Chương 70
Edit: An Ju
Lão tù trưởng xử lý công việc từ trước đến nay đều như sấm rền gió cuốn, ngày hôm sau liền tìm thời gian gọi Adam đến trước mặt: “Adam à, tuổi của con đã không còn nhỏ nữa rồi, sao vẫn chưa thành gia?”
Adam ngẩn người, có chút không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cũng không biết vì sao lão tù trưởng lại hỏi như thế.
“Vậy ở trong bộ lạc con đã có á thú vừa ý chưa thì để ta giới thiệu, làm mối giúp con? Hai nhà chúng ta cũng được coi là thế gia, cha mẹ con đều không còn nữa, ta cũng được coi như là trưởng bối của con, con lại đối xử với Lai Ân tốt như vậy, ta cũng không thể thiếu phần lo nghĩ cho chung thân đại sự của con một phen.” Lão tù trưởng không xác định được là Adam đã có á thú hợp ý chưa, có vừa mắt con trai nhà mình không, nên không thể không quanh co lòng vòng một phen, thăm hỏi rõ ràng trước mặt Adam.
“Bá phụ… Con…”
Adam nhìn lão tù trưởng mà trong lòng lại hoảng hốt, cho là mình mấy ngày này tiếp xúc với Lai Ân quá gần gũi, làm ra những chuyện quá thân mật khiến lão tù trưởng biết được, mới nhắc nhở, mỉa mai mình.
Mặc dù đều là Lai Ân chủ động, nhưng Lai Ân cái gì cũng không hiểu… Bản thân mình biết rõ là không đúng, nhưng lại khó tránh khỏi cảm thấy bồn chồn, không yên trong lòng.
Nói cho cùng thì chuyện này vẫn là mình không đúng.
“Con có á thú nhân hợp ý chưa, nếu chưa có, bá phụ có thể giới thiệu cho con vài người để tiếp xúc thử, làm quen thử.” Dáng vẻ lão tù trưởng hoàn toàn là dáng vẻ của một trưởng bối một lòng quan tâm chuyện hôn sự của đứa cháu nhà mình.
Adam lùi về sau một bước, sắc mặt chợt biến đổi, mím chặt môi, im lặng trong chốc lát, mới mở miệng: “Bá phụ, con không muốn thành gia, cũng không muốn tìm á thú nhân, tìm bạn đời. Chỉ muốn sống một mình cho thật tốt.”
Nếu như trước kia khi chưa quen biết Lai Ân, thành gia hay không, sống một mình hay tìm một á thú nhân cùng chung sống, đối với hắn mà nói đều không khác nhau là mấy…
Thì sau khi quen biết Lai Ân ——
Hắn phát hiện bản thân thích Lai Ân mất rồi, thích đứa ngốc đó, tâm trao cho Lai Ân rồi, cũng không chứa thêm được ai khác nữa.
Hắn biết giữa hắn và Lai Ân là không thể, cho nên hắn chỉ muốn một mình coi giữ sự yêu thích này đối với Lai Ân mà trải qua quãng đời còn lại…
Chỉ cần, chỉ cần hắn có thể được nhìn thấy Lai Ân từ xa, trông theo Lai Ân là được.
“Con đường đường là một thú nhân, sao lại không thể tìm được á thú nhân chứ? Con sống một mình làm sao đây.” Lão tù trưởng nhăn mày, trong lòng nghĩ đứa trẻ này không muốn tìm á thú nhân, chỉ muốn sống một mình, cái này thì khó xử rồi.
Lời ông nói ra tuy an ủi mà cũng sâu xa: “Đây là cả một đời đấy, làm gì có thú nhân nào không tìm á thú nhân chứ?”
Ông đã không còn để ý gì đến việc thúc đẩy cho con trai nhà mình nữa rồi, phải khuyên Adam thay đổi cách nghĩ theo chủ nghĩa không kết hôn mới được.
“Bá phụ, con sau này sẽ không gặp lại Lai Ân nữa, con sẽ giữ khoảng cách với đệ ấy…” Adam không nghe lọt một câu khuyên giải nào của lão tù trưởng, chỉ cho rằng lão tù trưởng đang vì thanh danh của Lai Ân, sợ hắn cùng Lai Ân vượt giới hạn mà không ép hắn hết hôn không được, giọng nói trầm xuống nói: “Cầu xin ngài, bá phụ, xin ngài đừng éo con ở bên một á thú nhân khác, con không làm được!”
Trong lòng và trong mắt hắn toàn bộ đều là bi thương, cho rằng bản thân và Lai Ân không còn cách nào gặp mặt nhau nữa, những vẫn không kềm được mà quan tâm đến tương lai của Lai Ân, cất tiếng nói: “Còn có… Còn có Khoa Thụy Ân tù trưởng, hắn vẫn luôn… vẫn luôn có mối quan hệ tình cảm với á thú nhân khác, thậm chí còn từng để cho Lai Ân tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải bạn đời tốt… Xin ngài, xin ngài thận trọng suy nghĩ lại về hôn sự của Lai Ân…”
Lão tù trưởng vốn chỉ muốn quanh co để thúc đẩy cho con trai nhà mình, không ngờ lại đào hết ra được chân tâm của Adam.
