Chương 544: Chỉ lần này nữa thôi
Kỷ Thần Hi bình tĩnh đỡ Tịch Cảnh Dương ngồi xuống với tư thế lưng dựa vào tường, đến khi chắc chắn anh không bị ngã mới đứng dậy nhìn về phía hai người đang chĩa súng vào cô, lạnh giọng hỏi:“Là ai cho các người can đảm…chĩa súng vào chủ tử của mình vậy?”
Sắc mặt của hai người đối diện cô vô cùng xấu, cả hai cùng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng lạ lẫm.
“Từ lúc cô ra tay với thiếu chủ của chúng tôi, cô đã không còn là chủ tử của chúng tôi nữa.” Nhai Tệ lạnh lùng lên tiếng trước, đồng thời cũng mở chốt an toàn của khẩu súng lục trên tay, chuẩn bị nổ súng bất kỳ lúc nào. Phụ Hí đứng ngay bên cạnh không hề lên tiếng, nhưng cánh tay không hề xê dịch và luôn trong tư thế sẵn sàng nổ súng.
Kỷ Thần Hi hừ lạnh, bình thản tiến lên trước từng bước từng bước một cách chậm rãi:“Ngay cả việc tôn trọng chủ tử cũng không biết, vậy để tôi thay anh ấy…giáo huấn lại các người.”
Nhai Tệ và Phụ Hí đều thuộc Long Sinh Cửu Tử, đồng nghĩa bọn họ cũng chính là thành phần cốt lõi của Hắc Diệm, cho nên thân thủ không phải hạng tầm thường. Ấy thế mà chỉ mới một cái chớp mắt, hai khẩu súng trong tay cả hai đã bị Kỷ Thần Hi đá văng lên trời trong sự bàng hoàng tột độ.
Cũng chỉ trong khoảng thời gian đầy ngắn ngủi khi hai khẩu súng còn ở trên không trung, Kỷ Thần Hi xoay người quật ngã Nhai Tệ xuống đất, rồi lần nữa xoay người chế ngự Phụ Hí bằng cách khoá chặt hai cánh tay của cậu ta.
Trong lúc cả hai còn chưa kịp phản ứng lại, Kỷ Thần Hi đã chụp lấy được một khẩu súng rơi xuống, đảo khách thành chủ, chĩa nòng sùng vào đầu Phụ Hí. Nhai Tệ còn đang chật vật trên nền đất, trông thấy cảnh này liền chết lặng.
Cả hai đều không dám động đậy dù chỉ một chút, vì khẩu súng mà Kỷ Thần Hi chụp được chính là của Nhai Tệ, cũng chính là khẩu đã được mở chốt an toàn và có thể bắn ra bất cứ lúc nào.
Nhai Tệ có thể chắc chắn, Kỷ Thần Hi chính là cố ý lấy súng của cô. Nhưng trong một phút chết lặng ấy cô đã suy nghĩ rất nhiều. Người phụ nữ với thân thủ vượt trội trước mặt cô bây giờ, so với thiếu chủ phu nhân chẳng khác gì một bình hoa vô dụng trước đó, cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẻ từ trước đến giờ, cô ta đã luôn lừa gạt thiếu chủ?
Kỷ Thần Hi biết hai người bọn họ sẽ không tấn công nữa, vì cả hai đều đã nhận một cơn đả kích cực mạnh. Hơn hết, họ đã nhìn ra được khoảng cách thực lực giữa hai bên, nên cho dù có phản kháng cũng chỉ có một kết quả chính là thất bại đầy thảm hại. Tuy vậy, hiện tại do tinh thần họ đang bị đả kích, nếu bình ổn lại được thì cả hai vẫn sẽ lao vào tấn công cô, mà Kỷ Thần Hi lại không có thời gian để dây dưa với họ.
Kỷ Thần Hi đá vào chân Phụ Hí khiến anh ta khuỵu gối xuống đất, rồi hất mạnh người về trước khiến anh ta ngã nhào và người Nhai Tệ, sau đó cô tháo hết băng đạn của súng ra ném xuống đất.
