Chương 29: Đi Thái
Sáng hôm sau.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ từ hành lí cho đến việc mang theo các đồ dùng đi kèm, Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm đi taxi để đến sân bay.
Hai người mỗi người một phong cách. Nếu như anh không muốn bị người ta nhận ra và đám phóng viên chú ý nên chọn phong cách kín đáo, thì cô lại rất năng động. Thục Thanh Di đeo kính râm đen và khẩu trang cùng màu, áo sơ mi trắng cùng quần jean. Anh xắn tay áo lên một cách tùy tiện, cổ áo cũng hở ra để lộ phần xương quai xanh. Trương Thịnh Hàm mặc váy tennis màu xanh da trời viền trắng, cùng với áo polo màu hồng nhạt đáng yêu.
Cô là lần đầu tiên ngồi máy bay nên vừa hồi hộp vừa phấn khích, nghĩ rằng lúc ngồi cạnh cửa sổ nhìn từ trên cao xuống sẽ rất đẹp.
Nhưng thực tế thì…
“Này! Ai một mực muốn ngồi cạnh cửa sổ để ngắm trời ngắm mây hả?”
Thục Thanh Di nhìn Trương Thịnh Hàm đang bám chặt lấy mình, cô vùi mặt mình vào bả vai anh mà run rẩy.
Xấu hổ muốn chết! Ai mà biết nó lại cao và làm mình chóng mặt thế đâu chứ?
Cô lắc lắc đầu, cứ không dám quay mặt nhìn ra cửa sổ. Anh thở dài một hơi, quay người sang đưa hai tay bợ lấy mặt cô rồi bảo.
“Nhìn ra xa, đừng nhìn xuống dưới! Nhát như thỏ đế mà cứ hay làm màu!”
Trương Thịnh Hàm làm theo lời anh, cố gắng thả lỏng tinh thần một chút rồi nhìn ra phía xa. Mây trắng lượn lờ mờ ảo, không rõ là gần hay xa, núi non trùng điệp khuất sau lớp sương dày. Quả nhiên, tâm trạng không còn căng thẳng mà dễ chịu hơn trước. Nhưng mà vừa rồi, là Thục Thanh Di anh mới chạm vào mặt cô.
Không biết nghĩ ngợi trong đầu thế nào, mà cô bất giác đỏ mặt. Sẽ không có gì đáng nói hơn, khi bộ dạng kia lại vô tình để anh trông thấy được.
“Làm gì mà mặt đỏ lên vậy? Bệnh ở đâu à?”
Anh nhíu mày, không nghĩ rằng cô đang đỏ mặt vì hành động vô thức khi nãy mà nghĩ rằng cô quá căng thẳng mới như vậy. Trương Thịnh Hàm bối rồi lắc đầu, tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại nói.
“Không có gì đâu! Tôi ngủ đây!”
Cô vừa kéo tấm che mắt xuống thì đã bị anh kéo ngược lên. Ngay lúc ấy, khuôn mặt điển trai kia cứ như từ trên trời rơi xuống, không sớm không muộn mà ở rất gần.
“Ngủ cái gì mà ngủ? Cô biết đây là vé hạng thương gia không vậy? Chưa đi lần nào thì ngồi mà tận hưởng dịch vụ của hãng đi chứ?”
Thục Thanh Di nói rồi mở màn hình cảm ứng trước mặt của cô lên, lướt qua lướt lại cuối cùng dừng ở kênh chiếu phim truyền hình. Trương Thịnh Hàm đúng thật là lần đầu đi máy bay, còn tốt số tới mức ngồi ghế hạng thương gia. Cô cũng giống như anh mà được các tiếp viên hàng không đối đãi nhiệt tình.
Hai người vừa đến Thái Lan thì ở đây đã là chiều tối. Mọi người qua lại náo nhiệt, niềm nở cười nói và chào hỏi nhau. Thục Thanh Di vừa đi cùng Trương Thịnh Hàm ra khỏi đám người chen lấn nhau tại sân bay đã có người đợi sẵn.
Người đến đón anh là quản lí của bên truyền thông tại Thái Lan tên là Ken. Anh ta mặc áo sơ mi có họa tiết sặc sỡ, gương mặt mang theo nét phóng khoáng, dễ gần. Hai người vừa gặp đã vội bắt tay nhau, anh ta cũng đã tinh mắt nhận ra Thục Thanh Di đang bị thương ở tay phải.
Ken vừa cười niềm nở, vừa lo lắng mà hỏi thăm anh bằng tiếng Anh.
“Chào cậu! Rất hân hạnh được hợp tác cùng cậu trong dự án quảng cáo sắp tới. Nhưng có vẻ như tay của cậu đang bị thương thì phải?”
Thục Thanh Di cười nhẹ.
“Chỉ là vết thương trong lúc luyện tập thôi, không có ảnh hưởng nhiều.”
Lúc này mới thấy, bên cạnh anh còn có một bóng hồng có gương mặt thanh thuần, trong trẻo. Trương Thịnh Hàm tuy không có điều kiện đi du lịch các nước, kiến thức về ngành y cũng không quá cao siêu nhưng bù lại khả năng ngoại ngữ tốt. Ken nhìn cô rồi lại nhìn Thục Thanh Di, hỏi với vẻ lấp lửng.
