Chương 14: Tô Ngang ấm ức gọi video cho cô: "Sao em không chủ động gọi cho anh vậy?"
Giản Nịnh sau khi thay băng vệ sinh xong thì đi làm.
Chỉ nghĩ tới việc mình lại được tự do cũng đủ làm cô phấn chấn rồi, dù gì thì một tuần vừa rồi thật sự muốn lấy mạng của cô mà.
Mãi cho đến giữa trưa cô nhận được tin nhắn Wechat của Tô Ngang báo rằng anh đã về đến đơn vị, anh nói cô có chuyện gì thì cứ nhắn tin cho anh.
Chẳng qua là thường ngày kỷ luật quân ngũ rất nghiêm khắc, không thể nào xem điện thoại mỗi ngày được cho nên nếu anh có thể dùng điện thoại sẽ trả lời cô ngay.
Cô đồng ý với anh.
Giản Nịnh thờ phào nhẹ nhõm một hơi, buông điện thoại trong tay xuống, lúc cô đang định ra ngoài đi ăn thì cô Lý lại bước vào tò mò hỏi cô: "Cô Giản, lần trước tôi nghe cô nói chồng cô phải về đơn vị đúng không? Thế anh ấy đã đi chưa vậy?"
Giản Nịnh đáp: "Đã đi rồi, anh ấy lên máy bay lúc sáng."
cô Lý nghe cô nói vậy thì than ngắn thở dài: "Đúng là tàn nhẫn quá mà, hai người vừa mới kết hôn chưa được bao lâu, bây giờ lại phải phòng đơn gối chiếc, nhất định là rất quạnh quẽ. Haizz, quân nhân vốn là như vậy, hai người bây giờ không khác gì yêu xa. Anh ấy có thể về nhà không? Bọn họ là quân nhân chắc không có được mấy ngày phép, không chừng một năm rưỡi cũng không thể gặp mặt nhau? Hay là cô bay qua bên đó thăm anh ấy?"
Giản Nịnh: "... Có lẽ tôi sẽ đi, nghe nói công việc của anh ấy bề bộn, đại khái một năm chỉ có thể về nhà vài lần. Nếu như không quá bận rộn tôi sẽ sang thăm anh ấy."
Lý Khuynh vẫn giữ dáng vẻ thương hoa tiếc ngọc đó nói tiếp: "Còn không phải là cô không chịu được cảnh chăn đơn gối chiếc à? Màn đêm buông xuống lại cảm thấy trống trải hay sao?"
Giản Nịnh:"... Không khác dạo trước bao nhiêu, chẳng có gì gọi là trống trải cả."
Lý Khuynh nghe cô nói vậy, tay đẩy một ly trà sữa tới trước mặt cô: "Cô Giản này, có chuyện này tôi không biết có nên nói với cô hay không nữa. Chuyện là chồng cô là quân nhân, chắc hẳn mấy người đồng đội của anh ấy cũng là quân nhân rồi. Hay là cô giới thiệu cho tôi một người đi, tôi đang muốn tìm một quân nhân này."
Giản Nịnh nghe cô ấy nói thoáng sửng sốt, sau đó cô mới chợt nhớ ra có nghe đồng nghiệp trong văn phòng nói cô Lý vừa mới ly hôn chưa được bao lâu. Không phải là vừa mới ly hôn là phải lập tức tìm đàn ông đó chứ?
"...Cô Lý à, không phải cô vừa mới ly hôn sao?"
Lý Khuynh nghe cô hỏi vậy cho rằng cô đang chán ghét chuyện cô ấy tái giá, trong nháy mắt liền sụp đổ.
"Cô Giản nói vậy là có ý gì? Cô nói tôi vừa mới ly hôn? Tôi ly hôn là chuyện của tôi, ly hôn xong rồi tôi là người độc thân, cô không cần xem thường chuyện tôi tái giá. Tại sao tôi không thể tìm một quân nhân để tái giá? Cô có thể tìm được mà."
Giản Nịnh nghe cô ấy nói vậy thì biết là cô ấy đã hiểu lầm ý của cô rồi nên vội vàng giải thích: "...Không phải đâu cô Lý, cô đừng hiểu lầm tôi. Tôi không có ý chê cười cô tái giá, tôi chỉ là tò mò tại sao cô vừa mới ly hôn lại đi tìm đối tượng mới thôi."
