Chương 74: Mạnh Việt trả tiền
Biết được Nhiễm Cảnh chấp nhận lời mời, ngoại trừ Diệp Lạc Dao và người nhà Hoắc gia, người vui mừng nhất chính là Sở Thừa.
"Thật sao? Nhiễm Cảnh nói cậu ấy sẽ tới?" Sở Thừa cảm thấy khó tin, lại hỏi lại Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao cười gật đầu: "Ừm, anh ấy nói sẽ xuất phát đến đây ngay bây giờ."
Sở Thừa đứng phắt dậy, cầm chìa khóa xe lên, vội vàng hỏi: "Cậu ấy bây giờ đang ở đâu, đón xe đến đây không dễ, tôi đi đón cậu ấy được không?"
Diệp Lạc Dao sửng sốt.
【 Anh hỏi tôi được không, đương nhiên là được, nhưng vấn đề là, nếu anh đi bây giờ, đợi lát nữa Mạnh Việt tới tìm không thấy anh thì làm sao? 】
【 Nếu để Mạnh Việt biết anh đi đón Nhiễm Cảnh cũng đi theo anh luôn....... vậy chẳng phải hôm nay tôi không được xem náo nhiệt nữa à? 】
Không đợi Diệp Lạc Dao nghĩ cách mở miệng thế nào, bên cạnh truyền đến giọng của Tần Diệu: "Cậu đi đón người ta rồi, vậy ai thay cậu tiếp đón bạn bè của cậu?"
Sở Thừa nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức có chút khó khăn: "Hình như cũng phải, vậy anh họ anh có thể......."
"Anh bảo tài xế đi đón." Tần Diệu nói, tầm mắt hướng về phía Diệp Lạc Dao bên cạnh: "Lạc Dao, em nói Nhiễm Cảnh gửi vị trí qua đi."
Diệp Lạc Dao cuống quít gật đầu, vội vàng cúi xuống gửi tin nhắn cho Nhiễm Cảnh, đồng thời cũng không nhịn được lẩm bẩm trong lòng:
【 Quả nhiên, vẫn là Tần tổng đáng tin nhất! 】
Diệp Lạc Dao gửi tin nhắn cho Nhiễm Cảnh, nói với y Sở Thừa phái người đi đón y, Nhiễm Cảnh cũng không ra vẻ nhanh chóng gửi địa chỉ qua.
Tần Diệu gọi điện thoại cho tài xế, không lâu sau tài xế liền gọi lại nói đón được người rồi.
Sở Thừa nghe thấy không khỏi vui sướng, trực tiếp bước tới ôm Tần Diệu một cái thật chặt: "Cảm ơn anh họ!"
Tần Diệu nhíu mày, có chút ghét bỏ đẩy Sở Thừa ra: "Cách xa anh ra chút."
Sở Thừa cười ha ha buông Tần Diệu, lại quay đầu nhìn sang Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao mẫn cảm nhận ra nguy hiểm đang đến, trực tiếp trốn sau lưng Tần Diệu.
【 Đừng xông tới ôm tôi! 】
Sở Thừa ôm phải không khí, tiếc nuối thở dài, đang định nói gì đó nhưng cách không xa có người gọi tên Sở Thừa.
Sở Thừa đáp một tiếng, chớp chớp mắt với Diệp Lạc Dao: "Cảm ơn!"
Bở lại câu này xong hắn liền chạy xa.
Diệp Lạc Dao nhìn bóng lưng của Sở Thừa, rồi lại nhìn Tần Diệu.
Tần Diệu nghĩ ngợi rồi mở miệng hỏi: "Không thích tiếp xúc cơ thể với người lạ?"
Diệp Lạc Dao rất kinh ngạc.
【 Sao Tần tổng biết? 】
Tần Diệu hơi cong môi: "Xem ra tôi đoán đúng rồi?"
Diệp Lạc Dao gật đầu, nhỏ giọng giải thích: "Từ nhỏ em đã không thích tiếp xúc cơ thể với người khác rồi, cũng không chỉ trong hạn chế người lạ, hẳn là nên nói em không thích tiếp xúc quá gần với người khác, bao gồm ba mẹ và các anh trai của em." Dừng một lát, Diệp Lạc Dao lại nhìn Tần Diệu hỏi: "Mặc dù em không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng có lẽ em biểu hiện không quá rõ ràng đúng không?"
【 Mình đã rất cố gắng sửa đổi rồi! 】
Cả khi ghi hình chương trình cũng vậy, các khách mời cùng nhau quay chương trình khó tránh khỏi thỉnh thoảng có có một số tiếp xúc thân thể.
Diệp Lạc Dao đã rất cố gắng chịu đựng.
Tần Diệu nhớ lại từng chi tiết nhỏ tương tác với Diệp Lạc Dao trước đây, thừa nhận Diệp Lạc Dao che đậy rất tốt, dù là hắn cũng chỉ vừa phát hiện mới đây thôi.
Tần Diệu nói: "Không quá rõ."
Diệp Lạc Dao cong khóe môi, lập tức có chút đắc ý.
【 Xem ra mình có tiến bộ rồi! 】
Sau đó liền thấy đồng tử đen láy của Tần Diệu không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Diệp Lạc Dao, chuyển chủ đề: "Vậy tại sao em không bài xích việc nắm tay với tôi?"
Tần Diệu giọng điệu bình tĩnh, lại mang theo một tia nghi hoặc vừa phải.
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, tầm mắt vô thức nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Diệu.
Tần Diệu nghe thấy Diệp Lạc Dao đang nghi hoặc tự hỏi trong lòng:
【 Phải ha, tại sao vậy? 】
【 Hình như ngay lần đầu tiên nắm tay với Tần tổng thì mình cũng không ghét lắm? 】
【 Thậm chí........ 】
Trong biệt thự đột nhiên truyền đến một giọng nói kích động: "Đó là Mạnh Việt à?!"
Tiếng lòng của Diệp Lạc Dao bị cắt ngang, cậu xoay đầu nhìn về hướng biệt thự, vẻ mặt có chút hưng phấn:
【 Mạnh Việt đến sớm vậy à? 】
【 Mình nhớ hình như anh ta tỏ tình vào buổi trưa?! Chẳng lẽ đến trước chuẩn bị? 】
Diệp Lạc Dao nhanh chóng quay đầu nhìn đồng hồ trong điện thoại.
【 Đã 10 rưỡi rồi cơ à....... 】
Tầm mắt Tần Diệu rơi vào đôi mắt sáng ngời của Diệp Lạc Dao, trong lòng không tránh khỏi thở dài.
Xem ra cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc rồi.
"Muốn qua xem không?" Tần Diệu chủ động mở lời.
Diệp Lạc Dao vội gần đầu.
【 Nếu mình nhớ không lầm, hình như Mạnh Việt vừa xuống xe liền tặng cho Sở Thừa một bó hoa, mình phải nhanh chóng đi hóng! 】
Tần Diệu đưa tay với Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao không nghĩ ngợi liền nắm lấy tay Tần Diệu.
Ngay khi mười ngón đan vào nhau, Tần Diệu nắm chặt tay Diệp Lạc Dao dẫn đầu bước ra bên ngoài.
Ánh mắt của Diệp Lạc Dao rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, cũng là vào lúc này, cậu mới chợt nghĩ ra tại sao mình không bài xích việc nắm tay với Tần Diệu.
"Có chút hoài niệm."
Tần Diệu quay đầu lại: "Hửm?"
Chính Diệp Lạc Dao cũng không rõ nguyên nhân, nở nụ cười với Tần Diệu: "Không có gì, chúng ta mau đi thôi."
Tần Diệu không hỏi nhiều, dẫn Diệp Lạc Dao xuyên qua đại sảnh biệt thự tới sảnh trước.
Hai người vừa đến liền nghe thấy một trận reo hò:
"Oa —————."
"Bó hoa thật lớn! Mạnh tổng thật hào phóng!"
"Mau mau mau, tôi muốn chụp hình!"
Diệp Lạc Dao nhìn về phía trước, khóe miệng liền cong lên.
Chỉ thấy một bó hoa hồng hình trái tim dài hai đến ba mét được đóng gói vô cùng đẹp mắt, lúc này đang được đặt trước cửa biệt thự.
Mà Mạnh Việt liền đứng cạnh bó hoa, một tay nắm cây nạng màu đen, tay kia còn cầm một bó hoa hồng xanh nhỏ.
Mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Có người cảm khái Mạnh Việt hào phóng, cũng có người tinh mắt nhật ra chút gì đó không đúng.
