Chương 15: Huhu…anh là đồ Khốn
Trans: Hoàng Anh + Beta: Máy bay & Haily
Lạc Hàn Đông cầm theo vài cái túi, sau khi lên xe thì im lặng không nói gì. Đầu tiên anh cởi hết dây thừng trên tay Thịnh Hạ, tiếp đó lại đưa cho cô một bình nước nóng.
Cổ tay cô bị siết chặt đến mức để lộ hẳn ra một mảng máu bầm, da của cô rất trắng nên càng khiến cho vết máu bầm trở nên tím tái hơn.
Cô theo phản xạ muốn nói lời cảm ơn, nhưng khi nhớ đến tất cả những việc người đàn ông này đã làm thì lại im lặng không nói gì. Bàn tay cứng ngắc giơ ra nhận lấy đồ uống, vừa định vặn nắp mới phát hiện ra nó đã được mở sẵn rồi.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, uống một ngụm nước nóng.
Cổ tay vừa đau vừa nóng rát, đau đến mức khiến cô chỉ muốn bật khóc.
Nhưng khi uống nước vào lại thấy ngon vô cùng.
Vị dâu ngòn ngọt quyện lẫn với chút vị chua thanh mát của chanh tươi, dư vị thơm mát dịu nhẹ lưu lại trên từng kẽ răng.
Cô đang định uống thêm lần nữa thì một bàn tay đã vươn tới bên cạnh.
Từng ngón tay thon dài cùng làn da sáng lạnh, ở giữa lòng bàn tay có một viên thuốc nhỏ màu trắng yên lặng nằm trong đó.
Cô nhìn anh với ánh mắt ngờ vực.
Cũng không hiểu ý anh là gì.
Đó là thuốc ngủ sao?
Người đàn ông không muốn nhiều lời, chỉ nhíu mày rồi nói: “Uống đi.”
Tứ Nhãn ngồi ở ghế phụ đằng trước bật cười coi thường: “Phải đó, uống nhanh đi. Loại như cô vẫn chưa đủ tư cách để mang thai con của anh Đông đâu.”
Lúc này Thịnh Hạ mới bắt đầu hoảng hốt, vội vàng cầm viên thuốc nhét vào miệng, uống liên tục vài ngụm nước mới có thể dằn xuống được sự sợ hãi trong lòng.
Có con ư?
Bản thân cô vẫn còn là một đứa trẻ, sao có thể mang thai được.
Nước mắt của cô lẳng lặng chảy xuống.
Cô cảm thấy rất sợ, cơ thể bắt đầu run rẩy vì kinh hoàng. Cô không dám tưởng tượng nếu như mình mang thai thì sẽ ra sao, lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Cô phải trốn ra ngoài.
Khi xe chạy đến khu dịch vụ, Oai Chuỷ Lục và Tứ Nhãn xuống xe để đi mua đồ ăn. Thịnh Hạ cũng định xuống xe đi vệ sinh, nhưng cô không muốn nói chuyện với Lạc Hàn Đông nên chỉ đành đợi đám người Oai Chủy Lục quay lại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt chợt thấy người đàn ông quay đầu lại, có thể trông thấy rõ mạch máu trên làn da trắng sáng của anh, mí mắt của anh rất mỏng, đôi đồng tử đen láy.
Đôi mắt đó thường ngày vẫn luôn lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, vậy mà giờ đây bên trong chỉ tràn ngập sự áy náy. Anh nhìn cô hồi lâu rồi mới nói một câu:
“Xin lỗi.”
Ngay tức khắc cảm giác tủi thân trong Thịnh Hạ ùn ùn kéo đến, nước mắt cô cứ thế trào ra.
Xin lỗi cái rắm ấy.
Cô không cần lời xin lỗi.
Cô chỉ muốn về nhà thôi!
Thịnh Hạ vẫn không ngừng khóc, người đàn ông vươn tay ra ôm lấy cô, lại bị cô dùng sức đánh tới tấp, né tránh không được bèn nhằm vào cánh tay của anh mà cắn xuống, vừa khóc vừa mắng chửi: “… Khốn khiếp… Huhu… Anh là đồ khốn… Tôi muốn về nhà…”
“Tôi sẽ đưa em về.” Người đàn ông ôm lấy cô, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt ve sống lưng của cô an ủi, giọng nói trầm ấm mang chút khàn khàn: “Ngoan ngoãn nghe lời, điều tôi đã hứa với em, nhất định sẽ làm được. ”
“Tôi sẽ không bao giờ… Huhu… Không bao giờ tin… tin tưởng anh nữa… Huhu… Anh chính là kẻ nói dối… Huhuhu… Đồ nói dối… Anh còn để người khác mang tôi đến… Mang đến… Hức… Một nơi như vậy… Huhu…”
Cô oà khóc trong lòng anh, khóc đến nỗi bả vai run lên: “Cái tên đó… Suýt chút nữa thì hắn… Thì… Huhu… Tôi rất sợ… Tôi muốn về nhà… Huhu…”
Lạc Hàn Đông nhìn qua cửa kính xe, thấy Oai Chuỷ Lục và Tứ Nhãn đã quay trở lại, mà Thịnh Hạ ở bên cạnh vẫn đang khóc. Sợ cô sẽ lỡ miệng nói ra những lời không nên nói nên anh cũng không quan tâm nữa, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nuốt hết tiếng khóc của cô vào trong miệng.
“Huhu….” Thịnh Hạ bất ngờ bị anh hôn, cho rằng anh lại muốn ‘phát tiết’ với mình nên cô lập tức giơ tay ra đánh anh, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, dễ dàng ôm cô vào lòng.
