Chương 45
Edit: An Ju
Hạ Tử Minh mới chớp mắt một cái, thời gian đã nhảy đến 8 năm sau.
Hạ Tử Minh còn chưa kịp đi thăm Nhiếp Nghiêu xem độ hảo cảm của đứa nhóc kia đối với mình còn bao nhiêu, cũng chưa kịp đi xem Tiểu Hắc Xà nhà mình thế nào rồi, mở mắt ra đã phát hiện mình đang trên đường truy bắt Nhiếp Nghiêu cùng một đám nhân sĩ chính đạo.
Thời gian 8 năm, kịch bản đến bây giờ phát triển thêm không ít.
Hiện nay kịch bản đã phát triển đến giai đoạn Nhiếp Nghiêu đầu tiên là bị vu oan làm nội ứng cho ma tu nên bị giam cầm, sau đó lại bị hãm hại, ngoài việc bị xác thực là chuyển thế của Ma Thần ra, mà trong một đêm tru sát toàn bộ người phụ trách trông coi hắn. Nhiếp Nghiêu tỉnh lại ở ven hồ, phát hiện mình đã thành đối tượng người người hô đánh gọi giết, ai nấy đều muốn mau chóng diệt trừ hắn.
Gặp được một hảo hữu nói tin hắn, rồi lại bán đứng và làm hắn trọng thương…
Nhiếp Nghiêu bị thương đào tẩu, hảo hữu kia tranh công với các đại môn phái, hiện nay các đại môn phái đều đang trong giai đoạn phát lệnh truy nã, đuổi bắt Nhiếp Nghiêu.
Sư môn Phù Diêu của Nhiếp Nghiêu cũng có ở trong đó.
Tất cả những chuyện nên và không nên xảy ra đều đã xảy ra hết.
Hạ Tử minh nhìn kịch bản hỏng bét mà trực tiếp phun bậy ĐM, cảm thấy đau lòng không ngớt cho tên nhóc nhà mình, oán giận với hệ thống với giọng điệu quái lạ: “ĐM, vậy mà lại đáp tôi xuống đúng đoạn nội dung này?”
“Tôi có nên cảm ơn cậu không trực tiếp đáp tôi đến đúng đoạn thời gian sau khi Nhiếp Nghiêu nhập ma không?” Như tình huống bây giờ thì hắn cứu chữa thế nào bây giờ.
Hạ Tử Minh đầy bụng rầu rĩ.
Chỉ tiếc rằng, hệ thống là là một AI thật sự, một chút cũng không nghe ra được câu nói châm chọc, khiêu khích của Hạ Tử Minh, cực kỳ khiêm tốn lên tiếng trả lời: “Cảm ơn.”
“…” Hạ Tử Minh.
Hắn thực sự rất muốn đập nát cái thứ đồ hỏng này.
Hạ Tử Minh đang nghĩ bản thân bị truyền đến đoạn nội dung này thì nên làm thế nào để cứu vớt Nhiếp Nghiêu, bù đắp lại số phận ngặt nghèo của hắn, không để hắn chịu đau khổ nhiều hơn nữa.
Giữa lúc này, âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống mắc dịch một lần nữa vang lên trong đầu Hạ Tử Minh.
[Nội dung câu chuyện đã qua được một nửa, hiện tại bổn hệ thống sẽ vì kí chủ đưa ra nhiệm vụ có thể thu được điểm thế giới cuối cùng. Kí chủ hãy làm cho mức độ chán ghét của đối tượng có thể công lược Nhiếp Nghiêu đối với thân phận Cố Trường Minh của kí chủ đạt 100, giá trị hắc hóa đạt 100 trong vòng 10 ngày, sau khi nhiệm vụ hoàn thành kí chủ sẽ nhận được 50 điểm thế giới cuối cùng, đạt đủ 1000 điểm thế giới có thể thay đổi nội dung kịch bản. Thất bại, hệ thồng sẽ trừ đi toàn bộ điểm thế giời của kí chủ, phán định nhiệm vụ ở thế giới này của kí chủ thất bại!]
Hạ Tử Minh vừa nghe thấy nhệm vụ này, lập tức cả người đều không ổn, ngoài miệng liền mắng CMN: “Đây là loại nhiệm vụ chó má gì vậy? Trong vòng 10 ngày khiến mức độ chán ghét Cố Trường Minh của hắn đạt 100 điểm, giá trị hắc hóa đạt 100 điểm, đây không phải là đang bắt tôi ép hắn nhập ma hay sao?”
