Chương : 8
Ngủ không biết bao lâu Chung Kỳ Nguyên mới dần tỉnh lại.
“Tỉnh rồi? Nào, uống nước đi.” Bên cạnh lập tức có người nâng y dậy, lại đưa qua chén nước.
Uống vài ngụm nước từ tay người nọ, cổ họng khô khốc thoải mái lên rất nhiều, “Nói, lúc huynh qua tâm ma rốt cuộc gặp cái gì, còn đem ta giày vò tới chết.”
Tào Phẩm yêu dáng vẻ này của y muốn chết, tai rõ ràng xấu hổ đỏ bừng bề ngoài lại ra vẻ ngạo mạn.
Người này, mới gặp thì lạnh lùng khách khí, sau khi thất thân lại quật cường trấn tĩnh, khi giúp hắn kết anh thì tình thâm ý thiết, khi hãm sâu trong tình dục thì vô hạn phong tình… Rất thích, chỉ cần là người này, mỗi mặt thể hiện ra hắn đều rất thích!
“Tâm ma thực sự rất đáng sợ.” Hắn ngồi xuống, đem người ôm vào trong ngực, “Đệ càng sợ cái gì, nó càng xuất hiện cái đó. Trong tâm ma, linh căn của ta không còn, công lực đang có không thấy, sư phụ cũng không cần ta, ta tựa như hạng con sâu cái kiến thấp hèn mà sống, mặc cho người ta ức hiếp sỉ nhục, nhận hết khinh thường. Đáng sợ nhất chính là ngay cả đệ cũng rời khỏi ta, ta rất tức giận, trong lòng nghĩ nếu nhốt đệ lại, mỗi ngày đều cùng đệ song tu, tu cho đệ không còn sức lực, đệ sẽ đi không được nữa, cho nên —”
“A —” Nâng tay Tào Phẩm lên, hung hăng cắn lên cổ tay một miếng, lưu lại hai dấu răng thật sâu, còn không hả giận lại cấu hắn mấy cái “Thì ra trong tâm ma của huynh chính là muốn giống như tiên ngư đem ta lăn qua lộn lại tới chết.”
Thật tức giận thật tức giận…
Tào Phẩm áy náy đem tay trái duỗi tới trước mặt Chung Kỳ Nguyên.
Có ý gì? Chung Kỳ Nguyên nhìn hắn.
Lại cắn một miếng! Tào Phẩm không nói gì đem tay tiến lên phía trước hai phần.
Hừ! Chung Kỳ Nguyên quay đầu, đừng dùng khổ nhục kế, ta không bị thua cái bộ dạng này đâu.
“Sau đó thì sao?” Nợ sau này sẽ tính toán với huynh, giờ nghe chuyện trước đã.
“Sau đó ta nghe thấy đệ gọi, muốn ta cứu đệ, lòng ta quýnh lên, rồi tỉnh lại. Ta còn tưởng ta làm mọi thứ đều là trong tâm ma, ai ngờ vừa nhìn thấy đệ ta đã biết hỏng rồi! May mà đệ cũng không đáng ngại, cảnh giới cũng không rớt, nếu như đệ có chuyện gì ta phải làm sao!” Nghĩ lại Tào Phẩm vẫn còn rùng mình, cả đời này hắn sẽ không bao giờ khiến Chung Kỳ Nguyên đối mặt với hiểm nguy như vậy nữa.
Nhìn một bộ vừa qua sợ hãi của Tào Phẩm, Chung Kỳ Nguyên mềm lòng rồi, tha thứ nói, “Được rồi, huynh không cố ý, ta giờ không phải cũng không có việc gì sao. Cho ta nhìn nguyên anh của huynh chút, ta còn chưa từng thấy qua nguyên anh là cái dạng gì đâu!”
Tào Phẩm biết Chung Kỳ Nguyên cố tình chuyển đề tài, không muốn hắn tiếp tục khó chịu nữa, hành động ấm áp khiến hắn nhịn không nổi chu mỏ qua =))!
