Chương 37: Rượu (Tiếp)
Tống Điềm cảm giác đầu mình rất nặng, nàng thật sự nghĩ không ra, nàng chẳng qua chỉ là một đầu bếp trong quân, vì sao lại chịu kinh hách như này, trong mộng vừa tức vừa uỷ khuất, cảm giác mình vừa tỉnh táo lại vừa không tỉnh táo, trong lúc nửa tỉnh nửa mơ đấy, nàng nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân nặng nề truyền đến từ bên ngoài.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, sau đó cửa được mở ra, doạ nàng giật mình hoảng sợ.
Thế nhưng Tống Điềm không có cách nào cử động thân mình.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!" Hiển nhiên, là tiếng của đại tướng quân.
Thanh âm này rất gấp, nghe kĩ còn thấy đang đè nén lửa giận.
Tiểu Thập không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo: "Là Liễu Thấm, nhân tình của Chu Chí, nàng ta không đơn giản, Phó tổng binh để Tiểu Thất đi theo Chu Chí, thuộc hạ theo Tống đầu bếp, Tống đầu bếp bắt gặp Chu Chí cùng Liễu Thấm, bị Liễu Thấm hạ mê hương."
Sắc mặt Cố Hiển Thành lạnh lùng, nói từng chữ: "Ả ta muốn làm gì?"
Tiểu Thập đáp: "Nàng ta hỏi Tống đầu bếp nữ mấy cây, nhưng thuộc hạ thấy Tống đầu bếp đã ngất đi nên không chú ý nghe, chỉ từ sau lưng đánh ngất Liễu Thấm, để ở cách vách."
Cố Hiển Thành vừa nghe lời này liền muốn đi phòng cách vách tìm người tính sổ, đồng thời hạ lệnh cho người bắt Chu Chí lại, lúc này, Phó Ngạn chạy đến: "Tướng quân khoan đã."
Cố Hiển Thành quay lại trừng hắn: "Khoan cái gì?!"
Phó Ngạn nhìn Tống Điềm nằm trên giường, "Ta biết chuyện cả rồi, ta có một kế, Tướng quân muốn nghe không?"
Cố Hiển Thành hiển nhiên không kiên nhẫn, lạnh mặt, Phó Ngạn không dám chậm trễ, lập tức nói: "Huynh đừng xúc động, bình tĩnh một chút. Ta đại khái đã hiểu thủ đoạn nham hiểm của bọn họ, nhưng hiện tại chúng ta không có chứng cớ, cho dù tiểu trù nương đã xảy ra chuyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể bắt được nhân tình của Chu Chí. Huynh đừng quên mục đích ban đầu, hai người bọn họ không thừa nhận quan hệ, huynh lấy lý do gì bắt Chu Chí? Vừa rồi huynh có hỏi được gì từ miệng Đỗ lão nhị không? Bây giờ bắt lại, không nói đến chuyện khác, huynh muốn vì Tống đầu bếp mà giết hắn sao?!"
Lồng ngực Cố Hiển Thành phập phồng: "Ý của ngươi là gì? Người của bổn tướng chịu uỷ khuất như thế phải tính thế nào? Độc phụ kia rõ ràng có mục đích riêng!"
Một câu 'người của bổn tướng' khiến người có mặt trong phòng đều sửng sốt, Phó Ngạn vội vàng khuyên nhủ, "Đương nhiên phải thanh toán, nhưng không phải bây giờ. Kỳ thật hai ngày nay ta vẫn luôn hoài nghi, nhưng hôm nay có thể xác định, chúng ta gặp thích khách ở trước cửa hàng bạc, Chu Chí nói là do Bạch gia, vậy nếu nghĩ ngược lại, vì sao không phải là do cửa hàng bạc? Huynh còn nhớ ta từng nói, chủ cửa hàng bạc kia chính là nhân tình của Chu Chí, như vậy hết thảy là do ả ta, huynh không hiếu kỳ thân phận thật của ả sao?"
"Thân phận gì?"
Phó Ngạn đáp: "Ả ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, có thể không đắn đo hạ lệnh giết mệnh quan triều đình, lại còn có thể đứng đằng sau chỉ huy Chu Chí? Ta xem ra Chu Chí cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn bị lợi dụng mà thôi."
Cố Hiển Thành nghe lọt được vài câu, nhưng giận dữ vẫn không nguôi: "Ngươi nói xem phải làm sao!"
Phó Ngạn khuyên nhủ: "Trước tiên chúng ta cứ thả người đã, để ám vệ của huynh tự mình theo dõi, Chu Chí kia cũng vậy, khiến hắn buông lỏng đề phòng, miễn đả thảo kinh xà (1), đợi thêm mấy ngày, ta thu thập đủ chứng cứ, lại tương kế tựu kế, nói không chừng còn có thể lôi người đằng sau Liễu Thấm ra."
Cố Hiển Thành: "Không có khả năng! Bổn tướng không thả người!"
(1) đả thảo kinh xà: đánh rắn động cỏ, câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.
Phó Ngạn nghẹn họng, ý bảo những người còn lại khuyên, nhưng người xung quanh thở mạnh còn không dám. Đúng lúc này, trên giường truyền đến một thanh âm yếu ớt: "Tướng quân... ngài không cần vì dân phụ... không đáng..."
Cố Hiển Thành quay mạnh lại, Tống Điềm tỉnh.
Hắn bước qua, ngồi xuống một bên: "Thế nào rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?"
Tống Điềm vẫn cảm thấy thân thể vô lực suy yếu nhưng nàng cố gắng lắc đầu.
