Chương 44
Edit: An Ju
Vân Hoa bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, đột nhiên mở miệng: “Trường Minh có cách nhìn thế nào về ma tu?”
Hạ Tử Minh kinh ngạc, lại không nghĩ Vân Hoa lại hỏi hắn vấn đề này, nhưng hắn suy nghĩ một lúc liền đáp lại như vậy: “Đệ tử cho rằng ma tu không cùng loại với ta, hẳn là khác suy nghĩ, chung quy không phải người cùng đường với chúng ta.”
Vân Hoa nhìn hắn với ánh mắt có thâm ý khác, mãi không thấy đáp lời.
“Sư phụ nghĩ sao?” Hạ Tử Minh không hiểu tại sao cảm thấy muốn thăm dò, nhẹ nhàng mở miệng hỏi ngược lại Vân Hoa.
Mắt Vân Hoa sâu không thấy đáy, giống một hồ nước sâu: “Vi sư lại cho rằng bất luận là ma tu hay đạo tu, chỉ cần có thể đi đến cuối, tu thành chính quả thì đều là đại đạo, trăm sông đổ về một biển.”
Hạ Tử Minh ngừng một lúc, lại không ngờ Vân Hoa thân là tu sĩ vạn năng sẽ nói những lời này, trong lòng vô cùng kinh ngạc…
Cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
“Suy cho cùng, đạo tu cũng có những kẻ cặn bã ra vẻ đạo mạo, ma tu cũng không nhất định là người không thể cứu được, không đúng sao?”Vân Hoa thấy hắn không tán thành lắm, hiển nhiên là có thành kiến với ma tu, lại mở miệng.
Hạ Tử Minh suy nghĩ, nghĩ đến tình huống của Nhiếp Nghiêu, hơi cảm thấy những gì hắn nói có lý, mở miệng thuận theo nói: “Sư phụ suy nghĩ chu toàn, trái lại là do đệ tử suy nghĩ thiên vị…”
Không chỉ là Cố Trường Minh, đạ đa số tu sĩ chính đều là có thành kiến trong tâm thống đối với ma tu theo đường tà đạo.
Lời này nếu là người khác nói, Hạ Tử Minh đại khái sẽ cảm thấy khá là tán thành, nhưng những lời này lại từ miệng của Vân Hoa vạn năng thân là một tấm gương đạo tu nói ra, Hạ Tử Minh lại cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái…
Hắn lại không chỉ ra được chỗ nào quái lạ, chỉ là cứ thấy quái lạ.
Năm tháng của tiên gia dài đằng đẵng…
Những ngày tiếp theo đó, Hạ Tử Minh trải qua một cuộc sống cực kỳ có quy luật, hàng ngày vuốt ve rắn, dùng thân phận Cố Trường Minh làm gia tăng mức độ chán ghét của Nhiếp Nghiêu, dùng thân phận người đeo mặt nạ làm gia tăng mức độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu, rồi bầu bạn với Vân Hoa.
Thời gian trôi qua cực nhanh, Hạ Tử Minh bất tri bất giác đã gia tăng mức độ chán ghét của Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh đạt đến 60 điểm, mức độ hảo cảm đối với người đeo mặt nạ đạt 80 điểm, điểm thế giới hắn cũng tích lũy được 950 điểm rồi, chỉ còn thiếu 50 điểm nữa là có thể đã tới mức 1000 điểm có thể tùy ý thay đổi kịch bản của thế giới gốc.
Thắng lợi đã trong tầm mắt rồi, sắp có thể cho phép mình ở trước mắt Nhiếp Nghiêu cởi bỏ mặt nạ, quang minh chính đại khuyên hắn hướng thiện.
Nhưng đến lúc này, tu vi Cố Trường Minh lại chạm mốc, sắp phải tiến vào Kết Anh rồi.
Người Tu Chân đều cực kỳ coi trọng sự tăng tiến ở mỗi một giai đoạn, nhất là như Cố Trường Minh thân là người thừa kế chưởng môn, thiếu niên thiên tài được môn phái coi trọng.
Hạ Tử Minh vừa mới có dấu hiệu tiến vào Kết Anh, sắp phải đối mặt với bình cảnh kỳ, đã có vô số trưởng lão trong Phù Diêu tới cửa bắt đầu khuyên hắn bế quan.
Người Tu Chân khi bế quan khác với người thường, chậm thì mấy năm, mười mấy năm, lâu thì mấy chục năm, mấy trăm năm, không ai giống ai.
Đời trước, thời gian bế quan để nguyên chủ tiến vào Kết Anh phải đóng cửa tròn 8 năm mới xuất quan.
Mắt thấy mình sắp có thể cho phép giải phóng bản thân rồi, lại bị yêu cầu bế quan tu luyện, Hạ Tử Minh đối với tình huống này: “…” Hắn có một câu ĐMN không biết có nên nói hay không nữa.
