Chương 38: Mì lạnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu trù nương quay lưng lại với hắn, lộ ra cần cổ thon dài, nàng lớn lên cực kì trắng, hương hoa nhài như ẩn như hiện lan toả trong phòng, thơm ngào ngạt. Hình bóng trước mắt bất giác chui vào trong lòng Cố Hiển Thành, cảm giác khô nóng đột nhiên dâng lên, như muốn đốt luôn lý trí của hắn.
Tống Điềm quay lưng lại, tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể nghe. Tiếng hít thở của đại tướng quân không đúng lắm, nàng cũng không để ý cái gì ngại ngùng nữa, định xoay lại nhìn, ai ngờ chưa kịp làm gì, thanh âm của Cố Hiển Thành đã truyền đến.
"Không được quay đầu, không cho phép nhúc nhích!"
Thanh âm của hắn lớn, lại trầm thấp, còn có chú hung hăng.
Tống Điềm: "..."
Nàng không biết Đại tướng quân làm sao, nhưng Đại tướng quân không cho nàng cử động, nàng cũng không dám cử động.
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, xen lẫn tiếng nước, mới đầu, tiếng rất nhỏ, nhưng sau cùng, càng lúc càng lớn, lại còn có tiết tấu...
Tống Điềm trên danh nghĩa đã kết hôn, nhưng nửa điểm kinh nghiệm cũng không có, sao nàng có thể nghĩ đến cảnh tượng sau lưng mình, càng không thể biết được giờ phút này Cố Hiển Thành thống khổ đến mức nào.
"Tướng quân?" Tống Điềm nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa thử gọi một tiếng, nhưng nàng vẫn không dám nhúc nhích, trên thái dương Cố Hiển Thành hiện đầy gân xanh dữ tợn, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu nhỏ giọt từ trên đầu hắn.
Động tác trên tay vẫn liên tục.
Hơi thở hỗn loạn, thỉnh thoảng hắn lại liếc mắt nhìn về bóng hình xinh đẹp kia, cảm giác mình điên rồi.
Nhưng điên như này lại khiến người khác vui thích.
Trong không khí có một mùi hương kì quái làm người ta xao động, hai tai Cố Hiển Thành đỏ thẫm.
Nàng, nàng từng gả người, có phải hay không biết được...
Cố Hiển Thành chưa bao giờ cảm thấy chật vật như thế, hắn thấy mình xấu xa, cảm giác xúc động trong ngực khiến hắn trở nên không giống chính mình, hắn cực lực khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được mà bùng nổ.
"Tướng quân?" Thanh âm của Tống Điềm giống như một cơn gió xuân, mềm mại ôn nhu, trong chốc lát khiến lý trí hắn sụp đổ.
Cố Hiển Thành tưởng nhịn được nhưng lại không thể, khẽ rên một tiếng.
Thanh âm này khiến Tống Điềm cứng đờ người.
Suy nghĩ trong đầu chậm rãi chuyển động, nàng vừa rồi bị hạ mê dược, có phải đại tướng quân... cũng bị tiểu nhân ám toán...
Giống như nàng sao? Nhưng lại không giống...
Âm thanh có tiết tấu sau lưng vẫn còn đang tiếp tục, tim Tống Điềm dần trầm xuống, nàng tuy chưa từng trải qua, nhưng lại nghe không ít phụ nhân trong thôn bàn luận xôn xao, trong thoại bản linh tinh cũng có nói đến một ít. Dựa vào những dấu hiệu cho thấy, Đại tướng quân hẳn là cũng bị người khác hạ dược, còn là loại dược không tiện nói ra.
Trong lòng Tống Điềm đại loạn.
Nàng đứng tại chỗ, chân như bị đóng đinh, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, đành phải đứng đấy giả chết.
Nếu chỉ là loại dược tầm thường thì còn tốt; hiện giờ Cố Hiển Thành còn ở trong nước, tiếng bọt nước tung toé ở trong phòng quanh quẩn không tan, đầu Tống Điềm nổ ầm ầm.
"Thật... xin lỗi..."
Sau lưng truyền đến tiếng của Cố Hiển Thành, khàn đục bất thường.
Tống Điềm không dám đáp lại.
Sau đó, nàng ngửi thấy mùi máu trong không khí. Hắn không chỉ bị hạ dược, miệng vết thương ở bụng hẳn là lại rách ra rồi.
Trong nháy mắt, Tống Điềm liền mềm lòng. Một đao này, là Đại tướng quân cứu mạng nàng.
Tống Điềm không biết dược kia có bao nhiêu lợi hại, nhưng đại khái có thể đoán được, hắn vẫn có thể ẩn nhẫn, dù chỉ là vạt áo nàng cũng không chạm vào.
Tống Điềm dần thả lỏng bản thân, cũng không khó chịu như vậy.
Chỉ là nàng vẫn có chút khẩn trưởng, bởi vì đánh chết nàng cũng không nghĩ đến, chỉ ra ngoài một chuyến, sự tình lại diễn biến đến mức này. Trong lòng nàng yên lặng đếm từng giây trôi qua, mắt cũng không biết nhìn nơi nào, chốc lát nhắm lại chốc lát lại mở ra, không ngừng niệm Phúc Quý mau trở lại, cuối cùng...
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, là Phúc Quý thỉnh đại phu về tới.
"Tướng quân! Đại tướng quân!" Phúc Quý cao giọng kêu ở bên ngoài.
Thấy không có tiếng đáp, lại tiếp tục: "Tống đầu bếp?"
Tống Điềm do dự không biết có nên đáp không, liền nghe thấy Cố Hiển Thành khẽ rên một tiếng, thanh âm này không giống so với lần trước, Tống Điềm sửng sốt, hiểu ra điều gì, lập tức nhắm chặt mắt lại, không dám cử động dù chỉ một chút.
Phúc Quý ở bên ngoài gấp chịu không nổi, chỉ thiếu nước phá cửa. Cuối cùng Cố Hiển Thành cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Chờ! Bổn tướng chưa chết!"
Tiếng nói bên ngoài im bặt, Tống Điềm cũng chậm rãi mở mắt ra.
Nàng lúng túng không biết nên làm gì mới phải.
