi là chóng vánh nhưng cũng không đủ thoải mái để gọi tên sự thong dong. Ở giữa lằn ranh mong manh ấy, người thiếu niên an tọa bên trong một căn phòng bất kỳ, theo đúng lời chỉ định của Zyra.
Chiếc giường nhỏ, hệ thống bàn và tủ đơn sơ cùng mùi đất đá ngai ngải, nhìn kỹ hơn có thể thấy các đường ống dẫn liên quan đến lọc và cung cấp không khí chạy đồng bộ trên nền trần, thanh âm trầm đục của nó len lỏi cùng viên con thoi phát ánh sáng lơ lửng trên đầu. Nhờ một số thiết kế có chủ đích như vậy mà sự khác biệt bên dưới này so với mặt đất thường thức chỉ là sự thiếu vắng của ánh mặt trời và các cơn gió tự nhiên ghé qua mà thôi.
Khoảng lặng bình ổn.
Dẫu vậy thì Prius vẫn không thực sự cảm thấy thoải mái lắm, đây chắc chắn không phải là cảm xúc của một người kỹ sư vừa tìm được nơi chốn để phát huy hết tiềm năng của bản thân.
Nó mang hình dáng lo lắng nhiều hơn.
Nếu hai tiếng là khoảng cách giữa hiện thực và quá khứ gần thì hai phút kế tiếp là khoảng cách tương lai gần kề cận. Khi khoảnh khắc ấy đến, ô cửa trước mắt chàng thiếu niên sẽ mở ra, có trời biết điều gì sẽ chờ đón anh.
Kể cả với mớ ký ức và manh mối hiện hữu trong đầu, Prius cũng chưa dám ngó ngàng đến nó.
Tiếng thở dài.
Tay chống sát cằm.
Khóe tai lắng nghe nhịp tim ngắt quãng.
Sau sự cố chẳng biết là vô tình hay cố ý nữa, Zyra đã tiết lộ luôn thân phận thực sự của cô và cả của tổ chức ngầm dưới trướng cô.
"Cô là.. quạ?" Prius hỏi.
"Quạ đầu đàn mới đúng chứ." Zyra đáp, với một khuôn mặt đã lấy lại sự bình thản.
Còn Prius, mặt mũi anh vẫn tái mét, tay đưa tóm lấy lồng ngực, cố tìm kiếm thăng bằng khi cơ thể đã tạo được khoảng cách nhất định.
Lý do cho phản ứng đó của anh ư?
Quạ đen.
Loa đài nói cho anh nghe, những người dân quanh khu chợ bàn cho anh hay, anh biết tổ chức tội phạm này, không phải mới xuất hiện nhưng hoạt động của chúng gần đây trở nên dày đặc và dần được chú ý nhiều hơn. Mục tiêu của chúng đa phần là nhắm đến Kako.
Anh thậm chí còn cho rằng mình và lũ tội phạm ấy sẽ không bao giờ dính dáng đến nhau. Ấy vậy mà, trớ trêu thay, quả đúng là khói đen không lan đến anh, nhưng anh lại tự tìm đến nơi ngọn lửa rực cháy.
Lạc vào hang quái thú thì đương nhiên là sợ hãi rồi.
Nhưng Zyra đã nhanh chóng tỏ ra thiện ý, cô đã nhanh chóng giải thích lý do cho việc cô đeo lên tấm mặt nạ đó.
Nó là tàn dư của dự án tái sinh đơn phương vụn vỡ. Một thiếu nữ nghèo vừa đổ hết tiền bạc và tài nguyên vào dự án không thành, tâm lý u ám cùng cái bụng đói đã buộc Zyra phải lao ra đường tìm cách sinh tồn. Một kẻ vô gia cư vật vờ, đó là khởi đầu, cho đến khi khao khát tiếp tục dự án thúc đẩy Zyra làm những việc khác, những việc biến cô trở thành một kẻ ngoài vòng pháp luật.
Kể từ đó, căn hầm ẩn khuất, tấm mặt nạ và đồng đội mới bắt đầu hình thành. Song, Zyra dù không phủ nhận tội lỗi trong hành động của bản thân và tổ chức, nhưng đồng thời cô cũng khẳng định mọi thứ cô nhắm đến chỉ là Kako, không hơn không kém.
"Nơi đây không phải là do ta xây lên, chúng là công trình được ta tìm thấy cách đây nhiều năm, hoàn toàn bỏ trống, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cảnh vệ hay chính quyền, một món quà hoàn hảo, việc của ta là sửa chữa và dùng nó theo cách của mình thôi."
Nói đến đấy, Zyra bước thêm vài bước nữa, tay đưa mắt dõi, bóng lưng cô thoáng chốc như hòa cùng với ánh sáng năng lượng, cô nói về không gian hầm ngầm ẩn khuất chung quanh.
"Khối hộp trung tâm được dựng lên bởi hệ thống bàn liền kề và thùng hàng ngổn ngang, ta chọn nó làm sảnh chính ở nơi này và cũng là nơi phần lớn các thí nghiệm được diễn ra. Còn nhìn ra xung quanh, nhóc có thể thấy những khoảng không cùng với rất nhiều ô cửa đính trên nền tường, tất cả chúng đều dẫn tới những căn phòng lớn nhỏ khác nhau, vừa đóng vai trò là không gian phòng ốc nghỉ ngơi khi cần, vừa đảm nhận vị trí trạm trung chuyển hay nơi thí nghiệm kín."
"Trạm trung chuyển? Vậy là?" Tiếng Prius chen vào với thắc mắc của mình.
"Đúng thế, nơi này không chỉ có mình ta, bên trên kia vẫn còn những ngôi nhà khác và đều có hệ thống hầm ngầm hướng về đây. Ban đầu chỉ là tình cờ chạm mặt nhưng càng về sau, khi càng có nhiều cuộc gặp mặt diễn ra, càng nhiều người biết đến sự tồn tại của hệ thống ngầm, ta đã đưa ra quyết định thành lập một hội nhóm kín."
Đó là cách duy nhất để cô và những người như cô có thể tiến bước, ít nhất thì theo lời của người phụ nữ ấy kể lại là vậy.
Câu chuyện ở nửa cuối ký ức kết ở lời mời nghỉ ngơi của Zyra, cô muốn có một quãng nghỉ cho chuỗi mộng ảo xoay vòng lắng xuống và cũng là để có thời gian cho những người khác trong dự án xuất hiện. Chúng là những thông tin cuối cùng và cũng là tất cả lý do cho sự hiện diện của Prius tại căn phòng lúc này.. cũng là nguyên nhân cho cảm giác không thoải mái ngọ nguậy bên trong chàng thiếu niên.
Dẫu sao, Prius cũng đâu còn nơi nào để đi.
Dẫu sao, Prius về thân phận hiện tại, cũng không khác gì Zyra và tổ chức của cô ta lắm.
Gã tội phạm vận giáp năng lượng.
Họ chắc hẳn gọi anh như vậy, loa đài kêu vang, lời truyền tai nghe, tiếng nguyền rủa phát tán, và rằng giờ này trên mặt đất, lệnh truy nã hẳn sẽ len lỏi mọi nơi, mọi ngóc ngách của khu vực.
Còn với anh..
Với cái bắt tay hai tiếng trước.
Vực sâu cũng không còn để anh quay đầu nữa.
Tích tắc..
"..."
Cộc.. Cộc..
"Nhóc sẵn sàng chưa?" Giọng nói sâu thẳm của người phụ nữ cất lên sau ô cửa.
"Ừm.." Câu đáp như có thể tan vào hư vô bất cứ lúc nào, Prius bấu víu lấy hơi thở vô định của bản thân mà đứng dậy.
Hít thở, vặn lưng, chân bước cùng với cánh tay vươn tới, ô cửa rộng mở ngay sau khi nhận được lực tác động vừa phải. Prius dấn thân trở lại khoảng không lớn của đại sảnh dưới lòng đất, nhịp tim không hiểu vì phấn khích hay lo lắng mà dồn dập liên hồi.
Cộp.
Với đôi giày tìm được đằng sau cửa tủ đơn sơ, Prius tạm loại bỏ được cảm giác lạnh lẽo khi phải tiếp xúc trực tiếp với nền đất thô cứng, anh cứ thế bước đi, đầu chẳng ngẩng lên lấy một lần.
Anh quay trở lại khu đại sảnh, quay lại với những dòng chảy mềm mại.
Anh bước tới đúng chỗ cũ của mình, nơi lúc này vẫn còn sự hiện diện của chiếc ghế xuất hiện trong những phân cảnh quá khứ trước đó.
Cộp..
Tiếng giày vang lên lần nữa, khoảng cách giữa hai sự kiện là quá ít, cảm giác thật kỳ quặc.
Trò đùa của thời gian hay sự trớ trêu của vận mệnh.
Cái nào cũng như nhau vào lúc này thôi.
Phía trước, hẳn vẫn sẽ là sự hiện diện quen thuộc của khoang chứa Kako, vẫn sẽ là khu trung tâm được thêu dệt lên bởi hệ thống bàn đồng nhất và vẫn sẽ là mái tóc xám bạc hoang tàn sẽ đưa đón người thiếu niên.
Prius quả thực đã nghĩ như vậy.
Cho đến khi.. tạp âm chung quanh bắt đầu xuất hiện.
Bộp bộp!
Tiếng vỗ tay thình lình xuất hiện chen vào khoảng lặng xung quanh.
Prius vô thức ngẩng đầu lên.
Thứ xuất hiện sau đó.
Con ngươi sâu hoắm mà nhìn vô thôi cũng đủ để hệ thống thần kinh kích hoạt trạng thái rùng mình. Khuôn mỏ nhọn hoắt mà giờ nhìn kĩ lại Prius mới phát hiện nó có xu hướng chĩa xuống bên dưới, như thể vầng trăng khuyết vậy.. theo một góc nhìn nào đó thì là vậy..
Đối diện, vẫn là khu trung tâm với cách bố trí rất có dụng ý.
Có tổng cộng sáu bóng người dàn hàng như chờ sẵn trước đó, Zyra đứng ở chính giữa, cô là người duy nhất không đeo mặt nạ. Còn lại, năm người, dáng người nhìn cứ na ná nhau, ai nấy đều giấu mình sau lớp bảo hộ hình Quạ mà dõi theo nhất cử nhất động của chàng lính mới. Riêng có một người ở góc bên trái khiến Prius để ý nhất, người đó để lộ đuôi tóc đỏ màu hoàng hôn của mình, nom bờ vai có vẻ là một cô gái, cũng là người nhìn ít sát khí nhất giữa bầy thú hoang.
Zyra có lẽ là người đưa ra phản ứng đầu tiên, cô lập tức vỗ tay theo từng nhịp như muốn kêu gọi mọi người xung quanh hưởng ứng. Cùng lúc, hai rồi ba rồi tất cả những người còn lại cũng đưa ra hành động tương tự, họ đồng loạt vỗ tay, thậm chí có người còn huýt sáo, dù Prius không thể nào hình dung được người đó làm bằng cách nào với tấm mặt nạ vẫn còn yên vị trên mặt.
Chớp mắt, cả bầu không gian trở lên sôi động và nhẹ nhõm hơn hẳn.
Prius nhìn về khung cảnh ấy.
Chút bất ngờ, cảm giác khá khác với những gì anh đã lo lắng về sự chào đón.
Chút hứng khởi, người thiếu niên lẻ bóng giờ như là trung tâm của mọi ánh nhìn. Anh sẽ có mọi thứ anh muốn ở nơi này, sẽ không còn ràng buộc hay thiếu thốn của con đường trước đây nữa. Cảm giác mọi thứ giờ mới bắt đầu, con đường mới, thực tại mới.. có lẽ giờ mới hiện hữu trước mắt anh.
Chỉ ngay sau đây thôi, khi loa đài của ai đó mang tới bung tỏa khắp nơi trốn ẩn khuất.
Bài ca của sự hứng khởi, giai điệu của một khởi đầu mới.
Đó là lúc nhánh đường in hằn dấu chân chẳng thể chối cãi.
* * *
Tiếng đàn nhịp nhàng..
Thời gian cứ thế trôi theo từng nốt từng nhịp nhạc.. cho đến khi những người nhận được lời hiệu triệu có mặt đầy đủ.
Tiếng trống đan xen..
Với lời hứa cung cấp toàn bộ không gian và tài nguyên của tổ chức, Prius hiểu rằng giờ phút này, rào cản lớn nhất ngăn cấm anh tiến xa hơn với những nghiên cứu Kako đã được giải quyết. Sự thiếu hụt tài nguyên của chính bản thân anh, nếu có sự thay đổi nào lớn nhất, thì đó hẳn phải là cảm giác được đắm mình vào giữa các luồng ánh sáng kiều diễm mà chẳng phải lo nghĩ gì nhiều.
Việc còn lại chỉ còn là những thứ thuộc về bản thân chàng thiếu niên mà thôi.
Khu đại sảnh rộng lớn cùng lúc đón nhận khoảng hai mươi bóng người xuất hiện, mỗi người đi kèm theo một chiếc ghế nhỏ phục vụ cho việc linh hoạt di chuyển. Dù có rộng lớn đấy mấy đi nữa, nếu tất cả cùng tụ lại một chỗ nhất định, chẳng nơi đâu có thể tránh khỏi cảm giác choáng ngợp ập đến. Không gian chung quanh lúc này không phải là ngoại lệ.
Đứng đối diện, Prius có chung thứ cảm giác ấy. Hai mươi nhân hai con mắt vô hồn ghim thẳng vào thân xác nhỏ bé trong thời khắc mớ lý thuyết bắt đầu len lỏi thực hiện nhiệm vụ của mình.
"Trước hết, ta cần hiểu rõ hơn về Kako.." Prius nói sau khi hít lấy một hơi thật sâu, anh đang làm điều mà bản thân quen thuộc nhất "Những gì ta biết về Kako là gì? Là nguồn năng lượng đã định hình lên quốc gia này đúng chứ? Mọi thứ đều được hoạt động dựa trên nền tảng là Kako, tất cả mọi thứ, từ đồng hồ treo tường, đèn đường, đài phát thanh.. cho đến những hệ thống phức tạp hơn như tàu ngầm vận chuyển hay hệ thống xa xỉ ở khu chính quyền, màng bọc bảo hộ trên bầu trời. Nó sinh ra khái niệm Kako tích hợp, nền tảng của thứ công nghệ đã gắn liền với chúng ta suốt bao thế hệ nay.."
Prius lặp lại gần như y hệt những gì anh đã nói trong buổi nói chuyện với Hotte trước đây. Về mặt câu từ, ý nghĩa cho đến mục đích sau cùng, mọi thứ đều giống hoàn toàn.
Kako.
Tức năng lượng.
Từ lâu, hai khái niệm này đã luôn đi chung với nhau.
Kako là năng lượng và năng lượng sẽ là Kako.
Thường được thấy dưới hình dạng dung dịch bên trong các khoang chứa, chúng tỏa ra thứ ánh sáng xanh trầm đục đặc trưng, thứ ánh sáng như đang ban phát sự sống xung quanh nó.
Theo những gì Zyra nói, mọi người có mặt ở đây đều đã từng cùng cô nghiên cứu về Kako rồi, dù kết quả không đi đến đâu nhưng ít nhất trong tư duy của họ đã không còn lạ lẫm với một góc nhìn khác về Kako nữa. Bám lấy xuất phát điểm thông thoáng ấy, người thiếu niên lúc này đã dấn thân vào giữa dòng người, kề cận với khoang chứa Kako linh thiêng, anh tiếp tục nối tiếp những câu từ của trước đó của mình.
"Kako bản chất là tập hợp từ vô vàn những sợi dây năng lượng liên kết với nhau. Tôi có thể nhìn thấy chúng, có thể mọi không thấy chúng, không sao cả, tất cả sẽ sớm thấy thôi."
Bảng mạch cùng vài nút bấm, thao tác nhìn có vẻ phức tạp bị Prius khuất phục trong nháy mắt. Kế đó, anh tìm kiếm đủ bốn ống thu dẫn nối từ tứ trụ Kako xung quanh, mục đích chắc hẳn là tìm cho chúng một người bạn liên kết rồi.
Cạch..
Thanh âm máy móc trở lên liền mạch với nhau vang lên đầy thỏa mãn, bốn ống dẫn đều đã ở đúng nơi, cần gạt nằm tách biệt được gạt xuống, kéo theo tạp âm trầm đục của hệ thống cỗ máy. Không cần phải tinh mắt hay sở hữu khả năng nhìn thấu được những dòng chảy năng lượng như Prius mới có thể quan sát, chuyển động của dung dịch Kako bắt đầu rời khỏi các thanh chứa, tuồn tới ống dẫn đi thẳng vào khoang rỗng trung tâm.
Tổng thể quá trình diễn ra trong gần tám phút, với tốc độ thuần thục của Prius, mọi thứ có vẻ đã hoàn tất, anh muốn cung cấp thêm tài nguyên cho thí nghiệm của mình.
"Nhờ có thứ này mà ta có thể thẳng thắn mà thừa nhận rằng, thứ năng lượng mà chúng ta gọi hay sử dụng hằng ngày chỉ là một trong những hình thù khác nhau của Kako mà thôi. Nói cách khác, khái niệm Kako tích hợp chỉ là sử dựng nguồn năng lượng phi thường này, để khởi động những thứ tầm thường khác. Kako hoàn toàn có thể làm được nhiều hơn thế."
Prius đã chuẩn bị đủ những thứ mình cần.
Kế tiếp, anh nhìn sang cạnh bên, đúng như anh đoán, có một khoang chứa nhỏ ở thân khoang chính.
Về kiến thức này hẳn anh phải cảm ơn mẹ và Hotte rất nhiều. Thiết kế cơ bản của mọi loại khoang chứa luôn có một nơi dùng để làm bình chứa chuyên dụng, tác dụng của nó là cho phép người sử dụng có thể trực tiếp quan sát hoặc nghiên cứu gần sát với dung dịch Kako. Không còn cần phải phức tạp hóa công đoạn với nắp khoang khổng lồ cùng chiều cao bất tiện đến từ thân khoang nữa.
Khoang chứa nhỏ bật ra từ bề mặt trong suốt, Kako theo đó tuồn tới chút ít, đủ đề Prius lặp lại những gì mà anh đã làm ở khu xưởng của Hotte.
Tích tắc.
Trước tất cả ánh nhìn chung quanh.
Prius đưa tay ngập vào Kako.
Tâm trí liền rơi vào chốn mộng mị.
Anh nhắm mắt, anh sẽ cảm nhận, anh biết chúng ở đó, những dòng chảy, anh đã ở đó với nó từ khi mới chỉ là một cậu bé.
Chúng ắt cũng hiểu.
Ai đang tiếp cận mình đúng không?
Tích tắc..
Ánh sáng bập bùng như lửa đỏ đêm trại.
Không gian như nín thở chứng kiến mọi thứ.
Mọi thứ đến nhanh hơn dự đoán.
Từng sợi năng lượng một được đôi bàn tay trần trụi nhẹ đưa, chúng chạm vào nhau, đan vào nhau, nối đuôi nhau, không chút phàn nàn, chúng cùng đưa nhau vào chuỗi liên kết ổn định. Giữa những dung dịch Kako rực sáng, một nhánh cây được tạo ra, thêm một lần nữa. Nó lơ lửng ở chính giữa, khẽ bập bùng như trái tim nhỏ, dường như trở thành một sinh vật sống.
Năng lượng vừa mới có hình dạng của riêng mình, pho tượng được đúc lên từ những sợi năng lượng tưởng chừng như vô hình.
Kako..
Có muốn hay không cũng không thể thay đổi sự thật rằng..
Đã thực sự được chàng trai ấy uốn nắn.
Chẳng mấy chốc, ngay cả Zyra và những người khác cũng nhìn thấy được những dòng chảy ánh sáng.. thứ vốn vô hình trước đó có vài giây.
Bầu không khí bị sự ngỡ ngàng làm cho im bặt, trong bối cảnh ấy, Prius chỉ hạ giọng nói nhỏ, ánh mắt vẫn chưa thể rời khỏi thứ ánh sáng đầy mê hoặc trước mắt.
"Đây mới chỉ là khởi đầu, về tiềm năng của Kako, về khả năng đặc biệt mà tôi may mắn có được, nhưng nhiêu đó chưa là gì, tôi và Zyra đã chứng kiến thứ còn tuyệt vời và quyền năng hơn rất nhiều." Nói đến đây thì Prius đưa mắt nhìn về Zyra, hai bên như thể cùng lúc xác nhận mọi thông tin ngổn ngang. "Bằng một cách nào đó, Kako có thể khuếch đại tầm ảnh hưởng của nó, bao bọc lấy một thứ nhất định, ban phát quyền năng cho chúng.. tôi là người đã trực tiếp tiếp đón nhận khoảnh khắc linh thiêng ấy. Tâm trí tôi chìm vào mộng mị, cơ thể tôi được cường hóa và những vết thương hay trang phục rách rưới đều được thêu dệt lại như chưa từng có gì xảy ra. Đó có lẽ là chìa khóa cho khát khao khai phá của tôi và cũng là câu trả lời cho dự án tái sinh của mọi người.."