Ngay lúc Hạ Tử Minh mặt ủ mày chau, chuẩn bị bế quan, âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên trong đầu hán một lần nữa.
[Đing! Chúc mừng kí chủ, hiện tại đã tích được 950 điểm thế giới, chỉ thiếu 50 điểm nữa là có thể thay đổi kịch bản. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, bổn hệ thống sẽ cho kí chủ một cơ hội nhận thưởng, kí chủ có cơ hội nhận một đoạn nội dung liên quan đến nhân vật phản diện và nội dung kế tiếp của thế giới gốc, xin hỏi kí chủ có nhận không?”
Hạ Tử Minh không hề nghĩ ngợi liền nói: “Nhận.”
Đến thế giới này lâu như vậy rồi, hắn mỗi ngày ngoài việc nuôi dạy trẻ, chăm rắn, làm một đồ đệ tốt thì không còn làm gì khác nữa, đối với đối thủ tương lại của mình là ai, boss trốn sau màn ngầm phá hoại kia là ai, hắn là chẳng có chút manh mối nào, ngay cả một dấu vết cũng không tìm thấy.
Cơ hội như vậy mà hắn còn không nhận, hắn sợ là phải đến đại kết cục mới có thể biết nhân vật phản diện là ai mất.
[Được, hệ thống đang tải thêm một đoạn nội dung kế tiếp của thế giới gốc cho kí chủ…]
Trong lúc hệ thống liên tục tải thêm, Hạ Tử Minh không ngừng cầu nguyện trong lòng nhất định phải là thông tin quan trọng.
[Đing! Hệ thống đã tải xong, mời kí chủ xem thử nội dung!] Hệ thống nói: [Vận may của kí chủ không tệ, lần này lấy được nội dung liên quan đến kết cục của thế giới gốc đó.]
Bởi vì cách nói và tính cách ‘tuyệt vời’ của hệ thống, nên đối với câu nói vận may không tệ của nó, Hạ Tử Minh hoàn toàn không ôm bất luận kỳ vọng gì, trực tiếp mở ra nội dung mình mới nhận được.
Nội dung đúng thật là một đoạn chữ, cảm giác giống như là phần kết của câu chuyện…
“Bông tuyết như lông ngỗng rơi đầy, lấp kín bầu trời, mặt đất.
Toàn bộ hẻm núi hiện lên vẻ hoang vu và vắng vẻ, một nam tử phủ lớp áo trắng hơn tuyết đi tới với tốc độ không nhanh không chậm, đối lập với một nam tử phủ lớp áo đen đang từ từ đi tới ở phía bên kia.
Trên mặt tuyết trắng hằn rõ những dấu chân, từng nơi nam tử áo trắng đi qua đều nổi gió, tuyết hóa thành những lưỡi dao bén, từng gốc đại thụ to lớn che trời phía sau đồng loạt đổ sập, khí chất ôn nhuận như ngọc trên người với sát ý lạnh như băng kết hợp một cách hoàn mỹ, hòa lẫn với nhau tạo nên một khí chất đặc biệt. Mà đằng sau nam tử áo đen lại bỗng hiện lên ngọn lửa đỏ, sấm sét đùng đùng, không hề kém cạnh.
Mãi đến khi băng tuyết cùng lửa đỏ hòa chung làm một.
Sấm sét bay tứ phía.
Nam tử áo đen mới dừng bước, chậm rãi ngước mắt, đôi mắt phủ một lớp sương mù nhìn về phía nam tử áo trắng: “Ngươi hại ta thật khổ! Ta chưa từng biết, tất cả vận mệnh của ta đều là do ngươi gây nên, là ngươi từng bước một chi phối, mượn danh Thiên Ma chi mệnh, Ma Thần chuyển thế ép ta đi đến đường cùng.”
“Không sai, là ta.” Nam tử áo trắng hờ hững vô cùng.
Nhiếp Nghiêu hỏi hắn: “Chuyện cho tới bây giờ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu vì sao? Ta là một nửa của ngươi không phải sao? Ta chỉ có một hồn năm phách, mà ngươi là hai hồn hai phách còn lại của ta, vì sao ngươi… Vì sao lại hại ta đến nước này, ép ta đi đến đường cùng? Chúng ta vốn là một thể, không phải sao?”
“Ngươi là chuyển thế của ta, ta là một nửa của ngươi, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, không sai. Nhưng hai chúng ta đã định trước chỉ có một người có thể tồn tại, mới có thể hoàn chỉnh, không bị tan thành khói bụi.” Nam tử áo trắng lạnh giọng nói: “Ta không muốn bị hấp thụ mất, nên ta chỉ có thể khiến ngươi bị ta hấp thụ… Ngươi nếu không trải qua khốn đốn, không rơi vào bước đường cùng, hóa ma, ta sao có thể hấp thụ được ngươi, đạt được đủ hồn phách, một lần nữa đoạt lấy Ma Thần Lực, trở lại năm đó chứ?”
