Chương 11: Lợi dụng thời cơ
Buổi tối Trúc Hân trở về nhà., vừa mở đèn lên cô nhìn thấy Đại Vĩnh đang ngồi chễm chệ trên ghế sofa.
" Em về rồi sao? ". Thấy cô không trả lời hắn nhíu mày nhìn cô.
" Em chán ghét tôi tới vậy à "
Trúc Hân cất túi xách vào tủ rồi đi ra sau bếp. Vưa mở đèn lên đập vào mắt cô là một bàn thức ăn còn nóng hổi.
"Chuyện này là sao? ". Cô quay lại lạnh giọng hỏi Đại Vĩnh. Hắn nhìn cô ôn nhu nói
" Tôi chuẩn bị cho em đó, mau ăn đi sau này đừng ăn mì gói nữa "
' Chuyện của tôi không cần anh lo "
Đại Vĩnh giễu cợt nói. "Em là vợ của tôi thì tôi phải lo cho em"
Trúc Hân nhìn mấy món ăn nóng hổi trên bàn bụng cô cứ sôi lên. Đại Vĩnh biết cô đói bụng nên chủ động đi tới kéo ghế cho cô.
" Ngồi xuống đi đừng ngại gì hết, cứ tự nhiên như ở nhà "
Trúc Hân ngước lên nhìn hắn. " Đây là nhà tôi! "
Hắn nhìn cô cười tươi " Nhà của chúng ta mới đúng."
Cô gắp thử một ít thịt bò trong đĩa đưa vào miệng. 'Ngon quá ".
Nhìn thấy cô thích thú như vậy hắn liền nói.
''Những món này đều do đầu bếp nổi tiếng nấu nên phải ngon rồi ".
"Đừng nói với tôi anh dùng phép để bắt người ta nấu ăn nha".
Đại Vĩnh mỉm cười cô đúng là rất hiểu hắn. Trúc Hân đang ăn ngon miệng bỗng dừng lại cô nhìn hắn.
" Tại sao anh có thể trở thành chủ tịch của công ty tôi hả, còn nữa anh không sợ mọi người biết anh không phải là con người sao? "
Sắc mặt của hắn không thay đổi câu nói mang theo hàm ý.
" Những con người tầm thường kia sẽ không bao giờ biết được thân phận thật sự của tôi đâu. Còn về chuyện tôi trở thành chủ tịch thì đơn giản thôi chỉ cần dùng một ít tà thuật hoán đổi thân phận. "
Trúc Hân cũng không ngờ hắn ta lại là con người mưu mô gian xảo như vậy. Đang ngồi ăn cô cảm thấy hắn ta cứ nhìn mình chằm chằm. "Anh làm gì mà nhìn tôi dữ vậy? ".
Hắn nhìn chiếc lắc trên tay cô rồi chậm raĩ nói.
" Chiếc lắc đó là thứ chứng minh em là người của tôi, em đừng nghĩ tới chuyện sẽ tháo nó ra rồi đem cho kẻ khác. nếu để tôi biết em có ý định đó thêm lần nào nữa thì đừng trách tôi".
Cô rùng mình sao hắn ta biết cô định đem chiếc lắc tay cho người khác.
" Anh theo dõi tôi sao? "
Đại vĩnh dùng ánh mắt đe dọa nhìn cô. " Em sau làm gì sau lưng tôi đều biết hết ".
Trúc Hân chỉ im lặng ăn nốt bữa tối rồi chuẩn bị đi tắm, thấy hắn đứng trước cửa phòng tắm không chịu rời đi, cô bất mãn nói
" Anh ở đây từ tối rồi mau về nơi của mình đi đừng ở đây làm phiền tôi nữa"
Mặt hắn không có chút gì là ngại ngùng cả, chẳng biết hắn lấy khăn tắm ở đâu ra rồi tự nhiên mở cửa phòng tắm rồi đi vào.