May mà Cố Hiển Thành đã bắt đầu hành động, hắn bước ra ngoài thùng tắm, mặc y phục. Yên tĩnh một lát, Cố Hiển Thành nhẹ giọng nói: "Ta đi ra ngoài trước, sau đó nàng... sẽ không có ai vào quấy nhiễu... chốc lát nữa xe ngựa sẽ tới chờ nàng ở cửa sau tửu lâu."
"Vâng." Tống Điềm đáp ứng trong nháy mắt, may mà hắn để cho nàng không gian, không thì... Tống Điềm thật sự không biết đối mặt hắn như nào.
Cố Hiển Thành rời đi xong, Tống Điềm mới cử động, cẳng chân nàng có chút cứng nhắc, đi không nổi, nhưng nàng cũng không để ý tới, lập tức đến bên cửa sổ mở ra để thông khí, về phần bãi bừa bộn ở sau lưng, dù chỉ là liếc mắt cũng không dám nhìn.
Bên ngoài Phúc Quý lo lắng nói gì dó, Cố Hiển Thành thấp giọng giao phó mấy câu, sau đó tiếng bước chân xa dần, Tống Điềm chờ cảm giác nóng rực trên mặt tan đi mới cúi đầu nhìn qua cửa sổ.
Toàn bộ Xuân Lai lâu này đã bị Thành Dương quân vây lại, ý nghĩa rằng nơi này hiện giờ rất an toàn.
Lại qua thêm một khắc đồng hồ, Tống Điềm bảo đảm bản thân không có điểm nào khác thường, lúc này mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Bọn họ tới nơi này là vào chính ngọ, giờ rời đi đã là buổi tối.
Quả nhiên, ở cửa sau Xuân Lai lâu có xe ngựa đang chờ, Phúc Quý ngồi đằng trước chào hỏi nàng: "Tống đầu bếp, chúng ta về khách điếm, ngươi không sao chứ? Tướng quân nói vừa nãy ngươi khó chịu nên nghỉ ngơi trong phòng, hiện tại có quân y ở đây, có muốn để họ xem chút không?"
Tống Điềm ấp úng: "Không có việc gì, ta không cần." Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, vội vàng cúi đầu nhìn sàn xe ngựa, may mà Phúc Quý cũng không tiếp tục hỏi, xe ngựa chậm rãi đi về phía khách điếm, lúc này Tống Điềm mới thở ra một hơi.
Đến khi về đến nơi thì đêm đã khuya, Tiểu Điệp ở trong phòng lo lắng chờ đợi: "Điềm Điềm tỷ! Tỷ trở về rồi!"
Tống Điềm mệt mỏi cực kì, nàng miễn cưỡng nở nụ cười, Phúc Quý lại đến, đứng ngoài phòng nói: "Tống đầu bếp, tướng quân nói hôm nay ngươi cực khổ rồi, mai không cần làm việc, nghỉ ngơi nhiều chút, sau đó chúng ta sẽ rút quân về doanh."
"Phiền ngươi giúp ta cảm tạ Đại tướng quân."
Phúc Quý cười rời đi.
Tiểu Điệp vội vã hỏi: "Điềm Điềm tỷ, sao lại đi lâu như vậy, ta nghe nói ở Xuân Lai lâu xảy ra chuyện lớn, Tướng quân cực kì tức giận! Đến cùng là sao vậy?"
Tống Điềm nhìn Tiểu Bảo đã ngủ say, nàng vừa vỗ về nhi tử vừa nói: "Cụ thể thế nào để ngày mai nói, đại khái là có người muốn hại đại tướng quân."
Tiểu Điệp che miệng: "Vậy tỷ nhanh nghỉ ngơi đi, ta không hỏi nữa! Tỷ yên tâm, ta nhất định không kể với ai!"
Tống Điềm gật đầu: "Được, muội cũng đi nghỉ đi."
Tống Điềm ôm con ngủ, một đêm mộng mị, bởi vì tác dụng của loại hương kia, nàng mơ không ít, ngủ cũng không say giấc, bất quá sáng hôm sau tinh thần cùng thể lực vẫn khôi phục được một ít. Rạng sáng ngày thứ hai, nàng tỉnh dậy đã thấy Tiểu Bảo tự chơi trên giường.
"Tiểu Bảo..." Tống Điềm ôm con, đối với chuyện hôm qua, trong lòng nàng còn sợ hãi, lo lắng nhất là nếu lỡ mình có xảy ra chuyện gì, Tiểu Bảo phải làm sao bây giờ... cũng may mọi thứ vẫn còn tốt... chỉ là... Tống Điềm bất giác nhớ lại chuyện xấu hổ hôm qua, nhưng cũng nhanh liền quên đi, Tiểu Điệp đã ra ngoài về.
"Điềm Điềm tỷ, tỉnh rồi sao?" Tỷ biết không, bên ngoài xảy ra chuyện lớn!"
Tống Điềm nhìn ra ngoài một cái, lúc này mới là giờ Thìn (7h – 9h sáng), "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Đại tướng quân đánh Chu huyện lệnh!"
Tống Điềm mở to mắt. "Tại sao lại đánh?"
Tiểu Điệp nói: "Sáng sớm nay, Chu huyện lệnh đã đến thỉnh tội, nói là ngày hôm qua hắn uống nhiều quá ngủ mất không biết gì, chiêu đãi không chu toàn. Sau đó Đại tướng quân cười lạnh, rồi cho Chu huyện lệnh một quyền, răng rơi mất mấy cái ngay tại chỗ."
Mắt Tống Điềm càng trừng lớn hơn.
"Hiện tại bên ngoài loạn một nùi, đại tướng quân đang định đánh tiếp, bị Phó tổng binh ngăn lại, tình cảnh quá doạ người, suýt nữa đã không giữ được!"
"Hiện tại thế nào rồi?" Tống Điềm sốt ruột hỏi.
