Chương 15: Gặp mặt nơi đất khách, phản ứng đầu tiên chính là xấu hổ
Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện video với nhau, nhìn thấy đối phương trong màn hình cũng không biết phải nói chuyện gì.
Tô Ngang lại không phải kiểu người hoạt ngôn nhưng anh lại muốn nói chuyện với cô. Thế nên anh chủ động tìm chủ đề để nói, anh hỏi cô gần đây đã làm những gì.
Cuộc sống của Giản Nịnh thật sự rất tẻ nhạt, trước khi kết hôn thế nào thì sau khi kết hôn vẫn như thế ấy, điều khác biệt duy nhất chỉ là không có ông xã ở nhà mà thôi.
Cô chợt nhớ tới chuyện với cô Lý lúc ở trường, cảm thấy ấm ức trong lòng nên kể anh nghe.
Cô không dám ngồi lê đôi mách với đồng nghiệp khác, nói gì thì nói mọi người cùng là đồng nghiệp với nhau. Hơn nữa cô Lý cũng là tiền bối của cô, nếu như nói tới nói lui để cô ấy nghe được thì chẳng hay ho gì.
Nhưng mà Giản Nịnh cảm thấy bực bội vô cùng, khi không lại vô duyên vô cớ bị ăn mắng.
Nghĩ tới chuyện này cũng có liên quan với Tô Ngang cho nên cô quyết định nói với anh.
Dù sao anh đã gặp qua cô Lý một lần.
"Em cảm thấy cô Lý nghĩ nhiều quá rồi. Em đâu có cố ý chê bai cô ấy tái giá gì đâu chứ." Càng nói Giản Nịnh lại càng tức giận, cô không thể nhịn được mà phát tiết nỗi bực tức trong lòng ra: "Em chính là không muốn làm mai cho cô ấy đó, cũng không muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy nữa. Em sẽ không làm mai quân nhân cho cô ấy đâu, cho cô ấy tức chết luôn!"
Giản Nịnh không biết dáng vẻ đầy tủi thân này của cô đáng yêu đến cỡ nào, làm Tô Ngang ở đầu dây bên kia bị chọc cười.
Tô Ngang nghe xong thì an ủi cô: "Em làm rất đúng, rõ ràng là đạo đức của cô ấy có vấn đề, anh cũng không thích tính cách của cô ấy cho lắm, sau này em nên tránh xa cô ấy một chút thì hơn. Anh nghe lời em, sau này anh sẽ không tìm đối tượng giúp cô ấy, có ép anh làm mai anh cũng không làm."
Phụ nữ mà, ai cũng đều thích nghe mấy lời dỗ ngọt, đều thích có người bênh vực mình lúc cãi vã. Đây không phải là không nói lý lẽ mà chính là thiên vị, cô nói thế nào thì chính là như thế ấy, phụ nữ rất thích nghe mấy lời mát lòng này, cho nên những lời Tô Ngang vừa nói khiến Giản Nịnh rất vui.
Lần đầu tiên cô có cảm giác thì ra mình và Tô Ngang lại có thể hòa hợp như vậy.
Ít nhất là trong trường hợp này anh đứng về phía cô chứ không phản bác cô.
Tuy Giản Nịnh biết tính cách của mình có hơi nhạt nhẽo, nhưng nếu như có người có thể chủ động bắt chuyện với cô thì cô vẫn có thể nói chuyện với người ta được. Ví dụ như lúc này cô cũng hỏi đến chuyện trong đơn vị của anh.
Tô Ngang đang đứng ngoài ban công nói chuyện với cô, bầu không khí lúc này giống hệt như mấy cặp đôi vừa mới bắt đầu yêu đương vậy. Tuy rằng hai người họ đã kết hôn nhưng lúc nói chuyện với nhau thế này lại cho người ta cảm giác như mới biết yêu.
Tô Ngang vậy mà có thể nói chuyện với cô tận nửa tiếng đồng hồ.
Chờ tới lúc hai người nói xong chuyện thì đã tròn một tiếng đồng hồ. Anh không ngờ điện thoại của mình lại hết pin, lúc quay trở về phòng mọi người đều đã lên giường hết rồi, thế là anh cố tình đem điện thoại đi sạc pin để khoe khoang.
Sau khi cắm sạc xong anh còn cố tình lớn tiếng nói với mọi người: "Đang nói chuyện với vợ thì điện thoại hết pin."
