Chương 16: Tôi sẽ đưa em về
Trans: Ddinh + Beta: Haily
“Đừng khóc nữa, bọn họ quay lại rồi.” Anh hôn lên khóe môi cô: “Để tôi dẫn em đi vệ sinh.”
Thịnh Hạ không biết tại sao anh có thể nhìn ra được là cô đang muốn đi vệ sinh, nhưng cô cũng không hỏi.
Người đàn ông cúi đầu cởi dây trói trên chân cô ra, sau đó dùng tấm chăn mỏng bọc lấy rồi ôm cô vào lòng.
Anh bế cô vào nhà vệ sinh nam.
Thịnh Hạ hoảng sợ nhìn một đám đàn ông đang đi vệ sinh, ngay lập tức đánh vào người Lạc Hàn Đông đòi xuống: “… Tôi không muốn… Đây là… nhà vệ sinh nam mà…”
Lạc Hàn Đông ôm chặt cô rồi nói: “Đừng động đậy.”
Anh đá cánh cửa ra, đặt cô ngồi lên trên, sau đó bước ra ngoài rồi đứng cùng dãy với những người khác mà đi vệ sinh.
Tiếng nước chảy vang lên.
Thịnh Hạ xấu hổ đến nỗi toàn thân run nhẹ, cô thầm mắng tên khốn Lạc Hàn Đông này, nhưng cứ nghe thấy tiếng nước ở ngoài kia lại khiến cô cảm thấy mắc tiểu. Cô không thể nhịn được nữa, bèn ngồi lên mà đi.
Đợi cô xong xuôi mọi việc rồi đứng dậy thì mới phát hiện ra Lạc Hàn Đông đã đứng tựa người vào cánh cửa nhìn cô từ lúc nào.
Cánh cửa ngăn cách không đóng, vẫn còn hơi hé ra một chút.
Thịnh Hạ đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô giận đến nỗi nói lắp bắp: “Anh… quả thực… anh đã làm gì… tôi…”
Người đàn ông im lặng không nói gì, đi tới bế ngang cô lên rồi sải bước ra ngoài.
Thịnh Hạ dựa vào lòng anh, ngón tay nắm chặt cổ áo, nhỏ giọng nói: “Anh Đông…”
Ngữ điệu mang đầy vẻ cầu xin: “Bây giờ anh thả tôi ra đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần anh thả tôi đi… Thả tôi đi mà … Tôi cầu xin anh đó…”
“Thịnh Hạ.” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, thật sự khiến cô bị hoảng hốt.
“Không có người nào mà tôi không tìm ra, dù em chạy thoát được từ tay tôi, thì bọn họ cũng sẽ bắt em về thôi.” Anh bình tĩnh cất giọng, nhưng lại khiến người ta phải khiếp sợ: “Thời cơ chưa đến, vẫn phải chờ. Tôi sẽ đưa em về nhà.”
Thịnh Hạ mơ hồ cảm thấy lời nói bây giờ của anh với lời hứa lần đầu tiên không giống nhau.
Trước kia là mang cô đi.
Bây giờ lại biến thành… đưa cô về nhà.
“Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi là được.” Dưới mí mắt mỏng của người đàn ông, đôi đồng tử đen láy kia rơi xuống khuôn mặt cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm Thịnh Hạ gật đầu.
Trước mắt bản thân cô chỉ có thể dựa vào người đàn ông này, không còn cách nào khác.
Đến tối xe mới dừng lại, khi Thịnh Hạ tỉnh dậy thì phát hiện mình đã bị người đàn ông ôm trọn trong lòng.
Đầu cô được phủ một tấm chăn mỏng, khi vừa đặt cô xuống ghế sô pha thì người đàn ông liền đóng cửa đi ra ngoài.
Oai Chủy Lục lái xe cả ngày trời, mệt đến gần chết, nhìn thấy Lạc Hàn Đông lại gần thì nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng. Nhưng Oai Chủy Lục chưa kịp nói câu nào thì cả người hắn bỗng nhiên bị Lạc Hàn Đông đá văng vào tường.