“Cậu căn bản là không định để tôi hoàn thành nhiệm vụ phải không?” Đến nước này rồi, Hạ Tử Minh rốt cục có chút hiểu trước đây tại sao thế giới này lại khiến nhiều kí chủ thất bại thảm hại* đến vậy.
*Gốc Hán Việt: ‘Sát vũ nhi quy’ nghĩa đen là lông vũ bị phá hủy, là hình ảnh ẩn dụ cho sự thất bại. Chi tiết xem tại
Hệ thống đã nghe lời chửi rủa và phẫn nộ của Hạ Tử Minh không chỉ một lần, giờ đã hoàn toàn như không hề nghe thấy.
Hạ Tử Minh mắng chửi hệ thống sắp được nửa tiếng, mới làm cho bản thân bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình đang ở 8 năm trước giờ đã nhảy đến hiện tại.
Mắng chửi hệ thống chẳng có ích lợi gì, hắn phải để cho bản thân bình tĩnh lại.
Hạ Tử Minh không nghĩ tới gì khác, mở bảng thể hiện độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh ra xem, thấy độ hảo cảm cua hắn đối với Cố Trường Minh vẫn đang dừng lại ở -60 điểm của 8 năm trước, trước lúc mình bế quan, lại kết hợp với tình huống hiện tại, trong lòng lập tức nảy ra một ý.
Tuy rằng, làm như vậy sẽ rất tổn thương đến Nhiếp Nghiêu, phá hư sự tín nhiệm của Nhiếp Nghiêu đối với con người, khiến cho Nhiếp Nghiêu chịu đau khổ… Nhưng để có thể thay đổi số phận tương lai của Nhiếp Nghiêu và thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ của mình, Hạ Tử Minh cũng chỉ có thể chọn làm như vậy.
Mười ngày rất vội.
Để bắt kịp được thời gian hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Tử Minh lập tức lợi dụng trí nhớ kiếp trước của Cố Trường Minh cùng với sự hiểu biết của bản thân đối với nội dung ở thế giới này lúc này liền cùng với những người phụ trách truy bắt Nhiếp Nghiêu của Phù Diêu tìm được chỗ trốn của Nhiếp Nghiêu.
Lúc này Nhiếp Nghiêu đang cải trang đi đến Phù Diêu.
“Nhiếp Nghiêu, ngươi là ma tu giết Vân Chân trưởng lão, còn không mau bó tay chịu trói?” Trưởng lão trong Phù Diêu dưới sự hướng dẫn của Hạ Tử Minh đã tìm được chỗ trốn của Nhiếp Nghiêu.
8 năm không gặp, Nhiếp Nghiêu cao lên không ít, từ lâu đã không còn dáng vẻ gầy yếu, đáng yêu như trước đây nữa. Hắn bây giờ thậm chí còn cao hơn Cố Trường Minh một chút, khuôn mặt vẫn đẹp và tinh xảo như vậy.
Bên trong cặp mắt đào hoa mê hoặc lòng người tràn đây cảnh giác và đề phòng đối với người khác.
Hắn bất giác lùi về phía sau một bước, nhìn những đồng môn ngày trước, ngoài miệng không ngừng giải thích: “Không, không phải ta… Ta không có, lúc ta tỉnh lại đã ở cạnh hồ rồi, ta vốn không có giết Vân Chân trưởng lão, ta không có…”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt căm hận và chán ghét như đang nhìn một ác ma để nhìn hắn.
“Nhiều người như vậy, Vân Chân trưởng lão còn có Lý Tuấn bọn họ đều chết vì Ma Long Lực năm xưa, thậm chí đến người may mắn còn sống cũng tận mắt nhìn thấy ngươi ra tay, ngươi còn dám ngụy biện, còn dám nói không phải ngươi sao?”
“Chưởng giáo chân nhân năm xưa lúc muốn giữ lại ngươi, ta đã huyên hắn ngươi là ác ma, phải nhanh chóng diệt trừ vì muôn dân trong thiên hạ, chưởng giá nhất thời nổi thiện thâm giữ lại ngươi, không ngờ vậy mà lại tạo thành tai họa cho hôm nay!”
“Ma đầu nhà người căn bản không thể giáo dục được, căn bản không có chút nhân tâm nào, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, ngươi đều phải vạn kiếp bất phục*! Còn không mau mau bó tay chịu trói!”
*Muôn đời không thể quay lại được, không thể báo thù được.