Mọi người: "..."
Mọi người trong phòng đều không nỡ vạch trần anh, mấy ngày trước thấy cảnh anh ngồi nhìn điện thoại trông chẳng khác hòn vọng thê là bao.
...
Giản Nịnh của nửa tháng sau đó đã khác với cô của một tuần trước, lúc này cô đã chủ động tìm Tô Ngang nói chuyện.
Chủ yếu là trước đây khi hai người gọi video với nhau lúc cô nghe thấy giọng của anh thì không thấy vui vẻ gì cả. Vốn dĩ hai người họ đang yêu xa, nếu như không trò chuyện với nhau thì cho dù có kết hôn thì cũng không khác gì độc thân, thế nên vẫn là phải nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút để vun đắp tình cảm. Cũng không nghĩ tới tình cảm giữa hai người lại có thể càng nói càng thêm sâu đậm.
Chủ đề nói chuyện giữa hai người rất phong phú, mỗi ngày cô đều kể chuyện cho anh nghe, chia sẻ với anh vài câu chuyện nhỏ. Tô Ngang thuộc kiểu người chuyện gì cũng có thể nói, cho dù cô có nói chuyện gì thì anh cũng có thể nói cùng với cô. Chính vì vậy mà cuộc trò chuyện của họ không hề có cảm giác nhàm chán, tẻ nhạt.
Giản Nịnh không có cảm giác mình đã kết hôn nhưng lại có cảm giác đang yêu đương với anh. Loại cảm giác này quả thật không tồi.
Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua.
Cuối cùng cũng đã đến lúc Giản Nịnh thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi thăm Tô Ngang.
Tô Ngang ở bên này cũng bấm đốt tay tính toán xem bà xã của anh còn bao lâu nữa sẽ tới. Trước đó một ngày anh đã dặn dò cô chuẩn bị đồ đạc, lúc này hai người đang gọi video với nhau, Giản Nịnh vừa thu xếp đồ đạc vừa nghe anh lải nhải mấy món cần đem theo.
Tô Ngang nhắc cô: "Anh thấy mấy người chị dâu lúc qua đây đều đem theo mặt nạ, nước dưỡng ẩm gì gì đó. Em cũng đem theo đi, khí hậu ở miền Bắc tương đối khô hanh hơn miền Nam, anh sợ em qua đây không thích ứng kịp."
"Quần áo ấm đem theo cũng đừng dày quá, nhưng mà nhớ đem theo áo khoác. Dạo này thời tiết hơi lạnh, buổi tối có ra ngoài có khi phải mặc đồ ấm."
"Cái đó của em tới chưa? Còn chưa tới thì nhớ đem theo băng vệ sinh."
Tô Ngang thấy nếu như Giản Nịnh qua bên này mà bà dì của cô lại ghé thăm thì anh đúng là số khổ.
Hai người đã hai tháng rồi không gặp nhau, đúng lúc được gặp nhau thì bà dì lại ghé thăm, thử hỏi xem có tức không cơ chứ?
Nhưng Giản Nịnh lại nói: "Cái đó không đến đâu vì nó vừa mới đi mất rồi."
Tô Ngang gật đầu rồi tiếp tục nhìn cô thu dọn hành lý.
Mấy ngày sắp tới Giản Nịnh sẽ ở chỗ của anh ở lại vài ngày, trên cơ bản sẽ không ra ngoài quá nhiều. Dù sao đi nữa đơn trong quân đội quản lý rất nghiêm ngặt, người nhà có đến thăm thì cũng chỉ có thể chờ trong phòng, có đi ra ngoài thì cũng không biết phải làm gì.
Cả ngày chỉ ở trong phòng cho nên cô cũng không mang theo nhiều quần áo, phần lớn vẫn là đồ ngủ.
Giản Nịnh nhìn một lượt thấy đồ đạc đã thu xếp xong xuôi, trong lúc cô đang định đóng vali lại thì Tô Ngang lên tiếng: “Em mở ngăn tủ bên trái lấy đồ trong đó đem qua đây đi.”
Giản Nịnh nghe anh nói xong còn tưởng là anh muốn xem cái gì nên mới giúp anh lấy qua, kết quả là vừa mới mở tủ ra thì cô đã xấu hổ không thôi.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });
Anh… sao mà anh lai dự trữ nhiều “áo mưa” ở trong tủ thế này...
