Chương 50: Tạo dựng tin tưởng
Lâm Tiểu Thanh đẩy hắn ra, khó chịu nói: "Tôi đang mang thai. Anh bớt mấy cái chiêu này lại đi".
Hắn nhướn mày, đôi mắt đỏ au khẽ híp lại châm biếm người trước mặt: "Cô khó chịu? Tôi cũng như cô, cũng rất khó chịu".
- Ông chủ Long đang ghen với chính em gái mình? - Lâm Tiểu Thanh cong nét môi mỉa mai, nụ cười ấy có phần như khiêu khích dã tâm chiếm hữu của hắn. Cô nói tiếp: "Tiếp xúc nhiều lần với Long Bắc Yến tôi thấy hình như có chút cảm tình. Không khéo tôi sẽ đem lòng yêu Long Bắc Yến mất".
Long Mặc luồn tay vào trong lớp váy bầu xoa xoa phần đùi căng của Lâm Tiểu Thanh. Bàn tay lớn rắn chắc kia sờ soạng làm phần đùi cô trở nên nóng ran. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô không chút từ bi bóp mạnh vào phần đùi của Lâm Tiểu Thanh. Bóp đến da thịt xô xệch méo mó đỏ hằn tê cả một phần. Ngữ điệu phát ra lạnh lùng đầy sự đe dọa: "Dù có cho là yêu Long Bắc Yến thì cô có thể nghĩ thoát khỏi tay tôi không?".
Nét mày xô lại cảm nhận được đau đớn ở phần chân, Lâm Tiểu Thanh gắng gượng tỏ ra vẻ không thấy gì. Cô nói một cách thờ ơ: "Tôi ấy hả? Đương nhiên không thoát được khỏi tay ông chủ Long".
Lâm Tiểu Thanh lại biếm họa thêm: "Nhưng mà nhìn ông chủ Long lại đem thái độ này với tôi, tôi lại càng thích".
Long Mặc cười hừ lạnh bẵng điều cô nói qua một bên. Hắn lại có thứ khác khiến hắn sốt ruột chờ cô mở miệng cầu xin trợ giúp từ mình nhưng kết quả lại không có. Câu hỏi như một lời giận dỗi từ hắn: "Tại sao không nói với tôi lại nói với Long Bắc Yến?".
Phải...
Chuyện hắn đang nói là chuyện vụ tai nạn ngã cầu thang hôm ấy của Lâm Tiểu Thanh. Sau ngày hôm đó hắn cũng cho người đi lùng sục manh mối. Nhưng điều hắn muốn đó chính là sự dựa dẫm của cô vào mình. Điều đó hoàn toàn không xảy đến bởi tính cách cô quá mạnh mẽ sau vụ thương tích hay là bởi vì cô e ngại hắn?
Cũng không rõ nữa.
Với tính cách cao ngạo của hắn, hắn muốn trở thành tâm điểm, muốn tất cả ánh mắt đều nhìn về hắn, muốn tất cả thế giới dựa vào hắn, hắn phải là đứng thứ nhất trong tất cả, ngay cả Lâm Tiểu Thanh cô cũng không ngoại lệ.
Lâm Tiểu Thanh im lặng nhìn hắn không nói, suy ngẫm rất lâu.
- Suy nghĩ thật kĩ rồi hẵn mở miệng.
Lâm Tiểu Thanh thong thả nói: "Nói với ông chủ Long là quan tâm tôi hay là để anh tự hào về bản thân là tôi phải dựa dẫm vào anh? Chúng ta chỉ là quan hệ hôn nhân giả. Với lại tôi và Long Bắc Yến là con gái có thể sẽ dễ nói chuyện hơn".
Long Mặc hắn nhìn cô bằng con mắt dò xét: "Đây là sự khác biệt sao? Hay là cô không tin tưởng tôi không có đủ khả năng để giúp cô?".
Trong đôi mắt đỏ ấy như quẩn quanh điều gì đó vẫn còn chưa hiểu, hắn vẫn chưa hiểu cô. Cô luôn khiến hắn tò mò hết lần này đến lần khác. Đôi lúc hắn ước rằng cô sẽ là Lâm Tiểu Thanh trước kia, sẽ cầu xin hắn, nài nỉ hắn lúc đó hắn có thể mềm lòng mà tác nguyện.