"Bó.......... bó hoa hồng lớn như vậy, bạn bè với nhau sẽ tặng hoa hồng sao? Chẳng lẽ Mạnh Việt đang theo đuổi Sở Thừa?" Có người nhỏ giọng thảo luận.
Người bên cạnh lập tức nói: "Không thể nào? Không nghe nói Mạnh Việt thích Sở Thừa, huống hồ Sở Thừa chẳng phải vừa về nước sao?"
"Đúng, trước kia cũng chưa từng nghe nói Sở Thừa có quan hệ tốt với Mạnh Việt."
Các khách mời có mặt ngày hôm nay, ngoại trừ một số con cháu hào môn có quan hệ tốt với Sở Thừa thì đa phần là bạn học cấp hai trước kia của Sở Thừa, bọn họ đương nhiên nhận ra Mạnh Việt cùng lớp với bọ họ khi đó.
Vì thế rất nhanh có người nhỏ giọng bát quái: "Có khả năng Mạnh Việt thích Sở Thừa từ thời cấp hai hay không?"
Diệp Lạc Dao nghe thấy lời này, tán thưởng nhìn người đó một cái.
【 Không sai, chính là như vậy! 】
【 Mạnh Việt đã bắt đầu yêu thầm Sở Thừa từ thời cấp hai, nhưng bọn họ bây giờ cũng không cần quá kinh ngạc như vậy, đây mới chỉ là tặng hai bó hoa mà thôi! Tiếp theo còn có màn đặc sắc hơn! 】
Tần Diệu và Hoắc Yến nghe lời này xong sôi nổi quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.
"Cho nên hiện tại vẫn chưa tỏ tình?" Mẹ Hoắc hỏi.
Ba Hoắc vẫn luôn nhìn chằm chằm tình huống ở cửa biệt thự đối diện, gật đầu: "Tiểu Dao nói là tỏ tình long trọng, mặc dù hiện tại có hoa hồng rồi nhưng xem ra cũng không phải là chính thức, vậy nên chúng ta trước tiên đừng nóng vội."
Mẹ Hoắc thở phòng, lại ngồi xuống lần nữa: "Vậy thì được, vậy thì được."
Vừa nãy nhìn thấy biệt thự bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng lớn như vậy, mẹ Hoắc thiếu chút nữa không nhịn được xuống lầu xem náo nhiệt rồi.
Uống một ngụm trà, mẹ Hoắc lúc này mới chuyển sự chú ý sang hai nhân vật chính của bữa tiệc lần này ——— Sở Thừa và Mạnh Việt.
Trước khi Mạnh Việt tới, Sở Thừa đang ở trong đại sảnh uống rượu với bạn bè.
Nghe thấy tên Mạnh Việt, Sở Thừa hơi sửng sốt.
Bày tỏ lòng nghi hoặc như người bạn bên cạnh, sao Mạnh Việt lại tới đây?
Sau lần gặp mặt ở quán bar lần trước, còn chưa nói chuyện được mấy câu thì Mạnh Việt đột nhiên vào bệnh viện.'
Kể từ khi đó, Sở Thừa liền cảm thấy Mạnh Việt này chắc hẳn không giỏi uống rượu.
Cho nên lần này tổ chức tiệc sinh nhật, Sở Thừa vốn dĩ không định mời Mạnh Việt.
Nhưng Sở Thừa nghĩ, bản thân đã gặp mặt Mạnh Việt rồi, sau đó hắn vẫn còn ở lại trong nước một khoảng thời gian, nói không chừng vẫn sẽ gặp lại.
Nếu hiện tại không mời Mạnh Việt, lỡ như cuộc gặp gỡ sau này trở nên lúng túng thì làm sao?
Không cách nào khác, Sở Thừa chỉ có thể đích thân gọi điện cho Mạnh Việt, nói hắn nếu như có thời gian có thể tới tham gia, đương nhiên không có thời gian tới tham gia thì càng tốt.
Khi đó Mạnh Việt trả lời thế nào?
Ồ, hắn nói hắn không có thời gian.
Người không có thời gian sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Nếu Diệp Lạc Dao biết Sở Thừa đang nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ trả lời hắn ——— đương nhiên là vì Mạnh Việt muốn cho anh một bất ngờ!
Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Sở Thừa lúc này có thể nhìn ra.
Bất ngờ này, trước mắt chỉ có kinh ngạc chứ không có vui.
(*) Nguyên văn — 只有惊,没有喜.
Diệp Lạc Dao nhìn biểu cảm của Sở Thừa không nhịn được cười thành tiếng.
【 Cảm giác Sở Thừa phát ngốc rồi. 】
【 Đúng vậy, rõ ràng miệng nói không có thời gian không tới tham gia tiệc của hắn lại đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc, còn tặng một bó hoa hồng lớn như vậy với ý nghĩa cực kỳ rõ ràng ———— 】
【 Sở Thừa chắc hẳn rất đau đầu? Dù sao đợi lát nữa Nhiễm Cảnh cũng sẽ tới! 】
【 Không được rồi không được rồi, càng nghĩ càng cảm thấy thật kích thích! 】
Hai mắt nóng rực của Diệp Lạc Dao nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
Kể từ khi Sở Thừa từ trong biệt thự đi ra nhìn thấy bó hoa hồng cho đến hiện tại đã qua thời gian hai phút.
Trong hai phút này, Sở Thừa chưa từng nói một câu nào.
Ban đầu Mạnh Việt căng thẳng hưng phấn, sau đó dần dần có chút hoảng, đến hiện tại chuyển sang không yên.
Hắn vô thức nắm chặt cây nạng trong tay, mím môi hít vào một hơi mới lấy hết can đảm mở miệng hỏi: "Sở Thừa, cậu...... không thích sao?"
Sở Thừa lúc này như từ trong mộng tỉnh lại, xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn.
Hắn cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, vì vậy Sở Thừa nở một nụ cười với Mạnh Việt: "Thích, bạn bè tặng hoa cho tôi, sao tôi có thể không thích được?"
Sở Thừa nói xong quay đầu gọi mấy người bạn tới, chỉ huy bọn họ nhanh chóng chuyển mấy bó hoa này vào trong.
Mạnh Việt thấy vậy, lúc này như trút được gánh nặng mà mỉm cười.
Khóe miệng Diệp Lạc Dao lúc này không có cách nào đè xuống được.
【 A, người ta đã từ chối anh rồi, Mạnh Việt anh còn cười cái gì? 】
Hoắc Yến đang định đi, nghe thấy lời này bước chân thoáng dừng lại.
Từ chối rồi?
Thế nào?
Chẳng lẽ Sở Thừa biết được ý định của Mạnh Việt?
Này, sao ban nãy hắn không nhìn ra?
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng sửng sốt.
Sở Thừa đã cho người mang vào rồi cơ mà?
Ba Hoắc đột nhiên bừng tỉnh: "Bạn bè! Sở Thừa vừa nói bạn bè!"
Mẹ Hoắc gật đầu liên tục: "Đúng, cậu ấy nói là bạn bè, cho nên Sở Thừa nhìn ra Mạnh Việt có hứng thú với mình?"
"Khẳng định là vậy, bằng không cậu ấy sẽ không nói câu đó!" Ba Hoắc nói.
Mẹ Hoắc lập tức trở nên kích động: "Vậy nên khi nào chúng ta mới có thể đến hiện trường xem?!"
Bà thật sự muốn đến hiện trường xem vẻ mặt của Mạnh Việt!
Ba Hoắc mẹ Hoắc không nhìn được, nhưng Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến lúc này lại có thể thể nhìn thấy rõ ràng.
Mạnh Việt thực sự rất vui vẻ, trên khuôn mặt vẫn luôn không cười nói năng thận trọng lúc này nở nụ cười rạng rỡ, thấy mấy người chuyển hoa hồng vào bên trong, hắn liền chống nạng chậm rãi đi về phía Sở Thừa: "Tôi, tôi còn cho rằng cậu không thích."
Hoa hồng thì chuyển đi rồi nhưng xung quanh bạn bè xem náo nhiệt lại chậm chạp không tản đi.
Sở Thừa cần giữ lại chút thể diện cho Mạnh Việt, nghe thế mỉm cười: "Sao có thể vậy được?"
Nụ cười trên môi Mạnh Việt càng lớn hơn, vội vàng đưa bó hoa trong tay mình ra: "Cái này là......"
Sở Thừa trực tiếp đưa tay nhận lấy, sau đó vẫy tay với một người bạn đang vây xem, chuyển bó hoa cho người bạn đó, dặn dò: "Mâu, đi tìm một bình hoa giúp Mạnh tổng cắm hoa vào!"
