Chương 4
08.
Thẩm Kỳ Bạch nói, hộp đựng thuốc ở ngăn kéo thứ 3 của tủ tivi trong phòng khách.
Tôi nhăn mày, lục tung hết cả lên mà vẫn không tìm thấy.
Một cánh tay thon dài từ bên cạnh duỗi qua, tăm bông, cồn và thuốc sát trùng cần thiết đều ở trong chiếc túi nhỏ nằm trong lòng bàn tay nọ.
“Cảm ơn.” Tôi không ngẩng đầu, quay người rời đi.
Đường Khuynh ở sau lưng gọi tôi lại, giọng nói rất trầm, “Dao Dao, đến bây giờ em vẫn không thể tha thứ cho anh phải không?”
“Chuyện năm đó thực sự chỉ là hiểu lầm.”
Tôi lặng im.
Tôi đương nhiên biết là hiểu lầm.
Cô gái đó là bạn của Đường Khuynh, bạn rất thân*.
*nguyên văn là铁哥们 (thiết ca môn): là một cách gọi khác của bạn thân. Mô tả một mối quan hệ thân thiết, đáng tin cậy và bền chặt như sắt. Là một phép ẩn dụ cho mối quan hệ giữa những người bạn. (theo baike)
Thất tình nghĩ quẩn, mua thuốc ngủ rồi làm chuyện ngu ngốc trong quán rượu, Đường Khuynh mắng cô ta máu chó đầy đầu, mắng mệt rồi hai người lại hồ đồ không rõ ngủ ở quán rượu một đêm, cũng không phát sinh chuyện gì.
Nhưng như vậy thì sao nào?
Tôi ngồi tàu cao tốc mấy tiếng đồng hồ để tới cùng Đường Khuynh trải qua lễ tình nhân, kết quả anh ta một câu cũng không nói đã bỏ tôi lại, lục soát từng khách sạn, quán rượu xung quanh trường học đi tìm cô ta, là sự thật.
Sau khi bị tôi phát hiện, Đường Khuynh theo bản năng bảo vệ cô ta sau lưng, trách tôi không tin anh ta, là sự thật.
Một người là bạn gái đang ôn thi đại học cách xa hơn mấy trăm cây số, người còn lại là bạn học tốt, anh em tốt sớm chiều cùng nhau, có chung đề tài, ngay cả kí túc xá cũng ở lầu đối diện.
Anh ta rất hiển nhiên mà chọn vế sau.
Khi đó tôi nhận thức được rõ ràng, khoảng cách đúng là một thứ rất đáng sợ.
Hoặc có thể là người đó từ trước đến giờ đều không đúng.
“Mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, đều đã không còn quan trọng.” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, “Người tôi thích bây giờ là Thẩm Kỳ Bạch.”
Cơ thể Đường Khuynh dường như cứng đờ, màu môi trắng bệch.
Một hồi lâu sau, anh ta cay đắng hỏi, “Dao Dao, em biết tại sao tôi lại có túi đựng thuốc không?”
Tôi không trả lời, quay người bỏ đi.
Tôi đương nhiên biết.
Biết vừa nãy khi Tống Lam ném ly thuỷ tinh* về phía tôi, Đường Khuynh cũng là người đầu tiên xông về phía tôi, chỉ là vẫn muộn hơn Thẩm Kỳ Bạch một bước.
*chỗ này trong raw là bình hoa, nhưng ở đoạn trên tác giả viết là ly thuỷ tinh nên mình mạn phép sửa lại cho khớp với khúc trên.
Biết là không chỉ mỗi cánh tay Thẩm Kỳ Bạch bị thương, Đường Khuynh vì đứng gần nên cũng bị mảnh thuỷ tinh cắt vào áo sơ mi, thậm chí vết thương còn sâu hơn Thẩm Kỳ Bạch.
Nhưng hiện tại, từng cử chỉ hành động có thể ảnh hưởng đến toàn bộ tâm tình tôi, chỉ có Thẩm Kỳ Bạch.
Người tôi đau lòng, cũng chỉ có Thẩm Kỳ Bạch.
Chỗ góc ngoặt, tôi khẽ nghiêng đầu nhìn qua.
Đường Khuynh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lên, hút từng hơi một, khói thuốc lượn lờ, làm mơ hồ gương mặt quạnh quẽ của anh ta.
09.
Ngay khoảnh khắc đóng cửa lại, cằm tôi bị nâng lên, một nụ hôn dứt khoát lưu loát rơi xuống.
“Chúng ta bây giờ đang yêu đương phải không?” Tôi hỏi khẽ.
