Chương 75: Hữu kinh vô hỉ
Tại nhà hàng sau một lúc im lặng liền vang lên một trận thảo luận:
"Chuyện gì vậy?"
"Người này là ai?"
"Không biết!"
"Nhìn thì là đến tìm Mạnh Việt."
"Nhưng thấy cậu ta không khách khí với Mạnh Việt như vậy, chẳng lẽ thật sự là bạn trai cũ của Mạnh Việt......."
"Không phải." Sở Thừa không nghĩ ngợi cắt ngang lời người vừa nói, hắn nhíu chặt lông mày, tầm mắt kiên định rơi trên người Nhiễm Cảnh, lại lặp lại lần nữa: "Cậu ấy không phải."
Mặc dù Sở Thừa tạm thời vẫn không rõ rốt cuộc giữa Nhiễm Cảnh và Mạnh Việt đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Thừa rất chắc chắn, Nhiễm Cảnh và Mạnh Việt tuyệt đối không thể là loại quan hệ mà bọn họ đang suy đoán.
Trên sân khấu, Nhiễm Cảnh lúc này tự hồ cũng chú ý đến Sở Thừa, nhìn về phía hắn rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Chỉ thấy y hít sâu một hơi, lại cầm micro lên nói tiếp: "Mạnh Việt, tôi biết anh ở đây, anh mau ra đây cho tôi, nếu anh không ra, tôi ————."
Chính là vào lúc này, một giọng nói kiềm nén sự tức giận vang lên: "Nhiễm Cảnh, cậu muốn làm cái gì?!"
Diệp Lạc Dao nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc này phát hiện không biết Mạnh Việt chống nạng từ bên trong đi ra từ khi nào.
Nhìn kỹ, hai mắt Diệp Lạc Dao hơi trừng lớn:
【 Đợi đã, Mạnh Việt có phải đã thay quần áo không! 】
Tần Diệu và Hoắc Yến lập tức nhìn sang.
Thật sự đổi sang bộ quần áo khác!
Ban nãy gặp rõ ràng mặc bộ tây trang đen, nhưng chỉ trong thời gian vài phút Mạnh Việt vậy mà có thể đổi sang bộ tây trang màu trắng!
Hoắc Yến đánh giá các loại đồ vật trang trí lãng mạn trong nhà hàng, lại nhìn bộ vest trắng trên người Mạnh Việt, nội tâm kêu to:
Nói chứ, khá phù hợp với tổng thể trang trí của nhà hàng, chỉ là Sở Thừa không thèm nhìn Mạnh Việt một cái.
Dù sau kể từ khi Nhiễm Cảnh xuất hiện, ánh mắt của Sở Thừa chưa từng rời khỏi người Nhiễm Cảnh!
Mạnh Việt này, thật sự một chút tự hiểu lấy mình mà cũng không biết.
Chính là vào lúc này, lại nghe thấy giọng nói hơi nghi hoặc của Diệp Lạc Dao truyền đến:
【 Vậy là vừa nãy khi Nhiễm Cảnh xông lên sân khấu, Mạnh Việt đang ở bên trong thay quần áo? 】
Không biết Diệp Lạc Dao nghĩ đến cái gì, không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng:
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha chịu không nổi, chẳng trách, mình đã nói sao Mạnh Việt không xông ra luôn, thì ra là đang thay quần áo. 】
【 Cũng phải, màn tỏ tình ngày hôm nay, Mạnh Việt đã bắt đầu thu xếp từ hai ngày trước đó rồi. Hắn tính toán xong hết cả rồi, tính xong cả việc mình sẽ vào nhà hàng trước Sở Thừa, tính cả thời gian phát VCR, đương nhiên cũng chừa đủ thời gian để mình thay quần áo. Nhưng Mạnh Việt tính toán vạn lần cũng không tính ra được, VCR vừa bắt đầu chạy, hắn vừa chạy vào thì Nhiễm Cảnh liền chạy tới? 】
【 Nhìn hắn gấp gáp đến mức cài nhầm cúc áo rồi vội vàng chạy ra ngoài. 】
Được Diệp Lạc Dao nhắc nhở, ba Hoắc mẹ Hoắc vừa vào cũng đưa mắt nhìn sang.
Tầm mắt quét qua Mạnh Việt một vòng, khóe miệng của hai vợ chồng đều không đè xuống được nữa.
Cài nhầm thật kìa!
Mạnh Việt gấp gáp đến mức nào mà đến cúc áo cũng cài nhầm luôn.
Nhưng suy nghĩ lại, quả thật không thể trách Mạnh Việt sẽ gấp gáp, dù sao hôm nay Mạnh Việt chuẩn bị tỏ tình đối tượng yêu thầm hơn mười năm, kết quả còn chưa bắt đầu tỏ tình, hiện trường liền bị người khắc phá, đổi thành người khác ai mà không gấp?
Nhưng ba Hoắc mẹ Hoắc lại thật lòng cảm thấy Nhiễm Cảnh phá hủy trận này rất tốt.
Dù sao thì Sở Thừa người ta tổ chức tiệc sinh nhật, mời Mạnh Việt tới hay là để hắn tới tham gia bữa tiệc cũng chỉ xuất phát từ phép lịch sự trong giao tiếp mà thôi.
Kết quả Mạnh Việt không chỉ chơi trò phụ lấn át chính, bỏ qua Sở Thừa giúp hắn đặt nhà hàng, còn chuẩn bị tỏ tình Sở Thừa trước mặt nhiều bạn bè như vậy, đây chẳng phải khiến Sở Thừa càng thêm tức giận sao?
Mặc dù màn tỏ tình ngày hôm nay của Mạnh Việt quả thực được lên kế hoạch cẩn thận nhưng hắn từng cân nhắc đến suy nghĩ của bản thân Sở Thừa không?
Phải biết, chỉ cần không phải hai bên cùng thích, tỏ tình nơi công cộng chính là đạo đức lừa đảo!
Sở Thừa người ta thậm chí còn không nhận ra Mạnh Việt ngay lần đầu tiên gặp lại, càng đừng nói đến thích.
Việc Mạnh Việt làm hôm nay, nói dễ nghe chút thì là tự mình cảm động, nói khó nghe chút thì chính là thanh thuần có bệnh nặng!
Hôm nay sinh nhật của Sở Thừa nên có lẽ không muốn tranh cãi với Mạnh Việt.
Nhưng hiện tại ———
Ba Hoắc mẹ Hoắc không nhịn được liếc nhìn Sở Thừa.
Hai mắt của Sở Thừa chưa từng rời khỏi Nhiễm Cảnh!
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người ở nhà hàng đều tập trung vào hai người trên sân khấu.
Mạnh Việt vẻ mặt đầy tức giận, hắn chống nạng bước nhanh đến trước mặt Nhiễm Cảnh, hạ thấp giọng tức giận nói: "Chẳng phải tôi đã nói sau này không cho phép cậu xuất hiện trước mặt tôi rồi sao?!"
Khoảng cách hai người khá gần, Nhiễm Cảnh cầm micro trước ngực nên dù Mạnh Việt hạ thấp giọng nhưng những gì hắn nói đều thông qua micro truyền đến tai mọi người từng chữ một.
Diệp Lạc Dao trực tiếp vui vẻ.
【 Đây gọi là gì? Lớn tiếng mưu đồ bí mật sao? 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——— 】
Trên mặt Mạnh Việt nhanh chóng lóe lên một tia tức giận.
Lại nhìn Nhiễm Cảnh, y bị những lời này của Mạnh Việt làm cho tức cười: "Mạnh tổng, trước tiên không nói đến hợp đồng giữa chúng ta đã kết thúc, tôi không cần nghe theo lời anh nữa. Lại nói, anh thật sự không biết tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng phải là Mạnh tổng anh ép tôi sao?"
Lời này vừa nói ra, không chỉ có mình Mạnh Việt đen mặt, ngay cả sắc mặt Sở Thừa cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Mọi người có mặt càng ngơ ngác hơn.
"Hợp đồng?"
"Hợp đồng gì cơ?"
Có người não động mở ra:
"Hợp đồng yêu đương?"
"Thỏa thuận kết hôn?"
"Không phải chứ? Tôi chưa từng nghe nói Mạnh Việt kết hôn?"
"Đúng vậy, hơn nữa, không phải hôm nay Mạnh Việt muốn cùng Sở Thừa......"
"Nhiễm Cảnh." Mạnh Việt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, cố gắng đè nén lửa giận trên mặt: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Nếu như cậu có gì không vừa lòng với tôi, chờ lát nữa chúng ta có thể nói chuyện." Mạnh Việt trầm giọng nói: "Nhưng tuyệt đối không phải hiện tại."
Mạnh Việt lên kế hoạch tỏ tình cho ngày hôm nay rất lâu, hắn không hi vọng xuất hiện bất cứ ngoài ý muốn nào khác.
Nói rồi Mạnh Việt trực tiếp quay đầu nói với bảo an vừa tới: "Đưa cậu ta đi!"
Diệp Lạc Dao tức khắc nóng nảy, nhưng còn không đợi cậu mở miệng liền nghe Sở Thừa cao giọng nói: "Tôi xem thử ai dám!"