Nụ cười trên mặt Mạnh Thừa lập tức đông cứng.
Đó rõ ràng là hoa hắn tặng cho Sở Thừa......
Chẳng lẽ Sở Thừa không thích?
Diệp Lạc Dao không có cách nào đè khóe môi mình xuống được.
【 Nụ cười là thứ không bao giờ biến mất, nó chỉ thay đổi thôi. 】
Tần Diệu cong khóe miệng, không tỏ ý kiến gật đầu.
"Mạnh tổng, cậu cứ ngồi tùy ý, tôi đi chào hỏi những người bạn khác trước!" Sở Thừa vẫy tay với Mạnh Việt, quay đầu bỏ đi.
"Sở......." Mạnh Việt còn chưa nói hết câu thì đã không thấy bóng dáng Sở Thừa đâu nữa.
Tần Diệu lúc này xoay đầu nói với Diệp Lạc Dao: "Tôi phải qua chào một tiếng, em muốn đi cùng không?"
Diệp Lạc Dao nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn Mạnh Việt, vội vàng lắc đầu: "Không không."
Tần Diệu buông tay Diệp Lạc Dao, chỉ vào phòng bếp ở tầng một: "Sữa tôi để trong tủ lạnh, muốn uống thì em tự rót, tôi chào Mạnh Việt một tiếng rồi sẽ tìm em."
Diệp Lạc Dao gật đầu, sau đó chạy bước nhỏ vào phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, Diệp Lạc Dao liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.
Diệp Lạc Dao nhìn kỹ, không phải Sở Thừa thì còn ai vào đây.
"Anh thở dài làm gì?" Diệp Lạc Dao hỏi.
Sở Thừa tức giận nhìn cậu sau đó liếc nhìn ra bên ngoài, xác định không có ai mới nói: "Khóe miệng cậu còn khó ấn hơn AK, cậu biết còn cố hỏi?"
Diệp Lạc Dao che miệng, trực tiếp cười thành tiếng.
Sở Thừa nhìn chằm chằm cậu mấy giây, sau đó phản ứng lại: "Cho nên ngay từ đầu cậu đã biết, Dưa King?"
Diệp Lạc Dao trừng lớn hai mắt: "Sao anh biết......."
"Tôi cũng không phải không lên được mạng!" Sở Thừa thở dài.
Cái ngày ở bar, Sở Thừa xác thực cũng nhận ra bầu không khí có chút bất thường, đặc biệt là biểu cảm của Diệp Lạc Dao.
Chỉ là khi đó hắn không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng không phải người cuồng tự luyến, sao có thể vừa nhìn thấy Mạnh Việt liền cảm thấy cậu ta sẽ thích mình?
Nếu không phải do bó hoa hình trái tim kia quá khoa trương, Sở Thừa cũng sẽ không liên tưởng đến phương diện này.
Sau khi thở dài một hơi Sở Thừa có chút phiền não: "Cho nên tôi phải tìm cơ hội nói rõ với Mạnh Việt, vừa rồi bên ngoài có nhiều người như vậy, tôi cũng không thể trực tiếp mà từ chối cậu ta, cậu nói xem tôi bây giờ nên làm thế nào?"
Diệp Lạc Dao đâu có biết nên làm gì?
Cậu lắc đầu.
【 Đừng hỏi tôi! 】
Sở Thừa thở dài, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn Diệp Lạc Dao: "Đúng rồi, tôi thấy ngày hôm đó Nhiễm Cảnh và Mạnh Việt ngồi chung, bọn họ......."
Chính là vào lúc này, điện thoại của Diệp Lạc Dao vang lên.
Diệp Lạc Dao cầm điện thoại lên nhìn: "Nhiễm Cảnh gọi."
Sở Thừa: "......."
Diệp Lạc Dao cầm cốc sữa mình vừa rót lên, vừa ra ngoài vừa nghe điện thoại: "Anh sắp đến rồi à? Được, em nhờ người đón anh."
Sở Thừa vội vàng đi theo: "Đợi đã, tôi, tôi đi cùng cậu!"
Hai người cùng nhau từ phòng bếp đi ra thu hút rất nhiều ánh mắt.
Mạnh Việt vốn dĩ đang ngồi trên sofa nói chuyện với Tần Diệu, nghe thấy giọng nói của Sở Thừa liền trực tiếp đứng dậy: "Sở Thừa, cậu có tiện đến một nơi cùng tôi không?"
Diệp Lạc Dao vội vàng nhìn Tần Diệu trước mặt, chớp chớp mắt với Tần Diệu chỉ vào điện thoại của mình, rồi đi ra khỏi biệt thự.
Tần Diệu hiểu ý Diệp Lạc Dao, đứng dậy ngăn Sở Thừa muốn đi cùng: "Để Lạc Dao đi là được."
Mạnh Việt hai mắt nóng rực nhìn Sở Thừa: "Sở Thừa, tôi........ không phải đã gần trưa rồi sao? Tôi cho người đặt chỗ ở nhà hàng của khu nghỉ dưỡng, cậu...... có muốn dẫn bạn bè cùng đi không?"
Diệp Lạc Dao vừa đến cửa liền nghe thấy câu này, cậu bước nhanh về phía nhân viên bên cạnh, nói biển số xe cho anh ta rồi nhanh chân quay lại biệt thự.
Lúc này ánh mắt của đại đa số mọi người trong đại sảnh đều hướng về phía Sở Thừa.
Sở Thừa không nghĩ ngợi nói: "Nhưng tôi đã gọi đồ ăn rồi......"
"Gọi đồ ăn rồi thì cũng có thể mang theo." Mạnh Việt nói rồi có chút xấu hổ:: "Tôi mời đầu bếp năm sau tới, toàn bộ nguyên liệu đều được đặt trước......"
Sở Thừa có chút khó khăn.
Mạnh Việt nói tiếp: "Hơn nữa còn đặt rất nhiều bàn, nếu các cậu không đi, vậy chẳng phải đều lãng phí......."
Sở Thừa: "......"
Cho nên ai bảo cậu vẽ vời thêm chuyện làm gì!
Tuy nhiên, Sở Thừa nghĩ một chút,, hình như cũng không phải không thể đi cùng Mạnh Việt, vừa hay có thể nhân cơ hội lần này nói rõ với Mạnh Việt.
Vì thế Sở Thừa dứt khoát gật đầu: "Được, vậy đến khi đó cậu gửi hóa đơn cho tôi."
Mạnh Việt nghe thấy Sở Thừa đồng ý, khóe môi liền cong lên, nói: "Không cần, hôm nay là sinh nhật cậu, đây là chuyện tôi nên làm......"
"Nhưng chúng ta dù sao chỉ là bạn bè, đâu thể không biết xấu hổ để cậu tiêu pha?" Sở Thừa nói.
【 Xì, Sở Thừa đã nói rõ hai người chỉ là bạn bè rồi! Vậy Mạnh Việt —— 】
Diệp Lạc Dao hướng ánh mắt về phía Mạnh Việt.
Chỉ thấy nụ cười nơi khóe miệng của Mạnh Việt lại đông cứng lần nữa, nhưng lần này Mạnh Việt nhanh chóng điều chỉnh lại, một lúc sau trên mặt hắn lại nở nụ cười.
Diệp Lạc Dao càng xem càng muốn cười.
Đồng thời âm thầm mong chờ:
【 Nhiễm Cảnh, anh phải nhanh nhanh tới đây đi! 】
Nếu đã quyết định đến nhà hàng Mạnh Việt nói ăn cơm, Sở Thừa cũng không chậm chạp nữa, xoay người mời bạn bè xuất phát.
Tần Diệu đột nhiên mở lời hỏi Diệp Lạc Dao: "Nếu không gọi chú dì đi cùng?"
Diệp Lạc Dao vội nói: "Vậy em gọi điện cho ba mẹ, hỏi bọn họ đi không?"
Tần Diệu gật đầu.
Hoắc Yến đi theo sau hai người, nghe đến đây chân mày hắn khẽ nhướng.
Xác thật giống như ba Hoắc mẹ Hoắc đã nói, Tần Diệu này làm việc cẩn thận.
Chỉ là ————
Hắn thật sự không đồng ý Diệp Lạc Dao và Tần Diệu ở bên nhau!
Tần Diệu 24 tuổi rồi, cùng tuổi với hắn nên lớn hơn Diệp Lạc Dao 6 tuổi lận!