Nhiếp Nghiêu không cam lòng nhìn về phía một con người khác của mình, không hiểu nói: “Ngươi có biết từ khi ta sinh ra, trưởng thành đến bây giờ có bao nhiêu đau đớn không? Buồn cười biết bao, người tạo ra tất cả sự bi thảm trong vận mạng cho ta lại là tự ta.”
“Đau đớn ư? Ngươi đau đớn ta mới thỏa mãn được, ta là một thể của ngươi, lúc ta chịu đựng đau đớn, bản thân ngươi và ta là một, nhưng ngươi lại được chuyển thế, trốn tránh được nỗi khổ đau kéo dài hơn ngàn năm, sao ta có thể cam tâm cho được? Nếu ngươi không đau khổ, hồn phách chúng ta sao có thể chung cảm nhận rồi dung hợp một lần nữa, hủy thiên diệt địa được đây?” Nam tử áo trắng cười.
Mắt Nhiếp Nghiêu sung huyết nhìn về phía hắn: “Ngươi điên rồi sao?”
“Không sai, ta điên rồi. Từ khi hồn phách ta bị đám nhân loại nhỏ bé, tầm thường cưỡng ép xé nhỏ đúc làm thần khí, từ lúc ta bị chém đi sừng rồng, tứ chi, bị hút cạn máu, bị nhổ long lân, hồn phách bị đánh nát nhốt trong đàn đúc từ thân rồng tàn tạ, những lúc chỉ cần thoáng nghĩ tới giết chóc, chỉ cần ta nghĩ đến việc trả thù những người tàn phá ta, ta sẽ bị trời phạt, thân thể thối rữa, lúc ta bị thiên lôi giáng xuống thân thể đã hóa thành con rắn xấu xí, mặc người chà đạp, nhận hết đày đọa, ta đã điên rồi.” Người nọ nhả từng câu từng chữ: “Ta nhẫn nhịn nhiều năm, kìm nén bản thân làm pháp khí cho kẻ thù, chịu đựng cho tới khi bọn họ chết đi, cho tới hôm nay chính là để đợi ngươi, đợi đến khi chuyển thế của ta và ta một lần nữa hợp làm một, hủy thiên diệt địa, khiến cho cả thế gian đều rơi vào trong tai ương!” ”
Nội dung ngẫu nhiên Hạ Tử Minh lấy được đến đây là ngừng.
“Vận mệnh của Nhiếp Nghiêu đều là do một nửa của hắn chi phối sao? Đại boss phản diện kia là bản thân hắn?” Hạ Tử Minh mơ hồ, cảm thấy nội dung mà mình nhận được khiến lòng mình còn băn khoăn nhiều hơn: “Người kia là một nửa của Nhiếp Nghiêu, có một nửa hồn phách của Nhiếp Nghiêu, còn có hồn phách bị nhốt trong chiếc đàn làm từ thân rồng, không thể tùy tiện nghĩ đến giết chóc, bản thể hẳn là một pháp khí… Người kia là ai?”
Hạ Tử Minh càng nghĩ càng loạn, không nắm bắt được manh mối nào, chỉ có thể than thở với hệ thống: “Cậu thôi đi được không? Không thể cho tôi thêm chút nội dung sao? Chút nội dung như thế, làm sao tôi đoán nhân vật phản diện được chứ? Không thì ngươi có thể trực tiếp cho ta biết tên hắn không?”
*Gốc Hán Việt: ‘Tiễn bất đoạn lý hoàn loạn’(剪不断理还乱) là một bài thơ của Lý Dục. Nghĩa của nó sâu xa hơn nhưng t chuyển ngữ lại cho đúng hoàn cảnh nha. Chi tiết về bài thơ này, vui lòng xem tại:
“Xin lỗi kí chủ, không được.” Đối với Hạ Tử Minh một bụng quấy rối, hệ thống dùng âm thanh máy móc cự tuyệt hắn với lời ngay lẽ phải.
Hạ Tử Minh vốn cũng chẳng trông cậy gì vào cái thứ hệ thống vô dụng này có thể cung cấp cho hắn nhiều nội dung hơn nữa, oán trách vài câu, đang định tiếp tục sắp xếp suy nghĩ của mình.
Đúng lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên trong đầu Hạ Tử Minh: “Bởi vì nội dung kịch bản tiếp theo liên quan đến Cố Trường Minh cách khá xa nội dung kịch bản hiện tại, xin hỏi kí chủ có cần kích hoạt chức năng ‘Nhảy kịch bản’ không?”
“Kích hoạt chức năng ‘Nhảy kịch bản’ làm gì?” Hạ Tử Minh không hiểu.