Càng không ngờ rằng Adam vậy mà đã si mê con trai nhà mình đến mức độ này rồi, dù cho hiểu lầm mình chia cắt tình cảm hai đứa, nhưng vẫn một lòng suy nghĩ cho tương lai của Lai Ân.
Lão tù trưởng nhìn Adam một cách thâm sâu, rồi lại thở dài một hỏi: “Nếu như ta nói giao Lai Ân cho con, con có bằng lòng chăm sóc nó một đời không?”
Thôi, thôi, nếu hai đứa nó đều có ý với nhau, ông cũng thực sự không làm ra cái chuyện chia rẽ hai đứa được.
“Bá phụ…” Adam ngước mắt lên nhìn lão tù trưởng, vui mừng quá đỗi đồng thời lại tràn đầy cảm giác không dám tin, hoàn toàn không ngờ lão tù trưởng lại có thể bằng lòng giao Lai Ân cho một thú nhân có tiếng xấu bên ngoài, bị đồn đã từng ăn thịt á thú như hắn.
Lão tù trưởng vẻ mặt từ ái nhìn hắn, hỏi lần nữa: “Lai Ân thích con, cứ bắt ta qua hỏi con, con có bằng lòng không?”
“Bằng lòng, bằng lòng, con bằng lòng…” Adam kích động đến mức suýt nữa để lộ ra hình thú: “Không đúng, con… con nhất định sẽ chăm sóc cho Lai Ân thật tốt, cả đời đối xử với đệ ấy thật tốt, nựng đệ ấy trong lòng bàn tay.”
Lão tù trưởng nhìn thấy hắn mà không nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Trong lúc bất chợt nghĩ rằng, việc bản thân mình lúc ban đầu thay Lai Ân định ra hôn ước thật sự là quá nóng lòng, định ra quá sớm.
Những điều nên tới, hiện tại không phải đến thời điểm thì cũng tới rồi hay sao?
Sau khi lão tù trưởng quyết định chuyện này với Adam, lập tức triệu tập tất cả các trưởng lão và các tế tự trong bộ lạc, tuyên bố trực tiếp thăng cấp vị trí của Adam từ chiến sĩ thành phó tù trưởng trong bộ lạc.
Bộ lạc Địch Á là sản nghiệp của gia tộc nhà ông, Lai Ân là một đứa ngốc, vốn nên để lại cho thú nhân của Lai Ân.
Nhưng nếu Khoa Thụy Ân đã là tù trưởng rồi, mà còn làm rất tốt, lại là con nuôi của mình, do một tay mình nuôi lớn, lão tù trưởng lại cũng không định phế đi vị trí tù trưởng của hắn, nhưng vị trí của phó tù trưởng thì vẫn phải giao cho Adam.
Bởi vì, Khoa Thụy Ân cùng Lai Ân còn có hôn ước chưa hủy, vì vậy lão tù trưởng trái lại cũng chưa nói ra chuyện dự định để Adam và Lai Ân đính hôn, chỉ trực tiếp tuyên bố đề bạt Adam thành phó tù trưởng.
Khoa Thụy Ân khó hiểu vô cùng, nhưng trước mặt mọi người, hắn lại không thể không nể mặt lão tù trưởng, đành phải kéo dài đến khi cuộc họp giải tán, hắn mới thấy khó hiểu trong lòng, hỏi lão tù trưởng: “Cha, chuyện này là sao vậy? Cái tên Adam kia dựa vào đâu mà được cha đề bạt, coi trọng như thế?”
Bản thân hắn cũng không biết mình thích Lai Ân, chỉ vô hình chung cảm thấy mình ghét cái người tên Adam này.
“Khoa Thụy Ân, hôn sự của con và Lai Ân coi như chấm dứt đi.” Lão tù trưởng chẳng hề trả lời câu hỏi của hắn, chỉ trực tiếp tuyên bố chấm dứt hôn ước của Khoa Thụy Ân và Lai Ân.
Khoa Thụy Ân giật mình ngay tại chỗ: “Cha…”
Gần như có hơi muốn hỏi lão tù trưởng vì sao.
“Lai Ân thích Adam, thân là cha, ta không thể làm trái với tâm ý của con trai, chỉ muốn hắn vừa ý mọi chuyện. Dù sao thì con cũng khoongt hích Lai Ân, cũng đã có người mình thích… Hôn sự của các con chấm dứt đi.” Lão tù trưởng không đợi đến khi hắn hỏi, liền giành trước một bước đáp lại: “Ta biết con không thích Adam, vị trí tù trưởng vẫn là của con, nhưng nể mặt Lai Ân… Nể tình ta đã chăm sóc con bao năm nay, con đối tốt với Adam hơn chút, xem hắn như thú nhân của Lai Ân mà giúp đỡ hắn một chút.”