Dứt lời, Prius bấy giờ mới rút tay ra khỏi khoang chứa, tạm thời mối liên kết của nhánh cây vẫn chưa gặp phải điều gì bất thường. Kể cả cho nó có lung lay và phát nổ ngay bây giờ đi nữa, công việc của anh và tất cả mọi người ở đây vẫn không thay đổi, thậm chí là còn được củng cố thêm gấp bội.
"Vì lẽ đó, mục tiêu đầu tiên của dự án lần này của tôi và mọi người, chính là làm sao để tái hiện lại hình dáng của Kako khi ấy!"
Prius đưa ra câu chốt cuối cùng.
Những tràng pháo tay lại tới trong ngắt quãng.
Trước khi màn trình diễn đầu tiên và lời ca mở đầu tiến đến điểm kết của mình, Zyra bước lên, sân khấu ánh quang chiếu rọi giờ thuộc về cô. Prius đã giới thiệu quan điểm và khả năng của mình với Kako, tất cả đều vô cùng mới mẻ với những người có mặt trong khu đại sảnh này, thậm chí nó còn có ích và đem đến độ hiệu quả gấp vạn lần hàng chục buổi họp của Zyra tổ chức trước đây, nơi mà cô chỉ toàn lảm nhảm những thứ mắc kẹt trong đầu, chẳng thể chứng minh, chẳng thể thực hiện hóa và cũng chẳng thể thiết lập một hình ảnh vững chắc..
Họ đi theo cô là bởi giữa hai bên có chung một mục tiêu.
Một mục tiêu mơ hồ.
Một niềm tin mơ hồ.
Cô không muốn họ phải thất vọng.
Cô không muốn chính bản thân mình phải thất vọng.
Zyra giữ nguyên dòng chảy suy nghĩ ấy trong thời khắc cô đưa tay tới gần hơn khoang chứa Kako, cô thu hẹp khoảng cách với nhánh cây Prius đã tạo ra trước đó, cô vẫn chưa có cơ hội để nói rõ hơn khả năng của bản thân.
Cả Layla và Prius đều có chung một khả năng là cảm nhận và điều khiển được dòng chảy Kako. Ngược lại, họ cũng có chung một khuyết điểm, họ không thể kiểm soát được độ ổn định của những dòng chảy Kako khi nó tiến vào trạng thái mới, vì lẽ đó mà gần như tất cả công trình nghiên cứu của cả hai đều gắn liền với những vụ nổ kéo dài bất tận.
Zyra thì khác.
Cô tuy không thể cảm nhận Kako, không thể tự mình thêu dệt được chúng, nhưng khi có ai đó cho thắp lên ánh sáng trước mắt cô, Zyra có thể duy trì được độ ổn định của chúng.
Bằng cách nào ư?
Đôi bàn tay chằng chịt băng gạc đưa ra.
Những dòng liên kết nơi nhánh cây thoáng dao động, có lẽ sắp đến lúc chúng đi đến giới hạn rồi. Khi khoảnh khắc ấy đến, mọi thứ dần trở nên trì trệ, mối liên kết tạo hình sẽ dần rời rạc và rụng xuống, từng chút một, chúng thấm ngược lại với những dòng chảy Kako không liên quan bên ngoài, gây ra sự hỗn loạn không thể chấp nhận được. Điểm kết của quá trình ấy luôn là vụ nổ để chấm dứt mọi khổ đau.
Zyra xuất hiện như lời ca dịu êm, xoa dịu tâm lý bất ổn của những dòng chảy, nhẹ nhàng đặt chúng lại tấm mền hư ảo, từ từ đưa chúng vào giấc ngủ thơ mộng, nơi chúng được nâng niu, được che chở, không còn bất an, không còn xung đột, mối liên kết khi ấy cứ thế bám lấy nhau như thể điều đó vốn là thường thức lơ lửng vậy.
Tất cả những gì cô làm chỉ là giơ bàn tay của mình tới kề cận.
Hít thở.
Cô để hơi ấm của chính bản thân làm điều nó cho là đúng.
Cô nhắm mắt lại, cô gửi gắm mong ước của bản thân tới, một nỗi niềm thấm đượm, một nỗi niềm mãnh liệt về hai từ hy vọng.
Chẳng có công thức hay cảm quan gì đặc biệt.
Cô chỉ đơn giản là người được chọn để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt này.
Bởi ai? Bởi thứ gì?
Ai biết được đây?
Lơ lửng nghi vấn ấy hiện hữu cùng thời điểm những nốt nhạc vụt tắt.
Prius lặng im chứng kiến đôi bàn tay áp chế những sợi liên kết của người phụ nữ, hình ảnh buổi xế chiều hỗn loạn ùa tới trong giây lát trong tâm trí anh.
Zyra lặng im gặm nhấm những xúc cảm ngổn ngang rơi ra từ trái tim héo mòn nơi ngực trái.
Khu đại sảnh lặng im chứng kiến thời khắc phép màu hiện hữu.
Đó là cách mọi thứ bắt đầu.
Tích tắc..
Nếu để kể lại những gì đã diễn ra.
Chắc hẳn không có gì hợp lý hơn hai từ mộng mị vốn chẳng còn xa lạ gì nữa.
Thêm một chút lạc lối, sự thất bại, một chút suy tư, thêm thắt vào yếu tố bừng tỉnh song hành với xúc cảm uốn lượn.
Thời gian theo nhịp chuyển giao.
Sân khấu hẹn ngày quay trở lại.
Tiếng kêu inh ỏi của hệ thống hẹn giờ, bình mình còn chẳng thể len lỏi xuống nơi này.
Căn phòng riêng, tấm chăn gấp gọn.
Hơi lạnh cắn xé, khí thế hừng hực.
Khóe mi hé mở, con ngươi đen nhánh.
Vánh tai văng vẳng tiếng nhạc vang lên một góc khu vực.
Trong không gian ngổn ngang sắt vụn và đồ hàng, nhịp thở ngắt quãng cố gắng để duy trì sự ổn định.
Chàng thiếu niên vùi mình vào lớp khăn quấn đã sờn cũ, tâm trí ý thức rõ hơi lạnh len lỏi qua lớp áo choàng tối màu. Anh ngồi đó, trên bề mặt thùng hàng nhỏ, bên trong nó hẳn sẽ chứa những linh kiện này nọ, chắc chắn là hữu ích. Ít nhất là hiện tại, nó cũng có vai trò của riêng mình, thay thế chiếc ghế vừa bị làm cho tan chảy bởi dung dịch Kako.
Sai lầm của cô gái có búi tóc đỏ, người đang đứng trước mắt anh, mặt nạ đã bỏ xuống khi niềm tin nâng lên một bậc, liệu có đủ để gọi là sai lầm hay không? Tai nạn có, thất bại cũng có, không chắc chúng có cùng đề cập đến một ý hay không nữa.
Kích thích Kako bằng cách tăng áp lực đẩy của ống dẫn, với hy vọng phép màu sẽ được tạo ra, trước hết là với thứ gì đó không phải con người hay sinh vật sống. Xui xẻo thay, một vụ việc kinh hoàng đối với thế giới đồ vật đã diễn ra, chiến sĩ ghế ngã xuống trước áp lực gần sánh ngang với hỏa lực thực sự nơi họng súng.
Ai cũng bế tắc cả.
Đó là lý do bên trong căn phòng lạnh lẽo này, mọi người được yêu cầu tập hợp lại một chỗ.
Chúng ta dường như đang có một buổi tra khảo.
Không đúng.
Một buổi phỏng vấn.
Khá hơn rồi.
Một buổi phỏng vấn để chọn ra ý tưởng và sản phẩm ưu tú nhất.
Hoàn hảo.
Chủ đề.
Kako.
Mục tiêu.
Tái hiện những tinh túy cao vời.
Đôi đồng tử đen nhánh đảo quanh.
Một hàng dài nam thanh nữ tú, áo choàng đồng bộ, ghế xếp ngay ngắn, mặt ai cũng vui vẻ..
Vậy sao? Ngày đầu tiên thì quả đúng là vậy, nhưng giờ mọi thứ đã khác rồi, chẳng ai vui vẻ được ở trong căn phòng này đâu, tỉnh táo lên đi!
"Ừm.. Người tiếp theo."
Trong bầu không khí ảm đạm ấy, Prius cất tiếng gọi, chất giọng mệt mỏi pha lẫn với chút cay đắng, khí thế hừng hực chẳng biết bay biến từ lúc nào không hay.
Cùng lúc, anh hướng mắt về phía trước, anh dịu dàng nhìn nó, thứ ánh sáng màu lam âm trầm.
Anh để nó mơn trớn gò má ẩn hiện, ve vuốt làn da nhợt nhạt.
Khoang chứa Kako, cỡ trung bình.
Số lượng được trích ra để mọi người có thể tùy ý ứng dụng.
Người thiếu niên, cỡ trung bình.
Anh nhận nhiệm vụ quan sát và đánh giá toàn bộ những ý tưởng đưa tới.
Mọi người xung quanh, cỡ trung bình.
Họ đang vật lộn với bài toán khó nhất cuộc đời mình.
Rõ ràng là có thể nhìn ra được điểm chung, nhưng lại chẳng thể thấu hiểu nhau.
Người tiến đến tiếp theo là một cô gái tuổi trung niên, cô mỉm cười rồi bắt đầu nói về thuyết tâm linh cô học ngày trước, rằng biết đâu Kako sẽ hoạt động theo ý chúng ta nếu ta thờ phụng hoặc nhìn nó với một cái nhìn khác.
"..."
Người tiếp theo, một người đàn ông, anh ta mang đến một chiếc lồng chứa chứa một vài sinh vật thân mềm, người này nói ta có thể tiếp cận thông qua quá trình hiến tế.. lại là tâm linh sao?
"..."
Kế tiếp, một người lực lưỡng, anh ta đề xuất việc hấp thụ trực tiếp Kako vào người để đồng hóa, biết đâu có thể tạo ra điều bất ngờ. Nghe vừa khả thi vừa ngu ngốc, còn anh ta thi không đồng ý làm người thử nghiệm đầu tiên.
"..."
Người nữa, cô ấy cho rằng có thể Kako có thể phản ứng với một thứ gì đó để dẫn đến hiện tượng mà tất cả đang kiếm tìm, cuối cùng cũng có một thông tin hữu ích.. có điều đã năm mươi phút sau lời tuyên bố ấy, cô ta đã tự nhuộm đen mình một góc phòng với những thí nghiệm hóa học hắc ám..
".. Người ti.."
Vô thức, Prius chuẩn bị gọi người kế tiếp lên.
Nhưng đồng hồ đã quay như thể nó biết cách thao túng tâm lý người nhìn.
Năm tiếng trôi qua ngỡ như ba phút.
Hàng dài ứng cử viên giờ chỉ còn lại những chiếc ghế trống cùng những khuôn mặt bất lực lấp ló ngoài cửa.. tin vui là phần lớn trong số họ đã bỏ mặt nạ xuống, lý do hẳn vẫn như cũ.
Kết thúc rồi sao?
Họ đã sai..
Prius cũng sai..
Anh ước mình có thể làm đúng.
"Cảm ơn mọi người."
Buông lời cuối.
"Buổi phỏng vấn.. lần thứ năm sau năm ngày.. tạm kết thúc ở đây."
Căn phòng tích tắc trở nên trống rỗng, mọi người có lẽ đã được giải thoát khỏi bủa vây áp lực. Song, vẫn phải có người ở lại, mọi thứ chưa thể kết thúc.
Nghĩ đến đây, Prius tựa mình vào nền tường lạnh lẽo, mệt mỏi buông tiếng thở dài.
Thêm một tiếng nữa.
Anh đã ngồi đó, hoàn toàn lặng thinh.
Dù không phải là khung cảnh hay thứ cảm xúc mới mẻ gì, nhưng thật khó để có thể chấp nhận hay quen thân được với nó. Công sức của cả một quá trình, từ tờ mờ sáng những ngày đầu tiên cho đến tận giờ phút này, ứ đọng của những thử nghiệm lẫn nghiên cứu cứ bám lấy tâm trí anh.
Những ghi chú ngổn ngang, những mẩu giấy minh họa ý tưởng nằm lăn lóc dưới nền sàn lạnh lẽo và một mái tóc bù xù, chẳng đi đến đâu cả, chẳng có gì xảy ra cả.
Chống tay lên bề mặt bàn đầy rẫy những vết xước, Prius cố định nghĩa lại mọi thứ.
Anh đang ở khu xưởng.. không phải là khu xưởng chính thức.. càng không chắc lắm về sự hợp pháp.
Anh có một nơi để anh và mọi người có thể thoải mái phô diễn mọi thứ liên quan đến con người mình, một nơi hoàn hảo để gây dựng lên thứ gì đó thực sự đặc biệt.
Hoặc ít nhất thì nó đem đến cho mọi người sự an toàn.
Trước khi bắt đầu mọi thứ, Prius đã kể lại toàn bộ diễn biến sự việc "Kako đặc biệt" cho tất cả những người liên quan lắng nghe. Mọi thứ, từ việc anh ngã xuống bể Kako ra sao, góc nhìn của anh từ khi Kako tràn tới cho đến khi anh lạc mất bản thân mà gây ra náo loạn dưới ánh trăng chỉ vừa mới xuất hiện.
Câu chuyện của Zyra với Layla hẳn là tất cả đều đã rõ.
Nó là một lớp năng lượng bao bọc quanh một thứ vật chỉ định.
Kết hợp với những lời giải thích về cách các dòng chảy Kako hoạt động hôm trước, mọi thứ đều bắt đầu và kết thúc bằng mối liên kết. Nhiêu đó cơ sở chỉ để đổi lại những ý tưởng, dù mọi người đã rất nghiêm túc và cố gắng nhưng không có thứ gì thực sự khả thi cả..
Làm sao để tái hiện lại thứ sức mạnh ấy đây? Prius tự hỏi.
Tích tắc..
Thời gian theo nhịp biến chuyển.
Khóe mi khẽ dao động.
Tại sao anh lại phải đi cầu cứu sự hỗ trợ những người không có khả năng đặc biệt?
Theo dấu hiệu của chiếc đồng hồ dựng một góc ở căn phòng cá nhân, chỉ còn Prius và Zyra.
Họ là hai người duy nhất có thể tương tác được với Kako.
Mục tiêu là bao bọc Kako vào một thứ gì đó, để cho những sợi liên kết làm những gì mà tiềm năng bí ẩn bên trong chúng có thể.
Như cách tái sinh năm nào Zyra được chứng kiến.
Như khả năng cường hóa và sự sống ẩn chứa gây náo loạn trên cơ thể Prius.
Nếu như họ có thể hợp lực để tạo ra thứ gì đó ngay lúc này, mọi thứ đã không kéo dài đến như vậy, và rằng đã không có những ý tưởng ngổn ngang xuất hiện làm tất cả càng thêm bế tắc nữa.
Chàng thiếu niên gom nhặt ánh sáng, anh thêu dệt chúng.
Người phụ nữ hứng lấy, cô duy trì sự ổn định của chúng.
Bước đầu thành công.
Bước tiếp theo..
Chàng thiếu niên cố gắng mở rộng phạm vi kiểm soát, nắp khoang chứa mở rộng, mắt nhắm, những dòng chảy năng lượng cuộn trào, quy trình vẫn như mọi khi mà thôi. Song, thoáng chốc Kako trở lên hung dữ, chúng khước từ lời kêu gọi từ phía Prius, lần đầu tiên kể từ khi anh chàng biết đến khả năng của mình.
Người phụ nữ đưa tay tới cố gắng xoa dịu những sợi liên kết nóng nảy, dẫu vậy, chúng tỏ ra ương bướng khác thường. Chúng không mưu cầu hơi âm nơi Zyra, chúng chỉ muốn vùng vẫy mà bung tỏa, như thể chỉ để khẳng định vị thế bản thân, như thể không muốn phải tuân theo mệnh lệnh.
Và rồi..
BANG!
Thất bại tất yếu.
Chúng phát nổ..
Lý do lớn nhất khiến dự án ngày xưa cũ giữa Zyra và Layla thất bại là do khác biệt về mặt lý tưởng chứ không phải là do thực lực.
Lý do lớn nhất nhất khiến dự án hiện tại đang gặp nhiều khó khăn là do chênh lệch thực lực giữa hai thế hệ.
Prius chỉ mới nhận ra.. anh không thể điều khiển lượng lớn Kako và duy trì nó liên tục được, cũng như Zyra không thể kiểm soát được những dòng chảy bất ổn với quy mô lớn đến như vậy nếu như Prius không thể gom chúng lại cho cô.
Trên lý thuyết thì năng lực của hai người có sự bổ trợ hoàn hảo cho nhau.
Nhưng thực tế có vẻ không thuận lợi cho lắm.
"Bước đầu không ổn lắm nhỉ? Khá khác với những gì ta tưởng tượng." Zyra đưa ra lời bình, chung quanh chỉ vừa mới được dọn dẹp được phân nửa tàn dư của vụ nổ khi nãy.
"Rốt cuộc ngày đó mẹ tôi đã làm thế nào vậy?" Prius ngồi bệt xuống nền đất thô lạnh thêm một lần nữa, khóe môi gửi đi lời phàn nàn.
Cỗ máy được chế tác năm xưa hoạt động với những đường ống Kako tuồn vào bên trong dưới sự kiểm soát của cả Layla và Zyra. Qua đó, có một lỗ hổng nhỏ để bàn tay có thể tới và can thiệp vào quá trình điều khiển dòng chảy, phục vụ theo ý đồ khác nhau. Một mình Zyra gần như đã có thể kiểm soát được một lượng lớn Kako và liên tục duy trì trạng thái ấy.
Thành quả là dòng chảy Kako đã có thể thuận lợi bao bọc món đồ vật chỉ định.
Thành quả là lớp năng lượng bao bọc mà dự án lần này đang nhắm tới cứ như thế hiện diện.
"Không.. tình hình hiện tại thì tôi chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi." Prius tỏ ra bi quan trong câu từ của bản thân.
Đó là một vấn đề lớn.
Điểm mạnh, điểm đặc biệt của Prius, khả năng kiểm soát những dòng chảy Kako.. giờ lại chính là điểm còn khuyết của anh.
"Nếu nhóc không thể, ta và mọi người cũng không thể."
Câu nói ấy có lẽ có nhiều sát thương hơn những gì Zyra nghĩ.
Song, thực tại thì vốn chẳng nhẹ nhàng với ai bao giờ, cô không né tránh chúng.
Ít nhất nó đủ để thuyết phục chàng thiếu niên tiếp tục dấn thân vào căn phòng phỏng vấn hắc ám ngoài kia.
Ít nhất nó cho anh biết bản thân cần phải làm gì kế tiếp khi đêm xuống.
Ít nhất thì thời gian vẫn sẽ tiếp tục trôi, nhanh đến mức ngỡ ngàng.
Tuần thứ hai kể từ khi dự án chính thức bắt đầu.
Tiếng người qua kẻ lại.
Căn phòng riêng, tấm chăn chưa gập, xúc cảm vội vã.
Những câu từ, những ý tưởng mới.
Bóng người xuất hiện rồi rời đi, có vài người nhiệt huyết, một số khác lại tỏ ra thiếu sức sống đến cùng cực.
Ánh sáng của năng lượng chứng kiến tất cả.
Con ngươi đen nhánh phản chiếu lại mọi thứ.
Những mẩu giấy ghi chép chằng chịt theo từng phút.
Căn phòng nhỏ phục vụ cho công cuộc cách mạng cũng dần trở nên hao gầy bởi liên tiếp những đợt công phá của thí nghiệm thất bại.
Tiến độ..
Hẳn là đang thăng tiến..
Đúng chứ?
Prius tự hỏi trong khoảnh khắc kim dài đồng hồ nói cho anh biết đã thêm một buổi đêm muộn nữa vừa cập bến.
Nó giơ tay chào, người thiếu niên chào lại, nó cười, anh thì chẳng cười nổi.
Anh đang làm gì cơ?
Đuôi tóc xám bạc kế bên, cô cũng sẽ giúp anh một tay vào những khung giờ như thế này, khi cô và một vài người khác kết thúc nhiệm vụ nào đó bên trên mặt đất.
Có hai lựa chọn.
Một là tiếp tục cố gắng làm chủ dòng chảy Kako.
Hai là thử sức với một góc nhìn khác, dựa trên những ghi chú ngổn ngang trên tay.
Prius chẳng chọn cái nào hết.
Anh làm cả hai.
Cái đầu tiên.
Khoang chứa Kako trước mắt, tay vươn tới, thiết bị thu phóng Kako linh hoạt thay đổi, đã đến lúc phục thù chưa đây?
Mấu chốt vấn đề là gì?
Prius tự hỏi.