Chức năng ‘Nhảy kịch bản’ chính là một loại chức năng thần kỳ mà nhân viên Khoái Mặc ở Cục Khoái Xuyên Tấn Giang thich dùng nhất, nó luôn có thể giúp nhân viên Khoái Xuyên nhảy qua và tránh những nội dung thường ngày không quan trọng, giúp những nhân việc Khoái Xuyên hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh.
Nội dung kịch bản ngắn thì vài ngày, mười mấy ngày, lâu thì mấy năm, mấy chục năm, xoẹt một cái liền lướt qua một phần cuộc sống sinh hoạt hắng ngày buồn chán, trống rỗng.
Nhân viên Khoái Xuyên ở Cục Khoái Xuyên Tấn Giang đều rất thích dùng nó.
Nhưng thân là một người cực kỳ thích hưởng thụ cuộc sống, lại thích hưởng thụ cuộc sống bình dị trong những thế giới đã xuyên qua, Hạ Tử Minh rất ít dùng chức năng này.
Lại không nghĩ tới hệ thống sẽ hỏi hắn.
“Kí chủ ngu xuẩn là cậu không phải sắp bế quan 7, 8 năm liền sao?” Hệ thống dùng giọng điệu yêu thương người bị chậm phát triển trí não nói với hắn: “Cơ hội kích hoạt chức năng ‘Nhảy kịch bản’ ở thế giới này là ngẫu nhiên, hiện tại mới có một lần này, nếu như kí chủ xác định không kích hoạt, tôi sẽ giúp kí chủ đóng lại, đợi kí chủ tự mình bế quan tu hành 7, 8 năm tiến vào Kết Anh nhé!”
Hạ Tử Minh lúc này mới nhớ tới cái chuyện phiền toái này: “Muốn! Muốn! Tôi muốn kích hoạt!”
Hắn rất nhanh đã quên chuyện phền toái bản thân còn phải bế quan, trong lúc Cố Trường Minh bế quan không thể xuất quan, thân phận người đeo mặt nạ cũng không thể xuất hiện kiếm thêm độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu, thậm chí ngày cả nhiệm vụ hằng ngày cũng không thể làm, mỗi ngày chỉ có thể liên tục tu luyện, tu luyện, tu luyện ở trong sơn động, đến một người để nói chuyện cũng không có.
Hạ Tử Minh tuy rằng hưởng thụ cuộc sống, nhưng thật sự để hắn trải qua cuộc sống như thế, hắn quả thực là sẽ sống không bằng chết.
“Được, tôi lập tức giúp kí chủ kích hoạt.” Hệ thống nghe thấy liền đáp lại.
Hạ Tử Minh ngu luôn ngay tại chỗ: “Chờ chút, tôi còn chưa cáo biệt với Nhiếp Nghiêu, còn chưa giao Tiểu Hắc Xà, không, Tiểu Hắc Giao cho người khác chăm sóc, nhảy kịch bản vội như vậy sao?”
Hắn có hơi chưa thích ứng kịp.
Bình thường không phải là trình tự kiểu này mà.
Hạ Tử Minh cảm giác mình càng ngày càng không bắt kịp nhịp điệu.
“Xin lỗi, kí chủ. Bởi vì chức năng ‘Nhảy kịch bản’ ở thế giới này kích hoạt ngẫu nhiên, tôi đã giúp cậu chọn ‘Xác nhận’ rồi. Một khi câu đã chọn liền lập tức bắt đầu kích hoạt ‘Nhảy kích bản’, không có thời gian chuẩn bị, cũng không có quyền chọn.” Hệ thống dùng giọng nói máy móc báo cho Hạ Tử Minh quy tắc của thế giới này.
Hạ Tử Minh nghĩ đến điều gì đó: “Vậy tôi có thể lựa chọn nhảy kịch bản đến thời gian nào là dừng được chứ?”
Hắn tuy rằng rất ít dùng chức năng này, nhưng hắn nhớ mang máng lúc bản thân trước đây dùng chức năng này là có thể chọn thời gian nhảy đến cùng nội dung kịch bản.
Bây giờ hệ thống sao không hỏi hắn nhỉ?
Trong lòng Hạ Tử Minh đột nhiên có một dự cảm không lành.
“Xin lỗi kí chủ, thời gian, địa điểm nhảy kịch bản của thế giới này cũng là ngẫu nhiên, cậu chỉ có thể chấp nhận.” Quả nhiên, giọng nói máy móc của hệ thống vang lên lần nữa.
Hạ Tử Minh: “…”
ĐMN.
Chức năng ‘Nhảy kịch bản’ ngẫu nhiên, tùy hứng như thế, hắn bây giờ cảm thấy còn chẳng bằng mình chậm rãi bế quan tu luyện 7,8 năm cho rồi.
Vân Hoa bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, đột nhiên mở miệng: “Trường Minh có cách nhìn thế nào về ma tu?”
