Chương 3
05.
Sau một lúc mới có người hỏi: “Vừa nãy là cái gì nhảy qua đó vậy?”
Giọng Thẩm Kỳ Bạch hơi nghẹn lại, nhưng vẫn rất điềm tĩnh, “Là mèo đen tôi nuôi.”
Nói xong, anh còn xoa xoa tóc tôi, giống như vuốt lông cho mèo vậy.
Tôi ngột ngạt thở không ra hơi, nhưng cũng không dám động đậy tí nào.
Bây giờ ở góc độ này, người bên kia màn hình đúng là nhìn không rõ lắm tình huống bên này, nói không chừng thật sự cho rằng chỉ là một con mèo đen.
Lại qua thêm một lúc nữa.
Bên kia truyền đến âm thanh chần chừ: “Mèo đen nhà cậu, biết đeo tai nghe bluetooth hả?”
……
Không biết trôi qua bao lâu.
Thẩm Kỳ Bạch nói, “Cuộc họp kết thúc rồi.”
Tôi tỉnh táo lại trong hoảng hốt, “oh” một tiếng rồi đứng dậy, đột nhiên có một lực cản rất lớn từ chỗ da đầu.
Tôi và Thẩm Kỳ Bạch đồng thời im lặng.
Bởi vì tóc của tôi, bị vướng vào nút dưới cùng áo sơ mi của anh ấy.
Do dự một giây sau, tôi run run duỗi tay ra, vòng qua đỉnh đầu, lần mò từng chút một muốn gỡ nó ra.
“Đừng động lung tung.” Giọng Thẩm Kỳ Bạch khàn khàn cảnh cáo.
Tôi lập tức rụt tay về.
“Để tôi.”
Anh làm thì làm, hung dữ cái gì!
Chờ Thẩm Kỳ Bạch gỡ tóc tôi ra khỏi nút áo xong, vành mắt tôi đã đỏ luôn rồi.
“Phương Dao.” Thẩm Kỳ Bạch hạ giọng.
Tôi tức giận nghiêng đầu đi không nhìn anh.
Bên kia qua rất lâu không có động tĩnh gì.
Tôi có hơi chột dạ, len lén quay đầu lại, môi liền bị hôn lấy.
Một cánh tay siết chặt sau gáy tôi.
“Thầy Thẩm……” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị nuốt đi.
Mười mấy giây ngắn ngủi mà tôi suýt chút nữa ngạt thở.
Ngay lúc tôi nhịn không nổi đẩy anh ra, điện thoại của Thẩm Kỳ Bạch đột nhiên reo lên.
Anh chẳng nhìn lấy một cái, không kiên nhẫn bấm tắt.
Tiếng chuông vẫn kiên cường bất khuất mà reo.
“Nói không chừng là có chuyện gì gấp……” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở.
Thẩm Kỳ Bạch nhíu nhíu mày, tầm mắt cuối cùng cũng rơi lên trên màn hình, thế mà lại thấy sửng sốt.
Tôi theo bản năng nhìn qua, màn hình đã tắt rồi.
Anh xoa bóp ấn đường, cuối cùng buông tôi ra, đi ra ban công, “Tôi đi gọi điện lại.”
Đi được vài bước thì dừng lại, giọng nói khó hiểu được dịu dàng, “Cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ trước đi.”
Quay về phòng mình, nỗi bất an trong lòng tôi không cách nào đè nén được.
Đường Khuynh đột nhiên nhắn một tin wechat,
“Dao Dao, việc xảy ra trong phòng khách lúc nãy tôi đều nghe thấy cả…..Đừng sợ, đợi tôi chỉnh lý xong tài liệu.”
Tôi: “?”
Ngay sau đó, Kỳ Ngôn và Hà Chi An cũng mỗi người một tin nhắn qua: “Đợi tôi.”
Tôi: “???”
Có chút ủ rũ thoát khỏi giao diện tin nhắn.
Nằm trên giường, lật tới lật lui trằn trọc ngủ không được.
Nhịn không được mở ra giao diện trò chuyện với Thẩm Kỳ Bạch.
Tôi muốn hỏi, vì sao lúc nãy lại hôn tôi?
Muốn hỏi, lúc nãy ai gọi điện cho anh vậy?
Là đàn chị sao?
Đắn đo trước sau hồi lâu, vẫn là gửi đi một tin như vầy:
“Tối hôm đó sau khi em tỏ tình với thầy, thầy đã gửi một tin nhắn thoại trong nhóm, là nói gì ạ?”
Là “tôi cũng thích em” sao?