“Hửm?” Thẩm Kỳ Bạch nhướn mày, “Tôi cho rằng, tối đó em tỏ tình, tôi đã đồng ý. Chúng ta cũng đã là mối quan hệ bạn trai bạn gái rồi.”
“Vậy câu tin nhắn thoại đó là gì…….” Tôi thật sự rất muốn biết aaa.
Thẩm Kỳ Bạch rõ ràng là muốn trừng phạt tôi, một mực không nói, xấu xa cắn lấy dái tai tôi, nặng nề chà xát vào nhau, trong đau đớn mang theo một tia ngứa ngáy.
Tôi thở hổn hển.
Thẩm Kỳ Bạch ôm tôi lên, hai người cùng ngã vào trên giường.
“Vết thương của anh……” Tôi giật mình kêu.
Anh trầm giọng cười một cái, “Chúng ta lát nữa sẽ dùng tới cánh tay à?”
Lĩnh hội được thâm ý trong lời anh, mặt tôi trong nháy mắt hồng thấu.
“Hơn nữa, vết thương của Đường Khuynh còn nghiêm trọng hơn tôi nhiều.” Thẩm Kỳ Bạch giọng điệu bình tĩnh.
“Thì ra anh cũng biết ——”
Chưa nói xong lời, môi lại bị ngậm lấy, tôi bị hôn đến thở không nổi, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn tê liệt trong lòng anh.
Cho dù đã đến mức này, tôi vẫn kiên trì, “Em giúp anh bôi thuốc trước đã.”
Thẩm Kỳ Bạch như thể không nghe thấy, bụng ngón tay chà sát trên gò má tôi.
“Hà Chi An, Đường Khuynh, em đều đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, vậy Kỳ Ngôn thì sao?”
“Hả?”
Thẩm Kỳ Bạch nhìn tôi, đôi mắt đen kịch như màn đêm.
“Thường nghe nói càng để ý thì càng vờ không quan tâm, mấy ngày cách ly này, đối với hai người kia em ít hoặc nhiều đều sẽ châm chọc mỉa mai, chỉ có Kỳ Ngôn là em gần như một câu cũng không nói chuyện với cậu ta.”
“Tại sao thế? Dao Dao.”
Tôi sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, “Đó là vì em thật sự không quan tâm nha.”
Thẩm Kỳ Bạch bất ngờ không báo trước hôn lên môi tôi.
Hôn nhau một hồi, anh một tay đỡ đầu tôi, thấp giọng nói một câu, “Nhóc nói dối.”
Giọng nói trầm khàn kéo căng khiến tôi từ trong mê muội lập tức tỉnh táo.
“Là thật đó. Em và Kỳ Ngôn tính ra là quen biết nhờ bạn bè giới thiệu. Nghĩ rằng trước tiên cứ thử một hồi xem sao. Kết quả anh ta là tên thẳng nam ngoài lạnh trong cũng lạnh, hai người bọn em không hợp chút nào.”
“Mấy năm trôi qua, ký ức khắc sâu nhất của em với anh ta là 6 dấu chấm đó.”
Tôi vội vàng thề thốt, “Em cam đoan với anh.”
Thẩm Kỳ Bạch nhìn tôi chăm chú thật lâu, xem như miễn cưỡng chấp nhận.
Tôi thừa thắng xông lên, “Em bôi thuốc cho anh được không?”
Thẩm Kỳ Bạch bỗng nhiên mỉm cười, xoa xoa tóc tôi, chậm rãi cởi ra chiếc áo sơ mi mới thay xong, những đường cong mượt mà, săn chắc lộ ra trước mắt tôi.
Tôi kinh ngạc nâng cánh tay anh nhìn trái nhìn phải, “Đều sắp kết vảy hết rồi, cơ thể anh lành lại thật nhanh!”
“Sau khi hết phong tỏa, cũng đừng chuyển đi nữa.” Thẩm Kỳ Bạch không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, mà bỗng chuyển chủ đề.
“……Được.” Tôi lí nhí.
Nửa đêm, bị tôi quấn lấy chịu không nổi, Thẩm Kỳ Bạch cuối cùng đã nói với tôi, tối đó sau khi tôi tỏ tình, câu tin nhắn thoại anh gửi trong nhóm rốt cuộc là gì.
Được rồi.
Thật ra, câu tin nhắn thoại đó căn bản không phải là gửi cho tôi.
Mà là gửi cho 3 tên bạn trai cũ của tôi.
Đơn đơn giản giản ba chữ:
“Gọi sư mẫu.”
*sư mẫu là vợ thầy.
Toàn văn hoàn.