Hạ Tử Minh kinh ngạc, lại không nghĩ Vân Hoa lại hỏi hắn vấn đề này, nhưng hắn suy nghĩ một lúc liền đáp lại như vậy: “Đệ tử cho rằng ma tu không cùng loại với ta, hẳn là khác suy nghĩ, chung quy không phải người cùng đường với chúng ta.”
Vân Hoa nhìn hắn với ánh mắt có thâm ý khác, mãi không thấy đáp lời.
“Sư phụ nghĩ sao?” Hạ Tử Minh không hiểu tại sao cảm thấy muốn thăm dò, nhẹ nhàng mở miệng hỏi ngược lại Vân Hoa.
Mắt Vân Hoa sâu không thấy đáy, giống một hồ nước sâu: “Vi sư lại cho rằng bất luận là ma tu hay đạo tu, chỉ cần có thể đi đến cuối, tu thành chính quả thì đều là đại đạo, trăm sông đổ về một biển.”
Hạ Tử Minh ngừng một lúc, lại không ngờ Vân Hoa thân là tu sĩ vạn năng sẽ nói những lời này, trong lòng vô cùng kinh ngạc…
Cứ luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái quái.
“Suy cho cùng, đạo tu cũng có những kẻ cặn bã ra vẻ đạo mạo, ma tu cũng không nhất định là người không thể cứu được, không đúng sao?”Vân Hoa thấy hắn không tán thành lắm, hiển nhiên là có thành kiến với ma tu, lại mở miệng.
Hạ Tử Minh suy nghĩ, nghĩ đến tình huống của Nhiếp Nghiêu, hơi cảm thấy những gì hắn nói có lý, mở miệng thuận theo nói: “Sư phụ suy nghĩ chu toàn, trái lại là do đệ tử suy nghĩ thiên vị…”
Không chỉ là Cố Trường Minh, đạ đa số tu sĩ chính đều là có thành kiến trong tâm thống đối với ma tu theo đường tà đạo.
Lời này nếu là người khác nói, Hạ Tử Minh đại khái sẽ cảm thấy khá là tán thành, nhưng những lời này lại từ miệng của Vân Hoa vạn năng thân là một tấm gương đạo tu nói ra, Hạ Tử Minh lại cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái…
Hắn lại không chỉ ra được chỗ nào quái lạ, chỉ là cứ thấy quái lạ.
Năm tháng của tiên gia dài đằng đẵng…
Những ngày tiếp theo đó, Hạ Tử Minh trải qua một cuộc sống cực kỳ có quy luật, hàng ngày vuốt ve rắn, dùng thân phận Cố Trường Minh làm gia tăng mức độ chán ghét của Nhiếp Nghiêu, dùng thân phận người đeo mặt nạ làm gia tăng mức độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu, rồi bầu bạn với Vân Hoa.
Thời gian trôi qua cực nhanh, Hạ Tử Minh bất tri bất giác đã gia tăng mức độ chán ghét của Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh đạt đến 60 điểm, mức độ hảo cảm đối với người đeo mặt nạ đạt 80 điểm, điểm thế giới hắn cũng tích lũy được 950 điểm rồi, chỉ còn thiếu 50 điểm nữa là có thể đã tới mức 1000 điểm có thể tùy ý thay đổi kịch bản của thế giới gốc.
Thắng lợi đã trong tầm mắt rồi, sắp có thể cho phép mình ở trước mắt Nhiếp Nghiêu cởi bỏ mặt nạ, quang minh chính đại khuyên hắn hướng thiện.
Nhưng đến lúc này, tu vi Cố Trường Minh lại chạm mốc, sắp phải tiến vào Kết Anh rồi.
Người Tu Chân đều cực kỳ coi trọng sự tăng tiến ở mỗi một giai đoạn, nhất là như Cố Trường Minh thân là người thừa kế chưởng môn, thiếu niên thiên tài được môn phái coi trọng.
Hạ Tử Minh vừa mới có dấu hiệu tiến vào Kết Anh, sắp phải đối mặt với bình cảnh kỳ, đã có vô số trưởng lão trong Phù Diêu tới cửa bắt đầu khuyên hắn bế quan.
Người Tu Chân khi bế quan khác với người thường, chậm thì mấy năm, mười mấy năm, lâu thì mấy chục năm, mấy trăm năm, không ai giống ai.
Đời trước, thời gian bế quan để nguyên chủ tiến vào Kết Anh phải đóng cửa tròn 8 năm mới xuất quan.
Mắt thấy mình sắp có thể cho phép giải phóng bản thân rồi, lại bị yêu cầu bế quan tu luyện, Hạ Tử Minh đối với tình huống này: “…” Hắn có một câu ĐMN không biết có nên nói hay không nữa.
