Chương 28: Thay Đổi Không Ít
Trương Thịnh Hàm giật mình thức giấc, cảm thấy có vô vàn câu hỏi muốn thốt ra. Đầu tiên là việc cô làm sao mà di chuyển được từ phòng khách lên phòng ngủ dù không hề nhớ gì. Thứ hai là Thục Thanh Di đã dậy từ lúc nào và có biết cô đã lên phòng ngủ hay chưa?
“Dậy rồi là ngồi vậy đó hả?”
Đang mơ mơ màng màng chưa nhớ sự tình ra làm sao, thì cửa phòng đột nhiên mở, anh đi vào. Trương Thịnh Hàm ngây ngốc, nhưng ngược lại anh thì có vẻ rất hiển nhiên.
“A? Tôi làm sao mà lên phòng ngủ được thế?”
Thục Thanh Di đến kéo rèm cửa sổ sang hai bên, mở cửa ra thì ánh nắng sớm liền chiếu vào. Gương mặt có ngũ quan hài hòa càng thêm bừng sáng, anh thờ ơ bảo.
“Thì cô đi lên phòng ngủ chứ còn sao?”
“Nhưng mà tôi làm gì có tỉnh lại khi nào đâu? Hơn nữa tôi còn chẳng nhớ được gì.”
Anh nghe cô nói vậy thì xoay người lại, lưng tựa vào cạnh bàn.
“Rồi sao? Cô hỏi tôi thì sao mà tôi biết? Cô ngủ tôi cũng ngủ kia mà? Lẽ nào tôi đi rình cô à?”
Lạ thật! Mình chưa từng có hiện tượng mộng du bao giờ thì không lí nào lại tự đi lên phòng ngủ. Nhưng mà Thục Thanh Di nói đâu có sai? Mình không tự đi thì ai có thể kéo mình đi được chứ?
Trương Thịnh Hàm không hề hay biết, đêm qua có người vì không muốn cô nằm ngủ ở phòng khách, mặc kệ tay bị thương mà bế cô lên. Người đó cẩn thận vén chăn, kéo rèm cửa sổ, bật đèn ngủ cho cô, cẩn thận từng chút một đến khi vết thương trên tay rướm máu.
Thục Thanh Di đi ra tới cửa, quay đầu lại nhìn cô bảo.
“Nhanh cái chân xuống lầu làm bữa sáng cho tôi đi chứ!”
Sau khi thay quần áo xong, Trương Thịnh Hàm nhanh chân chạy xuống lầu để nấu bữa sáng. Hôm qua đã ăn cháo thịt bằm, nên hôm nay cô đổi món làm yến hấp đường phèn bổ dưỡng. Mấy món này là cô học từ mẹ, vì mẹ cô nấu ăn rất ngon. Lúc quay người ra sau, cô lại vô tình trông thấy Thục Thanh Di đang ngồi mày mò bên hộp đựng đồ dùng y tế.
Vết thương của anh chỉ vừa khâu mà đêm qua lại cử động mạnh, khó tránh việc sẽ gây tổn thương. Anh không muốn để lại phiền phức, cũng không muốn Trương Thịnh Hàm nhúng tay vào giúp nên đã tự mình làm. Có điều việc tự mình băng bó vết thương là không dễ, đã vậy còn phải làm nó bằng một tay.
Trương Thịnh Hàm mang tổ yến ra đặt trên bàn, đi đến hỏi.
“Sao thế? Chỗ bị thương của anh sao lại…”
Lúc đến gần thấy vết thương rướm máu, cô mới hốt hoảng. Thục Thanh Di ngước nhìn cô, lại rất bình thường.
“Có gì đâu mà ngạc nhiên? Đêm qua tôi ngủ sơ ý quơ quào lung tung nên mới vậy thôi!”
Khả năng qua mặt của anh tốt hơn cô, nên nói dối đương nhiên không để lại sơ hở. Trương Thịnh Hàm hoàn toàn tin là thật.
“Vậy để tôi xem cho!”
“Ừ nhỉ! Sao tôi lại quên mất cô học ngành y ha?”
Cô ngồi bên cạnh Thục Thanh Di, cẩn thận tháo lớp băng gạc cũ ra để xem vết thương của anh. Đường chỉ khâu vẫn còn, nhưng vì cử động mạnh mà rướm máu. Anh thầm thở dài, cũng may lại không bị rách, nếu không nhất định phải quay vào bệnh viện thì thật rắc rối.
“Này! Cô biết làm không đó?”
“Anh phải tin tôi chứ?”
Trương Thịnh Hàm cặm cụi tháo băng ra xem xét vết thương, vẫn là nên bôi thêm chút thuốc vào tránh bị nhiễm trùng. Cô nhíu mày nhìn, cảm thấy cứ không đúng chỗ nào đó.
Anh ta quơ quào ra sao mà để bị thành ra như này được thế? Mình nhớ là mỗi khi dọn phòng thì trong phòng có cái gì đâu?
