Chương 54: Vừa tắm xong à?
Editor: Cảo Béo + Beta: Ánhss & Lynn
Thế nhưng Lạc Hàn Đông chỉ nhặt chiếc khăn tắm trên sàn nhà rồi ném nó sang một bên, lấy một chiếc khăn sạch khác quấn lại.
“Tránh ra.”
Thịnh Hạ ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh.
Người đàn ông đã đi vào phòng khác thay quần áo.
Vai rộng, chân dài, dáng người cân đối, khi cúi đầu mặc quần có thể thấy được tấm lưng cong hình vòng cung và những đường gân dưới làn da rắn chắc.
Anh mặc xong quần rồi đến áo sơ mi, bàn tay thon dài cài từng chiếc cúc từ dưới lên trên.
Thịnh Hạ quay mặt sang một bên, đóng cửa rồi lại cởi quần áo, bắt đầu mặc nội y.
Cô không hề biết rằng cánh cửa này có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong, cũng không biết rằng sau khi mặc quần áo xong thì người đàn ông vẫn đứng ở cửa lặng lẽ nhìn cô.
Cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi voan chiffon để mặc chiếc áo lót màu hồng vào, đưa cánh tay về phía sau cài nút lại.
Ngực cô ưỡn về phía trước. Khi đã cài nút xong, cô tiếp tục cầm chiếc áo mặc vào lại.
Lúc Thịnh Hạ bước ra thì người đàn ông đã rời đi.
Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cầm bộ quần áo ướt sũng vừa thay ra rồi tìm một cái túi cất vào. Buổi tối cô sẽ mang về giặt.
Khi trở lại văn phòng, đi ngang qua cửa phòng Lạc Hàn Đông, Thịnh Hạ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn anh, cúi gằm mặt bước đi làm suýt nữa đụng phải ông chủ người Hoa kiều.
Ông chủ Hoa kiều họ Hàn nên mọi người hay gọi anh ấy là Mr. Han.
Thịnh Hạ thấy anh ấy thì nhỏ giọng chào hỏi, nhưng giám đốc Hàn lại nhìn tóc cô rồi mở miệng hỏi han.
“Này, sao tóc cô còn ướt thế, vừa tắm sao?”
Anh lại nhìn về phía phòng làm việc của Lạc Hàn Đông một cách kỳ lạ: “Hàn Đông không phải cũng vừa mới tắm xong sao? Hai người…?”
Thịnh Hạ vội vàng ngắt lời anh: “Không phải, anh ấy tắm trước. Sau đó, tôi vào thay quần áo. Tóc tôi… do dính mưa.”
Cô vì khẩn trương mà nói năng lắp bắp, mãi mới giải thích xong.
Giám đốc Hàn không nghi ngờ gì cả. Tính khí của Lạc Hàn Đông ai cũng hiểu rõ, anh chỉ ngạc nhiên vì đến anh còn không được vào phòng tắm, thế mà nhân viên mới này lại được phép.
Anh vẫy vẫy tay bảo Thịnh Hạ trở lại vị trí của mình, bản thân vẫn tò mò nhìn về hướng Lạc Hàn Đông.
Người đàn ông này chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì, hiếm khi lại đột nhiên hiểu chuyện như vậy. Chẳng lẽ… cậu ta có cảm tình với cô nhân viên mới này à?
Anh lại nhìn về phía Thịnh Hạ.
Cô là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, khuôn mặt vẫn mang sức sống trẻ trung năng động, làn da trắng trẻo, đôi tai không đeo trang sức gì nên rất sạch sẽ, mái tóc đen ẩm ướt được cô vuốt cố định ra phía sau tai.
Thịnh Hạ tìm được một chiếc khăn lông để lau tóc, cổ tay mảnh mai yếu ớt đến nỗi khiến người ta muốn xoa nắn. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, lấy máy sấy tóc từ Hứa Phi Nhan. Chiếc áo sơ mi voan chiffon bị kéo căng làm lộ ra đường cong eo trắng hồng mềm mại.
Dáng người phập phồng quyến rũ, lại thêm khuôn mặt đẹp thanh thuần.
Giám đốc Hàn càng nhìn càng cảm thấy chắc chắn Lạc Hàn Đông đã bị Thịnh Hạ làm cho rung động rồi.
Suy cho cùng, Thịnh Hạ là một mỹ nữ hiếm có trong công ty bọn họ, từ buổi phỏng vấn đầu tiên anh đã nghĩ cô gái này không tồi. Đáng tiếc, lúc đó anh đang bận theo đuổi một cô nàng Tây Ban Nha nóng bỏng khác.
Hơn nữa, anh không muốn đụng chạm đến nhân viên của công ty, cũng không muốn dính dáng đến tình yêu công sở. Nếu không phải vì thế thì anh nhất định sẽ là người đầu tiên theo đuổi Thịnh Hạ.
Nhưng cũng không thể không nói đứa trẻ Lạc Hàn Đông này cũng có lúc vạn tuế nở hoa* nha.
*Vạn tuế nở hoa: ý nói chuyện hiếm gặp.
Giám đốc Hàn nhìn Thịnh Hạ rồi lại nhìn Lạc Hàn Đông, khẽ cười một tiếng.
Sắp có trò hay để xem rồi đây.
Anh muốn xem cái tên Lạc Hàn Đông bình thường lúc nào cũng trưng mặt lạnh như mất sổ gạo sẽ theo đuổi con gái nhà người ta kiểu gì. Anh không tin thằng nhóc này khi yêu vẫn giữ cái bản mặt lạnh lùng đấy…
Thế nhưng Lạc Hàn Đông chỉ nhặt chiếc khăn tắm trên sàn nhà rồi ném nó sang một bên, lấy một chiếc khăn sạch khác quấn lại.