Hay là, “tôi đã có bạn gái rồi”?
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, chưa bao giờ chờ mong một tin nhắn đến như vậy.
Nhưng anh ấy không trả lời.
Bây giờ là 10 giờ tối, anh ấy đi ngủ sớm như vậy sao?
Cầm điện thoại chờ thật lâu, nôn nóng khó chịu không cách nào dằn xuống được, tôi quyết định đi tìm anh.
Vừa bước ra ngoài, thì thấy cửa phòng của Thẩm Kỳ Bạch mở ra.
Một người phụ nữ quấn khăn tắm, trên mặt ửng đỏ khả nghi từ bên trong đi ra.
06.
Khoảnh khắc nhìn thấy mặt cô ta, tôi ngay lập tức cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh từ trên đầu xuống, toàn thân lạnh lẽo.
Là đàn chị.
“Phương Dao, sao em lại ở nhà Kỳ Bạch?!”
Sắc mặt đàn chị trắng xanh đan xen nhìn tôi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Kỳ Bạch.
Xưng hô mới thân mật làm sao.
Tôi nhếch nhếch miệng, cổ họng như bị nghẹn cứng, không phát ra được thanh âm nào.
Cánh cửa phía sau cô ta bị che một nửa, Thẩm Kỳ Bạch đang ở bên trong.
Chỉ mới tưởng tượng một chút bọn họ vừa nãy đã làm gì, đã khiến tim tôi đau không chịu nổi, tựa như nghẹt thở.
Trong lúc hoảng hốt, cửa phòng mở ra.
Một bóng người quen thuộc đột ngột xông vào tầm mắt tôi.
Tôi thống khổ nức nở một tiếng, lúc nhìn rõ người tới là ai xong, nước mắt sắp rơi ngay lập tức thu hết về.
“Hà Chi An???”
Sao lại là cái tên xảo quyệt này?
*gốc là lão Lục (老六): Từ này xuất hiện từ game CSGO, chỉ những người chơi thay vì cùng đồng đội phối hợp tấn công, thì thường chọn cách núp lùm để chờ cơ hội lót vật phẩm. Ngoài ra, hiện nay từ này còn dùng để chỉ những người làm việc gì đấy rất nực cười hoặc khiến mình cạn lời.
Hà Chi An nhìn thấy tôi cũng ngẩn ra, hai ba bước đi tới trước mặt tôi, lo lắng bắt lấy cổ tay tôi.
“Dao Dao, em nghe anh giải thích, anh và cô gái này không hề có quan hệ gì hết! Đều là cô ta cưỡng bức anh.”
Tôi mặt mày đờ đẫn nhìn anh ta.
Hà Chi An tưởng là tôi không tin, vẻ ảo não trên mặt càng rõ ràng.
“Lúc nãy anh đến phòng thầy Thẩm để hỏi vấn đề thống kê số liệu, phát hiện thầy không ở đó.”
“Đang tính rời đi, đèn phòng thoáng cái tắt hết, một đôi tay đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau, miệng còn gọi tên của thầy Thẩm.”
Anh ta bất chợt ngừng lại, có chút chột dạ nhìn tôi.
“Anh thừa nhận, ban đầu anh cho rằng đó là em, thực lòng có ôm tâm lý biết sai vẫn làm, nhưng tay vừa chạm tới eo cô ta anh đã nhận ra rồi, sau đó liền đẩy cô ta ra.”
“Dao Dao, em tin anh, anh chưa từng làm gì có lỗi với em.”
Lúc nghe được Thẩm Kỳ Bạch không ở đó, tôi lập tức thở phào một hơi, lạnh lùng muốn thoát khỏi cái tay nắm rất chặt của Hà Chi An, nhưng lại không thể thoát ra được.
“Hà Chi An, chúng ta đã chia tay rồi.”
Mặt Hà Chi An trắng bệch, “Nhưng anh hối hận rồi, Dao Dao.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, trong lòng không một gợn sóng.
“Ban đầu khi anh vì cá cược với anh em mới theo đuổi tôi, sao không nói hối hận hả? Ban đầu khi anh không kiên nhẫn với tôi, khi anh viện cái cớ nhảm nhí như vậy để thoát khỏi tôi, tại sao anh không bảo hối hận đi?”
Thật sự rất buồn cười mà.
Khi đó tôi nghĩ anh ta đột nhiên lạnh nhạt chỉ là do giận dỗi tôi thôi, tưởng rằng cứ tiếp tục đối tốt với anh ta thì có thể làm anh ấy hồi tâm chuyển ý, giống như một con ngốc vậy.