Cô ngồi ngẩn ngơ mà quên mất việc mình làm khiến Thục Thanh Di khó chịu, anh lên tiếng cằn nhằn.
“Ủa rồi ngồi nhìn thôi đó hả?”
“A không có! Chỉ là tôi thắc mắc không biết anh ngủ thế nào mà để bị như thế thôi!”
Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó cứ như bị chột dạ mà nhìn đi nơi khác.
“Ngủ thế nào thì kệ tôi! Cô lo làm tốt việc mình đi là được!”
Trương Thịnh Hàm không thèm nói nhiều nữa, cầm chai thuốc khử trùng lên đổ vào bông gòn cho thấm rồi nhẹ giọng bảo.
“Sẽ hơi đau đó!”
Anh không nói gì ngồi nhìn cô cẩn thận đặt bông gòn lên vết thương, quả nhiên đau không thể tả. Anh rút tay lại, không kêu mà chỉ cắn răng rít lên một tiếng. Trương Thịnh Hàm thấy mình đã nhẹ tay lắm rồi. Có điều thuốc khử trùng mà gặp vết thương hở thì đau là lẽ đương nhiên. Dẫu sao anh cũng là vì cô mà bị như vậy, lại không thể làm gì được mà hủy hết lịch trình. Cô rũ mắt, từ từ kéo tay anh lại gần rồi bảo.
“Tôi sẽ nhẹ hơn chút! Anh cố chịu nha!”
Thục Thanh Di cũng không nói gì, nhìn cô cứ vậy mà lần nữa chạm vào vết thương của mình. Sau khi băng bó xong, anh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ lần này bị thương lâu như vậy, lịch trình tập luyện cũng sẽ ảnh hưởng không ít. Nếu là trước đây, chỉ cần có chuyện gì ảnh hưởng đến việc luyện tập và thi đấu, anh nhất định sẽ nổi giận. Nhưng không hiểu sao, toàn bộ hành động và suy nghĩ của anh như đang dần thay đổi.
“Anh vẫn sẽ đi Thái ư?”
Trương Thịnh Hàm vừa mang thêm thức ăn ngồi bên bàn ăn cùng Thục Thanh Di vừa hỏi. Cô không nghĩ đây là chuyện tốt cho việc vết thương mau chóng phục hồi.
“Ừ! Vẫn đi! Vậy nên tối nay thu dọn hành lý rồi lo mà ngủ sớm chút!”
“Anh bị như vậy mà vẫn đi được hả? Hợp đồng quảng cáo đó quan trọng vậy ư?”
Thục Thanh Di nhìn vào khoảng không.
“Ừ. Rất quan trọng.”
…
“Dậy rồi là ngồi vậy đó hả?”
Đang mơ mơ màng màng chưa nhớ sự tình ra làm sao, thì cửa phòng đột nhiên mở, anh đi vào. Trương Thịnh Hàm ngây ngốc, nhưng ngược lại anh thì có vẻ rất hiển nhiên.
“A? Tôi làm sao mà lên phòng ngủ được thế?”
Thục Thanh Di đến kéo rèm cửa sổ sang hai bên, mở cửa ra thì ánh nắng sớm liền chiếu vào. Gương mặt có ngũ quan hài hòa càng thêm bừng sáng, anh thờ ơ bảo.
“Thì cô đi lên phòng ngủ chứ còn sao?”
“Nhưng mà tôi làm gì có tỉnh lại khi nào đâu? Hơn nữa tôi còn chẳng nhớ được gì.”
Anh nghe cô nói vậy thì xoay người lại, lưng tựa vào cạnh bàn.
“Rồi sao? Cô hỏi tôi thì sao mà tôi biết? Cô ngủ tôi cũng ngủ kia mà? Lẽ nào tôi đi rình cô à?”
Lạ thật! Mình chưa từng có hiện tượng mộng du bao giờ thì không lí nào lại tự đi lên phòng ngủ. Nhưng mà Thục Thanh Di nói đâu có sai? Mình không tự đi thì ai có thể kéo mình đi được chứ?
Trương Thịnh Hàm không hề hay biết, đêm qua có người vì không muốn cô nằm ngủ ở phòng khách, mặc kệ tay bị thương mà bế cô lên. Người đó cẩn thận vén chăn, kéo rèm cửa sổ, bật đèn ngủ cho cô, cẩn thận từng chút một đến khi vết thương trên tay rướm máu.
Thục Thanh Di đi ra tới cửa, quay đầu lại nhìn cô bảo.
“Nhanh cái chân xuống lầu làm bữa sáng cho tôi đi chứ!”
Sau khi thay quần áo xong, Trương Thịnh Hàm nhanh chân chạy xuống lầu để nấu bữa sáng. Hôm qua đã ăn cháo thịt bằm, nên hôm nay cô đổi món làm yến hấp đường phèn bổ dưỡng. Mấy món này là cô học từ mẹ, vì mẹ cô nấu ăn rất ngon. Lúc quay người ra sau, cô lại vô tình trông thấy Thục Thanh Di đang ngồi mày mò bên hộp đựng đồ dùng y tế.
