Chương 41: Song kiếm hợp bích
Lâm Tiểu Thanh chuyển ánh mắt nhìn Long Mặc, hắn lại giả vờ lạnh lùng. Lâm Tiểu Thanh cầm một cái bánh gạo tiến gần đưa cho hắn. Hắn liền quay mặt đi nơi khác giọng ngạo mạn: "Tôi không ăn mấy thứ rẻ tiền này".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày cười: "Được thôi. Đến cả ba mẹ cũng ăn nhưng thứ rẻ tiền này kia mà. Chính mẹ vừa nói đó".
Á Viêm từ ngoài chạy vào thở hồng hộc. Chắc hẳn rằng Long Mặc gọi tới, trong năm phút không có mặt là trừ toàn bộ lương khiến mặt anh ta xanh như đít nhái sồng sộc chạy không kịp thở.
Cơ nhưng mà hôm nay đâu phải ngày đi làm. Sao anh ta không ở nhà ngủ nướng hay đi chơi thư giãn? Mà cũng thấy là Long Mặc hắn gọi anh ta đến đây làm gì?
Lâm Tiểu Thanh nhìn anh ta bèn nảy ra một ý nở nụ cười đắc ý. Cô mang đĩa bánh ra trước mặt Á Viêm, nói: "Cậu thử xem tay nghề của tôi thế nào".
Á Viêm ngơ ngác: "Phu nhân xuống bếp nấu ạ?".
Lâm Tiểu Thanh gật đầu. Á Viêm cẩn trọng cầm một chiếc bánh lên định ăn thử nhưng lại vô tình nhìn sắc mặt của Long Mặc đen sì biết là có điềm gở không dám ăn. Lâm Tiểu Thanh nhìn thái độ của hai người lập tức biết cách của mình có hiệu quả. Vương Hằng Thước thấy vậy cũng giúp con dâu một tay: "Á Viêm, cậu thử xem xem nói cho tôi biết cảm nhận của cậu thế nào?".
Lâm Tiểu Thanh tủm tỉm cười mừng thầm không nghĩ tới Vương Hằng Thước lại ra tay tương trợ giúp mình. Kẻo này là muốn tăng thêm kịch tính để xem xem Long Mặc hắn có thể nhịn nổi hay không.
Á Viêm toát mồ hôi hột kinh hồn khiếp vía, thế này cũng chết thế kia cũng chết, phật ý bên nào cũng là cửa tử. Anh ta vẻ mặt vừa lo vừa sợ, bối rối, lưỡng lự không dám ăn. Cô lại nói thêm: "Cậu không nghe thấy lão phu nhân nói gì sao?".
Anh ta nhìn cô rồi quay ra nhìn Vương Hằng Thước đang nở nụ cười mong chờ. Nhưng nụ cười ấy nó cứ sao sao đó. Giống như là thợ săn đang chờ con mồi sập bẫy liền tóm gọn ngay. Cứ cảm giác ngồi trên quả bom hẹn giờ.
Thiên địa ơi, khiếp trước có phải anh là trưởng hào chèn ép, áp bức, bóc lột ác độc với nhà này hay không sao cái số lại rơi vào đây mà khổ thế này.
Đằng nào cũng không thể thoát liền liều một phen. Á Viêm ngắm mắt ngắm mũi không dám nhìn cắn đại một miếng. Anh nhai nhai trong miệng bỗng dưng lại trở nên lạ thường nhìn chiếc bánh gạo trắng tinh kia, nói: "Ôi, hương vị này tôi chưa ăn bao giờ. Thơm quá. Phu nhân lợi hại thật".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Thật sao? Cậu làm tôi có động lực rồi đấy".
Á Viêm gãi đầu mặt mày không được tươi tỉnh vì quả bom hẹn giờ mang tên Long Mặc cứ nhìn chằm chằm anh ta.
Lâm Tiểu Thanh trong gian bếp pha trà, hương trà thơm thanh thanh dễ chịu. Cô bưng ra đến bên Vương Hằng Thước, khéo léo bưng tách trà đặt xuống bàn trước mặt Vương Hằng Thước.
Vương Hằng Thước nở nụ cười trìu mến nhìn cô, rồi bưng tách trà nhấp đầu môi mặt mày thư thả tươi tắn hài lòng, không có gì để chê. Lâm Tiểu Thanh nói: "Mẹ à? Hay là từ mai để con làm bữa sáng cho mẹ nhé?".
Vương Hằng Thước nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần đâu. Như vậy cũng bận cho con. Cứ để nhà bếp làm là được. An tâm dưỡng thai đi. Còn cồn việc nặng quá vứt đó".
Lâm Tiểu Thanh cười cười xua tay: "Không nặng gì đâu. Con làm được".