Sự thật bên trong ngăn tủ đều là “áo mưa”.
Giản Nịnh nói: “...Sao anh để trong tủ nhiều thế?”
Tô Ngang thản nhiên nói: “Anh sợ không đủ cho nên mua nhiều một chút. Ở bên này anh lo là không tiện đi mua.”
Giản Nịnh nghe lời này xong thì xấu hổ, móc móc bàn chân của mình, nhưng cuối cùng lại thấy hai người vẫn cần dùng tới nó, dẫu sao đã hai tháng rồi anh vào cô không gặp nhau.
Dục vọng của Tô Ngang khủng khiếp cỡ nào, lúc này cô hoàn toàn chưa có ý định mang thai, tuy là bà dì của cô vừa mới đi không lâu nhưng mà vẫn phải đề phòng.
Cô cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn.
...
Ngày hôm sau trước khi lên máy bay Giản Nịnh đã báo mã số chuyến bay cho Tô Ngang. Anh nói đã xin nghỉ phép ngày hôm nay để đến sân bay đón cô, trong doanh trại có xe đưa rước.
Giản Nịnh trước nay chưa từng đi xa nhà lần nào, đây là lần đầu tiên cô đi xa như vậy khó tránh trong lòng có hơi căng thẳng.
Trước khi lên máy bay cô đã gọi cho anh, còn sau khi xuống máy bay việc đầu tiên cô làm chính là tìm anh, anh nói với cô là đã tới sân bay từ nửa tiếng trước rồi.
Giản Nịnh nhìn bức ảnh trong tin nhắn anh gửi tới, xem xét một chút, đúng là anh ở cách đó không xa.
Phản ứng đầu tiên lúc cô và anh chạm mặt nhau là lúng túng. Hai người đã không gặp nhau gần hai tháng rồi, đây cũng là lần đầu tiên gặp nhau sau khi bắt đầu yêu xa nên khó tránh có hơi gượng gạo như thể chưa từng gặp người trước mặt lần nào.
Số lần gặp mặt của hai người vốn ít ỏi, toàn bộ đều là nhờ gọi video mới nhìn thấy mặt nhau. Giản Nịnh tới đây làm Tô Ngang cảm thấy có chút khẩn trương, thấy cô đang đi về bên này anh nhanh chân bước tới giúp cô xách hành lý.
Giản Nịnh nhìn thấy anh vừa quen lại vừa lạ.
Sau khi Tô Ngang đưa cô lên xe thì hỏi cô có đói bụng không, chuyến bay vừa rồi của cô không có phục vụ cơm trưa nên anh sợ cô đói bụng.
Giản Nịnh đúng lúc đang đói bụng, vừa nãy còn định xuống máy bay sẽ đi ăn.
Thế là Tô Ngang chở cô tới một trung tâm thương mại gần đó ăn cơm xong rồi mới trở về.
Lúc chuẩn bị đi về anh nói muốn đi mua mấy món đồ dùng cá nhân vì phòng ở được cấp không có. Lần trước anh đã dọn dẹp một lần và mua thêm chăn ga, gối đệm.
Nhưng mấy thứ như dép đi trong nhà của nam với nữ thì vẫn chưa kịp mua.
Cho nên lúc này hai người ngoài việc đi siêu thị mua đồ ăn ra còn mua thêm cả nồi chảo với gia vị nấu nướng.
Mấy anh em trong đơn vị đều rất muốn gặp cô, mọi người nói tối nay muốn đến nhà của hai người ăn lẩu, nhiều người tới nhà vậy nên hai người mua không ít đồ ăn.
Giản Nịnh tới siêu thị chọn mấy món cô có thể ăn được rồi mua thêm đồ dùng cá nhân.
Lúc cô và anh ra về thật sự đã mua rất nhiều thứ, bao lớn bao nhỏ đầy ắp, cô còn nghĩ sẽ cầm giúp anh vài túi đồ.
Nhưng mà Tô Ngang nói cô không cần cầm gì cả, cứ việc xách túi của cô lên xe là được rồi, còn tất cả mọi thứ còn lại đều do một tay anh vác lên xe. Thể lực của anh đúng thật là vô hạn.
Tô Ngang nói cho cô biết lúc huấn luyện mang vật nặng trong quân đội còn vác nhiều hơn đống đồ này nữa.
