Chương 42: Thích tôi thì cứ nói
Hắn hừ lạnh một tiếng, nói: "Tôi lại phải ghen à? Tôi chỉ thấy cô đang quá phận. Tôi không làm gì là cô được phép được đà lấn tới sao?".
Lâm Tiểu Thanh trơ mắt nhìn hắn, đưa tay xoa xoa bắp tay hắn, miệng lộ ý cười khiêu khích: "Không ghen thì thôi. Nhưng ai đó nhìn tôi không vừa ý khi tặng đồ ăn cho người khác rồi ăn dấm chua, giờ vẫn thấy chua".
Hắn cúi xuống khóa miệng cô lại. Nụ hôn hắn đánh chiếm thật bá đạo mà cuồng nhiệt. Hắn cạy miệng Lâm Tiểu Thanh cuốn lấy đầu lưỡi cô chao đảo, quấn quýt, triền miên tước đoạt. Hắn chiếm hữu cô làm cô suýt chút nữa ngạt thở mất rồi.
Hắn nâng cằm cô, cặp mắt đỏ au nhìn gương mặt ửng hồng của Lâm Tiểu Thanh sau khi hôn phạt cô, khuôn miệng hắn nhếch lên: "Dù là trên giấy vẫn là vợ chồng. Tôi cho cô tự do không phải để cô ngả vào lòng thằng khác. Tôi chiều cô được thì tôi có cách khiến cô phải ngoan ngoãn nghe lời".
Lâm Tiểu Thanh khép hờ mắt nhìn hắn, nụ cười của cô như thể đắc ý, nói: "Anh quan trọng cái tờ giấy đó à? Thích tôi thì cứ nói đi, ngại gì?".
- Cô tự tin quá vào bản thân mình rồi đấy - Long Mặc nói.
Lâm Tiểu Thanh thở dài: "Cuộc đời giống như ván cược vậy. Kể cả tình yêu thôi, ông chủ Long nói xem có đúng thế không?".
Hắn nhướn mày: "Cô muốn cược?".
Lâm Tiểu Thanh tự tin gật đầu.
Cô đặt tay lên miệng hắn rồi nói: "Ai mà nói thích đối phương đầu tiên thì người đó thua cuộc. Và đương nhiên người thua sẻ phải nghe lời người thắng".
Long Mặc cười ranh mãnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đang giữ trên miệng mình: "Được, cứ như vậy mà thực hiện".
Trung tâm thương mại...
Lâm Tiểu Thanh cùng Long Mặc hắn đến trung tâm thương mại mua chút đồ chuẩn bị cho đứa bé. Hắn thì không lúc nào rời cái điện thoại, cứ bấm bấm rồi gọi gọi nghe rất bận rộn, chỉ có mình cô lủi thủi chọn đồ cho đứa bé, còn hắn ở bên ngoài thì là công việc.
Lúc thanh toán thì lại khác.
Lâm Tiểu Thanh định quẹt thẻ thanh toán cho thu ngân thì hắn lại bước đến đưa cho họ thẻ đen. Không những là thẻ đen mà còn là thẻ không giới hạn. Nhân viên ở đó ai cũng phát choáng, mắt chữ ô mồm chữ a mà mơ ước có một anh chồng ga lăng như vậy.
Thích thì tôi cho đấy, ai đến lấy thì lấy đi. Có đeo được chiếc bụng bầu này thì cũng đeo đi chứ tôi đây mệt lắm rồi.
Thanh toán xong xuôi Long Mặc vẫn không nói gì, cô cũng không nhờ hắn thế mà hắn lại xách giúp cô mấy túi đồ ấy vừa đi vừa bấm điện thoại. Cô đi cạnh hắn ngó ngó vào trong điện thoại thì ra hắn đang xem tin tức trong bang. Đó là đoạn camera ghi lại cảnh có kẻ đột nhập vào kho hàng trong bang hội.
Đoạn camera thứ hai là cảnh hắn bị Long Bắc Yến bắn chết ngay tại chỗ. Lần nào cũng vậy. Hắn đều xem nhưng đoạn camera này để bảo đảm tên trộm hay tên phản bội đã bị loại bỏ, hoặc không chính hắn sẽ là người ra tay.