Thẩm Kỳ Bạch nói, hộp đựng thuốc ở ngăn kéo thứ 3 của tủ tivi trong phòng khách.
Tôi nhăn mày, lục tung hết cả lên mà vẫn không tìm thấy.
Một cánh tay thon dài từ bên cạnh duỗi qua, tăm bông, cồn và thuốc sát trùng cần thiết đều ở trong chiếc túi nhỏ nằm trong lòng bàn tay nọ.
“Cảm ơn.” Tôi không ngẩng đầu, quay người rời đi.
Đường Khuynh ở sau lưng gọi tôi lại, giọng nói rất trầm, “Dao Dao, đến bây giờ em vẫn không thể tha thứ cho anh phải không?”
“Chuyện năm đó thực sự chỉ là hiểu lầm.”
Tôi lặng im.
Tôi đương nhiên biết là hiểu lầm.
Cô gái đó là bạn của Đường Khuynh, bạn rất thân*.
*nguyên văn là铁哥们 (thiết ca môn): là một cách gọi khác của bạn thân. Mô tả một mối quan hệ thân thiết, đáng tin cậy và bền chặt như sắt. Là một phép ẩn dụ cho mối quan hệ giữa những người bạn. (theo baike)
Thất tình nghĩ quẩn, mua thuốc ngủ rồi làm chuyện ngu ngốc trong quán rượu, Đường Khuynh mắng cô ta máu chó đầy đầu, mắng mệt rồi hai người lại hồ đồ không rõ ngủ ở quán rượu một đêm, cũng không phát sinh chuyện gì.
Nhưng như vậy thì sao nào?
Tôi ngồi tàu cao tốc mấy tiếng đồng hồ để tới cùng Đường Khuynh trải qua lễ tình nhân, kết quả anh ta một câu cũng không nói đã bỏ tôi lại, lục soát từng khách sạn, quán rượu xung quanh trường học đi tìm cô ta, là sự thật.
Sau khi bị tôi phát hiện, Đường Khuynh theo bản năng bảo vệ cô ta sau lưng, trách tôi không tin anh ta, là sự thật.
Một người là bạn gái đang ôn thi đại học cách xa hơn mấy trăm cây số, người còn lại là bạn học tốt, anh em tốt sớm chiều cùng nhau, có chung đề tài, ngay cả kí túc xá cũng ở lầu đối diện.
Anh ta rất hiển nhiên mà chọn vế sau.
Khi đó tôi nhận thức được rõ ràng, khoảng cách đúng là một thứ rất đáng sợ.
Hoặc có thể là người đó từ trước đến giờ đều không đúng.
“Mặc kệ có phải hiểu lầm hay không, đều đã không còn quan trọng.” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta, “Người tôi thích bây giờ là Thẩm Kỳ Bạch.”
Cơ thể Đường Khuynh dường như cứng đờ, màu môi trắng bệch.
Một hồi lâu sau, anh ta cay đắng hỏi, “Dao Dao, em biết tại sao tôi lại có túi đựng thuốc không?”
Tôi không trả lời, quay người bỏ đi.
Tôi đương nhiên biết.
Biết vừa nãy khi Tống Lam ném ly thuỷ tinh* về phía tôi, Đường Khuynh cũng là người đầu tiên xông về phía tôi, chỉ là vẫn muộn hơn Thẩm Kỳ Bạch một bước.
*chỗ này trong raw là bình hoa, nhưng ở đoạn trên tác giả viết là ly thuỷ tinh nên mình mạn phép sửa lại cho khớp với khúc trên.
Biết là không chỉ mỗi cánh tay Thẩm Kỳ Bạch bị thương, Đường Khuynh vì đứng gần nên cũng bị mảnh thuỷ tinh cắt vào áo sơ mi, thậm chí vết thương còn sâu hơn Thẩm Kỳ Bạch.
Nhưng hiện tại, từng cử chỉ hành động có thể ảnh hưởng đến toàn bộ tâm tình tôi, chỉ có Thẩm Kỳ Bạch.
Người tôi đau lòng, cũng chỉ có Thẩm Kỳ Bạch.
Chỗ góc ngoặt, tôi khẽ nghiêng đầu nhìn qua.
Đường Khuynh lấy ra một điếu thuốc rồi châm lên, hút từng hơi một, khói thuốc lượn lờ, làm mơ hồ gương mặt quạnh quẽ của anh ta.
09.
Ngay khoảnh khắc đóng cửa lại, cằm tôi bị nâng lên, một nụ hôn dứt khoát lưu loát rơi xuống.
“Chúng ta bây giờ đang yêu đương phải không?” Tôi hỏi khẽ.