Cho đến ngày hôm đó tôi xách bánh kem đến nhà anh ta, nhưng lại đứng ở cửa nghe thấy anh ta cùng anh em nói về trò cá cược đó.
Anh em anh ta còn trêu đùa, “Theo tao thì mày chỉ cần nói mình bất lực, cô Phương Dao kia nhất định sẽ không quấn lấy mày nữa đâu.”
Hà Chi An thờ ơ cười cười, “Quả thật là biện pháp tốt.”
Sau đó, tôi chủ động đề nghị chia tay anh ta, xa lánh lạnh nhạt anh ta, đối xử với anh ta như cái cách anh ta đối với tôi lúc trước, vậy mà anh ta lại nhớ mãi không quên với tôi.
“Dao Dao……”
Hà Chi An mấp máy môi, hình như muốn nói cái gì, bỗng nhiên “cót két” một tiếng, cửa ban công bị người đẩy ra.
Thẩm Kỳ Bạch đứng thẳng tắp ở cửa, ánh mắt quét qua chúng tôi từng tấc một, cuối cùng dừng lại trên cổ tay tôi bị Hà Chi An nắm chặt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
07.
Dưới ánh mắt sắc lạnh như dao của Thẩm Kỳ Bạch, Hà Chi An rốt cuộc vẫn buông tay tôi ra.
Nghe thấy tiếng động, Đường Khuynh và Kỳ Ngôn cũng bước ra khỏi phòng.
Cả phòng khách rộng lớn im phăng phắc trong giây lát.
Một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay tôi, Thẩm Kỳ Bạch nhìn tôi, mặt không đổi sắc nắm chặt, “Xin lỗi, mới nãy tôi có chút việc gấp, không kịp nói với em.”
Tôi lắc lắc đầu, hỏi ra vấn đề trong lòng muốn biết nhất, “Thầy và đàn chị là quan hệ gì?”
“Đàn chị?”
Thẩm Kỳ Bạch nhíu nhíu mày, thuận theo ánh mắt tôi nhìn qua phía đàn chị, giống như bây giờ mới phát hiện phòng khách có người này, giọng nói lạnh xuống, “Theo dõi quấy rối, ngược đãi động vật, bây giờ còn lén làm chìa khóa, đột nhập nhà dân, Tống Lam, cô thật sự không sợ tôi báo cảnh sát sao?”
Ngôn từ sắc bén của anh khiến cho mặt đàn chị lập tức trắng toát, ấp úng nói không nên lời.
Tôi cũng bị dọa sợ, nhìn bộ dạng này, quan hệ giữa hai người họ so với tình nhân quăng tám sào cũng chả tới, chắc hẳn là Tống Lam tự mình đơn phương rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè và weibo của Tống Lam cho anh xem.
“Thầy mới nãy nói theo dõi quấy rối là chỉ cái này sao?”
Thẩm Kỳ Bạch xem từng trang một xong, sắc mặt trầm xuống, gật gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Việc cô ấy ngược đãi động vật là chuyện như thế nào?”
Anh im lặng một lát rồi mở miệng:
“Mấy tháng trước, Tống Lam bỗng nhiên chuyển đến bên cạnh nhà tôi, tối đó tôi ra công viên chạy bộ, trùng hợp nhìn thấy cô ta dắt một con Labrador.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, nghĩ ngay tới ảnh đại diện wechat anh ấy đổi.
“Tôi lúc đó mới phát hiện con Labrador này chính là chú chó lúc trước tôi lạc mất. Nó bị bọn trộm chó bắt đi mất, lại được Tống Lam mua về từ cửa hàng thú cưng.”
“Tình trạng sức khỏe chú chó này không tốt lắm, thường hay bị bệnh, bởi vì sống cùng một tầng lầu, Tống Lam thường nhờ tôi giúp đỡ.”
Thẩm Kỳ Bạch dừng một lát, màu mắt hơi ửng nét lạnh lẽo, “Nhưng sau này tôi mới biết, Tống Lam là vì gặp tôi, vậy nên cố ý ngược đãi chó.”
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, “Cho nên cuộc gọi lúc nãy cũng là cô ta gọi tới?”
“Không phải cô ta.” Thẩm Kỳ Bạch nhìn tôi, “Là bệnh viện thú y, thông báo cho tôi bệnh của chú chó kia đã không có gì đáng ngại rồi, hy vọng tôi có thể đón nó về.”
Tôi thở phào, “Vậy thì tốt.”. Bạn có biế? ??ang ??u?ện ~ ??Um??u? ện﹒?n ~
“Thầy Thẩm.” Đường Khuynh bỗng nhiên lên tiếng, “Vậy kẻ đầu têu này xử lý thế nào đây? Báo cảnh sát không?”