Không biết từ lúc nào, Sở Thừa vật mà đã bước lên sân khấu, hắn trực tiếp đứng trước mặt hai người, đưa tay nhẹ nhàng kéo Nhiễm Cảnh ra sau lưng mình, lạnh mặt nhìn Mạnh Việt trước mặt: "Mạnh tổng, anh muốn làm gì với người bạn mà tôi mời đến?"
Lời vừa dứt, Mạnh Việt sửng sốt ngay tại chỗ.
Diệp Lạc Dao lại vô cùng hưng phấn:
【 A a a a a a a a a a a a a, nói chứ, màn xuất hiện này của Sở Thừa có chút đẹp trai! 】
Tần Diệu tựa hồ ngay lập tức quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.
Đáng tiếc, trong mắt Diệp Lạc Dao lúc này chỉ có ba người trên sân khấu, không hề chú ý đến tầm mắt của Tần Diệu nhìn sang.
Tần Diệu không khỏi thở dài trong lòng, khi đang định hướng ánh mắt lên sân khấu, hắn đột nhiên phát hiện Hoắc Yến cũng đang nhìn Diệp Lạc Dao.
Không đợi Tần Diệu nhìn sang, Hoắc Yến đã thu hồi ánh mắt.
Tần Diệu nghĩ đến cái gì, chân mày hơi nhíu.
Trên sân khấu.
Nhiễm Cảnh cũng có chút sửng sốt, y thật sự không ngờ Sở Thừa vậy mà sẽ lên sân khấu vào lúc này, còn kéo mình ra sau lưng.
Câu mà Nhiễm Cảnh vừa nói, mặc dù không nói rõ nhưng Nhiễm Cảnh biết, Sở Thừa chắc chắn đã đoán ra quan hệ giữa y và Mạnh Việt.
Nếu muốn diễn một người giống một chút, khẳng định phải tìm hiểu trước.
Nhiễm Cảnh mặc dù không thân với Sở Thừa, cũng không giao tiếp nhiều với hắn nhưng Nhiễm Cảnh thật sự hiểu rõ Sở Thừa hơn những người có mặt.
Chính vì hiểu rõ Sở Thừa nên Nhiễm Cảnh mới kinh ngạc vậy mà Sở Thừa sẽ chủ động đứng ra bảo vệ mình.
Nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt mình, tâm tình Nhiễm Cảnh vỗ cùng phức tạp.
Lại nhìn sang Mạnh Việt, biểu cảm giờ khắc này của hắn thật sự có chút hoang mang.
Mạnh Việt làm sao cũng không ngờ Sở Thừa sẽ đứng ra bảo vệ Nhiễm Cảnh, còn nói Nhiễm Cảnh là bạn của hắn.
Sở Thừa và Nhiễm Cảnh có quan hệ tốt như vậy từ khi nào?
Nhiễm Cảnh không phải đã đồng ý với mình, vĩnh viễn không xuất hiện nữa rồi sao?
Tại sao hôm nay y lại xuất hiện ở nơi này?
Diệp Lạc Dao thưởng thức vẻ mặt của Mạnh Việt, khóe miệng giương cao:
【 Í, xem ra Mạnh tổng của chúng ta có chút hoảng loạn rồi. 】
Mạnh Việt phiền muộn trong lòng nhưng không thể không mở miệng giải thích với Sở Thừa: "Sở Thừa, tôi......... xin lỗi...... tôi không biết cậu cũng mời cậu ta."
Sở Thừa vẻ mặt lãnh đạm không tiếp lời.
Mạnh Việt tiếp tục giải thích: "Còn có, bởi vì tôi chuẩn bị một bất ngờ cho cậu, nhưng không ngờ sẽ bị Nhiễm Cảnh cắt ngang nên ban nãy tôi tức giận như vậy, muốn để người đưa cậu ta........."
"Thứ cậu chuẩn bị cho tôi không phải bất ngờ." Sở Thừa lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, trong mắt nhìn về hướng Mạnh Việt tràn đầy lạnh lùng: "Tôi cảm thấy so với bất ngờ, thứ cậu chuẩn bị cho tôi giống kinh hãi hơn."
Lời vừa dứt, sắc mặt Mạnh Việt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Diệp Lạc Dao nhìn vậy khóe miệng trực tiếp cong lên:
【 Kinh hỉ, xem hình thức biết nội dung, là chuyện đối phương mong đợi sẽ xảy ra. Nhưng rõ ràng Sở Thừa một chút cũng không mong chờ màn tỏ tình của anh, anh hiểu hay không, Mạnh tổng quỵt tiền lương! 】
Tần Diệu nghe Diệp Lạc Dao nói lời này, khóe miệng cũng cong lên.
Mọi người dưới sân khấu lúc này cũng hiểu ra.
"Cho nên Sở Thừa không thích Mạnh Việt?"
"Đệt, vậy vừa nãy tôi làm cái gì vậy? Tôi còn đẩy Sở Thừa lên phía trước......"
"Đừng nói nữa, tôi bắt đầu hối hận hành vi ban nãy của tôi rồi......"
Mọi người đều là bạn bè và bạn cùng lớp của Sở Thừa, vốn dĩ bọn họ còn cho rằng Sở Thừa ở sau lưng bọn họ yêu đương với Mạnh Việt, cho nên Mạnh Việt mới chuẩn bị một màn này ở sinh nhật của Sở Thừa, nhưng hiện tại thấy thái độ Sở Thừa dành cho Mạnh Việt, rõ ràng không đúng!
Bọn họ không khỏi có chút hối hận.
Sớm biết vậy ban nãy đã không ồn ào rồi.
Nhóm người phản ánh hành vi của mình, lại không nhịn được hỏi:
"Vậy nên rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Không biết........."
"Điều duy nhất có thể chắc chắn là, Sở Thừa khẳng định không thích Mạnh Việt."
Căn bản không cần phải nói, người ta lớn lên đã có hai mắt rồi, nhìn một cái liền có thể nhìn ra.
Nếu Sở Thừa thích Mạnh Việt thì hắn sẽ không chặn Nhiễm Cảnh ở sau lưng mình, càng sẽ không nói ra từ kinh hãi này.
Không thấy sắc mặt Mạnh Việt đã trắng rồi sao?
Mạnh Việt không dám tin đứng yên tại chỗ, tay cầm baton bất giác siết chặt, tầm mắt dán chặt vào Sở Thừa, nhưng một lúc lâu sau hắn không thấy biểu cảm nào khác ngoài vẻ lạnh lùng trên mặt Sở Thừa.
Lúc này Mạnh Việt mới thông thoáng nhận ra, Sở Thừa không nói đùa.
Cậu ấy thật sự không thích điều bất ngờ mình chuẩn bị cho cậu ấy.
Mạnh Việt chịu đả kích lớn, hắn vô thức mở miệng nói: "Nhưng......... nhưng video vừa rồi tôi còn chưa phát xong, cậu không xem đến cuối cùng, cũng chưa nhìn thấy món quà tôi chuẩn bị cho cậu, tôi........."
"Tôi không cần xem đến cuối cùng." Sở Thừa trực tiếp cắt ngang Mạnh Việt, giọng điệu có chút không vui: "Tôi biết cậu muốn làm gì, cậu muốn tỏ tình với tôi đúng chứ?"
Hai mắt Mạnh Việt sáng lên.
Sở Thừa vậy mà lại biết tâm ý của mình, vậy có phải cũng đại biểu cậu ấy đối với mình......
Mạnh Việt giọng điệu kích động: "Đúng, Sở Thừa, tôi........."
"Mạnh tổng, anh có phải đã quên một chuyện rồi không?"
Đột nhiên, giọng nói của Nhiễm Cảnh từ sau lưng Sở Thừa truyền đến.
Sở Thừa kinh ngạc liếc nhìn Nhiễm Cảnh.
Nhiễm Cảnh lúc này đã bước ra từ sau lưng Sở Thừa.
Nhìn thấy Nhiễm Cảnh, Mạnh Việt chợt hồi thần.
Đúng rồi, Nhiễm Cảnh vẫn ở đây.
Không giải quyết xong việc của y, y chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Mạnh Việt nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiễm Cảnh, cũng vào lúc này, hắn đột nhiên nhận ra nguyên nhân Nhiễm Cảnh đến dây.
Mạnh Việt nói: "Hôm nay cậu tới tìm tôi, không phải chỉ muốn tìm tôi xin tiền thôi sao? Cậu đi xuống trước, tôi sẽ liên hệ trợ lý chuyển tiền cho cậu."
Nhiễm Cảnh nghe đến đây, ngọn lửa liền bốc lên: "Cái gì gọi là tôi chỉ muốn tìm anh xin tiền? Nói giống như tôi là kiểu người vô lý nào đó tống tiền anh vậy, xin Mạnh tổng anh hãy hiểu rõ, chính anh nợ tiền lương của tôi trước, tôi năm lần bảy lượt không liên lạc được với anh, cũng không liên lạc được với trợ lý riêng của ngài, cho nên tôi mới đến đây đích thân tìm ngài!"
"Nếu như không phải là anh nợ tiền lương của tôi, tôi sẽ ở đây gây chuyện sao?"" Nhiễm Cảnh càng nghĩ càng tức giận: "Anh nợ tiền chưa thanh toán, sao anh có thể vui vẻ ở đây tỏ tình Sở Thừa?"
