Chương 545: Cốt cách bẩm sinh
Phụ Hí khó khăn chống tay lên tường để đứng dậy, chân trái của anh cứ như hoàn toàn mất đi cảm giác sau va chạm với Kỷ Thần Hi, trầm giọng nói:“Đứng dậy đi, chúng ta đưa thiếu chủ về phòng trước.”
Còn lúc này Nhai Tệ vẫn chưa bình tĩnh lại được sau khi chịu một cú sốc tinh thần nặng nề vừa rồi, cô không nghe lọt tai bất kỳ âm thanh nào từ xung quanh nữa.
Sở dĩ phản ứng của Nhai Tệ kịch liệt như thế, vì ban đầu ngoại trừ Tiêu Đồ ra, cô cũng là người có thành kiến nhất đối với vị thiếu chủ phu nhân này.
Đối với từng người của Hắc Diệm hiện tại, ai mà không biết Tịch Cảnh Dương đã phải dùng bao nhiêu máu của bản thân, để có thể có được như ngày hôm nay. Vậy nên đối với họ, thiếu chủ Hắc Diệm luôn là đỉnh của kim tự tháp, là người thuộc tầng mây cao nhất, sẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể xứng đôi được với anh, đến khi họ biết được anh lại vì một người phụ nữ mà người không ra người ma không ra ma.
Khoảng thời gian Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi quen biết, bọn họ chưa từng được chứng kiến, nhưng thời gian năm năm anh biến thành một ác ma máu lạnh sát phạt khắp nơi, thậm chí còn chẳng quan tâm đến ai sống ai chết bao gồm cả anh, ai cũng nhìn thấy rất rõ. Cũng vì vậy mà danh tiếng của cô gái khiến thiếu chủ của họ thành ra bộ dạng đó, đã trở thành truyền kì của Hắc Diệm.
Đến hôm nay khi được tận mắt nhìn thấy người thật, ấn tượng của Nhai Tệ nói riêng và cả năm người của Long Sinh Cửu Tử nói chung đều vô cùng xấu.
Ban đầu là một người phụ nữ vừa vô dụng vừa xấu xí, đến một cô gái chỉ xứng làm bình hoa trang trí, rồi là một cô gái là thiên tài về máy tính do thiếu chủ nói dối giúp cô dựng nên.
Dù đều mang theo sự khinh thường, nhưng khác biệt ở chỗ khi Tiêu Đồ không ngại nói ra miệng, thì Nhai Tệ chỉ âm thầm giữ trong lòng còn ngoài miệng vẫn cung kính xem cô là chủ tử.
Thế nhưng chủ tử mà cô khinh thường và miễn cưỡng phục vụ, lại như biến thành một người hoàn toàn khác. Bởi vì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Nhai Tệ vô thức nhìn thấy hình ảnh của Tịch Cảnh Dương trên người của Kỷ Thần Hi.
Khí chất cao quý như toả ra từ trong xương cốt không phải là thứ có thể nói dối là tạo ra, mà là bẩm sinh có được.
Trong lúc Nhai Tệ còn đang mơ hồ, Phụ Hí thở dài đến bên cạnh lây cánh tay của cô:“Từ đầu đã nói với cô rồi, người có thể sánh đôi cùng thiếu chủ, sẽ là người tầm thường sao?”
Nhai Tệ vịn lấy tay của Phụ Hí, nương theo anh mà đứng dậy, cười lạnh đáp:“Anh dám nói ban đầu anh không khinh thường cô ấy?”
Phụ Hí hơi nhướn mày rồi bật cười:“Ăn đòn xong, không dám nữa.”
Cả hai nhìn nhau, thoáng im lặng mấy giây rồi cùng bật cười. Tuy không ai nói ra, nhưng ai cũng ngầm hiểu về sau phải tìm thiếu chủ phu nhân để tạ tội, sau đó đến khu huấn luyện vùng Cực Bắc tự chịu phạt.
“Cô giúp tôi đỡ thiếu chủ dậy đi, chân tôi…mất cảm giác rồi.”
Nhai Tệ che miệng nhịn cười:“Chắc chắn do cậu khó ưa nên thiếu chủ phu nhân mới không nương tay đấy.”