Hoắc Yến đi theo hai người, nhìn bả vai hai người càng lúc càng gần, lông mày chợt nhíu lại.
Đợi đã.
Trước kia Diệp Lạc Dao sẽ tiếp xúc cận kề với người khác như vậy sao?
Hoắc Yến lâm vào trầm tư.
Diệp Lạc Dao lúc này đã gọi điện xong, nói với Tần Diệu: "Bọn họ nói có!"
Tần Diệu lại hỏi: "Vậy cần đợi bọn họ rồi chúng ta cùng đi không?"
"Không cần." Diệp Lạc Dao nói: "Ba Hoắc nói bọn họ đến sau, bảo chúng ta đi trước."
Tần Diệu gật đầu, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Lạc Dao đang định cất điện thoại, điện thoại lại rung lên, cậu cúi đầu nhìn, là tin nhắn Nhiễm Cảnh gửi.
"Nhiễm Cảnh: Anh xuống xe rồi."
Diệp Lạc Dao lúc này càng kích động hưng phấn hơn:
【 Nhiễm Cảnh căn thời gian vừa vặn! 】
【 Nếu như mình không lầm, đi qua chỗ ngoặt này chính là nhà hàng, ở của nhà hàng có một bãi cỏ rất lớn ———— 】
Diệp Lạc Dao vừa dứt lời, Tần Diệu và Hoắc Yến cùng ngẩng đầu nhìn.
Phía trước, Mạnh Việt và Sở Thừa vừa chuyển hướng, Sở Thừa đột nhiên dừng chân.
Bạn bề phía sau hắn đều sửng sốt.
"Sao không đi nữa?"
"Sở Thừa?"
"Oa, đây là cái gì?"
"Hình như có người sắp tỏ tình? Chúng ta có đến nhầm nơi không?"
Nghe đám bạn phía sau thảo luận, Sở Thừa càng nhận ra chuyện này có chút không ổn.
Hắn quay đầu nhìn Mạnh Việt, đang định mở miệng liền thấy Mạnh Việt sải bước tiếp tục đi lên phía trước: "Chính là nơi này, đi thôi."
Sở Thừa: "......."
Không, không ổn!
Quá bất ổn rồi!
Hắn không thể đi vào cùng Mạnh Việt.
Diệp Lạc Dao thấy vậy kích động đến hai mắt trừng lớn, cậu không nghĩ ngợi mà nhanh chóng tiến lên.
Tần Diệu và Hoắc Yến theo sát phía sau.
Ba Hoắc mẹ Hoắc đi theo sau đội người, cũng tăng nhanh bước chân.
Quẹo vào chỗ ngoặt chính là một bãi cỏ bằng phẳng được cắt tỉa gọn gàng.
Nhưng lúc này trên thảm cỏ xanh thẳm không nhìn thấy một ngọn cỏ nào, tất cả được bao phủ bởi những bó hoa hồng tươi đủ màu sắc.
Xa xa liền ngửi thấy một mùi thơm đặc trưng thuộc về hoa hồng.
Đám người nhìn đến hai mắt trừng lớn.
Chính giữa thảm cỏ còn có một con đường trải đầy hoa hồng dẫn thẳng vào nhà hàng.
Mạnh Việt chống nạng quay đầu cười nhìn Sở Thừa: "Đi thôi?"
Sắc mặt Sở Thừa thiếu chút nữa tái đi.
Hắn lúc này còn có điều gì không rõ nữa?
Mạnh Việt bày trận này dụ người vào bẫy?
Diệp Lạc Dao giơ tay che mặt, cực kỳ muốn cười.
【 Đối với Sở Thừa mà nói, đây sao có thể không tính là Hồng Môn Yến cơ chứ? 】
Sở Thừa vô thức lùi về sau một bước.
Nhưng phản ứng nhanh hơn hắn là đám bạn của hắn, bọn họ trực tiếp ngăn Sở Thừa lại.
Một người bạn chớp mắt: "Sở Thừa, đi kìa."
Một người bạn khác nói: "Mau đi!"
Vừa nhìn liền biết chuyện này không đơn giản, sao bọn họ có thể để Sở Thừa đi như vậy được?
Bọn họ nhất định phải xem trận náo nhiệt này!
Sở Thừa bị đám bạn của mình chọc tức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn mày đối đãi với người được chúc thọ như vậy sao?"
"Đừng gấp, chúng ta đi qua xem thử rốt cuộc là chuyện gì trước!"
"Đúng vậy, nhỡ đâu là bất ngờ của người khác?"
"Đi thôi đi thôi."
Diệp Lạc Dao xem đến vui vẻ.
Sở Thừa đưa tay đỡ trán.
Bọn họ nói xác thật có đạo lý, nhỡ đâu là hiểu lầm thì sao?
Mặc dù Sở Thừa cảm thấy khả năng này rất nhỏ nhưng mặc kệ là hiểu lầm hay không, hắn phải từ chối Mạnh Việt.
Chỉ là mới đi được hai bước, Sở Thừa đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao: "Nhiễm......"
"Anh ấy sắp tới rồi!" Diệp Lạc Dao nhanh chóng nói.
Sở Thừa nhíu mày.
Nói thật, hắn thật sự không muốn để Nhiễm Cảnh nhìn thấy màn này.
Nhưng Sở Thừa vốn dĩ cũng sẽ cắt ngang từ chối Mạnh Việt, cho nên nghĩ lại hình như cũng không sao cả.
Vì thế Sở Thừa quay người, không nói gì thêm, cùng Mạnh Việt đi tới con đường nhỏ "lãng mạnh" tiến vào nhà hàng.
Ngay khi Sở Thừa bước vào nhà hàng liền nghe thấy một tiếng chuông quen thuộc vang lên.
Sở Thừa phản ứng lại, đây là tiếng chuông vào tiết khi đi học của bọn họ.
Tầm mắt quét quanh nhà hàng một vòng, không thấy bóng dáng Mạnh Việt đâu, trái lại nhìn thấy một chiếc màn hình cực lớn trong nhà hàng, bắt đầu chạt VCR.
Diệp Lạc Dao đi theo tiến gần nhà hàng, chính là vào lúc này điện thoại lại rung lên.
Tin nhắn Nhiễm Cảnh gửi: "? Địa chỉ em gửi cho anh đúng không? Tại sao bên ngoài có nhiều hoa hồng như vậy?"
Diệp Lạc Dao cong môi:
【 Đương nhiên là vì Mạnh Việt chuẩn bị tỏ tình với Sở Thừa ở đây rồi! 】
Diệp Lạc Dao cũng không định giấu Nhiễm Cảnh, trực tiếp trả lời: "Mạnh Việt hình như định tỏ tình với Sở Thừa ở đây."
Nhiễm Cảnh: "??? Không phải, hắn còn mặt mũi tỏ tình với Sở Thừa? Tiền của anh hắn còn chưa trả hết cho anh đâu!"
Diệp Lạc Dao nhìn thấy sự tức giận của Nhiễm Cảnh từ dòng chữ ngắn gọn này.
Diệp Lạc Dao hỏi: "Anh mau lên."
Nhiễm Cảnh: "3 giây."
Diệp Lạc Dao cất điện thoại, đang định quay đầu nhìn liền cảm thấy bên cạnh mình hình như có một ngọn gió thổi qua.
Mọi người sửng sốt, sau đó lại ngẩng đầu liền thấy ai đó đã đứng trên sân khấu.
Thiếu niên chạy đến mức thở hồng hộc, trực tiếp giật lấy chiếc micro từ tay người dẫn chương trình, âm thanh át cả VCR, cực kỳ tức giận: "Mạnh Việt! Anh cút ra đây cho tôi!"
VCR đang phát trên màn hình bị người ấn nút dừng, toàn bộ nhà hàng lập tức im lặng.
Đây là tình huống gì?
Có người xem nhiều bát quái, giọng điệu không giấu được kích động: "Chẳng lẽ là người yêu cũ chưa dứt khoát chia tay tìm đến cửa sao?"
Diệp Lạc Dao cong môi.
【 Đúng mà cũng không đúng, Nhiễm Cảnh tìm đến chủ yếu là vì Mạnh Việt không trả tiền. 】
【 Bá tổng quỵt tiền lương, chà —— 】
Diệp Lạc Dao phát ra âm thanh xem thường.
——————
Dịch xong chương này đột nhiên không dám xem chương sau, đội quần xấu hổ thay Mạnh tổng
"Thật sao? Nhiễm Cảnh nói cậu ấy sẽ tới?" Sở Thừa cảm thấy khó tin, lại hỏi lại Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao cười gật đầu: "Ừm, anh ấy nói sẽ xuất phát đến đây ngay bây giờ."
