Chương 7
Lần nữa tỉnh lại, tôi thấy đầu mình đau như búa bổ, cơ thể nặng trịch, bụng cồn cào và cảm giác buồn nôn không chịu nổi.
Tôi lật chăn chạy vội vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong tôi cảm thấy đỡ hơn hẳn, nhưng thấy bản thân trong gương tôi đã bị doạ sợ một phen.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi không dám tin tự vỗ vào mặt mấy lần.
Đây không phải là tôi năm 19 tuổi hay sao, sự non nớt và ngây ngô này, đúng thật là Hạ An 19 tuổi.
Tôi đây là đang nằm mơ hay sao? Nhưng cảm giác này cũng quá đỗi chân thật đi.
Không lẽ tôi đã trùng sinh lại rồi sao?
Khi tôi còn đang mơ màng thì nghe tiếng mẹ Tống gọi tôi xuống ăn cơm ở dưới lầu.
Nhìn thấy chén canh giải rượu mà mẹ Tống chuẩn bị và một bàn đầy đồ ăn, bố mẹ Tống cùng Tống Thần đang ngồi đợi tôi cùng dùng bữa, tôi mới thật sự tin bản thân đã trùng sinh rồi.
Tôi đã trùng sinh quay lại ngày đầu tiên sau khi bản thân "hắc hoá".
Nếu tôi nhớ không sai, hôm qua tôi đã phát hiện ra tình cảm Tống Thần dành cho Ninh Mộng không còn đơn giản là cảm mến mà là sự yêu thích từ đáy lòng, cộng thêm ánh mắt thương hại mà Tống Thần nhìn tôi.
Tôi đã rất buồn bã và lần đầu tiên trong đời đi uống rượu.
Tôi đã náo loạn một phen ở nhà làm cho bố mẹ Tống vô cùng lo lắng. Nghĩ lại mà tự thấy xấu hổ.
Nếu ông trời đã có ý cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu, thì tôi tuyệt đối sẽ không đi lại vết xe đỗ của đời trước.
Tôi sẽ từ bỏ những thứ không thuộc về mình và trân trọng những người yêu thương tôi.
Lần này tôi quyết định không sống cùng bố mẹ Tống và Tống Thần nữa mà sẽ ra ngoài mướn phòng riêng.
Tuy tôi đã hiểu rõ lòng của Tống Thần và cũng đã buông bỏ tình yêu dành cho anh nhưng vì tránh những hiểu lầm không đáng có sau này, tôi vẫn quyết định dọn ra riêng.
Tôi phải trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn để sau này còn báo hiếu công ơn nuôi dạy của bố mẹ Tống.
Bố mẹ Tống cũng không nỡ để tôi dọn ra riêng, như thấy tôi thái độ kiên quyết thì cũng không nói gì nữa.
Tống Thần hỏi tôi có phải giận anh không? Tôi nói không phải, chỉ vì tôi muốn tự lập hơn và bảo anh không cần lo lắng.
Tôi lật chăn chạy vội vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo.
Nôn xong tôi cảm thấy đỡ hơn hẳn, nhưng thấy bản thân trong gương tôi đã bị doạ sợ một phen.
Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, tôi không dám tin tự vỗ vào mặt mấy lần.
Đây không phải là tôi năm 19 tuổi hay sao, sự non nớt và ngây ngô này, đúng thật là Hạ An 19 tuổi.
Tôi đây là đang nằm mơ hay sao? Nhưng cảm giác này cũng quá đỗi chân thật đi.
Không lẽ tôi đã trùng sinh lại rồi sao?
Khi tôi còn đang mơ màng thì nghe tiếng mẹ Tống gọi tôi xuống ăn cơm ở dưới lầu.
Nhìn thấy chén canh giải rượu mà mẹ Tống chuẩn bị và một bàn đầy đồ ăn, bố mẹ Tống cùng Tống Thần đang ngồi đợi tôi cùng dùng bữa, tôi mới thật sự tin bản thân đã trùng sinh rồi.
Tôi đã trùng sinh quay lại ngày đầu tiên sau khi bản thân "hắc hoá".
Nếu tôi nhớ không sai, hôm qua tôi đã phát hiện ra tình cảm Tống Thần dành cho Ninh Mộng không còn đơn giản là cảm mến mà là sự yêu thích từ đáy lòng, cộng thêm ánh mắt thương hại mà Tống Thần nhìn tôi.
Tôi đã rất buồn bã và lần đầu tiên trong đời đi uống rượu.
Tôi đã náo loạn một phen ở nhà làm cho bố mẹ Tống vô cùng lo lắng. Nghĩ lại mà tự thấy xấu hổ.
Nếu ông trời đã có ý cho tôi một cơ hội làm lại từ đầu, thì tôi tuyệt đối sẽ không đi lại vết xe đỗ của đời trước.
Tôi sẽ từ bỏ những thứ không thuộc về mình và trân trọng những người yêu thương tôi.
Lần này tôi quyết định không sống cùng bố mẹ Tống và Tống Thần nữa mà sẽ ra ngoài mướn phòng riêng.
Tuy tôi đã hiểu rõ lòng của Tống Thần và cũng đã buông bỏ tình yêu dành cho anh nhưng vì tránh những hiểu lầm không đáng có sau này, tôi vẫn quyết định dọn ra riêng.
Tôi phải trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn để sau này còn báo hiếu công ơn nuôi dạy của bố mẹ Tống.
Bố mẹ Tống cũng không nỡ để tôi dọn ra riêng, như thấy tôi thái độ kiên quyết thì cũng không nói gì nữa.
Tống Thần hỏi tôi có phải giận anh không? Tôi nói không phải, chỉ vì tôi muốn tự lập hơn và bảo anh không cần lo lắng.