“Không!”
Không đợi Thẩm Kỳ Bạch trả lời, Tống Lam cuống quít lắc đầu, “Anh không thể báo cảnh sát, anh không thể làm như vậy với em.”
“Em ngược đãi động vật thì sao, lúc trước không phải em cũng bị người ta bắt nạt sao? Nhỏ yếu chính là phải chịu ức hiếp không phải sao?”
“Lúc em bị mấy nữ sinh nhốt trong nhà vệ sinh nam bắt nạt, là anh đã cứu em đó, Thẩm Kỳ Bạch.”
Cô ta nhìn trừng trừng Thẩm Kỳ Bạch, “Anh khiến em thích anh, lại không cùng em ở bên nhau, như vậy đối với em công bằng sao?”
Cô ta nói xong, trong phòng phút chốc yên lặng.
Ai cũng nhìn ra, cái logic ngang ngược của cô ta quả thật là đạt tới cảnh giới khó bề tưởng tượng được.
Cơn giận trào lên cuồn cuộn trong người.
Tôi hít sâu một hơi, gắng ép xuống lửa giận, cười hỏi cô ta:
“Đàn chị, chị có mẹ không?”
“Đương nhiên—” Mặt Tống Lam biến sắc, trừng mắt lên, “Cô đang chửi tôi?”
Tôi vẫn cười: “Em tất nhiên biết đàn chị có mẹ, em chỉ là hy vọng ngày khác đàn chị rảnh rỗi có thể dắt em tới gặp dì xem thử, nếu em vừa lòng dì ấy, đàn chị nhất định phải phải nhường dì ấy cho em.”
“Dựa vào đâu!”
Tôi nhìn biểu cảm không đồng ý của cô ta cảm thấy không hiểu nổi, “Dựa theo logic của đàn chị mới nãy nói, là đàn chị khiến em thích thích dì, lại không chịu nhường dì ấy cho em, vậy đối với em công bằng không?”
Tống Lam phẫn nộ trừng tôi, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Tôi không trốn không tránh, đối mắt với cô ta.
“Từng là người nhỏ yếu bị bắt nạt, tuyệt đối không phải là lý do để bây giờ chị ức hiếp nhỏ yếu. Thầy Thẩm tốt bụng cứu chị, càng không phải để chị xem là đương nhiên, được một tấc lại muốn tiến một thước. Ích kỷ mà thôi, sao lại lấy công bằng ra làm cái cớ.”
“Vậy thì sao nào!” Tống Lam bị chọc vào chỗ đau, trong mắt đầy oán hận, “Không cần cô tới dạy đời tôi!”
Một giây sau, cô ta mạnh tay cầm ly thủy tinh trên bàn lên, hung dữ ném về phía tôi.
Trước mắt bỗng tối đen, hơi thở quen thuộc tràn vào chóp mũi, tôi chậm nữa nhịp mới phản ứng được là Thẩm Kỳ Bạch ôm lại đây, mang tôi tránh đi.
Ly thủy tinh nện vào trên tủ lạnh vỡ nát, mảnh vỡ văng tứ phía.
Sau khi đứng vững, tôi vẫn chưa hết kinh hoảng.
Tinh mắt phát hiện áo sơ mi bên tay trái của Thẩm Kỳ Bạch bị quẹt rách, máu đang thấm ra từng chút một.
Trái tim liền quặn lên, tôi khóc thút thít, “Thầy Thẩm……”
Thẩm Kỳ Bạch giọng nói dịu dàng an ủi tôi, “Không sao, đừng sợ.”
Nghiêng đầu nhìn về phía Tống Lam, lạnh lùng nói: “ Theo dõi quấy rối, đột nhập nhà dân, bây giờ lại thêm tội cố ý gây thương tích, Tống Lam, cô phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô ta, Thẩm Kỳ Bạch gọi điện cho cảnh sát.
Do tòa nhà bị phong tỏa vì dịch bệnh, tôi không biết rốt cuộc cảnh sát sắp xếp như thế nào.
Nhưng mà, nghe Thẩm Kỳ Bạch nói, sở dĩ đàn chị có thể vào nhà trong thời gian phong tỏa này là do ngay từ lúc đầu đã viện cớ mượn đồ ăn.
Bởi vì lương thực dự trữ không đủ, nên tìm hàng xóm bên cạnh mượn đồ ăn
Sau một lúc mới có người hỏi: “Vừa nãy là cái gì nhảy qua đó vậy?”