"Chu đại nhân bị đuổi về rồi, Phó tổng binh ở trong phòng khuyên đại tướng quân, không biết giờ sao nữa... Mặc dù Đại tướng quân của chúng ta có chức vị cao hơn Chu huyện lệnh kia rất nhiều, nhưng đánh mệnh quan triều đình cũng vẫn có thể bị báo lên trên, tướng quân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tiểu Điệp hiển nhiên rất gấp gáp, Tống Điềm nghe được đầu óc cũng loạn, ngày hôm qua không phải Đại tướng quân đã đáp ứng Phó tổng binh sao, nhưng mà... cũng là trước khi chuyện kia xảy ra, sau đó...
Gặp loại chuyện đấy, không tức giận e cũng khó.
Tống Điềm thở dài: "Chúng ta có sốt ruột cũng không có tác dụng, chuyện như vậy, chỉ có Đại tướng quân mới xử lý được, tịnh quan kỳ biến (1) đi."
(1) tịnh quan kỳ biến: yên lặng quan sát chờ thời cơ
"Cũng phải, chúng ta lo lắng cũng không làm gì được... Điềm Điềm tỷ, hôm qua mệt nhọc rồi, nghỉ ngơi thêm đi."
Tống Điềm đích xác không quản được việc này, vì thế đến trưa cũng không rời khỏi phòng, đói bụng thì liền làm cho mình và nhi tử mấy món đơn giản, sau đó đến đầu giờ chiều, Phúc Quý lại tới tìm nàng.
"Tống đầu bếp..."
Tống Điềm cũng không suy nghĩ nhiều: "Làm sao, có phải Đại tướng quân lại không dùng bữa?"
Phúc Quý giống như gặp được cứu tinh: "Đừng nói dùng bữa, nước còn không uống một ngụm! Ai nha, ngươi nói xem... "
Tống Điềm suy nghĩ một chút, đáp: "Ta biết rồi, để ta chuẩn bị."
"Tốt quá rồi! Tống đầu bếp, ngươi thật sự là vị cứu tinh a! Ta... ta không biết phải cảm tạ như thế nào! Hôm nay Đại tướng quân thật sự đáng sợ lắm, ta không dám nói chuyện trước mặt ngài ấy..."
Tống Điềm cười: "Không có gì, là bổn phận của ta!"
Tống Điềm đi chuẩn bị đồ ăn, kỳ thật... nàng cũng không bình tĩnh đến thế, chuyện ngày hôm qua vẫn đả kích không nhỏ, chỉ là nàng không biết phải xử lý thế nào thì sẽ không xử lý, nhìn trước mặt thì vẫn còn tốt.
Phòng bếp có kha khá nguyên liệu, Tống Điềm nghĩ hôm qua Cố Hiển Thành say rượu, đại khái sẽ không thoải mái, nên ăn mì đơn giản. Tuy đã lập thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn còn cảm giác khô nóng, Tống Điềm suy nghĩ một lát, liền bắt đầu nấu nước luộc mì.
Lương bì không kịp làm, chỉ có thể làm mì lạnh, trong phòng bếp còn nửa con gà, trực tiếp nấu lên làm mì lạnh thịt gà, dấm chua, tương vừng, dưa muối đều có đủ, đơn giản nhưng hương vị đầy đủ. Tống Điềm cũng không có tâm tình làm món gì phức tạp hơn, khoảng nửa canh giờ sau, mì lạnh đã làm xong.
Sợi mì nhỏ được ngâm qua trong nước lạnh, cảm giác rất tươi mát, thịt gà mềm cùng dưa chua ăn kèm xếp ngay ngắn chỉnh tề trên mặt, nhìn đã thấy thèm, rưới nước dùng lên hương vị mới thực sự tăng lên. Tống Điềm làm mì cũng có bí quyết riêng, khi nấu không được cho dấm chua vào trước, nấu lâu sẽ khiến nước dùng bị chát, cũng không được cho nhiều quá, khi ăn sẽ bị át đi hương vị của những cái khác, mà chỉ cần hơi chua nhẹ thôi.
Dầu ớt rưới lên mặt, màu đỏ đẹp mắt, mùi thơm mê người. Cháo cũng đã được nấu từ buổi sáng, chuẩn bị ổn thoả hết thảy xong Tống Điềm liền đi gọi Phúc Quý, nhưng ai ngờ, Phúc Quý như cố ý để nàng tự mình bưng qua, đến cái bóng còn không thấy.
Tống Điềm không còn cách nào, đành phải đi về hướng phòng Cố Hiển Thành.
Vừa tới cửa liền nghe thấy thanh âm của Cố Hiển Thành truyền ra: "Không thương lượng! Tuyệt đối không có khả năng đó!"
Giọng nói mười phần mang theo lửa giận, Tống Điềm cũng bị doạ đình chỉ bước chân.
Đã hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa nguôi giận, Tống Điềm đại khái có thể hiểu được nỗi lòng của Phú Quý.
Phúc Quý quả nhiên đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy nàng liền liều mạng nháy mắt, chỉ là không đợi hai người nói chuyện, cửa bật mở, Phó Ngạn cùng mấy vị phó tướng đi ra, mặt ai cũng đưa đám, nhìn thấy Tống Điềm, Phó Ngạn liền bước đến gần.
Hắn nhỏ giọng nói: "Tống đầu bếp, bây giờ người có thể khuyên ngăn tướng quân chỉ có cô, cô có thể nói chuyện với ngài ấy không, cứ nghiêm túc suy xét đề nghị của ta nhé."
Tống Điềm sửng sốt: "Ta? Phó tổng binh nói đùa rồi, sao ta có thể khuyên được Đại tướng quân..."
Phó Ngạn thu hồi vẻ cà lơ phất phơ xưa nay, trở nên nghiêm túc: "Cô nhất định có thể, Tống đầu bếp, chuyện này không nhỏ, xin nhờ..."
Tống Điềm thấy được sự nghiêm túc trong mắt hắn, nhìn về cánh cửa kia, thở dài: "Vậy... vậy ta thử xem..."
Tống Điềm một mình bưng khay vào phòng, trong phòng rất yên tĩnh, bởi vì có một cái bình phong, Tống Điềm còn chưa nhìn thấy người đâu, vừa qua bình phong thì thấy Cố Hiển Thành ngồi trước án thư, hắn đang cau mày, một bàn tay còn đang miết mi tâm, tựa hồ rất không vui.