Ngay lúc Hạ Tử Minh mặt ủ mày chau, chuẩn bị bế quan, âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên trong đầu hán một lần nữa.
[Đing! Chúc mừng kí chủ, hiện tại đã tích được 950 điểm thế giới, chỉ thiếu 50 điểm nữa là có thể thay đổi kịch bản. Thắng lợi đã ở ngay trước mắt, bổn hệ thống sẽ cho kí chủ một cơ hội nhận thưởng, kí chủ có cơ hội nhận một đoạn nội dung liên quan đến nhân vật phản diện và nội dung kế tiếp của thế giới gốc, xin hỏi kí chủ có nhận không?”
Hạ Tử Minh không hề nghĩ ngợi liền nói: “Nhận.”
Đến thế giới này lâu như vậy rồi, hắn mỗi ngày ngoài việc nuôi dạy trẻ, chăm rắn, làm một đồ đệ tốt thì không còn làm gì khác nữa, đối với đối thủ tương lại của mình là ai, boss trốn sau màn ngầm phá hoại kia là ai, hắn là chẳng có chút manh mối nào, ngay cả một dấu vết cũng không tìm thấy.
Cơ hội như vậy mà hắn còn không nhận, hắn sợ là phải đến đại kết cục mới có thể biết nhân vật phản diện là ai mất.
[Được, hệ thống đang tải thêm một đoạn nội dung kế tiếp của thế giới gốc cho kí chủ…]
Trong lúc hệ thống liên tục tải thêm, Hạ Tử Minh không ngừng cầu nguyện trong lòng nhất định phải là thông tin quan trọng.
[Đing! Hệ thống đã tải xong, mời kí chủ xem thử nội dung!] Hệ thống nói: [Vận may của kí chủ không tệ, lần này lấy được nội dung liên quan đến kết cục của thế giới gốc đó.]
Bởi vì cách nói và tính cách ‘tuyệt vời’ của hệ thống, nên đối với câu nói vận may không tệ của nó, Hạ Tử Minh hoàn toàn không ôm bất luận kỳ vọng gì, trực tiếp mở ra nội dung mình mới nhận được.
Nội dung đúng thật là một đoạn chữ, cảm giác giống như là phần kết của câu chuyện…
“Bông tuyết như lông ngỗng rơi đầy, lấp kín bầu trời, mặt đất.
Toàn bộ hẻm núi hiện lên vẻ hoang vu và vắng vẻ, một nam tử phủ lớp áo trắng hơn tuyết đi tới với tốc độ không nhanh không chậm, đối lập với một nam tử phủ lớp áo đen đang từ từ đi tới ở phía bên kia.
Trên mặt tuyết trắng hằn rõ những dấu chân, từng nơi nam tử áo trắng đi qua đều nổi gió, tuyết hóa thành những lưỡi dao bén, từng gốc đại thụ to lớn che trời phía sau đồng loạt đổ sập, khí chất ôn nhuận như ngọc trên người với sát ý lạnh như băng kết hợp một cách hoàn mỹ, hòa lẫn với nhau tạo nên một khí chất đặc biệt. Mà đằng sau nam tử áo đen lại bỗng hiện lên ngọn lửa đỏ, sấm sét đùng đùng, không hề kém cạnh.
Mãi đến khi băng tuyết cùng lửa đỏ hòa chung làm một.
Sấm sét bay tứ phía.
Nam tử áo đen mới dừng bước, chậm rãi ngước mắt, đôi mắt phủ một lớp sương mù nhìn về phía nam tử áo trắng: “Ngươi hại ta thật khổ! Ta chưa từng biết, tất cả vận mệnh của ta đều là do ngươi gây nên, là ngươi từng bước một chi phối, mượn danh Thiên Ma chi mệnh, Ma Thần chuyển thế ép ta đi đến đường cùng.”
“Không sai, là ta.” Nam tử áo trắng hờ hững vô cùng.
Nhiếp Nghiêu hỏi hắn: “Chuyện cho tới bây giờ, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu vì sao? Ta là một nửa của ngươi không phải sao? Ta chỉ có một hồn năm phách, mà ngươi là hai hồn hai phách còn lại của ta, vì sao ngươi… Vì sao lại hại ta đến nước này, ép ta đi đến đường cùng? Chúng ta vốn là một thể, không phải sao?”
“Ngươi là chuyển thế của ta, ta là một nửa của ngươi, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, không sai. Nhưng hai chúng ta đã định trước chỉ có một người có thể tồn tại, mới có thể hoàn chỉnh, không bị tan thành khói bụi.” Nam tử áo trắng lạnh giọng nói: “Ta không muốn bị hấp thụ mất, nên ta chỉ có thể khiến ngươi bị ta hấp thụ… Ngươi nếu không trải qua khốn đốn, không rơi vào bước đường cùng, hóa ma, ta sao có thể hấp thụ được ngươi, đạt được đủ hồn phách, một lần nữa đoạt lấy Ma Thần Lực, trở lại năm đó chứ?”