“Đưa anh ấy về phòng đấu giá, trước lúc anh ấy tỉnh lại hai người cũng đừng rời khỏi đó. Nhắn những người còn lại ở bên ngoài đừng tự ý hành động, đặc biệt đừng rời khỏi đảo.”
Nói xong, Kỷ Thần Hi cũng không quan tâm hai người trên đất có nghe hay không, cô cúi người đặt tay lên má của Tịch Cảnh Dương, nhoẻn miệng thầm thì:“Chỉ lần này nữa thôi, đợi em.”
Ở phía góc tường tiếp theo, người bí ẩn không hoàn toàn rời đi mà tựa lưng vào đó để đợi người, khi nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần hơn, anh không cần quay đầu đã nhếch môi nói:“Anh không tin là tính cảnh giác của hắn ta kém đến thế đâu, cũng không ngờ hắn thật sự tin tưởng em đến vậy.”
Mặc dù thao tác của anh ta rất nhanh nên việc tiêm được thuốc vào người khác không khó, nhưng người mà anh đã tiêm lúc nãy lại là Tịch Cảnh Dương, một kẻ đã sống sót trước mọi sự truy sát trong suốt hơn mười năm thật sự rất bất khả thi. Chỉ có một khả năng duy nhất chính là Tịch Cảnh Dương cố ý để anh ra tay, cũng như ngầm đồng ý để Kỷ Thần Hi có thể tự mình đi giải quyết ân oán cá nhân của cô.
Kỷ Thần Hi vẫn bước về trước không ngó ngàng gì đến người bí ẩn, cùng một ánh mắt lạnh tanh đi thẳng về hướng quầy bar đặc biệt được xây dựng dành riêng cho một người.
Có một chuyện mà cô đã gạt Tịch Cảnh Dương, khi nói muốn cùng anh điều tra kết cấu của địa đạo khổng lồ này. Bởi vì ngay từ khi phá được lớp phòng ngự đầu tiên cũng là lớp phòng ngự do cô tạo ra, Kỷ Thần Hi đã nắm trong tay bản đồ của địa cung.
Tuy chỉ trong một khoảng khắc trước khi đó tiến hành trạng thái tự hủy, thì với khả năng của một người mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm như cô, Kỷ Thần Hi đã ghi nhớ được hoàn toàn mọi ngóc ngách của nơi đây.
…----------------…
Sắc mặt của hai người đối diện cô vô cùng xấu, cả hai cùng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng lạ lẫm.
“Từ lúc cô ra tay với thiếu chủ của chúng tôi, cô đã không còn là chủ tử của chúng tôi nữa.” Nhai Tệ lạnh lùng lên tiếng trước, đồng thời cũng mở chốt an toàn của khẩu súng lục trên tay, chuẩn bị nổ súng bất kỳ lúc nào. Phụ Hí đứng ngay bên cạnh không hề lên tiếng, nhưng cánh tay không hề xê dịch và luôn trong tư thế sẵn sàng nổ súng.
Kỷ Thần Hi hừ lạnh, bình thản tiến lên trước từng bước từng bước một cách chậm rãi:“Ngay cả việc tôn trọng chủ tử cũng không biết, vậy để tôi thay anh ấy…giáo huấn lại các người.”
Nhai Tệ và Phụ Hí đều thuộc Long Sinh Cửu Tử, đồng nghĩa bọn họ cũng chính là thành phần cốt lõi của Hắc Diệm, cho nên thân thủ không phải hạng tầm thường. Ấy thế mà chỉ mới một cái chớp mắt, hai khẩu súng trong tay cả hai đã bị Kỷ Thần Hi đá văng lên trời trong sự bàng hoàng tột độ.
Cũng chỉ trong khoảng thời gian đầy ngắn ngủi khi hai khẩu súng còn ở trên không trung, Kỷ Thần Hi xoay người quật ngã Nhai Tệ xuống đất, rồi lần nữa xoay người chế ngự Phụ Hí bằng cách khoá chặt hai cánh tay của cậu ta.
Trong lúc cả hai còn chưa kịp phản ứng lại, Kỷ Thần Hi đã chụp lấy được một khẩu súng rơi xuống, đảo khách thành chủ, chĩa nòng sùng vào đầu Phụ Hí. Nhai Tệ còn đang chật vật trên nền đất, trông thấy cảnh này liền chết lặng.