Long Mặc nhìn sang cô thấy cô cũng đang nhìn mà vẻ mặt cô không hề sợ hãi. Ây chà, rất có phong cách của một bà trùm đấy, không sợ tiếng súng đạn hay máu me giết người. Hắn tắt điện thoại đi nhét vào trong túi áo, nói: "Cô không nên tò mò về những thứ này".
Lâm Tiểu Thanh bật cười: "Nếu trong bang xảy ra chuyện thì anh nên đi giải quyết đi".
- Long Bắc Yến ở đó rồi, nó tụ mình làm được.
Lâm Tiểu Thanh nói tiếp: "Anh không muốn nghe động cơ của tên trộm đó sao? Lỡ đâu có người chơi xấu?".
Long Mặc nhìn cô bật cười không ngờ tới đầu óc cô giờ nhanh nhạy phết đấy, biết cả những chuyện này. Nhưng mà cục diện vẫn nằm ở trong tay hắn nên hắn chẳng hề lo ngại gì.
Ra phía ngoài, hắn đi lấy xe còn cô đứng đợi. Ngó ngang nhìn dọc đông tây, dòng người vẫn đi lại nườm nượp mà ồn ào. Đâu đó có tiếng ai gọi cô: "Thanh Thanh phải không?".
Lâm Tiểu Thanh quay nhìn hóa ra là Tống Cửu. Trên môi cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, tay bắt mặt mừng khi gặp Lâm Tiểu Thanh. Bên cạnh Tống Cửu còn có một đứa bé nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Đứa bé ấy vui mừng nhận ra cô: "A, là cô gái tốt bụng lần trước đây mà".
Tống Cửu hoang mang không biết con trai của mình đang nói gì. Dường như nó cũng quen biết với Lâm Tiểu Thanh hay sao?.
Tống Cửu nhéo nhẹ má đứa bé hỏi: "Con nói gì thế, Trí Thiên?".
Trí Thiên chỉ vào cô nói: "Cô gái này trước cho con với ba mượn ô đó mẹ ạ".
Tống Cửu quay lại nhìn Lâm Tiểu Thanh cặp mắt bất ngờ không tưởng. Lâm Tiểu Thanh cũng nhớ ra đứa bé này, bước lại gần khom gối mỉm cười hỏi: "Tiểu thiếu gia này chúng ta lại gặp nhau rồi".
Lâm Tiểu Thanh trơ mắt nhìn hắn, đưa tay xoa xoa bắp tay hắn, miệng lộ ý cười khiêu khích: "Không ghen thì thôi. Nhưng ai đó nhìn tôi không vừa ý khi tặng đồ ăn cho người khác rồi ăn dấm chua, giờ vẫn thấy chua".
Hắn cúi xuống khóa miệng cô lại. Nụ hôn hắn đánh chiếm thật bá đạo mà cuồng nhiệt. Hắn cạy miệng Lâm Tiểu Thanh cuốn lấy đầu lưỡi cô chao đảo, quấn quýt, triền miên tước đoạt. Hắn chiếm hữu cô làm cô suýt chút nữa ngạt thở mất rồi.
Hắn nâng cằm cô, cặp mắt đỏ au nhìn gương mặt ửng hồng của Lâm Tiểu Thanh sau khi hôn phạt cô, khuôn miệng hắn nhếch lên: "Dù là trên giấy vẫn là vợ chồng. Tôi cho cô tự do không phải để cô ngả vào lòng thằng khác. Tôi chiều cô được thì tôi có cách khiến cô phải ngoan ngoãn nghe lời".
Lâm Tiểu Thanh khép hờ mắt nhìn hắn, nụ cười của cô như thể đắc ý, nói: "Anh quan trọng cái tờ giấy đó à? Thích tôi thì cứ nói đi, ngại gì?".
- Cô tự tin quá vào bản thân mình rồi đấy - Long Mặc nói.
Lâm Tiểu Thanh thở dài: "Cuộc đời giống như ván cược vậy. Kể cả tình yêu thôi, ông chủ Long nói xem có đúng thế không?".
Hắn nhướn mày: "Cô muốn cược?".
Lâm Tiểu Thanh tự tin gật đầu.
Cô đặt tay lên miệng hắn rồi nói: "Ai mà nói thích đối phương đầu tiên thì người đó thua cuộc. Và đương nhiên người thua sẻ phải nghe lời người thắng".