Tên què Tứ Nhãn và Lão Tam lập tức chạy tới can ngăn. Lão Tam hét lên hỏi: “Anh Đông! Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?!”
Lạc Hàn Đông giật mạnh cổ áo sơ mi, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, môi mỏng mím chặt lại giống như một con dao, lưỡi dao như phát ra ánh sáng.
Đôi mắt lạnh băng đó quét qua người Lão Tam, rơi vào khuôn mặt của Tứ Nhãn.
Tứ Nhãn run lẩy bẩy: “… Anh Đông! Em sai rồi! Em sau này sẽ không… Aaaa…”
Lời còn chưa kịp nói xong thì hắn đã bị Lạc Hàn Đông đạp một phát vào ngực, lập tức nôn ra một ngụm máu.
Lần đầu tiên Lão Tam thấy Lạc Hàn Đông tức giận đến như vậy nên mới bị bộ dạng này của anh dọa sợ, đành vội vã khuyên can: “Anh Đông! Có gì từ từ nói. Anh em có chỗ nào không đúng, anh cứ việc…”
“Đây không phải chuyện của cậu, cút!” Lạc Hàn Đông liếc xéo hắn: “Đừng để tôi phải nói lại lần nữa.”
Lão Tam bị đôi mắt sắc bén của anh lia tới, cả sống lưng toát mồ hôi lạnh, mau chóng xoay người chạy đi tìm lão đại.
Lạc Hàn Đông từng ngồi tù vì phòng vệ không chính đáng, là tội ngộ sát*.
*Có 2 dạng tội: cố sát (cố ý giết người) và ngộ sát (vô ý làm chết người)
Nhưng Tần Chung Hải lại nói với đám người bọn họ rằng, thằng nhóc Lạc Hàn Đông này vô cùng thông minh, trên cơ thể con người có bao nhiêu khúc xương, chỗ nào là trí mạng cậu ta còn hiểu rõ hơn cả bác sĩ.
Vô tình hại chết người chỉ là cái cớ.
Rõ ràng cậu ta là cố ý giết người.
“Đừng khóc nữa, bọn họ quay lại rồi.” Anh hôn lên khóe môi cô: “Để tôi dẫn em đi vệ sinh.”
Thịnh Hạ không biết tại sao anh có thể nhìn ra được là cô đang muốn đi vệ sinh, nhưng cô cũng không hỏi.
Người đàn ông cúi đầu cởi dây trói trên chân cô ra, sau đó dùng tấm chăn mỏng bọc lấy rồi ôm cô vào lòng.
Anh bế cô vào nhà vệ sinh nam.
Thịnh Hạ hoảng sợ nhìn một đám đàn ông đang đi vệ sinh, ngay lập tức đánh vào người Lạc Hàn Đông đòi xuống: “… Tôi không muốn… Đây là… nhà vệ sinh nam mà…”
Lạc Hàn Đông ôm chặt cô rồi nói: “Đừng động đậy.”
Anh đá cánh cửa ra, đặt cô ngồi lên trên, sau đó bước ra ngoài rồi đứng cùng dãy với những người khác mà đi vệ sinh.
Tiếng nước chảy vang lên.
Thịnh Hạ xấu hổ đến nỗi toàn thân run nhẹ, cô thầm mắng tên khốn Lạc Hàn Đông này, nhưng cứ nghe thấy tiếng nước ở ngoài kia lại khiến cô cảm thấy mắc tiểu. Cô không thể nhịn được nữa, bèn ngồi lên mà đi.
Đợi cô xong xuôi mọi việc rồi đứng dậy thì mới phát hiện ra Lạc Hàn Đông đã đứng tựa người vào cánh cửa nhìn cô từ lúc nào.
Cánh cửa ngăn cách không đóng, vẫn còn hơi hé ra một chút.
Thịnh Hạ đỏ bừng mặt vì xấu hổ, cô giận đến nỗi nói lắp bắp: “Anh… quả thực… anh đã làm gì… tôi…”
Người đàn ông im lặng không nói gì, đi tới bế ngang cô lên rồi sải bước ra ngoài.