Hắn nói lời thâm sâu xong, vỗ vỗ vai Khoa Thụy Ân, tự cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa với đứa con nuôi này rồi.
Khoa Thụy Ân sững sờ ngay tại chỗ, nhìn bóng lưng của lão tù trưởng, ngay cả việc lão tù trưởng đã đi mất rồi cũng hoàn toàn không biết, chỉ đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy trong tim mình giống như đã trống mất đi một phần.
Hắn không nghĩ ra đây là vì sao?
Rõ ràng, rõ ràng hắn không thích Lai Ân, cũng vốn không chấp nhận được một kẻ ngốc làm bạn đời tương lai của mình, khiến mình cả đời bị nhân cười chê, vẫn luôn nóng lòng thoát khỏi mối hôn ước này, đồng thời hiện tại hắn cũng đã có người mình yêu, người đó là một á thú vô song, là bạch nguyệt quang trong tâm mình, là bạn đời có thể xứng đôi với mình mà mình đã nhận định, là ân nhân cứu mạng hồi còn bé mình đã thề sẽ báo đáp.
Bản thân rõ ràng nên tìm mọi cách thoát khỏi mối hôn ước này, nhưng hiện tại hắn còn chưa làm gì, cha nuôi đã tuyên bố giải trừ mối hôn ước này, lý do là đứa ngốc kia thích người khác rồi.
Hắn rõ ràng là nên vui mừng, nên thở phào một hơi mới đúng.
Nhưng hắn vì sao lại không cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào, trái lại còn cảm thấy trong lòng chua xót, khó chịu vô cùng?
Khoa Thụy Ân nghĩ không thông đây là vì sao, chỉ có thể thuyết phục bản thân quên đi loại cảm giác kỳ quái này, chết lặng chịu đựng loại cảm giác này.
Nhưng, sau khi tuyên bố chấm dứt hôn ước của Lai Ân với hắn, hắn ngay cả việc có thể quang minh chính đại đi ra ngoài với Y Văn, hôn môi không kiêng nể gì lại chẳng hề thấy vui vẻ nữa.
Đây rốt cuộc là vì sao?
Sau khi lão tù trưởng giải trừ hôn ước của Lai Ân và Khoa Thụy Ân, lập tức chọn ngày định ra hôn sự cho Lai Ân và Adam. Tuy rằng không nỡ con trai nhà mình rời khỏi mình sớm như vậy, nhưng hiện tại, trong suy nghĩ của lão tù trưởng thì đính hôn trước vẫn là có thể.
Trước kia, lúc Khoa Thụy Ân và Lai Ân đính hôn, chỉ là hắn cùng Khoa Thụy Ân ước định ngoài miệng mà thôi… Những quy trình vốn có vì sự có lệ và thoái thác của Khoa Thụy Ân mà vẫn luôn không được tiến hành.
Hiện nay, lễ đính hôn của Lai Ân và Adam
lại được làm rình rang.
Cả bộ lạc đều ăn mừng cùng nhau, cực kỳ náo nhiệt.
Ban đầu, còn có rất nhiều người không hiểu lão tù trưởng vì sao không để Lai Ân và tù trưởng kết hôn, ngược lại lại để hắn ở bên một Adam tiếng xấu đồn xa, nhưng sau khi nhìn thấy Adam một lòng che chở cho Lai Ân và dung mạo Adam hoàn toàn không thua Khoa Thụy Ân ở lễ đính hôn, mọi người đều hiểu rồi.
Tù trưởng Khoa Thụy Ân có bản lĩnh, cũng có năng lực, á thú gần bên người cũng nhiều, tuyệt đối sẽ không cẩn thận quan tâm đối với Lai Ân đại nhân, lúc còn lão tù trưởng, mà đã như vậy, sau trăm tuổi thì càng không nói trước được. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc truyện tại ﹍ ?rUm truyện﹒?N ﹍
Nhưng Adam lại khác, hắn tuy là phó tù trưởng trên danh nghĩa, nhưng bên trên vẫn còn có tù trưởng áp chế. Tù trưởng Khoa Thụy Ân và Lai Ân giải trừ hôn ước, như vậy tù trưởng Khoa Thụy Ân thân là con nuôi của lão tù trưởng cũng là ca ca của Lai Ân đại nhân. Dù cho sau này lão tù trưởng không còn, cũng vẫn có tù trưởng Khoa Thụy Ân, vì cân nhắc đến thanh danh và ân tình của lão tù trưởng, tù trưởng Khoa Thụy Ân không thể không quan tâm Lai Ân đại nhân, đối xử tốt với Lai Ân.
Có tù trưởng Khoa Thụy Ân, dù cho lão tù trưởng không còn tại thế, hắn cũng có thể không cần lo Adam đối xử không tốt với Lai Ân đại nhân.
Cao!
Chiêu này của lão tù trưởng thật sự là cao!
Không ít người tán thưởng như thế trong lòng.
Lai Ân cùng Adam đính hôn lần này trải qua nhiều quy trình mà lúc trước Lai Ân và Khoa Thụy Ân chưa từng trải qua, thậm chí còn bao gồm cả bước chúc phúc của thú thần!