Sở Thừa đứng phắt dậy, cầm chìa khóa xe lên, vội vàng hỏi: "Cậu ấy bây giờ đang ở đâu, đón xe đến đây không dễ, tôi đi đón cậu ấy được không?"
Diệp Lạc Dao sửng sốt.
【 Anh hỏi tôi được không, đương nhiên là được, nhưng vấn đề là, nếu anh đi bây giờ, đợi lát nữa Mạnh Việt tới tìm không thấy anh thì làm sao? 】
【 Nếu để Mạnh Việt biết anh đi đón Nhiễm Cảnh cũng đi theo anh luôn....... vậy chẳng phải hôm nay tôi không được xem náo nhiệt nữa à? 】
Không đợi Diệp Lạc Dao nghĩ cách mở miệng thế nào, bên cạnh truyền đến giọng của Tần Diệu: "Cậu đi đón người ta rồi, vậy ai thay cậu tiếp đón bạn bè của cậu?"
Sở Thừa nghĩ đến vấn đề này, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức có chút khó khăn: "Hình như cũng phải, vậy anh họ anh có thể......."
"Anh bảo tài xế đi đón." Tần Diệu nói, tầm mắt hướng về phía Diệp Lạc Dao bên cạnh: "Lạc Dao, em nói Nhiễm Cảnh gửi vị trí qua đi."
Diệp Lạc Dao cuống quít gật đầu, vội vàng cúi xuống gửi tin nhắn cho Nhiễm Cảnh, đồng thời cũng không nhịn được lẩm bẩm trong lòng:
【 Quả nhiên, vẫn là Tần tổng đáng tin nhất! 】
Diệp Lạc Dao gửi tin nhắn cho Nhiễm Cảnh, nói với y Sở Thừa phái người đi đón y, Nhiễm Cảnh cũng không ra vẻ nhanh chóng gửi địa chỉ qua.
Tần Diệu gọi điện thoại cho tài xế, không lâu sau tài xế liền gọi lại nói đón được người rồi.
Sở Thừa nghe thấy không khỏi vui sướng, trực tiếp bước tới ôm Tần Diệu một cái thật chặt: "Cảm ơn anh họ!"
Tần Diệu nhíu mày, có chút ghét bỏ đẩy Sở Thừa ra: "Cách xa anh ra chút."
Sở Thừa cười ha ha buông Tần Diệu, lại quay đầu nhìn sang Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao mẫn cảm nhận ra nguy hiểm đang đến, trực tiếp trốn sau lưng Tần Diệu.
【 Đừng xông tới ôm tôi! 】
Sở Thừa ôm phải không khí, tiếc nuối thở dài, đang định nói gì đó nhưng cách không xa có người gọi tên Sở Thừa.
Sở Thừa đáp một tiếng, chớp chớp mắt với Diệp Lạc Dao: "Cảm ơn!"
Bở lại câu này xong hắn liền chạy xa.
Diệp Lạc Dao nhìn bóng lưng của Sở Thừa, rồi lại nhìn Tần Diệu.
Tần Diệu nghĩ ngợi rồi mở miệng hỏi: "Không thích tiếp xúc cơ thể với người lạ?"
Diệp Lạc Dao rất kinh ngạc.
【 Sao Tần tổng biết? 】
Tần Diệu hơi cong môi: "Xem ra tôi đoán đúng rồi?"
Diệp Lạc Dao gật đầu, nhỏ giọng giải thích: "Từ nhỏ em đã không thích tiếp xúc cơ thể với người khác rồi, cũng không chỉ trong hạn chế người lạ, hẳn là nên nói em không thích tiếp xúc quá gần với người khác, bao gồm ba mẹ và các anh trai của em." Dừng một lát, Diệp Lạc Dao lại nhìn Tần Diệu hỏi: "Mặc dù em không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, nhưng có lẽ em biểu hiện không quá rõ ràng đúng không?"
【 Mình đã rất cố gắng sửa đổi rồi! 】
Cả khi ghi hình chương trình cũng vậy, các khách mời cùng nhau quay chương trình khó tránh khỏi thỉnh thoảng có có một số tiếp xúc thân thể.
Diệp Lạc Dao đã rất cố gắng chịu đựng.
Tần Diệu nhớ lại từng chi tiết nhỏ tương tác với Diệp Lạc Dao trước đây, thừa nhận Diệp Lạc Dao che đậy rất tốt, dù là hắn cũng chỉ vừa phát hiện mới đây thôi.
Tần Diệu nói: "Không quá rõ."
Diệp Lạc Dao cong khóe môi, lập tức có chút đắc ý.
【 Xem ra mình có tiến bộ rồi! 】
Sau đó liền thấy đồng tử đen láy của Tần Diệu không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Diệp Lạc Dao, chuyển chủ đề: "Vậy tại sao em không bài xích việc nắm tay với tôi?"
Tần Diệu giọng điệu bình tĩnh, lại mang theo một tia nghi hoặc vừa phải.
Diệp Lạc Dao ngẩng đầu, tầm mắt vô thức nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Tần Diệu.
Tần Diệu nghe thấy Diệp Lạc Dao đang nghi hoặc tự hỏi trong lòng:
【 Phải ha, tại sao vậy? 】
【 Hình như ngay lần đầu tiên nắm tay với Tần tổng thì mình cũng không ghét lắm? 】
【 Thậm chí........ 】
Trong biệt thự đột nhiên truyền đến một giọng nói kích động: "Đó là Mạnh Việt à?!"
Tiếng lòng của Diệp Lạc Dao bị cắt ngang, cậu xoay đầu nhìn về hướng biệt thự, vẻ mặt có chút hưng phấn:
【 Mạnh Việt đến sớm vậy à? 】
【 Mình nhớ hình như anh ta tỏ tình vào buổi trưa?! Chẳng lẽ đến trước chuẩn bị? 】
Diệp Lạc Dao nhanh chóng quay đầu nhìn đồng hồ trong điện thoại.
【 Đã 10 rưỡi rồi cơ à....... 】
Tầm mắt Tần Diệu rơi vào đôi mắt sáng ngời của Diệp Lạc Dao, trong lòng không tránh khỏi thở dài.
Xem ra cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc rồi.
"Muốn qua xem không?" Tần Diệu chủ động mở lời.
Diệp Lạc Dao vội gần đầu.
【 Nếu mình nhớ không lầm, hình như Mạnh Việt vừa xuống xe liền tặng cho Sở Thừa một bó hoa, mình phải nhanh chóng đi hóng! 】
Tần Diệu đưa tay với Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao không nghĩ ngợi liền nắm lấy tay Tần Diệu.
Ngay khi mười ngón đan vào nhau, Tần Diệu nắm chặt tay Diệp Lạc Dao dẫn đầu bước ra bên ngoài.
Ánh mắt của Diệp Lạc Dao rơi vào bàn tay đang nắm chặt của hai người, cũng là vào lúc này, cậu mới chợt nghĩ ra tại sao mình không bài xích việc nắm tay với Tần Diệu.
"Có chút hoài niệm."
Tần Diệu quay đầu lại: "Hửm?"
Chính Diệp Lạc Dao cũng không rõ nguyên nhân, nở nụ cười với Tần Diệu: "Không có gì, chúng ta mau đi thôi."
Tần Diệu không hỏi nhiều, dẫn Diệp Lạc Dao xuyên qua đại sảnh biệt thự tới sảnh trước.
Hai người vừa đến liền nghe thấy một trận reo hò:
"Oa —————."
"Bó hoa thật lớn! Mạnh tổng thật hào phóng!"
"Mau mau mau, tôi muốn chụp hình!"
Diệp Lạc Dao nhìn về phía trước, khóe miệng liền cong lên.
Chỉ thấy một bó hoa hồng hình trái tim dài hai đến ba mét được đóng gói vô cùng đẹp mắt, lúc này đang được đặt trước cửa biệt thự.
Mà Mạnh Việt liền đứng cạnh bó hoa, một tay nắm cây nạng màu đen, tay kia còn cầm một bó hoa hồng xanh nhỏ.
Mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Có người cảm khái Mạnh Việt hào phóng, cũng có người tinh mắt nhật ra chút gì đó không đúng.
"Bó.......... bó hoa hồng lớn như vậy, bạn bè với nhau sẽ tặng hoa hồng sao? Chẳng lẽ Mạnh Việt đang theo đuổi Sở Thừa?" Có người nhỏ giọng thảo luận.