Lý Khuynh đáp: "Thật vậy không? Tôi đã lãng phí tuổi xuân của mình trên người tên đàn ông đó, bây giờ tôi phải đi tìm một người đàn ông khác cho mình. Nếu cô không muốn giới thiệu cho tôi thì cứ nói thẳng, tôi không phiền cô nữa."
Giản Nịnh còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng Lý Khuynh còn chưa nghe xong đã lấy lại ly trà sữa.
Giản Nịnh cảm thấy cô ấy hơi xấu tính, rõ ràng là cô không hề có ý đó nhưng sao cô ấy lại cứ nghi thần nghi quỷ cho cô thế cơ chứ.
...
Buổi chiều lúc Giản Nịnh tan làm trở về, nhìn thấy căn phòng trống trải không hiểu sao lại có cảm giác cô đơn.
Dù sao thì một tuần trước còn có một người ở cùng cô, trong nhà còn có tiếng nói chuyện qua lại với nhau. Bây giờ không có tiếng nói nào hết, vừa bước vào nhà là cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Giản Nịnh bị cảm giác khó chịu này giày vò vài phút đồng hồ. Sau khi gọi đồ ăn xong, cô xem tivi rồi tắm rửa và lên giường đi ngủ, cả quy trình này khiến bản thân cô có cảm giác rất thoải mái.
Trạng thái độc thân của cô lại được khôi phục như cũ.
Giản Nịnh cảm thấy sinh hoạt như thế này rất sảng khoái, không cần phải vận động quá sức mỗi đêm.
Không biết Tô Ngang ở bên kia có thể nói chuyện với cô hay không cho nên cô cũng không chủ động nhắn tin cho anh.
Giản Nịnh vẫn giữ nguyên nếp sinh hoạt cũ mấy ngày liền, trong đầu cô sớm đã đem chuyện bản thân đã lấy chồng quẳng đi đâu mất. Trong nhà không có đàn ông thế nên cũng không khác gì cô đang độc thân.
Chính vì thế mà mấy ngày trôi qua Tô Ngang không thể chịu được nữa.
Anh rất buồn bực, bởi vì trước đây anh từng nhìn thấy đồng đội của mình nói chuyện với người yêu. Tối nào mấy người anh em đó cũng cầm điện thoại nói chuyện với người yêu cả.
Bọn họ ngày nào cũng trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt, tới giờ ngủ cũng không ngủ mà cứ nằm đó nấu cháo điện thoại với nhau.
Nói một cách hợp tình hợp lý thì lúc anh còn là “chó độc thân” nhìn thấy mấy cảnh đó có cảm giác hâm mộ cũng hợp với lẽ thường. Bây giờ anh đã kết hôn rồi mà người ta vẫn còn mặn nồng với nhau như vậy, ngược lại là bản thân anh đến một cái tin nhắn cũng không có?
Giản Nịnh không hề chủ động gửi tin nhắn cho anh, thậm chí còn không chủ động gọi cho anh.
Anh nhìn điện thoại của mình cứ tưởng là nó hết pin hoặc là do tín hiệu mạng chập chờn cho nên cứ nhìn tới nhìn lui nó mấy lần.
Hôm nay Tô Ngang về phòng trong khu tập thể, đêm đã khuya lắm rồi. Phòng ở được cấp rất tốt nhưng chỉ có một mình nên anh không ở lại đây.
Anh về phòng tắm rửa xong xuôi thì bước ra ngoài, theo thói quen nhìn điện thoại một lần xem có tin nhắn nào gửi đến hay không.
Rốt cuộc Giản Nịnh ngay cả một dòng tin nhắn cũng không gửi cho anh.
Lúc quay về anh nhắn tin cho cô bảo cô phải chú ý an toàn.
Tô Ngang cảm thấy có chút quái lạ, anh gọi một người đồng đội gần đó tới nhờ và: "Này, gọi vào máy của anh xem thử có phải điện thoại của anh hết tiền rồi không?"