“Tránh ra.”
Thịnh Hạ ngẩng đầu nghi ngờ nhìn anh.
Người đàn ông đã đi vào phòng khác thay quần áo.
Vai rộng, chân dài, dáng người cân đối, khi cúi đầu mặc quần có thể thấy được tấm lưng cong hình vòng cung và những đường gân dưới làn da rắn chắc.
Anh mặc xong quần rồi đến áo sơ mi, bàn tay thon dài cài từng chiếc cúc từ dưới lên trên.
Thịnh Hạ quay mặt sang một bên, đóng cửa rồi lại cởi quần áo, bắt đầu mặc nội y.
Cô không hề biết rằng cánh cửa này có thể nhìn xuyên thấu vào bên trong, cũng không biết rằng sau khi mặc quần áo xong thì người đàn ông vẫn đứng ở cửa lặng lẽ nhìn cô.
Cổ tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc áo sơ mi voan chiffon để mặc chiếc áo lót màu hồng vào, đưa cánh tay về phía sau cài nút lại.
Ngực cô ưỡn về phía trước. Khi đã cài nút xong, cô tiếp tục cầm chiếc áo mặc vào lại.
Lúc Thịnh Hạ bước ra thì người đàn ông đã rời đi.
Thịnh Hạ thở phào nhẹ nhõm, cầm bộ quần áo ướt sũng vừa thay ra rồi tìm một cái túi cất vào. Buổi tối cô sẽ mang về giặt.
Khi trở lại văn phòng, đi ngang qua cửa phòng Lạc Hàn Đông, Thịnh Hạ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nhìn anh, cúi gằm mặt bước đi làm suýt nữa đụng phải ông chủ người Hoa kiều.
Ông chủ Hoa kiều họ Hàn nên mọi người hay gọi anh ấy là Mr. Han.
Thịnh Hạ thấy anh ấy thì nhỏ giọng chào hỏi, nhưng giám đốc Hàn lại nhìn tóc cô rồi mở miệng hỏi han.
“Này, sao tóc cô còn ướt thế, vừa tắm sao?”
Anh lại nhìn về phía phòng làm việc của Lạc Hàn Đông một cách kỳ lạ: “Hàn Đông không phải cũng vừa mới tắm xong sao? Hai người…?”
Thịnh Hạ vội vàng ngắt lời anh: “Không phải, anh ấy tắm trước. Sau đó, tôi vào thay quần áo. Tóc tôi… do dính mưa.”
Cô vì khẩn trương mà nói năng lắp bắp, mãi mới giải thích xong.
Giám đốc Hàn không nghi ngờ gì cả. Tính khí của Lạc Hàn Đông ai cũng hiểu rõ, anh chỉ ngạc nhiên vì đến anh còn không được vào phòng tắm, thế mà nhân viên mới này lại được phép.
Anh vẫy vẫy tay bảo Thịnh Hạ trở lại vị trí của mình, bản thân vẫn tò mò nhìn về hướng Lạc Hàn Đông.
Người đàn ông này chưa bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc là gì, hiếm khi lại đột nhiên hiểu chuyện như vậy. Chẳng lẽ… cậu ta có cảm tình với cô nhân viên mới này à?
Anh lại nhìn về phía Thịnh Hạ.
Cô là sinh viên mới tốt nghiệp đại học, khuôn mặt vẫn mang sức sống trẻ trung năng động, làn da trắng trẻo, đôi tai không đeo trang sức gì nên rất sạch sẽ, mái tóc đen ẩm ướt được cô vuốt cố định ra phía sau tai.
Thịnh Hạ tìm được một chiếc khăn lông để lau tóc, cổ tay mảnh mai yếu ớt đến nỗi khiến người ta muốn xoa nắn. Cô nhẹ nhàng đứng dậy, lấy máy sấy tóc từ Hứa Phi Nhan. Chiếc áo sơ mi voan chiffon bị kéo căng làm lộ ra đường cong eo trắng hồng mềm mại.
Dáng người phập phồng quyến rũ, lại thêm khuôn mặt đẹp thanh thuần.
Giám đốc Hàn càng nhìn càng cảm thấy chắc chắn Lạc Hàn Đông đã bị Thịnh Hạ làm cho rung động rồi.
Suy cho cùng, Thịnh Hạ là một mỹ nữ hiếm có trong công ty bọn họ, từ buổi phỏng vấn đầu tiên anh đã nghĩ cô gái này không tồi. Đáng tiếc, lúc đó anh đang bận theo đuổi một cô nàng Tây Ban Nha nóng bỏng khác.
Hơn nữa, anh không muốn đụng chạm đến nhân viên của công ty, cũng không muốn dính dáng đến tình yêu công sở. Nếu không phải vì thế thì anh nhất định sẽ là người đầu tiên theo đuổi Thịnh Hạ.
Nhưng cũng không thể không nói đứa trẻ Lạc Hàn Đông này cũng có lúc vạn tuế nở hoa* nha.
*Vạn tuế nở hoa: ý nói chuyện hiếm gặp.
Giám đốc Hàn nhìn Thịnh Hạ rồi lại nhìn Lạc Hàn Đông, khẽ cười một tiếng.
Sắp có trò hay để xem rồi đây.
Anh muốn xem cái tên Lạc Hàn Đông bình thường lúc nào cũng trưng mặt lạnh như mất sổ gạo sẽ theo đuổi con gái nhà người ta kiểu gì. Anh không tin thằng nhóc này khi yêu vẫn giữ cái bản mặt lạnh lùng đấy…