Tống Điềm do dự một chút, đặt khay lên bàn, sau đó còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Cố Hiển Thành nói: "Ra ngoài."
Nàng dừng bước, nhỏ giọng: "Tướng quân, nên dùng bữa rồi."
Cố Hiển Thành đột nhiên ngẩng đầu!
Trong mắt hắn loé qua tia kinh ngạc, hiển nhiên tưởng rằng người tới là Phúc Quý, thấy là Tống Điềm, nộ khí trên mặt Cố Hiển Thành biến mất vài phần, hắn nhỏ giọng lại, sợ doạ đến nàng, "Sao nàng lại tới đây?"
Tống Điềm: "Ngài một ngày rồi chưa dùng bữa, nên ăn gì đó trước đi."
Cố Hiển Thành nhìn nàng: "Không đói."
Tống Điềm thở dài: "Nhưng ta đã làm rồi."
Cố Hiển Thành sửng sống, lồng ngựa cảm thấy kì quái, nàng bình bình đạm đạm nói một câu, hắn liền không có cách nào cự tuyệt.
Trầm ngâm trong chốc lát, Cố Hiển Thành nói: "Để đấy đi, chốc nữa ta dùng."
"Được."
Cố Hiển Thành lại liếc nhìn nàng lần nữa, hắn ho nhẹ: "Chuyện hôm qua..."
Cố Hiển Thành tự giác, hắn vẫn có cảm giác chột dạ, chuyện ngày hôm qua cũng là hắn mạo phạm trước, nàng có hay không cảm thấy hắn rất xấu xa, rất...
Kỳ thật, đêm qua Cố Hiển Thành thức trắng, nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định...
"Có chuyện gì sao?" Tống Điềm đột nhiên hỏi.
Thanh âm nàng giòn tan, không hề lúng túng nhìn lại hắn.
Thật ra Tống Điềm cũng suy nghĩ cả ngày trời, cuối cùng quyết định giả ngu, dù gì thì lúc đó nàng cũng không quay đầu lại, cứ coi như không biết Đại tướng quân đang làm cái gì đi. Hơn nữa, tầng giấy mỏng này mà đâm thủng thì đôi bên đều xấu hổ, nghĩ một chút là sẽ biết...
Cố Hiển Thành chống lại ánh mắt trong veo của nàng, lời sắp nói cũng dừng lại, một lát sau, Cố Hiển Thành dời mắt đi, sắc mặt phức tạp.
Nàng... không biết sao...
Trong lòng Tống Điềm khẩn trương, lại cực lực che dấu, ánh mắt Cố Hiển Thành luôn rất sắc bén, nếu nhìn một lúc nữa hẳn sẽ không gạt được hắn, nhưng mà cũng may, Đại tướng quân lại không nhìn chằm chằm nàng nữa, Tống Điềm khẽ thở phào.
"Tướng quân... nếu không có chuyện gì... ta lui ra trước..."
Cố Hiển Thành lòng đầy phức tạp ừ một tiếng, Tống Điềm chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Chỉ là vừa bước tới cửa, Tống Điềm chợt nhớ tới những lời Phó Ngạn giao phó, nàng khẩn trương quá, suýt nữa thì quên mất, Tống Điềm do dự quay đầu lại, ôn nhu nói: "Tướng quân, ta chỉ là một phụ nhân, không hiểu chuyện trốn quan trường, nhưng khi còn nhỏ từng được mẫu thân dạy qua một đạo lý. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, có đôi khi ẩn nhẫn một chút mới có thể cho đối phương một kích trí mạng. Ta nghĩ Đại tướng quân ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, so với dân phụ chắc sẽ hiểu đạo lý này hơn cả. Thôi thì cứ cho là dân phụ nói bậy đi, Tướng quân không cần thật sự để trong lòng. Dân phụ cáo lui."
Cố Hiển Thành ngây ngẩn cả người, mãi cho đến khi Tống Điềm ra ngoài đóng cửa lại rồi hắn vẫn ngơ ngác ngồi trước án thư, bọn Phó Ngạn kỳ thật cũng không đi xa, đều đợi Tống Điềm đi ra, vừa thấy nàng liền đi qua.
"Thế nào, thế nào rồi?"
Tống Điềm cười nói: "Nói cả rồi, nhưng có tác dụng hay không, ta cũng không biết."
Phó Ngạn vừa định tiếp lời đã nghe thấy Cố Hiển Thành rống lên một tiếng: "Phó Ngạn!"
Hắn vui mừng: "Ta đã nói mà! Vẫn cần cô tới!"
Phó Ngạn vội vã đi vào, Tống Điềm đứng tại chỗ sửng sốt, không thể nào... Đại tướng quân thật sự nghe lọt lời nàng nói?
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Sau nửa canh giờ, Phó Ngạn thần thanh khí sảng đi ra từ trong phòng Cố Hiển Thành, hắn lập tức chỉ huy thân tín bên cạnh đi bố trí, Phúc Quý đi qua nhỏ giọng hỏi: "Đại tướng quân đồng ý rồi?"
Phó Ngạn cười cười: "Cũng không nhìn xem là ai đi khuyên."
Phúc Quý sửng sốt, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận nghĩ lại nghĩ, trong đầu hiện lại câu nói hôm qua của Phó tổng binh "nửa chủ tử", Phúc Quý gõ mạnh đầu mình.
Ai nha!
Ai nha nha!
Hắn đúng là ngốc!
Hiện tại mới phản ứng lại! Phúc Quý nhếch môi nhìn về phía phòng của đại tướng quân.
Tốt nha! Cây vạn tuế này cuối cùng cũng nở hoa rồi!
Người xưa có câu: "Cây vạn tuế nở hoa" ám chỉ một người đàn ông khô khan, vô cảm, vô tình bỗng dưng động lòng với cô gái nào đó.
Hình ảnh minh họa, mình không tìm thấy món mì được nhắc đến trong chương này.
Tiểu trù nương quay lưng lại với hắn, lộ ra cần cổ thon dài, nàng lớn lên cực kì trắng, hương hoa nhài như ẩn như hiện lan toả trong phòng, thơm ngào ngạt. Hình bóng trước mắt bất giác chui vào trong lòng Cố Hiển Thành, cảm giác khô nóng đột nhiên dâng lên, như muốn đốt luôn lý trí của hắn.