Giọng Thẩm Kỳ Bạch hơi nghẹn lại, nhưng vẫn rất điềm tĩnh, “Là mèo đen tôi nuôi.”
Nói xong, anh còn xoa xoa tóc tôi, giống như vuốt lông cho mèo vậy.
Tôi ngột ngạt thở không ra hơi, nhưng cũng không dám động đậy tí nào.
Bây giờ ở góc độ này, người bên kia màn hình đúng là nhìn không rõ lắm tình huống bên này, nói không chừng thật sự cho rằng chỉ là một con mèo đen.
Lại qua thêm một lúc nữa.
Bên kia truyền đến âm thanh chần chừ: “Mèo đen nhà cậu, biết đeo tai nghe bluetooth hả?”
……
Không biết trôi qua bao lâu.
Thẩm Kỳ Bạch nói, “Cuộc họp kết thúc rồi.”
Tôi tỉnh táo lại trong hoảng hốt, “oh” một tiếng rồi đứng dậy, đột nhiên có một lực cản rất lớn từ chỗ da đầu.
Tôi và Thẩm Kỳ Bạch đồng thời im lặng.
Bởi vì tóc của tôi, bị vướng vào nút dưới cùng áo sơ mi của anh ấy.
Do dự một giây sau, tôi run run duỗi tay ra, vòng qua đỉnh đầu, lần mò từng chút một muốn gỡ nó ra.
“Đừng động lung tung.” Giọng Thẩm Kỳ Bạch khàn khàn cảnh cáo.
Tôi lập tức rụt tay về.
“Để tôi.”
Anh làm thì làm, hung dữ cái gì!
Chờ Thẩm Kỳ Bạch gỡ tóc tôi ra khỏi nút áo xong, vành mắt tôi đã đỏ luôn rồi.
“Phương Dao.” Thẩm Kỳ Bạch hạ giọng.
Tôi tức giận nghiêng đầu đi không nhìn anh.
Bên kia qua rất lâu không có động tĩnh gì.
Tôi có hơi chột dạ, len lén quay đầu lại, môi liền bị hôn lấy.
Một cánh tay siết chặt sau gáy tôi.
“Thầy Thẩm……” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng đã bị nuốt đi.
Mười mấy giây ngắn ngủi mà tôi suýt chút nữa ngạt thở.
Ngay lúc tôi nhịn không nổi đẩy anh ra, điện thoại của Thẩm Kỳ Bạch đột nhiên reo lên.
Anh chẳng nhìn lấy một cái, không kiên nhẫn bấm tắt.
Tiếng chuông vẫn kiên cường bất khuất mà reo.
“Nói không chừng là có chuyện gì gấp……” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở.
Thẩm Kỳ Bạch nhíu nhíu mày, tầm mắt cuối cùng cũng rơi lên trên màn hình, thế mà lại thấy sửng sốt.
Tôi theo bản năng nhìn qua, màn hình đã tắt rồi.
Anh xoa bóp ấn đường, cuối cùng buông tôi ra, đi ra ban công, “Tôi đi gọi điện lại.”
Đi được vài bước thì dừng lại, giọng nói khó hiểu được dịu dàng, “Cũng không còn sớm nữa, em đi ngủ trước đi.”
Quay về phòng mình, nỗi bất an trong lòng tôi không cách nào đè nén được.
Đường Khuynh đột nhiên nhắn một tin wechat,
“Dao Dao, việc xảy ra trong phòng khách lúc nãy tôi đều nghe thấy cả…..Đừng sợ, đợi tôi chỉnh lý xong tài liệu.”
Tôi: “?”
Ngay sau đó, Kỳ Ngôn và Hà Chi An cũng mỗi người một tin nhắn qua: “Đợi tôi.”
Tôi: “???”
Có chút ủ rũ thoát khỏi giao diện tin nhắn.
Nằm trên giường, lật tới lật lui trằn trọc ngủ không được.
Nhịn không được mở ra giao diện trò chuyện với Thẩm Kỳ Bạch.
Tôi muốn hỏi, vì sao lúc nãy lại hôn tôi?
Muốn hỏi, lúc nãy ai gọi điện cho anh vậy?
Là đàn chị sao?
Đắn đo trước sau hồi lâu, vẫn là gửi đi một tin như vầy:
“Tối hôm đó sau khi em tỏ tình với thầy, thầy đã gửi một tin nhắn thoại trong nhóm, là nói gì ạ?”
Là “tôi cũng thích em” sao?
Hay là, “tôi đã có bạn gái rồi”?
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, chưa bao giờ chờ mong một tin nhắn đến như vậy.