Nhiếp Nghiêu không cam lòng nhìn về phía một con người khác của mình, không hiểu nói: “Ngươi có biết từ khi ta sinh ra, trưởng thành đến bây giờ có bao nhiêu đau đớn không? Buồn cười biết bao, người tạo ra tất cả sự bi thảm trong vận mạng cho ta lại là tự ta.”
“Đau đớn ư? Ngươi đau đớn ta mới thỏa mãn được, ta là một thể của ngươi, lúc ta chịu đựng đau đớn, bản thân ngươi và ta là một, nhưng ngươi lại được chuyển thế, trốn tránh được nỗi khổ đau kéo dài hơn ngàn năm, sao ta có thể cam tâm cho được? Nếu ngươi không đau khổ, hồn phách chúng ta sao có thể chung cảm nhận rồi dung hợp một lần nữa, hủy thiên diệt địa được đây?” Nam tử áo trắng cười.
Mắt Nhiếp Nghiêu sung huyết nhìn về phía hắn: “Ngươi điên rồi sao?”
“Không sai, ta điên rồi. Từ khi hồn phách ta bị đám nhân loại nhỏ bé, tầm thường cưỡng ép xé nhỏ đúc làm thần khí, từ lúc ta bị chém đi sừng rồng, tứ chi, bị hút cạn máu, bị nhổ long lân, hồn phách bị đánh nát nhốt trong đàn đúc từ thân rồng tàn tạ, những lúc chỉ cần thoáng nghĩ tới giết chóc, chỉ cần ta nghĩ đến việc trả thù những người tàn phá ta, ta sẽ bị trời phạt, thân thể thối rữa, lúc ta bị thiên lôi giáng xuống thân thể đã hóa thành con rắn xấu xí, mặc người chà đạp, nhận hết đày đọa, ta đã điên rồi.” Người nọ nhả từng câu từng chữ: “Ta nhẫn nhịn nhiều năm, kìm nén bản thân làm pháp khí cho kẻ thù, chịu đựng cho tới khi bọn họ chết đi, cho tới hôm nay chính là để đợi ngươi, đợi đến khi chuyển thế của ta và ta một lần nữa hợp làm một, hủy thiên diệt địa, khiến cho cả thế gian đều rơi vào trong tai ương!” ”
Nội dung ngẫu nhiên Hạ Tử Minh lấy được đến đây là ngừng.
“Vận mệnh của Nhiếp Nghiêu đều là do một nửa của hắn chi phối sao? Đại boss phản diện kia là bản thân hắn?” Hạ Tử Minh mơ hồ, cảm thấy nội dung mà mình nhận được khiến lòng mình còn băn khoăn nhiều hơn: “Người kia là một nửa của Nhiếp Nghiêu, có một nửa hồn phách của Nhiếp Nghiêu, còn có hồn phách bị nhốt trong chiếc đàn làm từ thân rồng, không thể tùy tiện nghĩ đến giết chóc, bản thể hẳn là một pháp khí… Người kia là ai?”
Hạ Tử Minh càng nghĩ càng loạn, không nắm bắt được manh mối nào, chỉ có thể than thở với hệ thống: “Cậu thôi đi được không? Không thể cho tôi thêm chút nội dung sao? Chút nội dung như thế, làm sao tôi đoán nhân vật phản diện được chứ? Không thì ngươi có thể trực tiếp cho ta biết tên hắn không?”
*Gốc Hán Việt: ‘Tiễn bất đoạn lý hoàn loạn’(剪不断理还乱) là một bài thơ của Lý Dục. Nghĩa của nó sâu xa hơn nhưng t chuyển ngữ lại cho đúng hoàn cảnh nha. Chi tiết về bài thơ này, vui lòng xem tại:
“Xin lỗi kí chủ, không được.” Đối với Hạ Tử Minh một bụng quấy rối, hệ thống dùng âm thanh máy móc cự tuyệt hắn với lời ngay lẽ phải.
Hạ Tử Minh vốn cũng chẳng trông cậy gì vào cái thứ hệ thống vô dụng này có thể cung cấp cho hắn nhiều nội dung hơn nữa, oán trách vài câu, đang định tiếp tục sắp xếp suy nghĩ của mình.
Đúng lúc này, âm thanh thông báo của hệ thống lại vang lên trong đầu Hạ Tử Minh: “Bởi vì nội dung kịch bản tiếp theo liên quan đến Cố Trường Minh cách khá xa nội dung kịch bản hiện tại, xin hỏi kí chủ có cần kích hoạt chức năng ‘Nhảy kịch bản’ không?”
“Kích hoạt chức năng ‘Nhảy kịch bản’ làm gì?” Hạ Tử Minh không hiểu.
