Chương 44: Bù đắp rất nhỏ
Vậy chồng nhớ bù đắp cho em - Mỉm cười nói với hắn.
Đôi mắt đỏ của hắn hướng nhìn nàng dịu dàng gật đầu đồng ý. Hắn ôm Lâm Tiểu Thanh và nói với ba người kia: "Hôm nay thật trùng hợp. Chúng tôi không làm phiền quãng thời gian hạnh phúc của anh nữa. Hi vọng sau này chúng ta có dịp cùng hợp tác".
Thập Quang Danh mỉm cười đáp lại: "Tất nhiên rồi. Mong còn không được, đó là vinh hạnh".
Long Mặc đưa Lâm Tiểu Thanh đến chỗ xế hộp rồi khởi động xe rời đi.Trên chuyến xe Lâm Tiểu Thanh chăm chú xem gì đó trên điện thoại, hắn làm lấy tò mò lại có chút mất vui: "Ánh sáng điện thoại không tốt cho cô đâu. Đừng sử dụng nhiều quá".
Lâm Tiểu Thanh đáp lại: "Xem cẩm nang chăm con anh đấy. Biết thêm chút kiến thức không thừa. Mà anh rảnh cũng nên nghiên cứu đi. Sau này không có tôi thì anh có thể chăm được".
Thoặt nói đến đây tâm can hắn nhói lên một sự khó chịu lạ kì. Tự nhiên lại có cảm giác man mác buồn, cảm giác sợ mất đi thứ gì. Long Mặc giấu đi sự khó chịu, lo lắng ấy trong giọng hỏi có phần giận dỗi: "Cô mong đến ngày đó đến vậy à? Đừng làm tôi mất hứng".
Lâm Tiểu Thanh đá chân mày: "Tôi nói gì sai?". Cô lại gần hắn cười nhếch một cách tự tin: "Hay là anh đang luyến tiếc tôi, sợ tôi bỏ rơi anh?".
Long Mặc hắn lại mất tự tin ngạo nghễ vốn có trước bộ dạng này của Lâm Tiểu Thanh, hắn quay mặt đi chỗ khác: "Cô đừng đánh giá bản thân mình cao thế. Cô chỉ là đứa con gái khu ổ chuột mà thôi. Vào được Long gia nghĩ mình là phượng hoàng rồi à?".
Lâm Tiểu Thanh không nói gì thêm, vẫn nụ cười tự tin đó khẽ gật đầu công nhận, ngồi tựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ thở hắt ra một hơi dài. Vần vần suy nghĩ, hắn nói đúng, cô chỉ là quạ không giống hắn là long là phượng. Hắn cứ như vậy thì cô không cần lo lắng về đoạn tình cảm không có thực này.
Long Mặc hắn quay ra nhìn cô chỉ thấy cô nhìn chăm chú khung cảnh ngoài cửa kính kia, tĩnh lặng, an nhã. Hắn muốn nói điều đó nhưng lời không thể thốt ra ngoài đầu môi, hắn lại thôi. Hắn lại cho xe chạy đến bệnh viện muốn để cô gần gũi với ba mình thêm chút.
Lâm Tiểu Thanh bước vào hậu viện lần trước nhìn ba mình từ xa nở nụ cười ấm áp bởi ba cô cũng đang cười hiền hậu khi đang nói chuyện với những vị y tá điều dưỡng kia. Lâm Tiểu Thanh nghẹn ngào, muốn ra ôm ba quá nhưng mà trong tình cảnh hiện giờ thì sao có thể?
Cô cứ đứng lặng nhìn khung cảnh hạnh phúc diễn ra trước mắt như vậy, hi vọng ba mình mãi mãi như vậy, cười thật nhiều, vui thật nhiều.
Long Mặc đứng ngoài đợi cô. Hắn rất kiên nhẫn, chưa bao giờ hắn kiên nhẫn với một ai, nhưng đối với cô thì chắc lại khác rồi. Hắn đứng đợi cô bên ngoài, không hề sốt ruột, không hề nóng giận cứ âm thầm chờ đợi. Có lẽ hắn đã cho phép cô là ngoại lệ của hắn mất rồi. Chờ đợi một người nào đó đối với hắn trở thành một loại kiên nhẫn đặc biệt và nó lại cần thiết.
Long Mặc cũng chưa hiểu tại sao mình lại có thể chờ cô lâu như thế cho đến khi nhìn thấy bóng hình cô bước ra từ trong bệnh viện, bộ dạng âm trầm bình thản, nó nhỏ bé thu trong tầm mắt hắn. Lâm Tiểu Thanh trở về xe ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt hắn không cau có khó chịu hay hung dữ. Hắn nhìn cô, Lâm Tiểu Thanh quay ra vô tình chạm vào ánh mắt hắn. Gương mật thanh tú của cô in hằn trong đôi đồng tử đỏ của hắn. Lâm Tiểu Thanh nghiêng đầu cười hỏi: "Nhìn tôi cái gì?".