Hắn chưa hiểu con người cô lúc này đây, một Lâm Tiểu Thanh mạnh mẽ bạo dạn dám cãi lại hắn, dám trêu chọc hắn, ngang ngược với hắn mọi lúc mà không hề sợ. Lời nói của hắn nghe chừng như lời tra khảo đề nghị nhưng bên trong lại mang tính ngược đời, lại giống như một lời nài nỉ cô hãy dựa vào hắn.
Xem chừng ra lúc này Lâm Tiểu Thanh đã kiểm hãm được tính ngạo nghễ của hắn lúc trước khiến hắn phải nhường cô ba phần không dám làm gì.
Lâm Tiểu Thanh bật cười: "Anh đang van xin tôi đó à?".
Long Mặc giật mình bất ngờ. Hắn chưa từng có cảm giác như vậy trước đây. Cứ như cô đi trước một bước trong suy nghĩ của hắn mà nói ra vậy.
Hắn quay mặt đi nơi khác không nói gì. Lâm Tiểu Thanh cười mỉa mai hắn. Cô tự mình tụt xuống dưới, chiếc bụng bầu cũng là một vẫn đề khó khăn vận động nó khẽ chạm vào người hắn. Long Mặc lại nhìn cô nhưng con ngươi kia không có sự tức giận. Cô nói: "Đứa bé đạp anh đấy".
Nói xong cô bỏ vào nhà tắm tắm rửa một trận. Còn hắn đứng nhìn phía vào cửa nhà tắm rất lâu mà cứ rối bời suy nghĩ. Không biết rằng nên cảm thấy mừng hay không vui nữa.
Trong lòng cứ nặng trĩu vẫn đề không thể giải đáp. Hỏi cô có tin tưởng hắn hay không? Căn bản từ trước đến giờ hắn chưa hề khiến cô tin tưởng. Nhưng lần này hắn muốn giúp cô một chút để có thể tạo trong cô niềm tin tưởng vào hắn.
Hắn muốn mình trở thành người đàn ông, trở thành chỗ dựa cho Lâm Tiểu Thanh hay sao?
Hắn nhướn mày, đôi mắt đỏ au khẽ híp lại châm biếm người trước mặt: "Cô khó chịu? Tôi cũng như cô, cũng rất khó chịu".
- Ông chủ Long đang ghen với chính em gái mình? - Lâm Tiểu Thanh cong nét môi mỉa mai, nụ cười ấy có phần như khiêu khích dã tâm chiếm hữu của hắn. Cô nói tiếp: "Tiếp xúc nhiều lần với Long Bắc Yến tôi thấy hình như có chút cảm tình. Không khéo tôi sẽ đem lòng yêu Long Bắc Yến mất".
Long Mặc luồn tay vào trong lớp váy bầu xoa xoa phần đùi căng của Lâm Tiểu Thanh. Bàn tay lớn rắn chắc kia sờ soạng làm phần đùi cô trở nên nóng ran. Hắn nhìn thẳng vào mắt cô không chút từ bi bóp mạnh vào phần đùi của Lâm Tiểu Thanh. Bóp đến da thịt xô xệch méo mó đỏ hằn tê cả một phần. Ngữ điệu phát ra lạnh lùng đầy sự đe dọa: "Dù có cho là yêu Long Bắc Yến thì cô có thể nghĩ thoát khỏi tay tôi không?".
Nét mày xô lại cảm nhận được đau đớn ở phần chân, Lâm Tiểu Thanh gắng gượng tỏ ra vẻ không thấy gì. Cô nói một cách thờ ơ: "Tôi ấy hả? Đương nhiên không thoát được khỏi tay ông chủ Long".
Lâm Tiểu Thanh lại biếm họa thêm: "Nhưng mà nhìn ông chủ Long lại đem thái độ này với tôi, tôi lại càng thích".
Long Mặc cười hừ lạnh bẵng điều cô nói qua một bên. Hắn lại có thứ khác khiến hắn sốt ruột chờ cô mở miệng cầu xin trợ giúp từ mình nhưng kết quả lại không có. Câu hỏi như một lời giận dỗi từ hắn: "Tại sao không nói với tôi lại nói với Long Bắc Yến?".
