Chương 55: Mấy người muốn làm gì?
Editor: Cảo Béo + Beta: Sơ Sơ & Lynn
Thịnh Hạ không hề biết trong lúc bản thân đang sấy tóc, ông chủ người Hoa kiều của bọn họ đã tưởng tượng hàng loạt cảnh tình cảm giữa hai người.
Sau khi hoàn thành xong công việc của mình, cô bắt đầu lên mạng tìm phòng. Dù sao đi nữa, cô cũng không thể chịu được hành động đưa bạn trai về ở cùng của cô gái chung nhà kia.
Hơn nữa… bạn trai của cô ta còn tự tiện cầm ô của cô đi.
Cô tìm kiếm một hồi, dùng điện thoại chụp lại, dự định cuối tuần sẽ đến đó xem phòng.
Đã đến giờ tan làm, nhưng mưa vẫn chưa tạnh, một số đồng nghiệp đã về nhà, Thịnh Hạ cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Cô đứng ở bên kia đường đợi xe buýt, không nhịn được mà nhìn lên tầng 23 vẫn còn đang sáng đèn.
Hầu như đêm nào anh ấy cũng tăng ca.
Hứa Phi Nhan nói rằng Lục Hàn Đông thường xuyên ngủ qua đêm ở công ty, ghế sofa chính là giường của anh.
Chưa ai từng thấy dáng vẻ lúc anh ngủ, dù có đến sớm đến đâu cũng thấy anh đã ngồi vào bàn làm việc rồi.
Luôn luôn là bộ dạng bận rộn không ngừng như vậy.
Thịnh Hạ thu hồi tầm mắt.
Cô nghĩ thầm bản thân phải nhanh chóng tìm được một công việc mới.
Về tới nhà, cô vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ô của mình, nước trên ô làm ướt đôi giày cô đặt trên sàn, hơn nữa, đó còn là đôi giày cô vừa mới giặt sạch.
Cô nhớ là mình đã đặt đôi giày trên kệ, không biết là ai đã lấy chúng xuống.
Thịnh Hạ cảm thấy có chút bực mình, cô bước tới cầm đôi giày lên, rút vài tờ khăn giấy để lau, dù lau thế nào cũng không sạch được bèn đến trước cửa phòng của cô gái thuê cùng để nói chuyện rõ ràng.
Không ngờ, mở cửa ra là một người đàn ông.
Thịnh Hạ lập tức ngẩn người.
Người kia rõ ràng là bạn trai của cô gái, trong phòng còn có hai nam sinh nữa. Mấy người bọn họ đang chơi game, miệng thì ngậm điếu thuốc, không vui nhìn cô.
“Người đẹp, có chuyện gì vậy?” Người đối diện dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn vào ngực cô.
Lúc xuống xe, cô vô tình bị ô của người khác tạt nước mưa làm ướt phần áo trước ngực, cả chiếc áo sơ mi voan trắng cũng bị ướt theo, dính chặt vào cơ thể, lộ ra cả bộ nội y màu hồng bao lấy đôi bồng đào căng tròn.
Thịnh Hạ lùi về phía sau mấy bước, giọng nói đanh lại: “Không, không có gì.”
Cô quay người lại chạy nhanh về phía phòng mình, khóa trái cửa rồi mới gọi cho cô gái cùng thuê phòng.
Một lúc lâu sau, đối phương mới bắt máy.
Sau khi nghe Thịnh Hạ nói, cô ta cười một hồi rồi mới trả lời:
“Nếu cô có năng lực thì tự mình đuổi họ đi, không đuổi được thì cứ để họ ở lại, dù sao họ ở trong phòng tôi chứ có ở trong phòng cô đâu? Làm sao, có phải do bản thân thiếu hơi đàn ông lâu quá, cô không nhìn được người khác yêu đương đúng không?”
Thịnh Hạ tức giận đến đỏ cả mắt, cô cúp điện thoại, ngón tay run rẩy nhìn số điện thoại cảnh sát đang nhấp nháy trên màn hình, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.
Nhưng bên ngoài có đến ba người đàn ông, cô lại chỉ là một cô gái. Mặc kệ nghĩ như thế nào đi nữa, đêm nay cô sẽ không thể ngủ yên giấc.
Cô đang muốn đứng dậy thu dọn một ít đồ đạc rồi ra khách sạn thuê phòng, đột nhiên có tiếng đập cửa: “Này người đẹp, ra đây chút đi.”
Thịnh Hạ giật mình, cầm điện thoại không dám nhúc nhích, “… Có chuyện gì?”
“Đi ra đi, có chuyện muốn nói với em.” Giọng của mấy gã kia mang theo ý cười ái muội.
Thịnh Hạ không kiềm được sống lưng phát run, cô cố gắng khống chế giọng nói để không run rẩy: “Mấy người mau đi đi, phòng ấy ba người không ở được đâu, hơn nữa tôi chỉ thuê phòng với một người là La Hinh thôi.”
“Không ở được hết thì có thể sang phòng cô em mà.” Ngoài cửa vang lên tiếng cười, “Nghe nói cô em còn độc thân à, có muốn thử với tụi anh không? Tụi anh có kỹ thuật miễn bàn, đảm bảo sẽ khiến em hài lòng.”
Người Thịnh Hạ run lên bần bật, muốn mắng người nhưng lại không dám nói. Cô nắm chặt di động, ngón tay run rẩy đặt ở số cảnh sát: “Tôi nói cho các anh biết, tôi gọi cảnh sát rồi đấy!”