“Hửm?” Thẩm Kỳ Bạch nhướn mày, “Tôi cho rằng, tối đó em tỏ tình, tôi đã đồng ý. Chúng ta cũng đã là mối quan hệ bạn trai bạn gái rồi.”
“Vậy câu tin nhắn thoại đó là gì…….” Tôi thật sự rất muốn biết aaa.
Thẩm Kỳ Bạch rõ ràng là muốn trừng phạt tôi, một mực không nói, xấu xa cắn lấy dái tai tôi, nặng nề chà xát vào nhau, trong đau đớn mang theo một tia ngứa ngáy.
Tôi thở hổn hển.
Thẩm Kỳ Bạch ôm tôi lên, hai người cùng ngã vào trên giường.
“Vết thương của anh……” Tôi giật mình kêu.
Anh trầm giọng cười một cái, “Chúng ta lát nữa sẽ dùng tới cánh tay à?”
Lĩnh hội được thâm ý trong lời anh, mặt tôi trong nháy mắt hồng thấu.
“Hơn nữa, vết thương của Đường Khuynh còn nghiêm trọng hơn tôi nhiều.” Thẩm Kỳ Bạch giọng điệu bình tĩnh.
“Thì ra anh cũng biết ——”
Chưa nói xong lời, môi lại bị ngậm lấy, tôi bị hôn đến thở không nổi, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn tê liệt trong lòng anh.
Cho dù đã đến mức này, tôi vẫn kiên trì, “Em giúp anh bôi thuốc trước đã.”
Thẩm Kỳ Bạch như thể không nghe thấy, bụng ngón tay chà sát trên gò má tôi.
“Hà Chi An, Đường Khuynh, em đều đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, vậy Kỳ Ngôn thì sao?”
“Hả?”
Thẩm Kỳ Bạch nhìn tôi, đôi mắt đen kịch như màn đêm.
“Thường nghe nói càng để ý thì càng vờ không quan tâm, mấy ngày cách ly này, đối với hai người kia em ít hoặc nhiều đều sẽ châm chọc mỉa mai, chỉ có Kỳ Ngôn là em gần như một câu cũng không nói chuyện với cậu ta.”
“Tại sao thế? Dao Dao.”
Tôi sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, “Đó là vì em thật sự không quan tâm nha.”
Thẩm Kỳ Bạch bất ngờ không báo trước hôn lên môi tôi.
Hôn nhau một hồi, anh một tay đỡ đầu tôi, thấp giọng nói một câu, “Nhóc nói dối.”
Giọng nói trầm khàn kéo căng khiến tôi từ trong mê muội lập tức tỉnh táo.
“Là thật đó. Em và Kỳ Ngôn tính ra là quen biết nhờ bạn bè giới thiệu. Nghĩ rằng trước tiên cứ thử một hồi xem sao. Kết quả anh ta là tên thẳng nam ngoài lạnh trong cũng lạnh, hai người bọn em không hợp chút nào.”
“Mấy năm trôi qua, ký ức khắc sâu nhất của em với anh ta là 6 dấu chấm đó.”
Tôi vội vàng thề thốt, “Em cam đoan với anh.”
Thẩm Kỳ Bạch nhìn tôi chăm chú thật lâu, xem như miễn cưỡng chấp nhận.
Tôi thừa thắng xông lên, “Em bôi thuốc cho anh được không?”
Thẩm Kỳ Bạch bỗng nhiên mỉm cười, xoa xoa tóc tôi, chậm rãi cởi ra chiếc áo sơ mi mới thay xong, những đường cong mượt mà, săn chắc lộ ra trước mắt tôi.
Tôi kinh ngạc nâng cánh tay anh nhìn trái nhìn phải, “Đều sắp kết vảy hết rồi, cơ thể anh lành lại thật nhanh!”
“Sau khi hết phong tỏa, cũng đừng chuyển đi nữa.” Thẩm Kỳ Bạch không trả lời trực tiếp câu hỏi của tôi, mà bỗng chuyển chủ đề.
“……Được.” Tôi lí nhí.
Nửa đêm, bị tôi quấn lấy chịu không nổi, Thẩm Kỳ Bạch cuối cùng đã nói với tôi, tối đó sau khi tôi tỏ tình, câu tin nhắn thoại anh gửi trong nhóm rốt cuộc là gì.
Được rồi.
Thật ra, câu tin nhắn thoại đó căn bản không phải là gửi cho tôi.
Mà là gửi cho 3 tên bạn trai cũ của tôi.
Đơn đơn giản giản ba chữ:
“Gọi sư mẫu.”
*sư mẫu là vợ thầy.
Toàn văn hoàn.