Câu này vừa nói ra, không chỉ người có mặt đều kinh ngạc, ngay cả Sở Thừa cũng ngạc nhiên.
Vừa rồi Nhiễm Cảnh nhắc đến "hợp đồng", không phải là nói giữa y và Mạnh Việt là quan hệ hợp đồng sao?
Nếu là quan hệ hợp đồng, Mạnh Việt cư nhiên còn không trả tiền?
Người dưới sân khấu đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Mạnh Việt.
Cậu chơi đa dạng thì thôi đi, sao còn học bộ dáng mua dâm miễn phí của tên cặn bã vậy?
(*) Nguyên văn — 白嫖: Là hành vi cố ý lấy tài nguyên mà không trả tiền.
Mạnh Việt vừa xoay đầu liền đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Sở Thừa, nhiệt độ trái tim của Mạnh Việt hơi lạnh xuống, vô thức phủ nhận: "Tôi không có nợ tiền lương của cậu, có phải cậu nhầm lẫn rồi không."
Nhiễm Cảnh chỉ cảm thấy không thể tin dược: "Không phải chứ? Mạnh tổng, anh định giả ngốc với tôi sao?"
Diệp Lạc Dao xem đến đây coi như hiểu rõ:
【 Mạnh Việt sẽ không thừa nhận. 】
【 Nếu hắn thừa nhận vào lúc này, không phải sẽ trực tiếp thừa nhận Nhiễm Cảnh là thế thân hắn nuôi sao, còn ở trước mặt Sở Thừa nữa. 】
Quả nhiên, sau một hồi hoảng sợ, Mạnh Việt nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn bình tĩnh nhìn Nhiễm Cảnh, giọng nói bình thản nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì, nếu thật sự vì tôi nợ tiền lương cậu, cậu cũng nên liên lạc với bộ phận tài chính của công ty tôi, mà không phải là tôi."
Nhiễm Cảnh thật sự bị thái độ của Nhiễm Cảnh chọc tức.
Nếu đổi thành trước đây, Nhiễm Cảnh khẳng định không dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Mạnh Việt, nhưng hôm nay đã khác xưa, y đã sớm không phải là thế thân Mạnh Việt nuôi bên người nữa rồi.
Vậy nên Nhiễm Cảnh trực tiếp cười lạnh một tiếng: "Mạnh tổng, anh muốn tôi công khai công bố thì anh mới ngừng lại?"
Mạnh Việt hơi thay đổi sắc mặt, sau khi suy nghĩ hai giây, hắn quay đầu nhìn sang Sở Thừa.
Sở Thừa dời tầm mắt.
Mạnh Việt biểu cảm rất đau lòng, vội vàng giải thích: "Sở Thừa, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi với cậu ta không có quan hệ gì, là cậu ta, là Nhiễm Cảnh cậu ta......"
Diệp Lạc Dao không nghe nổi nữa.
【 Chuyện đã đến mức này, Mạnh Việt chẳng lẽ vẫn cảm thấy có thể đẩy chuyện này lên người Nhiễm Cảnh, mình thì giả vờ vô tội? 】
Nhiễm Cảnh cũng không ngờ Mạnh Việt sẽ đẩy hết chuyện này lên người mình, y trực tiếp tức đến bật cười.
Đêm đó khi Nhiễm Cảnh nhìn thấy Sở Thừa, y liền biết công việc này của mình có lẽ sẽ mất, cộng thêm được Diệp Lạc Dao nhắc nhở nên ngay tối hôm đó Nhiễm Cảnh liền dọn khỏi biệt thự Mạnh Việt cho y.
Nhưng không thể chuyển hết đồ đạc của mình ngay trong một đêm nên ngày hôm sau liền quay lại biệt thự, kết quả lần này y còn chưa vào cửa liền bị người chặn lại.
Bảo vệ cửa nói, đồ của Nhiễm Cảnh đã được dọn sạch, còn bảo y sau này không được đến biệt thự này nữa.
Nhiễm Cảnh trong lòng bốc lửa, nhưng nghĩ đến đồ đạc để lại trong biệt thự cũng đều là thứ vô giá trị, cũng không quả đặc biệt quan trọng, dứt khoát không cần nữa.
Nhưng Nhiễm Cảnh cũng không thể rời đi không rõ ràng như vậy được, vì thế trước khi đi, y đã gọi một cuộc điện thoại cho Mạnh Việt.
Mạnh Việt nghe.
Trong điện thoại, Mạnh Việt chính thức nói với Nhiễm Cảnh y bị sa thải, bảo Nhiễm Cảnh sau này không được liên lạc với hắn nữa, đồng thời cũng hi vọng Nhiễm Cảnh không được xuất hiện trước mặt Mạnh Việt nữa.
Nhiễm Cảnh đương nhiên đồng ý, nhưng đồng thời y cũng đề cập hi vọng sau khi y rời đi Mạnh Việt có thể thanh toán hết tiền lương của y.
Trong điện thoại thì Mạnh Việt đồng ý, kết quả sau ngày hôm đó, cho đến ngày hôm nay, Nhiễm Cảnh chưa nhận được một đồng tiền nào, càng không liên lạc được với Mạnh Việt.
Thật ra Nhiễm Cảnh cũng hiểu, sở dĩ Mạnh Việt chậm chạm không đưa tiền cho y, đơn giản là vì tức giận tối hôm đó Sở Thừa không nhận ra hắn ngay, ngược lại thường xuyên hướng ánh mắt về phía mình.
Mạnh Việt muốn thông qua cách này để dạy dỗ Nhiễm Cảnh.
Nhưng cũng bởi vì cách dạy dỗ này của Mạnh Việt, đổi lại khiến Nhiễm Cảnh thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi mẹ.
Mếu như không phải trùng hợp gặp được Sở Thừa, giúp y trả tiền phẫu thuật ———
"Được." Nhiễm Cảnh nghiến chặt quai hàm, y nhìn Mạnh Việt rồi đột nhiên cười: "Được, nếu đã như vậy, vậy tôi liền nói rõ trước mặt Sở Thừa."
Sắc mặt Mạnh Việt chợt thay đổi: "Nhiễm Cảnh, cậu dám ———."
"Tôi có gì mà không dám?"
Nhiễm Cảnh mỉm cười: "Mạnh tổng, anh nên biết, con người tôi từ trước đến nay không phải người tốt, tôi vẫn luôn là một người vì tiền mà không từ thủ đoạn."
Nhiễm Cảnh trong lòng rất rõ, không có Mạnh Việt thì y không thể tìm được một công việc dễ dàng như vậy để trả tiền chữa bệnh cho mẹ, còn trả hết món nợ nước ngoài của gia đình.
Y xác thực nên cảm kích Mạnh Việt, cảm ơn hắn cho mình một khoản tiền lớn như vậy.
Nhưng Nhiễm Cảnh không hi vọng nhìn thấy người tốt như Sở Thừa sẽ bị mình và Mạnh Việt lừa dối.
Nhiễm Cảnh là một người xấu, Mạnh Việt cũng không phải loại người tốt lành gì.
Cho nên Nhiễm Cảnh hi vọng người tốt như Sở Thừa có thể nhìn rõ rốt cuộc bọn họ là người như thế nào, y không muốn lừa dối Sở Thừa nữa, càng không hi vọng Mạnh Việt có cơ hội đến gần Sở Thừa.
Nói xong, Nhiễm Cảnh trực tiếp xoay người đi qua chỗ Sở Thừa.
Sở Thừa kinh ngạc nhìn Nhiễm Cảnh, hắn đang định mở miệng liền nghe thấy Nhiễm Cảnh dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy nói: "Xin lỗi."
Sở Thừa sửng sốt.
Ngọn đèn trước sân khấu rất sáng, Nhiễm Cảnh nhìn thẳng vào hai mắt Sở Thừa: "Anh chắc cũng nhìn ra rồi đúng không? Tôi và anh có chút giống nhau."
Lời vừa dứt, cả hiện trường chìm vào yên lặng.
Sau đó ồ lên:
"Cái gì?"
"Nói chứ, thật sự có chút giống!"
"Đôi mắt, đúng, chẳng trách ban này tôi nhìn thiếu niên này liền có chút quen mắt........."
Mạnh Việt nghe Nhiễm Cảnh nói xong, hốc mắt gần như trợn ngược: "Nhiễm Cảnh! Không được phép nói nữa!"
Nhưng Nhiễm Cảnh không quan tấm mấy lời này, tốc độ nói của y rất nhanh, nói ra toàn bộ những lời còn lại: "Tôi và Mạnh Việt, Mạnh tổng, quả thực như tôi vừa mới nói, chúng tôi là quan hệ hợp đồng, nhưng anh yên tâm, hợp đồng giữa tôi và Mạnh tổng không phải hợp đồng phi pháp, hợp đồng tôi ký với anh ta là hợp đồng lao động, nội dung công việc mà tôi cần cung cấp chính là giả làm anh trước mặt Mạnh tổng."
"Nói như vậy chắc anh có thể sẽ có chút mơ hồ, nói đơn giản chính là, tôi là thế thân của anh. Sở Thừa ———."