Người bên cạnh lập tức nói: "Không thể nào? Không nghe nói Mạnh Việt thích Sở Thừa, huống hồ Sở Thừa chẳng phải vừa về nước sao?"
"Đúng, trước kia cũng chưa từng nghe nói Sở Thừa có quan hệ tốt với Mạnh Việt."
Các khách mời có mặt ngày hôm nay, ngoại trừ một số con cháu hào môn có quan hệ tốt với Sở Thừa thì đa phần là bạn học cấp hai trước kia của Sở Thừa, bọn họ đương nhiên nhận ra Mạnh Việt cùng lớp với bọ họ khi đó.
Vì thế rất nhanh có người nhỏ giọng bát quái: "Có khả năng Mạnh Việt thích Sở Thừa từ thời cấp hai hay không?"
Diệp Lạc Dao nghe thấy lời này, tán thưởng nhìn người đó một cái.
【 Không sai, chính là như vậy! 】
【 Mạnh Việt đã bắt đầu yêu thầm Sở Thừa từ thời cấp hai, nhưng bọn họ bây giờ cũng không cần quá kinh ngạc như vậy, đây mới chỉ là tặng hai bó hoa mà thôi! Tiếp theo còn có màn đặc sắc hơn! 】
Tần Diệu và Hoắc Yến nghe lời này xong sôi nổi quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.
"Cho nên hiện tại vẫn chưa tỏ tình?" Mẹ Hoắc hỏi.
Ba Hoắc vẫn luôn nhìn chằm chằm tình huống ở cửa biệt thự đối diện, gật đầu: "Tiểu Dao nói là tỏ tình long trọng, mặc dù hiện tại có hoa hồng rồi nhưng xem ra cũng không phải là chính thức, vậy nên chúng ta trước tiên đừng nóng vội."
Mẹ Hoắc thở phòng, lại ngồi xuống lần nữa: "Vậy thì được, vậy thì được."
Vừa nãy nhìn thấy biệt thự bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng lớn như vậy, mẹ Hoắc thiếu chút nữa không nhịn được xuống lầu xem náo nhiệt rồi.
Uống một ngụm trà, mẹ Hoắc lúc này mới chuyển sự chú ý sang hai nhân vật chính của bữa tiệc lần này ——— Sở Thừa và Mạnh Việt.
Trước khi Mạnh Việt tới, Sở Thừa đang ở trong đại sảnh uống rượu với bạn bè.
Nghe thấy tên Mạnh Việt, Sở Thừa hơi sửng sốt.
Bày tỏ lòng nghi hoặc như người bạn bên cạnh, sao Mạnh Việt lại tới đây?
Sau lần gặp mặt ở quán bar lần trước, còn chưa nói chuyện được mấy câu thì Mạnh Việt đột nhiên vào bệnh viện.'
Kể từ khi đó, Sở Thừa liền cảm thấy Mạnh Việt này chắc hẳn không giỏi uống rượu.
Cho nên lần này tổ chức tiệc sinh nhật, Sở Thừa vốn dĩ không định mời Mạnh Việt.
Nhưng Sở Thừa nghĩ, bản thân đã gặp mặt Mạnh Việt rồi, sau đó hắn vẫn còn ở lại trong nước một khoảng thời gian, nói không chừng vẫn sẽ gặp lại.
Nếu hiện tại không mời Mạnh Việt, lỡ như cuộc gặp gỡ sau này trở nên lúng túng thì làm sao?
Không cách nào khác, Sở Thừa chỉ có thể đích thân gọi điện cho Mạnh Việt, nói hắn nếu như có thời gian có thể tới tham gia, đương nhiên không có thời gian tới tham gia thì càng tốt.
Khi đó Mạnh Việt trả lời thế nào?
Ồ, hắn nói hắn không có thời gian.
Người không có thời gian sao đột nhiên lại xuất hiện ở đây?
Nếu Diệp Lạc Dao biết Sở Thừa đang nghĩ cái gì, chắc chắn sẽ trả lời hắn ——— đương nhiên là vì Mạnh Việt muốn cho anh một bất ngờ!
Nhưng nhìn biểu cảm trên mặt Sở Thừa lúc này có thể nhìn ra.
Bất ngờ này, trước mắt chỉ có kinh ngạc chứ không có vui.
(*) Nguyên văn — 只有惊,没有喜.
Diệp Lạc Dao nhìn biểu cảm của Sở Thừa không nhịn được cười thành tiếng.
【 Cảm giác Sở Thừa phát ngốc rồi. 】
【 Đúng vậy, rõ ràng miệng nói không có thời gian không tới tham gia tiệc của hắn lại đột nhiên xuất hiện ở bữa tiệc, còn tặng một bó hoa hồng lớn như vậy với ý nghĩa cực kỳ rõ ràng ———— 】
【 Sở Thừa chắc hẳn rất đau đầu? Dù sao đợi lát nữa Nhiễm Cảnh cũng sẽ tới! 】
【 Không được rồi không được rồi, càng nghĩ càng cảm thấy thật kích thích! 】
Hai mắt nóng rực của Diệp Lạc Dao nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt.
Kể từ khi Sở Thừa từ trong biệt thự đi ra nhìn thấy bó hoa hồng cho đến hiện tại đã qua thời gian hai phút.
Trong hai phút này, Sở Thừa chưa từng nói một câu nào.
Ban đầu Mạnh Việt căng thẳng hưng phấn, sau đó dần dần có chút hoảng, đến hiện tại chuyển sang không yên.
Hắn vô thức nắm chặt cây nạng trong tay, mím môi hít vào một hơi mới lấy hết can đảm mở miệng hỏi: "Sở Thừa, cậu...... không thích sao?"
Sở Thừa lúc này như từ trong mộng tỉnh lại, xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn.
Hắn cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện này, vì vậy Sở Thừa nở một nụ cười với Mạnh Việt: "Thích, bạn bè tặng hoa cho tôi, sao tôi có thể không thích được?"
Sở Thừa nói xong quay đầu gọi mấy người bạn tới, chỉ huy bọn họ nhanh chóng chuyển mấy bó hoa này vào trong.
Mạnh Việt thấy vậy, lúc này như trút được gánh nặng mà mỉm cười.
Khóe miệng Diệp Lạc Dao lúc này không có cách nào đè xuống được.
【 A, người ta đã từ chối anh rồi, Mạnh Việt anh còn cười cái gì? 】
Hoắc Yến đang định đi, nghe thấy lời này bước chân thoáng dừng lại.
Từ chối rồi?
Thế nào?
Chẳng lẽ Sở Thừa biết được ý định của Mạnh Việt?
Này, sao ban nãy hắn không nhìn ra?
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng sửng sốt.
Sở Thừa đã cho người mang vào rồi cơ mà?
Ba Hoắc đột nhiên bừng tỉnh: "Bạn bè! Sở Thừa vừa nói bạn bè!"
Mẹ Hoắc gật đầu liên tục: "Đúng, cậu ấy nói là bạn bè, cho nên Sở Thừa nhìn ra Mạnh Việt có hứng thú với mình?"
"Khẳng định là vậy, bằng không cậu ấy sẽ không nói câu đó!" Ba Hoắc nói.
Mẹ Hoắc lập tức trở nên kích động: "Vậy nên khi nào chúng ta mới có thể đến hiện trường xem?!"
Bà thật sự muốn đến hiện trường xem vẻ mặt của Mạnh Việt!
Ba Hoắc mẹ Hoắc không nhìn được, nhưng Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến lúc này lại có thể thể nhìn thấy rõ ràng.
Mạnh Việt thực sự rất vui vẻ, trên khuôn mặt vẫn luôn không cười nói năng thận trọng lúc này nở nụ cười rạng rỡ, thấy mấy người chuyển hoa hồng vào bên trong, hắn liền chống nạng chậm rãi đi về phía Sở Thừa: "Tôi, tôi còn cho rằng cậu không thích."
Hoa hồng thì chuyển đi rồi nhưng xung quanh bạn bè xem náo nhiệt lại chậm chạp không tản đi.
Sở Thừa cần giữ lại chút thể diện cho Mạnh Việt, nghe thế mỉm cười: "Sao có thể vậy được?"
Nụ cười trên môi Mạnh Việt càng lớn hơn, vội vàng đưa bó hoa trong tay mình ra: "Cái này là......"
Sở Thừa trực tiếp đưa tay nhận lấy, sau đó vẫy tay với một người bạn đang vây xem, chuyển bó hoa cho người bạn đó, dặn dò: "Mâu, đi tìm một bình hoa giúp Mạnh tổng cắm hoa vào!"