Dòng chảy và mối liên kết.
Sự sống hư ảo.
Anh thực sự ước rằng mẹ anh tiết lộ cho anh điều gì đó, những ngày xưa cũ ấy, ước gì bản thân anh đã cất tiếng hỏi một cách dữ dội hơn.
Anh phải kiểm soát được nó.
Nhưng mẹ chẳng nói gì với anh cả.
Anh phải làm thế nào đây?
Khi càng cố kiểm soát thì đối phương lại càng kháng cự.
Mắt mở.
Trước khi Prius nhận ra, Zyra đã kéo anh ra khỏi phạm vị của vụ nổ.
Chớp mắt.
Dung dịch xanh lam vung vãi dưới nền sàn u uất.
Khung cảnh ấy còn lặp lại khoảng mười lần nữa trước khi ý chí và thể lực của chàng thiếu niên bị bào mòn đến cùng cực.
Còn lựa chọn thứ hai?
Mỗi ngày trôi qua là có thêm những ghi chú vào mẩu giấy.
Những ý tưởng của mọi người, một cách khác để thử tiếp cận đến Kako.
Prius thực sự đã tự mình hiện thực hóa từng thứ một.
Tâm linh, Prius đã lập đền thờ phụng, dâng hoa quả bánh trái theo yêu cầu, thực hiện nghi lễ như được chỉ bảo, cúi đầu trước thần linh hiện hữu.
HIến tế, Prius nhận lấy sinh vật thân mềm, đứng trước đền thờ và ánh lửa bập bùng, anh phải vừa thao tác vừa đọc bài thơ ca tụng sao?
Phản ứng hóa học, có ai dạy Prius những thứ này đâu cơ chứ, anh ủy thác nó cho người phụ nữ đã đưa ra đề xuất này thực hiện.. kết quả hy vọng sẽ không phải sự tận diệt của cả một đế chế ẩn dật.
Thậm chí Prius cũng đã suýt nữa thực sự hấp thụ trực tiếp Kako vào cơ thể trước khi bị Zyra ngăn lại những giây cuối.
Trong giấy có gì, miễn là có thể, Prius đều đã thử qua.
Ghi chép cuối cùng.
Kết quả.. không mấy khả quan.
Mọi thứ chỉ thực sự có kết quả khi Prius hạ quyết tâm thử tái hiện lại gần như trọn vẹn vụ tai nạn của bản thân ngày hôm nào, anh hy vọng có thể tìm ra lời giải nhờ vào chính những gì đã diễn ra khi ấy.
Dựa trên ký ức mơ hồ, dường như thứ gây ra hiện tượng đông cứng năng lượng trên người anh và toàn bộ khoang chứa là do hoạt động bất thường của những đầu ống thu dẫn. Chính lực đẩy của nó đã khống chế và đẩy Prius về sát bề mặt kính trong suốt và dường như cũng chính áp lực ấy đã gây ra hiện tượng chẳng thể giải thích.
Khoang chứa đầu tiên nhanh chóng được lấp đầy bởi dòng chảy đậm đặc của Kako. Công suất các ống thu dẫn được vặn tối đa và Prius để số Kako còn lại được đưa vào hệt như cái cách chúng đã làm vào ngày hôm đó.
Prius lùi ra đằng sau, anh cố quan sát từng chuyển động một của các dòng chảy. Năng lượng tuôn ra, chúng chạm vào nhau, hòa vào nhau trước khi lực đẩy dồn chúng lại một cách thô bạo như thể muốn chia rẽ mối quan hệ chỉ vừa mới chớm nở. Cứ như vậy, chỉ có số ít những sợi liên kết gượng ép tìm thấy điểm kết nối để rồi vỡ tan ra ngay sau đó.
Dẫu vậy..
Bất ngờ thay..
Kết quả sau cùng, các sợi năng lượng dường như đều tìm được mối liên kết cho riêng mình, chúng bám dính vào nhau chính nhờ sự thô bạo của áp lực lớn đẩy tới. Chúng dồn lại, bám chặt hơn và bằng cách nào đó, trở lên cứng rắn.
Đó chính xác là những gì Prius đang cần.
Một phần của lớp năng lượng bao bọc anh đang tìm kiếm.
Nhưng chỉ ngay sau đó.
Chúng vỡ vụn.
Cứ thế.
Lặp đi lặp lại.
Kết luận đưa ra.
Prius hiểu rằng có thể lấy cơ chế cưỡng ép dựa trên lực đẩy đó để khắc phục một nửa điểm còn thiếu của bản thân hiện tại. Nếu bám theo công thức cỗ máy ngày xưa cũ của mẹ và Zyra, Prius không thể tự mình điều hướng lẫn áp chế một lượng lớn dòng chảy Kako được. Nhưng nếu như có một cỗ máy khác thay anh làm phần việc điều hướng thì sao? Những dòng chảy sẽ được đưa về một điểm, tụ họp lại với nhau, việc còn lại của Prius khi ấy sẽ chỉ còn là kiểm soát những gì được đưa tới, đảm bảo nó vây quanh lấy vật chỉ định.
Vậy thì tại sao ngày hôm ấy chúng có thể tự mình vây quanh lấy anh?
Prius không thể trả lời.
Ít nhất là vào lúc này.
Suy nghĩ ấy lướt qua trong thời khắc có thể coi là bước ngoặt của dự án.
Cho đến khi thời gian tiếp tục biến chuyển.
Tích tắc..
Đồng hồ xoay vòng.
Những ngày kế tiếp.
Lại tới và đi.
Như gió và những tia nắng lướt qua thế gian.
Căn phòng cá nhân, các vết nứt do thử nghiệm Kako bắt đầu xuất hiện, chăn màn lộn xộn cùng khuôn mặt bắt đầu nhợt nhạt dần và đôi chân có chút nặng nề.
Prius bắt đầu những tuần thứ ba của dự án với bối cảnh và diện mạo mới như vậy. Dẫu thế, chung quanh có vẻ vẫn thích lặp lại vòng xoáy xưa cũ hơn.
Những buổi họp bàn cùng các thành viên, mẩu giấy và ngổn ngang câu từ chồng chéo.
Những buổi tập luyện cùng Zyra, song song với những thử nghiệm chọn lọc từ những ý tưởng thu thập được.
Những khoảnh khắc một mình với những dày vò ngổn ngang, tiếng động cơ, vô vàn dung dịch Kako ứ đọng một chỗ, chàng thiếu niên cố gắng tìm cách để có thể kiểm soát chúng.. kết quả đem tới chỉ là những vụ nổ và thêm vài đêm mất ngủ nữa.
Lăn lộn bò toài bởi sự bế tắc, liệu đến bao giờ mới kết thúc?
Đôi khi Prius tự hỏi rốt cuộc bản thân mình đang làm gì, những buổi họp chỉ càng khiến anh thêm đau đầu và tức giận.
Mọi thứ vẫn chẳng thay đổi là mấy sau phát hiện có thể coi là bước ngoặt.
Cho đến khi Prius tự đưa ra một bước ngoặt khác.
Khu trung tâm giờ đã thưa thớt người đến dự hơn.
Những chiếc ghế xếp thành hình tròn, bóng người đan xen và những con mắt dõi theo một chiếc ghế duy nhất, nơi ấy là vị trí của Prius. Chàng thiếu niên đứng ở đó, anh chỉ tay lên bầu trời đất đá, tầm nhìn đưa xa xăm, anh chia sẻ những gì đang lơ lửng bên trong tâm trí mình.
Những giấc mơ mang theo nỗi ám ảnh về những mối liên kết xa vời.
Những hình ảnh hư ảo vắt chéo ngang dọc trước mắt, chúng lơ lửng trong tâm trí Prius, một rồi hai, nhiều hơn, hàng chục, hàng trăm sợi dây năng lượng xuất hiện.
Ban đầu chúng liên kết với nhau, thêu dệt bầu trời đêm bằng ánh sáng của mình, kiều diễm và say nồng. Nửa sau, chúng gãy vụn, đổ sụp xuống cùng u uất tối đen, ngụp lặn trong sự hỗn loạn.
Cơ chế của hệ thống ống thu dẫn của khoang chứa có thể khắc phục nỗi ám ảnh ấy.
Nguyên lý hoạt động của dòng chảy Kako không nằm ở cường lực hay tác động vật lý đơn thuần, chưa bao giờ là như vậy.. dẫu thế, ta có thể nhờ cậy sự trợ giúp của chúng để tiến tới gần hơn đích đến ẩn sau lớp sương mù dày đặc.
Và vì lẽ đó..
Việc còn lại bây giờ..
Một nửa khuyết điểm còn lại của Prius.
Là việc của cá nhân anh mà thôi.
"..."
Đêm lại tới.
Prius ngồi nhìn chằm chằm vào Kako, anh vẫn có thể cảm nhận những dòng chảy, anh thấy nó cuộn mình xoay vòng, nhưng nếu anh đưa tay tới, nó sẽ vỡ vụn.
Chân bước lòng vòng, mọi thứ chưa đủ, anh cần một điều gì đó để thực sự có thể kiểm soát được một lượng lớn Kako điên cuồng trong một khắc ấy.
Gần lắm rồi.
Anh đã có gần như mọi thứ mình cần, chỉ trong có vài khoảnh khắc chóng vánh.
Tài nguyên, người hỗ trợ, không gian thí nghiệm hay thậm chí là nơi trú ẩn, sự tự do hay bất cứ thứ gì khác bản thân có thể nghĩ ra, Prius đều không thiếu.
Chỉ một bước nữa thôi.
Một thứ gì đó.
Khác biệt.
Một thứ gì đó.
Có thể đưa anh đi xa hơn chính anh của hiện tại.
Để có thể chạm tới những thứ lớn lao hơn.
"..."
Con ngươi đen nhánh đột nhiên mở ra thật to.
Người thiếu niên vô thức quay lưng lại.
Khóe môi khô chợt tự mình bóc tách.
Ánh sáng năng lượng mờ ảo.
Khu trung tâm đại sảnh, hai chiếc ghế đối diện, người thiếu niên và một người thiếu nữ. Trước khi Prius kịp nhận ra, anh đã bị thu hút bởi người con gái trước tầm mắt rồi.
Dưới ánh sáng mờ ảo, đuôi tóc đỏ được búi gọn phía sau từ từ rụng rơi, nó vương xuống khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng chất chứa nét kiên định, khóe môi mím chặt, con ngươi phản chiếu lại hình ảnh người thiếu niên mang màu đỏ của buổi hoàng hôn.
Người con gái đem đến cảm giác áp đảo nhưng cũng yên bình, như chính ngoại hình của cô vậy.
"Chỉ còn mỗi tôi với cậu thôi nhỉ?" Sau khi đã chắc chắn mái tóc xõa của mình đã được căn chỉnh ưng ý, cô gái cất tiếng như nuốt trọn cả bầu không gian chung quanh.
Buổi thảo luận không còn ai nữa.
Chính Prius đã nói rằng đã không còn ai phải chịu đựng chuỗi ngày kinh hoàng ấy nữa.
Nhưng hôm nay anh vẫn có mặt.
Cùng với một người nữa.
Tên cô là Lasy.
Ít nhất thì đó là những gì cô gái ấy giới thiệu.
Là một trong những người có những ý tưởng khá kỳ quặc trong những buổi thu hồi ý kiến đã qua, Prius chắc chắn nhớ rất rõ cô nàng đã làm tan chảy một vài thứ trong ngày đầu tiên hai bên làm việc..
"Hôm nay cô vẫn đến sao?"
"Không ai trả lời lại một câu hỏi bằng một câu hỏi khác đâu."
"À.. ừm.. tôi xin lỗi."
"Kệ đi, dù sao thì tôi cũng không thực sự có việc gì để làm."
"Nghe câu đó với từ một thành viên thuộc tổ chức tội phạm có hơi.."
"Ý cậu là sao?"
".. Thì đó, chẳng phải cô hay Zyra, mọi người nữa, đều phải có một mục tiêu gì đó mới cùng nhau tụ tập ở đây chứ? Tôi biết lý do của Zyra, cô bảo mọi người có chung lý tưởng với cô ấy.. vì vậy thật lạ khi tôi nghe cô nói gì đó mông lung như không có gì để làm."
"Thì tôi không có gì để làm thật mà?"
"Không.. ý tôi là.."
"Tôi hiểu.. dẫu sao, tôi có chút khác biệt. Tôi không thực sự quan tâm đến thứ Kako cậu đang theo đuổi đâu, cũng chẳng mong muốn thứ tái sinh gì đó như Zyra và mọi người chung quanh.. tôi có lẽ chỉ đơn giản là muốn có một nơi để được sống tiếp mà thôi."
"..."
Cuộc hội thoại dài hơi cuối cùng cũng đi đến điểm kết, một lần nữa là do cuống họng Prius đã chẳng thể thoát khỏi trạng thái nghẽn tắc.
Không biết đã bao lâu rồi anh mới có một buổi nói chuyện thực sự như vậy.
Sự khó hiểu lảng vảng trong tâm trí anh lúc này dành cho người con gái tên Lasy trước mắt, hẳn cũng là dành cho tổ chức Quạ anh đang dấn thân.
Anh nói như thể anh hiểu hết mọi thứ vậy.
Anh ở đây vì những tiềm năng về Kako đã được mở ra và anh đang dốc sức để đạt được điều đó.
Anh muốn tái hiện lại phép màu ngày nào.
Còn những người khác?
Anh liệu có thực sự biết họ đang làm gì không?
Anh có thực sự biết họ đang thực sự mong muốn điều gì không?
"Mọi thứ vẫn thuận lợi chứ?" Tiếng Lasy cất lên cắt ngang dòng chảy hoài nghi. "Nom cậu có vẻ đang gặp khó khăn."
"Tôi không chắc lắm." Tiếng Prius trả lời trong mụ mị. "Chỉ là tôi còn thiếu một chút.. chỉ một chút nữa thôi, để đạt được thành quả cuối cùng."
"Vậy là cậu đang gặp khó khăn rồi đấy."
"Nếu vậy thì!" Prius chợt kích động, anh rướn người gặng hỏi người con gái đối diện. "Nếu là cô, khi ở trong trường hợp của tôi, cô sẽ làm gì? Cô sẽ nghĩ đến điều gì để giải quyết vấn đề?"
"Tôi sẽ quay về những thứ cơ bản nhất của vấn đề và của chính bản thân, như kiểu ngoái đầu nhìn lại vậy, đừng bỏ sót điều gì." - Không chút chần chừ, Lasy đáp lại ngay tắp lự, đôi đồng tử không có lấy một giây dao động.
".. Sao cô có thể trả lời nhanh vậy chứ?" Ngỡ ngàng, Prius tỏ ra hoài nghi.
"Bởi tôi biết cậu sẽ hỏi."
"Hả?"
Tầm nhìn chuyển dịch.
Người con gái với mái tóc ánh đỏ đã đứng lên tự bao giờ, cô tiến đến kế sát Prius, cô để ánh hoàng hôn của bản thân mơn trớn lấy con ngươi đen nhánh.
"Đó là lý do tôi có mặt ở đây mà.."
Dứt lời.
Cô chạm vào bả vai Prius, cánh tay mảnh khảnh nhưng ẩn chứa nội lực khó tin, chúng thổi bay thăng bằng của anh trước khi đẩy anh ngã xuống hư ảo sâu thẳm.
Để rồi, khi người thiếu niên thức giấc, không gian xung quanh đã thay đổi.
Chớp mắt.
Tâm trí Prius như bừng tỉnh.
Anh quay trở lại nhà của mình.
Căn nhà tách biệt và đơn độc.
Cánh cửa xanh lục đã phai màu.
Nơi những hạt tuyết sẽ chỉ có thể ngắm nhìn anh từ bên ngoài.
Nhà cửa thiết kế hoàn toàn không có vách ngăn, màu sắc đơn sơ một màu xám ảm đạm. Gian bếp, khối hộp kim loại, chiếc giường lẻ bóng, chẳng có thứ gì thay đổi cả, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như hồi ức lơ lửng vậy.
Tiến thêm một bước nữa, tiếng nền sàn kêu lên kẽo cọt đầy hoài niệm, ánh mắt hướng về phía trước, một chặng đường đủ dài để khiến ô cửa dẫn lối ký ức trở lên mộng mị.
Tiếng bản lề cửa hé mở.
Chàng thiếu niên thu mình vào khe hở nhỏ.
Cầu thang thô cứng.
Bên dưới..
Là một không gian cỡ vừa, cấu tạo gạch đá khiến cả tông màu và không khí ở đây khá lạnh.
Bước chân..
Có một con đường trống trước khi đi vào bên trong, phía trước, ô cửa mở ra, căn phòng thí nghiệm ngổn ngang. Thứ mùi ngai ngái của kim loại hòa cùng hơi lạnh càng khiến chúng trở lên bành trướng.
Dừng bước..
Bóng đèn nhỏ treo giữa nền trần, nó hoạt động bằng những giọt năng lượng cuối cùng, chàng trai gạt công tắc, ánh sáng tới đủ để không ai phải mò mẫm trong tiềm thức nữa.
Khoảnh khắc tới sau đó.. chỉ có thể miêu tả bằng hai từ ngỡ ngàng.
Con ngươi đen nhánh mở ra thật to.
Ở nơi khu xưởng xưa cũ, bóng hình ngày nào hiện hữu như thể thời gian chưa từng lấy đi của ai bất cứ điều gì.
Khuôn mặt người phụ nữ ẩn hiện sau hương khói trắng bông.
Len lỏi giữa những dòng chảy năng lượng nơi những đầu ngón tay uyển chuyển.
Có những thứ chưa bao giờ thay đổi.
Prius gặp lại mẹ.
Giữa nơi chốn nửa thực nửa ảo.
Dẫu vậy, anh có thể nghe thấy rất rõ, bằng vành tai nhỏ bé của mình.
Lời nói cất lên, chân thực hơn bất cứ bầu trời xanh nào anh từng chứng kiến.
Chúng tới, trong veo tựa tiếng chuông gió những ngày mùa hạ.
"Prius.. con không thể gượng ép bất cứ thứ gì theo ý mình đâu."
Gió từ đâu thổi tới, mọi thứ mờ đi trong thoáng chốc.
Trước khi Prius kịp nhận ra, những dòng chảy năng lượng đã uốn lượn quanh tầm mắt anh. Chúng ở đó, mơn trớn cơ thể gầy guộc, âu yếm khoang ngực vụn rỗng, đùa vui với tâm trí phức tạp nơi người thiếu niên.
Cảm giác như được sống lại những tháng ngày trẻ thơ đã theo gió mà phai nhạt.
Cảm giác như thể được quay lại với những xúc cảm hồn nhiên đã bị vòng xoáy của lửa đỏ nhấn chìm vào quên lãng.
Prius gặm nhấm lấy tất cả dư vị ấy, hơi lạnh tan ra nơi đầu lưỡi trong thời khắc anh thấy cơ thể mình bị khóa chặt lại bởi những sợi xích hư ảo.
Chúng xuất hiện, theo mệnh lệnh của kẻ trị vì chốn này.
Cùng lúc đó, kế bên vai trái, đôi bàn tay trong suốt vươn tới, bóng người mơ hồ xuất hiện rung lắc theo những sợi tóc ẩn hiện.
Không chút hơi ấm.
Không chút cảm giác.
Không chút sự sống.
Ngay cả khuôn mặt bà cũng đã bị thứ khói trắng kia che khuất.
Prius nhìn mẹ mình qua đôi đồng tử yếu ớt.
"Mẹ?" Anh cất tiếng giữa băng giá tê dại.
"Con có nghe mẹ nói không, Prius?" Bà đáp lại, vô hồn nhưng lại dịu êm đến kỳ lạ. "Những lời căn dặn dưới bóng đèn này.. liệu con còn nhớ?"
"..."
Dứt lời, những đầu ngón tay bà đưa lên giữa hư không, nó khẽ xòe ra.
Tích tắc.
Không gian xoay chuyển.
Những dòng chảy Kako ồ ạt lao tới, chúng nhốn nháo chồng chéo lên nhau mà cuộn lại thành một khối năng lượng khổng lồ. Ngỡ như lũ cá đói sau lồng kính trong suốt, chúng lắng nghe bản năng mách bảo, chúng chấp nhận theo dấu số phận mà mộng mị khắc ghi lên tâm trí chúng.
Hai giây sau, cái búng tay nhẹ.
Vòng xoáy năng lượng tan ra, chúng bung tỏa khắp ngóc ngách, chúng giang tay thật rộng trong thời khắc những sợi liên kết tách rời.. chúng vỡ vụn giữa hư không, thật đẹp mà cũng thật rùng mình.
"Phải làm sao.. để con có thể làm được như mẹ đây?" Lặng thinh, Prius nuốt xuống mọi hoài nghi cắn xé mà cất tiếng hỏi.
Đáp lại, thật may mắn là một câu trả lời.
Một câu trả lời anh đã mong đợi từ rất lâu rồi.
Một câu trả lời đơn giản đến ngờ nghệch.