“Chúng ta còn có thể nể tình ngươi từng bái sư môn Phù Diêu ta mà cho ngươi được toàn thây.” Trưởng lão Phù Diêu lại vốn là không tin lời giải thích của hắn, đủ loại phương thức thảo phạt ùn ùn kéo đến đánh về phía Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu không ngừng lùi về phía sau, bản thân đang tìm cơ hội chạy trốn.
Những người này không tin hắn, hắn cũng không tin những người này… Bây giờ người duy nhất ở Phù Diêu có thể làm cho hắn tin tưởng và kính trọng chỉ có sư phụ của hắn, chính là chưởng giáo chân nhân Vân Hư Tử.
Hắn không thể rơi vào tay những người này, hắn nhất định phải chạy trốn, rời khỏi đây đi tìm sư phụ của hắn.
Hắn nghĩ đấy là người cuối cùng trên đời này tin hắn.
Tuy rằng, hắn một thân trọng thương không có bản lĩnh chạy trốn khỏi những người này, nhưng hắn biết trong cơ thể hắn còn cất giấu một lực lượng cực kỳ khổng lồ và tà ác…
Nhiếp Nghiêu trước đây chưa bao giờ động tới nó, bởi vì hắn luôn cảm thấy lực lượng kia quá tà ma, sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của hắn.
Nhưng bây giờ hắn cũng không còn đường nào để đi, chỉ có thể thử xem.
Hạ Tử Minh liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của hắn, đưa tay về phía hắn: “Ngươi qua đây, Nhiếp Nghiêu, ta tin ngươi. Ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp chưởng giáo chân nhân, ta tin chưởng giáo ắt sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại cho ngươi một thân trong sạch…”
Hạ Tử Minh cẩn thận nghĩ qua rồi, nếu muốn làm cho mức độ chán ghét của Nhiếp Nghiêu đối với hắn đạt 100, mức độ hắc hóa đạt 100 trong 10 ngày ngắn ngủi thì hắn căn bản không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn con đường đi theo nội dung kịch bản gốc. Tiểu sư muội hắn tin tưởng cuối cùng lại hung hăng làm tổn thương hắn, đào hai mắt hắn rồi giao hắn cho Vân Hư Tử.
Chỉ là tiểu sư muội sẽ có cơ hội làm tổn thương Nhiếp Nghiêu, nguyên nhân là vì Nhiếp Nghiêu vốn có sự tín nhiệm với tiểu sư muội.
Nhưng hôm nay, Nhiếp Nghiêu có tín nhiệm với Cố Trường Minh mà trong mắt hắn là người ra vẻ đạo mạo, không phải người tốt hay không thì Hạ Tử Minh cũng không chắc chắn lắm…
Cho nên hắn chỉ có thể đánh cuộc.
Trong cơ thể Nhiếp Nghiêu phong ấn Ma Thần Lực mà hắn mang theo khi chuyển thế, nếu hắn không buông lỏng cảnh giác, nới lỏng đề phòng, bọn họ căn bản không có cơ hội giữ hắn lại.
“Trường Minh…” Mấy vị trưởng lão Phù Diêu đều bất mãn đối với sự tin nhiệm của Hạ Tử Minh dành cho Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, lý trí nói cho hắn rằng hắn không nên tin tưởng người trước mắt này, vị đại đệ tử Phù Diêu này chính là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, sẽ chỉ hại hắn, sẽ không giúp hắn đâu.
Nhưng cảm xúc cũng là một thứ gì đó rất kỳ lạ!
Nhiếp Nghiêu bình tĩnh nhìn ánh mắt của Hạ Tử Minh, giây phút đó giống như là bị vật gì đó mê hoặc vậy, bất giác lựa chọn tin tưởng hắn, ma xui quỷ khiến đưa tay cầm lấy tay của Hạ Tử Minh: “Đại sư huynh…”
Đến giờ phút này, hắn mới chợt phát hiện ra tay của vị đại sư huynh này cũng có độ ấm.
Thế nhưng, hành động ma xui quỷ khiến này của Nhiếp Nghiêu lại không thể đổi lại cho hắn một số phận có kết thúc thiện lương hơn chút được, ngay khi hắn vươn tay cấm lấy Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh liền mượn cơ hội đập lên tay hắn, trực tiếp ra tay phế đi chút tu vi không đáng kể mà vốn cũng không còn nhiều vì mất đi linh căn, đau khổ tu hành mới có được.