Cả hai đều không dám động đậy dù chỉ một chút, vì khẩu súng mà Kỷ Thần Hi chụp được chính là của Nhai Tệ, cũng chính là khẩu đã được mở chốt an toàn và có thể bắn ra bất cứ lúc nào.
Nhai Tệ có thể chắc chắn, Kỷ Thần Hi chính là cố ý lấy súng của cô. Nhưng trong một phút chết lặng ấy cô đã suy nghĩ rất nhiều. Người phụ nữ với thân thủ vượt trội trước mặt cô bây giờ, so với thiếu chủ phu nhân chẳng khác gì một bình hoa vô dụng trước đó, cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau. Chẳng lẻ từ trước đến giờ, cô ta đã luôn lừa gạt thiếu chủ?
Kỷ Thần Hi biết hai người bọn họ sẽ không tấn công nữa, vì cả hai đều đã nhận một cơn đả kích cực mạnh. Hơn hết, họ đã nhìn ra được khoảng cách thực lực giữa hai bên, nên cho dù có phản kháng cũng chỉ có một kết quả chính là thất bại đầy thảm hại. Tuy vậy, hiện tại do tinh thần họ đang bị đả kích, nếu bình ổn lại được thì cả hai vẫn sẽ lao vào tấn công cô, mà Kỷ Thần Hi lại không có thời gian để dây dưa với họ.
Kỷ Thần Hi đá vào chân Phụ Hí khiến anh ta khuỵu gối xuống đất, rồi hất mạnh người về trước khiến anh ta ngã nhào và người Nhai Tệ, sau đó cô tháo hết băng đạn của súng ra ném xuống đất.
“Đưa anh ấy về phòng đấu giá, trước lúc anh ấy tỉnh lại hai người cũng đừng rời khỏi đó. Nhắn những người còn lại ở bên ngoài đừng tự ý hành động, đặc biệt đừng rời khỏi đảo.”
Nói xong, Kỷ Thần Hi cũng không quan tâm hai người trên đất có nghe hay không, cô cúi người đặt tay lên má của Tịch Cảnh Dương, nhoẻn miệng thầm thì:“Chỉ lần này nữa thôi, đợi em.”
Ở phía góc tường tiếp theo, người bí ẩn không hoàn toàn rời đi mà tựa lưng vào đó để đợi người, khi nghe thấy tiếng bước chân ngày một gần hơn, anh không cần quay đầu đã nhếch môi nói:“Anh không tin là tính cảnh giác của hắn ta kém đến thế đâu, cũng không ngờ hắn thật sự tin tưởng em đến vậy.”
Mặc dù thao tác của anh ta rất nhanh nên việc tiêm được thuốc vào người khác không khó, nhưng người mà anh đã tiêm lúc nãy lại là Tịch Cảnh Dương, một kẻ đã sống sót trước mọi sự truy sát trong suốt hơn mười năm thật sự rất bất khả thi. Chỉ có một khả năng duy nhất chính là Tịch Cảnh Dương cố ý để anh ra tay, cũng như ngầm đồng ý để Kỷ Thần Hi có thể tự mình đi giải quyết ân oán cá nhân của cô.
Kỷ Thần Hi vẫn bước về trước không ngó ngàng gì đến người bí ẩn, cùng một ánh mắt lạnh tanh đi thẳng về hướng quầy bar đặc biệt được xây dựng dành riêng cho một người.
Có một chuyện mà cô đã gạt Tịch Cảnh Dương, khi nói muốn cùng anh điều tra kết cấu của địa đạo khổng lồ này. Bởi vì ngay từ khi phá được lớp phòng ngự đầu tiên cũng là lớp phòng ngự do cô tạo ra, Kỷ Thần Hi đã nắm trong tay bản đồ của địa cung.
Tuy chỉ trong một khoảng khắc trước khi đó tiến hành trạng thái tự hủy, thì với khả năng của một người mắc hội chứng trí nhớ siêu phàm như cô, Kỷ Thần Hi đã ghi nhớ được hoàn toàn mọi ngóc ngách của nơi đây.
…----------------…