Hắn mở nước nóng vào bồn tắm còn cẩn thận kiểm tra nhiệt độ nước cho cô. Thấy cô vẫn đứng đó hắn nhìn cô rồi nói.
" Sau em còn đứng đó mau vào đây tắm rửa sạch sẽ đi"
Trúc Hân xịt keo cứng ngắt đứng hình tại chỗ khi thấy hắn tự nhiên cởi quần áo trước mặt cô.
" Này anh đang làm gì vậy hả? "
Trúc Hân lấy tay che mắt lại hắn cứ trần truồng như nhộng đi tới đi lui trong phòng tắm.
" Chúng ta đã cùng nhau ăn tối rồi thì tắm chung có sao đâu. Tôi cũng suy nghĩ kỹ rồi dù nhà em có hơi chật chội nhưng tôi vẫn sẽ bấm bụng ở lại đây với em "
Đại Vĩnh vừa nói vừa nhìn cô đầy ái muội, cô tức tối cầm chiếc dép dưới chân lên đi thẳng vào phòng tắm.
" Anh là con quỷ không có liêm sỉ, tôi có nói là muốn anh ở lại hồi nào mà anh lại nói như vậy hả? cái đồ không có liêm sỉ! "
Trúc Hân vừa đánh vừa mắng, Đại Vĩnh bị cô đánh cũng không thèm phản kháng hắn chỉ nở nụ cười ranh mãnh rồi dùng phép làm quần áo trên người cô rơi hết xuống sàn nhà.
" A... Anh làm cái gì vậy hả? ".
Trúc Hân hét lên một tiếng rồi lấy tay ghe những chỗ cần che lại. Đại Vĩnh nhân cơ hội này bế cô vào bồn tắm.
Trúc Hân ra sức giãy giụa cố thót khỏi Đại Vĩnh hưng hắn cứ cứ chặt lấy cơ thể cô.
" Chống cự vô ích em không nằm yên thì sẽ giống như quả mít rụng đó".
Sau khi đặt cô vào bồn tắm, hắn để cô quay lưng về phía ngực của mình như vậy sẽ dễ dàng để hắn ra tay
" Em về rồi sao? ". Thấy cô không trả lời hắn nhíu mày nhìn cô.
" Em chán ghét tôi tới vậy à "
Trúc Hân cất túi xách vào tủ rồi đi ra sau bếp. Vưa mở đèn lên đập vào mắt cô là một bàn thức ăn còn nóng hổi.
"Chuyện này là sao? ". Cô quay lại lạnh giọng hỏi Đại Vĩnh. Hắn nhìn cô ôn nhu nói
" Tôi chuẩn bị cho em đó, mau ăn đi sau này đừng ăn mì gói nữa "
' Chuyện của tôi không cần anh lo "
Đại Vĩnh giễu cợt nói. "Em là vợ của tôi thì tôi phải lo cho em"
Trúc Hân nhìn mấy món ăn nóng hổi trên bàn bụng cô cứ sôi lên. Đại Vĩnh biết cô đói bụng nên chủ động đi tới kéo ghế cho cô.
" Ngồi xuống đi đừng ngại gì hết, cứ tự nhiên như ở nhà "
Trúc Hân ngước lên nhìn hắn. " Đây là nhà tôi! "
Hắn nhìn cô cười tươi " Nhà của chúng ta mới đúng."
Cô gắp thử một ít thịt bò trong đĩa đưa vào miệng. 'Ngon quá ".
Nhìn thấy cô thích thú như vậy hắn liền nói.
''Những món này đều do đầu bếp nổi tiếng nấu nên phải ngon rồi ".
"Đừng nói với tôi anh dùng phép để bắt người ta nấu ăn nha".
Đại Vĩnh mỉm cười cô đúng là rất hiểu hắn. Trúc Hân đang ăn ngon miệng bỗng dừng lại cô nhìn hắn.