Người đồng đội đó thấy vẻ mặt của anh cũng không nhịn được cười. Mọi người đều biết anh đã kết hôn rồi thế mà trở về đơn vị mấy ngày nay bọn họ vẫn chưa từng thấy anh gọi điện thoại hay nhắn tin với bà xã. Lúc trước anh còn độc thân như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Người anh em đó gọi vào số di động của anh, tín hiệu được kết nối rất nhanh chóng...
Cho nên sự thật là thuê bao của anh không hề hết tiền mà rõ ràng là không có tin tức nào được gửi tới anh cả.
Tô Ngang bị đả kích nghiêm trọng. Anh nhìn đồng hồ thấy thời gian không gấp gáp mấy nên bước ra bên ngoài gọi video cho Giản Nịnh.
Giản Nịnh vừa tắm rửa xong đang định ngồi xuống xem TV thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô cầm điện thoại lên xem thì thấy Tô Ngang đang gọi video tới.
Giản Nịnh ngồi xuống ghế sofa bấm nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt đã mấy ngày không nhìn thấy của Tô Ngang hiện lên trên màn hình điện thoại.
Giọng điệu của anh mang theo chút giận dỗi: "...Sao em không gọi cho anh?"
Giản Nịnh: "...Em sợ anh bận nhiều việc, không phải anh nói bộ đội ngày nào cũng phải tham gia huấn luyện hay sao? Không phải anh nói là anh sẽ gọi cho em sao? Hơn nữa em cũng không có việc gì lớn tới mức phải tìm anh, em sợ làm anh chậm trễ."
Giản Nịnh cảm thấy nếu không phải ông xã đích thân gọi điện về thì cô thật sự quên mất chuyện bản thân đã lấy chồng rồi đấy.
Tô Ngang nghe cô nói vậy có hơi lúng túng, đúng thật là anh cũng không chủ động gọi cho cô cho nên hai người không thể nói chuyện với nhau.
Tô Ngang bỏ qua vấn đề này, lúc này video đã được kết nối, Tô Ngang hỏi cô: "Em đang làm gì đó?"
Giản Nịnh trả lời anh: "Em mới tắm xong, đang định xem tivi. Anh ở bên đó không bận sao?"
Tô Ngang vẫn còn cảm thấy ấm ức, anh nói: "Không bận, anh cũng mới tắm xong. Đám anh em kia ai nấy đều bận nấu cháo điện thoại với người yêu, anh nhìn bọn họ trong lòng lại nóng như lửa đốt mới chợt nhớ ra phải gọi cho em."
Giản Nịnh hiểu được ẩn ý của anh, người ta nói chuyện với bạn gái còn hai người họ lại không được như vậy.
Chủ yếu là do Giản Nịnh không biết phải nói chuyện gì với anh.
Tô Ngang nhanh chóng tìm được chủ đề để trò chuyện, anh nói với cô phòng ở đã được cấp, chừng nào cô sang thăm anh cứ vào ở là được, trong phòng cái gì cũng có.
Nhắc mới nhớ, tháng sau cô có một kỳ nghỉ.
"Hình như tháng sau em được nghỉ ba ngày đúng không?"
Giản Nịnh gật đầu.
"Cộng thêm hai ngày cuối tuần là được năm ngày."
Giản Nịnh tiếp tục gật đầu.
"Vậy em mua vé máy bay qua đây đi, ở lại phòng trong khu tập thể vài ngày."
Giản Nịnh chưa từng tới khu tập thể dành cho người nhà của quân nhân, hơn nữa hai người là do xem mắt mới quen nhau, không hề có cơ sở tình cảm. Lại thêm sau khi kết hôn đã phải yêu xa, yêu một người quân nhân thật sự rất khó khăn, khó có cơ hội vun đắp tình cảm, cho nên có thể tranh thủ gặp nhau được lúc nào thì hay lúc ấy.
Thẻ lương của Tô Ngang nằm trong tay của cô, cô cứ xài tiền của anh là được.
Giản Nịnh cũng thấy anh với cô đúng là thảm thật, ai đời vừa mới kết hôn đã phải mỗi người một nơi, cứ như thế mãi thì không được. Sang tháng sau là tròn hai tháng cô và anh không gặp nhau rồi.
Nghĩ vậy nên cô đồng ý qua đó thăm anh, nói rằng sẽ mua vé máy bay tháng sau.