Hắn lại hỏi ngược lại cô: "Hôm nay có nói chuyện với ông ấy không?".
Ồ, không ngờ điều hắn quan tâm là điều này. Nhưng sao lại mong điều này? Hắn khiến cô rơi vào tâm thế hoang mang cẩn thận. Hay là do mình ở trong đó lâu quá khiến hắn nổi giận?
Lâm Tiểu Thanh nói: "Đợi tôi lâu quá thì lần sau đừng đưa tôi tới đây".
Long Mặc nhắc lại câu hỏi đó một lần nữa: "Trả lời câu hỏi của tôi đi, có nói chuyện với ông ấy không?
Cô thở một hơi dài mỉm cười chua chát lắc đầu. Hắn nói: "Lại chỉ đứng nhìn từ xa vậy đâu phải là thăm? Cô quan ngại đến vậy à? Nếu không để lần sau tôi vào cùng cô nói chuyện với ông ấy".
Lâm Tiểu Thanh ngăn lại: "Đừng có vào. Sự hiện diện của anh sẽ khiến ông ấy sợ. Với lại ông ấy không thể chịu thêm đả kích nào nữa. Để ba tôi yên đi".
Hắn cười giễu: "Tôi thấy lạ thật. Thường con gái lấy chồng giàu thì gia đình phải nở mày nở mặt kia chứ? Đây đằng này lại sợ hãi. Tôi thấy trường hợp của cô hơi lạ đấy".
Lâm Tiểu Thanh cười khẩy một tiếng: "Không phải ai cũng nghĩ như anh đâu, ông chủ Long. Người khác như thế nào thì tôi không biết nhưng mà tôi không muốn làm dâu nhà hào phú bởi không biết trước được sẽ có điều gì xảy ra. Tình cảnh tôi với anh hiện giờ đã đủ thấy rồi còn đi đâu xa nữa đâu".
Lâm Tiểu Thanh chợt nhận ra: "A, phải rồi. Đây là kiểu bù đắp cho tôi mà anh nói phải không? Cảm ơn, ông chủ Long".
Đôi mắt đỏ của hắn hướng nhìn nàng dịu dàng gật đầu đồng ý. Hắn ôm Lâm Tiểu Thanh và nói với ba người kia: "Hôm nay thật trùng hợp. Chúng tôi không làm phiền quãng thời gian hạnh phúc của anh nữa. Hi vọng sau này chúng ta có dịp cùng hợp tác".
Thập Quang Danh mỉm cười đáp lại: "Tất nhiên rồi. Mong còn không được, đó là vinh hạnh".
Long Mặc đưa Lâm Tiểu Thanh đến chỗ xế hộp rồi khởi động xe rời đi.Trên chuyến xe Lâm Tiểu Thanh chăm chú xem gì đó trên điện thoại, hắn làm lấy tò mò lại có chút mất vui: "Ánh sáng điện thoại không tốt cho cô đâu. Đừng sử dụng nhiều quá".
Lâm Tiểu Thanh đáp lại: "Xem cẩm nang chăm con anh đấy. Biết thêm chút kiến thức không thừa. Mà anh rảnh cũng nên nghiên cứu đi. Sau này không có tôi thì anh có thể chăm được".
Thoặt nói đến đây tâm can hắn nhói lên một sự khó chịu lạ kì. Tự nhiên lại có cảm giác man mác buồn, cảm giác sợ mất đi thứ gì. Long Mặc giấu đi sự khó chịu, lo lắng ấy trong giọng hỏi có phần giận dỗi: "Cô mong đến ngày đó đến vậy à? Đừng làm tôi mất hứng".
Lâm Tiểu Thanh đá chân mày: "Tôi nói gì sai?". Cô lại gần hắn cười nhếch một cách tự tin: "Hay là anh đang luyến tiếc tôi, sợ tôi bỏ rơi anh?".
Long Mặc hắn lại mất tự tin ngạo nghễ vốn có trước bộ dạng này của Lâm Tiểu Thanh, hắn quay mặt đi chỗ khác: "Cô đừng đánh giá bản thân mình cao thế. Cô chỉ là đứa con gái khu ổ chuột mà thôi. Vào được Long gia nghĩ mình là phượng hoàng rồi à?".