Long Mặc bỏ lên trên lầu, cô biết là sẽ như vậy. Cô đắc ý nhưng không dám cười ra mặt. Lớn đầu rồi mà trẻ con thế. Lâm Tiểu Thanh xuống bếp lấy một vài chiếc bánh cho vào túi giấy rồi đưa cho Á Viêm, nói: "Của cậu đấy. Về đi. Hôm nay không có việc gì. Còn về Long Mặc lát nữa tôi sẽ có cách".
Á Viêm thở phào nhẹ nhõm nhận lấy túi bánh, nở nụ cười mừng: "Cảm ơn phu nhân. Phu nhân giúp tôi nhé. Chứ tôi sợ sẽ bị ông chủ đánh chết mất".
Lâm Tiểu Thanh bật cười: "Rồi, rồi. Cậu đã vất vả nhiều. Về đi".
Á Viêm lúc này mới an tâm lái xe rời khỏi Long gia, nhưng mà cái tốc độ lái xe đó có phải nhanh quá rồi không. Cứ sợ bị Long Mặc tóm đầu lại đánh chết vậy nên phải chạy cho thật nhanh à.
Lâm Tiểu Thanh lên lầu kiếm hắn nhưng lạ thay mở cửa ra không thấy hắn đâu. Kì lạ thế? Trốn trong nhà tắm à?
Nhưng không có đâu. Hắn có giận thì cũng không có cái kiểu giận quê, ấu trĩ đó.
Cửa phòng đóng sập. Lâm Tiểu Thanh quay lại đã thấy hắn ở trước mặt mình rất gần. Long Mặc bế cô lên. Từ từ đã, tính vứt xuống như lần trước hay gì? Nhưng lần này không như lần trước đâu, sảy thai mất.
Điều cô lo lắng lại hoàn toàn ngược lại. Hắn đặt cô nằm xuống giường rồi mạnh mẽ nhào tới khóa đôi tay nhỏ của cô lại, cúi xuống gần mặt cô nhưng cô không hề né tránh. Đôi mắt đỏ soi rõ từng góc cạnh, mắt môi trên gương mặt thanh tú ấy của Lâm Tiểu Thanh. Hắn nở nụ cười đầy sức khiêu khích: "Cô biết cô có chồng rồi không mà còn dám thể hiện ý tứ với đàn ông khác trước mặt tôi? Hửm?".
Lâm Tiểu Thanh đáp trả: "Vợ chồng trên tờ giấy thôi mà, có gì đâu". - Đâm thẳng vào tim đen hắn: "Sao thế? Anh ghen à?".
Lâm Tiểu Thanh nhướn mày cười: "Được thôi. Đến cả ba mẹ cũng ăn nhưng thứ rẻ tiền này kia mà. Chính mẹ vừa nói đó".
Á Viêm từ ngoài chạy vào thở hồng hộc. Chắc hẳn rằng Long Mặc gọi tới, trong năm phút không có mặt là trừ toàn bộ lương khiến mặt anh ta xanh như đít nhái sồng sộc chạy không kịp thở.
Cơ nhưng mà hôm nay đâu phải ngày đi làm. Sao anh ta không ở nhà ngủ nướng hay đi chơi thư giãn? Mà cũng thấy là Long Mặc hắn gọi anh ta đến đây làm gì?
Lâm Tiểu Thanh nhìn anh ta bèn nảy ra một ý nở nụ cười đắc ý. Cô mang đĩa bánh ra trước mặt Á Viêm, nói: "Cậu thử xem tay nghề của tôi thế nào".
Á Viêm ngơ ngác: "Phu nhân xuống bếp nấu ạ?".
Lâm Tiểu Thanh gật đầu. Á Viêm cẩn trọng cầm một chiếc bánh lên định ăn thử nhưng lại vô tình nhìn sắc mặt của Long Mặc đen sì biết là có điềm gở không dám ăn. Lâm Tiểu Thanh nhìn thái độ của hai người lập tức biết cách của mình có hiệu quả. Vương Hằng Thước thấy vậy cũng giúp con dâu một tay: "Á Viêm, cậu thử xem xem nói cho tôi biết cảm nhận của cậu thế nào?".
Lâm Tiểu Thanh tủm tỉm cười mừng thầm không nghĩ tới Vương Hằng Thước lại ra tay tương trợ giúp mình. Kẻo này là muốn tăng thêm kịch tính để xem xem Long Mặc hắn có thể nhịn nổi hay không.
Á Viêm toát mồ hôi hột kinh hồn khiếp vía, thế này cũng chết thế kia cũng chết, phật ý bên nào cũng là cửa tử. Anh ta vẻ mặt vừa lo vừa sợ, bối rối, lưỡng lự không dám ăn. Cô lại nói thêm: "Cậu không nghe thấy lão phu nhân nói gì sao?".