Diệp Lạc Dao đột nhiên hét lớn: "Nhiễm Cảnh! Mau tránh ra ———."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Thừa trực tiếp vươn tay chặn trước mặt Nhiễm Cảnh tránh sang một bên. Ngay khi bọn họ nghiêng người tránh, một cây ba-toong màu đen nhanh chóng dừng trên mặt đất phát ra một tiếng "rầm" lớn.
【 A a a, dọa chết mình rồi, cũng may Nhiễm Cảnh không sao! 】
Diệp Lạc Dao thở phào, lại nhìn sang Mạnh Việt, nhướng mày.
【 Quả nhiên người nuôi thế thân đều ít nhiều dính một chút tâm lý biến thái! 】
Mạnh Việt hai mắt ứa máu, hốc mắt trợn ngược đợi Nhiễm Cảnh: "Nhiễm Cảnh! Câm miệng!!!"
Sở Thừa kinh hồn bạt vía nhìn ba-toong trên đất, lạnh giọng nói: "Mạnh Việt! Cậu điên rồi sao?!"
Mấy người bạn của Sở Thừa lúc này cũng xông lên sân khấu.
"Sở Thừa, không sao chứ?"
Mạnh Việt nghe thấy âm thanh này, cả người đều đông cứng, tựa hồ mới phản ứng lại mình đã làm gì, vẻ mặt vô thố nhìn Sở Thừa: "Tôi...... Sở Thừa, xin lỗi, tôi không cố ý muốn làm cậu bị thương, cậu chỉ........."
"Đủ rồi!"
Sở Thừa lạnh giọng nói: "Trò hề ngày hôm nay còn chưa đủ sao? Cậu hiện tại đã hoàn toàn phá hỏng tiệc sinh nhật của tôi, cậu hài lòng chưa?"
Con ngươi của Mạnh Việt hơi co lại: "Sở Thừa, không phải như vậy......" Hắn rì rầm lắc đầu: "Tôi không có, tôi chỉ muốn cho cậu một điều bất ngờ, tôi........."
"Quả thật, bất ngờ hôm nay cậu cho tôi đã quá đủ rồi."
Sở Thừa buông Nhiễm Cảnh, nhìn thẳng vào Mạnh Việt, nói ra từng chữ: "Không chỉ nuôi "tôi" bên cạnh cậu, thậm chí còn nợ tiền lương của người khác, cuối cùng còn phá hỏng tiệc sinh nhật của tôi, hiện tại cậu hài lòng chưa?"
Mỗi chữ Sở Thừa nói, sắc mặt Mạnh Việt liền sẽ trở nên khó coi một chút.
Mạnh Việt đứng yên tại chỗ, vô thố lắc đầu: "Không phải, Sở Thừa...... tôi nuôi thế thân nhưng tôi không thích cậu ta, tôi thích cậu, tôi vẫn luôn thích cậu, cho nên tôi mới........."
"Cậu thích tôi, trước kia cậu đã làm những gì?"
Sở Thừa lạnh giọng hỏi.
Mạnh Việt sửng sốt.
Diệp Lạc Dao cũng không nhịn được: "Sở Thừa chỉ ra nước ngoài, anh ta lại không phải ra ngoài vũ trụ, anh thích người ta mà không theo đuổi, nuôi thế thân giả vờ thâm tình? Anh biết hành động này của anh đã tổn thương tận hai người không?"
Vừa nói ra câu này, người dưới sân khấu đều không nhịn được phụ họa.
"Đúng vậy, nếu cậu thích Sở Thừa, tại sao cậu không nói cho Sở Thừa?"
"Nếu như thích thật, sao trong mắt có thể có chỗ cho người khác?"
"Còn nuôi thế thân, thật buồn nôn."
Từng câu từng chữ như một con dao sắc nhọn trực tiếp đâm vào trái tim Mạnh Việt, hắn khó tin lắc đầu: "Không có, Sở Thừa...... tôi thật sự thích cậu, tôi chỉ quá nhớ cậu nên tôi mới......"
"Mạnh Việt." Sở Thừa nói rất nhẹ: "Đến đây thôi, tôi không thích cậu, sau này chúng ta cũng đừng gặp lại nhau nữa."
Mạnh Việt sụp đổ lảo đảo tiến lên trước hai bước: "Sở Thừa ————."
Bạn của Sở Thừa nhanh chóng ngăn hắn lại: "Đừng đến gần!"
"Nó không thích cậu, từ chối cậu rồi, cậu còn muốn làm phiền?"
"Mạnh tổng, dù sao cậu cũng là người nắm quyền của tập đoàn Mạnh thị, chắc cậu cũng không muốn chuyện này bị làm ầm đúng không?"
Sở Thừa lạnh giọng hỏi.
Lời nói uy hiếp vừa ra, cả người Mạnh Việt đều cứng đờ.
Sở Thừa xoay người, không nhìn Mạnh Việt, chỉ quay đầu nhìn Nhiễm Cảnh vẫn đang ngẩn người: "Đi không?"
Nhiễm Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu: "Tôi......"
Sở Thừa mỉm cười với y: "Mặc dù não tôi vẫn có chút loạn, nhưng sinh nhật của tôi vẫn chưa kết thúc."
Nhiễm Cảnh hai mắt đỏ ửng, cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi không nên......"
"Không, cảm ơn em." Sở Thừa nói: "Nếu không có em, hôm nay chỉ càng thêm xấu hổ, cũng coi như giải quyết được một chuyện phiền toái."
Sở Thừa dẫn đầu bước xuống sân khấu.
Nhiễm Cảnh thấy vậy cũng đi theo.
Bọn họ vừa rời đi, những người khác đương nhiên cũng tản đi.
Chỉ là dù sao cũng là một nhóm người trẻ tuổi, vừa đi còn không bên nhỏ giọng trào phúng.
"Chưa từng thấy loại chuyện ngu ngốc thế này."
"Sở Thừa gặp phải hắn cũng coi như là xui xẻo."
"Đâu ai nói không đúng đâu?"
Người trong nhà hàng nhanh chóng đi hết, Diệp Lạc Dao thưởng thức biểu cảm của Mạnh Việt xong cũng chuẩn bị rời đi, chính là vào lúc này, một chàng trai đột nhiên ngăn cậu lại.
Diệp Lạc Dao nghi hoặc nhìn cậu ta.
Cậu rất chắc chắn, mình chưa từng gặp thiếu niên.
Thiếu niên ăn mặc giản dị, tóc rất dài, sau đầu tết tóc khá dễ thương, trông rất đáng yêu, đứng ở trước mặt Diệp Lạc Dao bắt đầu sốt ruột khoa tay múa chân gì đó.
Diệp Lạc Dao nhìn càng mơ hồ hơn.
【 Đây là ngôn ngữ ký hiệu sao? 】
【 Mình xem không hiểu. 】
Tần Diệu nghe thấy giọng nói quay đầu nhìn.
Thiếu nhiên vừa ngẩng đầu, chú ý đến Tần Diệu sau lưng Diệp Lạc Dao, càng gấp gáp hơn, khoa tay múa chân nhanh hơn.
Diệp Lạc Dao thật sự mơ hồ: "Cậu muốn nói gì? Cậu có điện thoại không? Cậu gõ chữ cho tôi được không?"
Diệp Lạc Dao nói xong đưa điện thoại của mình ra.
Thiếu niên nhìn chằm chằm Diệp Lạc Dao một giây, lúc này đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lắc đầu với Diệp Lạc Dao liền chạy về phía người phục vụ ở bên kia.
Hoắc Yến lúc này đã đi đến bên cạnh Tần Diệu, nhìn Diệp Lạc Dao đứng đó không xa, nhướng mày: "Cậu trai đó là ai?"
Tần Diệu lắc đầu: "Không biết."
Khi bọn họ nói chuyện, thiếu niên lại chạy đến chỗ Diệp Lạc Dao, đẩy tờ giấy trong cho Diệp Lạc Dao, sau đó chạy ra khỏi nhà hàng.
Diệp Lạc Dao nhìn theo, phát hiện thiếu niên chạy đến bên một người đàn ông lạ mặt, người đàn ông xoa xoa đầu cậu ta, nắm tay cậu ta rời đi.
Hoắc Yến lúc này mới cao giọng nói: "Diệp Lạc Dao, đi thôi! Thiếu niên vừa nãy là fans em à?"
Diệp Lạc Dao cúi đầu mở tờ giấy trong tay mình ra, phía trên chỉ viết một hàng chữ đơn giản ———
「 U, cậu tìm được cách cứu ** chưa? 」
Diệp Lạc Dao chẳng hiểu gì.
【 U này là cái gì? 】
【 Còn có hai chữ chính giữa này nữa, sao xem không hiểu vậy? 】
【 Chẳng lẽ cậu ta giống anh ba mình, là một thiếu niên có bệnh ngốc đấy chứ? 】
—————
Tính dịch 2 chương rồi đăng hôm nay mà chương nó dài thấy bà luôn nên đành để mai dịch nốt nửa chương còn lại rồi đăng luôn. Chụt ~
"Chuyện gì vậy?"
"Người này là ai?"
"Không biết!"
