Chương 8
Tôi tiếp tục đi học ở đại học và làm quen được nhiều bạn mới hơn.
Sống lại một đời tôi chợt nhận ra kiếp trước bản thân quá lạnh lùng và trầm mặc, nên việc không có bạn bè cũng là điều dễ hiểu
Kiếp này tôi phải mở lòng hơn, trở nên hoà đồng và đăng ký tham gia vào các câu lạc bộ của trường để mở rộng mối quan hệ.
Tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ thật đẹp đẽ biết bao, sao tôi không nhận ra nó sớm hơn nhỉ?
Hai tháng sau khi tôi dọn ra khỏi nhà của bố mẹ Tống, tôi vẫn thường xuyên liên lạc và hỏi thăm tình hình sức khoẻ của bố Tống.
Mẹ Tống ngày nào cũng nhắn tin nhắc nhở tôi đủ thứ trên đời, tôi cảm thấy thật may mắn khi được họ nhận nuôi.
Hôm nay tôi gặp Tống Thần ở trên trường, anh cùng với Trần Vỹ và một nhóm sinh viên nam đang ngồi ăn ở căn tin trường.
Tống Thần thấy tôi thì lập tức vẫy vẫy tay, gọi tôi qua bên đó.
Tôi vừa bước tới bàn của họ thì Tống Thần đã dùng cánh tay kẹp cổ tôi rồi nghiến răng nói: “Oắt con, sao dọn ra ngoài 2 tháng rồi mà một tin nhắn cũng không nhắn cho anh vậy? Mới đó mà quên anh rồi sao?”
Tôi vùng vẫy thoát ra khỏi cánh tay của Tống Thần, ngượng ngùng chỉnh lại tóc và quần áo, vừa sửa sang vừa lén nhìn Trần Vỹ.
Tôi vẫy tay chào Trần Vỹ rồi điên cuồng liền lườm Tống Thần.
Ngượng chết đi được, hình tượng của tôi còn đâu, lại còn ở trước mặt Trần Vỹ, đúng là Tống Thần-kinh.
Tôi không trả lời câu hỏi của Tống Thần, vì tôi còn đang suy nghĩ làm cách nào để bắt chuyện và xin số điện thoại Trần Vỹ, nhiều người như vậy, nếu xin ở đây thì thật ngại lắm.
“Ế? Sao không trả lời anh? Mới dọn ra ngoài 2 tháng mà đã bị câm rồi à?”
“Anh nói nhiều quá đấy. Để em yên một lúc đi.” Trước đây sao tôi không nhận ra Tống Thần này nói nhiều thật đấy, toàn những lời vô nghĩa.
Nói xong với Tống Thần tôi quay sang nhìn Trần Vỹ rồi vẫy tay với anh ấy: “Anh Trần Vỹ, em nghe nói anh rất giỏi môn tài chính, học kì sau em sẽ lấy môn đó, có gì nhờ anh giúp đỡ em nhé. Giờ em phải đi rồi, tạm biệt anh Trần Vỹ.”
Nói rồi tôi liền ba chân bốn cẳng quay đầu bỏ chạy.
Kiếp trước số lần tôi nói chuyện với Trần Vỹ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không ngượng mới là lạ.
Nhưng kỳ thực mỗi lần tôi xảy ra chuyện, Trần Vỹ vô tình hay cố ý cũng sẽ có mặt ở đó, giúp tôi giải quyết vấn đề.
Sống lại một đời tôi chợt nhận ra kiếp trước bản thân quá lạnh lùng và trầm mặc, nên việc không có bạn bè cũng là điều dễ hiểu
Kiếp này tôi phải mở lòng hơn, trở nên hoà đồng và đăng ký tham gia vào các câu lạc bộ của trường để mở rộng mối quan hệ.
Tôi cảm thấy cuộc sống bây giờ thật đẹp đẽ biết bao, sao tôi không nhận ra nó sớm hơn nhỉ?
Hai tháng sau khi tôi dọn ra khỏi nhà của bố mẹ Tống, tôi vẫn thường xuyên liên lạc và hỏi thăm tình hình sức khoẻ của bố Tống.
Mẹ Tống ngày nào cũng nhắn tin nhắc nhở tôi đủ thứ trên đời, tôi cảm thấy thật may mắn khi được họ nhận nuôi.
Hôm nay tôi gặp Tống Thần ở trên trường, anh cùng với Trần Vỹ và một nhóm sinh viên nam đang ngồi ăn ở căn tin trường.
Tống Thần thấy tôi thì lập tức vẫy vẫy tay, gọi tôi qua bên đó.
Tôi vừa bước tới bàn của họ thì Tống Thần đã dùng cánh tay kẹp cổ tôi rồi nghiến răng nói: “Oắt con, sao dọn ra ngoài 2 tháng rồi mà một tin nhắn cũng không nhắn cho anh vậy? Mới đó mà quên anh rồi sao?”
Tôi vùng vẫy thoát ra khỏi cánh tay của Tống Thần, ngượng ngùng chỉnh lại tóc và quần áo, vừa sửa sang vừa lén nhìn Trần Vỹ.
Tôi vẫy tay chào Trần Vỹ rồi điên cuồng liền lườm Tống Thần.
Ngượng chết đi được, hình tượng của tôi còn đâu, lại còn ở trước mặt Trần Vỹ, đúng là Tống Thần-kinh.
Tôi không trả lời câu hỏi của Tống Thần, vì tôi còn đang suy nghĩ làm cách nào để bắt chuyện và xin số điện thoại Trần Vỹ, nhiều người như vậy, nếu xin ở đây thì thật ngại lắm.
“Ế? Sao không trả lời anh? Mới dọn ra ngoài 2 tháng mà đã bị câm rồi à?”
“Anh nói nhiều quá đấy. Để em yên một lúc đi.” Trước đây sao tôi không nhận ra Tống Thần này nói nhiều thật đấy, toàn những lời vô nghĩa.
Nói xong với Tống Thần tôi quay sang nhìn Trần Vỹ rồi vẫy tay với anh ấy: “Anh Trần Vỹ, em nghe nói anh rất giỏi môn tài chính, học kì sau em sẽ lấy môn đó, có gì nhờ anh giúp đỡ em nhé. Giờ em phải đi rồi, tạm biệt anh Trần Vỹ.”
Nói rồi tôi liền ba chân bốn cẳng quay đầu bỏ chạy.
Kiếp trước số lần tôi nói chuyện với Trần Vỹ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không ngượng mới là lạ.
Nhưng kỳ thực mỗi lần tôi xảy ra chuyện, Trần Vỹ vô tình hay cố ý cũng sẽ có mặt ở đó, giúp tôi giải quyết vấn đề.