Anh ta nhìn cô rồi quay ra nhìn Vương Hằng Thước đang nở nụ cười mong chờ. Nhưng nụ cười ấy nó cứ sao sao đó. Giống như là thợ săn đang chờ con mồi sập bẫy liền tóm gọn ngay. Cứ cảm giác ngồi trên quả bom hẹn giờ.
Thiên địa ơi, khiếp trước có phải anh là trưởng hào chèn ép, áp bức, bóc lột ác độc với nhà này hay không sao cái số lại rơi vào đây mà khổ thế này.
Đằng nào cũng không thể thoát liền liều một phen. Á Viêm ngắm mắt ngắm mũi không dám nhìn cắn đại một miếng. Anh nhai nhai trong miệng bỗng dưng lại trở nên lạ thường nhìn chiếc bánh gạo trắng tinh kia, nói: "Ôi, hương vị này tôi chưa ăn bao giờ. Thơm quá. Phu nhân lợi hại thật".
Lâm Tiểu Thanh mỉm cười: "Thật sao? Cậu làm tôi có động lực rồi đấy".
Á Viêm gãi đầu mặt mày không được tươi tỉnh vì quả bom hẹn giờ mang tên Long Mặc cứ nhìn chằm chằm anh ta.
Lâm Tiểu Thanh trong gian bếp pha trà, hương trà thơm thanh thanh dễ chịu. Cô bưng ra đến bên Vương Hằng Thước, khéo léo bưng tách trà đặt xuống bàn trước mặt Vương Hằng Thước.
Vương Hằng Thước nở nụ cười trìu mến nhìn cô, rồi bưng tách trà nhấp đầu môi mặt mày thư thả tươi tắn hài lòng, không có gì để chê. Lâm Tiểu Thanh nói: "Mẹ à? Hay là từ mai để con làm bữa sáng cho mẹ nhé?".
Vương Hằng Thước nhẹ nhàng lắc đầu: "Không cần đâu. Như vậy cũng bận cho con. Cứ để nhà bếp làm là được. An tâm dưỡng thai đi. Còn cồn việc nặng quá vứt đó".
Lâm Tiểu Thanh cười cười xua tay: "Không nặng gì đâu. Con làm được".
Long Mặc bỏ lên trên lầu, cô biết là sẽ như vậy. Cô đắc ý nhưng không dám cười ra mặt. Lớn đầu rồi mà trẻ con thế. Lâm Tiểu Thanh xuống bếp lấy một vài chiếc bánh cho vào túi giấy rồi đưa cho Á Viêm, nói: "Của cậu đấy. Về đi. Hôm nay không có việc gì. Còn về Long Mặc lát nữa tôi sẽ có cách".
Á Viêm thở phào nhẹ nhõm nhận lấy túi bánh, nở nụ cười mừng: "Cảm ơn phu nhân. Phu nhân giúp tôi nhé. Chứ tôi sợ sẽ bị ông chủ đánh chết mất".
Lâm Tiểu Thanh bật cười: "Rồi, rồi. Cậu đã vất vả nhiều. Về đi".
Á Viêm lúc này mới an tâm lái xe rời khỏi Long gia, nhưng mà cái tốc độ lái xe đó có phải nhanh quá rồi không. Cứ sợ bị Long Mặc tóm đầu lại đánh chết vậy nên phải chạy cho thật nhanh à.
Lâm Tiểu Thanh lên lầu kiếm hắn nhưng lạ thay mở cửa ra không thấy hắn đâu. Kì lạ thế? Trốn trong nhà tắm à?
Nhưng không có đâu. Hắn có giận thì cũng không có cái kiểu giận quê, ấu trĩ đó.
Cửa phòng đóng sập. Lâm Tiểu Thanh quay lại đã thấy hắn ở trước mặt mình rất gần. Long Mặc bế cô lên. Từ từ đã, tính vứt xuống như lần trước hay gì? Nhưng lần này không như lần trước đâu, sảy thai mất.
Điều cô lo lắng lại hoàn toàn ngược lại. Hắn đặt cô nằm xuống giường rồi mạnh mẽ nhào tới khóa đôi tay nhỏ của cô lại, cúi xuống gần mặt cô nhưng cô không hề né tránh. Đôi mắt đỏ soi rõ từng góc cạnh, mắt môi trên gương mặt thanh tú ấy của Lâm Tiểu Thanh. Hắn nở nụ cười đầy sức khiêu khích: "Cô biết cô có chồng rồi không mà còn dám thể hiện ý tứ với đàn ông khác trước mặt tôi? Hửm?".
Lâm Tiểu Thanh đáp trả: "Vợ chồng trên tờ giấy thôi mà, có gì đâu". - Đâm thẳng vào tim đen hắn: "Sao thế? Anh ghen à?".