Nhìn cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, Hạ Tử Minh thật sự không móc đôi mắt này ra giống như tiểu sư muội được, chỉ có thể chọn hạ sách này.
Hạ Tử Minh chế ngự Nhiếp Nghiêu, dùng giọng nói gần như băng lạnh tuyên bố: “Nghiệt đồ ma tu Nhiếp Nghiêu của Phù Diêu đã bị bắt, chúng ta lập tức dẫn hắn quay về Phù Diêu Sơn giao cho chưởng môn xử trí.
Nhưng may mà hậu quả tạo thành cùng với sự tổn thương đối với Nhiếp Nghiêu lại không khác biệt là bao.
“Ting! Độ hảo cảm của đối tượng có thể công lược Nhiếp Nghiêu đối với kí chủ Cố Trường Minh thêm -40 điểm, hiện nay độ hảo cảm đạt -100 điểm, giá trị hắc hóa còn thiếu 40 điểm, kí chủ hãy tiếp tục cố gắng.”
Mức độ chán ghét của Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh đã đầy rồi, Hạ Tử Minh biết tiếp theo đây phải làm cho hắn tiếp tục tăng thêm giá trị hắc hóa, cũng chỉ có thể đi theo kịch bản gốc khiến Nhiếp Nghiêu tiến thêm một bước mất đi kỳ vọng và tín nhiệm đối với người khác.
Vì vậy, tất cả mọi chuyện lại như đang sao chép lại kịch bản thế giới gốc.
Hạ Tử Minh tận mắt chứng kiến Vân Hư Tử trước mắt đông đảo các môn phái khác chính nghĩa lẫm liệt tuyên án tử hình cho Nhiếp Nghiêu, cùng với cảnh các đại phái cùng nhau dùng hết các loại phương thức dằn vặt, tàn phá Nhiếp Nghiêu nhưng đến cuối vẫn không tìm được phương pháp giết chết hắn. Sau cùng, Vân Hư Tử giống như kịch bản thế giới gốc chọn ném Nhiếp Nghiêu vào trong Trấn Tà Tháp, trong đó đâu đâu cũng là yêu mà và mãnh thú, người một khi tiến vào, căn bản không có cách nào đi ra.
Đúng ngay trước lúc ném Nhiếp Nghiêu vào trong Trấn Tà Tháp, hắn còn chính mồm nói chân tướng cho Nhiếp Nghiêu bản thân thu nhận hắn, cứu hắn chính là để lấy linh căn của hắn cho nhi tử Diệp Lệnh Bảo của mình dùng.
Nhiếp Nghiêu ở trong Trấn Tà Tháp đủ 5 ngày.
Hạ Tử Minh căn bản không đành lòng nhìn hắn thêm, chỉ có thể đau khổ nhìn giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu từng bước tăng lên. Hắn biết, nhóc kia ở trong tháp ắt hẳn bị dày vò và tàn phá kinh khủng lắm, nhưng hắn lại không thể ra tay.
Cuối cùng, đến ngày thứ 10 cuối cùng, giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu cũng tăng lên 99 điểm rồi.
Hạ Tử Minh nín thở chờ giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu tăng lên một điểm cuối cùng, ai ngờ không đợi được đến khi giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu tăng lên, hắn lại cảm thấy viên bùa ngọc cuối cùng trong ba viên bùa ngọc năm đó mình lấy thân phận người đeo mặt nạ đưa cho Nhiếp Nghiêu bị Nhiếp Nghiêu tự tay bóp nát.
Hắn đã từng đồng ý với Nhiếp Nghiêu, chỉ cần Nhiếp Nghiêu cần hắn thì bóp nát viên bùa ngọc này, mặc cho đang ở đâu cũng đều sẽ xuất hiện bên cạnh Nhiếp Nghiêu.
Đến lúc này, Hạ Tử Minh rốt cục cũng không thể nhịn được nữa: “Nhiệm vụ thất bại thì thất bại thôi.”
Hắn nghĩ vậy liền không quan tâm vọt tới Trấn Tà Tháp.
Mà ngay giây phút hắn đến Trấn Tà Tháp, giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu cũng đầy.
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành, kí chủ nhận được 50 điểm thế gới, có 1000 điểm thế giới, nội dung kịch bản phía sau kí thủ được phép tự do thay đổi.]
Hạ Tử Minh mới chớp mắt một cái, thời gian đã nhảy đến 8 năm sau.