Nhưng anh ấy không trả lời.
Bây giờ là 10 giờ tối, anh ấy đi ngủ sớm như vậy sao?
Cầm điện thoại chờ thật lâu, nôn nóng khó chịu không cách nào dằn xuống được, tôi quyết định đi tìm anh.
Vừa bước ra ngoài, thì thấy cửa phòng của Thẩm Kỳ Bạch mở ra.
Một người phụ nữ quấn khăn tắm, trên mặt ửng đỏ khả nghi từ bên trong đi ra.
06.
Khoảnh khắc nhìn thấy mặt cô ta, tôi ngay lập tức cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh từ trên đầu xuống, toàn thân lạnh lẽo.
Là đàn chị.
“Phương Dao, sao em lại ở nhà Kỳ Bạch?!”
Sắc mặt đàn chị trắng xanh đan xen nhìn tôi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Kỳ Bạch.
Xưng hô mới thân mật làm sao.
Tôi nhếch nhếch miệng, cổ họng như bị nghẹn cứng, không phát ra được thanh âm nào.
Cánh cửa phía sau cô ta bị che một nửa, Thẩm Kỳ Bạch đang ở bên trong.
Chỉ mới tưởng tượng một chút bọn họ vừa nãy đã làm gì, đã khiến tim tôi đau không chịu nổi, tựa như nghẹt thở.
Trong lúc hoảng hốt, cửa phòng mở ra.
Một bóng người quen thuộc đột ngột xông vào tầm mắt tôi.
Tôi thống khổ nức nở một tiếng, lúc nhìn rõ người tới là ai xong, nước mắt sắp rơi ngay lập tức thu hết về.
“Hà Chi An???”
Sao lại là cái tên xảo quyệt này?
*gốc là lão Lục (老六): Từ này xuất hiện từ game CSGO, chỉ những người chơi thay vì cùng đồng đội phối hợp tấn công, thì thường chọn cách núp lùm để chờ cơ hội lót vật phẩm. Ngoài ra, hiện nay từ này còn dùng để chỉ những người làm việc gì đấy rất nực cười hoặc khiến mình cạn lời.
Hà Chi An nhìn thấy tôi cũng ngẩn ra, hai ba bước đi tới trước mặt tôi, lo lắng bắt lấy cổ tay tôi.
“Dao Dao, em nghe anh giải thích, anh và cô gái này không hề có quan hệ gì hết! Đều là cô ta cưỡng bức anh.”
Tôi mặt mày đờ đẫn nhìn anh ta.
Hà Chi An tưởng là tôi không tin, vẻ ảo não trên mặt càng rõ ràng.
“Lúc nãy anh đến phòng thầy Thẩm để hỏi vấn đề thống kê số liệu, phát hiện thầy không ở đó.”
“Đang tính rời đi, đèn phòng thoáng cái tắt hết, một đôi tay đột nhiên ôm lấy anh từ phía sau, miệng còn gọi tên của thầy Thẩm.”
Anh ta bất chợt ngừng lại, có chút chột dạ nhìn tôi.
“Anh thừa nhận, ban đầu anh cho rằng đó là em, thực lòng có ôm tâm lý biết sai vẫn làm, nhưng tay vừa chạm tới eo cô ta anh đã nhận ra rồi, sau đó liền đẩy cô ta ra.”
“Dao Dao, em tin anh, anh chưa từng làm gì có lỗi với em.”
Lúc nghe được Thẩm Kỳ Bạch không ở đó, tôi lập tức thở phào một hơi, lạnh lùng muốn thoát khỏi cái tay nắm rất chặt của Hà Chi An, nhưng lại không thể thoát ra được.
“Hà Chi An, chúng ta đã chia tay rồi.”
Mặt Hà Chi An trắng bệch, “Nhưng anh hối hận rồi, Dao Dao.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, trong lòng không một gợn sóng.
“Ban đầu khi anh vì cá cược với anh em mới theo đuổi tôi, sao không nói hối hận hả? Ban đầu khi anh không kiên nhẫn với tôi, khi anh viện cái cớ nhảm nhí như vậy để thoát khỏi tôi, tại sao anh không bảo hối hận đi?”
Thật sự rất buồn cười mà.
Khi đó tôi nghĩ anh ta đột nhiên lạnh nhạt chỉ là do giận dỗi tôi thôi, tưởng rằng cứ tiếp tục đối tốt với anh ta thì có thể làm anh ấy hồi tâm chuyển ý, giống như một con ngốc vậy.