Trong truyền thuyết của thế giới thú nhân, những bạn đời được thần thú chúc phúc đều nhất định sẽ chung thủy, yêu nhau, đầu bạc răng long với nhau cả đời.
Hạ Tử Minh chưa từng thấy qua tập tục cưới hỏi ở thế giới thú nhân, lần này không thể không chơi thật happy!
“Ca ca, hiện tại ngươi là bạn đời của ta rồi. Chúng ta về sau sẽ ở bên nhau cả đời.” Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Adam, sau khi tiến hành xong nghi thức lời chúc phúc của thú thần, lập tức ôm lấy Adam, hướng về phía miệng của hắn mà hôn lên: “Về sau, chúng ta sẽ có thể cùng nhau chơi trò này rồi. Ta vui lắm luôn.”
Adam mắc cỡ đến đỏ cả mang tai, đối với hành động chủ động ôm ấp yêu thương của người bạn đời tương lai, hắn liền vụng về hôn trả: “Ừm.”
Thật hạnh phúc! Hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể được hạnh phúc như thế này.
Trước kia, vì cố kỵ chuyện hắn và Lai Ân không có quan hệ gì, giữa hai người dù cho thân cận, Adam cũng vẫn luôn cẩn thận khống chế ranh giới, không dám vượt qua, rất sợ xúc phạm đến hắn, mà bây giờ giữa bọn hắn cuối cùng cũng có thể thân cận mà không cần phải kiêng nể điều gì.
Tiểu Lai Ân là của hắn rồi.
Nhìn cặp đôi mới đính hôn ôm hôn nhau, các thú nhân và á thú nhân xung quanh lập tức cổ vũ, múa hát tưng bừng chúc mừng bọn hắn.
Khoa Thụy Ân ngồi trong góc, một mình uống rượu sầu, hai mắt đỏ đến gần như có thể nhỏ máu, hắn nhìn về phía cặp đôi đang ôm hôn giữa sân, vô hình chung cảm thấy có chút gai mắt, tưởng chừng như muốn xông về phía trước kéo Adam từ bên người Lai Ân ra, tay đấm chân đá một trận, cảnh cáo hắn, không cho phép làm chuyện như vậy với Lai Ân.
Thế nhưng, hắn lại vẫn là không làm được gì, không thể làm gì.
Người ta hai người là bạn đời tương lai, làm gì cũng là chuyện đương nhiên, ngay cả lão tù trưởng cũng không phản đối, hắn thì có thể làm gì đây?
Nhưng dù cho là vậy, Khoa Thụy Ân lại vẫn không kềm được cảm giác ngột ngạt, kỳ quái của bản thân, sao cũng không vui vẻ được. Cảm giác đó giống như trơ mắt nhìn thấy nền tuyết trắng mà mình cẩn thận che chở, chăm sóc, bị người khác cứng rắn đạp lên, ấn xuống một dấu chân mà không cách nào ngăn trở được, bất lực vô cùng.
Khoa Thụy Ân chỉ có thể rót rượu cho mình từng chén từng chén một, trực tiếp uống đến khi bên tai ầm vang, ý chí không còn tỉnh táo.
“Tù trưởng, hôm nay là ngày vui, ngươi sao không đi kính rượu cặp đôi mới đính hôn đi?” Đúng lúc này, có người hỏi hắn như vậy.
Men rượu lập tức xông lên đầu Khoa Thụy Ân, đẩy người đó ra, liền khí thế hung hung đứng lên, đi về phía chỗ Lai Ân và Adam.
Dáng vẻ hung thần ác sát của hắn quả thật dọa mọi người chung quanh giật mình.
Người khác gần như còn cho là hắn muốn tìm Adam để đấu sức, chém giết, dồn dập nhường đường cho hắn.
Adam thấy thế, nhíu mày, lập tức đặt Hạ Tử Minh sau lưng che chở.
Mọi người trong lòng rối rít nói thầm: Sớm đã nghe nói hai vị tù trưởng và phó tù trưởng bất hòa, hôm nay là ngày mừng của phó tù trưởng, người đính hôn cùng lại còn là bạn đời tương lai tiền nhiệm của tù trưởng, hai vị tù trưởng chẳng lẽ sắp đánh nhau?
Hạ Tử Minh núp ở sau lưng Adam, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt, vô tội, nhìn người đang đi đến khẽ gọi một tiếng: “Khoa Thụy Ân ca ca…”
Khoa Thụy Ân liếc hắn một cái, không biết chuyện gì xảy ra, bỗng dưng muốn khóc.
Hắn sải bước, mỗi bước đều như đang bước trên mây, đi đến trước mặt hai người, vỗ mạnh lên vai Adam, mắt đỏ đến như có thể nhỏ máu, hơi rượu tỏa khắp ra, hắn nói: “Adam, Lai Ân là đệ đệ ta, ngươi về sau… Về sau nếu dám đối xử tệ với đệ ấy, ta… Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Lão tù trưởng xử lý công việc từ trước đến nay đều như sấm rền gió cuốn, ngày hôm sau liền tìm thời gian gọi Adam đến trước mặt: “Adam à, tuổi của con đã không còn nhỏ nữa rồi, sao vẫn chưa thành gia?”