Thịnh Hạ dựa vào lòng anh, ngón tay nắm chặt cổ áo, nhỏ giọng nói: “Anh Đông…”
Ngữ điệu mang đầy vẻ cầu xin: “Bây giờ anh thả tôi ra đi, tôi sẽ không báo cảnh sát, chỉ cần anh thả tôi đi… Thả tôi đi mà … Tôi cầu xin anh đó…”
“Thịnh Hạ.” Đây là lần đầu tiên anh gọi tên cô, thật sự khiến cô bị hoảng hốt.
“Không có người nào mà tôi không tìm ra, dù em chạy thoát được từ tay tôi, thì bọn họ cũng sẽ bắt em về thôi.” Anh bình tĩnh cất giọng, nhưng lại khiến người ta phải khiếp sợ: “Thời cơ chưa đến, vẫn phải chờ. Tôi sẽ đưa em về nhà.”
Thịnh Hạ mơ hồ cảm thấy lời nói bây giờ của anh với lời hứa lần đầu tiên không giống nhau.
Trước kia là mang cô đi.
Bây giờ lại biến thành… đưa cô về nhà.
“Em chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi là được.” Dưới mí mắt mỏng của người đàn ông, đôi đồng tử đen láy kia rơi xuống khuôn mặt cô, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm Thịnh Hạ gật đầu.
Trước mắt bản thân cô chỉ có thể dựa vào người đàn ông này, không còn cách nào khác.
Đến tối xe mới dừng lại, khi Thịnh Hạ tỉnh dậy thì phát hiện mình đã bị người đàn ông ôm trọn trong lòng.
Đầu cô được phủ một tấm chăn mỏng, khi vừa đặt cô xuống ghế sô pha thì người đàn ông liền đóng cửa đi ra ngoài.
Oai Chủy Lục lái xe cả ngày trời, mệt đến gần chết, nhìn thấy Lạc Hàn Đông lại gần thì nhanh chóng nở nụ cười lấy lòng. Nhưng Oai Chủy Lục chưa kịp nói câu nào thì cả người hắn bỗng nhiên bị Lạc Hàn Đông đá văng vào tường.
Tên què Tứ Nhãn và Lão Tam lập tức chạy tới can ngăn. Lão Tam hét lên hỏi: “Anh Đông! Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?!”
Lạc Hàn Đông giật mạnh cổ áo sơ mi, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng, môi mỏng mím chặt lại giống như một con dao, lưỡi dao như phát ra ánh sáng.
Đôi mắt lạnh băng đó quét qua người Lão Tam, rơi vào khuôn mặt của Tứ Nhãn.
Tứ Nhãn run lẩy bẩy: “… Anh Đông! Em sai rồi! Em sau này sẽ không… Aaaa…”
Lời còn chưa kịp nói xong thì hắn đã bị Lạc Hàn Đông đạp một phát vào ngực, lập tức nôn ra một ngụm máu.
Lần đầu tiên Lão Tam thấy Lạc Hàn Đông tức giận đến như vậy nên mới bị bộ dạng này của anh dọa sợ, đành vội vã khuyên can: “Anh Đông! Có gì từ từ nói. Anh em có chỗ nào không đúng, anh cứ việc…”
“Đây không phải chuyện của cậu, cút!” Lạc Hàn Đông liếc xéo hắn: “Đừng để tôi phải nói lại lần nữa.”
Lão Tam bị đôi mắt sắc bén của anh lia tới, cả sống lưng toát mồ hôi lạnh, mau chóng xoay người chạy đi tìm lão đại.
Lạc Hàn Đông từng ngồi tù vì phòng vệ không chính đáng, là tội ngộ sát*.
*Có 2 dạng tội: cố sát (cố ý giết người) và ngộ sát (vô ý làm chết người)
Nhưng Tần Chung Hải lại nói với đám người bọn họ rằng, thằng nhóc Lạc Hàn Đông này vô cùng thông minh, trên cơ thể con người có bao nhiêu khúc xương, chỗ nào là trí mạng cậu ta còn hiểu rõ hơn cả bác sĩ.
Vô tình hại chết người chỉ là cái cớ.
Rõ ràng cậu ta là cố ý giết người.