Cho đến ngày hôm đó tôi xách bánh kem đến nhà anh ta, nhưng lại đứng ở cửa nghe thấy anh ta cùng anh em nói về trò cá cược đó.
Anh em anh ta còn trêu đùa, “Theo tao thì mày chỉ cần nói mình bất lực, cô Phương Dao kia nhất định sẽ không quấn lấy mày nữa đâu.”
Hà Chi An thờ ơ cười cười, “Quả thật là biện pháp tốt.”
Sau đó, tôi chủ động đề nghị chia tay anh ta, xa lánh lạnh nhạt anh ta, đối xử với anh ta như cái cách anh ta đối với tôi lúc trước, vậy mà anh ta lại nhớ mãi không quên với tôi.
“Dao Dao……”
Hà Chi An mấp máy môi, hình như muốn nói cái gì, bỗng nhiên “cót két” một tiếng, cửa ban công bị người đẩy ra.
Thẩm Kỳ Bạch đứng thẳng tắp ở cửa, ánh mắt quét qua chúng tôi từng tấc một, cuối cùng dừng lại trên cổ tay tôi bị Hà Chi An nắm chặt.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
07.
Dưới ánh mắt sắc lạnh như dao của Thẩm Kỳ Bạch, Hà Chi An rốt cuộc vẫn buông tay tôi ra.
Nghe thấy tiếng động, Đường Khuynh và Kỳ Ngôn cũng bước ra khỏi phòng.
Cả phòng khách rộng lớn im phăng phắc trong giây lát.
Một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy tay tôi, Thẩm Kỳ Bạch nhìn tôi, mặt không đổi sắc nắm chặt, “Xin lỗi, mới nãy tôi có chút việc gấp, không kịp nói với em.”
Tôi lắc lắc đầu, hỏi ra vấn đề trong lòng muốn biết nhất, “Thầy và đàn chị là quan hệ gì?”
“Đàn chị?”
Thẩm Kỳ Bạch nhíu nhíu mày, thuận theo ánh mắt tôi nhìn qua phía đàn chị, giống như bây giờ mới phát hiện phòng khách có người này, giọng nói lạnh xuống, “Theo dõi quấy rối, ngược đãi động vật, bây giờ còn lén làm chìa khóa, đột nhập nhà dân, Tống Lam, cô thật sự không sợ tôi báo cảnh sát sao?”
Ngôn từ sắc bén của anh khiến cho mặt đàn chị lập tức trắng toát, ấp úng nói không nên lời.
Tôi cũng bị dọa sợ, nhìn bộ dạng này, quan hệ giữa hai người họ so với tình nhân quăng tám sào cũng chả tới, chắc hẳn là Tống Lam tự mình đơn phương rồi.
Tôi lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè và weibo của Tống Lam cho anh xem.
“Thầy mới nãy nói theo dõi quấy rối là chỉ cái này sao?”
Thẩm Kỳ Bạch xem từng trang một xong, sắc mặt trầm xuống, gật gật đầu.
Tôi lại hỏi: “Việc cô ấy ngược đãi động vật là chuyện như thế nào?”
Anh im lặng một lát rồi mở miệng:
“Mấy tháng trước, Tống Lam bỗng nhiên chuyển đến bên cạnh nhà tôi, tối đó tôi ra công viên chạy bộ, trùng hợp nhìn thấy cô ta dắt một con Labrador.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, nghĩ ngay tới ảnh đại diện wechat anh ấy đổi.
“Tôi lúc đó mới phát hiện con Labrador này chính là chú chó lúc trước tôi lạc mất. Nó bị bọn trộm chó bắt đi mất, lại được Tống Lam mua về từ cửa hàng thú cưng.”
“Tình trạng sức khỏe chú chó này không tốt lắm, thường hay bị bệnh, bởi vì sống cùng một tầng lầu, Tống Lam thường nhờ tôi giúp đỡ.”
Thẩm Kỳ Bạch dừng một lát, màu mắt hơi ửng nét lạnh lẽo, “Nhưng sau này tôi mới biết, Tống Lam là vì gặp tôi, vậy nên cố ý ngược đãi chó.”
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, “Cho nên cuộc gọi lúc nãy cũng là cô ta gọi tới?”
“Không phải cô ta.” Thẩm Kỳ Bạch nhìn tôi, “Là bệnh viện thú y, thông báo cho tôi bệnh của chú chó kia đã không có gì đáng ngại rồi, hy vọng tôi có thể đón nó về.”