"Mối liên kết không chỉ là giữa dòng chảy với dòng chảy.. con cần phải để ý tới cả mối liên kết giữa con và chúng nữa."
"Hơ.."
Lơ lửng, cơ thể Prius chợt nhẹ bâng giữa hư không.
Xiềng xích buông tha cho anh.
Băng giá ân xá cho anh.
Chung quanh giờ chỉ còn lại hơi ấm ôm lấy một tâm trí đã thức tỉnh.
Vành tai nhỏ lắng nghe tiếng gọi vang vọng.
Người con gái tên Lasy, lời khuyên hãy nhìn về những thứ cơ bản của cô.
Cái ngoái đầu, hình bóng xưa cũ chốn xưa, lời căn dặn ngỡ như đã ngủ yên, mẹ đem nó tới cho anh.
Câu trả lời cho màn đêm u uất, anh hẳn đã nắm lấy nó thật chặt.
Thời khắc mà hư ảo tan dần, anh hiểu rằng mình sẽ không cần phải nói lời chia tay.
Bởi mẹ sẽ luôn ở đó, bên trong căn hầm nhỏ.
Bà sẽ luôn chờ đợi anh quay lại, anh biết điều đó.
Anh sẽ khiến bà tự hào về mình.
"..."
Chân chạm đất.
Hơi thở bình ổn.
Con ngươi đen mở ra trong thời khắc thực tại quay trở lại.
Ánh sáng từ khoang chứa năng lượng, khu đại sảnh quen thuộc, bóng người bập bùng như đốm lửa giữa khu rừng đêm.
Vành tai nhỏ bé lặng lẽ lắng nghe những lời thì thào kế bên.
"Nhóc đã sẵn sàng rồi chứ?"
Zyra cất tiếng, mắt không rời chàng thiếu niên dù chỉ một giây, cô mưu cầu một lời đáp có thể cho cô thêm sức mạnh trong thời khắc này.
"Như thể cả đời tôi đến giờ là dành cho lúc này, cô Zyra."
Khóe môi khẽ cong lên, Prius đưa ra câu trả lời, sự tự tin lúc này đâu chỉ đến từ mỗi mình anh. Nó là khuôn hình được đúc lên từ sự đồng hành của tất cả mọi người ở nơi này, thêm một chút lạc lối, sự thất bại, một chút suy tư, thêm thắt vào yếu tố bừng tỉnh song hành với xúc cảm uốn lượn nơi hư ảo.
Tất cả, như đã nói..
Chỉ là để dành cho thời khắc này.
Khoang chứa rỗng đặt ở nơi trung tâm, bên trong nó là một khối kim loại cỡ trung bình, nó là vật sẽ được đưa ra kiểm chứng phép màu ngày hôm nay. Những đường ống dẫn đính trên bề mặt kính trong suốt, chúng đã sẵn sàng để đưa tiễn Kako từ một khoang chứa khác sang, với một tốc độ mà chính tay Prius sẽ căn chỉnh.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Zyra bước tới gần sát bề mặt khoang chứa, cô đưa mắt nhìn nhanh Prius một lần nữa.
Lấy đó làm tín hiệu, Prius gật đầu, đồng thời cũng tiến tới vị trí của mình. Những đầu ngón tay vươn ra, cần gạt nằm tách biệt được gạt xuống, kéo theo tạp âm trầm đục xé toạc không gian nãy giờ vẫn lắng mình đợi chờ.
Tần suất được đẩy lên tối đa ngay từ giây đầu tiên.
Thanh âm máy móc trở lên liền mạch với nhau vang lên đầy thỏa mãn, các ống dẫn đều đã ở đúng nơi, mọi thứ đang hoạt động. Không cần phải tinh mắt hay sở hữu khả năng nhìn thấu được những dòng chảy năng lượng như Prius để có thể quan sát, chuyển động của dung dịch Kako bắt đầu rời khỏi các thanh chứa, tuồn tới ống dẫn đi thẳng vào khoang rỗng trung tâm.
Khác với cách hoạt động khi xưa của Layla và Zyra, khi mẹ anh sẽ là người trực tiếp đảm nhận việc điều hướng các dòng chảy và kết nhánh các sợi liên kết, ở điểm kết, tự tay bà sẽ bao bọc và thêu dệt tất cả những thứ đó quanh vật chỉ định. Chúng là việc mà Prius ở thời điểm hiện tại chưa thể làm, đó là lý do cho việc anh quyết định nhờ cậy tác động vật lý của hệ thống thu dẫn nơi các đường ống và ngổn ngang máy móc.
Dòng suy nghĩ cắt ngang, cùng thời điểm, các đợt sóng cuộn hung bạo của dung dịch năng lượng đang nhấn chìm khối kim loại đơn độc phía sau tấm nền trong suốt. Thân thể bóng ánh kim dần bị áp đảo và chịu lùi dần về phía một góc khoang chứa, nơi tận cùng của không gian.
Chớp mắt.
Prius nhìn về nơi ấy, vô vàn các sợi liên kết bám dính rồi lại gãy vụn, ít nhất thì chúng cũng đã ở nơi chúng cần phải xuất hiện. Mọi thứ vẫn đang đi đúng kế hoạch, vô cùng suôn sẻ.
Nửa chặng đường đã được đi.
Việc còn lại..
Đành phải nhờ cậy vào phép màu lấp lánh, một thứ sẽ chỉ hiện diện phía sau cánh cổng phía cuối chân trời cao xa.
Đứng đối diện, Prius chẳng còn nghe thấy được bất cứ thứ gì trên thế gian này nữa. Mắt nhắm, kẻ phàm nhân đưa bước tiến vào lãnh địa của thần linh ngự trị. Cả gan thay, tên đó sẽ mang gì đến nơi đây chốn này đây? Sự hèn nhát của một kẻ chạy trốn định mệnh? Đôi bàn chân run rẩy của một kẻ thất bại? Hay là một trái tim vụn nát cầu xin sự lượng thứ và đồng cảm?
Không!
Khi cánh cổng mở ra, ánh quang soi rọi thân thể phàm nhân nơi trần thế.
Gió tới thổi tung lớp sương trắng chung quanh.
Con ngươi mở to, ánh lửa bập bùng.
Đầu lưỡi tan ra hương vị của bầu không khí ngỡ ngàng.
Vành tai nghe thấy rõ tiếng xôn xao ẩn náu trong hư không.
Rõ ràng là người quen với nhau, cớ sao lại không thể ngồi xuống uống với nhau một tách trà thơm?
Dù cho có là một người xa lạ đi nữa, cớ sao không thử lặng mình lắng nghe cõi lòng kẻ đối diện?
Mắt mở, đột ngột và mãnh liệt.
Đủ để kéo sập không gian linh thiêng hư ảo.
Prius đưa tay tới phía trước, chẳng cần tiếp xúc trực tiếp, chẳng cần dấn thân vào hiểm nguy và cũng chẳng cần phải nghiến răng cam chịu đau đớn nữa. Những đầu ngón tay nắm nhẹ, nhịp thở nhẹ bâng tan vào hơi lạnh lơ lửng, khóe môi mấp máy câu cửa miệng quen thuộc.
"Mày biết tao là ai mà.."
Cơn sóng năng lượng mang tới vô vàn sợi liên kết rời rạc, chúng tìm thấy nhau rồi lại bị những sợi liên kết khác tìm tới phá tung.
Prius có thể nhìn thấy tất cả quá trình ấy.
Lặp đi lặp lại.
Chúng cần một người dẫn đường.
Chúng cần một người che chở cho chúng.
Chúng sẽ không cần ai đó bắt chúng phải đi đường này hướng nọ.
Chúng không cần ai đó xuất hiện và trao cho chúng những cái ôm rỗng tuếch.
Chúng chẳng cần ai đó xuất hiện và cướp đi đặc quyền của một sự sống mơn mởn.
Đó là quyền quyết định.
Lý do Prius có mặt ở đây, cũng là vì hai từ ấy, nó quen thuộc với chính bản thân hơn anh nghĩ.
Anh ở đây là vì bản thân và cũng là vì những dòng chảy, anh kiếm tìm sự đồng điệu giữa anh và các sợi liên kết, sự hiện diện mà chính anh đã gọi tên chúng với cái nhìn công nhận sự sống hiện hữu.
U uất khiến anh quên mất sự thật ấy.
Mộng mị khiến anh đánh mất chính bản thân, anh gò ép, anh thô lỗ, cục cằn và ích kỷ với tri kỉ kế cận.
Tội lỗi tày trời.
Vết nhơ ngỡ chẳng thể gột rửa.
Liệu có còn cách để hàn gắn?
Chính Kako sẽ cho Prius câu trả lời.
Những đầu ngón tay khẽ xòe ra, Prius nín thở trong thời khắc toàn sức bình sinh nơi anh được đưa hết về phía trước. Như thể đắm mình xuống biển sâu, ý thức dù có mờ nhạt đến mức nào đi nữa, sức nặng đè nén lên khắp cơ thể chưa bao giờ phai nhạt.
Đó chính xác là những gì Prius cảm nhận được lúc này, nhưng anh không chống cự lại nó, không còn như vậy nữa.
Anh chỉ đơn giản là để cho những áp lực ấy.. đưa tiễn chính bản thân mình.
Anh tiến tới ngôi nhà trái tim, đưa tay gõ cửa trong sự chấp thuận, trong sự tự nhiên đến ngỡ ngàng.
Khi hai con tim đã hòa chung một nhịp.
Lửa đỏ cũng sẽ nguội lạnh mà tan vào những hạt tuyết.
Cỏ cây dẫu có gai nhọn vẫn bung nở tỏa hương chào đón nhà lữ hành phương xa.
Một rồi hai, những sợi liên kết được căn chỉnh sao cho thẳng hàng, thế gian như ngưng đọng chỉ để chứng kiến quá trình ấy. Chúng nối đuôi nhau, chúng dõi theo hơi ấm của một người bạn cũ, chúng tin tưởng vào ánh sáng soi đường chỉ lối đưa tiễn chúng ra khỏi vòng lặp khổ đau, chúng chấp nhận lời xin lỗi xuất phát từ tro tàn còn nguyên dư âm khói đen.
Nhịp thở bình ổn, Prius khẽ mỉm cười, mối quan hệ giữa hai bên ngỡ như quay lại những ngày tháng xưa cũ. Anh quay lại cơ thể tí hon, quay lại với nụ cười hồn nhiên cùng căn phòng đầy ắp những dòng chảy uốn lượn.
Sợi liên kết thực sự, sẽ không bao giờ chỉ đơn thuần là móc nối hay bám dính lấy nhau.
Chúng còn hơn cả vậy.
Tích tắc.
Cảnh tượng trước mắt Prius chìm xuống hư ảo biển sâu, vô vàn cơn sóng vồ vập tới ban đầu giờ phút này đều đã hòa mình vào thành một.
Hóa ra không phải do thời gian đã ngưng đọng, chính bản thân các dòng chảy đã tự ngưng đọng chính bản thân mình.
Bên trong chúng, những sợi liên kết nối đuôi nhau, kết lại thành vô vàn đường cong mềm mại. Chúng chạy dài, chúng phân nhánh, chúng tìm thấy đồng loại, chúng giang tay nắm lấy nhau, cùng đan lại thành một chuỗi sức mạnh bất khả xâm phạm.
Tựa như pho tượng tạc về cơn sóng cuộn tròn từ nơi chốn linh thiêng, được tạc bởi chính tay thần linh ẩn hiện.
Khung cảnh chỉ có Prius mới nhìn thấy được.
Là một món quà.
Cũng là một lời nguyền.
Những đầu ngón đưa tay tới, bâng khuâng lơ lửng, ve vuốt dòng chảy ánh sáng kề cận.
Khóe mũi hít tới, âm hưởng ngai ngải của những sinh vật sống.
Con ngươi đen nhánh xoáy lại sự hiện diện chẳng thể chối cãi, hạt bụi xanh lung linh như sao đêm kiều diễm.
Một lần nữa, chúng lả lướt giữa hư không ảm đạm, dẫn anh tới nơi quyền năng trú ngụ, trao cho anh quyền năng ngự trị. Kako co bóp cơ thể, phát ra thanh âm huyền ảo như thể muốn nói cho anh biết chúng đã chờ điều này từ lâu rồi.
Thế gian như thể chỉ còn mình anh với phép màu lung linh vậy.
Nhưng Prius hiểu rằng, khung cảnh đó sẽ không thể nào xuất hiện nếu anh làm chúng một mình. Đoạn, Prius ngẩng đầu lên, trong vô thức, anh muốn tìm kiếm bóng hình người phụ nữ đồng hành.
Zyra.
Cô vẫn đứng yên ở vị trí cũ, kề cận theo hướng bờ vai trái người thiếu niên, kề cận cơ thể khoang chứa trong suốt. Hai tay cô đưa lên áp vào bề mặt kính lạnh lẽo, cô đã làm việc của mình, sức trấn áp của cô bung tỏa khắp ngóc ngách, cộng hưởng với những sợi liên kết đã thành hình của Prius, chúng cứ thế hòa trộn với nhau, duy trì cả cường độ lẫn tính ổn định cần thiết.
Thành quả thu được.
Lớp năng lượng trên cơ thể chính anh ngày nào, chỉ còn cách cả hai vài thao tác đơn giản nữa mà thôi.
Và vì thế ngay khoảnh khắc này.. Prius sẽ muốn những dòng chảy ấy cuộn mình lại một lần nữa, anh muốn chúng bao bọc lấy xung quanh bề mặt khối kim loại từ bao giờ đã bị lãng quên.
Kako hẳn sẽ vui lòng thôi, dòng chảy của chúng giờ nằm trong tay người thiếu niên, anh thậm chí đã có thể cảm nhận và điều khiển được tất cả các dòng chảy Kako xuất hiện trong tầm mắt. Chỉ cần anh hít lấy một hơi thật sâu, chỉ cần anh nhẹ nhàng mở cho chúng một lối đi khác, cẩn trọng uốn nắn hình dạng của chúng, mọi thứ sẽ kết thúc mà thôi.
Nhưng thời điểm suy nghĩ ấy xuất hiện cũng là lúc mặt nước tâm trí anh thoáng dao động.
Anh tự hỏi bản thân rằng liệu anh có thực muốn như vậy hay không? Rằng liệu như vậy đã đủ hay chưa? Anh thực sự mong muốn điều gì? Một khối kim loại sơn màu lấp lánh? Tất nhiên là không rồi!
Thứ anh muốn, thứ mà dự án này hướng tới.. ngay từ đầu đã là lớp năng lượng bao bọc lấy cơ thể phàm trần. Một thứ sức mạnh có thể tái cấu trúc vật chủ, một thứ sức mạnh có thể nâng tâm trí lên tới cực hạn của hư ảo, một thứ sức mạnh vẫn còn quá bí ẩn với tất cả.
Nhưng bản chất của con người là như vậy.. càng ngăn cấm thì càng lấn tới, càng bí ẩn thì khát khao khai phá càng dữ dội, quyền năng lớn bấy nhiều thì tham vọng phình to theo bấy nhiêu.
Prius không phải ngoại lệ khi anh chìm đắm vào vẻ đẹp nơi ánh quang uốn lượn.
Anh để cho tham vọng nuốt lấy mình, anh trở lên vội vàng với viễn cảnh ước mong đứng trước cơ hội trở thành hiện thực. Anh không thể ngăn bản thân nghĩ đến việc tái hiện lại lớp năng lượng đã bao bọc toàn bộ cơ thể mình vào buổi xế chiều ngày hôm nào. Prius tin rằng với quyền năng được trao cùng với mối liên kết đã thêm bền chặt giữa mình và Kako, anh có thể kiểm soát được sức mạnh bí ẩn của hình hài ấy.
Giống như một cuộc báo thù vậy.
Không phải anh tò mò.
Cũng không phải Prius hoài nghi.
An toàn là chưa đủ, không còn thời gian để thử nghiệm.. anh không muốn như vậy, anh nhận ra bản thân không còn đủ kiên nhẫn nữa, mọi thứ sẽ vẫn lơ lửng nếu tiến độ thông thường vẫn được duy trì.
Prius cần phải tự mình trải nghiệm, ngay lúc này. Anh cần tự tạo ra ánh sáng của mình, tự tay anh sẽ đưa nó ra khỏi khói trắng mịt mù, hiên ngang tháo giỡ xiềng xích cho nó để rồi mỉm cười nhìn nó bung tỏa khắp mọi chốn.
Khát khao sục sôi ấy có lẽ đã làm rẽ nhánh cả con đường bằng phẳng lúc này, nó làm thay đổi cả quyết định sau cùng nơi người thiếu niên.
Nó cũng là lý do Prius quay sang nhìn Zyra thêm một lần nữa, chỉ để khiến đôi đồng tử đen nhánh chợt giãn nở ra một cách bất thường. Người phụ nữ ấy cười với anh, chẳng để tâm chút nào đến hơi thở hổn hển của bản thân, cũng chẳng chút phàn nàn nào được đưa ra với thái độ lưỡng lự từ đối tác kế bên. Cô nhìn anh như thể có thể nhìn thấu tâm can chàng thiếu niên.
"Cứ làm những gì nhóc muốn." Tiếng thì thầm tan vào hư không, câu trả lời của cô.
Khoảnh khắc ấy chỉ vừa kết thúc được ba giây, hư không lập tức đón nhận hơi thở phả ra chợt trở lên dữ dội. Prius đưa những đầu ngón tay cắt qua màn đêm, ở những giây cuối, anh ôm lấy lồng ngực chính mình, mắt nhắm và tâm trí sẵn sàng đón nhận dư âm mà lựa chọn phân nhánh dẫn lối tới.
Những dòng chảy Kako phía xa kia lắng nghe chỉ dẫn mà xoay chuyển quỹ đạo. Đích đến của chúng không còn là bề mặt kim loại lạnh lẽo nữa, chúng sẽ được thỏa ước mong được ôm lấy chủ nhân của mình và cảm nhận hơi ấm mà chúng sẽ chẳng bao giờ có được. Ngay cả chúng cũng chẳng có lấy một chút do dự, Prius nào đâu có thể khước từ ý chí mạnh mẽ ấy.
Nghi lễ linh thiêng mà chỉ chàng thiếu niên làm được.
Để rồi chính anh sẽ phải cắn răng chịu đựng khi da thịt của mình dần bị nuốt chửng bởi những dòng chảy năng lượng lấn tới. Anh sẽ chứng kiến cánh tay, khoang ngực rồi cả cơ thể của mình lần lượt biến dạng cùng với tâm trí méo mó của bản thân, bởi giờ đây nó đã hoàn toàn thuộc về một nơi xa vời mà anh thậm chí sẽ chẳng thể tượng tượng được hình hài thực sự của nó.
Dẫu vậy Prius chấp nhận rủi ro.
Chỉ là một chút tham vọng mà thôi.
Chỉ là một chút sợ hãi về một tương lai mịt mù mà thôi.
Một canh bạc chỉ để đổi lấy thêm hơi ấm của hy vọng.
Và khi quá trình ấy kết thúc, cảnh tượng ngày hôm nào đã được tái hiện lại trùng khớp đến đáng sợ.
Ánh sáng từ tứ trụ chung quanh dường như cũng bị thu hút, nó len lỏi vào khoảng không u tối, soi rọi sự trở lại đặc biệt.
Người thiếu niên bọc mình trong lớp ánh sáng trầm đục, từng đường viền cứng cáp đến hoàn hảo chạy trên cơ thể mà trước đó vài phút chỉ là da thịt phàm trần ẩn sau lớp vải yếu ớt. Không thấy rõ khuôn mặt của anh ta, chỉ có những hạt bụi năng lượng li ti giữa hư không. Sự cộng hưởng ấy đem đến sắc màu lung linh, tựa pho tượng được đúc lên từ kim cương và ma thuật vốn chỉ có thể xuất hiện trong trí tưởng tượng hay những truyền thuyết cổ xưa.
Thời gian không biết lần thứ bao nhiêu tưởng như đã ngưng đọng. Nó ngả mình trước vẻ đẹp ấy, một sự trở lại hẳn sẽ một lần nữa thay đổi tất cả, kể từ thời điểm này..
Những mảnh Kako méo mó rơi vãi, chỉ để lại một cơ thể thô cứng đang mất dần thăng bằng.
Ánh nhìn của người phụ nữ hoang tàn đằng xa.
Thêm một lần nữa, cô chứng kiến chàng thiếu niên gục xuống trước mắt mình.
Chỉ có điều, giờ phút ấy cô không còn đóng vai trò là người cứu giúp nữa.
Bởi lẽ nhánh đường do chính Prius tạo ra.
Đã không cho cô cơ hội làm điều đó nữa rồi..
Thời gian cho những thứ thuộc về lịch sử, khoảng không dành cho những thứ gọi là bước ngoặt của cả một cuộc hành trình dài.
Giờ thì không còn điều gì ngăn cản ta quay lại với mạch chính thống nữa.