"Nhìn thì là đến tìm Mạnh Việt."
"Nhưng thấy cậu ta không khách khí với Mạnh Việt như vậy, chẳng lẽ thật sự là bạn trai cũ của Mạnh Việt......."
"Không phải." Sở Thừa không nghĩ ngợi cắt ngang lời người vừa nói, hắn nhíu chặt lông mày, tầm mắt kiên định rơi trên người Nhiễm Cảnh, lại lặp lại lần nữa: "Cậu ấy không phải."
Mặc dù Sở Thừa tạm thời vẫn không rõ rốt cuộc giữa Nhiễm Cảnh và Mạnh Việt đã xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Thừa rất chắc chắn, Nhiễm Cảnh và Mạnh Việt tuyệt đối không thể là loại quan hệ mà bọn họ đang suy đoán.
Trên sân khấu, Nhiễm Cảnh lúc này tự hồ cũng chú ý đến Sở Thừa, nhìn về phía hắn rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Chỉ thấy y hít sâu một hơi, lại cầm micro lên nói tiếp: "Mạnh Việt, tôi biết anh ở đây, anh mau ra đây cho tôi, nếu anh không ra, tôi ————."
Chính là vào lúc này, một giọng nói kiềm nén sự tức giận vang lên: "Nhiễm Cảnh, cậu muốn làm cái gì?!"
Diệp Lạc Dao nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc này phát hiện không biết Mạnh Việt chống nạng từ bên trong đi ra từ khi nào.
Nhìn kỹ, hai mắt Diệp Lạc Dao hơi trừng lớn:
【 Đợi đã, Mạnh Việt có phải đã thay quần áo không! 】
Tần Diệu và Hoắc Yến lập tức nhìn sang.
Thật sự đổi sang bộ quần áo khác!
Ban nãy gặp rõ ràng mặc bộ tây trang đen, nhưng chỉ trong thời gian vài phút Mạnh Việt vậy mà có thể đổi sang bộ tây trang màu trắng!
Hoắc Yến đánh giá các loại đồ vật trang trí lãng mạn trong nhà hàng, lại nhìn bộ vest trắng trên người Mạnh Việt, nội tâm kêu to:
Nói chứ, khá phù hợp với tổng thể trang trí của nhà hàng, chỉ là Sở Thừa không thèm nhìn Mạnh Việt một cái.
Dù sau kể từ khi Nhiễm Cảnh xuất hiện, ánh mắt của Sở Thừa chưa từng rời khỏi người Nhiễm Cảnh!
Mạnh Việt này, thật sự một chút tự hiểu lấy mình mà cũng không biết.
Chính là vào lúc này, lại nghe thấy giọng nói hơi nghi hoặc của Diệp Lạc Dao truyền đến:
【 Vậy là vừa nãy khi Nhiễm Cảnh xông lên sân khấu, Mạnh Việt đang ở bên trong thay quần áo? 】
Không biết Diệp Lạc Dao nghĩ đến cái gì, không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng:
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha chịu không nổi, chẳng trách, mình đã nói sao Mạnh Việt không xông ra luôn, thì ra là đang thay quần áo. 】
【 Cũng phải, màn tỏ tình ngày hôm nay, Mạnh Việt đã bắt đầu thu xếp từ hai ngày trước đó rồi. Hắn tính toán xong hết cả rồi, tính xong cả việc mình sẽ vào nhà hàng trước Sở Thừa, tính cả thời gian phát VCR, đương nhiên cũng chừa đủ thời gian để mình thay quần áo. Nhưng Mạnh Việt tính toán vạn lần cũng không tính ra được, VCR vừa bắt đầu chạy, hắn vừa chạy vào thì Nhiễm Cảnh liền chạy tới? 】
【 Nhìn hắn gấp gáp đến mức cài nhầm cúc áo rồi vội vàng chạy ra ngoài. 】
Được Diệp Lạc Dao nhắc nhở, ba Hoắc mẹ Hoắc vừa vào cũng đưa mắt nhìn sang.
Tầm mắt quét qua Mạnh Việt một vòng, khóe miệng của hai vợ chồng đều không đè xuống được nữa.
Cài nhầm thật kìa!
Mạnh Việt gấp gáp đến mức nào mà đến cúc áo cũng cài nhầm luôn.
Nhưng suy nghĩ lại, quả thật không thể trách Mạnh Việt sẽ gấp gáp, dù sao hôm nay Mạnh Việt chuẩn bị tỏ tình đối tượng yêu thầm hơn mười năm, kết quả còn chưa bắt đầu tỏ tình, hiện trường liền bị người khắc phá, đổi thành người khác ai mà không gấp?
Nhưng ba Hoắc mẹ Hoắc lại thật lòng cảm thấy Nhiễm Cảnh phá hủy trận này rất tốt.
Dù sao thì Sở Thừa người ta tổ chức tiệc sinh nhật, mời Mạnh Việt tới hay là để hắn tới tham gia bữa tiệc cũng chỉ xuất phát từ phép lịch sự trong giao tiếp mà thôi.
Kết quả Mạnh Việt không chỉ chơi trò phụ lấn át chính, bỏ qua Sở Thừa giúp hắn đặt nhà hàng, còn chuẩn bị tỏ tình Sở Thừa trước mặt nhiều bạn bè như vậy, đây chẳng phải khiến Sở Thừa càng thêm tức giận sao?
Mặc dù màn tỏ tình ngày hôm nay của Mạnh Việt quả thực được lên kế hoạch cẩn thận nhưng hắn từng cân nhắc đến suy nghĩ của bản thân Sở Thừa không?
Phải biết, chỉ cần không phải hai bên cùng thích, tỏ tình nơi công cộng chính là đạo đức lừa đảo!
Sở Thừa người ta thậm chí còn không nhận ra Mạnh Việt ngay lần đầu tiên gặp lại, càng đừng nói đến thích.
Việc Mạnh Việt làm hôm nay, nói dễ nghe chút thì là tự mình cảm động, nói khó nghe chút thì chính là thanh thuần có bệnh nặng!
Hôm nay sinh nhật của Sở Thừa nên có lẽ không muốn tranh cãi với Mạnh Việt.
Nhưng hiện tại ———
Ba Hoắc mẹ Hoắc không nhịn được liếc nhìn Sở Thừa.
Hai mắt của Sở Thừa chưa từng rời khỏi Nhiễm Cảnh!
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người ở nhà hàng đều tập trung vào hai người trên sân khấu.
Mạnh Việt vẻ mặt đầy tức giận, hắn chống nạng bước nhanh đến trước mặt Nhiễm Cảnh, hạ thấp giọng tức giận nói: "Chẳng phải tôi đã nói sau này không cho phép cậu xuất hiện trước mặt tôi rồi sao?!"
Khoảng cách hai người khá gần, Nhiễm Cảnh cầm micro trước ngực nên dù Mạnh Việt hạ thấp giọng nhưng những gì hắn nói đều thông qua micro truyền đến tai mọi người từng chữ một.
Diệp Lạc Dao trực tiếp vui vẻ.
【 Đây gọi là gì? Lớn tiếng mưu đồ bí mật sao? 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——— 】
Trên mặt Mạnh Việt nhanh chóng lóe lên một tia tức giận.
Lại nhìn Nhiễm Cảnh, y bị những lời này của Mạnh Việt làm cho tức cười: "Mạnh tổng, trước tiên không nói đến hợp đồng giữa chúng ta đã kết thúc, tôi không cần nghe theo lời anh nữa. Lại nói, anh thật sự không biết tại sao tôi lại xuất hiện ở nơi này? Chẳng phải là Mạnh tổng anh ép tôi sao?"
Lời này vừa nói ra, không chỉ có mình Mạnh Việt đen mặt, ngay cả sắc mặt Sở Thừa cũng trở nên cực kỳ khó coi.
Mọi người có mặt càng ngơ ngác hơn.
"Hợp đồng?"
"Hợp đồng gì cơ?"
Có người não động mở ra:
"Hợp đồng yêu đương?"
"Thỏa thuận kết hôn?"
"Không phải chứ? Tôi chưa từng nghe nói Mạnh Việt kết hôn?"
"Đúng vậy, hơn nữa, không phải hôm nay Mạnh Việt muốn cùng Sở Thừa......"
"Nhiễm Cảnh." Mạnh Việt nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt, cố gắng đè nén lửa giận trên mặt: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"
"Nếu như cậu có gì không vừa lòng với tôi, chờ lát nữa chúng ta có thể nói chuyện." Mạnh Việt trầm giọng nói: "Nhưng tuyệt đối không phải hiện tại."
Mạnh Việt lên kế hoạch tỏ tình cho ngày hôm nay rất lâu, hắn không hi vọng xuất hiện bất cứ ngoài ý muốn nào khác.
Nói rồi Mạnh Việt trực tiếp quay đầu nói với bảo an vừa tới: "Đưa cậu ta đi!"
Diệp Lạc Dao tức khắc nóng nảy, nhưng còn không đợi cậu mở miệng liền nghe Sở Thừa cao giọng nói: "Tôi xem thử ai dám!"