Lâm Tiểu Thanh không nói gì thêm, vẫn nụ cười tự tin đó khẽ gật đầu công nhận, ngồi tựa vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ thở hắt ra một hơi dài. Vần vần suy nghĩ, hắn nói đúng, cô chỉ là quạ không giống hắn là long là phượng. Hắn cứ như vậy thì cô không cần lo lắng về đoạn tình cảm không có thực này.
Long Mặc hắn quay ra nhìn cô chỉ thấy cô nhìn chăm chú khung cảnh ngoài cửa kính kia, tĩnh lặng, an nhã. Hắn muốn nói điều đó nhưng lời không thể thốt ra ngoài đầu môi, hắn lại thôi. Hắn lại cho xe chạy đến bệnh viện muốn để cô gần gũi với ba mình thêm chút.
Lâm Tiểu Thanh bước vào hậu viện lần trước nhìn ba mình từ xa nở nụ cười ấm áp bởi ba cô cũng đang cười hiền hậu khi đang nói chuyện với những vị y tá điều dưỡng kia. Lâm Tiểu Thanh nghẹn ngào, muốn ra ôm ba quá nhưng mà trong tình cảnh hiện giờ thì sao có thể?
Cô cứ đứng lặng nhìn khung cảnh hạnh phúc diễn ra trước mắt như vậy, hi vọng ba mình mãi mãi như vậy, cười thật nhiều, vui thật nhiều.
Long Mặc đứng ngoài đợi cô. Hắn rất kiên nhẫn, chưa bao giờ hắn kiên nhẫn với một ai, nhưng đối với cô thì chắc lại khác rồi. Hắn đứng đợi cô bên ngoài, không hề sốt ruột, không hề nóng giận cứ âm thầm chờ đợi. Có lẽ hắn đã cho phép cô là ngoại lệ của hắn mất rồi. Chờ đợi một người nào đó đối với hắn trở thành một loại kiên nhẫn đặc biệt và nó lại cần thiết.
Long Mặc cũng chưa hiểu tại sao mình lại có thể chờ cô lâu như thế cho đến khi nhìn thấy bóng hình cô bước ra từ trong bệnh viện, bộ dạng âm trầm bình thản, nó nhỏ bé thu trong tầm mắt hắn. Lâm Tiểu Thanh trở về xe ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt hắn không cau có khó chịu hay hung dữ. Hắn nhìn cô, Lâm Tiểu Thanh quay ra vô tình chạm vào ánh mắt hắn. Gương mật thanh tú của cô in hằn trong đôi đồng tử đỏ của hắn. Lâm Tiểu Thanh nghiêng đầu cười hỏi: "Nhìn tôi cái gì?".
Hắn lại hỏi ngược lại cô: "Hôm nay có nói chuyện với ông ấy không?".
Ồ, không ngờ điều hắn quan tâm là điều này. Nhưng sao lại mong điều này? Hắn khiến cô rơi vào tâm thế hoang mang cẩn thận. Hay là do mình ở trong đó lâu quá khiến hắn nổi giận?
Lâm Tiểu Thanh nói: "Đợi tôi lâu quá thì lần sau đừng đưa tôi tới đây".
Long Mặc nhắc lại câu hỏi đó một lần nữa: "Trả lời câu hỏi của tôi đi, có nói chuyện với ông ấy không?
Cô thở một hơi dài mỉm cười chua chát lắc đầu. Hắn nói: "Lại chỉ đứng nhìn từ xa vậy đâu phải là thăm? Cô quan ngại đến vậy à? Nếu không để lần sau tôi vào cùng cô nói chuyện với ông ấy".
Lâm Tiểu Thanh ngăn lại: "Đừng có vào. Sự hiện diện của anh sẽ khiến ông ấy sợ. Với lại ông ấy không thể chịu thêm đả kích nào nữa. Để ba tôi yên đi".
Hắn cười giễu: "Tôi thấy lạ thật. Thường con gái lấy chồng giàu thì gia đình phải nở mày nở mặt kia chứ? Đây đằng này lại sợ hãi. Tôi thấy trường hợp của cô hơi lạ đấy".
Lâm Tiểu Thanh cười khẩy một tiếng: "Không phải ai cũng nghĩ như anh đâu, ông chủ Long. Người khác như thế nào thì tôi không biết nhưng mà tôi không muốn làm dâu nhà hào phú bởi không biết trước được sẽ có điều gì xảy ra. Tình cảnh tôi với anh hiện giờ đã đủ thấy rồi còn đi đâu xa nữa đâu".
Lâm Tiểu Thanh chợt nhận ra: "A, phải rồi. Đây là kiểu bù đắp cho tôi mà anh nói phải không? Cảm ơn, ông chủ Long".