Tống Điềm quay lưng lại, tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn có thể nghe. Tiếng hít thở của đại tướng quân không đúng lắm, nàng cũng không để ý cái gì ngại ngùng nữa, định xoay lại nhìn, ai ngờ chưa kịp làm gì, thanh âm của Cố Hiển Thành đã truyền đến.
"Không được quay đầu, không cho phép nhúc nhích!"
Thanh âm của hắn lớn, lại trầm thấp, còn có chú hung hăng.
Tống Điềm: "..."
Nàng không biết Đại tướng quân làm sao, nhưng Đại tướng quân không cho nàng cử động, nàng cũng không dám cử động.
Sau lưng truyền đến tiếng sột soạt, xen lẫn tiếng nước, mới đầu, tiếng rất nhỏ, nhưng sau cùng, càng lúc càng lớn, lại còn có tiết tấu...
Tống Điềm trên danh nghĩa đã kết hôn, nhưng nửa điểm kinh nghiệm cũng không có, sao nàng có thể nghĩ đến cảnh tượng sau lưng mình, càng không thể biết được giờ phút này Cố Hiển Thành thống khổ đến mức nào.
"Tướng quân?" Tống Điềm nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa thử gọi một tiếng, nhưng nàng vẫn không dám nhúc nhích, trên thái dương Cố Hiển Thành hiện đầy gân xanh dữ tợn, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu nhỏ giọt từ trên đầu hắn.
Động tác trên tay vẫn liên tục.
Hơi thở hỗn loạn, thỉnh thoảng hắn lại liếc mắt nhìn về bóng hình xinh đẹp kia, cảm giác mình điên rồi.
Nhưng điên như này lại khiến người khác vui thích.
Trong không khí có một mùi hương kì quái làm người ta xao động, hai tai Cố Hiển Thành đỏ thẫm.
Nàng, nàng từng gả người, có phải hay không biết được...
Cố Hiển Thành chưa bao giờ cảm thấy chật vật như thế, hắn thấy mình xấu xa, cảm giác xúc động trong ngực khiến hắn trở nên không giống chính mình, hắn cực lực khắc chế, nhưng vẫn không nhịn được mà bùng nổ.
"Tướng quân?" Thanh âm của Tống Điềm giống như một cơn gió xuân, mềm mại ôn nhu, trong chốc lát khiến lý trí hắn sụp đổ.
Cố Hiển Thành tưởng nhịn được nhưng lại không thể, khẽ rên một tiếng.
Thanh âm này khiến Tống Điềm cứng đờ người.
Suy nghĩ trong đầu chậm rãi chuyển động, nàng vừa rồi bị hạ mê dược, có phải đại tướng quân... cũng bị tiểu nhân ám toán...
Giống như nàng sao? Nhưng lại không giống...
Âm thanh có tiết tấu sau lưng vẫn còn đang tiếp tục, tim Tống Điềm dần trầm xuống, nàng tuy chưa từng trải qua, nhưng lại nghe không ít phụ nhân trong thôn bàn luận xôn xao, trong thoại bản linh tinh cũng có nói đến một ít. Dựa vào những dấu hiệu cho thấy, Đại tướng quân hẳn là cũng bị người khác hạ dược, còn là loại dược không tiện nói ra.
Trong lòng Tống Điềm đại loạn.
Nàng đứng tại chỗ, chân như bị đóng đinh, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, đành phải đứng đấy giả chết.
Nếu chỉ là loại dược tầm thường thì còn tốt; hiện giờ Cố Hiển Thành còn ở trong nước, tiếng bọt nước tung toé ở trong phòng quanh quẩn không tan, đầu Tống Điềm nổ ầm ầm.
"Thật... xin lỗi..."
Sau lưng truyền đến tiếng của Cố Hiển Thành, khàn đục bất thường.
Tống Điềm không dám đáp lại.
Sau đó, nàng ngửi thấy mùi máu trong không khí. Hắn không chỉ bị hạ dược, miệng vết thương ở bụng hẳn là lại rách ra rồi.
Trong nháy mắt, Tống Điềm liền mềm lòng. Một đao này, là Đại tướng quân cứu mạng nàng.
Tống Điềm không biết dược kia có bao nhiêu lợi hại, nhưng đại khái có thể đoán được, hắn vẫn có thể ẩn nhẫn, dù chỉ là vạt áo nàng cũng không chạm vào.
Tống Điềm dần thả lỏng bản thân, cũng không khó chịu như vậy.
Chỉ là nàng vẫn có chút khẩn trưởng, bởi vì đánh chết nàng cũng không nghĩ đến, chỉ ra ngoài một chuyến, sự tình lại diễn biến đến mức này. Trong lòng nàng yên lặng đếm từng giây trôi qua, mắt cũng không biết nhìn nơi nào, chốc lát nhắm lại chốc lát lại mở ra, không ngừng niệm Phúc Quý mau trở lại, cuối cùng...
Bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, là Phúc Quý thỉnh đại phu về tới.
"Tướng quân! Đại tướng quân!" Phúc Quý cao giọng kêu ở bên ngoài.
Thấy không có tiếng đáp, lại tiếp tục: "Tống đầu bếp?"
Tống Điềm do dự không biết có nên đáp không, liền nghe thấy Cố Hiển Thành khẽ rên một tiếng, thanh âm này không giống so với lần trước, Tống Điềm sửng sốt, hiểu ra điều gì, lập tức nhắm chặt mắt lại, không dám cử động dù chỉ một chút.
Phúc Quý ở bên ngoài gấp chịu không nổi, chỉ thiếu nước phá cửa. Cuối cùng Cố Hiển Thành cũng mở miệng, thanh âm khàn khàn: "Chờ! Bổn tướng chưa chết!"
Tiếng nói bên ngoài im bặt, Tống Điềm cũng chậm rãi mở mắt ra.
Nàng lúng túng không biết nên làm gì mới phải.