Adam ngẩn người, có chút không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, cũng không biết vì sao lão tù trưởng lại hỏi như thế.
“Vậy ở trong bộ lạc con đã có á thú vừa ý chưa thì để ta giới thiệu, làm mối giúp con? Hai nhà chúng ta cũng được coi là thế gia, cha mẹ con đều không còn nữa, ta cũng được coi như là trưởng bối của con, con lại đối xử với Lai Ân tốt như vậy, ta cũng không thể thiếu phần lo nghĩ cho chung thân đại sự của con một phen.” Lão tù trưởng không xác định được là Adam đã có á thú hợp ý chưa, có vừa mắt con trai nhà mình không, nên không thể không quanh co lòng vòng một phen, thăm hỏi rõ ràng trước mặt Adam.
“Bá phụ… Con…”
Adam nhìn lão tù trưởng mà trong lòng lại hoảng hốt, cho là mình mấy ngày này tiếp xúc với Lai Ân quá gần gũi, làm ra những chuyện quá thân mật khiến lão tù trưởng biết được, mới nhắc nhở, mỉa mai mình.
Mặc dù đều là Lai Ân chủ động, nhưng Lai Ân cái gì cũng không hiểu… Bản thân mình biết rõ là không đúng, nhưng lại khó tránh khỏi cảm thấy bồn chồn, không yên trong lòng.
Nói cho cùng thì chuyện này vẫn là mình không đúng.
“Con có á thú nhân hợp ý chưa, nếu chưa có, bá phụ có thể giới thiệu cho con vài người để tiếp xúc thử, làm quen thử.” Dáng vẻ lão tù trưởng hoàn toàn là dáng vẻ của một trưởng bối một lòng quan tâm chuyện hôn sự của đứa cháu nhà mình.
Adam lùi về sau một bước, sắc mặt chợt biến đổi, mím chặt môi, im lặng trong chốc lát, mới mở miệng: “Bá phụ, con không muốn thành gia, cũng không muốn tìm á thú nhân, tìm bạn đời. Chỉ muốn sống một mình cho thật tốt.”
Nếu như trước kia khi chưa quen biết Lai Ân, thành gia hay không, sống một mình hay tìm một á thú nhân cùng chung sống, đối với hắn mà nói đều không khác nhau là mấy…
Thì sau khi quen biết Lai Ân ——
Hắn phát hiện bản thân thích Lai Ân mất rồi, thích đứa ngốc đó, tâm trao cho Lai Ân rồi, cũng không chứa thêm được ai khác nữa.
Hắn biết giữa hắn và Lai Ân là không thể, cho nên hắn chỉ muốn một mình coi giữ sự yêu thích này đối với Lai Ân mà trải qua quãng đời còn lại…
Chỉ cần, chỉ cần hắn có thể được nhìn thấy Lai Ân từ xa, trông theo Lai Ân là được.
“Con đường đường là một thú nhân, sao lại không thể tìm được á thú nhân chứ? Con sống một mình làm sao đây.” Lão tù trưởng nhăn mày, trong lòng nghĩ đứa trẻ này không muốn tìm á thú nhân, chỉ muốn sống một mình, cái này thì khó xử rồi.
Lời ông nói ra tuy an ủi mà cũng sâu xa: “Đây là cả một đời đấy, làm gì có thú nhân nào không tìm á thú nhân chứ?”
Ông đã không còn để ý gì đến việc thúc đẩy cho con trai nhà mình nữa rồi, phải khuyên Adam thay đổi cách nghĩ theo chủ nghĩa không kết hôn mới được.
“Bá phụ, con sau này sẽ không gặp lại Lai Ân nữa, con sẽ giữ khoảng cách với đệ ấy…” Adam không nghe lọt một câu khuyên giải nào của lão tù trưởng, chỉ cho rằng lão tù trưởng đang vì thanh danh của Lai Ân, sợ hắn cùng Lai Ân vượt giới hạn mà không ép hắn hết hôn không được, giọng nói trầm xuống nói: “Cầu xin ngài, bá phụ, xin ngài đừng éo con ở bên một á thú nhân khác, con không làm được!”
Trong lòng và trong mắt hắn toàn bộ đều là bi thương, cho rằng bản thân và Lai Ân không còn cách nào gặp mặt nhau nữa, những vẫn không kềm được mà quan tâm đến tương lai của Lai Ân, cất tiếng nói: “Còn có… Còn có Khoa Thụy Ân tù trưởng, hắn vẫn luôn… vẫn luôn có mối quan hệ tình cảm với á thú nhân khác, thậm chí còn từng để cho Lai Ân tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải bạn đời tốt… Xin ngài, xin ngài thận trọng suy nghĩ lại về hôn sự của Lai Ân…”
Lão tù trưởng vốn chỉ muốn quanh co để thúc đẩy cho con trai nhà mình, không ngờ lại đào hết ra được chân tâm của Adam.