“Đây là…”
Cô có chút căng thẳng, cũng không biết anh sẽ giới thiệu mình với người ta như thế nào. Tuy nói bản thân là người giúp việc nhà cho anh, nhưng tình huống ra nước ngoài đóng quảng cáo mà dẫn người giúp việc theo thì có gì đó rất kì quái.
Thục Thanh Di đáp.
“Đây là trợ lý riêng của tôi!”
Trương Thịnh Hàm ngẩn ngơ nhìn, phải là trợ lý riêng mới chịu. Cơ mà vị trí này so với danh xưng người giúp việc thì nghe vẫn có gì đó ổn áp hơn nhiều. Sau khi làm quen xong, quản lí Ken lái xe đưa Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm đến một khách sạn 5 sao tại Thái Lan để nghỉ ngơi. Để chuẩn bị cho việc đóng quảng cáo, họ cũng đã chi ra một số tiền không nhỏ mới mời anh về được. Từ các chi phí đi lại, ăn uống và nơi nghỉ ngơi đều hoàn toàn do bên họ chi trả.
Chỉ là ban đầu dự tính mời mỗi mình Thục Thanh Di, không ngờ bây giờ bên cạnh còn có thêm một cô trợ lý. Anh biết quản lí Ken có phần khó xử, nên sau khi nhận phòng khách sạn hạng VIP xong đã lên tiếng nói.
“Về việc tôi dẫn thêm người đi cùng, chi phí sẽ do tôi chi trả nên anh cứ yên tâm.”
Hai người kéo hành lí đi lên phòng. Như đã nói ban đầu vì không biết có thêm người nên quản lí Ken chỉ chọn một phòng VIP duy nhất. Khách sạn này là nơi lí tưởng vì gần biển, vậy nên việc khách du lịch đến đây đông là lẽ thường. Thục Thanh Di đã hỏi xem mình có thể thuê thêm phòng không, nhưng nếu muốn cho hai người ở thì chỉ còn loại phòng giường đôi.
Trương Thịnh Hàm cảm thấy việc có thêm mình là bất tiện, muốn nói ra mấy câu tỏ vẻ áy náy vì nghĩ rằng anh sẽ khó chịu. Nào ngờ từ lúc đứng ở quầy lễ tân nói chuyện với nhân viên cả buổi rồi lên phòng, anh cũng không than thở hay trách móc nữa câu.
Thật đúng là chuyện lạ.
…
Sau khi chuẩn bị xong tất cả mọi thứ từ hành lí cho đến việc mang theo các đồ dùng đi kèm, Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm đi taxi để đến sân bay.
Hai người mỗi người một phong cách. Nếu như anh không muốn bị người ta nhận ra và đám phóng viên chú ý nên chọn phong cách kín đáo, thì cô lại rất năng động. Thục Thanh Di đeo kính râm đen và khẩu trang cùng màu, áo sơ mi trắng cùng quần jean. Anh xắn tay áo lên một cách tùy tiện, cổ áo cũng hở ra để lộ phần xương quai xanh. Trương Thịnh Hàm mặc váy tennis màu xanh da trời viền trắng, cùng với áo polo màu hồng nhạt đáng yêu.
Cô là lần đầu tiên ngồi máy bay nên vừa hồi hộp vừa phấn khích, nghĩ rằng lúc ngồi cạnh cửa sổ nhìn từ trên cao xuống sẽ rất đẹp.
Nhưng thực tế thì…
“Này! Ai một mực muốn ngồi cạnh cửa sổ để ngắm trời ngắm mây hả?”
Thục Thanh Di nhìn Trương Thịnh Hàm đang bám chặt lấy mình, cô vùi mặt mình vào bả vai anh mà run rẩy.
Xấu hổ muốn chết! Ai mà biết nó lại cao và làm mình chóng mặt thế đâu chứ?
Cô lắc lắc đầu, cứ không dám quay mặt nhìn ra cửa sổ. Anh thở dài một hơi, quay người sang đưa hai tay bợ lấy mặt cô rồi bảo.
“Nhìn ra xa, đừng nhìn xuống dưới! Nhát như thỏ đế mà cứ hay làm màu!”
Trương Thịnh Hàm làm theo lời anh, cố gắng thả lỏng tinh thần một chút rồi nhìn ra phía xa. Mây trắng lượn lờ mờ ảo, không rõ là gần hay xa, núi non trùng điệp khuất sau lớp sương dày. Quả nhiên, tâm trạng không còn căng thẳng mà dễ chịu hơn trước. Nhưng mà vừa rồi, là Thục Thanh Di anh mới chạm vào mặt cô.
Không biết nghĩ ngợi trong đầu thế nào, mà cô bất giác đỏ mặt. Sẽ không có gì đáng nói hơn, khi bộ dạng kia lại vô tình để anh trông thấy được.
“Làm gì mà mặt đỏ lên vậy? Bệnh ở đâu à?”