Tô Ngang lại không phải kiểu người hoạt ngôn nhưng anh lại muốn nói chuyện với cô. Thế nên anh chủ động tìm chủ đề để nói, anh hỏi cô gần đây đã làm những gì.
Cuộc sống của Giản Nịnh thật sự rất tẻ nhạt, trước khi kết hôn thế nào thì sau khi kết hôn vẫn như thế ấy, điều khác biệt duy nhất chỉ là không có ông xã ở nhà mà thôi.
Cô chợt nhớ tới chuyện với cô Lý lúc ở trường, cảm thấy ấm ức trong lòng nên kể anh nghe.
Cô không dám ngồi lê đôi mách với đồng nghiệp khác, nói gì thì nói mọi người cùng là đồng nghiệp với nhau. Hơn nữa cô Lý cũng là tiền bối của cô, nếu như nói tới nói lui để cô ấy nghe được thì chẳng hay ho gì.
Nhưng mà Giản Nịnh cảm thấy bực bội vô cùng, khi không lại vô duyên vô cớ bị ăn mắng.
Nghĩ tới chuyện này cũng có liên quan với Tô Ngang cho nên cô quyết định nói với anh.
Dù sao anh đã gặp qua cô Lý một lần.
"Em cảm thấy cô Lý nghĩ nhiều quá rồi. Em đâu có cố ý chê bai cô ấy tái giá gì đâu chứ." Càng nói Giản Nịnh lại càng tức giận, cô không thể nhịn được mà phát tiết nỗi bực tức trong lòng ra: "Em chính là không muốn làm mai cho cô ấy đó, cũng không muốn giới thiệu đối tượng cho cô ấy nữa. Em sẽ không làm mai quân nhân cho cô ấy đâu, cho cô ấy tức chết luôn!"
Giản Nịnh không biết dáng vẻ đầy tủi thân này của cô đáng yêu đến cỡ nào, làm Tô Ngang ở đầu dây bên kia bị chọc cười.
Tô Ngang nghe xong thì an ủi cô: "Em làm rất đúng, rõ ràng là đạo đức của cô ấy có vấn đề, anh cũng không thích tính cách của cô ấy cho lắm, sau này em nên tránh xa cô ấy một chút thì hơn. Anh nghe lời em, sau này anh sẽ không tìm đối tượng giúp cô ấy, có ép anh làm mai anh cũng không làm."
Phụ nữ mà, ai cũng đều thích nghe mấy lời dỗ ngọt, đều thích có người bênh vực mình lúc cãi vã. Đây không phải là không nói lý lẽ mà chính là thiên vị, cô nói thế nào thì chính là như thế ấy, phụ nữ rất thích nghe mấy lời mát lòng này, cho nên những lời Tô Ngang vừa nói khiến Giản Nịnh rất vui.
Lần đầu tiên cô có cảm giác thì ra mình và Tô Ngang lại có thể hòa hợp như vậy.
Ít nhất là trong trường hợp này anh đứng về phía cô chứ không phản bác cô.
Tuy Giản Nịnh biết tính cách của mình có hơi nhạt nhẽo, nhưng nếu như có người có thể chủ động bắt chuyện với cô thì cô vẫn có thể nói chuyện với người ta được. Ví dụ như lúc này cô cũng hỏi đến chuyện trong đơn vị của anh.
Tô Ngang đang đứng ngoài ban công nói chuyện với cô, bầu không khí lúc này giống hệt như mấy cặp đôi vừa mới bắt đầu yêu đương vậy. Tuy rằng hai người họ đã kết hôn nhưng lúc nói chuyện với nhau thế này lại cho người ta cảm giác như mới biết yêu.
Tô Ngang vậy mà có thể nói chuyện với cô tận nửa tiếng đồng hồ.
Chờ tới lúc hai người nói xong chuyện thì đã tròn một tiếng đồng hồ. Anh không ngờ điện thoại của mình lại hết pin, lúc quay trở về phòng mọi người đều đã lên giường hết rồi, thế là anh cố tình đem điện thoại đi sạc pin để khoe khoang.
Sau khi cắm sạc xong anh còn cố tình lớn tiếng nói với mọi người: "Đang nói chuyện với vợ thì điện thoại hết pin."
Mọi người: "..."