Không biết từ lúc nào, Sở Thừa vật mà đã bước lên sân khấu, hắn trực tiếp đứng trước mặt hai người, đưa tay nhẹ nhàng kéo Nhiễm Cảnh ra sau lưng mình, lạnh mặt nhìn Mạnh Việt trước mặt: "Mạnh tổng, anh muốn làm gì với người bạn mà tôi mời đến?"
Lời vừa dứt, Mạnh Việt sửng sốt ngay tại chỗ.
Diệp Lạc Dao lại vô cùng hưng phấn:
【 A a a a a a a a a a a a a, nói chứ, màn xuất hiện này của Sở Thừa có chút đẹp trai! 】
Tần Diệu tựa hồ ngay lập tức quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.
Đáng tiếc, trong mắt Diệp Lạc Dao lúc này chỉ có ba người trên sân khấu, không hề chú ý đến tầm mắt của Tần Diệu nhìn sang.
Tần Diệu không khỏi thở dài trong lòng, khi đang định hướng ánh mắt lên sân khấu, hắn đột nhiên phát hiện Hoắc Yến cũng đang nhìn Diệp Lạc Dao.
Không đợi Tần Diệu nhìn sang, Hoắc Yến đã thu hồi ánh mắt.
Tần Diệu nghĩ đến cái gì, chân mày hơi nhíu.
Trên sân khấu.
Nhiễm Cảnh cũng có chút sửng sốt, y thật sự không ngờ Sở Thừa vậy mà sẽ lên sân khấu vào lúc này, còn kéo mình ra sau lưng.
Câu mà Nhiễm Cảnh vừa nói, mặc dù không nói rõ nhưng Nhiễm Cảnh biết, Sở Thừa chắc chắn đã đoán ra quan hệ giữa y và Mạnh Việt.
Nếu muốn diễn một người giống một chút, khẳng định phải tìm hiểu trước.
Nhiễm Cảnh mặc dù không thân với Sở Thừa, cũng không giao tiếp nhiều với hắn nhưng Nhiễm Cảnh thật sự hiểu rõ Sở Thừa hơn những người có mặt.
Chính vì hiểu rõ Sở Thừa nên Nhiễm Cảnh mới kinh ngạc vậy mà Sở Thừa sẽ chủ động đứng ra bảo vệ mình.
Nhìn bóng lưng cao lớn trước mặt mình, tâm tình Nhiễm Cảnh vỗ cùng phức tạp.
Lại nhìn sang Mạnh Việt, biểu cảm giờ khắc này của hắn thật sự có chút hoang mang.
Mạnh Việt làm sao cũng không ngờ Sở Thừa sẽ đứng ra bảo vệ Nhiễm Cảnh, còn nói Nhiễm Cảnh là bạn của hắn.
Sở Thừa và Nhiễm Cảnh có quan hệ tốt như vậy từ khi nào?
Nhiễm Cảnh không phải đã đồng ý với mình, vĩnh viễn không xuất hiện nữa rồi sao?
Tại sao hôm nay y lại xuất hiện ở nơi này?
Diệp Lạc Dao thưởng thức vẻ mặt của Mạnh Việt, khóe miệng giương cao:
【 Í, xem ra Mạnh tổng của chúng ta có chút hoảng loạn rồi. 】
Mạnh Việt phiền muộn trong lòng nhưng không thể không mở miệng giải thích với Sở Thừa: "Sở Thừa, tôi......... xin lỗi...... tôi không biết cậu cũng mời cậu ta."
Sở Thừa vẻ mặt lãnh đạm không tiếp lời.
Mạnh Việt tiếp tục giải thích: "Còn có, bởi vì tôi chuẩn bị một bất ngờ cho cậu, nhưng không ngờ sẽ bị Nhiễm Cảnh cắt ngang nên ban nãy tôi tức giận như vậy, muốn để người đưa cậu ta........."
"Thứ cậu chuẩn bị cho tôi không phải bất ngờ." Sở Thừa lúc này rốt cuộc cũng mở miệng, trong mắt nhìn về hướng Mạnh Việt tràn đầy lạnh lùng: "Tôi cảm thấy so với bất ngờ, thứ cậu chuẩn bị cho tôi giống kinh hãi hơn."
Lời vừa dứt, sắc mặt Mạnh Việt nhanh chóng trở nên tái nhợt.
Diệp Lạc Dao nhìn vậy khóe miệng trực tiếp cong lên:
【 Kinh hỉ, xem hình thức biết nội dung, là chuyện đối phương mong đợi sẽ xảy ra. Nhưng rõ ràng Sở Thừa một chút cũng không mong chờ màn tỏ tình của anh, anh hiểu hay không, Mạnh tổng quỵt tiền lương! 】
Tần Diệu nghe Diệp Lạc Dao nói lời này, khóe miệng cũng cong lên.
Mọi người dưới sân khấu lúc này cũng hiểu ra.
"Cho nên Sở Thừa không thích Mạnh Việt?"
"Đệt, vậy vừa nãy tôi làm cái gì vậy? Tôi còn đẩy Sở Thừa lên phía trước......"
"Đừng nói nữa, tôi bắt đầu hối hận hành vi ban nãy của tôi rồi......"
Mọi người đều là bạn bè và bạn cùng lớp của Sở Thừa, vốn dĩ bọn họ còn cho rằng Sở Thừa ở sau lưng bọn họ yêu đương với Mạnh Việt, cho nên Mạnh Việt mới chuẩn bị một màn này ở sinh nhật của Sở Thừa, nhưng hiện tại thấy thái độ Sở Thừa dành cho Mạnh Việt, rõ ràng không đúng!
Bọn họ không khỏi có chút hối hận.
Sớm biết vậy ban nãy đã không ồn ào rồi.
Nhóm người phản ánh hành vi của mình, lại không nhịn được hỏi:
"Vậy nên rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
"Không biết........."
"Điều duy nhất có thể chắc chắn là, Sở Thừa khẳng định không thích Mạnh Việt."
Căn bản không cần phải nói, người ta lớn lên đã có hai mắt rồi, nhìn một cái liền có thể nhìn ra.
Nếu Sở Thừa thích Mạnh Việt thì hắn sẽ không chặn Nhiễm Cảnh ở sau lưng mình, càng sẽ không nói ra từ kinh hãi này.
Không thấy sắc mặt Mạnh Việt đã trắng rồi sao?
Mạnh Việt không dám tin đứng yên tại chỗ, tay cầm baton bất giác siết chặt, tầm mắt dán chặt vào Sở Thừa, nhưng một lúc lâu sau hắn không thấy biểu cảm nào khác ngoài vẻ lạnh lùng trên mặt Sở Thừa.
Lúc này Mạnh Việt mới thông thoáng nhận ra, Sở Thừa không nói đùa.
Cậu ấy thật sự không thích điều bất ngờ mình chuẩn bị cho cậu ấy.
Mạnh Việt chịu đả kích lớn, hắn vô thức mở miệng nói: "Nhưng......... nhưng video vừa rồi tôi còn chưa phát xong, cậu không xem đến cuối cùng, cũng chưa nhìn thấy món quà tôi chuẩn bị cho cậu, tôi........."
"Tôi không cần xem đến cuối cùng." Sở Thừa trực tiếp cắt ngang Mạnh Việt, giọng điệu có chút không vui: "Tôi biết cậu muốn làm gì, cậu muốn tỏ tình với tôi đúng chứ?"
Hai mắt Mạnh Việt sáng lên.
Sở Thừa vậy mà lại biết tâm ý của mình, vậy có phải cũng đại biểu cậu ấy đối với mình......
Mạnh Việt giọng điệu kích động: "Đúng, Sở Thừa, tôi........."
"Mạnh tổng, anh có phải đã quên một chuyện rồi không?"
Đột nhiên, giọng nói của Nhiễm Cảnh từ sau lưng Sở Thừa truyền đến.
Sở Thừa kinh ngạc liếc nhìn Nhiễm Cảnh.
Nhiễm Cảnh lúc này đã bước ra từ sau lưng Sở Thừa.
Nhìn thấy Nhiễm Cảnh, Mạnh Việt chợt hồi thần.
Đúng rồi, Nhiễm Cảnh vẫn ở đây.
Không giải quyết xong việc của y, y chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Mạnh Việt nhướng mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nhiễm Cảnh, cũng vào lúc này, hắn đột nhiên nhận ra nguyên nhân Nhiễm Cảnh đến dây.
Mạnh Việt nói: "Hôm nay cậu tới tìm tôi, không phải chỉ muốn tìm tôi xin tiền thôi sao? Cậu đi xuống trước, tôi sẽ liên hệ trợ lý chuyển tiền cho cậu."
Nhiễm Cảnh nghe đến đây, ngọn lửa liền bốc lên: "Cái gì gọi là tôi chỉ muốn tìm anh xin tiền? Nói giống như tôi là kiểu người vô lý nào đó tống tiền anh vậy, xin Mạnh tổng anh hãy hiểu rõ, chính anh nợ tiền lương của tôi trước, tôi năm lần bảy lượt không liên lạc được với anh, cũng không liên lạc được với trợ lý riêng của ngài, cho nên tôi mới đến đây đích thân tìm ngài!"
"Nếu như không phải là anh nợ tiền lương của tôi, tôi sẽ ở đây gây chuyện sao?"" Nhiễm Cảnh càng nghĩ càng tức giận: "Anh nợ tiền chưa thanh toán, sao anh có thể vui vẻ ở đây tỏ tình Sở Thừa?"