Hạ Tử Minh còn chưa kịp đi thăm Nhiếp Nghiêu xem độ hảo cảm của đứa nhóc kia đối với mình còn bao nhiêu, cũng chưa kịp đi xem Tiểu Hắc Xà nhà mình thế nào rồi, mở mắt ra đã phát hiện mình đang trên đường truy bắt Nhiếp Nghiêu cùng một đám nhân sĩ chính đạo.
Thời gian 8 năm, kịch bản đến bây giờ phát triển thêm không ít.
Hiện nay kịch bản đã phát triển đến giai đoạn Nhiếp Nghiêu đầu tiên là bị vu oan làm nội ứng cho ma tu nên bị giam cầm, sau đó lại bị hãm hại, ngoài việc bị xác thực là chuyển thế của Ma Thần ra, mà trong một đêm tru sát toàn bộ người phụ trách trông coi hắn. Nhiếp Nghiêu tỉnh lại ở ven hồ, phát hiện mình đã thành đối tượng người người hô đánh gọi giết, ai nấy đều muốn mau chóng diệt trừ hắn.
Gặp được một hảo hữu nói tin hắn, rồi lại bán đứng và làm hắn trọng thương…
Nhiếp Nghiêu bị thương đào tẩu, hảo hữu kia tranh công với các đại môn phái, hiện nay các đại môn phái đều đang trong giai đoạn phát lệnh truy nã, đuổi bắt Nhiếp Nghiêu.
Sư môn Phù Diêu của Nhiếp Nghiêu cũng có ở trong đó.
Tất cả những chuyện nên và không nên xảy ra đều đã xảy ra hết.
Hạ Tử minh nhìn kịch bản hỏng bét mà trực tiếp phun bậy ĐM, cảm thấy đau lòng không ngớt cho tên nhóc nhà mình, oán giận với hệ thống với giọng điệu quái lạ: “ĐM, vậy mà lại đáp tôi xuống đúng đoạn nội dung này?”
“Tôi có nên cảm ơn cậu không trực tiếp đáp tôi đến đúng đoạn thời gian sau khi Nhiếp Nghiêu nhập ma không?” Như tình huống bây giờ thì hắn cứu chữa thế nào bây giờ.
Hạ Tử Minh đầy bụng rầu rĩ.
Chỉ tiếc rằng, hệ thống là là một AI thật sự, một chút cũng không nghe ra được câu nói châm chọc, khiêu khích của Hạ Tử Minh, cực kỳ khiêm tốn lên tiếng trả lời: “Cảm ơn.”
“…” Hạ Tử Minh.
Hắn thực sự rất muốn đập nát cái thứ đồ hỏng này.
Hạ Tử Minh đang nghĩ bản thân bị truyền đến đoạn nội dung này thì nên làm thế nào để cứu vớt Nhiếp Nghiêu, bù đắp lại số phận ngặt nghèo của hắn, không để hắn chịu đau khổ nhiều hơn nữa.
Giữa lúc này, âm thanh thông báo nhiệm vụ của hệ thống mắc dịch một lần nữa vang lên trong đầu Hạ Tử Minh.
[Nội dung câu chuyện đã qua được một nửa, hiện tại bổn hệ thống sẽ vì kí chủ đưa ra nhiệm vụ có thể thu được điểm thế giới cuối cùng. Kí chủ hãy làm cho mức độ chán ghét của đối tượng có thể công lược Nhiếp Nghiêu đối với thân phận Cố Trường Minh của kí chủ đạt 100, giá trị hắc hóa đạt 100 trong vòng 10 ngày, sau khi nhiệm vụ hoàn thành kí chủ sẽ nhận được 50 điểm thế giới cuối cùng, đạt đủ 1000 điểm thế giới có thể thay đổi nội dung kịch bản. Thất bại, hệ thồng sẽ trừ đi toàn bộ điểm thế giời của kí chủ, phán định nhiệm vụ ở thế giới này của kí chủ thất bại!]
Hạ Tử Minh vừa nghe thấy nhệm vụ này, lập tức cả người đều không ổn, ngoài miệng liền mắng CMN: “Đây là loại nhiệm vụ chó má gì vậy? Trong vòng 10 ngày khiến mức độ chán ghét Cố Trường Minh của hắn đạt 100 điểm, giá trị hắc hóa đạt 100 điểm, đây không phải là đang bắt tôi ép hắn nhập ma hay sao?”
“Cậu căn bản là không định để tôi hoàn thành nhiệm vụ phải không?” Đến nước này rồi, Hạ Tử Minh rốt cục có chút hiểu trước đây tại sao thế giới này lại khiến nhiều kí chủ thất bại thảm hại* đến vậy.