Không còn mộng mị, không còn chuyển cảnh đột ngột hay góc nhìn xoay vòng. Chỉ có hiện tại.. chưa đủ đột ngột để gọi là chóng vánh nhưng cũng không đủ thoải mái để gọi tên sự thong dong. Ở giữa lằn ranh mong manh ấy, người thiếu niên an tọa bên trong một căn phòng bất kỳ, theo đúng lời chỉ định của Zyra.
Chiếc giường nhỏ, hệ thống bàn và tủ đơn sơ cùng mùi đất đá ngai ngải, nhìn kỹ hơn có thể thấy các đường ống dẫn liên quan đến lọc và cung cấp không khí chạy đồng bộ trên nền trần, thanh âm trầm đục của nó len lỏi cùng viên con thoi phát ánh sáng lơ lửng trên đầu. Nhờ một số thiết kế có chủ đích như vậy mà sự khác biệt bên dưới này so với mặt đất thường thức chỉ là sự thiếu vắng của ánh mặt trời và các cơn gió tự nhiên ghé qua mà thôi.
Khoảng lặng bình ổn.
Dẫu vậy thì Prius vẫn không thực sự cảm thấy thoải mái lắm, đây chắc chắn không phải là cảm xúc của một người kỹ sư vừa tìm được nơi chốn để phát huy hết tiềm năng của bản thân.
Nó mang hình dáng lo lắng nhiều hơn.
Nếu hai tiếng là khoảng cách giữa hiện thực và quá khứ gần thì hai phút kế tiếp là khoảng cách tương lai gần kề cận. Khi khoảnh khắc ấy đến, ô cửa trước mắt chàng thiếu niên sẽ mở ra, có trời biết điều gì sẽ chờ đón anh.
Kể cả với mớ ký ức và manh mối hiện hữu trong đầu, Prius cũng chưa dám ngó ngàng đến nó.
Tiếng thở dài.
Tay chống sát cằm.
Khóe tai lắng nghe nhịp tim ngắt quãng.
Sau sự cố chẳng biết là vô tình hay cố ý nữa, Zyra đã tiết lộ luôn thân phận thực sự của cô và cả của tổ chức ngầm dưới trướng cô.
"Cô là.. quạ?" Prius hỏi.
"Quạ đầu đàn mới đúng chứ." Zyra đáp, với một khuôn mặt đã lấy lại sự bình thản.
Còn Prius, mặt mũi anh vẫn tái mét, tay đưa tóm lấy lồng ngực, cố tìm kiếm thăng bằng khi cơ thể đã tạo được khoảng cách nhất định.
Lý do cho phản ứng đó của anh ư?
Quạ đen.
Loa đài nói cho anh nghe, những người dân quanh khu chợ bàn cho anh hay, anh biết tổ chức tội phạm này, không phải mới xuất hiện nhưng hoạt động của chúng gần đây trở nên dày đặc và dần được chú ý nhiều hơn. Mục tiêu của chúng đa phần là nhắm đến Kako.
Anh thậm chí còn cho rằng mình và lũ tội phạm ấy sẽ không bao giờ dính dáng đến nhau. Ấy vậy mà, trớ trêu thay, quả đúng là khói đen không lan đến anh, nhưng anh lại tự tìm đến nơi ngọn lửa rực cháy.
Lạc vào hang quái thú thì đương nhiên là sợ hãi rồi.
Nhưng Zyra đã nhanh chóng tỏ ra thiện ý, cô đã nhanh chóng giải thích lý do cho việc cô đeo lên tấm mặt nạ đó.
Nó là tàn dư của dự án tái sinh đơn phương vụn vỡ. Một thiếu nữ nghèo vừa đổ hết tiền bạc và tài nguyên vào dự án không thành, tâm lý u ám cùng cái bụng đói đã buộc Zyra phải lao ra đường tìm cách sinh tồn. Một kẻ vô gia cư vật vờ, đó là khởi đầu, cho đến khi khao khát tiếp tục dự án thúc đẩy Zyra làm những việc khác, những việc biến cô trở thành một kẻ ngoài vòng pháp luật.
Kể từ đó, căn hầm ẩn khuất, tấm mặt nạ và đồng đội mới bắt đầu hình thành. Song, Zyra dù không phủ nhận tội lỗi trong hành động của bản thân và tổ chức, nhưng đồng thời cô cũng khẳng định mọi thứ cô nhắm đến chỉ là Kako, không hơn không kém.
"Nơi đây không phải là do ta xây lên, chúng là công trình được ta tìm thấy cách đây nhiều năm, hoàn toàn bỏ trống, hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cảnh vệ hay chính quyền, một món quà hoàn hảo, việc của ta là sửa chữa và dùng nó theo cách của mình thôi."
Nói đến đấy, Zyra bước thêm vài bước nữa, tay đưa mắt dõi, bóng lưng cô thoáng chốc như hòa cùng với ánh sáng năng lượng, cô nói về không gian hầm ngầm ẩn khuất chung quanh.
"Khối hộp trung tâm được dựng lên bởi hệ thống bàn liền kề và thùng hàng ngổn ngang, ta chọn nó làm sảnh chính ở nơi này và cũng là nơi phần lớn các thí nghiệm được diễn ra. Còn nhìn ra xung quanh, nhóc có thể thấy những khoảng không cùng với rất nhiều ô cửa đính trên nền tường, tất cả chúng đều dẫn tới những căn phòng lớn nhỏ khác nhau, vừa đóng vai trò là không gian phòng ốc nghỉ ngơi khi cần, vừa đảm nhận vị trí trạm trung chuyển hay nơi thí nghiệm kín."
"Trạm trung chuyển? Vậy là?" Tiếng Prius chen vào với thắc mắc của mình.
"Đúng thế, nơi này không chỉ có mình ta, bên trên kia vẫn còn những ngôi nhà khác và đều có hệ thống hầm ngầm hướng về đây. Ban đầu chỉ là tình cờ chạm mặt nhưng càng về sau, khi càng có nhiều cuộc gặp mặt diễn ra, càng nhiều người biết đến sự tồn tại của hệ thống ngầm, ta đã đưa ra quyết định thành lập một hội nhóm kín."
Đó là cách duy nhất để cô và những người như cô có thể tiến bước, ít nhất thì theo lời của người phụ nữ ấy kể lại là vậy.
Câu chuyện ở nửa cuối ký ức kết ở lời mời nghỉ ngơi của Zyra, cô muốn có một quãng nghỉ cho chuỗi mộng ảo xoay vòng lắng xuống và cũng là để có thời gian cho những người khác trong dự án xuất hiện. Chúng là những thông tin cuối cùng và cũng là tất cả lý do cho sự hiện diện của Prius tại căn phòng lúc này.. cũng là nguyên nhân cho cảm giác không thoải mái ngọ nguậy bên trong chàng thiếu niên.
Dẫu sao, Prius cũng đâu còn nơi nào để đi.
Dẫu sao, Prius về thân phận hiện tại, cũng không khác gì Zyra và tổ chức của cô ta lắm.
Gã tội phạm vận giáp năng lượng.
Họ chắc hẳn gọi anh như vậy, loa đài kêu vang, lời truyền tai nghe, tiếng nguyền rủa phát tán, và rằng giờ này trên mặt đất, lệnh truy nã hẳn sẽ len lỏi mọi nơi, mọi ngóc ngách của khu vực.
Còn với anh..
Với cái bắt tay hai tiếng trước.
Vực sâu cũng không còn để anh quay đầu nữa.
Tích tắc..
"..."
Cộc.. Cộc..
"Nhóc sẵn sàng chưa?" Giọng nói sâu thẳm của người phụ nữ cất lên sau ô cửa.
"Ừm.." Câu đáp như có thể tan vào hư vô bất cứ lúc nào, Prius bấu víu lấy hơi thở vô định của bản thân mà đứng dậy.
Hít thở, vặn lưng, chân bước cùng với cánh tay vươn tới, ô cửa rộng mở ngay sau khi nhận được lực tác động vừa phải. Prius dấn thân trở lại khoảng không lớn của đại sảnh dưới lòng đất, nhịp tim không hiểu vì phấn khích hay lo lắng mà dồn dập liên hồi.
Cộp.
Với đôi giày tìm được đằng sau cửa tủ đơn sơ, Prius tạm loại bỏ được cảm giác lạnh lẽo khi phải tiếp xúc trực tiếp với nền đất thô cứng, anh cứ thế bước đi, đầu chẳng ngẩng lên lấy một lần.
Anh quay trở lại khu đại sảnh, quay lại với những dòng chảy mềm mại.
Anh bước tới đúng chỗ cũ của mình, nơi lúc này vẫn còn sự hiện diện của chiếc ghế xuất hiện trong những phân cảnh quá khứ trước đó.
Cộp..
Tiếng giày vang lên lần nữa, khoảng cách giữa hai sự kiện là quá ít, cảm giác thật kỳ quặc.
Trò đùa của thời gian hay sự trớ trêu của vận mệnh.
Cái nào cũng như nhau vào lúc này thôi.
Phía trước, hẳn vẫn sẽ là sự hiện diện quen thuộc của khoang chứa Kako, vẫn sẽ là khu trung tâm được thêu dệt lên bởi hệ thống bàn đồng nhất và vẫn sẽ là mái tóc xám bạc hoang tàn sẽ đưa đón người thiếu niên.
Prius quả thực đã nghĩ như vậy.
Cho đến khi.. tạp âm chung quanh bắt đầu xuất hiện.
Bộp bộp!
Tiếng vỗ tay thình lình xuất hiện chen vào khoảng lặng xung quanh.
Prius vô thức ngẩng đầu lên.
Thứ xuất hiện sau đó.
Con ngươi sâu hoắm mà nhìn vô thôi cũng đủ để hệ thống thần kinh kích hoạt trạng thái rùng mình. Khuôn mỏ nhọn hoắt mà giờ nhìn kĩ lại Prius mới phát hiện nó có xu hướng chĩa xuống bên dưới, như thể vầng trăng khuyết vậy.. theo một góc nhìn nào đó thì là vậy..
Đối diện, vẫn là khu trung tâm với cách bố trí rất có dụng ý.
Có tổng cộng sáu bóng người dàn hàng như chờ sẵn trước đó, Zyra đứng ở chính giữa, cô là người duy nhất không đeo mặt nạ. Còn lại, năm người, dáng người nhìn cứ na ná nhau, ai nấy đều giấu mình sau lớp bảo hộ hình Quạ mà dõi theo nhất cử nhất động của chàng lính mới. Riêng có một người ở góc bên trái khiến Prius để ý nhất, người đó để lộ đuôi tóc đỏ màu hoàng hôn của mình, nom bờ vai có vẻ là một cô gái, cũng là người nhìn ít sát khí nhất giữa bầy thú hoang.
Zyra có lẽ là người đưa ra phản ứng đầu tiên, cô lập tức vỗ tay theo từng nhịp như muốn kêu gọi mọi người xung quanh hưởng ứng. Cùng lúc, hai rồi ba rồi tất cả những người còn lại cũng đưa ra hành động tương tự, họ đồng loạt vỗ tay, thậm chí có người còn huýt sáo, dù Prius không thể nào hình dung được người đó làm bằng cách nào với tấm mặt nạ vẫn còn yên vị trên mặt.
Chớp mắt, cả bầu không gian trở lên sôi động và nhẹ nhõm hơn hẳn.
Prius nhìn về khung cảnh ấy.
Chút bất ngờ, cảm giác khá khác với những gì anh đã lo lắng về sự chào đón.
Chút hứng khởi, người thiếu niên lẻ bóng giờ như là trung tâm của mọi ánh nhìn. Anh sẽ có mọi thứ anh muốn ở nơi này, sẽ không còn ràng buộc hay thiếu thốn của con đường trước đây nữa. Cảm giác mọi thứ giờ mới bắt đầu, con đường mới, thực tại mới.. có lẽ giờ mới hiện hữu trước mắt anh.
Chỉ ngay sau đây thôi, khi loa đài của ai đó mang tới bung tỏa khắp nơi trốn ẩn khuất.
Bài ca của sự hứng khởi, giai điệu của một khởi đầu mới.
Đó là lúc nhánh đường in hằn dấu chân chẳng thể chối cãi.
* * *
Tiếng đàn nhịp nhàng..
Thời gian cứ thế trôi theo từng nốt từng nhịp nhạc.. cho đến khi những người nhận được lời hiệu triệu có mặt đầy đủ.
Tiếng trống đan xen..
Với lời hứa cung cấp toàn bộ không gian và tài nguyên của tổ chức, Prius hiểu rằng giờ phút này, rào cản lớn nhất ngăn cấm anh tiến xa hơn với những nghiên cứu Kako đã được giải quyết. Sự thiếu hụt tài nguyên của chính bản thân anh, nếu có sự thay đổi nào lớn nhất, thì đó hẳn phải là cảm giác được đắm mình vào giữa các luồng ánh sáng kiều diễm mà chẳng phải lo nghĩ gì nhiều.
Việc còn lại chỉ còn là những thứ thuộc về bản thân chàng thiếu niên mà thôi.
Khu đại sảnh rộng lớn cùng lúc đón nhận khoảng hai mươi bóng người xuất hiện, mỗi người đi kèm theo một chiếc ghế nhỏ phục vụ cho việc linh hoạt di chuyển. Dù có rộng lớn đấy mấy đi nữa, nếu tất cả cùng tụ lại một chỗ nhất định, chẳng nơi đâu có thể tránh khỏi cảm giác choáng ngợp ập đến. Không gian chung quanh lúc này không phải là ngoại lệ.
Đứng đối diện, Prius có chung thứ cảm giác ấy. Hai mươi nhân hai con mắt vô hồn ghim thẳng vào thân xác nhỏ bé trong thời khắc mớ lý thuyết bắt đầu len lỏi thực hiện nhiệm vụ của mình.
"Trước hết, ta cần hiểu rõ hơn về Kako.." Prius nói sau khi hít lấy một hơi thật sâu, anh đang làm điều mà bản thân quen thuộc nhất "Những gì ta biết về Kako là gì? Là nguồn năng lượng đã định hình lên quốc gia này đúng chứ? Mọi thứ đều được hoạt động dựa trên nền tảng là Kako, tất cả mọi thứ, từ đồng hồ treo tường, đèn đường, đài phát thanh.. cho đến những hệ thống phức tạp hơn như tàu ngầm vận chuyển hay hệ thống xa xỉ ở khu chính quyền, màng bọc bảo hộ trên bầu trời. Nó sinh ra khái niệm Kako tích hợp, nền tảng của thứ công nghệ đã gắn liền với chúng ta suốt bao thế hệ nay.."
Prius lặp lại gần như y hệt những gì anh đã nói trong buổi nói chuyện với Hotte trước đây. Về mặt câu từ, ý nghĩa cho đến mục đích sau cùng, mọi thứ đều giống hoàn toàn.
Kako.
Tức năng lượng.
Từ lâu, hai khái niệm này đã luôn đi chung với nhau.
Kako là năng lượng và năng lượng sẽ là Kako.
Thường được thấy dưới hình dạng dung dịch bên trong các khoang chứa, chúng tỏa ra thứ ánh sáng xanh trầm đục đặc trưng, thứ ánh sáng như đang ban phát sự sống xung quanh nó.
Theo những gì Zyra nói, mọi người có mặt ở đây đều đã từng cùng cô nghiên cứu về Kako rồi, dù kết quả không đi đến đâu nhưng ít nhất trong tư duy của họ đã không còn lạ lẫm với một góc nhìn khác về Kako nữa. Bám lấy xuất phát điểm thông thoáng ấy, người thiếu niên lúc này đã dấn thân vào giữa dòng người, kề cận với khoang chứa Kako linh thiêng, anh tiếp tục nối tiếp những câu từ của trước đó của mình.
"Kako bản chất là tập hợp từ vô vàn những sợi dây năng lượng liên kết với nhau. Tôi có thể nhìn thấy chúng, có thể mọi không thấy chúng, không sao cả, tất cả sẽ sớm thấy thôi."
Bảng mạch cùng vài nút bấm, thao tác nhìn có vẻ phức tạp bị Prius khuất phục trong nháy mắt. Kế đó, anh tìm kiếm đủ bốn ống thu dẫn nối từ tứ trụ Kako xung quanh, mục đích chắc hẳn là tìm cho chúng một người bạn liên kết rồi.
Cạch..
Thanh âm máy móc trở lên liền mạch với nhau vang lên đầy thỏa mãn, bốn ống dẫn đều đã ở đúng nơi, cần gạt nằm tách biệt được gạt xuống, kéo theo tạp âm trầm đục của hệ thống cỗ máy. Không cần phải tinh mắt hay sở hữu khả năng nhìn thấu được những dòng chảy năng lượng như Prius mới có thể quan sát, chuyển động của dung dịch Kako bắt đầu rời khỏi các thanh chứa, tuồn tới ống dẫn đi thẳng vào khoang rỗng trung tâm.
Tổng thể quá trình diễn ra trong gần tám phút, với tốc độ thuần thục của Prius, mọi thứ có vẻ đã hoàn tất, anh muốn cung cấp thêm tài nguyên cho thí nghiệm của mình.
"Nhờ có thứ này mà ta có thể thẳng thắn mà thừa nhận rằng, thứ năng lượng mà chúng ta gọi hay sử dụng hằng ngày chỉ là một trong những hình thù khác nhau của Kako mà thôi. Nói cách khác, khái niệm Kako tích hợp chỉ là sử dựng nguồn năng lượng phi thường này, để khởi động những thứ tầm thường khác. Kako hoàn toàn có thể làm được nhiều hơn thế."
Prius đã chuẩn bị đủ những thứ mình cần.
Kế tiếp, anh nhìn sang cạnh bên, đúng như anh đoán, có một khoang chứa nhỏ ở thân khoang chính.
Về kiến thức này hẳn anh phải cảm ơn mẹ và Hotte rất nhiều. Thiết kế cơ bản của mọi loại khoang chứa luôn có một nơi dùng để làm bình chứa chuyên dụng, tác dụng của nó là cho phép người sử dụng có thể trực tiếp quan sát hoặc nghiên cứu gần sát với dung dịch Kako. Không còn cần phải phức tạp hóa công đoạn với nắp khoang khổng lồ cùng chiều cao bất tiện đến từ thân khoang nữa.
Khoang chứa nhỏ bật ra từ bề mặt trong suốt, Kako theo đó tuồn tới chút ít, đủ đề Prius lặp lại những gì mà anh đã làm ở khu xưởng của Hotte.
Tích tắc.
Trước tất cả ánh nhìn chung quanh.
Prius đưa tay ngập vào Kako.
Tâm trí liền rơi vào chốn mộng mị.
Anh nhắm mắt, anh sẽ cảm nhận, anh biết chúng ở đó, những dòng chảy, anh đã ở đó với nó từ khi mới chỉ là một cậu bé.
Chúng ắt cũng hiểu.
Ai đang tiếp cận mình đúng không?
Tích tắc..
Ánh sáng bập bùng như lửa đỏ đêm trại.
Không gian như nín thở chứng kiến mọi thứ.
Mọi thứ đến nhanh hơn dự đoán.
Từng sợi năng lượng một được đôi bàn tay trần trụi nhẹ đưa, chúng chạm vào nhau, đan vào nhau, nối đuôi nhau, không chút phàn nàn, chúng cùng đưa nhau vào chuỗi liên kết ổn định. Giữa những dung dịch Kako rực sáng, một nhánh cây được tạo ra, thêm một lần nữa. Nó lơ lửng ở chính giữa, khẽ bập bùng như trái tim nhỏ, dường như trở thành một sinh vật sống.
Năng lượng vừa mới có hình dạng của riêng mình, pho tượng được đúc lên từ những sợi năng lượng tưởng chừng như vô hình.
Kako..
Có muốn hay không cũng không thể thay đổi sự thật rằng..
Đã thực sự được chàng trai ấy uốn nắn.
Chẳng mấy chốc, ngay cả Zyra và những người khác cũng nhìn thấy được những dòng chảy ánh sáng.. thứ vốn vô hình trước đó có vài giây.
Bầu không khí bị sự ngỡ ngàng làm cho im bặt, trong bối cảnh ấy, Prius chỉ hạ giọng nói nhỏ, ánh mắt vẫn chưa thể rời khỏi thứ ánh sáng đầy mê hoặc trước mắt.
"Đây mới chỉ là khởi đầu, về tiềm năng của Kako, về khả năng đặc biệt mà tôi may mắn có được, nhưng nhiêu đó chưa là gì, tôi và Zyra đã chứng kiến thứ còn tuyệt vời và quyền năng hơn rất nhiều." Nói đến đây thì Prius đưa mắt nhìn về Zyra, hai bên như thể cùng lúc xác nhận mọi thông tin ngổn ngang. "Bằng một cách nào đó, Kako có thể khuếch đại tầm ảnh hưởng của nó, bao bọc lấy một thứ nhất định, ban phát quyền năng cho chúng.. tôi là người đã trực tiếp tiếp đón nhận khoảnh khắc linh thiêng ấy. Tâm trí tôi chìm vào mộng mị, cơ thể tôi được cường hóa và những vết thương hay trang phục rách rưới đều được thêu dệt lại như chưa từng có gì xảy ra. Đó có lẽ là chìa khóa cho khát khao khai phá của tôi và cũng là câu trả lời cho dự án tái sinh của mọi người.."