Nụ cười trên mặt Mạnh Thừa lập tức đông cứng.
Đó rõ ràng là hoa hắn tặng cho Sở Thừa......
Chẳng lẽ Sở Thừa không thích?
Diệp Lạc Dao không có cách nào đè khóe môi mình xuống được.
【 Nụ cười là thứ không bao giờ biến mất, nó chỉ thay đổi thôi. 】
Tần Diệu cong khóe miệng, không tỏ ý kiến gật đầu.
"Mạnh tổng, cậu cứ ngồi tùy ý, tôi đi chào hỏi những người bạn khác trước!" Sở Thừa vẫy tay với Mạnh Việt, quay đầu bỏ đi.
"Sở......." Mạnh Việt còn chưa nói hết câu thì đã không thấy bóng dáng Sở Thừa đâu nữa.
Tần Diệu lúc này xoay đầu nói với Diệp Lạc Dao: "Tôi phải qua chào một tiếng, em muốn đi cùng không?"
Diệp Lạc Dao nhìn theo tầm mắt của hắn nhìn Mạnh Việt, vội vàng lắc đầu: "Không không."
Tần Diệu buông tay Diệp Lạc Dao, chỉ vào phòng bếp ở tầng một: "Sữa tôi để trong tủ lạnh, muốn uống thì em tự rót, tôi chào Mạnh Việt một tiếng rồi sẽ tìm em."
Diệp Lạc Dao gật đầu, sau đó chạy bước nhỏ vào phòng bếp.
Vừa vào phòng bếp, Diệp Lạc Dao liền nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng thở dài nặng nề.
Diệp Lạc Dao nhìn kỹ, không phải Sở Thừa thì còn ai vào đây.
"Anh thở dài làm gì?" Diệp Lạc Dao hỏi.
Sở Thừa tức giận nhìn cậu sau đó liếc nhìn ra bên ngoài, xác định không có ai mới nói: "Khóe miệng cậu còn khó ấn hơn AK, cậu biết còn cố hỏi?"
Diệp Lạc Dao che miệng, trực tiếp cười thành tiếng.
Sở Thừa nhìn chằm chằm cậu mấy giây, sau đó phản ứng lại: "Cho nên ngay từ đầu cậu đã biết, Dưa King?"
Diệp Lạc Dao trừng lớn hai mắt: "Sao anh biết......."
"Tôi cũng không phải không lên được mạng!" Sở Thừa thở dài.
Cái ngày ở bar, Sở Thừa xác thực cũng nhận ra bầu không khí có chút bất thường, đặc biệt là biểu cảm của Diệp Lạc Dao.
Chỉ là khi đó hắn không nghĩ nhiều, dù sao hắn cũng không phải người cuồng tự luyến, sao có thể vừa nhìn thấy Mạnh Việt liền cảm thấy cậu ta sẽ thích mình?
Nếu không phải do bó hoa hình trái tim kia quá khoa trương, Sở Thừa cũng sẽ không liên tưởng đến phương diện này.
Sau khi thở dài một hơi Sở Thừa có chút phiền não: "Cho nên tôi phải tìm cơ hội nói rõ với Mạnh Việt, vừa rồi bên ngoài có nhiều người như vậy, tôi cũng không thể trực tiếp mà từ chối cậu ta, cậu nói xem tôi bây giờ nên làm thế nào?"
Diệp Lạc Dao đâu có biết nên làm gì?
Cậu lắc đầu.
【 Đừng hỏi tôi! 】
Sở Thừa thở dài, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nghiêng đầu nhìn Diệp Lạc Dao: "Đúng rồi, tôi thấy ngày hôm đó Nhiễm Cảnh và Mạnh Việt ngồi chung, bọn họ......."
Chính là vào lúc này, điện thoại của Diệp Lạc Dao vang lên.
Diệp Lạc Dao cầm điện thoại lên nhìn: "Nhiễm Cảnh gọi."
Sở Thừa: "......."
Diệp Lạc Dao cầm cốc sữa mình vừa rót lên, vừa ra ngoài vừa nghe điện thoại: "Anh sắp đến rồi à? Được, em nhờ người đón anh."
Sở Thừa vội vàng đi theo: "Đợi đã, tôi, tôi đi cùng cậu!"
Hai người cùng nhau từ phòng bếp đi ra thu hút rất nhiều ánh mắt.
Mạnh Việt vốn dĩ đang ngồi trên sofa nói chuyện với Tần Diệu, nghe thấy giọng nói của Sở Thừa liền trực tiếp đứng dậy: "Sở Thừa, cậu có tiện đến một nơi cùng tôi không?"
Diệp Lạc Dao vội vàng nhìn Tần Diệu trước mặt, chớp chớp mắt với Tần Diệu chỉ vào điện thoại của mình, rồi đi ra khỏi biệt thự.
Tần Diệu hiểu ý Diệp Lạc Dao, đứng dậy ngăn Sở Thừa muốn đi cùng: "Để Lạc Dao đi là được."
Mạnh Việt hai mắt nóng rực nhìn Sở Thừa: "Sở Thừa, tôi........ không phải đã gần trưa rồi sao? Tôi cho người đặt chỗ ở nhà hàng của khu nghỉ dưỡng, cậu...... có muốn dẫn bạn bè cùng đi không?"
Diệp Lạc Dao vừa đến cửa liền nghe thấy câu này, cậu bước nhanh về phía nhân viên bên cạnh, nói biển số xe cho anh ta rồi nhanh chân quay lại biệt thự.
Lúc này ánh mắt của đại đa số mọi người trong đại sảnh đều hướng về phía Sở Thừa.
Sở Thừa không nghĩ ngợi nói: "Nhưng tôi đã gọi đồ ăn rồi......"
"Gọi đồ ăn rồi thì cũng có thể mang theo." Mạnh Việt nói rồi có chút xấu hổ:: "Tôi mời đầu bếp năm sau tới, toàn bộ nguyên liệu đều được đặt trước......"
Sở Thừa có chút khó khăn.
Mạnh Việt nói tiếp: "Hơn nữa còn đặt rất nhiều bàn, nếu các cậu không đi, vậy chẳng phải đều lãng phí......."
Sở Thừa: "......"
Cho nên ai bảo cậu vẽ vời thêm chuyện làm gì!
Tuy nhiên, Sở Thừa nghĩ một chút,, hình như cũng không phải không thể đi cùng Mạnh Việt, vừa hay có thể nhân cơ hội lần này nói rõ với Mạnh Việt.
Vì thế Sở Thừa dứt khoát gật đầu: "Được, vậy đến khi đó cậu gửi hóa đơn cho tôi."
Mạnh Việt nghe thấy Sở Thừa đồng ý, khóe môi liền cong lên, nói: "Không cần, hôm nay là sinh nhật cậu, đây là chuyện tôi nên làm......"
"Nhưng chúng ta dù sao chỉ là bạn bè, đâu thể không biết xấu hổ để cậu tiêu pha?" Sở Thừa nói.
【 Xì, Sở Thừa đã nói rõ hai người chỉ là bạn bè rồi! Vậy Mạnh Việt —— 】
Diệp Lạc Dao hướng ánh mắt về phía Mạnh Việt.
Chỉ thấy nụ cười nơi khóe miệng của Mạnh Việt lại đông cứng lần nữa, nhưng lần này Mạnh Việt nhanh chóng điều chỉnh lại, một lúc sau trên mặt hắn lại nở nụ cười.
Diệp Lạc Dao càng xem càng muốn cười.
Đồng thời âm thầm mong chờ:
【 Nhiễm Cảnh, anh phải nhanh nhanh tới đây đi! 】
Nếu đã quyết định đến nhà hàng Mạnh Việt nói ăn cơm, Sở Thừa cũng không chậm chạp nữa, xoay người mời bạn bè xuất phát.
Tần Diệu đột nhiên mở lời hỏi Diệp Lạc Dao: "Nếu không gọi chú dì đi cùng?"
Diệp Lạc Dao vội nói: "Vậy em gọi điện cho ba mẹ, hỏi bọn họ đi không?"
Tần Diệu gật đầu.
Hoắc Yến đi theo sau hai người, nghe đến đây chân mày hắn khẽ nhướng.
Xác thật giống như ba Hoắc mẹ Hoắc đã nói, Tần Diệu này làm việc cẩn thận.
Chỉ là ————
Hắn thật sự không đồng ý Diệp Lạc Dao và Tần Diệu ở bên nhau!
Tần Diệu 24 tuổi rồi, cùng tuổi với hắn nên lớn hơn Diệp Lạc Dao 6 tuổi lận!