Tô Ngang rất vui.
Chỉ nghĩ tới việc mình lại được tự do cũng đủ làm cô phấn chấn rồi, dù gì thì một tuần vừa rồi thật sự muốn lấy mạng của cô mà.
Mãi cho đến giữa trưa cô nhận được tin nhắn Wechat của Tô Ngang báo rằng anh đã về đến đơn vị, anh nói cô có chuyện gì thì cứ nhắn tin cho anh.
Chẳng qua là thường ngày kỷ luật quân ngũ rất nghiêm khắc, không thể nào xem điện thoại mỗi ngày được cho nên nếu anh có thể dùng điện thoại sẽ trả lời cô ngay.
Cô đồng ý với anh.
Giản Nịnh thờ phào nhẹ nhõm một hơi, buông điện thoại trong tay xuống, lúc cô đang định ra ngoài đi ăn thì cô Lý lại bước vào tò mò hỏi cô: "Cô Giản, lần trước tôi nghe cô nói chồng cô phải về đơn vị đúng không? Thế anh ấy đã đi chưa vậy?"
Giản Nịnh đáp: "Đã đi rồi, anh ấy lên máy bay lúc sáng."
cô Lý nghe cô nói vậy thì than ngắn thở dài: "Đúng là tàn nhẫn quá mà, hai người vừa mới kết hôn chưa được bao lâu, bây giờ lại phải phòng đơn gối chiếc, nhất định là rất quạnh quẽ. Haizz, quân nhân vốn là như vậy, hai người bây giờ không khác gì yêu xa. Anh ấy có thể về nhà không? Bọn họ là quân nhân chắc không có được mấy ngày phép, không chừng một năm rưỡi cũng không thể gặp mặt nhau? Hay là cô bay qua bên đó thăm anh ấy?"
Giản Nịnh: "... Có lẽ tôi sẽ đi, nghe nói công việc của anh ấy bề bộn, đại khái một năm chỉ có thể về nhà vài lần. Nếu như không quá bận rộn tôi sẽ sang thăm anh ấy."
Lý Khuynh vẫn giữ dáng vẻ thương hoa tiếc ngọc đó nói tiếp: "Còn không phải là cô không chịu được cảnh chăn đơn gối chiếc à? Màn đêm buông xuống lại cảm thấy trống trải hay sao?"
Giản Nịnh:"... Không khác dạo trước bao nhiêu, chẳng có gì gọi là trống trải cả."
Lý Khuynh nghe cô nói vậy, tay đẩy một ly trà sữa tới trước mặt cô: "Cô Giản này, có chuyện này tôi không biết có nên nói với cô hay không nữa. Chuyện là chồng cô là quân nhân, chắc hẳn mấy người đồng đội của anh ấy cũng là quân nhân rồi. Hay là cô giới thiệu cho tôi một người đi, tôi đang muốn tìm một quân nhân này."
Giản Nịnh nghe cô ấy nói thoáng sửng sốt, sau đó cô mới chợt nhớ ra có nghe đồng nghiệp trong văn phòng nói cô Lý vừa mới ly hôn chưa được bao lâu. Không phải là vừa mới ly hôn là phải lập tức tìm đàn ông đó chứ?
"...Cô Lý à, không phải cô vừa mới ly hôn sao?"
Lý Khuynh nghe cô hỏi vậy cho rằng cô đang chán ghét chuyện cô ấy tái giá, trong nháy mắt liền sụp đổ.
"Cô Giản nói vậy là có ý gì? Cô nói tôi vừa mới ly hôn? Tôi ly hôn là chuyện của tôi, ly hôn xong rồi tôi là người độc thân, cô không cần xem thường chuyện tôi tái giá. Tại sao tôi không thể tìm một quân nhân để tái giá? Cô có thể tìm được mà."
Giản Nịnh nghe cô ấy nói vậy thì biết là cô ấy đã hiểu lầm ý của cô rồi nên vội vàng giải thích: "...Không phải đâu cô Lý, cô đừng hiểu lầm tôi. Tôi không có ý chê cười cô tái giá, tôi chỉ là tò mò tại sao cô vừa mới ly hôn lại đi tìm đối tượng mới thôi."