Câu này vừa nói ra, không chỉ người có mặt đều kinh ngạc, ngay cả Sở Thừa cũng ngạc nhiên.
Vừa rồi Nhiễm Cảnh nhắc đến "hợp đồng", không phải là nói giữa y và Mạnh Việt là quan hệ hợp đồng sao?
Nếu là quan hệ hợp đồng, Mạnh Việt cư nhiên còn không trả tiền?
Người dưới sân khấu đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Mạnh Việt.
Cậu chơi đa dạng thì thôi đi, sao còn học bộ dáng mua dâm miễn phí của tên cặn bã vậy?
(*) Nguyên văn — 白嫖: Là hành vi cố ý lấy tài nguyên mà không trả tiền.
Mạnh Việt vừa xoay đầu liền đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Sở Thừa, nhiệt độ trái tim của Mạnh Việt hơi lạnh xuống, vô thức phủ nhận: "Tôi không có nợ tiền lương của cậu, có phải cậu nhầm lẫn rồi không."
Nhiễm Cảnh chỉ cảm thấy không thể tin dược: "Không phải chứ? Mạnh tổng, anh định giả ngốc với tôi sao?"
Diệp Lạc Dao xem đến đây coi như hiểu rõ:
【 Mạnh Việt sẽ không thừa nhận. 】
【 Nếu hắn thừa nhận vào lúc này, không phải sẽ trực tiếp thừa nhận Nhiễm Cảnh là thế thân hắn nuôi sao, còn ở trước mặt Sở Thừa nữa. 】
Quả nhiên, sau một hồi hoảng sợ, Mạnh Việt nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn bình tĩnh nhìn Nhiễm Cảnh, giọng nói bình thản nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì, nếu thật sự vì tôi nợ tiền lương cậu, cậu cũng nên liên lạc với bộ phận tài chính của công ty tôi, mà không phải là tôi."
Nhiễm Cảnh thật sự bị thái độ của Nhiễm Cảnh chọc tức.
Nếu đổi thành trước đây, Nhiễm Cảnh khẳng định không dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Mạnh Việt, nhưng hôm nay đã khác xưa, y đã sớm không phải là thế thân Mạnh Việt nuôi bên người nữa rồi.
Vậy nên Nhiễm Cảnh trực tiếp cười lạnh một tiếng: "Mạnh tổng, anh muốn tôi công khai công bố thì anh mới ngừng lại?"
Mạnh Việt hơi thay đổi sắc mặt, sau khi suy nghĩ hai giây, hắn quay đầu nhìn sang Sở Thừa.
Sở Thừa dời tầm mắt.
Mạnh Việt biểu cảm rất đau lòng, vội vàng giải thích: "Sở Thừa, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi với cậu ta không có quan hệ gì, là cậu ta, là Nhiễm Cảnh cậu ta......"
Diệp Lạc Dao không nghe nổi nữa.
【 Chuyện đã đến mức này, Mạnh Việt chẳng lẽ vẫn cảm thấy có thể đẩy chuyện này lên người Nhiễm Cảnh, mình thì giả vờ vô tội? 】
Nhiễm Cảnh cũng không ngờ Mạnh Việt sẽ đẩy hết chuyện này lên người mình, y trực tiếp tức đến bật cười.
Đêm đó khi Nhiễm Cảnh nhìn thấy Sở Thừa, y liền biết công việc này của mình có lẽ sẽ mất, cộng thêm được Diệp Lạc Dao nhắc nhở nên ngay tối hôm đó Nhiễm Cảnh liền dọn khỏi biệt thự Mạnh Việt cho y.
Nhưng không thể chuyển hết đồ đạc của mình ngay trong một đêm nên ngày hôm sau liền quay lại biệt thự, kết quả lần này y còn chưa vào cửa liền bị người chặn lại.
Bảo vệ cửa nói, đồ của Nhiễm Cảnh đã được dọn sạch, còn bảo y sau này không được đến biệt thự này nữa.
Nhiễm Cảnh trong lòng bốc lửa, nhưng nghĩ đến đồ đạc để lại trong biệt thự cũng đều là thứ vô giá trị, cũng không quả đặc biệt quan trọng, dứt khoát không cần nữa.
Nhưng Nhiễm Cảnh cũng không thể rời đi không rõ ràng như vậy được, vì thế trước khi đi, y đã gọi một cuộc điện thoại cho Mạnh Việt.
Mạnh Việt nghe.
Trong điện thoại, Mạnh Việt chính thức nói với Nhiễm Cảnh y bị sa thải, bảo Nhiễm Cảnh sau này không được liên lạc với hắn nữa, đồng thời cũng hi vọng Nhiễm Cảnh không được xuất hiện trước mặt Mạnh Việt nữa.
Nhiễm Cảnh đương nhiên đồng ý, nhưng đồng thời y cũng đề cập hi vọng sau khi y rời đi Mạnh Việt có thể thanh toán hết tiền lương của y.
Trong điện thoại thì Mạnh Việt đồng ý, kết quả sau ngày hôm đó, cho đến ngày hôm nay, Nhiễm Cảnh chưa nhận được một đồng tiền nào, càng không liên lạc được với Mạnh Việt.
Thật ra Nhiễm Cảnh cũng hiểu, sở dĩ Mạnh Việt chậm chạm không đưa tiền cho y, đơn giản là vì tức giận tối hôm đó Sở Thừa không nhận ra hắn ngay, ngược lại thường xuyên hướng ánh mắt về phía mình.
Mạnh Việt muốn thông qua cách này để dạy dỗ Nhiễm Cảnh.
Nhưng cũng bởi vì cách dạy dỗ này của Mạnh Việt, đổi lại khiến Nhiễm Cảnh thiếu chút nữa vĩnh viễn mất đi mẹ.
Mếu như không phải trùng hợp gặp được Sở Thừa, giúp y trả tiền phẫu thuật ———
"Được." Nhiễm Cảnh nghiến chặt quai hàm, y nhìn Mạnh Việt rồi đột nhiên cười: "Được, nếu đã như vậy, vậy tôi liền nói rõ trước mặt Sở Thừa."
Sắc mặt Mạnh Việt chợt thay đổi: "Nhiễm Cảnh, cậu dám ———."
"Tôi có gì mà không dám?"
Nhiễm Cảnh mỉm cười: "Mạnh tổng, anh nên biết, con người tôi từ trước đến nay không phải người tốt, tôi vẫn luôn là một người vì tiền mà không từ thủ đoạn."
Nhiễm Cảnh trong lòng rất rõ, không có Mạnh Việt thì y không thể tìm được một công việc dễ dàng như vậy để trả tiền chữa bệnh cho mẹ, còn trả hết món nợ nước ngoài của gia đình.
Y xác thực nên cảm kích Mạnh Việt, cảm ơn hắn cho mình một khoản tiền lớn như vậy.
Nhưng Nhiễm Cảnh không hi vọng nhìn thấy người tốt như Sở Thừa sẽ bị mình và Mạnh Việt lừa dối.
Nhiễm Cảnh là một người xấu, Mạnh Việt cũng không phải loại người tốt lành gì.
Cho nên Nhiễm Cảnh hi vọng người tốt như Sở Thừa có thể nhìn rõ rốt cuộc bọn họ là người như thế nào, y không muốn lừa dối Sở Thừa nữa, càng không hi vọng Mạnh Việt có cơ hội đến gần Sở Thừa.
Nói xong, Nhiễm Cảnh trực tiếp xoay người đi qua chỗ Sở Thừa.
Sở Thừa kinh ngạc nhìn Nhiễm Cảnh, hắn đang định mở miệng liền nghe thấy Nhiễm Cảnh dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy nói: "Xin lỗi."
Sở Thừa sửng sốt.
Ngọn đèn trước sân khấu rất sáng, Nhiễm Cảnh nhìn thẳng vào hai mắt Sở Thừa: "Anh chắc cũng nhìn ra rồi đúng không? Tôi và anh có chút giống nhau."
Lời vừa dứt, cả hiện trường chìm vào yên lặng.
Sau đó ồ lên:
"Cái gì?"
"Nói chứ, thật sự có chút giống!"
"Đôi mắt, đúng, chẳng trách ban này tôi nhìn thiếu niên này liền có chút quen mắt........."
Mạnh Việt nghe Nhiễm Cảnh nói xong, hốc mắt gần như trợn ngược: "Nhiễm Cảnh! Không được phép nói nữa!"
Nhưng Nhiễm Cảnh không quan tấm mấy lời này, tốc độ nói của y rất nhanh, nói ra toàn bộ những lời còn lại: "Tôi và Mạnh Việt, Mạnh tổng, quả thực như tôi vừa mới nói, chúng tôi là quan hệ hợp đồng, nhưng anh yên tâm, hợp đồng giữa tôi và Mạnh tổng không phải hợp đồng phi pháp, hợp đồng tôi ký với anh ta là hợp đồng lao động, nội dung công việc mà tôi cần cung cấp chính là giả làm anh trước mặt Mạnh tổng."