Long Mặc cười ranh mãnh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đang giữ trên miệng mình: "Được, cứ như vậy mà thực hiện".
Trung tâm thương mại...
Lâm Tiểu Thanh cùng Long Mặc hắn đến trung tâm thương mại mua chút đồ chuẩn bị cho đứa bé. Hắn thì không lúc nào rời cái điện thoại, cứ bấm bấm rồi gọi gọi nghe rất bận rộn, chỉ có mình cô lủi thủi chọn đồ cho đứa bé, còn hắn ở bên ngoài thì là công việc.
Lúc thanh toán thì lại khác.
Lâm Tiểu Thanh định quẹt thẻ thanh toán cho thu ngân thì hắn lại bước đến đưa cho họ thẻ đen. Không những là thẻ đen mà còn là thẻ không giới hạn. Nhân viên ở đó ai cũng phát choáng, mắt chữ ô mồm chữ a mà mơ ước có một anh chồng ga lăng như vậy.
Thích thì tôi cho đấy, ai đến lấy thì lấy đi. Có đeo được chiếc bụng bầu này thì cũng đeo đi chứ tôi đây mệt lắm rồi.
Thanh toán xong xuôi Long Mặc vẫn không nói gì, cô cũng không nhờ hắn thế mà hắn lại xách giúp cô mấy túi đồ ấy vừa đi vừa bấm điện thoại. Cô đi cạnh hắn ngó ngó vào trong điện thoại thì ra hắn đang xem tin tức trong bang. Đó là đoạn camera ghi lại cảnh có kẻ đột nhập vào kho hàng trong bang hội.
Đoạn camera thứ hai là cảnh hắn bị Long Bắc Yến bắn chết ngay tại chỗ. Lần nào cũng vậy. Hắn đều xem nhưng đoạn camera này để bảo đảm tên trộm hay tên phản bội đã bị loại bỏ, hoặc không chính hắn sẽ là người ra tay.
Long Mặc nhìn sang cô thấy cô cũng đang nhìn mà vẻ mặt cô không hề sợ hãi. Ây chà, rất có phong cách của một bà trùm đấy, không sợ tiếng súng đạn hay máu me giết người. Hắn tắt điện thoại đi nhét vào trong túi áo, nói: "Cô không nên tò mò về những thứ này".
Lâm Tiểu Thanh bật cười: "Nếu trong bang xảy ra chuyện thì anh nên đi giải quyết đi".
- Long Bắc Yến ở đó rồi, nó tụ mình làm được.
Lâm Tiểu Thanh nói tiếp: "Anh không muốn nghe động cơ của tên trộm đó sao? Lỡ đâu có người chơi xấu?".
Long Mặc nhìn cô bật cười không ngờ tới đầu óc cô giờ nhanh nhạy phết đấy, biết cả những chuyện này. Nhưng mà cục diện vẫn nằm ở trong tay hắn nên hắn chẳng hề lo ngại gì.
Ra phía ngoài, hắn đi lấy xe còn cô đứng đợi. Ngó ngang nhìn dọc đông tây, dòng người vẫn đi lại nườm nượp mà ồn ào. Đâu đó có tiếng ai gọi cô: "Thanh Thanh phải không?".
Lâm Tiểu Thanh quay nhìn hóa ra là Tống Cửu. Trên môi cô ấy nở nụ cười rạng rỡ, tay bắt mặt mừng khi gặp Lâm Tiểu Thanh. Bên cạnh Tống Cửu còn có một đứa bé nhìn rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Đứa bé ấy vui mừng nhận ra cô: "A, là cô gái tốt bụng lần trước đây mà".
Tống Cửu hoang mang không biết con trai của mình đang nói gì. Dường như nó cũng quen biết với Lâm Tiểu Thanh hay sao?.
Tống Cửu nhéo nhẹ má đứa bé hỏi: "Con nói gì thế, Trí Thiên?".
Trí Thiên chỉ vào cô nói: "Cô gái này trước cho con với ba mượn ô đó mẹ ạ".
Tống Cửu quay lại nhìn Lâm Tiểu Thanh cặp mắt bất ngờ không tưởng. Lâm Tiểu Thanh cũng nhớ ra đứa bé này, bước lại gần khom gối mỉm cười hỏi: "Tiểu thiếu gia này chúng ta lại gặp nhau rồi".