Dứt lời, Prius bấy giờ mới rút tay ra khỏi khoang chứa, tạm thời mối liên kết của nhánh cây vẫn chưa gặp phải điều gì bất thường. Kể cả cho nó có lung lay và phát nổ ngay bây giờ đi nữa, công việc của anh và tất cả mọi người ở đây vẫn không thay đổi, thậm chí là còn được củng cố thêm gấp bội.
"Vì lẽ đó, mục tiêu đầu tiên của dự án lần này của tôi và mọi người, chính là làm sao để tái hiện lại hình dáng của Kako khi ấy!"
Prius đưa ra câu chốt cuối cùng.
Những tràng pháo tay lại tới trong ngắt quãng.
Trước khi màn trình diễn đầu tiên và lời ca mở đầu tiến đến điểm kết của mình, Zyra bước lên, sân khấu ánh quang chiếu rọi giờ thuộc về cô. Prius đã giới thiệu quan điểm và khả năng của mình với Kako, tất cả đều vô cùng mới mẻ với những người có mặt trong khu đại sảnh này, thậm chí nó còn có ích và đem đến độ hiệu quả gấp vạn lần hàng chục buổi họp của Zyra tổ chức trước đây, nơi mà cô chỉ toàn lảm nhảm những thứ mắc kẹt trong đầu, chẳng thể chứng minh, chẳng thể thực hiện hóa và cũng chẳng thể thiết lập một hình ảnh vững chắc..
Họ đi theo cô là bởi giữa hai bên có chung một mục tiêu.
Một mục tiêu mơ hồ.
Một niềm tin mơ hồ.
Cô không muốn họ phải thất vọng.
Cô không muốn chính bản thân mình phải thất vọng.
Zyra giữ nguyên dòng chảy suy nghĩ ấy trong thời khắc cô đưa tay tới gần hơn khoang chứa Kako, cô thu hẹp khoảng cách với nhánh cây Prius đã tạo ra trước đó, cô vẫn chưa có cơ hội để nói rõ hơn khả năng của bản thân.
Cả Layla và Prius đều có chung một khả năng là cảm nhận và điều khiển được dòng chảy Kako. Ngược lại, họ cũng có chung một khuyết điểm, họ không thể kiểm soát được độ ổn định của những dòng chảy Kako khi nó tiến vào trạng thái mới, vì lẽ đó mà gần như tất cả công trình nghiên cứu của cả hai đều gắn liền với những vụ nổ kéo dài bất tận.
Zyra thì khác.
Cô tuy không thể cảm nhận Kako, không thể tự mình thêu dệt được chúng, nhưng khi có ai đó cho thắp lên ánh sáng trước mắt cô, Zyra có thể duy trì được độ ổn định của chúng.
Bằng cách nào ư?
Đôi bàn tay chằng chịt băng gạc đưa ra.
Những dòng liên kết nơi nhánh cây thoáng dao động, có lẽ sắp đến lúc chúng đi đến giới hạn rồi. Khi khoảnh khắc ấy đến, mọi thứ dần trở nên trì trệ, mối liên kết tạo hình sẽ dần rời rạc và rụng xuống, từng chút một, chúng thấm ngược lại với những dòng chảy Kako không liên quan bên ngoài, gây ra sự hỗn loạn không thể chấp nhận được. Điểm kết của quá trình ấy luôn là vụ nổ để chấm dứt mọi khổ đau.
Zyra xuất hiện như lời ca dịu êm, xoa dịu tâm lý bất ổn của những dòng chảy, nhẹ nhàng đặt chúng lại tấm mền hư ảo, từ từ đưa chúng vào giấc ngủ thơ mộng, nơi chúng được nâng niu, được che chở, không còn bất an, không còn xung đột, mối liên kết khi ấy cứ thế bám lấy nhau như thể điều đó vốn là thường thức lơ lửng vậy.
Tất cả những gì cô làm chỉ là giơ bàn tay của mình tới kề cận.
Hít thở.
Cô để hơi ấm của chính bản thân làm điều nó cho là đúng.
Cô nhắm mắt lại, cô gửi gắm mong ước của bản thân tới, một nỗi niềm thấm đượm, một nỗi niềm mãnh liệt về hai từ hy vọng.
Chẳng có công thức hay cảm quan gì đặc biệt.
Cô chỉ đơn giản là người được chọn để thực hiện nhiệm vụ đặc biệt này.
Bởi ai? Bởi thứ gì?
Ai biết được đây?
Lơ lửng nghi vấn ấy hiện hữu cùng thời điểm những nốt nhạc vụt tắt.
Prius lặng im chứng kiến đôi bàn tay áp chế những sợi liên kết của người phụ nữ, hình ảnh buổi xế chiều hỗn loạn ùa tới trong giây lát trong tâm trí anh.
Zyra lặng im gặm nhấm những xúc cảm ngổn ngang rơi ra từ trái tim héo mòn nơi ngực trái.
Khu đại sảnh lặng im chứng kiến thời khắc phép màu hiện hữu.
Đó là cách mọi thứ bắt đầu.
Tích tắc..
Nếu để kể lại những gì đã diễn ra.
Chắc hẳn không có gì hợp lý hơn hai từ mộng mị vốn chẳng còn xa lạ gì nữa.
Thêm một chút lạc lối, sự thất bại, một chút suy tư, thêm thắt vào yếu tố bừng tỉnh song hành với xúc cảm uốn lượn.
Thời gian theo nhịp chuyển giao.
Sân khấu hẹn ngày quay trở lại.
Tiếng kêu inh ỏi của hệ thống hẹn giờ, bình mình còn chẳng thể len lỏi xuống nơi này.
Căn phòng riêng, tấm chăn gấp gọn.
Hơi lạnh cắn xé, khí thế hừng hực.
Khóe mi hé mở, con ngươi đen nhánh.
Vánh tai văng vẳng tiếng nhạc vang lên một góc khu vực.
Trong không gian ngổn ngang sắt vụn và đồ hàng, nhịp thở ngắt quãng cố gắng để duy trì sự ổn định.
Chàng thiếu niên vùi mình vào lớp khăn quấn đã sờn cũ, tâm trí ý thức rõ hơi lạnh len lỏi qua lớp áo choàng tối màu. Anh ngồi đó, trên bề mặt thùng hàng nhỏ, bên trong nó hẳn sẽ chứa những linh kiện này nọ, chắc chắn là hữu ích. Ít nhất là hiện tại, nó cũng có vai trò của riêng mình, thay thế chiếc ghế vừa bị làm cho tan chảy bởi dung dịch Kako.
Sai lầm của cô gái có búi tóc đỏ, người đang đứng trước mắt anh, mặt nạ đã bỏ xuống khi niềm tin nâng lên một bậc, liệu có đủ để gọi là sai lầm hay không? Tai nạn có, thất bại cũng có, không chắc chúng có cùng đề cập đến một ý hay không nữa.
Kích thích Kako bằng cách tăng áp lực đẩy của ống dẫn, với hy vọng phép màu sẽ được tạo ra, trước hết là với thứ gì đó không phải con người hay sinh vật sống. Xui xẻo thay, một vụ việc kinh hoàng đối với thế giới đồ vật đã diễn ra, chiến sĩ ghế ngã xuống trước áp lực gần sánh ngang với hỏa lực thực sự nơi họng súng.
Ai cũng bế tắc cả.
Đó là lý do bên trong căn phòng lạnh lẽo này, mọi người được yêu cầu tập hợp lại một chỗ.
Chúng ta dường như đang có một buổi tra khảo.
Không đúng.
Một buổi phỏng vấn.
Khá hơn rồi.
Một buổi phỏng vấn để chọn ra ý tưởng và sản phẩm ưu tú nhất.
Hoàn hảo.
Chủ đề.
Kako.
Mục tiêu.
Tái hiện những tinh túy cao vời.
Đôi đồng tử đen nhánh đảo quanh.
Một hàng dài nam thanh nữ tú, áo choàng đồng bộ, ghế xếp ngay ngắn, mặt ai cũng vui vẻ..
Vậy sao? Ngày đầu tiên thì quả đúng là vậy, nhưng giờ mọi thứ đã khác rồi, chẳng ai vui vẻ được ở trong căn phòng này đâu, tỉnh táo lên đi!
"Ừm.. Người tiếp theo."
Trong bầu không khí ảm đạm ấy, Prius cất tiếng gọi, chất giọng mệt mỏi pha lẫn với chút cay đắng, khí thế hừng hực chẳng biết bay biến từ lúc nào không hay.
Cùng lúc, anh hướng mắt về phía trước, anh dịu dàng nhìn nó, thứ ánh sáng màu lam âm trầm.
Anh để nó mơn trớn gò má ẩn hiện, ve vuốt làn da nhợt nhạt.
Khoang chứa Kako, cỡ trung bình.
Số lượng được trích ra để mọi người có thể tùy ý ứng dụng.
Người thiếu niên, cỡ trung bình.
Anh nhận nhiệm vụ quan sát và đánh giá toàn bộ những ý tưởng đưa tới.
Mọi người xung quanh, cỡ trung bình.
Họ đang vật lộn với bài toán khó nhất cuộc đời mình.
Rõ ràng là có thể nhìn ra được điểm chung, nhưng lại chẳng thể thấu hiểu nhau.
Người tiến đến tiếp theo là một cô gái tuổi trung niên, cô mỉm cười rồi bắt đầu nói về thuyết tâm linh cô học ngày trước, rằng biết đâu Kako sẽ hoạt động theo ý chúng ta nếu ta thờ phụng hoặc nhìn nó với một cái nhìn khác.
"..."
Người tiếp theo, một người đàn ông, anh ta mang đến một chiếc lồng chứa chứa một vài sinh vật thân mềm, người này nói ta có thể tiếp cận thông qua quá trình hiến tế.. lại là tâm linh sao?
"..."
Kế tiếp, một người lực lưỡng, anh ta đề xuất việc hấp thụ trực tiếp Kako vào người để đồng hóa, biết đâu có thể tạo ra điều bất ngờ. Nghe vừa khả thi vừa ngu ngốc, còn anh ta thi không đồng ý làm người thử nghiệm đầu tiên.
"..."
Người nữa, cô ấy cho rằng có thể Kako có thể phản ứng với một thứ gì đó để dẫn đến hiện tượng mà tất cả đang kiếm tìm, cuối cùng cũng có một thông tin hữu ích.. có điều đã năm mươi phút sau lời tuyên bố ấy, cô ta đã tự nhuộm đen mình một góc phòng với những thí nghiệm hóa học hắc ám..
".. Người ti.."
Vô thức, Prius chuẩn bị gọi người kế tiếp lên.
Nhưng đồng hồ đã quay như thể nó biết cách thao túng tâm lý người nhìn.
Năm tiếng trôi qua ngỡ như ba phút.
Hàng dài ứng cử viên giờ chỉ còn lại những chiếc ghế trống cùng những khuôn mặt bất lực lấp ló ngoài cửa.. tin vui là phần lớn trong số họ đã bỏ mặt nạ xuống, lý do hẳn vẫn như cũ.
Kết thúc rồi sao?
Họ đã sai..
Prius cũng sai..
Anh ước mình có thể làm đúng.
"Cảm ơn mọi người."
Buông lời cuối.
"Buổi phỏng vấn.. lần thứ năm sau năm ngày.. tạm kết thúc ở đây."
Căn phòng tích tắc trở nên trống rỗng, mọi người có lẽ đã được giải thoát khỏi bủa vây áp lực. Song, vẫn phải có người ở lại, mọi thứ chưa thể kết thúc.
Nghĩ đến đây, Prius tựa mình vào nền tường lạnh lẽo, mệt mỏi buông tiếng thở dài.
Thêm một tiếng nữa.
Anh đã ngồi đó, hoàn toàn lặng thinh.
Dù không phải là khung cảnh hay thứ cảm xúc mới mẻ gì, nhưng thật khó để có thể chấp nhận hay quen thân được với nó. Công sức của cả một quá trình, từ tờ mờ sáng những ngày đầu tiên cho đến tận giờ phút này, ứ đọng của những thử nghiệm lẫn nghiên cứu cứ bám lấy tâm trí anh.
Những ghi chú ngổn ngang, những mẩu giấy minh họa ý tưởng nằm lăn lóc dưới nền sàn lạnh lẽo và một mái tóc bù xù, chẳng đi đến đâu cả, chẳng có gì xảy ra cả.
Chống tay lên bề mặt bàn đầy rẫy những vết xước, Prius cố định nghĩa lại mọi thứ.
Anh đang ở khu xưởng.. không phải là khu xưởng chính thức.. càng không chắc lắm về sự hợp pháp.
Anh có một nơi để anh và mọi người có thể thoải mái phô diễn mọi thứ liên quan đến con người mình, một nơi hoàn hảo để gây dựng lên thứ gì đó thực sự đặc biệt.
Hoặc ít nhất thì nó đem đến cho mọi người sự an toàn.
Trước khi bắt đầu mọi thứ, Prius đã kể lại toàn bộ diễn biến sự việc "Kako đặc biệt" cho tất cả những người liên quan lắng nghe. Mọi thứ, từ việc anh ngã xuống bể Kako ra sao, góc nhìn của anh từ khi Kako tràn tới cho đến khi anh lạc mất bản thân mà gây ra náo loạn dưới ánh trăng chỉ vừa mới xuất hiện.
Câu chuyện của Zyra với Layla hẳn là tất cả đều đã rõ.
Nó là một lớp năng lượng bao bọc quanh một thứ vật chỉ định.
Kết hợp với những lời giải thích về cách các dòng chảy Kako hoạt động hôm trước, mọi thứ đều bắt đầu và kết thúc bằng mối liên kết. Nhiêu đó cơ sở chỉ để đổi lại những ý tưởng, dù mọi người đã rất nghiêm túc và cố gắng nhưng không có thứ gì thực sự khả thi cả..
Làm sao để tái hiện lại thứ sức mạnh ấy đây? Prius tự hỏi.
Tích tắc..
Thời gian theo nhịp biến chuyển.
Khóe mi khẽ dao động.
Tại sao anh lại phải đi cầu cứu sự hỗ trợ những người không có khả năng đặc biệt?
Theo dấu hiệu của chiếc đồng hồ dựng một góc ở căn phòng cá nhân, chỉ còn Prius và Zyra.
Họ là hai người duy nhất có thể tương tác được với Kako.
Mục tiêu là bao bọc Kako vào một thứ gì đó, để cho những sợi liên kết làm những gì mà tiềm năng bí ẩn bên trong chúng có thể.
Như cách tái sinh năm nào Zyra được chứng kiến.
Như khả năng cường hóa và sự sống ẩn chứa gây náo loạn trên cơ thể Prius.
Nếu như họ có thể hợp lực để tạo ra thứ gì đó ngay lúc này, mọi thứ đã không kéo dài đến như vậy, và rằng đã không có những ý tưởng ngổn ngang xuất hiện làm tất cả càng thêm bế tắc nữa.
Chàng thiếu niên gom nhặt ánh sáng, anh thêu dệt chúng.
Người phụ nữ hứng lấy, cô duy trì sự ổn định của chúng.
Bước đầu thành công.
Bước tiếp theo..
Chàng thiếu niên cố gắng mở rộng phạm vi kiểm soát, nắp khoang chứa mở rộng, mắt nhắm, những dòng chảy năng lượng cuộn trào, quy trình vẫn như mọi khi mà thôi. Song, thoáng chốc Kako trở lên hung dữ, chúng khước từ lời kêu gọi từ phía Prius, lần đầu tiên kể từ khi anh chàng biết đến khả năng của mình.
Người phụ nữ đưa tay tới cố gắng xoa dịu những sợi liên kết nóng nảy, dẫu vậy, chúng tỏ ra ương bướng khác thường. Chúng không mưu cầu hơi âm nơi Zyra, chúng chỉ muốn vùng vẫy mà bung tỏa, như thể chỉ để khẳng định vị thế bản thân, như thể không muốn phải tuân theo mệnh lệnh.
Và rồi..
BANG!
Thất bại tất yếu.
Chúng phát nổ..
Lý do lớn nhất khiến dự án ngày xưa cũ giữa Zyra và Layla thất bại là do khác biệt về mặt lý tưởng chứ không phải là do thực lực.
Lý do lớn nhất nhất khiến dự án hiện tại đang gặp nhiều khó khăn là do chênh lệch thực lực giữa hai thế hệ.
Prius chỉ mới nhận ra.. anh không thể điều khiển lượng lớn Kako và duy trì nó liên tục được, cũng như Zyra không thể kiểm soát được những dòng chảy bất ổn với quy mô lớn đến như vậy nếu như Prius không thể gom chúng lại cho cô.
Trên lý thuyết thì năng lực của hai người có sự bổ trợ hoàn hảo cho nhau.
Nhưng thực tế có vẻ không thuận lợi cho lắm.
"Bước đầu không ổn lắm nhỉ? Khá khác với những gì ta tưởng tượng." Zyra đưa ra lời bình, chung quanh chỉ vừa mới được dọn dẹp được phân nửa tàn dư của vụ nổ khi nãy.
"Rốt cuộc ngày đó mẹ tôi đã làm thế nào vậy?" Prius ngồi bệt xuống nền đất thô lạnh thêm một lần nữa, khóe môi gửi đi lời phàn nàn.
Cỗ máy được chế tác năm xưa hoạt động với những đường ống Kako tuồn vào bên trong dưới sự kiểm soát của cả Layla và Zyra. Qua đó, có một lỗ hổng nhỏ để bàn tay có thể tới và can thiệp vào quá trình điều khiển dòng chảy, phục vụ theo ý đồ khác nhau. Một mình Zyra gần như đã có thể kiểm soát được một lượng lớn Kako và liên tục duy trì trạng thái ấy.
Thành quả là dòng chảy Kako đã có thể thuận lợi bao bọc món đồ vật chỉ định.
Thành quả là lớp năng lượng bao bọc mà dự án lần này đang nhắm tới cứ như thế hiện diện.
"Không.. tình hình hiện tại thì tôi chỉ có thể làm được nhiêu đó thôi." Prius tỏ ra bi quan trong câu từ của bản thân.
Đó là một vấn đề lớn.
Điểm mạnh, điểm đặc biệt của Prius, khả năng kiểm soát những dòng chảy Kako.. giờ lại chính là điểm còn khuyết của anh.
"Nếu nhóc không thể, ta và mọi người cũng không thể."
Câu nói ấy có lẽ có nhiều sát thương hơn những gì Zyra nghĩ.
Song, thực tại thì vốn chẳng nhẹ nhàng với ai bao giờ, cô không né tránh chúng.
Ít nhất nó đủ để thuyết phục chàng thiếu niên tiếp tục dấn thân vào căn phòng phỏng vấn hắc ám ngoài kia.
Ít nhất nó cho anh biết bản thân cần phải làm gì kế tiếp khi đêm xuống.
Ít nhất thì thời gian vẫn sẽ tiếp tục trôi, nhanh đến mức ngỡ ngàng.
Tuần thứ hai kể từ khi dự án chính thức bắt đầu.
Tiếng người qua kẻ lại.
Căn phòng riêng, tấm chăn chưa gập, xúc cảm vội vã.
Những câu từ, những ý tưởng mới.
Bóng người xuất hiện rồi rời đi, có vài người nhiệt huyết, một số khác lại tỏ ra thiếu sức sống đến cùng cực.
Ánh sáng của năng lượng chứng kiến tất cả.
Con ngươi đen nhánh phản chiếu lại mọi thứ.
Những mẩu giấy ghi chép chằng chịt theo từng phút.
Căn phòng nhỏ phục vụ cho công cuộc cách mạng cũng dần trở nên hao gầy bởi liên tiếp những đợt công phá của thí nghiệm thất bại.
Tiến độ..
Hẳn là đang thăng tiến..
Đúng chứ?
Prius tự hỏi trong khoảnh khắc kim dài đồng hồ nói cho anh biết đã thêm một buổi đêm muộn nữa vừa cập bến.
Nó giơ tay chào, người thiếu niên chào lại, nó cười, anh thì chẳng cười nổi.
Anh đang làm gì cơ?
Đuôi tóc xám bạc kế bên, cô cũng sẽ giúp anh một tay vào những khung giờ như thế này, khi cô và một vài người khác kết thúc nhiệm vụ nào đó bên trên mặt đất.
Có hai lựa chọn.
Một là tiếp tục cố gắng làm chủ dòng chảy Kako.
Hai là thử sức với một góc nhìn khác, dựa trên những ghi chú ngổn ngang trên tay.
Prius chẳng chọn cái nào hết.
Anh làm cả hai.
Cái đầu tiên.