Phải...
Chuyện hắn đang nói là chuyện vụ tai nạn ngã cầu thang hôm ấy của Lâm Tiểu Thanh. Sau ngày hôm đó hắn cũng cho người đi lùng sục manh mối. Nhưng điều hắn muốn đó chính là sự dựa dẫm của cô vào mình. Điều đó hoàn toàn không xảy đến bởi tính cách cô quá mạnh mẽ sau vụ thương tích hay là bởi vì cô e ngại hắn?
Cũng không rõ nữa.
Với tính cách cao ngạo của hắn, hắn muốn trở thành tâm điểm, muốn tất cả ánh mắt đều nhìn về hắn, muốn tất cả thế giới dựa vào hắn, hắn phải là đứng thứ nhất trong tất cả, ngay cả Lâm Tiểu Thanh cô cũng không ngoại lệ.
Lâm Tiểu Thanh im lặng nhìn hắn không nói, suy ngẫm rất lâu.
- Suy nghĩ thật kĩ rồi hẵn mở miệng.
Lâm Tiểu Thanh thong thả nói: "Nói với ông chủ Long là quan tâm tôi hay là để anh tự hào về bản thân là tôi phải dựa dẫm vào anh? Chúng ta chỉ là quan hệ hôn nhân giả. Với lại tôi và Long Bắc Yến là con gái có thể sẽ dễ nói chuyện hơn".
Long Mặc hắn nhìn cô bằng con mắt dò xét: "Đây là sự khác biệt sao? Hay là cô không tin tưởng tôi không có đủ khả năng để giúp cô?".
Trong đôi mắt đỏ ấy như quẩn quanh điều gì đó vẫn còn chưa hiểu, hắn vẫn chưa hiểu cô. Cô luôn khiến hắn tò mò hết lần này đến lần khác. Đôi lúc hắn ước rằng cô sẽ là Lâm Tiểu Thanh trước kia, sẽ cầu xin hắn, nài nỉ hắn lúc đó hắn có thể mềm lòng mà tác nguyện.
Hắn chưa hiểu con người cô lúc này đây, một Lâm Tiểu Thanh mạnh mẽ bạo dạn dám cãi lại hắn, dám trêu chọc hắn, ngang ngược với hắn mọi lúc mà không hề sợ. Lời nói của hắn nghe chừng như lời tra khảo đề nghị nhưng bên trong lại mang tính ngược đời, lại giống như một lời nài nỉ cô hãy dựa vào hắn.
Xem chừng ra lúc này Lâm Tiểu Thanh đã kiểm hãm được tính ngạo nghễ của hắn lúc trước khiến hắn phải nhường cô ba phần không dám làm gì.
Lâm Tiểu Thanh bật cười: "Anh đang van xin tôi đó à?".
Long Mặc giật mình bất ngờ. Hắn chưa từng có cảm giác như vậy trước đây. Cứ như cô đi trước một bước trong suy nghĩ của hắn mà nói ra vậy.
Hắn quay mặt đi nơi khác không nói gì. Lâm Tiểu Thanh cười mỉa mai hắn. Cô tự mình tụt xuống dưới, chiếc bụng bầu cũng là một vẫn đề khó khăn vận động nó khẽ chạm vào người hắn. Long Mặc lại nhìn cô nhưng con ngươi kia không có sự tức giận. Cô nói: "Đứa bé đạp anh đấy".
Nói xong cô bỏ vào nhà tắm tắm rửa một trận. Còn hắn đứng nhìn phía vào cửa nhà tắm rất lâu mà cứ rối bời suy nghĩ. Không biết rằng nên cảm thấy mừng hay không vui nữa.
Trong lòng cứ nặng trĩu vẫn đề không thể giải đáp. Hỏi cô có tin tưởng hắn hay không? Căn bản từ trước đến giờ hắn chưa hề khiến cô tin tưởng. Nhưng lần này hắn muốn giúp cô một chút để có thể tạo trong cô niềm tin tưởng vào hắn.
Hắn muốn mình trở thành người đàn ông, trở thành chỗ dựa cho Lâm Tiểu Thanh hay sao?