Lạc Hàn Đông cầm theo vài cái túi, sau khi lên xe thì im lặng không nói gì. Đầu tiên anh cởi hết dây thừng trên tay Thịnh Hạ, tiếp đó lại đưa cho cô một bình nước nóng.
Cổ tay cô bị siết chặt đến mức để lộ hẳn ra một mảng máu bầm, da của cô rất trắng nên càng khiến cho vết máu bầm trở nên tím tái hơn.
Cô theo phản xạ muốn nói lời cảm ơn, nhưng khi nhớ đến tất cả những việc người đàn ông này đã làm thì lại im lặng không nói gì. Bàn tay cứng ngắc giơ ra nhận lấy đồ uống, vừa định vặn nắp mới phát hiện ra nó đã được mở sẵn rồi.
Cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, uống một ngụm nước nóng.
Cổ tay vừa đau vừa nóng rát, đau đến mức khiến cô chỉ muốn bật khóc.
Nhưng khi uống nước vào lại thấy ngon vô cùng.
Vị dâu ngòn ngọt quyện lẫn với chút vị chua thanh mát của chanh tươi, dư vị thơm mát dịu nhẹ lưu lại trên từng kẽ răng.
Cô đang định uống thêm lần nữa thì một bàn tay đã vươn tới bên cạnh.
Từng ngón tay thon dài cùng làn da sáng lạnh, ở giữa lòng bàn tay có một viên thuốc nhỏ màu trắng yên lặng nằm trong đó.
Cô nhìn anh với ánh mắt ngờ vực.
Cũng không hiểu ý anh là gì.
Đó là thuốc ngủ sao?
Người đàn ông không muốn nhiều lời, chỉ nhíu mày rồi nói: “Uống đi.”
Tứ Nhãn ngồi ở ghế phụ đằng trước bật cười coi thường: “Phải đó, uống nhanh đi. Loại như cô vẫn chưa đủ tư cách để mang thai con của anh Đông đâu.”
Lúc này Thịnh Hạ mới bắt đầu hoảng hốt, vội vàng cầm viên thuốc nhét vào miệng, uống liên tục vài ngụm nước mới có thể dằn xuống được sự sợ hãi trong lòng.
Có con ư?
Bản thân cô vẫn còn là một đứa trẻ, sao có thể mang thai được.
Nước mắt của cô lẳng lặng chảy xuống.
Cô cảm thấy rất sợ, cơ thể bắt đầu run rẩy vì kinh hoàng. Cô không dám tưởng tượng nếu như mình mang thai thì sẽ ra sao, lúc này trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất:
Cô phải trốn ra ngoài.
Khi xe chạy đến khu dịch vụ, Oai Chuỷ Lục và Tứ Nhãn xuống xe để đi mua đồ ăn. Thịnh Hạ cũng định xuống xe đi vệ sinh, nhưng cô không muốn nói chuyện với Lạc Hàn Đông nên chỉ đành đợi đám người Oai Chủy Lục quay lại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt chợt thấy người đàn ông quay đầu lại, có thể trông thấy rõ mạch máu trên làn da trắng sáng của anh, mí mắt của anh rất mỏng, đôi đồng tử đen láy.
Đôi mắt đó thường ngày vẫn luôn lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn, vậy mà giờ đây bên trong chỉ tràn ngập sự áy náy. Anh nhìn cô hồi lâu rồi mới nói một câu:
“Xin lỗi.”
Ngay tức khắc cảm giác tủi thân trong Thịnh Hạ ùn ùn kéo đến, nước mắt cô cứ thế trào ra.
Xin lỗi cái rắm ấy.
Cô không cần lời xin lỗi.
Cô chỉ muốn về nhà thôi!
Thịnh Hạ vẫn không ngừng khóc, người đàn ông vươn tay ra ôm lấy cô, lại bị cô dùng sức đánh tới tấp, né tránh không được bèn nhằm vào cánh tay của anh mà cắn xuống, vừa khóc vừa mắng chửi: “… Khốn khiếp… Huhu… Anh là đồ khốn… Tôi muốn về nhà…”
“Tôi sẽ đưa em về.” Người đàn ông ôm lấy cô, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt ve sống lưng của cô an ủi, giọng nói trầm ấm mang chút khàn khàn: “Ngoan ngoãn nghe lời, điều tôi đã hứa với em, nhất định sẽ làm được. ”
“Tôi sẽ không bao giờ… Huhu… Không bao giờ tin… tin tưởng anh nữa… Huhu… Anh chính là kẻ nói dối… Huhuhu… Đồ nói dối… Anh còn để người khác mang tôi đến… Mang đến… Hức… Một nơi như vậy… Huhu…”
Cô oà khóc trong lòng anh, khóc đến nỗi bả vai run lên: “Cái tên đó… Suýt chút nữa thì hắn… Thì… Huhu… Tôi rất sợ… Tôi muốn về nhà… Huhu…”
Lạc Hàn Đông nhìn qua cửa kính xe, thấy Oai Chuỷ Lục và Tứ Nhãn đã quay trở lại, mà Thịnh Hạ ở bên cạnh vẫn đang khóc. Sợ cô sẽ lỡ miệng nói ra những lời không nên nói nên anh cũng không quan tâm nữa, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nuốt hết tiếng khóc của cô vào trong miệng.
“Huhu….” Thịnh Hạ bất ngờ bị anh hôn, cho rằng anh lại muốn ‘phát tiết’ với mình nên cô lập tức giơ tay ra đánh anh, nhưng người đàn ông đã nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô, dễ dàng ôm cô vào lòng.