Khoang chứa Kako trước mắt, tay vươn tới, thiết bị thu phóng Kako linh hoạt thay đổi, đã đến lúc phục thù chưa đây?
Mấu chốt vấn đề là gì?
Prius tự hỏi.
Dòng chảy và mối liên kết.
Sự sống hư ảo.
Anh thực sự ước rằng mẹ anh tiết lộ cho anh điều gì đó, những ngày xưa cũ ấy, ước gì bản thân anh đã cất tiếng hỏi một cách dữ dội hơn.
Anh phải kiểm soát được nó.
Nhưng mẹ chẳng nói gì với anh cả.
Anh phải làm thế nào đây?
Khi càng cố kiểm soát thì đối phương lại càng kháng cự.
Mắt mở.
Trước khi Prius nhận ra, Zyra đã kéo anh ra khỏi phạm vị của vụ nổ.
Chớp mắt.
Dung dịch xanh lam vung vãi dưới nền sàn u uất.
Khung cảnh ấy còn lặp lại khoảng mười lần nữa trước khi ý chí và thể lực của chàng thiếu niên bị bào mòn đến cùng cực.
Còn lựa chọn thứ hai?
Mỗi ngày trôi qua là có thêm những ghi chú vào mẩu giấy.
Những ý tưởng của mọi người, một cách khác để thử tiếp cận đến Kako.
Prius thực sự đã tự mình hiện thực hóa từng thứ một.
Tâm linh, Prius đã lập đền thờ phụng, dâng hoa quả bánh trái theo yêu cầu, thực hiện nghi lễ như được chỉ bảo, cúi đầu trước thần linh hiện hữu.
HIến tế, Prius nhận lấy sinh vật thân mềm, đứng trước đền thờ và ánh lửa bập bùng, anh phải vừa thao tác vừa đọc bài thơ ca tụng sao?
Phản ứng hóa học, có ai dạy Prius những thứ này đâu cơ chứ, anh ủy thác nó cho người phụ nữ đã đưa ra đề xuất này thực hiện.. kết quả hy vọng sẽ không phải sự tận diệt của cả một đế chế ẩn dật.
Thậm chí Prius cũng đã suýt nữa thực sự hấp thụ trực tiếp Kako vào cơ thể trước khi bị Zyra ngăn lại những giây cuối.
Trong giấy có gì, miễn là có thể, Prius đều đã thử qua.
Ghi chép cuối cùng.
Kết quả.. không mấy khả quan.
Mọi thứ chỉ thực sự có kết quả khi Prius hạ quyết tâm thử tái hiện lại gần như trọn vẹn vụ tai nạn của bản thân ngày hôm nào, anh hy vọng có thể tìm ra lời giải nhờ vào chính những gì đã diễn ra khi ấy.
Dựa trên ký ức mơ hồ, dường như thứ gây ra hiện tượng đông cứng năng lượng trên người anh và toàn bộ khoang chứa là do hoạt động bất thường của những đầu ống thu dẫn. Chính lực đẩy của nó đã khống chế và đẩy Prius về sát bề mặt kính trong suốt và dường như cũng chính áp lực ấy đã gây ra hiện tượng chẳng thể giải thích.
Khoang chứa đầu tiên nhanh chóng được lấp đầy bởi dòng chảy đậm đặc của Kako. Công suất các ống thu dẫn được vặn tối đa và Prius để số Kako còn lại được đưa vào hệt như cái cách chúng đã làm vào ngày hôm đó.
Prius lùi ra đằng sau, anh cố quan sát từng chuyển động một của các dòng chảy. Năng lượng tuôn ra, chúng chạm vào nhau, hòa vào nhau trước khi lực đẩy dồn chúng lại một cách thô bạo như thể muốn chia rẽ mối quan hệ chỉ vừa mới chớm nở. Cứ như vậy, chỉ có số ít những sợi liên kết gượng ép tìm thấy điểm kết nối để rồi vỡ tan ra ngay sau đó.
Dẫu vậy..
Bất ngờ thay..
Kết quả sau cùng, các sợi năng lượng dường như đều tìm được mối liên kết cho riêng mình, chúng bám dính vào nhau chính nhờ sự thô bạo của áp lực lớn đẩy tới. Chúng dồn lại, bám chặt hơn và bằng cách nào đó, trở lên cứng rắn.
Đó chính xác là những gì Prius đang cần.
Một phần của lớp năng lượng bao bọc anh đang tìm kiếm.
Nhưng chỉ ngay sau đó.
Chúng vỡ vụn.
Cứ thế.
Lặp đi lặp lại.
Kết luận đưa ra.
Prius hiểu rằng có thể lấy cơ chế cưỡng ép dựa trên lực đẩy đó để khắc phục một nửa điểm còn thiếu của bản thân hiện tại. Nếu bám theo công thức cỗ máy ngày xưa cũ của mẹ và Zyra, Prius không thể tự mình điều hướng lẫn áp chế một lượng lớn dòng chảy Kako được. Nhưng nếu như có một cỗ máy khác thay anh làm phần việc điều hướng thì sao? Những dòng chảy sẽ được đưa về một điểm, tụ họp lại với nhau, việc còn lại của Prius khi ấy sẽ chỉ còn là kiểm soát những gì được đưa tới, đảm bảo nó vây quanh lấy vật chỉ định.
Vậy thì tại sao ngày hôm ấy chúng có thể tự mình vây quanh lấy anh?
Prius không thể trả lời.
Ít nhất là vào lúc này.
Suy nghĩ ấy lướt qua trong thời khắc có thể coi là bước ngoặt của dự án.
Cho đến khi thời gian tiếp tục biến chuyển.
Tích tắc..
Đồng hồ xoay vòng.
Những ngày kế tiếp.
Lại tới và đi.
Như gió và những tia nắng lướt qua thế gian.
Căn phòng cá nhân, các vết nứt do thử nghiệm Kako bắt đầu xuất hiện, chăn màn lộn xộn cùng khuôn mặt bắt đầu nhợt nhạt dần và đôi chân có chút nặng nề.
Prius bắt đầu những tuần thứ ba của dự án với bối cảnh và diện mạo mới như vậy. Dẫu thế, chung quanh có vẻ vẫn thích lặp lại vòng xoáy xưa cũ hơn.
Những buổi họp bàn cùng các thành viên, mẩu giấy và ngổn ngang câu từ chồng chéo.
Những buổi tập luyện cùng Zyra, song song với những thử nghiệm chọn lọc từ những ý tưởng thu thập được.
Những khoảnh khắc một mình với những dày vò ngổn ngang, tiếng động cơ, vô vàn dung dịch Kako ứ đọng một chỗ, chàng thiếu niên cố gắng tìm cách để có thể kiểm soát chúng.. kết quả đem tới chỉ là những vụ nổ và thêm vài đêm mất ngủ nữa.
Lăn lộn bò toài bởi sự bế tắc, liệu đến bao giờ mới kết thúc?
Đôi khi Prius tự hỏi rốt cuộc bản thân mình đang làm gì, những buổi họp chỉ càng khiến anh thêm đau đầu và tức giận.
Mọi thứ vẫn chẳng thay đổi là mấy sau phát hiện có thể coi là bước ngoặt.
Cho đến khi Prius tự đưa ra một bước ngoặt khác.
Khu trung tâm giờ đã thưa thớt người đến dự hơn.
Những chiếc ghế xếp thành hình tròn, bóng người đan xen và những con mắt dõi theo một chiếc ghế duy nhất, nơi ấy là vị trí của Prius. Chàng thiếu niên đứng ở đó, anh chỉ tay lên bầu trời đất đá, tầm nhìn đưa xa xăm, anh chia sẻ những gì đang lơ lửng bên trong tâm trí mình.
Những giấc mơ mang theo nỗi ám ảnh về những mối liên kết xa vời.
Những hình ảnh hư ảo vắt chéo ngang dọc trước mắt, chúng lơ lửng trong tâm trí Prius, một rồi hai, nhiều hơn, hàng chục, hàng trăm sợi dây năng lượng xuất hiện.
Ban đầu chúng liên kết với nhau, thêu dệt bầu trời đêm bằng ánh sáng của mình, kiều diễm và say nồng. Nửa sau, chúng gãy vụn, đổ sụp xuống cùng u uất tối đen, ngụp lặn trong sự hỗn loạn.
Cơ chế của hệ thống ống thu dẫn của khoang chứa có thể khắc phục nỗi ám ảnh ấy.
Nguyên lý hoạt động của dòng chảy Kako không nằm ở cường lực hay tác động vật lý đơn thuần, chưa bao giờ là như vậy.. dẫu thế, ta có thể nhờ cậy sự trợ giúp của chúng để tiến tới gần hơn đích đến ẩn sau lớp sương mù dày đặc.
Và vì lẽ đó..
Việc còn lại bây giờ..
Một nửa khuyết điểm còn lại của Prius.
Là việc của cá nhân anh mà thôi.
"..."
Đêm lại tới.
Prius ngồi nhìn chằm chằm vào Kako, anh vẫn có thể cảm nhận những dòng chảy, anh thấy nó cuộn mình xoay vòng, nhưng nếu anh đưa tay tới, nó sẽ vỡ vụn.
Chân bước lòng vòng, mọi thứ chưa đủ, anh cần một điều gì đó để thực sự có thể kiểm soát được một lượng lớn Kako điên cuồng trong một khắc ấy.
Gần lắm rồi.
Anh đã có gần như mọi thứ mình cần, chỉ trong có vài khoảnh khắc chóng vánh.
Tài nguyên, người hỗ trợ, không gian thí nghiệm hay thậm chí là nơi trú ẩn, sự tự do hay bất cứ thứ gì khác bản thân có thể nghĩ ra, Prius đều không thiếu.
Chỉ một bước nữa thôi.
Một thứ gì đó.
Khác biệt.
Một thứ gì đó.
Có thể đưa anh đi xa hơn chính anh của hiện tại.
Để có thể chạm tới những thứ lớn lao hơn.
"..."
Con ngươi đen nhánh đột nhiên mở ra thật to.
Người thiếu niên vô thức quay lưng lại.
Khóe môi khô chợt tự mình bóc tách.
Ánh sáng năng lượng mờ ảo.
Khu trung tâm đại sảnh, hai chiếc ghế đối diện, người thiếu niên và một người thiếu nữ. Trước khi Prius kịp nhận ra, anh đã bị thu hút bởi người con gái trước tầm mắt rồi.
Dưới ánh sáng mờ ảo, đuôi tóc đỏ được búi gọn phía sau từ từ rụng rơi, nó vương xuống khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng chất chứa nét kiên định, khóe môi mím chặt, con ngươi phản chiếu lại hình ảnh người thiếu niên mang màu đỏ của buổi hoàng hôn.
Người con gái đem đến cảm giác áp đảo nhưng cũng yên bình, như chính ngoại hình của cô vậy.
"Chỉ còn mỗi tôi với cậu thôi nhỉ?" Sau khi đã chắc chắn mái tóc xõa của mình đã được căn chỉnh ưng ý, cô gái cất tiếng như nuốt trọn cả bầu không gian chung quanh.
Buổi thảo luận không còn ai nữa.
Chính Prius đã nói rằng đã không còn ai phải chịu đựng chuỗi ngày kinh hoàng ấy nữa.
Nhưng hôm nay anh vẫn có mặt.
Cùng với một người nữa.
Tên cô là Lasy.
Ít nhất thì đó là những gì cô gái ấy giới thiệu.
Là một trong những người có những ý tưởng khá kỳ quặc trong những buổi thu hồi ý kiến đã qua, Prius chắc chắn nhớ rất rõ cô nàng đã làm tan chảy một vài thứ trong ngày đầu tiên hai bên làm việc..
"Hôm nay cô vẫn đến sao?"
"Không ai trả lời lại một câu hỏi bằng một câu hỏi khác đâu."
"À.. ừm.. tôi xin lỗi."
"Kệ đi, dù sao thì tôi cũng không thực sự có việc gì để làm."
"Nghe câu đó với từ một thành viên thuộc tổ chức tội phạm có hơi.."
"Ý cậu là sao?"
".. Thì đó, chẳng phải cô hay Zyra, mọi người nữa, đều phải có một mục tiêu gì đó mới cùng nhau tụ tập ở đây chứ? Tôi biết lý do của Zyra, cô bảo mọi người có chung lý tưởng với cô ấy.. vì vậy thật lạ khi tôi nghe cô nói gì đó mông lung như không có gì để làm."
"Thì tôi không có gì để làm thật mà?"
"Không.. ý tôi là.."
"Tôi hiểu.. dẫu sao, tôi có chút khác biệt. Tôi không thực sự quan tâm đến thứ Kako cậu đang theo đuổi đâu, cũng chẳng mong muốn thứ tái sinh gì đó như Zyra và mọi người chung quanh.. tôi có lẽ chỉ đơn giản là muốn có một nơi để được sống tiếp mà thôi."
"..."
Cuộc hội thoại dài hơi cuối cùng cũng đi đến điểm kết, một lần nữa là do cuống họng Prius đã chẳng thể thoát khỏi trạng thái nghẽn tắc.
Không biết đã bao lâu rồi anh mới có một buổi nói chuyện thực sự như vậy.
Sự khó hiểu lảng vảng trong tâm trí anh lúc này dành cho người con gái tên Lasy trước mắt, hẳn cũng là dành cho tổ chức Quạ anh đang dấn thân.
Anh nói như thể anh hiểu hết mọi thứ vậy.
Anh ở đây vì những tiềm năng về Kako đã được mở ra và anh đang dốc sức để đạt được điều đó.
Anh muốn tái hiện lại phép màu ngày nào.
Còn những người khác?
Anh liệu có thực sự biết họ đang làm gì không?
Anh có thực sự biết họ đang thực sự mong muốn điều gì không?
"Mọi thứ vẫn thuận lợi chứ?" Tiếng Lasy cất lên cắt ngang dòng chảy hoài nghi. "Nom cậu có vẻ đang gặp khó khăn."
"Tôi không chắc lắm." Tiếng Prius trả lời trong mụ mị. "Chỉ là tôi còn thiếu một chút.. chỉ một chút nữa thôi, để đạt được thành quả cuối cùng."
"Vậy là cậu đang gặp khó khăn rồi đấy."
"Nếu vậy thì!" Prius chợt kích động, anh rướn người gặng hỏi người con gái đối diện. "Nếu là cô, khi ở trong trường hợp của tôi, cô sẽ làm gì? Cô sẽ nghĩ đến điều gì để giải quyết vấn đề?"
"Tôi sẽ quay về những thứ cơ bản nhất của vấn đề và của chính bản thân, như kiểu ngoái đầu nhìn lại vậy, đừng bỏ sót điều gì." - Không chút chần chừ, Lasy đáp lại ngay tắp lự, đôi đồng tử không có lấy một giây dao động.
".. Sao cô có thể trả lời nhanh vậy chứ?" Ngỡ ngàng, Prius tỏ ra hoài nghi.
"Bởi tôi biết cậu sẽ hỏi."
"Hả?"
Tầm nhìn chuyển dịch.
Người con gái với mái tóc ánh đỏ đã đứng lên tự bao giờ, cô tiến đến kế sát Prius, cô để ánh hoàng hôn của bản thân mơn trớn lấy con ngươi đen nhánh.
"Đó là lý do tôi có mặt ở đây mà.."
Dứt lời.
Cô chạm vào bả vai Prius, cánh tay mảnh khảnh nhưng ẩn chứa nội lực khó tin, chúng thổi bay thăng bằng của anh trước khi đẩy anh ngã xuống hư ảo sâu thẳm.
Để rồi, khi người thiếu niên thức giấc, không gian xung quanh đã thay đổi.
Chớp mắt.
Tâm trí Prius như bừng tỉnh.
Anh quay trở lại nhà của mình.
Căn nhà tách biệt và đơn độc.
Cánh cửa xanh lục đã phai màu.
Nơi những hạt tuyết sẽ chỉ có thể ngắm nhìn anh từ bên ngoài.
Nhà cửa thiết kế hoàn toàn không có vách ngăn, màu sắc đơn sơ một màu xám ảm đạm. Gian bếp, khối hộp kim loại, chiếc giường lẻ bóng, chẳng có thứ gì thay đổi cả, mọi thứ vẫn vẹn nguyên như hồi ức lơ lửng vậy.
Tiến thêm một bước nữa, tiếng nền sàn kêu lên kẽo cọt đầy hoài niệm, ánh mắt hướng về phía trước, một chặng đường đủ dài để khiến ô cửa dẫn lối ký ức trở lên mộng mị.
Tiếng bản lề cửa hé mở.
Chàng thiếu niên thu mình vào khe hở nhỏ.
Cầu thang thô cứng.
Bên dưới..
Là một không gian cỡ vừa, cấu tạo gạch đá khiến cả tông màu và không khí ở đây khá lạnh.
Bước chân..
Có một con đường trống trước khi đi vào bên trong, phía trước, ô cửa mở ra, căn phòng thí nghiệm ngổn ngang. Thứ mùi ngai ngái của kim loại hòa cùng hơi lạnh càng khiến chúng trở lên bành trướng.
Dừng bước..
Bóng đèn nhỏ treo giữa nền trần, nó hoạt động bằng những giọt năng lượng cuối cùng, chàng trai gạt công tắc, ánh sáng tới đủ để không ai phải mò mẫm trong tiềm thức nữa.
Khoảnh khắc tới sau đó.. chỉ có thể miêu tả bằng hai từ ngỡ ngàng.
Con ngươi đen nhánh mở ra thật to.
Ở nơi khu xưởng xưa cũ, bóng hình ngày nào hiện hữu như thể thời gian chưa từng lấy đi của ai bất cứ điều gì.
Khuôn mặt người phụ nữ ẩn hiện sau hương khói trắng bông.
Len lỏi giữa những dòng chảy năng lượng nơi những đầu ngón tay uyển chuyển.
Có những thứ chưa bao giờ thay đổi.
Prius gặp lại mẹ.
Giữa nơi chốn nửa thực nửa ảo.
Dẫu vậy, anh có thể nghe thấy rất rõ, bằng vành tai nhỏ bé của mình.
Lời nói cất lên, chân thực hơn bất cứ bầu trời xanh nào anh từng chứng kiến.
Chúng tới, trong veo tựa tiếng chuông gió những ngày mùa hạ.
"Prius.. con không thể gượng ép bất cứ thứ gì theo ý mình đâu."
Gió từ đâu thổi tới, mọi thứ mờ đi trong thoáng chốc.
Trước khi Prius kịp nhận ra, những dòng chảy năng lượng đã uốn lượn quanh tầm mắt anh. Chúng ở đó, mơn trớn cơ thể gầy guộc, âu yếm khoang ngực vụn rỗng, đùa vui với tâm trí phức tạp nơi người thiếu niên.
Cảm giác như được sống lại những tháng ngày trẻ thơ đã theo gió mà phai nhạt.
Cảm giác như thể được quay lại với những xúc cảm hồn nhiên đã bị vòng xoáy của lửa đỏ nhấn chìm vào quên lãng.
Prius gặm nhấm lấy tất cả dư vị ấy, hơi lạnh tan ra nơi đầu lưỡi trong thời khắc anh thấy cơ thể mình bị khóa chặt lại bởi những sợi xích hư ảo.
Chúng xuất hiện, theo mệnh lệnh của kẻ trị vì chốn này.
Cùng lúc đó, kế bên vai trái, đôi bàn tay trong suốt vươn tới, bóng người mơ hồ xuất hiện rung lắc theo những sợi tóc ẩn hiện.
Không chút hơi ấm.
Không chút cảm giác.
Không chút sự sống.
Ngay cả khuôn mặt bà cũng đã bị thứ khói trắng kia che khuất.
Prius nhìn mẹ mình qua đôi đồng tử yếu ớt.
"Mẹ?" Anh cất tiếng giữa băng giá tê dại.
"Con có nghe mẹ nói không, Prius?" Bà đáp lại, vô hồn nhưng lại dịu êm đến kỳ lạ. "Những lời căn dặn dưới bóng đèn này.. liệu con còn nhớ?"
"..."
Dứt lời, những đầu ngón tay bà đưa lên giữa hư không, nó khẽ xòe ra.
Tích tắc.
Không gian xoay chuyển.
Những dòng chảy Kako ồ ạt lao tới, chúng nhốn nháo chồng chéo lên nhau mà cuộn lại thành một khối năng lượng khổng lồ. Ngỡ như lũ cá đói sau lồng kính trong suốt, chúng lắng nghe bản năng mách bảo, chúng chấp nhận theo dấu số phận mà mộng mị khắc ghi lên tâm trí chúng.
Hai giây sau, cái búng tay nhẹ.
Vòng xoáy năng lượng tan ra, chúng bung tỏa khắp ngóc ngách, chúng giang tay thật rộng trong thời khắc những sợi liên kết tách rời.. chúng vỡ vụn giữa hư không, thật đẹp mà cũng thật rùng mình.