Phó Ngạn cũng đi qua, hỏi: "Xin lỗi Tống đầu bếp, sự tình cấp bách, cô còn nhớ Liễu Thấm kia hỏi gì không?"
Cố Hiển Thành bất mãn trừng mắt nhìn Cố Hiển Thành, Phó Ngạn nhắm mắt đưa chân: "Ta cũng không có biện pháp nào, sốt ruột mà..."
Tống Điềm chậm rãi hồi tỉnh, cố gắng nhớ lại, nói: "Nàng ta hỏi... là gì với tướng quân..."
Tống Điềm đưa mắt nhìn Cố Hiển Thành, nhỏ giọng nói: "Nàng còn nói, ngày đó nhìn thấy tướng quân bảo vệ ta... cứu ta... chính là chuyện ám sát đó, còn lại... ta không nhớ rõ..."
Cố Hiển Thành trầm mặc.
Phó Ngạn nghĩ nghĩ, nói: "Xem ra suy đoán của ta không sai, Liễu Thấm này không đơn gỉản, chúng ta vẫn nên thả người xong lại theo dõi."
Cố Hiển Thành vẫn không đáp.
Hắn nhìn Tống Điềm, Tống Điềm nhìn qua Phó Ngạn, nhỏ giọng nói: "Tướng quân... tuy ta không biết nàng ta muốn làm cái gì, nhưng Tiểu Thập thị vệ đã cứu ta, ta không sao rồi, ngài lấy đại cục làm trọng..."
Cố Hiển Thành sắc mặt càng tối hơn, lồng ngực hắn đau nhói từng cơn. Rõ ràng nàng rất uỷ khuất, rất tủi thân... vậy mà miệng còn cậy mạnh.
Cố Hiển Thành không đáp ứng, chỉ lạnh lùng nhìn qua mọi người: "Đều lui ra đi."
Phúc Quý cùng Tiểu Thập lập tức lui xuống, Phó Ngạn còn muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy Cố Hiển Thành bảo: "Tin ngươi một lần này, nhưng nếu có chuyện phát sinh, chức Tổng binh ngươi cũng đừng làm nữa."
Phó Ngạn không thể không gật đầu: "Dạ, tướng quân yên tâm."
Ra ngoài, Phó Ngạn đóng cửa lại, lúc này, Tiểu Thất tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Phó tổng binh, chúng ta thật sự thả người sao? Ta thấy tướng quân tức giận lắm."
Phó Ngạn nhìn vào trong phòng, thở dài: 'Thả, sau đó gọi bọn Tiểu Bát Tiểu Cửu đến đây, thay nhau nhìn chằm chằm mười hai canh giờ, không được bỏ qua bất kì dấu vết nào. Đỗ Lão nhị kia cũng thả, nhưng ngươi tự mình đi thăm dò lai lịch của hắn."
"Dạ." Tiểu Thất lập tức đi làm.
Phúc Quý ở bên cạnh sợ tới mức một câu cũng không dám nói, Phó Ngạn đi qua vỗ vai hắn: "Cẩn thận hầu hạ đi, về sau, vị ở bên trong kia, tính là nửa chủ nhân của ngươi a..."
Phúc Quý còn chưa phản ứng kịp: "Hả?"
Phó Ngạn: "Hả cái gì mà hả, đều là lỗi của ta... sớm biết bọn hắn để ý đến nàng ấy thì đã không cho nàng ấy theo đến đây." Hắn lẩm bẩm một phen, sau đó lắc đầu xoay người rời đi.
Phúc Quý vẫn đứng sửng sốt tại chỗ. Lời này của Phó tổng binh là có ý gì a.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Người đều đi cả rồi, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tống Điềm ngây ngẩn nhìn Cố Hiển Thành, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ Cố Hiển Thành như vậy, đều nói Phi Hổ đại tướng quân thiết diện vô tư (2). Nhưng Tống Điềm không ngờ hắn sẽ đối với thân tín bên cạnh nghiêm nghị như vậy.
(2) thiết diện vô tư: Hành động thẳng thắn, minh bạch, bất chấp khó khăn.
"Nhìn ta làm gì?" Sắc mặt Cố Hiển Thành vẫn trầm thấp, thấy Tống Điềm ngơ ngẩn nhìn mình, hạ giọng hỏi.
Tống Điềm vội vàng dời mắt, "Không... không có gì."
Cố Hiển Thành nhìn nàng trong chốc lát, hít một hơi: "Là lỗi của bổn tướng, bổn tướng đánh giá thấp những tên văn thần xấu xa đó, trường hợp này, so với chiến trường thoải mái hơn biết bao nhiêu, lần này hại nàng, trở về ta nhất định sẽ bồi thường."
Tống Điềm mím môi, không biết vì sao, trong lòng liền dâng lên cảm giác xót xa.
Nháy mắt, Cố Hiển Thành hít một ngụm khí lạnh.
"Khóc gì chứ? Mới vừa rồi không phải còn hiên ngang lẫm liệt nói lời chính nghĩa sao? Bây giờ mới thấy tủi thân à?"
Ngực Cố Hiển Thành đau đớn, giọng nói bất thiện, rơi vào tai Tống Điềm liền có chút hung dữ, Tống Điềm lại càng tủi thân: "Không... không khóc~~~"
Nàng vừa dứt lời, cằm đã bị nắm lấy, Cố Hiển Thành khiến nàng ngẩng đầu đối diện hắn, Tống Điềm không thể tưởng tượng nổi mở to mắt nhìn hắn, hốc mắt đã đỏ bừng.