May mà Cố Hiển Thành đã bắt đầu hành động, hắn bước ra ngoài thùng tắm, mặc y phục. Yên tĩnh một lát, Cố Hiển Thành nhẹ giọng nói: "Ta đi ra ngoài trước, sau đó nàng... sẽ không có ai vào quấy nhiễu... chốc lát nữa xe ngựa sẽ tới chờ nàng ở cửa sau tửu lâu."
"Vâng." Tống Điềm đáp ứng trong nháy mắt, may mà hắn để cho nàng không gian, không thì... Tống Điềm thật sự không biết đối mặt hắn như nào.
Cố Hiển Thành rời đi xong, Tống Điềm mới cử động, cẳng chân nàng có chút cứng nhắc, đi không nổi, nhưng nàng cũng không để ý tới, lập tức đến bên cửa sổ mở ra để thông khí, về phần bãi bừa bộn ở sau lưng, dù chỉ là liếc mắt cũng không dám nhìn.
Bên ngoài Phúc Quý lo lắng nói gì dó, Cố Hiển Thành thấp giọng giao phó mấy câu, sau đó tiếng bước chân xa dần, Tống Điềm chờ cảm giác nóng rực trên mặt tan đi mới cúi đầu nhìn qua cửa sổ.
Toàn bộ Xuân Lai lâu này đã bị Thành Dương quân vây lại, ý nghĩa rằng nơi này hiện giờ rất an toàn.
Lại qua thêm một khắc đồng hồ, Tống Điềm bảo đảm bản thân không có điểm nào khác thường, lúc này mới chậm rãi rời khỏi phòng.
Bọn họ tới nơi này là vào chính ngọ, giờ rời đi đã là buổi tối.
Quả nhiên, ở cửa sau Xuân Lai lâu có xe ngựa đang chờ, Phúc Quý ngồi đằng trước chào hỏi nàng: "Tống đầu bếp, chúng ta về khách điếm, ngươi không sao chứ? Tướng quân nói vừa nãy ngươi khó chịu nên nghỉ ngơi trong phòng, hiện tại có quân y ở đây, có muốn để họ xem chút không?"
Tống Điềm ấp úng: "Không có việc gì, ta không cần." Nàng không dám nhìn thẳng vào mắt người khác, vội vàng cúi đầu nhìn sàn xe ngựa, may mà Phúc Quý cũng không tiếp tục hỏi, xe ngựa chậm rãi đi về phía khách điếm, lúc này Tống Điềm mới thở ra một hơi.
Đến khi về đến nơi thì đêm đã khuya, Tiểu Điệp ở trong phòng lo lắng chờ đợi: "Điềm Điềm tỷ! Tỷ trở về rồi!"
Tống Điềm mệt mỏi cực kì, nàng miễn cưỡng nở nụ cười, Phúc Quý lại đến, đứng ngoài phòng nói: "Tống đầu bếp, tướng quân nói hôm nay ngươi cực khổ rồi, mai không cần làm việc, nghỉ ngơi nhiều chút, sau đó chúng ta sẽ rút quân về doanh."
"Phiền ngươi giúp ta cảm tạ Đại tướng quân."
Phúc Quý cười rời đi.
Tiểu Điệp vội vã hỏi: "Điềm Điềm tỷ, sao lại đi lâu như vậy, ta nghe nói ở Xuân Lai lâu xảy ra chuyện lớn, Tướng quân cực kì tức giận! Đến cùng là sao vậy?"
Tống Điềm nhìn Tiểu Bảo đã ngủ say, nàng vừa vỗ về nhi tử vừa nói: "Cụ thể thế nào để ngày mai nói, đại khái là có người muốn hại đại tướng quân."
Tiểu Điệp che miệng: "Vậy tỷ nhanh nghỉ ngơi đi, ta không hỏi nữa! Tỷ yên tâm, ta nhất định không kể với ai!"
Tống Điềm gật đầu: "Được, muội cũng đi nghỉ đi."
Tống Điềm ôm con ngủ, một đêm mộng mị, bởi vì tác dụng của loại hương kia, nàng mơ không ít, ngủ cũng không say giấc, bất quá sáng hôm sau tinh thần cùng thể lực vẫn khôi phục được một ít. Rạng sáng ngày thứ hai, nàng tỉnh dậy đã thấy Tiểu Bảo tự chơi trên giường.
"Tiểu Bảo..." Tống Điềm ôm con, đối với chuyện hôm qua, trong lòng nàng còn sợ hãi, lo lắng nhất là nếu lỡ mình có xảy ra chuyện gì, Tiểu Bảo phải làm sao bây giờ... cũng may mọi thứ vẫn còn tốt... chỉ là... Tống Điềm bất giác nhớ lại chuyện xấu hổ hôm qua, nhưng cũng nhanh liền quên đi, Tiểu Điệp đã ra ngoài về.
"Điềm Điềm tỷ, tỉnh rồi sao?" Tỷ biết không, bên ngoài xảy ra chuyện lớn!"
Tống Điềm nhìn ra ngoài một cái, lúc này mới là giờ Thìn (7h – 9h sáng), "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Đại tướng quân đánh Chu huyện lệnh!"
Tống Điềm mở to mắt. "Tại sao lại đánh?"
Tiểu Điệp nói: "Sáng sớm nay, Chu huyện lệnh đã đến thỉnh tội, nói là ngày hôm qua hắn uống nhiều quá ngủ mất không biết gì, chiêu đãi không chu toàn. Sau đó Đại tướng quân cười lạnh, rồi cho Chu huyện lệnh một quyền, răng rơi mất mấy cái ngay tại chỗ."
Mắt Tống Điềm càng trừng lớn hơn.
"Hiện tại bên ngoài loạn một nùi, đại tướng quân đang định đánh tiếp, bị Phó tổng binh ngăn lại, tình cảnh quá doạ người, suýt nữa đã không giữ được!"
"Hiện tại thế nào rồi?" Tống Điềm sốt ruột hỏi.