"Phải làm sao.. để con có thể làm được như mẹ đây?" Lặng thinh, Prius nuốt xuống mọi hoài nghi cắn xé mà cất tiếng hỏi.
Đáp lại, thật may mắn là một câu trả lời.
Một câu trả lời anh đã mong đợi từ rất lâu rồi.
Một câu trả lời đơn giản đến ngờ nghệch.
"Mối liên kết không chỉ là giữa dòng chảy với dòng chảy.. con cần phải để ý tới cả mối liên kết giữa con và chúng nữa."
"Hơ.."
Lơ lửng, cơ thể Prius chợt nhẹ bâng giữa hư không.
Xiềng xích buông tha cho anh.
Băng giá ân xá cho anh.
Chung quanh giờ chỉ còn lại hơi ấm ôm lấy một tâm trí đã thức tỉnh.
Vành tai nhỏ lắng nghe tiếng gọi vang vọng.
Người con gái tên Lasy, lời khuyên hãy nhìn về những thứ cơ bản của cô.
Cái ngoái đầu, hình bóng xưa cũ chốn xưa, lời căn dặn ngỡ như đã ngủ yên, mẹ đem nó tới cho anh.
Câu trả lời cho màn đêm u uất, anh hẳn đã nắm lấy nó thật chặt.
Thời khắc mà hư ảo tan dần, anh hiểu rằng mình sẽ không cần phải nói lời chia tay.
Bởi mẹ sẽ luôn ở đó, bên trong căn hầm nhỏ.
Bà sẽ luôn chờ đợi anh quay lại, anh biết điều đó.
Anh sẽ khiến bà tự hào về mình.
"..."
Chân chạm đất.
Hơi thở bình ổn.
Con ngươi đen mở ra trong thời khắc thực tại quay trở lại.
Ánh sáng từ khoang chứa năng lượng, khu đại sảnh quen thuộc, bóng người bập bùng như đốm lửa giữa khu rừng đêm.
Vành tai nhỏ bé lặng lẽ lắng nghe những lời thì thào kế bên.
"Nhóc đã sẵn sàng rồi chứ?"
Zyra cất tiếng, mắt không rời chàng thiếu niên dù chỉ một giây, cô mưu cầu một lời đáp có thể cho cô thêm sức mạnh trong thời khắc này.
"Như thể cả đời tôi đến giờ là dành cho lúc này, cô Zyra."
Khóe môi khẽ cong lên, Prius đưa ra câu trả lời, sự tự tin lúc này đâu chỉ đến từ mỗi mình anh. Nó là khuôn hình được đúc lên từ sự đồng hành của tất cả mọi người ở nơi này, thêm một chút lạc lối, sự thất bại, một chút suy tư, thêm thắt vào yếu tố bừng tỉnh song hành với xúc cảm uốn lượn nơi hư ảo.
Tất cả, như đã nói..
Chỉ là để dành cho thời khắc này.
Khoang chứa rỗng đặt ở nơi trung tâm, bên trong nó là một khối kim loại cỡ trung bình, nó là vật sẽ được đưa ra kiểm chứng phép màu ngày hôm nay. Những đường ống dẫn đính trên bề mặt kính trong suốt, chúng đã sẵn sàng để đưa tiễn Kako từ một khoang chứa khác sang, với một tốc độ mà chính tay Prius sẽ căn chỉnh.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Zyra bước tới gần sát bề mặt khoang chứa, cô đưa mắt nhìn nhanh Prius một lần nữa.
Lấy đó làm tín hiệu, Prius gật đầu, đồng thời cũng tiến tới vị trí của mình. Những đầu ngón tay vươn ra, cần gạt nằm tách biệt được gạt xuống, kéo theo tạp âm trầm đục xé toạc không gian nãy giờ vẫn lắng mình đợi chờ.
Tần suất được đẩy lên tối đa ngay từ giây đầu tiên.
Thanh âm máy móc trở lên liền mạch với nhau vang lên đầy thỏa mãn, các ống dẫn đều đã ở đúng nơi, mọi thứ đang hoạt động. Không cần phải tinh mắt hay sở hữu khả năng nhìn thấu được những dòng chảy năng lượng như Prius để có thể quan sát, chuyển động của dung dịch Kako bắt đầu rời khỏi các thanh chứa, tuồn tới ống dẫn đi thẳng vào khoang rỗng trung tâm.
Khác với cách hoạt động khi xưa của Layla và Zyra, khi mẹ anh sẽ là người trực tiếp đảm nhận việc điều hướng các dòng chảy và kết nhánh các sợi liên kết, ở điểm kết, tự tay bà sẽ bao bọc và thêu dệt tất cả những thứ đó quanh vật chỉ định. Chúng là việc mà Prius ở thời điểm hiện tại chưa thể làm, đó là lý do cho việc anh quyết định nhờ cậy tác động vật lý của hệ thống thu dẫn nơi các đường ống và ngổn ngang máy móc.
Dòng suy nghĩ cắt ngang, cùng thời điểm, các đợt sóng cuộn hung bạo của dung dịch năng lượng đang nhấn chìm khối kim loại đơn độc phía sau tấm nền trong suốt. Thân thể bóng ánh kim dần bị áp đảo và chịu lùi dần về phía một góc khoang chứa, nơi tận cùng của không gian.
Chớp mắt.
Prius nhìn về nơi ấy, vô vàn các sợi liên kết bám dính rồi lại gãy vụn, ít nhất thì chúng cũng đã ở nơi chúng cần phải xuất hiện. Mọi thứ vẫn đang đi đúng kế hoạch, vô cùng suôn sẻ.
Nửa chặng đường đã được đi.
Việc còn lại..
Đành phải nhờ cậy vào phép màu lấp lánh, một thứ sẽ chỉ hiện diện phía sau cánh cổng phía cuối chân trời cao xa.
Đứng đối diện, Prius chẳng còn nghe thấy được bất cứ thứ gì trên thế gian này nữa. Mắt nhắm, kẻ phàm nhân đưa bước tiến vào lãnh địa của thần linh ngự trị. Cả gan thay, tên đó sẽ mang gì đến nơi đây chốn này đây? Sự hèn nhát của một kẻ chạy trốn định mệnh? Đôi bàn chân run rẩy của một kẻ thất bại? Hay là một trái tim vụn nát cầu xin sự lượng thứ và đồng cảm?
Không!
Khi cánh cổng mở ra, ánh quang soi rọi thân thể phàm nhân nơi trần thế.
Gió tới thổi tung lớp sương trắng chung quanh.
Con ngươi mở to, ánh lửa bập bùng.
Đầu lưỡi tan ra hương vị của bầu không khí ngỡ ngàng.
Vành tai nghe thấy rõ tiếng xôn xao ẩn náu trong hư không.
Rõ ràng là người quen với nhau, cớ sao lại không thể ngồi xuống uống với nhau một tách trà thơm?
Dù cho có là một người xa lạ đi nữa, cớ sao không thử lặng mình lắng nghe cõi lòng kẻ đối diện?
Mắt mở, đột ngột và mãnh liệt.
Đủ để kéo sập không gian linh thiêng hư ảo.
Prius đưa tay tới phía trước, chẳng cần tiếp xúc trực tiếp, chẳng cần dấn thân vào hiểm nguy và cũng chẳng cần phải nghiến răng cam chịu đau đớn nữa. Những đầu ngón tay nắm nhẹ, nhịp thở nhẹ bâng tan vào hơi lạnh lơ lửng, khóe môi mấp máy câu cửa miệng quen thuộc.
"Mày biết tao là ai mà.."
Cơn sóng năng lượng mang tới vô vàn sợi liên kết rời rạc, chúng tìm thấy nhau rồi lại bị những sợi liên kết khác tìm tới phá tung.
Prius có thể nhìn thấy tất cả quá trình ấy.
Lặp đi lặp lại.
Chúng cần một người dẫn đường.
Chúng cần một người che chở cho chúng.
Chúng sẽ không cần ai đó bắt chúng phải đi đường này hướng nọ.
Chúng không cần ai đó xuất hiện và trao cho chúng những cái ôm rỗng tuếch.
Chúng chẳng cần ai đó xuất hiện và cướp đi đặc quyền của một sự sống mơn mởn.
Đó là quyền quyết định.
Lý do Prius có mặt ở đây, cũng là vì hai từ ấy, nó quen thuộc với chính bản thân hơn anh nghĩ.
Anh ở đây là vì bản thân và cũng là vì những dòng chảy, anh kiếm tìm sự đồng điệu giữa anh và các sợi liên kết, sự hiện diện mà chính anh đã gọi tên chúng với cái nhìn công nhận sự sống hiện hữu.
U uất khiến anh quên mất sự thật ấy.
Mộng mị khiến anh đánh mất chính bản thân, anh gò ép, anh thô lỗ, cục cằn và ích kỷ với tri kỉ kế cận.
Tội lỗi tày trời.
Vết nhơ ngỡ chẳng thể gột rửa.
Liệu có còn cách để hàn gắn?
Chính Kako sẽ cho Prius câu trả lời.
Những đầu ngón tay khẽ xòe ra, Prius nín thở trong thời khắc toàn sức bình sinh nơi anh được đưa hết về phía trước. Như thể đắm mình xuống biển sâu, ý thức dù có mờ nhạt đến mức nào đi nữa, sức nặng đè nén lên khắp cơ thể chưa bao giờ phai nhạt.
Đó chính xác là những gì Prius cảm nhận được lúc này, nhưng anh không chống cự lại nó, không còn như vậy nữa.
Anh chỉ đơn giản là để cho những áp lực ấy.. đưa tiễn chính bản thân mình.
Anh tiến tới ngôi nhà trái tim, đưa tay gõ cửa trong sự chấp thuận, trong sự tự nhiên đến ngỡ ngàng.
Khi hai con tim đã hòa chung một nhịp.
Lửa đỏ cũng sẽ nguội lạnh mà tan vào những hạt tuyết.
Cỏ cây dẫu có gai nhọn vẫn bung nở tỏa hương chào đón nhà lữ hành phương xa.
Một rồi hai, những sợi liên kết được căn chỉnh sao cho thẳng hàng, thế gian như ngưng đọng chỉ để chứng kiến quá trình ấy. Chúng nối đuôi nhau, chúng dõi theo hơi ấm của một người bạn cũ, chúng tin tưởng vào ánh sáng soi đường chỉ lối đưa tiễn chúng ra khỏi vòng lặp khổ đau, chúng chấp nhận lời xin lỗi xuất phát từ tro tàn còn nguyên dư âm khói đen.
Nhịp thở bình ổn, Prius khẽ mỉm cười, mối quan hệ giữa hai bên ngỡ như quay lại những ngày tháng xưa cũ. Anh quay lại cơ thể tí hon, quay lại với nụ cười hồn nhiên cùng căn phòng đầy ắp những dòng chảy uốn lượn.
Sợi liên kết thực sự, sẽ không bao giờ chỉ đơn thuần là móc nối hay bám dính lấy nhau.
Chúng còn hơn cả vậy.
Tích tắc.
Cảnh tượng trước mắt Prius chìm xuống hư ảo biển sâu, vô vàn cơn sóng vồ vập tới ban đầu giờ phút này đều đã hòa mình vào thành một.
Hóa ra không phải do thời gian đã ngưng đọng, chính bản thân các dòng chảy đã tự ngưng đọng chính bản thân mình.
Bên trong chúng, những sợi liên kết nối đuôi nhau, kết lại thành vô vàn đường cong mềm mại. Chúng chạy dài, chúng phân nhánh, chúng tìm thấy đồng loại, chúng giang tay nắm lấy nhau, cùng đan lại thành một chuỗi sức mạnh bất khả xâm phạm.
Tựa như pho tượng tạc về cơn sóng cuộn tròn từ nơi chốn linh thiêng, được tạc bởi chính tay thần linh ẩn hiện.
Khung cảnh chỉ có Prius mới nhìn thấy được.
Là một món quà.
Cũng là một lời nguyền.
Những đầu ngón đưa tay tới, bâng khuâng lơ lửng, ve vuốt dòng chảy ánh sáng kề cận.
Khóe mũi hít tới, âm hưởng ngai ngải của những sinh vật sống.
Con ngươi đen nhánh xoáy lại sự hiện diện chẳng thể chối cãi, hạt bụi xanh lung linh như sao đêm kiều diễm.
Một lần nữa, chúng lả lướt giữa hư không ảm đạm, dẫn anh tới nơi quyền năng trú ngụ, trao cho anh quyền năng ngự trị. Kako co bóp cơ thể, phát ra thanh âm huyền ảo như thể muốn nói cho anh biết chúng đã chờ điều này từ lâu rồi.
Thế gian như thể chỉ còn mình anh với phép màu lung linh vậy.
Nhưng Prius hiểu rằng, khung cảnh đó sẽ không thể nào xuất hiện nếu anh làm chúng một mình. Đoạn, Prius ngẩng đầu lên, trong vô thức, anh muốn tìm kiếm bóng hình người phụ nữ đồng hành.
Zyra.
Cô vẫn đứng yên ở vị trí cũ, kề cận theo hướng bờ vai trái người thiếu niên, kề cận cơ thể khoang chứa trong suốt. Hai tay cô đưa lên áp vào bề mặt kính lạnh lẽo, cô đã làm việc của mình, sức trấn áp của cô bung tỏa khắp ngóc ngách, cộng hưởng với những sợi liên kết đã thành hình của Prius, chúng cứ thế hòa trộn với nhau, duy trì cả cường độ lẫn tính ổn định cần thiết.
Thành quả thu được.
Lớp năng lượng trên cơ thể chính anh ngày nào, chỉ còn cách cả hai vài thao tác đơn giản nữa mà thôi.
Và vì thế ngay khoảnh khắc này.. Prius sẽ muốn những dòng chảy ấy cuộn mình lại một lần nữa, anh muốn chúng bao bọc lấy xung quanh bề mặt khối kim loại từ bao giờ đã bị lãng quên.
Kako hẳn sẽ vui lòng thôi, dòng chảy của chúng giờ nằm trong tay người thiếu niên, anh thậm chí đã có thể cảm nhận và điều khiển được tất cả các dòng chảy Kako xuất hiện trong tầm mắt. Chỉ cần anh hít lấy một hơi thật sâu, chỉ cần anh nhẹ nhàng mở cho chúng một lối đi khác, cẩn trọng uốn nắn hình dạng của chúng, mọi thứ sẽ kết thúc mà thôi.
Nhưng thời điểm suy nghĩ ấy xuất hiện cũng là lúc mặt nước tâm trí anh thoáng dao động.
Anh tự hỏi bản thân rằng liệu anh có thực muốn như vậy hay không? Rằng liệu như vậy đã đủ hay chưa? Anh thực sự mong muốn điều gì? Một khối kim loại sơn màu lấp lánh? Tất nhiên là không rồi!
Thứ anh muốn, thứ mà dự án này hướng tới.. ngay từ đầu đã là lớp năng lượng bao bọc lấy cơ thể phàm trần. Một thứ sức mạnh có thể tái cấu trúc vật chủ, một thứ sức mạnh có thể nâng tâm trí lên tới cực hạn của hư ảo, một thứ sức mạnh vẫn còn quá bí ẩn với tất cả.
Nhưng bản chất của con người là như vậy.. càng ngăn cấm thì càng lấn tới, càng bí ẩn thì khát khao khai phá càng dữ dội, quyền năng lớn bấy nhiều thì tham vọng phình to theo bấy nhiêu.
Prius không phải ngoại lệ khi anh chìm đắm vào vẻ đẹp nơi ánh quang uốn lượn.
Anh để cho tham vọng nuốt lấy mình, anh trở lên vội vàng với viễn cảnh ước mong đứng trước cơ hội trở thành hiện thực. Anh không thể ngăn bản thân nghĩ đến việc tái hiện lại lớp năng lượng đã bao bọc toàn bộ cơ thể mình vào buổi xế chiều ngày hôm nào. Prius tin rằng với quyền năng được trao cùng với mối liên kết đã thêm bền chặt giữa mình và Kako, anh có thể kiểm soát được sức mạnh bí ẩn của hình hài ấy.
Giống như một cuộc báo thù vậy.
Không phải anh tò mò.
Cũng không phải Prius hoài nghi.
An toàn là chưa đủ, không còn thời gian để thử nghiệm.. anh không muốn như vậy, anh nhận ra bản thân không còn đủ kiên nhẫn nữa, mọi thứ sẽ vẫn lơ lửng nếu tiến độ thông thường vẫn được duy trì.
Prius cần phải tự mình trải nghiệm, ngay lúc này. Anh cần tự tạo ra ánh sáng của mình, tự tay anh sẽ đưa nó ra khỏi khói trắng mịt mù, hiên ngang tháo giỡ xiềng xích cho nó để rồi mỉm cười nhìn nó bung tỏa khắp mọi chốn.
Khát khao sục sôi ấy có lẽ đã làm rẽ nhánh cả con đường bằng phẳng lúc này, nó làm thay đổi cả quyết định sau cùng nơi người thiếu niên.
Nó cũng là lý do Prius quay sang nhìn Zyra thêm một lần nữa, chỉ để khiến đôi đồng tử đen nhánh chợt giãn nở ra một cách bất thường. Người phụ nữ ấy cười với anh, chẳng để tâm chút nào đến hơi thở hổn hển của bản thân, cũng chẳng chút phàn nàn nào được đưa ra với thái độ lưỡng lự từ đối tác kế bên. Cô nhìn anh như thể có thể nhìn thấu tâm can chàng thiếu niên.
"Cứ làm những gì nhóc muốn." Tiếng thì thầm tan vào hư không, câu trả lời của cô.
Khoảnh khắc ấy chỉ vừa kết thúc được ba giây, hư không lập tức đón nhận hơi thở phả ra chợt trở lên dữ dội. Prius đưa những đầu ngón tay cắt qua màn đêm, ở những giây cuối, anh ôm lấy lồng ngực chính mình, mắt nhắm và tâm trí sẵn sàng đón nhận dư âm mà lựa chọn phân nhánh dẫn lối tới.
Những dòng chảy Kako phía xa kia lắng nghe chỉ dẫn mà xoay chuyển quỹ đạo. Đích đến của chúng không còn là bề mặt kim loại lạnh lẽo nữa, chúng sẽ được thỏa ước mong được ôm lấy chủ nhân của mình và cảm nhận hơi ấm mà chúng sẽ chẳng bao giờ có được. Ngay cả chúng cũng chẳng có lấy một chút do dự, Prius nào đâu có thể khước từ ý chí mạnh mẽ ấy.
Nghi lễ linh thiêng mà chỉ chàng thiếu niên làm được.
Để rồi chính anh sẽ phải cắn răng chịu đựng khi da thịt của mình dần bị nuốt chửng bởi những dòng chảy năng lượng lấn tới. Anh sẽ chứng kiến cánh tay, khoang ngực rồi cả cơ thể của mình lần lượt biến dạng cùng với tâm trí méo mó của bản thân, bởi giờ đây nó đã hoàn toàn thuộc về một nơi xa vời mà anh thậm chí sẽ chẳng thể tượng tượng được hình hài thực sự của nó.
Dẫu vậy Prius chấp nhận rủi ro.
Chỉ là một chút tham vọng mà thôi.
Chỉ là một chút sợ hãi về một tương lai mịt mù mà thôi.
Một canh bạc chỉ để đổi lấy thêm hơi ấm của hy vọng.
Và khi quá trình ấy kết thúc, cảnh tượng ngày hôm nào đã được tái hiện lại trùng khớp đến đáng sợ.
Ánh sáng từ tứ trụ chung quanh dường như cũng bị thu hút, nó len lỏi vào khoảng không u tối, soi rọi sự trở lại đặc biệt.
Người thiếu niên bọc mình trong lớp ánh sáng trầm đục, từng đường viền cứng cáp đến hoàn hảo chạy trên cơ thể mà trước đó vài phút chỉ là da thịt phàm trần ẩn sau lớp vải yếu ớt. Không thấy rõ khuôn mặt của anh ta, chỉ có những hạt bụi năng lượng li ti giữa hư không. Sự cộng hưởng ấy đem đến sắc màu lung linh, tựa pho tượng được đúc lên từ kim cương và ma thuật vốn chỉ có thể xuất hiện trong trí tưởng tượng hay những truyền thuyết cổ xưa.
Thời gian không biết lần thứ bao nhiêu tưởng như đã ngưng đọng. Nó ngả mình trước vẻ đẹp ấy, một sự trở lại hẳn sẽ một lần nữa thay đổi tất cả, kể từ thời điểm này..
Những mảnh Kako méo mó rơi vãi, chỉ để lại một cơ thể thô cứng đang mất dần thăng bằng.
Ánh nhìn của người phụ nữ hoang tàn đằng xa.
Thêm một lần nữa, cô chứng kiến chàng thiếu niên gục xuống trước mắt mình.
Chỉ có điều, giờ phút ấy cô không còn đóng vai trò là người cứu giúp nữa.
Bởi lẽ nhánh đường do chính Prius tạo ra.
Đã không cho cô cơ hội làm điều đó nữa rồi..