“Không được, nguyên anh vừa thành hình vẫn chưa ra ngoài cơ thể được, nếu đệ muốn thấy nó dùng thần thức xem ở chỗ này.” Hắn kéo tay Chung Kỳ Nguyên qua, đặt lên đan điền mình.
Đan điền là nơi chứa bản nguyên của người tu hành, đan điền trọng địa là nơi người tu tiên phải phòng vệ nghiêm mật, mà Tào Phẩm lại chủ động đem tay Chung Kỳ Nguyên đặt lên. Hiện tại, chỉ cần tay Chung Kỳ Nguyên phóng lực, hơn mười năm tu vi của Tào Phẩm sẽ bị hủy trong chốc lát.
Chung Kỳ Nguyên hiểu ý cười, thần thức xuyên qua bàn tay nhập vào sâu trong đan điền Tào Phẩm.
“Oa, thật khả ái!” Tiểu oa nhi trắng trắng mềm mềm trần truồng nằm giữa đan điền, hào quang ngũ sắc bao bọc xung quanh.
Thấy quang mang ngũ sắc, Chung Kỳ Nguyên đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Huynh rốt cuộc là linh căn gì?” Y là thủy linh căn, cho nên nội đan là màu lam tinh thuần, quang mang này là năm màu cùng lúc xuất hiện, chẳng lẽ là —?
Tào Phẩm cười hắc hắc, “Thấy quang tráo kia, đệ vẫn không đoán ra sao!”
“Sao có thể!?” Chung Kỳ Nguyên kinh ngạc kêu lên, lòng không thể tin được.
Tào Phẩm tựa đầu lên vai Chung Kỳ Nguyên, nghiêng đầu lưu lại một chuỗi dấu hôn lên cổ y, “Người tu tiên bình thường đều cho rằng ngũ linh căn là linh căn giả không thể tu luyện, cho dù cố gắng tu luyện, tối đa cũng chỉ được đến hai ba tầng là hết. Thực ra bọn họ đã sai, ngũ linh căn và thiên linh căn đều như nhau, thiên linh căn hiếm bao nhiêu thì ngũ linh căn hiếm bấy nhiêu.”
“Thật? Sao bảo ngũ linh căn không thể tu luyện?” Đẩy cái miệng đang cắn bậy kia ra một bên, thật là, cũng không phải cẩu (sổ toẹt ra là chó =))) sao cứ thích nơi nơi liếm bậy cắn bậy!
Người bị đẩy ra không buông tha tiếp tục sáp qua, lại bị quát: “Nghiêm chỉnh nói chuyện!” Sau đó mới an phận một chút.
“Ngũ linh căn không tu luyện được là vì chưa tìm được công pháp thích hợp, chỉ cần có công pháp, tốc độ tu luyện của ngũ linh căn thậm chí vượt cả thiên linh căn. Đại sư phụ ta năm đó không tin, quyết chí sáng tạo ra công pháp thích hợp tu luyện ngũ linh căn. Trời không phụ lòng người, hắn cuối cùng cũng tạo thành “Ngũ linh công pháp”. Chỉ có điều, ngũ linh căn thực sự quá hiếm thấy, nhiều năm như vậy hắn vẫn không tìm được ngũ linh căn thích hợp, không phải tuổi quá lớn bỏ qua mất thời cơ tu luyện thì là tiêu thất giữa biển người mênh mông. Cho tới tận khi bọn họ vô tình nhặt được ta “Ngũ linh công pháp” mới có người thừa kế.” Có thể làm đồ đệ của hai người kia là may mắn rất lớn của hắn.
“Hơn nữa, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao hai lão đầu muốn đem đệ cho ta làm vợ, đệ không thấy song tu công pháp kia rất thích hợp cho thiên linh căn và ngũ linh căn cùng tu luyện sao, chúng ta là trời sinh một đôi nha!” Tào Phẩm đắc ý nói.