Tôi thở phào, “Vậy thì tốt.”. Bạn có biế? ??ang ??u?ện ~ ??Um??u? ện﹒?n ~
“Thầy Thẩm.” Đường Khuynh bỗng nhiên lên tiếng, “Vậy kẻ đầu têu này xử lý thế nào đây? Báo cảnh sát không?”
“Không!”
Không đợi Thẩm Kỳ Bạch trả lời, Tống Lam cuống quít lắc đầu, “Anh không thể báo cảnh sát, anh không thể làm như vậy với em.”
“Em ngược đãi động vật thì sao, lúc trước không phải em cũng bị người ta bắt nạt sao? Nhỏ yếu chính là phải chịu ức hiếp không phải sao?”
“Lúc em bị mấy nữ sinh nhốt trong nhà vệ sinh nam bắt nạt, là anh đã cứu em đó, Thẩm Kỳ Bạch.”
Cô ta nhìn trừng trừng Thẩm Kỳ Bạch, “Anh khiến em thích anh, lại không cùng em ở bên nhau, như vậy đối với em công bằng sao?”
Cô ta nói xong, trong phòng phút chốc yên lặng.
Ai cũng nhìn ra, cái logic ngang ngược của cô ta quả thật là đạt tới cảnh giới khó bề tưởng tượng được.
Cơn giận trào lên cuồn cuộn trong người.
Tôi hít sâu một hơi, gắng ép xuống lửa giận, cười hỏi cô ta:
“Đàn chị, chị có mẹ không?”
“Đương nhiên—” Mặt Tống Lam biến sắc, trừng mắt lên, “Cô đang chửi tôi?”
Tôi vẫn cười: “Em tất nhiên biết đàn chị có mẹ, em chỉ là hy vọng ngày khác đàn chị rảnh rỗi có thể dắt em tới gặp dì xem thử, nếu em vừa lòng dì ấy, đàn chị nhất định phải phải nhường dì ấy cho em.”
“Dựa vào đâu!”
Tôi nhìn biểu cảm không đồng ý của cô ta cảm thấy không hiểu nổi, “Dựa theo logic của đàn chị mới nãy nói, là đàn chị khiến em thích thích dì, lại không chịu nhường dì ấy cho em, vậy đối với em công bằng không?”
Tống Lam phẫn nộ trừng tôi, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Tôi không trốn không tránh, đối mắt với cô ta.
“Từng là người nhỏ yếu bị bắt nạt, tuyệt đối không phải là lý do để bây giờ chị ức hiếp nhỏ yếu. Thầy Thẩm tốt bụng cứu chị, càng không phải để chị xem là đương nhiên, được một tấc lại muốn tiến một thước. Ích kỷ mà thôi, sao lại lấy công bằng ra làm cái cớ.”
“Vậy thì sao nào!” Tống Lam bị chọc vào chỗ đau, trong mắt đầy oán hận, “Không cần cô tới dạy đời tôi!”
Một giây sau, cô ta mạnh tay cầm ly thủy tinh trên bàn lên, hung dữ ném về phía tôi.
Trước mắt bỗng tối đen, hơi thở quen thuộc tràn vào chóp mũi, tôi chậm nữa nhịp mới phản ứng được là Thẩm Kỳ Bạch ôm lại đây, mang tôi tránh đi.
Ly thủy tinh nện vào trên tủ lạnh vỡ nát, mảnh vỡ văng tứ phía.
Sau khi đứng vững, tôi vẫn chưa hết kinh hoảng.
Tinh mắt phát hiện áo sơ mi bên tay trái của Thẩm Kỳ Bạch bị quẹt rách, máu đang thấm ra từng chút một.
Trái tim liền quặn lên, tôi khóc thút thít, “Thầy Thẩm……”
Thẩm Kỳ Bạch giọng nói dịu dàng an ủi tôi, “Không sao, đừng sợ.”
Nghiêng đầu nhìn về phía Tống Lam, lạnh lùng nói: “ Theo dõi quấy rối, đột nhập nhà dân, bây giờ lại thêm tội cố ý gây thương tích, Tống Lam, cô phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.”
Sau đó, dưới ánh mắt hoảng sợ của cô ta, Thẩm Kỳ Bạch gọi điện cho cảnh sát.
Do tòa nhà bị phong tỏa vì dịch bệnh, tôi không biết rốt cuộc cảnh sát sắp xếp như thế nào.
Nhưng mà, nghe Thẩm Kỳ Bạch nói, sở dĩ đàn chị có thể vào nhà trong thời gian phong tỏa này là do ngay từ lúc đầu đã viện cớ mượn đồ ăn.
Bởi vì lương thực dự trữ không đủ, nên tìm hàng xóm bên cạnh mượn đồ ăn