Hoắc Yến đi theo hai người, nhìn bả vai hai người càng lúc càng gần, lông mày chợt nhíu lại.
Đợi đã.
Trước kia Diệp Lạc Dao sẽ tiếp xúc cận kề với người khác như vậy sao?
Hoắc Yến lâm vào trầm tư.
Diệp Lạc Dao lúc này đã gọi điện xong, nói với Tần Diệu: "Bọn họ nói có!"
Tần Diệu lại hỏi: "Vậy cần đợi bọn họ rồi chúng ta cùng đi không?"
"Không cần." Diệp Lạc Dao nói: "Ba Hoắc nói bọn họ đến sau, bảo chúng ta đi trước."
Tần Diệu gật đầu, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Diệp Lạc Dao đang định cất điện thoại, điện thoại lại rung lên, cậu cúi đầu nhìn, là tin nhắn Nhiễm Cảnh gửi.
"Nhiễm Cảnh: Anh xuống xe rồi."
Diệp Lạc Dao lúc này càng kích động hưng phấn hơn:
【 Nhiễm Cảnh căn thời gian vừa vặn! 】
【 Nếu như mình không lầm, đi qua chỗ ngoặt này chính là nhà hàng, ở của nhà hàng có một bãi cỏ rất lớn ———— 】
Diệp Lạc Dao vừa dứt lời, Tần Diệu và Hoắc Yến cùng ngẩng đầu nhìn.
Phía trước, Mạnh Việt và Sở Thừa vừa chuyển hướng, Sở Thừa đột nhiên dừng chân.
Bạn bề phía sau hắn đều sửng sốt.
"Sao không đi nữa?"
"Sở Thừa?"
"Oa, đây là cái gì?"
"Hình như có người sắp tỏ tình? Chúng ta có đến nhầm nơi không?"
Nghe đám bạn phía sau thảo luận, Sở Thừa càng nhận ra chuyện này có chút không ổn.
Hắn quay đầu nhìn Mạnh Việt, đang định mở miệng liền thấy Mạnh Việt sải bước tiếp tục đi lên phía trước: "Chính là nơi này, đi thôi."
Sở Thừa: "......."
Không, không ổn!
Quá bất ổn rồi!
Hắn không thể đi vào cùng Mạnh Việt.
Diệp Lạc Dao thấy vậy kích động đến hai mắt trừng lớn, cậu không nghĩ ngợi mà nhanh chóng tiến lên.
Tần Diệu và Hoắc Yến theo sát phía sau.
Ba Hoắc mẹ Hoắc đi theo sau đội người, cũng tăng nhanh bước chân.
Quẹo vào chỗ ngoặt chính là một bãi cỏ bằng phẳng được cắt tỉa gọn gàng.
Nhưng lúc này trên thảm cỏ xanh thẳm không nhìn thấy một ngọn cỏ nào, tất cả được bao phủ bởi những bó hoa hồng tươi đủ màu sắc.
Xa xa liền ngửi thấy một mùi thơm đặc trưng thuộc về hoa hồng.
Đám người nhìn đến hai mắt trừng lớn.
Chính giữa thảm cỏ còn có một con đường trải đầy hoa hồng dẫn thẳng vào nhà hàng.
Mạnh Việt chống nạng quay đầu cười nhìn Sở Thừa: "Đi thôi?"
Sắc mặt Sở Thừa thiếu chút nữa tái đi.
Hắn lúc này còn có điều gì không rõ nữa?
Mạnh Việt bày trận này dụ người vào bẫy?
Diệp Lạc Dao giơ tay che mặt, cực kỳ muốn cười.
【 Đối với Sở Thừa mà nói, đây sao có thể không tính là Hồng Môn Yến cơ chứ? 】
Sở Thừa vô thức lùi về sau một bước.
Nhưng phản ứng nhanh hơn hắn là đám bạn của hắn, bọn họ trực tiếp ngăn Sở Thừa lại.
Một người bạn chớp mắt: "Sở Thừa, đi kìa."
Một người bạn khác nói: "Mau đi!"
Vừa nhìn liền biết chuyện này không đơn giản, sao bọn họ có thể để Sở Thừa đi như vậy được?
Bọn họ nhất định phải xem trận náo nhiệt này!
Sở Thừa bị đám bạn của mình chọc tức, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn mày đối đãi với người được chúc thọ như vậy sao?"
"Đừng gấp, chúng ta đi qua xem thử rốt cuộc là chuyện gì trước!"
"Đúng vậy, nhỡ đâu là bất ngờ của người khác?"
"Đi thôi đi thôi."
Diệp Lạc Dao xem đến vui vẻ.
Sở Thừa đưa tay đỡ trán.
Bọn họ nói xác thật có đạo lý, nhỡ đâu là hiểu lầm thì sao?
Mặc dù Sở Thừa cảm thấy khả năng này rất nhỏ nhưng mặc kệ là hiểu lầm hay không, hắn phải từ chối Mạnh Việt.
Chỉ là mới đi được hai bước, Sở Thừa đột nhiên nghĩ đến gì đó, quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao: "Nhiễm......"
"Anh ấy sắp tới rồi!" Diệp Lạc Dao nhanh chóng nói.
Sở Thừa nhíu mày.
Nói thật, hắn thật sự không muốn để Nhiễm Cảnh nhìn thấy màn này.
Nhưng Sở Thừa vốn dĩ cũng sẽ cắt ngang từ chối Mạnh Việt, cho nên nghĩ lại hình như cũng không sao cả.
Vì thế Sở Thừa quay người, không nói gì thêm, cùng Mạnh Việt đi tới con đường nhỏ "lãng mạnh" tiến vào nhà hàng.
Ngay khi Sở Thừa bước vào nhà hàng liền nghe thấy một tiếng chuông quen thuộc vang lên.
Sở Thừa phản ứng lại, đây là tiếng chuông vào tiết khi đi học của bọn họ.
Tầm mắt quét quanh nhà hàng một vòng, không thấy bóng dáng Mạnh Việt đâu, trái lại nhìn thấy một chiếc màn hình cực lớn trong nhà hàng, bắt đầu chạt VCR.
Diệp Lạc Dao đi theo tiến gần nhà hàng, chính là vào lúc này điện thoại lại rung lên.
Tin nhắn Nhiễm Cảnh gửi: "? Địa chỉ em gửi cho anh đúng không? Tại sao bên ngoài có nhiều hoa hồng như vậy?"
Diệp Lạc Dao cong môi:
【 Đương nhiên là vì Mạnh Việt chuẩn bị tỏ tình với Sở Thừa ở đây rồi! 】
Diệp Lạc Dao cũng không định giấu Nhiễm Cảnh, trực tiếp trả lời: "Mạnh Việt hình như định tỏ tình với Sở Thừa ở đây."
Nhiễm Cảnh: "??? Không phải, hắn còn mặt mũi tỏ tình với Sở Thừa? Tiền của anh hắn còn chưa trả hết cho anh đâu!"
Diệp Lạc Dao nhìn thấy sự tức giận của Nhiễm Cảnh từ dòng chữ ngắn gọn này.
Diệp Lạc Dao hỏi: "Anh mau lên."
Nhiễm Cảnh: "3 giây."
Diệp Lạc Dao cất điện thoại, đang định quay đầu nhìn liền cảm thấy bên cạnh mình hình như có một ngọn gió thổi qua.
Mọi người sửng sốt, sau đó lại ngẩng đầu liền thấy ai đó đã đứng trên sân khấu.
Thiếu niên chạy đến mức thở hồng hộc, trực tiếp giật lấy chiếc micro từ tay người dẫn chương trình, âm thanh át cả VCR, cực kỳ tức giận: "Mạnh Việt! Anh cút ra đây cho tôi!"
VCR đang phát trên màn hình bị người ấn nút dừng, toàn bộ nhà hàng lập tức im lặng.
Đây là tình huống gì?
Có người xem nhiều bát quái, giọng điệu không giấu được kích động: "Chẳng lẽ là người yêu cũ chưa dứt khoát chia tay tìm đến cửa sao?"
Diệp Lạc Dao cong môi.
【 Đúng mà cũng không đúng, Nhiễm Cảnh tìm đến chủ yếu là vì Mạnh Việt không trả tiền. 】
【 Bá tổng quỵt tiền lương, chà —— 】
Diệp Lạc Dao phát ra âm thanh xem thường.
——————
Dịch xong chương này đột nhiên không dám xem chương sau, đội quần xấu hổ thay Mạnh tổng