*Gốc Hán Việt: ‘Sát vũ nhi quy’ nghĩa đen là lông vũ bị phá hủy, là hình ảnh ẩn dụ cho sự thất bại. Chi tiết xem tại
Hệ thống đã nghe lời chửi rủa và phẫn nộ của Hạ Tử Minh không chỉ một lần, giờ đã hoàn toàn như không hề nghe thấy.
Hạ Tử Minh mắng chửi hệ thống sắp được nửa tiếng, mới làm cho bản thân bình tĩnh lại, sắp xếp lại suy nghĩ của mình đang ở 8 năm trước giờ đã nhảy đến hiện tại.
Mắng chửi hệ thống chẳng có ích lợi gì, hắn phải để cho bản thân bình tĩnh lại.
Hạ Tử Minh không nghĩ tới gì khác, mở bảng thể hiện độ hảo cảm của Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh ra xem, thấy độ hảo cảm cua hắn đối với Cố Trường Minh vẫn đang dừng lại ở -60 điểm của 8 năm trước, trước lúc mình bế quan, lại kết hợp với tình huống hiện tại, trong lòng lập tức nảy ra một ý.
Tuy rằng, làm như vậy sẽ rất tổn thương đến Nhiếp Nghiêu, phá hư sự tín nhiệm của Nhiếp Nghiêu đối với con người, khiến cho Nhiếp Nghiêu chịu đau khổ… Nhưng để có thể thay đổi số phận tương lai của Nhiếp Nghiêu và thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ của mình, Hạ Tử Minh cũng chỉ có thể chọn làm như vậy.
Mười ngày rất vội.
Để bắt kịp được thời gian hoàn thành nhiệm vụ, Hạ Tử Minh lập tức lợi dụng trí nhớ kiếp trước của Cố Trường Minh cùng với sự hiểu biết của bản thân đối với nội dung ở thế giới này lúc này liền cùng với những người phụ trách truy bắt Nhiếp Nghiêu của Phù Diêu tìm được chỗ trốn của Nhiếp Nghiêu.
Lúc này Nhiếp Nghiêu đang cải trang đi đến Phù Diêu.
“Nhiếp Nghiêu, ngươi là ma tu giết Vân Chân trưởng lão, còn không mau bó tay chịu trói?” Trưởng lão trong Phù Diêu dưới sự hướng dẫn của Hạ Tử Minh đã tìm được chỗ trốn của Nhiếp Nghiêu.
8 năm không gặp, Nhiếp Nghiêu cao lên không ít, từ lâu đã không còn dáng vẻ gầy yếu, đáng yêu như trước đây nữa. Hắn bây giờ thậm chí còn cao hơn Cố Trường Minh một chút, khuôn mặt vẫn đẹp và tinh xảo như vậy.
Bên trong cặp mắt đào hoa mê hoặc lòng người tràn đây cảnh giác và đề phòng đối với người khác.
Hắn bất giác lùi về phía sau một bước, nhìn những đồng môn ngày trước, ngoài miệng không ngừng giải thích: “Không, không phải ta… Ta không có, lúc ta tỉnh lại đã ở cạnh hồ rồi, ta vốn không có giết Vân Chân trưởng lão, ta không có…”
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt căm hận và chán ghét như đang nhìn một ác ma để nhìn hắn.
“Nhiều người như vậy, Vân Chân trưởng lão còn có Lý Tuấn bọn họ đều chết vì Ma Long Lực năm xưa, thậm chí đến người may mắn còn sống cũng tận mắt nhìn thấy ngươi ra tay, ngươi còn dám ngụy biện, còn dám nói không phải ngươi sao?”
“Chưởng giáo chân nhân năm xưa lúc muốn giữ lại ngươi, ta đã huyên hắn ngươi là ác ma, phải nhanh chóng diệt trừ vì muôn dân trong thiên hạ, chưởng giá nhất thời nổi thiện thâm giữ lại ngươi, không ngờ vậy mà lại tạo thành tai họa cho hôm nay!”
“Ma đầu nhà người căn bản không thể giáo dục được, căn bản không có chút nhân tâm nào, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, ngươi đều phải vạn kiếp bất phục*! Còn không mau mau bó tay chịu trói!”
*Muôn đời không thể quay lại được, không thể báo thù được.