" Tại sao anh có thể trở thành chủ tịch của công ty tôi hả, còn nữa anh không sợ mọi người biết anh không phải là con người sao? "
Sắc mặt của hắn không thay đổi câu nói mang theo hàm ý.
" Những con người tầm thường kia sẽ không bao giờ biết được thân phận thật sự của tôi đâu. Còn về chuyện tôi trở thành chủ tịch thì đơn giản thôi chỉ cần dùng một ít tà thuật hoán đổi thân phận. "
Trúc Hân cũng không ngờ hắn ta lại là con người mưu mô gian xảo như vậy. Đang ngồi ăn cô cảm thấy hắn ta cứ nhìn mình chằm chằm. "Anh làm gì mà nhìn tôi dữ vậy? ".
Hắn nhìn chiếc lắc trên tay cô rồi chậm raĩ nói.
" Chiếc lắc đó là thứ chứng minh em là người của tôi, em đừng nghĩ tới chuyện sẽ tháo nó ra rồi đem cho kẻ khác. nếu để tôi biết em có ý định đó thêm lần nào nữa thì đừng trách tôi".
Cô rùng mình sao hắn ta biết cô định đem chiếc lắc tay cho người khác.
" Anh theo dõi tôi sao? "
Đại vĩnh dùng ánh mắt đe dọa nhìn cô. " Em sau làm gì sau lưng tôi đều biết hết ".
Trúc Hân chỉ im lặng ăn nốt bữa tối rồi chuẩn bị đi tắm, thấy hắn đứng trước cửa phòng tắm không chịu rời đi, cô bất mãn nói
" Anh ở đây từ tối rồi mau về nơi của mình đi đừng ở đây làm phiền tôi nữa"
Mặt hắn không có chút gì là ngại ngùng cả, chẳng biết hắn lấy khăn tắm ở đâu ra rồi tự nhiên mở cửa phòng tắm rồi đi vào.
Hắn mở nước nóng vào bồn tắm còn cẩn thận kiểm tra nhiệt độ nước cho cô. Thấy cô vẫn đứng đó hắn nhìn cô rồi nói.
" Sau em còn đứng đó mau vào đây tắm rửa sạch sẽ đi"
Trúc Hân xịt keo cứng ngắt đứng hình tại chỗ khi thấy hắn tự nhiên cởi quần áo trước mặt cô.
" Này anh đang làm gì vậy hả? "
Trúc Hân lấy tay che mắt lại hắn cứ trần truồng như nhộng đi tới đi lui trong phòng tắm.
" Chúng ta đã cùng nhau ăn tối rồi thì tắm chung có sao đâu. Tôi cũng suy nghĩ kỹ rồi dù nhà em có hơi chật chội nhưng tôi vẫn sẽ bấm bụng ở lại đây với em "
Đại Vĩnh vừa nói vừa nhìn cô đầy ái muội, cô tức tối cầm chiếc dép dưới chân lên đi thẳng vào phòng tắm.
" Anh là con quỷ không có liêm sỉ, tôi có nói là muốn anh ở lại hồi nào mà anh lại nói như vậy hả? cái đồ không có liêm sỉ! "
Trúc Hân vừa đánh vừa mắng, Đại Vĩnh bị cô đánh cũng không thèm phản kháng hắn chỉ nở nụ cười ranh mãnh rồi dùng phép làm quần áo trên người cô rơi hết xuống sàn nhà.
" A... Anh làm cái gì vậy hả? ".
Trúc Hân hét lên một tiếng rồi lấy tay ghe những chỗ cần che lại. Đại Vĩnh nhân cơ hội này bế cô vào bồn tắm.
Trúc Hân ra sức giãy giụa cố thót khỏi Đại Vĩnh hưng hắn cứ cứ chặt lấy cơ thể cô.
" Chống cự vô ích em không nằm yên thì sẽ giống như quả mít rụng đó".
Sau khi đặt cô vào bồn tắm, hắn để cô quay lưng về phía ngực của mình như vậy sẽ dễ dàng để hắn ra tay