"Còn nói không khóc." Cố Hiển Thành không biết từ đâu móc ra cái khăn tay, qua loa lau mặt cho nàng, cái khăn này liếc qua liền thấy là cho nam nhân dùng, vừa khô vừa cứng, lau trên mặt đau phát hoảng. Tống Điềm quay mặt đi không chịu phối hợp, nàng nổi tính tình, liều mạng tránh đi.
Cố Hiển Thành hít một hơi, tiếp tục lau nước mắt cho nàng: "Còn dám nhăn mặt với ta!"
Tống Điềm trừng mắt. Nàng nhăn mặt với hắn lúc nào?! Hắn là đại tướng quân, nàng nào dám chứ...
Tống Điềm kinh ngạc, quên luôn cả khóc, sững sờ nhìn Cố Hiển Thành, phảng phất nàng nhìn thấy trong mắt hắn có một tia cảm xúc khác lạ, chỉ là lướt qua giây lát, Tống Điềm hoài nghi mình hoa mắt.
Cố Hiển Thành vừa tức vừa giận, ngực vẫn còn đau, ở trên chiến trường hắn cũng chưa từng có cảm giác kinh sợ như thế này, nhưng bây giờ, hắn đối mặt với tiểu phụ nhân trước mắt lại khổ không nói được, thở dài, "Đừng khóc, ta nhất định giúp nàng xả giận."
Tống Điềm không ngốc, nghe ra được ý tứ dịu dàng trong lời hắn.
Đại tướng quân đang dỗ nàng?
Tống Điềm cảm thấy khó tin cực kì.
Nàng cuối cùng cũng không khóc nữa, lý trí cũng quay về, hoảng loạn rời mắt đi, cầm lấy cái khăn trong tay Cố Hiển Thành, không dám làm phiền hắn, tự mình lau: "Ta... ta không sao... đa tạ đại tướng quân."
Cố Hiển Thành cúi đầu nhìn nàng, từ góc độ của hắn, chỉ có thể thấy một mái tóc bù xù, cảm giác đau đớn trên ngực cũng nhạt đi, hắn khẽ ừ một tiếng.
Một lát sau, Tống Điềm nói: "... Ta thật sự không sao rồi, Tướng quân... ngài cứ bận rộn chính sự đi..."
Cố Hiển Thành nhìn nàng: "Có đứng dậy được không?"
Tống Điềm gật đầu: "Hẳn là có thể."
Nàng nói xong liền hất chăn ra, nàng cũng không muốn ở lại đây lâu, nhưng không ngờ rằng, hai chân còn chưa kịp đứng vững trên đất đã mềm nhũn, không ngoài dự đoán ngã trở lại giường."
Tống Điềm: "..."
Nàng xấu hổ cực kì, nhìn về phía Cố Hiển Thành, hắn không nhúc nhích, mặt mày vô cảm nhìn nàng.
"Trong hương hẳn là có thuốc mê, hiện tại cả người vô lực, chí ít phải nửa canh giờ nữa mới có thể khôi phục."
Tống Điềm nghe hắn nói, trong lòng không khỏi sinh ra một tia oán hận, đem người hạ dược nàng mắng thêm vài lần.
Nàng tuy không động đậy được, nhưng biểu cảm trên mặt lại sinh động vô cùng.
Cố Hiển Thành có thể cảm nhận được cảm xúc của nnafg đi từ uỷ khuất đến tủi hờn, sau đó lại cáu giận. Tất cả đều rất rõ ràng.
Hắn nhéo mi tâm, đứng dậy: "Ta cõng nàng ra ngoài, ta sẽ để ám vệ đưa nàng về khách điếm trước, sau đó mời một đại phu."
Tống Điềm bị doạ: "Không được... không được."
Để đại tướng quân cõng nàng? Không được!
Cố Hiển Thành nhíu mày, tựa hồ cảm thấy nàng có chút phiền phức, dứt khoát cũng lười trưng cầu dân ý, mà là tiến lên một bước ôm lấy người.
Tống Điềm kinh hô, âm thanh vừa ra khỏi miệng liền bị nàng dùng tay bụm lại.
Nàng không kịp lên tiếng nhưng Cố Hiển Thành lại khẽ kêu rên, hai người đều sững sờ tại chỗ.
"Tướng... quân...?"
Tống Điềm bị hắn ôm ngang vào ngực, lại nhìn sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, gò má cùng khớp hàm cơ hồ ngậm chặt, gân xanh nổi đầy trên cổ.
Tống Điềm sợ hãi.
Cố Hiển Thành cũng không biết là thế nào, ngực hắn đột nhiên nóng như lửa đốt, vừa rồi kỳ thật cũng cảm nhận được một chút, hắn vốn còn cho rằng là do cảm xúc của tiểu trù nương quấy nhiễu, nhưng hiện tại mới phản ứng được, hắn cũng trúng dược.
Trong đầu bất chợt nhớ lại tình cảnh với Đỗ lão nhị lúc nãy, hẳn là kế kéo dài thời gian dương đông kích tây, rượu không có vấn đề, vậy chính là hương.
Cố Hiển Thành chưa từng giận dữ như thế này, nhưng hắn lại sợ làm người trong lòng sợ, nhắm chặt mắt lại, cố nhịn xuống sự thô bạo trong con ngươi, nhẹ nhàng đặt Tống Điềm xuống giường: "Nàng chờ ở đây, không được đi đâu hết!"
Giọng hắn vừa hung dữ vừa gấp háp, Tống Điềm còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy Cố Hiển Thành bước ra ngoài, sau đó còn hung hăng đóng cửa lại.