“Chúng ta còn có thể nể tình ngươi từng bái sư môn Phù Diêu ta mà cho ngươi được toàn thây.” Trưởng lão Phù Diêu lại vốn là không tin lời giải thích của hắn, đủ loại phương thức thảo phạt ùn ùn kéo đến đánh về phía Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu không ngừng lùi về phía sau, bản thân đang tìm cơ hội chạy trốn.
Những người này không tin hắn, hắn cũng không tin những người này… Bây giờ người duy nhất ở Phù Diêu có thể làm cho hắn tin tưởng và kính trọng chỉ có sư phụ của hắn, chính là chưởng giáo chân nhân Vân Hư Tử.
Hắn không thể rơi vào tay những người này, hắn nhất định phải chạy trốn, rời khỏi đây đi tìm sư phụ của hắn.
Hắn nghĩ đấy là người cuối cùng trên đời này tin hắn.
Tuy rằng, hắn một thân trọng thương không có bản lĩnh chạy trốn khỏi những người này, nhưng hắn biết trong cơ thể hắn còn cất giấu một lực lượng cực kỳ khổng lồ và tà ác…
Nhiếp Nghiêu trước đây chưa bao giờ động tới nó, bởi vì hắn luôn cảm thấy lực lượng kia quá tà ma, sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của hắn.
Nhưng bây giờ hắn cũng không còn đường nào để đi, chỉ có thể thử xem.
Hạ Tử Minh liếc mắt liền nhìn thấu suy nghĩ của hắn, đưa tay về phía hắn: “Ngươi qua đây, Nhiếp Nghiêu, ta tin ngươi. Ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp chưởng giáo chân nhân, ta tin chưởng giáo ắt sẽ điều tra rõ chân tướng, trả lại cho ngươi một thân trong sạch…”
Hạ Tử Minh cẩn thận nghĩ qua rồi, nếu muốn làm cho mức độ chán ghét của Nhiếp Nghiêu đối với hắn đạt 100, mức độ hắc hóa đạt 100 trong 10 ngày ngắn ngủi thì hắn căn bản không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chọn con đường đi theo nội dung kịch bản gốc. Tiểu sư muội hắn tin tưởng cuối cùng lại hung hăng làm tổn thương hắn, đào hai mắt hắn rồi giao hắn cho Vân Hư Tử.
Chỉ là tiểu sư muội sẽ có cơ hội làm tổn thương Nhiếp Nghiêu, nguyên nhân là vì Nhiếp Nghiêu vốn có sự tín nhiệm với tiểu sư muội.
Nhưng hôm nay, Nhiếp Nghiêu có tín nhiệm với Cố Trường Minh mà trong mắt hắn là người ra vẻ đạo mạo, không phải người tốt hay không thì Hạ Tử Minh cũng không chắc chắn lắm…
Cho nên hắn chỉ có thể đánh cuộc.
Trong cơ thể Nhiếp Nghiêu phong ấn Ma Thần Lực mà hắn mang theo khi chuyển thế, nếu hắn không buông lỏng cảnh giác, nới lỏng đề phòng, bọn họ căn bản không có cơ hội giữ hắn lại.
“Trường Minh…” Mấy vị trưởng lão Phù Diêu đều bất mãn đối với sự tin nhiệm của Hạ Tử Minh dành cho Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu bình tĩnh nhìn Hạ Tử Minh, lý trí nói cho hắn rằng hắn không nên tin tưởng người trước mắt này, vị đại đệ tử Phù Diêu này chính là một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, sẽ chỉ hại hắn, sẽ không giúp hắn đâu.
Nhưng cảm xúc cũng là một thứ gì đó rất kỳ lạ!
Nhiếp Nghiêu bình tĩnh nhìn ánh mắt của Hạ Tử Minh, giây phút đó giống như là bị vật gì đó mê hoặc vậy, bất giác lựa chọn tin tưởng hắn, ma xui quỷ khiến đưa tay cầm lấy tay của Hạ Tử Minh: “Đại sư huynh…”
Đến giờ phút này, hắn mới chợt phát hiện ra tay của vị đại sư huynh này cũng có độ ấm.
Thế nhưng, hành động ma xui quỷ khiến này của Nhiếp Nghiêu lại không thể đổi lại cho hắn một số phận có kết thúc thiện lương hơn chút được, ngay khi hắn vươn tay cấm lấy Hạ Tử Minh, Hạ Tử Minh liền mượn cơ hội đập lên tay hắn, trực tiếp ra tay phế đi chút tu vi không đáng kể mà vốn cũng không còn nhiều vì mất đi linh căn, đau khổ tu hành mới có được.