Anh nhíu mày, không nghĩ rằng cô đang đỏ mặt vì hành động vô thức khi nãy mà nghĩ rằng cô quá căng thẳng mới như vậy. Trương Thịnh Hàm bối rồi lắc đầu, tựa lưng vào ghế rồi nhắm mắt lại nói.
“Không có gì đâu! Tôi ngủ đây!”
Cô vừa kéo tấm che mắt xuống thì đã bị anh kéo ngược lên. Ngay lúc ấy, khuôn mặt điển trai kia cứ như từ trên trời rơi xuống, không sớm không muộn mà ở rất gần.
“Ngủ cái gì mà ngủ? Cô biết đây là vé hạng thương gia không vậy? Chưa đi lần nào thì ngồi mà tận hưởng dịch vụ của hãng đi chứ?”
Thục Thanh Di nói rồi mở màn hình cảm ứng trước mặt của cô lên, lướt qua lướt lại cuối cùng dừng ở kênh chiếu phim truyền hình. Trương Thịnh Hàm đúng thật là lần đầu đi máy bay, còn tốt số tới mức ngồi ghế hạng thương gia. Cô cũng giống như anh mà được các tiếp viên hàng không đối đãi nhiệt tình.
Hai người vừa đến Thái Lan thì ở đây đã là chiều tối. Mọi người qua lại náo nhiệt, niềm nở cười nói và chào hỏi nhau. Thục Thanh Di vừa đi cùng Trương Thịnh Hàm ra khỏi đám người chen lấn nhau tại sân bay đã có người đợi sẵn.
Người đến đón anh là quản lí của bên truyền thông tại Thái Lan tên là Ken. Anh ta mặc áo sơ mi có họa tiết sặc sỡ, gương mặt mang theo nét phóng khoáng, dễ gần. Hai người vừa gặp đã vội bắt tay nhau, anh ta cũng đã tinh mắt nhận ra Thục Thanh Di đang bị thương ở tay phải.
Ken vừa cười niềm nở, vừa lo lắng mà hỏi thăm anh bằng tiếng Anh.
“Chào cậu! Rất hân hạnh được hợp tác cùng cậu trong dự án quảng cáo sắp tới. Nhưng có vẻ như tay của cậu đang bị thương thì phải?”
Thục Thanh Di cười nhẹ.
“Chỉ là vết thương trong lúc luyện tập thôi, không có ảnh hưởng nhiều.”
Lúc này mới thấy, bên cạnh anh còn có một bóng hồng có gương mặt thanh thuần, trong trẻo. Trương Thịnh Hàm tuy không có điều kiện đi du lịch các nước, kiến thức về ngành y cũng không quá cao siêu nhưng bù lại khả năng ngoại ngữ tốt. Ken nhìn cô rồi lại nhìn Thục Thanh Di, hỏi với vẻ lấp lửng.
“Đây là…”
Cô có chút căng thẳng, cũng không biết anh sẽ giới thiệu mình với người ta như thế nào. Tuy nói bản thân là người giúp việc nhà cho anh, nhưng tình huống ra nước ngoài đóng quảng cáo mà dẫn người giúp việc theo thì có gì đó rất kì quái.
Thục Thanh Di đáp.
“Đây là trợ lý riêng của tôi!”
Trương Thịnh Hàm ngẩn ngơ nhìn, phải là trợ lý riêng mới chịu. Cơ mà vị trí này so với danh xưng người giúp việc thì nghe vẫn có gì đó ổn áp hơn nhiều. Sau khi làm quen xong, quản lí Ken lái xe đưa Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm đến một khách sạn 5 sao tại Thái Lan để nghỉ ngơi. Để chuẩn bị cho việc đóng quảng cáo, họ cũng đã chi ra một số tiền không nhỏ mới mời anh về được. Từ các chi phí đi lại, ăn uống và nơi nghỉ ngơi đều hoàn toàn do bên họ chi trả.
Chỉ là ban đầu dự tính mời mỗi mình Thục Thanh Di, không ngờ bây giờ bên cạnh còn có thêm một cô trợ lý. Anh biết quản lí Ken có phần khó xử, nên sau khi nhận phòng khách sạn hạng VIP xong đã lên tiếng nói.
“Về việc tôi dẫn thêm người đi cùng, chi phí sẽ do tôi chi trả nên anh cứ yên tâm.”
Hai người kéo hành lí đi lên phòng. Như đã nói ban đầu vì không biết có thêm người nên quản lí Ken chỉ chọn một phòng VIP duy nhất. Khách sạn này là nơi lí tưởng vì gần biển, vậy nên việc khách du lịch đến đây đông là lẽ thường. Thục Thanh Di đã hỏi xem mình có thể thuê thêm phòng không, nhưng nếu muốn cho hai người ở thì chỉ còn loại phòng giường đôi.
Trương Thịnh Hàm cảm thấy việc có thêm mình là bất tiện, muốn nói ra mấy câu tỏ vẻ áy náy vì nghĩ rằng anh sẽ khó chịu. Nào ngờ từ lúc đứng ở quầy lễ tân nói chuyện với nhân viên cả buổi rồi lên phòng, anh cũng không than thở hay trách móc nữa câu.
Thật đúng là chuyện lạ.
…