Mọi người trong phòng đều không nỡ vạch trần anh, mấy ngày trước thấy cảnh anh ngồi nhìn điện thoại trông chẳng khác hòn vọng thê là bao.
...
Giản Nịnh của nửa tháng sau đó đã khác với cô của một tuần trước, lúc này cô đã chủ động tìm Tô Ngang nói chuyện.
Chủ yếu là trước đây khi hai người gọi video với nhau lúc cô nghe thấy giọng của anh thì không thấy vui vẻ gì cả. Vốn dĩ hai người họ đang yêu xa, nếu như không trò chuyện với nhau thì cho dù có kết hôn thì cũng không khác gì độc thân, thế nên vẫn là phải nói chuyện với nhau nhiều hơn một chút để vun đắp tình cảm. Cũng không nghĩ tới tình cảm giữa hai người lại có thể càng nói càng thêm sâu đậm.
Chủ đề nói chuyện giữa hai người rất phong phú, mỗi ngày cô đều kể chuyện cho anh nghe, chia sẻ với anh vài câu chuyện nhỏ. Tô Ngang thuộc kiểu người chuyện gì cũng có thể nói, cho dù cô có nói chuyện gì thì anh cũng có thể nói cùng với cô. Chính vì vậy mà cuộc trò chuyện của họ không hề có cảm giác nhàm chán, tẻ nhạt.
Giản Nịnh không có cảm giác mình đã kết hôn nhưng lại có cảm giác đang yêu đương với anh. Loại cảm giác này quả thật không tồi.
Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua.
Cuối cùng cũng đã đến lúc Giản Nịnh thu xếp đồ đạc chuẩn bị đi thăm Tô Ngang.
Tô Ngang ở bên này cũng bấm đốt tay tính toán xem bà xã của anh còn bao lâu nữa sẽ tới. Trước đó một ngày anh đã dặn dò cô chuẩn bị đồ đạc, lúc này hai người đang gọi video với nhau, Giản Nịnh vừa thu xếp đồ đạc vừa nghe anh lải nhải mấy món cần đem theo.
Tô Ngang nhắc cô: "Anh thấy mấy người chị dâu lúc qua đây đều đem theo mặt nạ, nước dưỡng ẩm gì gì đó. Em cũng đem theo đi, khí hậu ở miền Bắc tương đối khô hanh hơn miền Nam, anh sợ em qua đây không thích ứng kịp."
"Quần áo ấm đem theo cũng đừng dày quá, nhưng mà nhớ đem theo áo khoác. Dạo này thời tiết hơi lạnh, buổi tối có ra ngoài có khi phải mặc đồ ấm."
"Cái đó của em tới chưa? Còn chưa tới thì nhớ đem theo băng vệ sinh."
Tô Ngang thấy nếu như Giản Nịnh qua bên này mà bà dì của cô lại ghé thăm thì anh đúng là số khổ.
Hai người đã hai tháng rồi không gặp nhau, đúng lúc được gặp nhau thì bà dì lại ghé thăm, thử hỏi xem có tức không cơ chứ?
Nhưng Giản Nịnh lại nói: "Cái đó không đến đâu vì nó vừa mới đi mất rồi."
Tô Ngang gật đầu rồi tiếp tục nhìn cô thu dọn hành lý.
Mấy ngày sắp tới Giản Nịnh sẽ ở chỗ của anh ở lại vài ngày, trên cơ bản sẽ không ra ngoài quá nhiều. Dù sao đi nữa đơn trong quân đội quản lý rất nghiêm ngặt, người nhà có đến thăm thì cũng chỉ có thể chờ trong phòng, có đi ra ngoài thì cũng không biết phải làm gì.
Cả ngày chỉ ở trong phòng cho nên cô cũng không mang theo nhiều quần áo, phần lớn vẫn là đồ ngủ.
Giản Nịnh nhìn một lượt thấy đồ đạc đã thu xếp xong xuôi, trong lúc cô đang định đóng vali lại thì Tô Ngang lên tiếng: “Em mở ngăn tủ bên trái lấy đồ trong đó đem qua đây đi.”
Giản Nịnh nghe anh nói xong còn tưởng là anh muốn xem cái gì nên mới giúp anh lấy qua, kết quả là vừa mới mở tủ ra thì cô đã xấu hổ không thôi.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });
Anh… sao mà anh lai dự trữ nhiều “áo mưa” ở trong tủ thế này...