Càng không ngờ rằng Adam vậy mà đã si mê con trai nhà mình đến mức độ này rồi, dù cho hiểu lầm mình chia cắt tình cảm hai đứa, nhưng vẫn một lòng suy nghĩ cho tương lai của Lai Ân.
Lão tù trưởng nhìn Adam một cách thâm sâu, rồi lại thở dài một hỏi: “Nếu như ta nói giao Lai Ân cho con, con có bằng lòng chăm sóc nó một đời không?”
Thôi, thôi, nếu hai đứa nó đều có ý với nhau, ông cũng thực sự không làm ra cái chuyện chia rẽ hai đứa được.
“Bá phụ…” Adam ngước mắt lên nhìn lão tù trưởng, vui mừng quá đỗi đồng thời lại tràn đầy cảm giác không dám tin, hoàn toàn không ngờ lão tù trưởng lại có thể bằng lòng giao Lai Ân cho một thú nhân có tiếng xấu bên ngoài, bị đồn đã từng ăn thịt á thú như hắn.
Lão tù trưởng vẻ mặt từ ái nhìn hắn, hỏi lần nữa: “Lai Ân thích con, cứ bắt ta qua hỏi con, con có bằng lòng không?”
“Bằng lòng, bằng lòng, con bằng lòng…” Adam kích động đến mức suýt nữa để lộ ra hình thú: “Không đúng, con… con nhất định sẽ chăm sóc cho Lai Ân thật tốt, cả đời đối xử với đệ ấy thật tốt, nựng đệ ấy trong lòng bàn tay.”
Lão tù trưởng nhìn thấy hắn mà không nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Trong lúc bất chợt nghĩ rằng, việc bản thân mình lúc ban đầu thay Lai Ân định ra hôn ước thật sự là quá nóng lòng, định ra quá sớm.
Những điều nên tới, hiện tại không phải đến thời điểm thì cũng tới rồi hay sao?
Sau khi lão tù trưởng quyết định chuyện này với Adam, lập tức triệu tập tất cả các trưởng lão và các tế tự trong bộ lạc, tuyên bố trực tiếp thăng cấp vị trí của Adam từ chiến sĩ thành phó tù trưởng trong bộ lạc.
Bộ lạc Địch Á là sản nghiệp của gia tộc nhà ông, Lai Ân là một đứa ngốc, vốn nên để lại cho thú nhân của Lai Ân.
Nhưng nếu Khoa Thụy Ân đã là tù trưởng rồi, mà còn làm rất tốt, lại là con nuôi của mình, do một tay mình nuôi lớn, lão tù trưởng lại cũng không định phế đi vị trí tù trưởng của hắn, nhưng vị trí của phó tù trưởng thì vẫn phải giao cho Adam.
Bởi vì, Khoa Thụy Ân cùng Lai Ân còn có hôn ước chưa hủy, vì vậy lão tù trưởng trái lại cũng chưa nói ra chuyện dự định để Adam và Lai Ân đính hôn, chỉ trực tiếp tuyên bố đề bạt Adam thành phó tù trưởng.
Khoa Thụy Ân khó hiểu vô cùng, nhưng trước mặt mọi người, hắn lại không thể không nể mặt lão tù trưởng, đành phải kéo dài đến khi cuộc họp giải tán, hắn mới thấy khó hiểu trong lòng, hỏi lão tù trưởng: “Cha, chuyện này là sao vậy? Cái tên Adam kia dựa vào đâu mà được cha đề bạt, coi trọng như thế?”
Bản thân hắn cũng không biết mình thích Lai Ân, chỉ vô hình chung cảm thấy mình ghét cái người tên Adam này.
“Khoa Thụy Ân, hôn sự của con và Lai Ân coi như chấm dứt đi.” Lão tù trưởng chẳng hề trả lời câu hỏi của hắn, chỉ trực tiếp tuyên bố chấm dứt hôn ước của Khoa Thụy Ân và Lai Ân.
Khoa Thụy Ân giật mình ngay tại chỗ: “Cha…”
Gần như có hơi muốn hỏi lão tù trưởng vì sao.
“Lai Ân thích Adam, thân là cha, ta không thể làm trái với tâm ý của con trai, chỉ muốn hắn vừa ý mọi chuyện. Dù sao thì con cũng khoongt hích Lai Ân, cũng đã có người mình thích… Hôn sự của các con chấm dứt đi.” Lão tù trưởng không đợi đến khi hắn hỏi, liền giành trước một bước đáp lại: “Ta biết con không thích Adam, vị trí tù trưởng vẫn là của con, nhưng nể mặt Lai Ân… Nể tình ta đã chăm sóc con bao năm nay, con đối tốt với Adam hơn chút, xem hắn như thú nhân của Lai Ân mà giúp đỡ hắn một chút.”