"Nói như vậy chắc anh có thể sẽ có chút mơ hồ, nói đơn giản chính là, tôi là thế thân của anh. Sở Thừa ———."
Diệp Lạc Dao đột nhiên hét lớn: "Nhiễm Cảnh! Mau tránh ra ———."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Sở Thừa trực tiếp vươn tay chặn trước mặt Nhiễm Cảnh tránh sang một bên. Ngay khi bọn họ nghiêng người tránh, một cây ba-toong màu đen nhanh chóng dừng trên mặt đất phát ra một tiếng "rầm" lớn.
【 A a a, dọa chết mình rồi, cũng may Nhiễm Cảnh không sao! 】
Diệp Lạc Dao thở phào, lại nhìn sang Mạnh Việt, nhướng mày.
【 Quả nhiên người nuôi thế thân đều ít nhiều dính một chút tâm lý biến thái! 】
Mạnh Việt hai mắt ứa máu, hốc mắt trợn ngược đợi Nhiễm Cảnh: "Nhiễm Cảnh! Câm miệng!!!"
Sở Thừa kinh hồn bạt vía nhìn ba-toong trên đất, lạnh giọng nói: "Mạnh Việt! Cậu điên rồi sao?!"
Mấy người bạn của Sở Thừa lúc này cũng xông lên sân khấu.
"Sở Thừa, không sao chứ?"
Mạnh Việt nghe thấy âm thanh này, cả người đều đông cứng, tựa hồ mới phản ứng lại mình đã làm gì, vẻ mặt vô thố nhìn Sở Thừa: "Tôi...... Sở Thừa, xin lỗi, tôi không cố ý muốn làm cậu bị thương, cậu chỉ........."
"Đủ rồi!"
Sở Thừa lạnh giọng nói: "Trò hề ngày hôm nay còn chưa đủ sao? Cậu hiện tại đã hoàn toàn phá hỏng tiệc sinh nhật của tôi, cậu hài lòng chưa?"
Con ngươi của Mạnh Việt hơi co lại: "Sở Thừa, không phải như vậy......" Hắn rì rầm lắc đầu: "Tôi không có, tôi chỉ muốn cho cậu một điều bất ngờ, tôi........."
"Quả thật, bất ngờ hôm nay cậu cho tôi đã quá đủ rồi."
Sở Thừa buông Nhiễm Cảnh, nhìn thẳng vào Mạnh Việt, nói ra từng chữ: "Không chỉ nuôi "tôi" bên cạnh cậu, thậm chí còn nợ tiền lương của người khác, cuối cùng còn phá hỏng tiệc sinh nhật của tôi, hiện tại cậu hài lòng chưa?"
Mỗi chữ Sở Thừa nói, sắc mặt Mạnh Việt liền sẽ trở nên khó coi một chút.
Mạnh Việt đứng yên tại chỗ, vô thố lắc đầu: "Không phải, Sở Thừa...... tôi nuôi thế thân nhưng tôi không thích cậu ta, tôi thích cậu, tôi vẫn luôn thích cậu, cho nên tôi mới........."
"Cậu thích tôi, trước kia cậu đã làm những gì?"
Sở Thừa lạnh giọng hỏi.
Mạnh Việt sửng sốt.
Diệp Lạc Dao cũng không nhịn được: "Sở Thừa chỉ ra nước ngoài, anh ta lại không phải ra ngoài vũ trụ, anh thích người ta mà không theo đuổi, nuôi thế thân giả vờ thâm tình? Anh biết hành động này của anh đã tổn thương tận hai người không?"
Vừa nói ra câu này, người dưới sân khấu đều không nhịn được phụ họa.
"Đúng vậy, nếu cậu thích Sở Thừa, tại sao cậu không nói cho Sở Thừa?"
"Nếu như thích thật, sao trong mắt có thể có chỗ cho người khác?"
"Còn nuôi thế thân, thật buồn nôn."
Từng câu từng chữ như một con dao sắc nhọn trực tiếp đâm vào trái tim Mạnh Việt, hắn khó tin lắc đầu: "Không có, Sở Thừa...... tôi thật sự thích cậu, tôi chỉ quá nhớ cậu nên tôi mới......"
"Mạnh Việt." Sở Thừa nói rất nhẹ: "Đến đây thôi, tôi không thích cậu, sau này chúng ta cũng đừng gặp lại nhau nữa."
Mạnh Việt sụp đổ lảo đảo tiến lên trước hai bước: "Sở Thừa ————."
Bạn của Sở Thừa nhanh chóng ngăn hắn lại: "Đừng đến gần!"
"Nó không thích cậu, từ chối cậu rồi, cậu còn muốn làm phiền?"
"Mạnh tổng, dù sao cậu cũng là người nắm quyền của tập đoàn Mạnh thị, chắc cậu cũng không muốn chuyện này bị làm ầm đúng không?"
Sở Thừa lạnh giọng hỏi.
Lời nói uy hiếp vừa ra, cả người Mạnh Việt đều cứng đờ.
Sở Thừa xoay người, không nhìn Mạnh Việt, chỉ quay đầu nhìn Nhiễm Cảnh vẫn đang ngẩn người: "Đi không?"
Nhiễm Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu: "Tôi......"
Sở Thừa mỉm cười với y: "Mặc dù não tôi vẫn có chút loạn, nhưng sinh nhật của tôi vẫn chưa kết thúc."
Nhiễm Cảnh hai mắt đỏ ửng, cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi không nên......"
"Không, cảm ơn em." Sở Thừa nói: "Nếu không có em, hôm nay chỉ càng thêm xấu hổ, cũng coi như giải quyết được một chuyện phiền toái."
Sở Thừa dẫn đầu bước xuống sân khấu.
Nhiễm Cảnh thấy vậy cũng đi theo.
Bọn họ vừa rời đi, những người khác đương nhiên cũng tản đi.
Chỉ là dù sao cũng là một nhóm người trẻ tuổi, vừa đi còn không bên nhỏ giọng trào phúng.
"Chưa từng thấy loại chuyện ngu ngốc thế này."
"Sở Thừa gặp phải hắn cũng coi như là xui xẻo."
"Đâu ai nói không đúng đâu?"
Người trong nhà hàng nhanh chóng đi hết, Diệp Lạc Dao thưởng thức biểu cảm của Mạnh Việt xong cũng chuẩn bị rời đi, chính là vào lúc này, một chàng trai đột nhiên ngăn cậu lại.
Diệp Lạc Dao nghi hoặc nhìn cậu ta.
Cậu rất chắc chắn, mình chưa từng gặp thiếu niên.
Thiếu niên ăn mặc giản dị, tóc rất dài, sau đầu tết tóc khá dễ thương, trông rất đáng yêu, đứng ở trước mặt Diệp Lạc Dao bắt đầu sốt ruột khoa tay múa chân gì đó.
Diệp Lạc Dao nhìn càng mơ hồ hơn.
【 Đây là ngôn ngữ ký hiệu sao? 】
【 Mình xem không hiểu. 】
Tần Diệu nghe thấy giọng nói quay đầu nhìn.
Thiếu nhiên vừa ngẩng đầu, chú ý đến Tần Diệu sau lưng Diệp Lạc Dao, càng gấp gáp hơn, khoa tay múa chân nhanh hơn.
Diệp Lạc Dao thật sự mơ hồ: "Cậu muốn nói gì? Cậu có điện thoại không? Cậu gõ chữ cho tôi được không?"
Diệp Lạc Dao nói xong đưa điện thoại của mình ra.
Thiếu niên nhìn chằm chằm Diệp Lạc Dao một giây, lúc này đột nhiên bừng tỉnh, sau đó lắc đầu với Diệp Lạc Dao liền chạy về phía người phục vụ ở bên kia.
Hoắc Yến lúc này đã đi đến bên cạnh Tần Diệu, nhìn Diệp Lạc Dao đứng đó không xa, nhướng mày: "Cậu trai đó là ai?"
Tần Diệu lắc đầu: "Không biết."
Khi bọn họ nói chuyện, thiếu niên lại chạy đến chỗ Diệp Lạc Dao, đẩy tờ giấy trong cho Diệp Lạc Dao, sau đó chạy ra khỏi nhà hàng.
Diệp Lạc Dao nhìn theo, phát hiện thiếu niên chạy đến bên một người đàn ông lạ mặt, người đàn ông xoa xoa đầu cậu ta, nắm tay cậu ta rời đi.
Hoắc Yến lúc này mới cao giọng nói: "Diệp Lạc Dao, đi thôi! Thiếu niên vừa nãy là fans em à?"
Diệp Lạc Dao cúi đầu mở tờ giấy trong tay mình ra, phía trên chỉ viết một hàng chữ đơn giản ———
「 U, cậu tìm được cách cứu ** chưa? 」
Diệp Lạc Dao chẳng hiểu gì.
【 U này là cái gì? 】
【 Còn có hai chữ chính giữa này nữa, sao xem không hiểu vậy? 】
【 Chẳng lẽ cậu ta giống anh ba mình, là một thiếu niên có bệnh ngốc đấy chứ? 】
—————
Tính dịch 2 chương rồi đăng hôm nay mà chương nó dài thấy bà luôn nên đành để mai dịch nốt nửa chương còn lại rồi đăng luôn. Chụt ~