Chức năng ‘Nhảy kịch bản’ chính là một loại chức năng thần kỳ mà nhân viên Khoái Mặc ở Cục Khoái Xuyên Tấn Giang thich dùng nhất, nó luôn có thể giúp nhân viên Khoái Xuyên nhảy qua và tránh những nội dung thường ngày không quan trọng, giúp những nhân việc Khoái Xuyên hoàn thành nhiệm vụ rất nhanh.
Nội dung kịch bản ngắn thì vài ngày, mười mấy ngày, lâu thì mấy năm, mấy chục năm, xoẹt một cái liền lướt qua một phần cuộc sống sinh hoạt hắng ngày buồn chán, trống rỗng.
Nhân viên Khoái Xuyên ở Cục Khoái Xuyên Tấn Giang đều rất thích dùng nó.
Nhưng thân là một người cực kỳ thích hưởng thụ cuộc sống, lại thích hưởng thụ cuộc sống bình dị trong những thế giới đã xuyên qua, Hạ Tử Minh rất ít dùng chức năng này.
Lại không nghĩ tới hệ thống sẽ hỏi hắn.
“Kí chủ ngu xuẩn là cậu không phải sắp bế quan 7, 8 năm liền sao?” Hệ thống dùng giọng điệu yêu thương người bị chậm phát triển trí não nói với hắn: “Cơ hội kích hoạt chức năng ‘Nhảy kịch bản’ ở thế giới này là ngẫu nhiên, hiện tại mới có một lần này, nếu như kí chủ xác định không kích hoạt, tôi sẽ giúp kí chủ đóng lại, đợi kí chủ tự mình bế quan tu hành 7, 8 năm tiến vào Kết Anh nhé!”
Hạ Tử Minh lúc này mới nhớ tới cái chuyện phiền toái này: “Muốn! Muốn! Tôi muốn kích hoạt!”
Hắn rất nhanh đã quên chuyện phền toái bản thân còn phải bế quan, trong lúc Cố Trường Minh bế quan không thể xuất quan, thân phận người đeo mặt nạ cũng không thể xuất hiện kiếm thêm độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu, thậm chí ngày cả nhiệm vụ hằng ngày cũng không thể làm, mỗi ngày chỉ có thể liên tục tu luyện, tu luyện, tu luyện ở trong sơn động, đến một người để nói chuyện cũng không có.
Hạ Tử Minh tuy rằng hưởng thụ cuộc sống, nhưng thật sự để hắn trải qua cuộc sống như thế, hắn quả thực là sẽ sống không bằng chết.
“Được, tôi lập tức giúp kí chủ kích hoạt.” Hệ thống nghe thấy liền đáp lại.
Hạ Tử Minh ngu luôn ngay tại chỗ: “Chờ chút, tôi còn chưa cáo biệt với Nhiếp Nghiêu, còn chưa giao Tiểu Hắc Xà, không, Tiểu Hắc Giao cho người khác chăm sóc, nhảy kịch bản vội như vậy sao?”
Hắn có hơi chưa thích ứng kịp.
Bình thường không phải là trình tự kiểu này mà.
Hạ Tử Minh cảm giác mình càng ngày càng không bắt kịp nhịp điệu.
“Xin lỗi, kí chủ. Bởi vì chức năng ‘Nhảy kịch bản’ ở thế giới này kích hoạt ngẫu nhiên, tôi đã giúp cậu chọn ‘Xác nhận’ rồi. Một khi câu đã chọn liền lập tức bắt đầu kích hoạt ‘Nhảy kích bản’, không có thời gian chuẩn bị, cũng không có quyền chọn.” Hệ thống dùng giọng nói máy móc báo cho Hạ Tử Minh quy tắc của thế giới này.
Hạ Tử Minh nghĩ đến điều gì đó: “Vậy tôi có thể lựa chọn nhảy kịch bản đến thời gian nào là dừng được chứ?”
Hắn tuy rằng rất ít dùng chức năng này, nhưng hắn nhớ mang máng lúc bản thân trước đây dùng chức năng này là có thể chọn thời gian nhảy đến cùng nội dung kịch bản.
Bây giờ hệ thống sao không hỏi hắn nhỉ?
Trong lòng Hạ Tử Minh đột nhiên có một dự cảm không lành.
“Xin lỗi kí chủ, thời gian, địa điểm nhảy kịch bản của thế giới này cũng là ngẫu nhiên, cậu chỉ có thể chấp nhận.” Quả nhiên, giọng nói máy móc của hệ thống vang lên lần nữa.
Hạ Tử Minh: “…”
ĐMN.
Chức năng ‘Nhảy kịch bản’ ngẫu nhiên, tùy hứng như thế, hắn bây giờ cảm thấy còn chẳng bằng mình chậm rãi bế quan tu luyện 7,8 năm cho rồi.