Tống Điềm bị doạ sợ choáng váng, không hiểu sao hắn lại có sự tương phản trước sau rõ rệt như thế, nàng hiện tại không có sức tự đi, chỉ đành ngoan ngoãn đợi trong phòng.
Ước chừng khoảng hai khắc đồng hồ sau, Tống Điềm cũng cảm giác thân thể hồi phục lại một chút, vừa định đứng dậy thì thấy Phúc Quý hoang mang chạy vào.
"Tống đầu bếp! Tống đầu bếp!"
Phúc Quý hiển nhiên rất sốt ruột, vừa chạy vào đã lớn tiếng nói: "Tống đầu bếp! Mới vừa nãy tướng quân gặp chuyện gì sao?"
Tống Điềm vội hỏi lại: "Gặp chuyện gì?"
Phúc Quý so với nàng còn vội hơn: "Vừa rồi sắc mặt tướng quân không đúng lắm! Còn dặn ta chuẩn bị thùng tắm, nói rõ là muốn nước đá! Mới vừa rồi ngài ấy ở cùng ngươi mà, rốt cuộc là thế nào?"
Tống Điềm cũng thấy kì quái: "Không có chuyện gì a... vừa rồi còn tốt mà..."
Tống Điềm nghĩ lại dáng vẻ của Cố Hiển Thành lúc rời đi, bỗng nhiên nói: "Nhưng mà nghĩ lại, lúc tướng quân ra cửa, hình như có chuyện gì đó lạ, có phải là thân thể không thoải mái không?"
Phúc Quý vò đầu bứt tai: "Ta cũng không biết! Ta muốn đi mời đại phu, tướng quân lại đuổi ta ra ngoài! Hiện tại Phó tổng binh bọn họ đều đi làm chính sự cả rồi! Chỉ còn một mình ta..."
Tống Điềm: "Ngươi đừng vội", nàng cố gắng chống đỡ đứng lên, "Ta đi xem sao."
Phúc Quý giống như đã tìm được viện binh, "Đúng đúng, ngươi đi xem đi, người không phận sự ở trong Xuân Lai lâu đều bị đuổi ra ngoài rồi, nhưng chúng ta cũng chỉ dẫn theo mấy người, đêm khuya, ta thật sự không biết làm thế nào mới tốt!"
Phúc Quý dẫn Tống Điềm qua, Xuân Lai lâu thật sự rất lớn, trên lầu bốn toàn bộ đều là phòng cho khách, hiện tại hành lang yên tĩnh không một bóng người, Phúc Quý dẫn Tống Điềm đến cửa một gian phòng, miệng nói: "Tướng quân ở bên trong..."
Tống Điềm: "Ta đã biết, ngươi đi mời đại phu đi."
Phúc Quý nghìn lời cảm tạ đi ngay, Tống Điềm tiến lên gõ cửa: "Tướng quân... ngài có đấy không? Ta... ta có thể vào không?"
Bên trong rất yên tĩnh, không có tiếng nói chuyện, nhưng Tống Điềm lại nghe được tiếng nước, còn có tiếng thở dốc nặng nhọc.
Tống Điềm lại gõ cửa: "Tướng quân, ngài có chỗ nào không thoải mái sao? Ta bảo Phúc Quý đi gọi đại phu, ngài nếu không..."
"Đi vào!"
Tống Điềm còn chưa nói xong, đã bị Cố Hiển Thành gọi vào, nàng ngẩn ra, lập tức đẩy cửa phòng.
Đây là gian phòng cho khách rất lớn, nhưng bên trong lại trang trí rất đơn giản, chỉ là giữa phòng đặt một cái thùng tắm lớn, Cố Hiển Thành hiện đang ở bên trong, cau mày, sắc mặt hơi đỏ lên...
"Tướng quân?"
Tống Điềm lại gọi một tiếng, Cố Hiển Thành mở mắt ra.
"Sao nàng lại tới đây?" Thanh âm hắn có chút khó chịu, tựa hồ đang cật lực đè nén điều gì đó.
Tống Điềm giải thích: "Phúc Quý đã đi gọi đại phu cho ngài, Phó tổng bình cùng Tiểu Thập thị vệ bọn họ hẳn là đi xử lý công vụ, Phúc Quý lo lắng nên gọi ta đến..."
Cố Hiển Thành không đáp, không khí có chút xấu hổ. Tống Điềm liếc mắt còn không dám huống hồ đi qua xem, chỉ vì hiện tại Cố Hiển Thành đang trần trụi... Chỉ là Tống Điềm còn chú ý tới lớp băng vải quấn trên người hắn, "Tướng quân, miệng vết thương của ngài còn chưa lành, không thể..."
"Đừng nói gì cả!" Cố Hiển Thành nhíu mày, lời to tiếng lớn nói.
Tống Điềm không dám tiếp tục, nhưng nàng cũng không biết mình có thể làm gì, may mà Cố Hiển Thành sau đó lại mở miệng: "Đưa khăn cho ta."
Tống Điềm hít một hơi, lập tức xoay người đến cái giá gần đấy lấy khăn, sau đó mang qua.
Mà Cố Hiển Thành giờ phút này, đầu đau cực kì.
Chỗ nào đó trên người hắn, cũng cực kì nóng. (Hiểu ảnh bị trúng cái gì rồi ha:))))))))
Hắn cực kì hối hận vì vừa rồi đã thả người, tên tiểu nhân kia, lại dám có chủ ý này. Đáng chết!
Ở trong nước lạnh ngâm một lát, cảm giác khô nóng trong người cuối cùng cũng bị ép xuống, ngay lúc Cố Hiển Thành đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo thì vô tình liếc về đằng sau một cái, chỗ nào đó dưới thân, nháy mắt lại trở nên không đúng.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, sau đó cửa được mở ra, doạ nàng giật mình hoảng sợ.