“Cút – ai là vợ huynh!” Chung Kỳ Nguyên giận dữ.
“Ai, Nguyên Nguyên nương tử, đừng đi mà!” Tào Phẩm kéo Chung Kỳ Nguyên, “Chúng ta đều đã có phu thê chi thực, nhưng còn chưa uống rượu giao bôi đâu, uống xong rượu giao bôi chúng mình cùng đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu.”
Đáp lại hắn chính là một quả cầu nước ném thẳng qua.
Cuối cùng Chung Kỳ Nguyên vẫn bị ép uống rượu giao bôi, không có biện pháp, y giở mọi thủ đoạn vẫn không đánh lại được một ngón chân người nọ. Tu vi kém cỏi cảnh giới kém cỏi còn chưa tính, ngay cả pháp thuật cũng không bằng người ta, người nọ vừa ra tay tất cả đều là pháp thuật cấp cao, đem y áp chế toàn diện, còn bị ăn không ít đậu hũ.
Chết tiệt, động phủ vẫn còn bố trí hỉ khánh, chăn long phượng, đồng tâm kết, nến đỏ tất cả đều chuẩn bị tốt, người nọ cười nói, mọi thứ đã đầy đủ.
Chung Kỳ Nguyên khóc không ra nước mắt, động phủ trang trí như vậy là để y cưới vợ, cũng không phải để y đem chính mình “gả đi”…
“Tỉnh rồi? Nào, uống nước đi.” Bên cạnh lập tức có người nâng y dậy, lại đưa qua chén nước.
Uống vài ngụm nước từ tay người nọ, cổ họng khô khốc thoải mái lên rất nhiều, “Nói, lúc huynh qua tâm ma rốt cuộc gặp cái gì, còn đem ta giày vò tới chết.”
Tào Phẩm yêu dáng vẻ này của y muốn chết, tai rõ ràng xấu hổ đỏ bừng bề ngoài lại ra vẻ ngạo mạn.
Người này, mới gặp thì lạnh lùng khách khí, sau khi thất thân lại quật cường trấn tĩnh, khi giúp hắn kết anh thì tình thâm ý thiết, khi hãm sâu trong tình dục thì vô hạn phong tình… Rất thích, chỉ cần là người này, mỗi mặt thể hiện ra hắn đều rất thích!
“Tâm ma thực sự rất đáng sợ.” Hắn ngồi xuống, đem người ôm vào trong ngực, “Đệ càng sợ cái gì, nó càng xuất hiện cái đó. Trong tâm ma, linh căn của ta không còn, công lực đang có không thấy, sư phụ cũng không cần ta, ta tựa như hạng con sâu cái kiến thấp hèn mà sống, mặc cho người ta ức hiếp sỉ nhục, nhận hết khinh thường. Đáng sợ nhất chính là ngay cả đệ cũng rời khỏi ta, ta rất tức giận, trong lòng nghĩ nếu nhốt đệ lại, mỗi ngày đều cùng đệ song tu, tu cho đệ không còn sức lực, đệ sẽ đi không được nữa, cho nên —”
“A —” Nâng tay Tào Phẩm lên, hung hăng cắn lên cổ tay một miếng, lưu lại hai dấu răng thật sâu, còn không hả giận lại cấu hắn mấy cái “Thì ra trong tâm ma của huynh chính là muốn giống như tiên ngư đem ta lăn qua lộn lại tới chết.”
Thật tức giận thật tức giận…
Tào Phẩm áy náy đem tay trái duỗi tới trước mặt Chung Kỳ Nguyên.
Có ý gì? Chung Kỳ Nguyên nhìn hắn.
Lại cắn một miếng! Tào Phẩm không nói gì đem tay tiến lên phía trước hai phần.