Lý Khuynh đáp: "Thật vậy không? Tôi đã lãng phí tuổi xuân của mình trên người tên đàn ông đó, bây giờ tôi phải đi tìm một người đàn ông khác cho mình. Nếu cô không muốn giới thiệu cho tôi thì cứ nói thẳng, tôi không phiền cô nữa."
Giản Nịnh còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng Lý Khuynh còn chưa nghe xong đã lấy lại ly trà sữa.
Giản Nịnh cảm thấy cô ấy hơi xấu tính, rõ ràng là cô không hề có ý đó nhưng sao cô ấy lại cứ nghi thần nghi quỷ cho cô thế cơ chứ.
...
Buổi chiều lúc Giản Nịnh tan làm trở về, nhìn thấy căn phòng trống trải không hiểu sao lại có cảm giác cô đơn.
Dù sao thì một tuần trước còn có một người ở cùng cô, trong nhà còn có tiếng nói chuyện qua lại với nhau. Bây giờ không có tiếng nói nào hết, vừa bước vào nhà là cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Giản Nịnh bị cảm giác khó chịu này giày vò vài phút đồng hồ. Sau khi gọi đồ ăn xong, cô xem tivi rồi tắm rửa và lên giường đi ngủ, cả quy trình này khiến bản thân cô có cảm giác rất thoải mái.
Trạng thái độc thân của cô lại được khôi phục như cũ.
Giản Nịnh cảm thấy sinh hoạt như thế này rất sảng khoái, không cần phải vận động quá sức mỗi đêm.
Không biết Tô Ngang ở bên kia có thể nói chuyện với cô hay không cho nên cô cũng không chủ động nhắn tin cho anh.
Giản Nịnh vẫn giữ nguyên nếp sinh hoạt cũ mấy ngày liền, trong đầu cô sớm đã đem chuyện bản thân đã lấy chồng quẳng đi đâu mất. Trong nhà không có đàn ông thế nên cũng không khác gì cô đang độc thân.
Chính vì thế mà mấy ngày trôi qua Tô Ngang không thể chịu được nữa.
Anh rất buồn bực, bởi vì trước đây anh từng nhìn thấy đồng đội của mình nói chuyện với người yêu. Tối nào mấy người anh em đó cũng cầm điện thoại nói chuyện với người yêu cả.
Bọn họ ngày nào cũng trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt, tới giờ ngủ cũng không ngủ mà cứ nằm đó nấu cháo điện thoại với nhau.
Nói một cách hợp tình hợp lý thì lúc anh còn là “chó độc thân” nhìn thấy mấy cảnh đó có cảm giác hâm mộ cũng hợp với lẽ thường. Bây giờ anh đã kết hôn rồi mà người ta vẫn còn mặn nồng với nhau như vậy, ngược lại là bản thân anh đến một cái tin nhắn cũng không có?
Giản Nịnh không hề chủ động gửi tin nhắn cho anh, thậm chí còn không chủ động gọi cho anh.
Anh nhìn điện thoại của mình cứ tưởng là nó hết pin hoặc là do tín hiệu mạng chập chờn cho nên cứ nhìn tới nhìn lui nó mấy lần.
Hôm nay Tô Ngang về phòng trong khu tập thể, đêm đã khuya lắm rồi. Phòng ở được cấp rất tốt nhưng chỉ có một mình nên anh không ở lại đây.
Anh về phòng tắm rửa xong xuôi thì bước ra ngoài, theo thói quen nhìn điện thoại một lần xem có tin nhắn nào gửi đến hay không.
Rốt cuộc Giản Nịnh ngay cả một dòng tin nhắn cũng không gửi cho anh.
Lúc quay về anh nhắn tin cho cô bảo cô phải chú ý an toàn.
Tô Ngang cảm thấy có chút quái lạ, anh gọi một người đồng đội gần đó tới nhờ và: "Này, gọi vào máy của anh xem thử có phải điện thoại của anh hết tiền rồi không?"
Người đồng đội đó thấy vẻ mặt của anh cũng không nhịn được cười. Mọi người đều biết anh đã kết hôn rồi thế mà trở về đơn vị mấy ngày nay bọn họ vẫn chưa từng thấy anh gọi điện thoại hay nhắn tin với bà xã. Lúc trước anh còn độc thân như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); }); Người anh em đó gọi vào số di động của anh, tín hiệu được kết nối rất nhanh chóng...