Thế nhưng Tống Điềm không có cách nào cử động thân mình.
"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?!" Hiển nhiên, là tiếng của đại tướng quân.
Thanh âm này rất gấp, nghe kĩ còn thấy đang đè nén lửa giận.
Tiểu Thập không dám chậm trễ, lập tức bẩm báo: "Là Liễu Thấm, nhân tình của Chu Chí, nàng ta không đơn giản, Phó tổng binh để Tiểu Thất đi theo Chu Chí, thuộc hạ theo Tống đầu bếp, Tống đầu bếp bắt gặp Chu Chí cùng Liễu Thấm, bị Liễu Thấm hạ mê hương."
Sắc mặt Cố Hiển Thành lạnh lùng, nói từng chữ: "Ả ta muốn làm gì?"
Tiểu Thập đáp: "Nàng ta hỏi Tống đầu bếp nữ mấy cây, nhưng thuộc hạ thấy Tống đầu bếp đã ngất đi nên không chú ý nghe, chỉ từ sau lưng đánh ngất Liễu Thấm, để ở cách vách."
Cố Hiển Thành vừa nghe lời này liền muốn đi phòng cách vách tìm người tính sổ, đồng thời hạ lệnh cho người bắt Chu Chí lại, lúc này, Phó Ngạn chạy đến: "Tướng quân khoan đã."
Cố Hiển Thành quay lại trừng hắn: "Khoan cái gì?!"
Phó Ngạn nhìn Tống Điềm nằm trên giường, "Ta biết chuyện cả rồi, ta có một kế, Tướng quân muốn nghe không?"
Cố Hiển Thành hiển nhiên không kiên nhẫn, lạnh mặt, Phó Ngạn không dám chậm trễ, lập tức nói: "Huynh đừng xúc động, bình tĩnh một chút. Ta đại khái đã hiểu thủ đoạn nham hiểm của bọn họ, nhưng hiện tại chúng ta không có chứng cớ, cho dù tiểu trù nương đã xảy ra chuyện, nhiều nhất cũng chỉ có thể bắt được nhân tình của Chu Chí. Huynh đừng quên mục đích ban đầu, hai người bọn họ không thừa nhận quan hệ, huynh lấy lý do gì bắt Chu Chí? Vừa rồi huynh có hỏi được gì từ miệng Đỗ lão nhị không? Bây giờ bắt lại, không nói đến chuyện khác, huynh muốn vì Tống đầu bếp mà giết hắn sao?!"
Lồng ngực Cố Hiển Thành phập phồng: "Ý của ngươi là gì? Người của bổn tướng chịu uỷ khuất như thế phải tính thế nào? Độc phụ kia rõ ràng có mục đích riêng!"
Một câu 'người của bổn tướng' khiến người có mặt trong phòng đều sửng sốt, Phó Ngạn vội vàng khuyên nhủ, "Đương nhiên phải thanh toán, nhưng không phải bây giờ. Kỳ thật hai ngày nay ta vẫn luôn hoài nghi, nhưng hôm nay có thể xác định, chúng ta gặp thích khách ở trước cửa hàng bạc, Chu Chí nói là do Bạch gia, vậy nếu nghĩ ngược lại, vì sao không phải là do cửa hàng bạc? Huynh còn nhớ ta từng nói, chủ cửa hàng bạc kia chính là nhân tình của Chu Chí, như vậy hết thảy là do ả ta, huynh không hiếu kỳ thân phận thật của ả sao?"
"Thân phận gì?"
Phó Ngạn đáp: "Ả ta cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối, có thể không đắn đo hạ lệnh giết mệnh quan triều đình, lại còn có thể đứng đằng sau chỉ huy Chu Chí? Ta xem ra Chu Chí cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn bị lợi dụng mà thôi."
Cố Hiển Thành nghe lọt được vài câu, nhưng giận dữ vẫn không nguôi: "Ngươi nói xem phải làm sao!"
Phó Ngạn khuyên nhủ: "Trước tiên chúng ta cứ thả người đã, để ám vệ của huynh tự mình theo dõi, Chu Chí kia cũng vậy, khiến hắn buông lỏng đề phòng, miễn đả thảo kinh xà (1), đợi thêm mấy ngày, ta thu thập đủ chứng cứ, lại tương kế tựu kế, nói không chừng còn có thể lôi người đằng sau Liễu Thấm ra."
Cố Hiển Thành: "Không có khả năng! Bổn tướng không thả người!"
(1) đả thảo kinh xà: đánh rắn động cỏ, câu thành ngữ được sử dụng để miêu tả một hành động không kín kẽ cẩn mật, để cho người ta phòng bị. Nó cũng có nghĩa là hành động hấp tấp, khiến địch thủ cảnh giác.
Phó Ngạn nghẹn họng, ý bảo những người còn lại khuyên, nhưng người xung quanh thở mạnh còn không dám. Đúng lúc này, trên giường truyền đến một thanh âm yếu ớt: "Tướng quân... ngài không cần vì dân phụ... không đáng..."
Cố Hiển Thành quay mạnh lại, Tống Điềm tỉnh.
Hắn bước qua, ngồi xuống một bên: "Thế nào rồi? Còn chỗ nào khó chịu không?"
Tống Điềm vẫn cảm thấy thân thể vô lực suy yếu nhưng nàng cố gắng lắc đầu.
Phó Ngạn cũng đi qua, hỏi: "Xin lỗi Tống đầu bếp, sự tình cấp bách, cô còn nhớ Liễu Thấm kia hỏi gì không?"