Hắn nói lời thâm sâu xong, vỗ vỗ vai Khoa Thụy Ân, tự cảm thấy mình đã tận tình tận nghĩa với đứa con nuôi này rồi.
Khoa Thụy Ân sững sờ ngay tại chỗ, nhìn bóng lưng của lão tù trưởng, ngay cả việc lão tù trưởng đã đi mất rồi cũng hoàn toàn không biết, chỉ đột nhiên cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy trong tim mình giống như đã trống mất đi một phần.
Hắn không nghĩ ra đây là vì sao?
Rõ ràng, rõ ràng hắn không thích Lai Ân, cũng vốn không chấp nhận được một kẻ ngốc làm bạn đời tương lai của mình, khiến mình cả đời bị nhân cười chê, vẫn luôn nóng lòng thoát khỏi mối hôn ước này, đồng thời hiện tại hắn cũng đã có người mình yêu, người đó là một á thú vô song, là bạch nguyệt quang trong tâm mình, là bạn đời có thể xứng đôi với mình mà mình đã nhận định, là ân nhân cứu mạng hồi còn bé mình đã thề sẽ báo đáp.
Bản thân rõ ràng nên tìm mọi cách thoát khỏi mối hôn ước này, nhưng hiện tại hắn còn chưa làm gì, cha nuôi đã tuyên bố giải trừ mối hôn ước này, lý do là đứa ngốc kia thích người khác rồi.
Hắn rõ ràng là nên vui mừng, nên thở phào một hơi mới đúng.
Nhưng hắn vì sao lại không cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào, trái lại còn cảm thấy trong lòng chua xót, khó chịu vô cùng?
Khoa Thụy Ân nghĩ không thông đây là vì sao, chỉ có thể thuyết phục bản thân quên đi loại cảm giác kỳ quái này, chết lặng chịu đựng loại cảm giác này.
Nhưng, sau khi tuyên bố chấm dứt hôn ước của Lai Ân với hắn, hắn ngay cả việc có thể quang minh chính đại đi ra ngoài với Y Văn, hôn môi không kiêng nể gì lại chẳng hề thấy vui vẻ nữa.
Đây rốt cuộc là vì sao?
Sau khi lão tù trưởng giải trừ hôn ước của Lai Ân và Khoa Thụy Ân, lập tức chọn ngày định ra hôn sự cho Lai Ân và Adam. Tuy rằng không nỡ con trai nhà mình rời khỏi mình sớm như vậy, nhưng hiện tại, trong suy nghĩ của lão tù trưởng thì đính hôn trước vẫn là có thể.
Trước kia, lúc Khoa Thụy Ân và Lai Ân đính hôn, chỉ là hắn cùng Khoa Thụy Ân ước định ngoài miệng mà thôi… Những quy trình vốn có vì sự có lệ và thoái thác của Khoa Thụy Ân mà vẫn luôn không được tiến hành.
Hiện nay, lễ đính hôn của Lai Ân và Adam
lại được làm rình rang.
Cả bộ lạc đều ăn mừng cùng nhau, cực kỳ náo nhiệt.
Ban đầu, còn có rất nhiều người không hiểu lão tù trưởng vì sao không để Lai Ân và tù trưởng kết hôn, ngược lại lại để hắn ở bên một Adam tiếng xấu đồn xa, nhưng sau khi nhìn thấy Adam một lòng che chở cho Lai Ân và dung mạo Adam hoàn toàn không thua Khoa Thụy Ân ở lễ đính hôn, mọi người đều hiểu rồi.
Tù trưởng Khoa Thụy Ân có bản lĩnh, cũng có năng lực, á thú gần bên người cũng nhiều, tuyệt đối sẽ không cẩn thận quan tâm đối với Lai Ân đại nhân, lúc còn lão tù trưởng, mà đã như vậy, sau trăm tuổi thì càng không nói trước được. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc truyện tại ﹍ ?rUm truyện﹒?N ﹍
Nhưng Adam lại khác, hắn tuy là phó tù trưởng trên danh nghĩa, nhưng bên trên vẫn còn có tù trưởng áp chế. Tù trưởng Khoa Thụy Ân và Lai Ân giải trừ hôn ước, như vậy tù trưởng Khoa Thụy Ân thân là con nuôi của lão tù trưởng cũng là ca ca của Lai Ân đại nhân. Dù cho sau này lão tù trưởng không còn, cũng vẫn có tù trưởng Khoa Thụy Ân, vì cân nhắc đến thanh danh và ân tình của lão tù trưởng, tù trưởng Khoa Thụy Ân không thể không quan tâm Lai Ân đại nhân, đối xử tốt với Lai Ân.
Có tù trưởng Khoa Thụy Ân, dù cho lão tù trưởng không còn tại thế, hắn cũng có thể không cần lo Adam đối xử không tốt với Lai Ân đại nhân.
Cao!
Chiêu này của lão tù trưởng thật sự là cao!
Không ít người tán thưởng như thế trong lòng.
Lai Ân cùng Adam đính hôn lần này trải qua nhiều quy trình mà lúc trước Lai Ân và Khoa Thụy Ân chưa từng trải qua, thậm chí còn bao gồm cả bước chúc phúc của thú thần!