Thịnh Hạ không hề biết trong lúc bản thân đang sấy tóc, ông chủ người Hoa kiều của bọn họ đã tưởng tượng hàng loạt cảnh tình cảm giữa hai người.
Sau khi hoàn thành xong công việc của mình, cô bắt đầu lên mạng tìm phòng. Dù sao đi nữa, cô cũng không thể chịu được hành động đưa bạn trai về ở cùng của cô gái chung nhà kia.
Hơn nữa… bạn trai của cô ta còn tự tiện cầm ô của cô đi.
Cô tìm kiếm một hồi, dùng điện thoại chụp lại, dự định cuối tuần sẽ đến đó xem phòng.
Đã đến giờ tan làm, nhưng mưa vẫn chưa tạnh, một số đồng nghiệp đã về nhà, Thịnh Hạ cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Cô đứng ở bên kia đường đợi xe buýt, không nhịn được mà nhìn lên tầng 23 vẫn còn đang sáng đèn.
Hầu như đêm nào anh ấy cũng tăng ca.
Hứa Phi Nhan nói rằng Lục Hàn Đông thường xuyên ngủ qua đêm ở công ty, ghế sofa chính là giường của anh.
Chưa ai từng thấy dáng vẻ lúc anh ngủ, dù có đến sớm đến đâu cũng thấy anh đã ngồi vào bàn làm việc rồi.
Luôn luôn là bộ dạng bận rộn không ngừng như vậy.
Thịnh Hạ thu hồi tầm mắt.
Cô nghĩ thầm bản thân phải nhanh chóng tìm được một công việc mới.
Về tới nhà, cô vừa bước vào cửa đã nhìn thấy ô của mình, nước trên ô làm ướt đôi giày cô đặt trên sàn, hơn nữa, đó còn là đôi giày cô vừa mới giặt sạch.
Cô nhớ là mình đã đặt đôi giày trên kệ, không biết là ai đã lấy chúng xuống.
Thịnh Hạ cảm thấy có chút bực mình, cô bước tới cầm đôi giày lên, rút vài tờ khăn giấy để lau, dù lau thế nào cũng không sạch được bèn đến trước cửa phòng của cô gái thuê cùng để nói chuyện rõ ràng.
Không ngờ, mở cửa ra là một người đàn ông.
Thịnh Hạ lập tức ngẩn người.
Người kia rõ ràng là bạn trai của cô gái, trong phòng còn có hai nam sinh nữa. Mấy người bọn họ đang chơi game, miệng thì ngậm điếu thuốc, không vui nhìn cô.
“Người đẹp, có chuyện gì vậy?” Người đối diện dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn vào ngực cô.
Lúc xuống xe, cô vô tình bị ô của người khác tạt nước mưa làm ướt phần áo trước ngực, cả chiếc áo sơ mi voan trắng cũng bị ướt theo, dính chặt vào cơ thể, lộ ra cả bộ nội y màu hồng bao lấy đôi bồng đào căng tròn.
Thịnh Hạ lùi về phía sau mấy bước, giọng nói đanh lại: “Không, không có gì.”
Cô quay người lại chạy nhanh về phía phòng mình, khóa trái cửa rồi mới gọi cho cô gái cùng thuê phòng.
Một lúc lâu sau, đối phương mới bắt máy.
Sau khi nghe Thịnh Hạ nói, cô ta cười một hồi rồi mới trả lời:
“Nếu cô có năng lực thì tự mình đuổi họ đi, không đuổi được thì cứ để họ ở lại, dù sao họ ở trong phòng tôi chứ có ở trong phòng cô đâu? Làm sao, có phải do bản thân thiếu hơi đàn ông lâu quá, cô không nhìn được người khác yêu đương đúng không?”
Thịnh Hạ tức giận đến đỏ cả mắt, cô cúp điện thoại, ngón tay run rẩy nhìn số điện thoại cảnh sát đang nhấp nháy trên màn hình, cảm thấy mình chuyện bé xé ra to.
Nhưng bên ngoài có đến ba người đàn ông, cô lại chỉ là một cô gái. Mặc kệ nghĩ như thế nào đi nữa, đêm nay cô sẽ không thể ngủ yên giấc.
Cô đang muốn đứng dậy thu dọn một ít đồ đạc rồi ra khách sạn thuê phòng, đột nhiên có tiếng đập cửa: “Này người đẹp, ra đây chút đi.”
Thịnh Hạ giật mình, cầm điện thoại không dám nhúc nhích, “… Có chuyện gì?”
“Đi ra đi, có chuyện muốn nói với em.” Giọng của mấy gã kia mang theo ý cười ái muội.
Thịnh Hạ không kiềm được sống lưng phát run, cô cố gắng khống chế giọng nói để không run rẩy: “Mấy người mau đi đi, phòng ấy ba người không ở được đâu, hơn nữa tôi chỉ thuê phòng với một người là La Hinh thôi.”
“Không ở được hết thì có thể sang phòng cô em mà.” Ngoài cửa vang lên tiếng cười, “Nghe nói cô em còn độc thân à, có muốn thử với tụi anh không? Tụi anh có kỹ thuật miễn bàn, đảm bảo sẽ khiến em hài lòng.”
Người Thịnh Hạ run lên bần bật, muốn mắng người nhưng lại không dám nói. Cô nắm chặt di động, ngón tay run rẩy đặt ở số cảnh sát: “Tôi nói cho các anh biết, tôi gọi cảnh sát rồi đấy!”