"Chu đại nhân bị đuổi về rồi, Phó tổng binh ở trong phòng khuyên đại tướng quân, không biết giờ sao nữa... Mặc dù Đại tướng quân của chúng ta có chức vị cao hơn Chu huyện lệnh kia rất nhiều, nhưng đánh mệnh quan triều đình cũng vẫn có thể bị báo lên trên, tướng quân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Tiểu Điệp hiển nhiên rất gấp gáp, Tống Điềm nghe được đầu óc cũng loạn, ngày hôm qua không phải Đại tướng quân đã đáp ứng Phó tổng binh sao, nhưng mà... cũng là trước khi chuyện kia xảy ra, sau đó...
Gặp loại chuyện đấy, không tức giận e cũng khó.
Tống Điềm thở dài: "Chúng ta có sốt ruột cũng không có tác dụng, chuyện như vậy, chỉ có Đại tướng quân mới xử lý được, tịnh quan kỳ biến (1) đi."
(1) tịnh quan kỳ biến: yên lặng quan sát chờ thời cơ
"Cũng phải, chúng ta lo lắng cũng không làm gì được... Điềm Điềm tỷ, hôm qua mệt nhọc rồi, nghỉ ngơi thêm đi."
Tống Điềm đích xác không quản được việc này, vì thế đến trưa cũng không rời khỏi phòng, đói bụng thì liền làm cho mình và nhi tử mấy món đơn giản, sau đó đến đầu giờ chiều, Phúc Quý lại tới tìm nàng.
"Tống đầu bếp..."
Tống Điềm cũng không suy nghĩ nhiều: "Làm sao, có phải Đại tướng quân lại không dùng bữa?"
Phúc Quý giống như gặp được cứu tinh: "Đừng nói dùng bữa, nước còn không uống một ngụm! Ai nha, ngươi nói xem... "
Tống Điềm suy nghĩ một chút, đáp: "Ta biết rồi, để ta chuẩn bị."
"Tốt quá rồi! Tống đầu bếp, ngươi thật sự là vị cứu tinh a! Ta... ta không biết phải cảm tạ như thế nào! Hôm nay Đại tướng quân thật sự đáng sợ lắm, ta không dám nói chuyện trước mặt ngài ấy..."
Tống Điềm cười: "Không có gì, là bổn phận của ta!"
Tống Điềm đi chuẩn bị đồ ăn, kỳ thật... nàng cũng không bình tĩnh đến thế, chuyện ngày hôm qua vẫn đả kích không nhỏ, chỉ là nàng không biết phải xử lý thế nào thì sẽ không xử lý, nhìn trước mặt thì vẫn còn tốt.
Phòng bếp có kha khá nguyên liệu, Tống Điềm nghĩ hôm qua Cố Hiển Thành say rượu, đại khái sẽ không thoải mái, nên ăn mì đơn giản. Tuy đã lập thu, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn còn cảm giác khô nóng, Tống Điềm suy nghĩ một lát, liền bắt đầu nấu nước luộc mì.
Lương bì không kịp làm, chỉ có thể làm mì lạnh, trong phòng bếp còn nửa con gà, trực tiếp nấu lên làm mì lạnh thịt gà, dấm chua, tương vừng, dưa muối đều có đủ, đơn giản nhưng hương vị đầy đủ. Tống Điềm cũng không có tâm tình làm món gì phức tạp hơn, khoảng nửa canh giờ sau, mì lạnh đã làm xong.
Sợi mì nhỏ được ngâm qua trong nước lạnh, cảm giác rất tươi mát, thịt gà mềm cùng dưa chua ăn kèm xếp ngay ngắn chỉnh tề trên mặt, nhìn đã thấy thèm, rưới nước dùng lên hương vị mới thực sự tăng lên. Tống Điềm làm mì cũng có bí quyết riêng, khi nấu không được cho dấm chua vào trước, nấu lâu sẽ khiến nước dùng bị chát, cũng không được cho nhiều quá, khi ăn sẽ bị át đi hương vị của những cái khác, mà chỉ cần hơi chua nhẹ thôi.
Dầu ớt rưới lên mặt, màu đỏ đẹp mắt, mùi thơm mê người. Cháo cũng đã được nấu từ buổi sáng, chuẩn bị ổn thoả hết thảy xong Tống Điềm liền đi gọi Phúc Quý, nhưng ai ngờ, Phúc Quý như cố ý để nàng tự mình bưng qua, đến cái bóng còn không thấy.
Tống Điềm không còn cách nào, đành phải đi về hướng phòng Cố Hiển Thành.
Vừa tới cửa liền nghe thấy thanh âm của Cố Hiển Thành truyền ra: "Không thương lượng! Tuyệt đối không có khả năng đó!"
Giọng nói mười phần mang theo lửa giận, Tống Điềm cũng bị doạ đình chỉ bước chân.
Đã hơn nửa ngày rồi mà vẫn chưa nguôi giận, Tống Điềm đại khái có thể hiểu được nỗi lòng của Phú Quý.
Phúc Quý quả nhiên đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy nàng liền liều mạng nháy mắt, chỉ là không đợi hai người nói chuyện, cửa bật mở, Phó Ngạn cùng mấy vị phó tướng đi ra, mặt ai cũng đưa đám, nhìn thấy Tống Điềm, Phó Ngạn liền bước đến gần.
Hắn nhỏ giọng nói: "Tống đầu bếp, bây giờ người có thể khuyên ngăn tướng quân chỉ có cô, cô có thể nói chuyện với ngài ấy không, cứ nghiêm túc suy xét đề nghị của ta nhé."
Tống Điềm sửng sốt: "Ta? Phó tổng binh nói đùa rồi, sao ta có thể khuyên được Đại tướng quân..."
Phó Ngạn thu hồi vẻ cà lơ phất phơ xưa nay, trở nên nghiêm túc: "Cô nhất định có thể, Tống đầu bếp, chuyện này không nhỏ, xin nhờ..."
Tống Điềm thấy được sự nghiêm túc trong mắt hắn, nhìn về cánh cửa kia, thở dài: "Vậy... vậy ta thử xem..."
Tống Điềm một mình bưng khay vào phòng, trong phòng rất yên tĩnh, bởi vì có một cái bình phong, Tống Điềm còn chưa nhìn thấy người đâu, vừa qua bình phong thì thấy Cố Hiển Thành ngồi trước án thư, hắn đang cau mày, một bàn tay còn đang miết mi tâm, tựa hồ rất không vui.