Cố Hiển Thành bất mãn trừng mắt nhìn Cố Hiển Thành, Phó Ngạn nhắm mắt đưa chân: "Ta cũng không có biện pháp nào, sốt ruột mà..."
Tống Điềm chậm rãi hồi tỉnh, cố gắng nhớ lại, nói: "Nàng ta hỏi... là gì với tướng quân..."
Tống Điềm đưa mắt nhìn Cố Hiển Thành, nhỏ giọng nói: "Nàng còn nói, ngày đó nhìn thấy tướng quân bảo vệ ta... cứu ta... chính là chuyện ám sát đó, còn lại... ta không nhớ rõ..."
Cố Hiển Thành trầm mặc.
Phó Ngạn nghĩ nghĩ, nói: "Xem ra suy đoán của ta không sai, Liễu Thấm này không đơn gỉản, chúng ta vẫn nên thả người xong lại theo dõi."
Cố Hiển Thành vẫn không đáp.
Hắn nhìn Tống Điềm, Tống Điềm nhìn qua Phó Ngạn, nhỏ giọng nói: "Tướng quân... tuy ta không biết nàng ta muốn làm cái gì, nhưng Tiểu Thập thị vệ đã cứu ta, ta không sao rồi, ngài lấy đại cục làm trọng..."
Cố Hiển Thành sắc mặt càng tối hơn, lồng ngực hắn đau nhói từng cơn. Rõ ràng nàng rất uỷ khuất, rất tủi thân... vậy mà miệng còn cậy mạnh.
Cố Hiển Thành không đáp ứng, chỉ lạnh lùng nhìn qua mọi người: "Đều lui ra đi."
Phúc Quý cùng Tiểu Thập lập tức lui xuống, Phó Ngạn còn muốn nói cái gì đó, liền nghe thấy Cố Hiển Thành bảo: "Tin ngươi một lần này, nhưng nếu có chuyện phát sinh, chức Tổng binh ngươi cũng đừng làm nữa."
Phó Ngạn không thể không gật đầu: "Dạ, tướng quân yên tâm."
Ra ngoài, Phó Ngạn đóng cửa lại, lúc này, Tiểu Thất tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Phó tổng binh, chúng ta thật sự thả người sao? Ta thấy tướng quân tức giận lắm."
Phó Ngạn nhìn vào trong phòng, thở dài: 'Thả, sau đó gọi bọn Tiểu Bát Tiểu Cửu đến đây, thay nhau nhìn chằm chằm mười hai canh giờ, không được bỏ qua bất kì dấu vết nào. Đỗ Lão nhị kia cũng thả, nhưng ngươi tự mình đi thăm dò lai lịch của hắn."
"Dạ." Tiểu Thất lập tức đi làm.
Phúc Quý ở bên cạnh sợ tới mức một câu cũng không dám nói, Phó Ngạn đi qua vỗ vai hắn: "Cẩn thận hầu hạ đi, về sau, vị ở bên trong kia, tính là nửa chủ nhân của ngươi a..."
Phúc Quý còn chưa phản ứng kịp: "Hả?"
Phó Ngạn: "Hả cái gì mà hả, đều là lỗi của ta... sớm biết bọn hắn để ý đến nàng ấy thì đã không cho nàng ấy theo đến đây." Hắn lẩm bẩm một phen, sau đó lắc đầu xoay người rời đi.
Phúc Quý vẫn đứng sửng sốt tại chỗ. Lời này của Phó tổng binh là có ý gì a.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Người đều đi cả rồi, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tống Điềm ngây ngẩn nhìn Cố Hiển Thành, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ Cố Hiển Thành như vậy, đều nói Phi Hổ đại tướng quân thiết diện vô tư (2). Nhưng Tống Điềm không ngờ hắn sẽ đối với thân tín bên cạnh nghiêm nghị như vậy.
(2) thiết diện vô tư: Hành động thẳng thắn, minh bạch, bất chấp khó khăn.
"Nhìn ta làm gì?" Sắc mặt Cố Hiển Thành vẫn trầm thấp, thấy Tống Điềm ngơ ngẩn nhìn mình, hạ giọng hỏi.
Tống Điềm vội vàng dời mắt, "Không... không có gì."
Cố Hiển Thành nhìn nàng trong chốc lát, hít một hơi: "Là lỗi của bổn tướng, bổn tướng đánh giá thấp những tên văn thần xấu xa đó, trường hợp này, so với chiến trường thoải mái hơn biết bao nhiêu, lần này hại nàng, trở về ta nhất định sẽ bồi thường."
Tống Điềm mím môi, không biết vì sao, trong lòng liền dâng lên cảm giác xót xa.
Nháy mắt, Cố Hiển Thành hít một ngụm khí lạnh.
"Khóc gì chứ? Mới vừa rồi không phải còn hiên ngang lẫm liệt nói lời chính nghĩa sao? Bây giờ mới thấy tủi thân à?"
Ngực Cố Hiển Thành đau đớn, giọng nói bất thiện, rơi vào tai Tống Điềm liền có chút hung dữ, Tống Điềm lại càng tủi thân: "Không... không khóc~~~"
Nàng vừa dứt lời, cằm đã bị nắm lấy, Cố Hiển Thành khiến nàng ngẩng đầu đối diện hắn, Tống Điềm không thể tưởng tượng nổi mở to mắt nhìn hắn, hốc mắt đã đỏ bừng.