Phụ Hí giật giật khoé môi gượng cười không đáp lời, bởi vì rõ ràng cô ấy tiêu chuẩn kép, chỉ ra tay với phái nam còn phái nữ dù đối phương có thái độ bài xích thì vẫn nương tay.
Hai người cùng đi đến bên cạnh Tịch Cảnh Dương, muốn dìu anh đứng dậy thì đột nhiên người ngồi trên đất mở mắt, khiến cả hai giật mình.
“Thiếu…thiếu chủ…”
Ánh mắt Tịch Cảnh Dương vô hồn như không có tiêu cự, cả người như toát ra một luồng khí lạnh tanh cấm người khác đến gần, như cũ ngồi yên bất động trên đất.
Phụ Hí thầm nuốt nước bọt gọi một lần nữa:“Thiếu chủ…”
Tịch Cảnh Dương hơi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hai người, khiến cả hai không khỏi rùng mình, bởi vì ánh mắt vừa rồi của anh chính là đang muốn giết người.
Cả hai đều biết lí do vì sao anh lại nhìn họ bằng ánh mắt đó, tự giác quỳ xuống:“Thiếu chủ, chúng tôi nguyện chấp nhận mọi hình phạt!”
Tịch Cảnh Dương vẫn không lên tiếng mà lạnh lùng nhìn cả hai. Anh không để ý đến việc họ có quỳ trên đất hay không mà nhíu mày xoa đầu đứng dậy.
Thứ thuốc ban nãy tiêm vào người anh chín phần là thuốc gây mê, có điều sau đêm bị hạ thuốc ngày ấy ở R Quốc, anh đã có khả năng kháng thuốc rất mạnh. Vì vậy ban đầu chỉ hơi choáng một lúc rồi sau đó đã nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Anh phủi đi lớp bụi bẩn dính trên áo, lạnh nhạt nói:“Hình phạt? Vậy các người phải còn sống đến lúc em ấy trở lại đi.” Nói xong anh không chẳng nhìn lấy một cái mà đi về phía phòng đấu giá được chuẩn bị riêng cho anh.
Kỷ Thần Hi, anh hi vọng đúng như nói đây sẽ là lần cuối, nếu không anh thật sự không thể đảm bảo bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
…----------------…
Còn lúc này Nhai Tệ vẫn chưa bình tĩnh lại được sau khi chịu một cú sốc tinh thần nặng nề vừa rồi, cô không nghe lọt tai bất kỳ âm thanh nào từ xung quanh nữa.
Sở dĩ phản ứng của Nhai Tệ kịch liệt như thế, vì ban đầu ngoại trừ Tiêu Đồ ra, cô cũng là người có thành kiến nhất đối với vị thiếu chủ phu nhân này.
Đối với từng người của Hắc Diệm hiện tại, ai mà không biết Tịch Cảnh Dương đã phải dùng bao nhiêu máu của bản thân, để có thể có được như ngày hôm nay. Vậy nên đối với họ, thiếu chủ Hắc Diệm luôn là đỉnh của kim tự tháp, là người thuộc tầng mây cao nhất, sẽ không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể xứng đôi được với anh, đến khi họ biết được anh lại vì một người phụ nữ mà người không ra người ma không ra ma.
Khoảng thời gian Tịch Cảnh Dương và Kỷ Thần Hi quen biết, bọn họ chưa từng được chứng kiến, nhưng thời gian năm năm anh biến thành một ác ma máu lạnh sát phạt khắp nơi, thậm chí còn chẳng quan tâm đến ai sống ai chết bao gồm cả anh, ai cũng nhìn thấy rất rõ. Cũng vì vậy mà danh tiếng của cô gái khiến thiếu chủ của họ thành ra bộ dạng đó, đã trở thành truyền kì của Hắc Diệm.
Đến hôm nay khi được tận mắt nhìn thấy người thật, ấn tượng của Nhai Tệ nói riêng và cả năm người của Long Sinh Cửu Tử nói chung đều vô cùng xấu.
Ban đầu là một người phụ nữ vừa vô dụng vừa xấu xí, đến một cô gái chỉ xứng làm bình hoa trang trí, rồi là một cô gái là thiên tài về máy tính do thiếu chủ nói dối giúp cô dựng nên.