Tống Điềm do dự một chút, đặt khay lên bàn, sau đó còn chưa kịp mở miệng, đã thấy Cố Hiển Thành nói: "Ra ngoài."
Nàng dừng bước, nhỏ giọng: "Tướng quân, nên dùng bữa rồi."
Cố Hiển Thành đột nhiên ngẩng đầu!
Trong mắt hắn loé qua tia kinh ngạc, hiển nhiên tưởng rằng người tới là Phúc Quý, thấy là Tống Điềm, nộ khí trên mặt Cố Hiển Thành biến mất vài phần, hắn nhỏ giọng lại, sợ doạ đến nàng, "Sao nàng lại tới đây?"
Tống Điềm: "Ngài một ngày rồi chưa dùng bữa, nên ăn gì đó trước đi."
Cố Hiển Thành nhìn nàng: "Không đói."
Tống Điềm thở dài: "Nhưng ta đã làm rồi."
Cố Hiển Thành sửng sống, lồng ngựa cảm thấy kì quái, nàng bình bình đạm đạm nói một câu, hắn liền không có cách nào cự tuyệt.
Trầm ngâm trong chốc lát, Cố Hiển Thành nói: "Để đấy đi, chốc nữa ta dùng."
"Được."
Cố Hiển Thành lại liếc nhìn nàng lần nữa, hắn ho nhẹ: "Chuyện hôm qua..."
Cố Hiển Thành tự giác, hắn vẫn có cảm giác chột dạ, chuyện ngày hôm qua cũng là hắn mạo phạm trước, nàng có hay không cảm thấy hắn rất xấu xa, rất...
Kỳ thật, đêm qua Cố Hiển Thành thức trắng, nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định...
"Có chuyện gì sao?" Tống Điềm đột nhiên hỏi.
Thanh âm nàng giòn tan, không hề lúng túng nhìn lại hắn.
Thật ra Tống Điềm cũng suy nghĩ cả ngày trời, cuối cùng quyết định giả ngu, dù gì thì lúc đó nàng cũng không quay đầu lại, cứ coi như không biết Đại tướng quân đang làm cái gì đi. Hơn nữa, tầng giấy mỏng này mà đâm thủng thì đôi bên đều xấu hổ, nghĩ một chút là sẽ biết...
Cố Hiển Thành chống lại ánh mắt trong veo của nàng, lời sắp nói cũng dừng lại, một lát sau, Cố Hiển Thành dời mắt đi, sắc mặt phức tạp.
Nàng... không biết sao...
Trong lòng Tống Điềm khẩn trương, lại cực lực che dấu, ánh mắt Cố Hiển Thành luôn rất sắc bén, nếu nhìn một lúc nữa hẳn sẽ không gạt được hắn, nhưng mà cũng may, Đại tướng quân lại không nhìn chằm chằm nàng nữa, Tống Điềm khẽ thở phào.
"Tướng quân... nếu không có chuyện gì... ta lui ra trước..."
Cố Hiển Thành lòng đầy phức tạp ừ một tiếng, Tống Điềm chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Chỉ là vừa bước tới cửa, Tống Điềm chợt nhớ tới những lời Phó Ngạn giao phó, nàng khẩn trương quá, suýt nữa thì quên mất, Tống Điềm do dự quay đầu lại, ôn nhu nói: "Tướng quân, ta chỉ là một phụ nhân, không hiểu chuyện trốn quan trường, nhưng khi còn nhỏ từng được mẫu thân dạy qua một đạo lý. Quân tử báo thù, mười năm không muộn, có đôi khi ẩn nhẫn một chút mới có thể cho đối phương một kích trí mạng. Ta nghĩ Đại tướng quân ở trên chiến trường đánh đâu thắng đó, so với dân phụ chắc sẽ hiểu đạo lý này hơn cả. Thôi thì cứ cho là dân phụ nói bậy đi, Tướng quân không cần thật sự để trong lòng. Dân phụ cáo lui."
Cố Hiển Thành ngây ngẩn cả người, mãi cho đến khi Tống Điềm ra ngoài đóng cửa lại rồi hắn vẫn ngơ ngác ngồi trước án thư, bọn Phó Ngạn kỳ thật cũng không đi xa, đều đợi Tống Điềm đi ra, vừa thấy nàng liền đi qua.
"Thế nào, thế nào rồi?"
Tống Điềm cười nói: "Nói cả rồi, nhưng có tác dụng hay không, ta cũng không biết."
Phó Ngạn vừa định tiếp lời đã nghe thấy Cố Hiển Thành rống lên một tiếng: "Phó Ngạn!"
Hắn vui mừng: "Ta đã nói mà! Vẫn cần cô tới!"
Phó Ngạn vội vã đi vào, Tống Điềm đứng tại chỗ sửng sốt, không thể nào... Đại tướng quân thật sự nghe lọt lời nàng nói?
*
Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.
*
Sau nửa canh giờ, Phó Ngạn thần thanh khí sảng đi ra từ trong phòng Cố Hiển Thành, hắn lập tức chỉ huy thân tín bên cạnh đi bố trí, Phúc Quý đi qua nhỏ giọng hỏi: "Đại tướng quân đồng ý rồi?"
Phó Ngạn cười cười: "Cũng không nhìn xem là ai đi khuyên."
Phúc Quý sửng sốt, hắn đột nhiên cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận nghĩ lại nghĩ, trong đầu hiện lại câu nói hôm qua của Phó tổng binh "nửa chủ tử", Phúc Quý gõ mạnh đầu mình.
Ai nha!
Ai nha nha!
Hắn đúng là ngốc!
Hiện tại mới phản ứng lại! Phúc Quý nhếch môi nhìn về phía phòng của đại tướng quân.
Tốt nha! Cây vạn tuế này cuối cùng cũng nở hoa rồi!
Người xưa có câu: "Cây vạn tuế nở hoa" ám chỉ một người đàn ông khô khan, vô cảm, vô tình bỗng dưng động lòng với cô gái nào đó.
Hình ảnh minh họa, mình không tìm thấy món mì được nhắc đến trong chương này.