"Còn nói không khóc." Cố Hiển Thành không biết từ đâu móc ra cái khăn tay, qua loa lau mặt cho nàng, cái khăn này liếc qua liền thấy là cho nam nhân dùng, vừa khô vừa cứng, lau trên mặt đau phát hoảng. Tống Điềm quay mặt đi không chịu phối hợp, nàng nổi tính tình, liều mạng tránh đi.
Cố Hiển Thành hít một hơi, tiếp tục lau nước mắt cho nàng: "Còn dám nhăn mặt với ta!"
Tống Điềm trừng mắt. Nàng nhăn mặt với hắn lúc nào?! Hắn là đại tướng quân, nàng nào dám chứ...
Tống Điềm kinh ngạc, quên luôn cả khóc, sững sờ nhìn Cố Hiển Thành, phảng phất nàng nhìn thấy trong mắt hắn có một tia cảm xúc khác lạ, chỉ là lướt qua giây lát, Tống Điềm hoài nghi mình hoa mắt.
Cố Hiển Thành vừa tức vừa giận, ngực vẫn còn đau, ở trên chiến trường hắn cũng chưa từng có cảm giác kinh sợ như thế này, nhưng bây giờ, hắn đối mặt với tiểu phụ nhân trước mắt lại khổ không nói được, thở dài, "Đừng khóc, ta nhất định giúp nàng xả giận."
Tống Điềm không ngốc, nghe ra được ý tứ dịu dàng trong lời hắn.
Đại tướng quân đang dỗ nàng?
Tống Điềm cảm thấy khó tin cực kì.
Nàng cuối cùng cũng không khóc nữa, lý trí cũng quay về, hoảng loạn rời mắt đi, cầm lấy cái khăn trong tay Cố Hiển Thành, không dám làm phiền hắn, tự mình lau: "Ta... ta không sao... đa tạ đại tướng quân."
Cố Hiển Thành cúi đầu nhìn nàng, từ góc độ của hắn, chỉ có thể thấy một mái tóc bù xù, cảm giác đau đớn trên ngực cũng nhạt đi, hắn khẽ ừ một tiếng.
Một lát sau, Tống Điềm nói: "... Ta thật sự không sao rồi, Tướng quân... ngài cứ bận rộn chính sự đi..."
Cố Hiển Thành nhìn nàng: "Có đứng dậy được không?"
Tống Điềm gật đầu: "Hẳn là có thể."
Nàng nói xong liền hất chăn ra, nàng cũng không muốn ở lại đây lâu, nhưng không ngờ rằng, hai chân còn chưa kịp đứng vững trên đất đã mềm nhũn, không ngoài dự đoán ngã trở lại giường."
Tống Điềm: "..."
Nàng xấu hổ cực kì, nhìn về phía Cố Hiển Thành, hắn không nhúc nhích, mặt mày vô cảm nhìn nàng.
"Trong hương hẳn là có thuốc mê, hiện tại cả người vô lực, chí ít phải nửa canh giờ nữa mới có thể khôi phục."
Tống Điềm nghe hắn nói, trong lòng không khỏi sinh ra một tia oán hận, đem người hạ dược nàng mắng thêm vài lần.
Nàng tuy không động đậy được, nhưng biểu cảm trên mặt lại sinh động vô cùng.
Cố Hiển Thành có thể cảm nhận được cảm xúc của nnafg đi từ uỷ khuất đến tủi hờn, sau đó lại cáu giận. Tất cả đều rất rõ ràng.
Hắn nhéo mi tâm, đứng dậy: "Ta cõng nàng ra ngoài, ta sẽ để ám vệ đưa nàng về khách điếm trước, sau đó mời một đại phu."
Tống Điềm bị doạ: "Không được... không được."
Để đại tướng quân cõng nàng? Không được!
Cố Hiển Thành nhíu mày, tựa hồ cảm thấy nàng có chút phiền phức, dứt khoát cũng lười trưng cầu dân ý, mà là tiến lên một bước ôm lấy người.
Tống Điềm kinh hô, âm thanh vừa ra khỏi miệng liền bị nàng dùng tay bụm lại.
Nàng không kịp lên tiếng nhưng Cố Hiển Thành lại khẽ kêu rên, hai người đều sững sờ tại chỗ.
"Tướng... quân...?"
Tống Điềm bị hắn ôm ngang vào ngực, lại nhìn sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, gò má cùng khớp hàm cơ hồ ngậm chặt, gân xanh nổi đầy trên cổ.
Tống Điềm sợ hãi.
Cố Hiển Thành cũng không biết là thế nào, ngực hắn đột nhiên nóng như lửa đốt, vừa rồi kỳ thật cũng cảm nhận được một chút, hắn vốn còn cho rằng là do cảm xúc của tiểu trù nương quấy nhiễu, nhưng hiện tại mới phản ứng được, hắn cũng trúng dược.
Trong đầu bất chợt nhớ lại tình cảnh với Đỗ lão nhị lúc nãy, hẳn là kế kéo dài thời gian dương đông kích tây, rượu không có vấn đề, vậy chính là hương.
Cố Hiển Thành chưa từng giận dữ như thế này, nhưng hắn lại sợ làm người trong lòng sợ, nhắm chặt mắt lại, cố nhịn xuống sự thô bạo trong con ngươi, nhẹ nhàng đặt Tống Điềm xuống giường: "Nàng chờ ở đây, không được đi đâu hết!"
Giọng hắn vừa hung dữ vừa gấp háp, Tống Điềm còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy Cố Hiển Thành bước ra ngoài, sau đó còn hung hăng đóng cửa lại.
Tống Điềm bị doạ sợ choáng váng, không hiểu sao hắn lại có sự tương phản trước sau rõ rệt như thế, nàng hiện tại không có sức tự đi, chỉ đành ngoan ngoãn đợi trong phòng.