Vết thương của anh chỉ vừa khâu mà đêm qua lại cử động mạnh, khó tránh việc sẽ gây tổn thương. Anh không muốn để lại phiền phức, cũng không muốn Trương Thịnh Hàm nhúng tay vào giúp nên đã tự mình làm. Có điều việc tự mình băng bó vết thương là không dễ, đã vậy còn phải làm nó bằng một tay.
Trương Thịnh Hàm mang tổ yến ra đặt trên bàn, đi đến hỏi.
“Sao thế? Chỗ bị thương của anh sao lại…”
Lúc đến gần thấy vết thương rướm máu, cô mới hốt hoảng. Thục Thanh Di ngước nhìn cô, lại rất bình thường.
“Có gì đâu mà ngạc nhiên? Đêm qua tôi ngủ sơ ý quơ quào lung tung nên mới vậy thôi!”
Khả năng qua mặt của anh tốt hơn cô, nên nói dối đương nhiên không để lại sơ hở. Trương Thịnh Hàm hoàn toàn tin là thật.
“Vậy để tôi xem cho!”
“Ừ nhỉ! Sao tôi lại quên mất cô học ngành y ha?”
Cô ngồi bên cạnh Thục Thanh Di, cẩn thận tháo lớp băng gạc cũ ra để xem vết thương của anh. Đường chỉ khâu vẫn còn, nhưng vì cử động mạnh mà rướm máu. Anh thầm thở dài, cũng may lại không bị rách, nếu không nhất định phải quay vào bệnh viện thì thật rắc rối.
“Này! Cô biết làm không đó?”
“Anh phải tin tôi chứ?”
Trương Thịnh Hàm cặm cụi tháo băng ra xem xét vết thương, vẫn là nên bôi thêm chút thuốc vào tránh bị nhiễm trùng. Cô nhíu mày nhìn, cảm thấy cứ không đúng chỗ nào đó.
Anh ta quơ quào ra sao mà để bị thành ra như này được thế? Mình nhớ là mỗi khi dọn phòng thì trong phòng có cái gì đâu?
Cô ngồi ngẩn ngơ mà quên mất việc mình làm khiến Thục Thanh Di khó chịu, anh lên tiếng cằn nhằn.
“Ủa rồi ngồi nhìn thôi đó hả?”
“A không có! Chỉ là tôi thắc mắc không biết anh ngủ thế nào mà để bị như thế thôi!”
Anh nhìn cô chằm chằm, sau đó cứ như bị chột dạ mà nhìn đi nơi khác.
“Ngủ thế nào thì kệ tôi! Cô lo làm tốt việc mình đi là được!”
Trương Thịnh Hàm không thèm nói nhiều nữa, cầm chai thuốc khử trùng lên đổ vào bông gòn cho thấm rồi nhẹ giọng bảo.
“Sẽ hơi đau đó!”
Anh không nói gì ngồi nhìn cô cẩn thận đặt bông gòn lên vết thương, quả nhiên đau không thể tả. Anh rút tay lại, không kêu mà chỉ cắn răng rít lên một tiếng. Trương Thịnh Hàm thấy mình đã nhẹ tay lắm rồi. Có điều thuốc khử trùng mà gặp vết thương hở thì đau là lẽ đương nhiên. Dẫu sao anh cũng là vì cô mà bị như vậy, lại không thể làm gì được mà hủy hết lịch trình. Cô rũ mắt, từ từ kéo tay anh lại gần rồi bảo.
“Tôi sẽ nhẹ hơn chút! Anh cố chịu nha!”
Thục Thanh Di cũng không nói gì, nhìn cô cứ vậy mà lần nữa chạm vào vết thương của mình. Sau khi băng bó xong, anh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ lần này bị thương lâu như vậy, lịch trình tập luyện cũng sẽ ảnh hưởng không ít. Nếu là trước đây, chỉ cần có chuyện gì ảnh hưởng đến việc luyện tập và thi đấu, anh nhất định sẽ nổi giận. Nhưng không hiểu sao, toàn bộ hành động và suy nghĩ của anh như đang dần thay đổi.
“Anh vẫn sẽ đi Thái ư?”
Trương Thịnh Hàm vừa mang thêm thức ăn ngồi bên bàn ăn cùng Thục Thanh Di vừa hỏi. Cô không nghĩ đây là chuyện tốt cho việc vết thương mau chóng phục hồi.
“Ừ! Vẫn đi! Vậy nên tối nay thu dọn hành lý rồi lo mà ngủ sớm chút!”
“Anh bị như vậy mà vẫn đi được hả? Hợp đồng quảng cáo đó quan trọng vậy ư?”
Thục Thanh Di nhìn vào khoảng không.
“Ừ. Rất quan trọng.”
…