Trong truyền thuyết của thế giới thú nhân, những bạn đời được thần thú chúc phúc đều nhất định sẽ chung thủy, yêu nhau, đầu bạc răng long với nhau cả đời.
Hạ Tử Minh chưa từng thấy qua tập tục cưới hỏi ở thế giới thú nhân, lần này không thể không chơi thật happy!
“Ca ca, hiện tại ngươi là bạn đời của ta rồi. Chúng ta về sau sẽ ở bên nhau cả đời.” Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Adam, sau khi tiến hành xong nghi thức lời chúc phúc của thú thần, lập tức ôm lấy Adam, hướng về phía miệng của hắn mà hôn lên: “Về sau, chúng ta sẽ có thể cùng nhau chơi trò này rồi. Ta vui lắm luôn.”
Adam mắc cỡ đến đỏ cả mang tai, đối với hành động chủ động ôm ấp yêu thương của người bạn đời tương lai, hắn liền vụng về hôn trả: “Ừm.”
Thật hạnh phúc! Hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể được hạnh phúc như thế này.
Trước kia, vì cố kỵ chuyện hắn và Lai Ân không có quan hệ gì, giữa hai người dù cho thân cận, Adam cũng vẫn luôn cẩn thận khống chế ranh giới, không dám vượt qua, rất sợ xúc phạm đến hắn, mà bây giờ giữa bọn hắn cuối cùng cũng có thể thân cận mà không cần phải kiêng nể điều gì.
Tiểu Lai Ân là của hắn rồi.
Nhìn cặp đôi mới đính hôn ôm hôn nhau, các thú nhân và á thú nhân xung quanh lập tức cổ vũ, múa hát tưng bừng chúc mừng bọn hắn.
Khoa Thụy Ân ngồi trong góc, một mình uống rượu sầu, hai mắt đỏ đến gần như có thể nhỏ máu, hắn nhìn về phía cặp đôi đang ôm hôn giữa sân, vô hình chung cảm thấy có chút gai mắt, tưởng chừng như muốn xông về phía trước kéo Adam từ bên người Lai Ân ra, tay đấm chân đá một trận, cảnh cáo hắn, không cho phép làm chuyện như vậy với Lai Ân.
Thế nhưng, hắn lại vẫn là không làm được gì, không thể làm gì.
Người ta hai người là bạn đời tương lai, làm gì cũng là chuyện đương nhiên, ngay cả lão tù trưởng cũng không phản đối, hắn thì có thể làm gì đây?
Nhưng dù cho là vậy, Khoa Thụy Ân lại vẫn không kềm được cảm giác ngột ngạt, kỳ quái của bản thân, sao cũng không vui vẻ được. Cảm giác đó giống như trơ mắt nhìn thấy nền tuyết trắng mà mình cẩn thận che chở, chăm sóc, bị người khác cứng rắn đạp lên, ấn xuống một dấu chân mà không cách nào ngăn trở được, bất lực vô cùng.
Khoa Thụy Ân chỉ có thể rót rượu cho mình từng chén từng chén một, trực tiếp uống đến khi bên tai ầm vang, ý chí không còn tỉnh táo.
“Tù trưởng, hôm nay là ngày vui, ngươi sao không đi kính rượu cặp đôi mới đính hôn đi?” Đúng lúc này, có người hỏi hắn như vậy.
Men rượu lập tức xông lên đầu Khoa Thụy Ân, đẩy người đó ra, liền khí thế hung hung đứng lên, đi về phía chỗ Lai Ân và Adam.
Dáng vẻ hung thần ác sát của hắn quả thật dọa mọi người chung quanh giật mình.
Người khác gần như còn cho là hắn muốn tìm Adam để đấu sức, chém giết, dồn dập nhường đường cho hắn.
Adam thấy thế, nhíu mày, lập tức đặt Hạ Tử Minh sau lưng che chở.
Mọi người trong lòng rối rít nói thầm: Sớm đã nghe nói hai vị tù trưởng và phó tù trưởng bất hòa, hôm nay là ngày mừng của phó tù trưởng, người đính hôn cùng lại còn là bạn đời tương lai tiền nhiệm của tù trưởng, hai vị tù trưởng chẳng lẽ sắp đánh nhau?
Hạ Tử Minh núp ở sau lưng Adam, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt, vô tội, nhìn người đang đi đến khẽ gọi một tiếng: “Khoa Thụy Ân ca ca…”
Khoa Thụy Ân liếc hắn một cái, không biết chuyện gì xảy ra, bỗng dưng muốn khóc.
Hắn sải bước, mỗi bước đều như đang bước trên mây, đi đến trước mặt hai người, vỗ mạnh lên vai Adam, mắt đỏ đến như có thể nhỏ máu, hơi rượu tỏa khắp ra, hắn nói: “Adam, Lai Ân là đệ đệ ta, ngươi về sau… Về sau nếu dám đối xử tệ với đệ ấy, ta… Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”