Ước chừng khoảng hai khắc đồng hồ sau, Tống Điềm cũng cảm giác thân thể hồi phục lại một chút, vừa định đứng dậy thì thấy Phúc Quý hoang mang chạy vào.
"Tống đầu bếp! Tống đầu bếp!"
Phúc Quý hiển nhiên rất sốt ruột, vừa chạy vào đã lớn tiếng nói: "Tống đầu bếp! Mới vừa nãy tướng quân gặp chuyện gì sao?"
Tống Điềm vội hỏi lại: "Gặp chuyện gì?"
Phúc Quý so với nàng còn vội hơn: "Vừa rồi sắc mặt tướng quân không đúng lắm! Còn dặn ta chuẩn bị thùng tắm, nói rõ là muốn nước đá! Mới vừa rồi ngài ấy ở cùng ngươi mà, rốt cuộc là thế nào?"
Tống Điềm cũng thấy kì quái: "Không có chuyện gì a... vừa rồi còn tốt mà..."
Tống Điềm nghĩ lại dáng vẻ của Cố Hiển Thành lúc rời đi, bỗng nhiên nói: "Nhưng mà nghĩ lại, lúc tướng quân ra cửa, hình như có chuyện gì đó lạ, có phải là thân thể không thoải mái không?"
Phúc Quý vò đầu bứt tai: "Ta cũng không biết! Ta muốn đi mời đại phu, tướng quân lại đuổi ta ra ngoài! Hiện tại Phó tổng binh bọn họ đều đi làm chính sự cả rồi! Chỉ còn một mình ta..."
Tống Điềm: "Ngươi đừng vội", nàng cố gắng chống đỡ đứng lên, "Ta đi xem sao."
Phúc Quý giống như đã tìm được viện binh, "Đúng đúng, ngươi đi xem đi, người không phận sự ở trong Xuân Lai lâu đều bị đuổi ra ngoài rồi, nhưng chúng ta cũng chỉ dẫn theo mấy người, đêm khuya, ta thật sự không biết làm thế nào mới tốt!"
Phúc Quý dẫn Tống Điềm qua, Xuân Lai lâu thật sự rất lớn, trên lầu bốn toàn bộ đều là phòng cho khách, hiện tại hành lang yên tĩnh không một bóng người, Phúc Quý dẫn Tống Điềm đến cửa một gian phòng, miệng nói: "Tướng quân ở bên trong..."
Tống Điềm: "Ta đã biết, ngươi đi mời đại phu đi."
Phúc Quý nghìn lời cảm tạ đi ngay, Tống Điềm tiến lên gõ cửa: "Tướng quân... ngài có đấy không? Ta... ta có thể vào không?"
Bên trong rất yên tĩnh, không có tiếng nói chuyện, nhưng Tống Điềm lại nghe được tiếng nước, còn có tiếng thở dốc nặng nhọc.
Tống Điềm lại gõ cửa: "Tướng quân, ngài có chỗ nào không thoải mái sao? Ta bảo Phúc Quý đi gọi đại phu, ngài nếu không..."
"Đi vào!"
Tống Điềm còn chưa nói xong, đã bị Cố Hiển Thành gọi vào, nàng ngẩn ra, lập tức đẩy cửa phòng.
Đây là gian phòng cho khách rất lớn, nhưng bên trong lại trang trí rất đơn giản, chỉ là giữa phòng đặt một cái thùng tắm lớn, Cố Hiển Thành hiện đang ở bên trong, cau mày, sắc mặt hơi đỏ lên...
"Tướng quân?"
Tống Điềm lại gọi một tiếng, Cố Hiển Thành mở mắt ra.
"Sao nàng lại tới đây?" Thanh âm hắn có chút khó chịu, tựa hồ đang cật lực đè nén điều gì đó.
Tống Điềm giải thích: "Phúc Quý đã đi gọi đại phu cho ngài, Phó tổng bình cùng Tiểu Thập thị vệ bọn họ hẳn là đi xử lý công vụ, Phúc Quý lo lắng nên gọi ta đến..."
Cố Hiển Thành không đáp, không khí có chút xấu hổ. Tống Điềm liếc mắt còn không dám huống hồ đi qua xem, chỉ vì hiện tại Cố Hiển Thành đang trần trụi... Chỉ là Tống Điềm còn chú ý tới lớp băng vải quấn trên người hắn, "Tướng quân, miệng vết thương của ngài còn chưa lành, không thể..."
"Đừng nói gì cả!" Cố Hiển Thành nhíu mày, lời to tiếng lớn nói.
Tống Điềm không dám tiếp tục, nhưng nàng cũng không biết mình có thể làm gì, may mà Cố Hiển Thành sau đó lại mở miệng: "Đưa khăn cho ta."
Tống Điềm hít một hơi, lập tức xoay người đến cái giá gần đấy lấy khăn, sau đó mang qua.
Mà Cố Hiển Thành giờ phút này, đầu đau cực kì.
Chỗ nào đó trên người hắn, cũng cực kì nóng. (Hiểu ảnh bị trúng cái gì rồi ha:))))))))
Hắn cực kì hối hận vì vừa rồi đã thả người, tên tiểu nhân kia, lại dám có chủ ý này. Đáng chết!
Ở trong nước lạnh ngâm một lát, cảm giác khô nóng trong người cuối cùng cũng bị ép xuống, ngay lúc Cố Hiển Thành đứng dậy chuẩn bị mặc quần áo thì vô tình liếc về đằng sau một cái, chỗ nào đó dưới thân, nháy mắt lại trở nên không đúng.