Sự thật bên trong ngăn tủ đều là “áo mưa”.
Giản Nịnh nói: “...Sao anh để trong tủ nhiều thế?”
Tô Ngang thản nhiên nói: “Anh sợ không đủ cho nên mua nhiều một chút. Ở bên này anh lo là không tiện đi mua.”
Giản Nịnh nghe lời này xong thì xấu hổ, móc móc bàn chân của mình, nhưng cuối cùng lại thấy hai người vẫn cần dùng tới nó, dẫu sao đã hai tháng rồi anh vào cô không gặp nhau.
Dục vọng của Tô Ngang khủng khiếp cỡ nào, lúc này cô hoàn toàn chưa có ý định mang thai, tuy là bà dì của cô vừa mới đi không lâu nhưng mà vẫn phải đề phòng.
Cô cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn.
...
Ngày hôm sau trước khi lên máy bay Giản Nịnh đã báo mã số chuyến bay cho Tô Ngang. Anh nói đã xin nghỉ phép ngày hôm nay để đến sân bay đón cô, trong doanh trại có xe đưa rước.
Giản Nịnh trước nay chưa từng đi xa nhà lần nào, đây là lần đầu tiên cô đi xa như vậy khó tránh trong lòng có hơi căng thẳng.
Trước khi lên máy bay cô đã gọi cho anh, còn sau khi xuống máy bay việc đầu tiên cô làm chính là tìm anh, anh nói với cô là đã tới sân bay từ nửa tiếng trước rồi.
Giản Nịnh nhìn bức ảnh trong tin nhắn anh gửi tới, xem xét một chút, đúng là anh ở cách đó không xa.
Phản ứng đầu tiên lúc cô và anh chạm mặt nhau là lúng túng. Hai người đã không gặp nhau gần hai tháng rồi, đây cũng là lần đầu tiên gặp nhau sau khi bắt đầu yêu xa nên khó tránh có hơi gượng gạo như thể chưa từng gặp người trước mặt lần nào.
Số lần gặp mặt của hai người vốn ít ỏi, toàn bộ đều là nhờ gọi video mới nhìn thấy mặt nhau. Giản Nịnh tới đây làm Tô Ngang cảm thấy có chút khẩn trương, thấy cô đang đi về bên này anh nhanh chân bước tới giúp cô xách hành lý.
Giản Nịnh nhìn thấy anh vừa quen lại vừa lạ.
Sau khi Tô Ngang đưa cô lên xe thì hỏi cô có đói bụng không, chuyến bay vừa rồi của cô không có phục vụ cơm trưa nên anh sợ cô đói bụng.
Giản Nịnh đúng lúc đang đói bụng, vừa nãy còn định xuống máy bay sẽ đi ăn.
Thế là Tô Ngang chở cô tới một trung tâm thương mại gần đó ăn cơm xong rồi mới trở về.
Lúc chuẩn bị đi về anh nói muốn đi mua mấy món đồ dùng cá nhân vì phòng ở được cấp không có. Lần trước anh đã dọn dẹp một lần và mua thêm chăn ga, gối đệm.
Nhưng mấy thứ như dép đi trong nhà của nam với nữ thì vẫn chưa kịp mua.
Cho nên lúc này hai người ngoài việc đi siêu thị mua đồ ăn ra còn mua thêm cả nồi chảo với gia vị nấu nướng.
Mấy anh em trong đơn vị đều rất muốn gặp cô, mọi người nói tối nay muốn đến nhà của hai người ăn lẩu, nhiều người tới nhà vậy nên hai người mua không ít đồ ăn.
Giản Nịnh tới siêu thị chọn mấy món cô có thể ăn được rồi mua thêm đồ dùng cá nhân.
Lúc cô và anh ra về thật sự đã mua rất nhiều thứ, bao lớn bao nhỏ đầy ắp, cô còn nghĩ sẽ cầm giúp anh vài túi đồ.
Nhưng mà Tô Ngang nói cô không cần cầm gì cả, cứ việc xách túi của cô lên xe là được rồi, còn tất cả mọi thứ còn lại đều do một tay anh vác lên xe. Thể lực của anh đúng thật là vô hạn.
Tô Ngang nói cho cô biết lúc huấn luyện mang vật nặng trong quân đội còn vác nhiều hơn đống đồ này nữa.