Nhìn cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia, Hạ Tử Minh thật sự không móc đôi mắt này ra giống như tiểu sư muội được, chỉ có thể chọn hạ sách này.
Hạ Tử Minh chế ngự Nhiếp Nghiêu, dùng giọng nói gần như băng lạnh tuyên bố: “Nghiệt đồ ma tu Nhiếp Nghiêu của Phù Diêu đã bị bắt, chúng ta lập tức dẫn hắn quay về Phù Diêu Sơn giao cho chưởng môn xử trí.
Nhưng may mà hậu quả tạo thành cùng với sự tổn thương đối với Nhiếp Nghiêu lại không khác biệt là bao.
“Ting! Độ hảo cảm của đối tượng có thể công lược Nhiếp Nghiêu đối với kí chủ Cố Trường Minh thêm -40 điểm, hiện nay độ hảo cảm đạt -100 điểm, giá trị hắc hóa còn thiếu 40 điểm, kí chủ hãy tiếp tục cố gắng.”
Mức độ chán ghét của Nhiếp Nghiêu đối với Cố Trường Minh đã đầy rồi, Hạ Tử Minh biết tiếp theo đây phải làm cho hắn tiếp tục tăng thêm giá trị hắc hóa, cũng chỉ có thể đi theo kịch bản gốc khiến Nhiếp Nghiêu tiến thêm một bước mất đi kỳ vọng và tín nhiệm đối với người khác.
Vì vậy, tất cả mọi chuyện lại như đang sao chép lại kịch bản thế giới gốc.
Hạ Tử Minh tận mắt chứng kiến Vân Hư Tử trước mắt đông đảo các môn phái khác chính nghĩa lẫm liệt tuyên án tử hình cho Nhiếp Nghiêu, cùng với cảnh các đại phái cùng nhau dùng hết các loại phương thức dằn vặt, tàn phá Nhiếp Nghiêu nhưng đến cuối vẫn không tìm được phương pháp giết chết hắn. Sau cùng, Vân Hư Tử giống như kịch bản thế giới gốc chọn ném Nhiếp Nghiêu vào trong Trấn Tà Tháp, trong đó đâu đâu cũng là yêu mà và mãnh thú, người một khi tiến vào, căn bản không có cách nào đi ra.
Đúng ngay trước lúc ném Nhiếp Nghiêu vào trong Trấn Tà Tháp, hắn còn chính mồm nói chân tướng cho Nhiếp Nghiêu bản thân thu nhận hắn, cứu hắn chính là để lấy linh căn của hắn cho nhi tử Diệp Lệnh Bảo của mình dùng.
Nhiếp Nghiêu ở trong Trấn Tà Tháp đủ 5 ngày.
Hạ Tử Minh căn bản không đành lòng nhìn hắn thêm, chỉ có thể đau khổ nhìn giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu từng bước tăng lên. Hắn biết, nhóc kia ở trong tháp ắt hẳn bị dày vò và tàn phá kinh khủng lắm, nhưng hắn lại không thể ra tay.
Cuối cùng, đến ngày thứ 10 cuối cùng, giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu cũng tăng lên 99 điểm rồi.
Hạ Tử Minh nín thở chờ giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu tăng lên một điểm cuối cùng, ai ngờ không đợi được đến khi giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu tăng lên, hắn lại cảm thấy viên bùa ngọc cuối cùng trong ba viên bùa ngọc năm đó mình lấy thân phận người đeo mặt nạ đưa cho Nhiếp Nghiêu bị Nhiếp Nghiêu tự tay bóp nát.
Hắn đã từng đồng ý với Nhiếp Nghiêu, chỉ cần Nhiếp Nghiêu cần hắn thì bóp nát viên bùa ngọc này, mặc cho đang ở đâu cũng đều sẽ xuất hiện bên cạnh Nhiếp Nghiêu.
Đến lúc này, Hạ Tử Minh rốt cục cũng không thể nhịn được nữa: “Nhiệm vụ thất bại thì thất bại thôi.”
Hắn nghĩ vậy liền không quan tâm vọt tới Trấn Tà Tháp.
Mà ngay giây phút hắn đến Trấn Tà Tháp, giá trị hắc hóa của Nhiếp Nghiêu cũng đầy.
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành, kí chủ nhận được 50 điểm thế gới, có 1000 điểm thế giới, nội dung kịch bản phía sau kí thủ được phép tự do thay đổi.]