Cho nên sự thật là thuê bao của anh không hề hết tiền mà rõ ràng là không có tin tức nào được gửi tới anh cả.
Tô Ngang bị đả kích nghiêm trọng. Anh nhìn đồng hồ thấy thời gian không gấp gáp mấy nên bước ra bên ngoài gọi video cho Giản Nịnh.
Giản Nịnh vừa tắm rửa xong đang định ngồi xuống xem TV thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô cầm điện thoại lên xem thì thấy Tô Ngang đang gọi video tới.
Giản Nịnh ngồi xuống ghế sofa bấm nhận cuộc gọi.
Khuôn mặt đã mấy ngày không nhìn thấy của Tô Ngang hiện lên trên màn hình điện thoại.
Giọng điệu của anh mang theo chút giận dỗi: "...Sao em không gọi cho anh?"
Giản Nịnh: "...Em sợ anh bận nhiều việc, không phải anh nói bộ đội ngày nào cũng phải tham gia huấn luyện hay sao? Không phải anh nói là anh sẽ gọi cho em sao? Hơn nữa em cũng không có việc gì lớn tới mức phải tìm anh, em sợ làm anh chậm trễ."
Giản Nịnh cảm thấy nếu không phải ông xã đích thân gọi điện về thì cô thật sự quên mất chuyện bản thân đã lấy chồng rồi đấy.
Tô Ngang nghe cô nói vậy có hơi lúng túng, đúng thật là anh cũng không chủ động gọi cho cô cho nên hai người không thể nói chuyện với nhau.
Tô Ngang bỏ qua vấn đề này, lúc này video đã được kết nối, Tô Ngang hỏi cô: "Em đang làm gì đó?"
Giản Nịnh trả lời anh: "Em mới tắm xong, đang định xem tivi. Anh ở bên đó không bận sao?"
Tô Ngang vẫn còn cảm thấy ấm ức, anh nói: "Không bận, anh cũng mới tắm xong. Đám anh em kia ai nấy đều bận nấu cháo điện thoại với người yêu, anh nhìn bọn họ trong lòng lại nóng như lửa đốt mới chợt nhớ ra phải gọi cho em."
Giản Nịnh hiểu được ẩn ý của anh, người ta nói chuyện với bạn gái còn hai người họ lại không được như vậy.
Chủ yếu là do Giản Nịnh không biết phải nói chuyện gì với anh.
Tô Ngang nhanh chóng tìm được chủ đề để trò chuyện, anh nói với cô phòng ở đã được cấp, chừng nào cô sang thăm anh cứ vào ở là được, trong phòng cái gì cũng có.
Nhắc mới nhớ, tháng sau cô có một kỳ nghỉ.
"Hình như tháng sau em được nghỉ ba ngày đúng không?"
Giản Nịnh gật đầu.
"Cộng thêm hai ngày cuối tuần là được năm ngày."
Giản Nịnh tiếp tục gật đầu.
"Vậy em mua vé máy bay qua đây đi, ở lại phòng trong khu tập thể vài ngày."
Giản Nịnh chưa từng tới khu tập thể dành cho người nhà của quân nhân, hơn nữa hai người là do xem mắt mới quen nhau, không hề có cơ sở tình cảm. Lại thêm sau khi kết hôn đã phải yêu xa, yêu một người quân nhân thật sự rất khó khăn, khó có cơ hội vun đắp tình cảm, cho nên có thể tranh thủ gặp nhau được lúc nào thì hay lúc ấy.
Thẻ lương của Tô Ngang nằm trong tay của cô, cô cứ xài tiền của anh là được.
Giản Nịnh cũng thấy anh với cô đúng là thảm thật, ai đời vừa mới kết hôn đã phải mỗi người một nơi, cứ như thế mãi thì không được. Sang tháng sau là tròn hai tháng cô và anh không gặp nhau rồi.
Nghĩ vậy nên cô đồng ý qua đó thăm anh, nói rằng sẽ mua vé máy bay tháng sau.
Tô Ngang rất vui.