Dù đều mang theo sự khinh thường, nhưng khác biệt ở chỗ khi Tiêu Đồ không ngại nói ra miệng, thì Nhai Tệ chỉ âm thầm giữ trong lòng còn ngoài miệng vẫn cung kính xem cô là chủ tử.
Thế nhưng chủ tử mà cô khinh thường và miễn cưỡng phục vụ, lại như biến thành một người hoàn toàn khác. Bởi vì trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Nhai Tệ vô thức nhìn thấy hình ảnh của Tịch Cảnh Dương trên người của Kỷ Thần Hi.
Khí chất cao quý như toả ra từ trong xương cốt không phải là thứ có thể nói dối là tạo ra, mà là bẩm sinh có được.
Trong lúc Nhai Tệ còn đang mơ hồ, Phụ Hí thở dài đến bên cạnh lây cánh tay của cô:“Từ đầu đã nói với cô rồi, người có thể sánh đôi cùng thiếu chủ, sẽ là người tầm thường sao?”
Nhai Tệ vịn lấy tay của Phụ Hí, nương theo anh mà đứng dậy, cười lạnh đáp:“Anh dám nói ban đầu anh không khinh thường cô ấy?”
Phụ Hí hơi nhướn mày rồi bật cười:“Ăn đòn xong, không dám nữa.”
Cả hai nhìn nhau, thoáng im lặng mấy giây rồi cùng bật cười. Tuy không ai nói ra, nhưng ai cũng ngầm hiểu về sau phải tìm thiếu chủ phu nhân để tạ tội, sau đó đến khu huấn luyện vùng Cực Bắc tự chịu phạt.
“Cô giúp tôi đỡ thiếu chủ dậy đi, chân tôi…mất cảm giác rồi.”
Nhai Tệ che miệng nhịn cười:“Chắc chắn do cậu khó ưa nên thiếu chủ phu nhân mới không nương tay đấy.”
Phụ Hí giật giật khoé môi gượng cười không đáp lời, bởi vì rõ ràng cô ấy tiêu chuẩn kép, chỉ ra tay với phái nam còn phái nữ dù đối phương có thái độ bài xích thì vẫn nương tay.
Hai người cùng đi đến bên cạnh Tịch Cảnh Dương, muốn dìu anh đứng dậy thì đột nhiên người ngồi trên đất mở mắt, khiến cả hai giật mình.
“Thiếu…thiếu chủ…”
Ánh mắt Tịch Cảnh Dương vô hồn như không có tiêu cự, cả người như toát ra một luồng khí lạnh tanh cấm người khác đến gần, như cũ ngồi yên bất động trên đất.
Phụ Hí thầm nuốt nước bọt gọi một lần nữa:“Thiếu chủ…”
Tịch Cảnh Dương hơi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hai người, khiến cả hai không khỏi rùng mình, bởi vì ánh mắt vừa rồi của anh chính là đang muốn giết người.
Cả hai đều biết lí do vì sao anh lại nhìn họ bằng ánh mắt đó, tự giác quỳ xuống:“Thiếu chủ, chúng tôi nguyện chấp nhận mọi hình phạt!”
Tịch Cảnh Dương vẫn không lên tiếng mà lạnh lùng nhìn cả hai. Anh không để ý đến việc họ có quỳ trên đất hay không mà nhíu mày xoa đầu đứng dậy.
Thứ thuốc ban nãy tiêm vào người anh chín phần là thuốc gây mê, có điều sau đêm bị hạ thuốc ngày ấy ở R Quốc, anh đã có khả năng kháng thuốc rất mạnh. Vì vậy ban đầu chỉ hơi choáng một lúc rồi sau đó đã nhanh chóng tỉnh táo trở lại.
Anh phủi đi lớp bụi bẩn dính trên áo, lạnh nhạt nói:“Hình phạt? Vậy các người phải còn sống đến lúc em ấy trở lại đi.” Nói xong anh không chẳng nhìn lấy một cái mà đi về phía phòng đấu giá được chuẩn bị riêng cho anh.
Kỷ Thần Hi, anh hi vọng đúng như nói đây sẽ là lần cuối, nếu không anh thật sự không thể đảm bảo bản thân sẽ làm ra loại chuyện gì nữa.
…----------------…