Hừ! Chung Kỳ Nguyên quay đầu, đừng dùng khổ nhục kế, ta không bị thua cái bộ dạng này đâu.
“Sau đó thì sao?” Nợ sau này sẽ tính toán với huynh, giờ nghe chuyện trước đã.
“Sau đó ta nghe thấy đệ gọi, muốn ta cứu đệ, lòng ta quýnh lên, rồi tỉnh lại. Ta còn tưởng ta làm mọi thứ đều là trong tâm ma, ai ngờ vừa nhìn thấy đệ ta đã biết hỏng rồi! May mà đệ cũng không đáng ngại, cảnh giới cũng không rớt, nếu như đệ có chuyện gì ta phải làm sao!” Nghĩ lại Tào Phẩm vẫn còn rùng mình, cả đời này hắn sẽ không bao giờ khiến Chung Kỳ Nguyên đối mặt với hiểm nguy như vậy nữa.
Nhìn một bộ vừa qua sợ hãi của Tào Phẩm, Chung Kỳ Nguyên mềm lòng rồi, tha thứ nói, “Được rồi, huynh không cố ý, ta giờ không phải cũng không có việc gì sao. Cho ta nhìn nguyên anh của huynh chút, ta còn chưa từng thấy qua nguyên anh là cái dạng gì đâu!”
Tào Phẩm biết Chung Kỳ Nguyên cố tình chuyển đề tài, không muốn hắn tiếp tục khó chịu nữa, hành động ấm áp khiến hắn nhịn không nổi chu mỏ qua =))!
“Không được, nguyên anh vừa thành hình vẫn chưa ra ngoài cơ thể được, nếu đệ muốn thấy nó dùng thần thức xem ở chỗ này.” Hắn kéo tay Chung Kỳ Nguyên qua, đặt lên đan điền mình.
Đan điền là nơi chứa bản nguyên của người tu hành, đan điền trọng địa là nơi người tu tiên phải phòng vệ nghiêm mật, mà Tào Phẩm lại chủ động đem tay Chung Kỳ Nguyên đặt lên. Hiện tại, chỉ cần tay Chung Kỳ Nguyên phóng lực, hơn mười năm tu vi của Tào Phẩm sẽ bị hủy trong chốc lát.
Chung Kỳ Nguyên hiểu ý cười, thần thức xuyên qua bàn tay nhập vào sâu trong đan điền Tào Phẩm.
“Oa, thật khả ái!” Tiểu oa nhi trắng trắng mềm mềm trần truồng nằm giữa đan điền, hào quang ngũ sắc bao bọc xung quanh.
Thấy quang mang ngũ sắc, Chung Kỳ Nguyên đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Huynh rốt cuộc là linh căn gì?” Y là thủy linh căn, cho nên nội đan là màu lam tinh thuần, quang mang này là năm màu cùng lúc xuất hiện, chẳng lẽ là —?
Tào Phẩm cười hắc hắc, “Thấy quang tráo kia, đệ vẫn không đoán ra sao!”
“Sao có thể!?” Chung Kỳ Nguyên kinh ngạc kêu lên, lòng không thể tin được.
Tào Phẩm tựa đầu lên vai Chung Kỳ Nguyên, nghiêng đầu lưu lại một chuỗi dấu hôn lên cổ y, “Người tu tiên bình thường đều cho rằng ngũ linh căn là linh căn giả không thể tu luyện, cho dù cố gắng tu luyện, tối đa cũng chỉ được đến hai ba tầng là hết. Thực ra bọn họ đã sai, ngũ linh căn và thiên linh căn đều như nhau, thiên linh căn hiếm bao nhiêu thì ngũ linh căn hiếm bấy nhiêu.”
“Thật? Sao bảo ngũ linh căn không thể tu luyện?” Đẩy cái miệng đang cắn bậy kia ra một bên, thật là, cũng không phải cẩu (sổ toẹt ra là chó =))) sao cứ thích nơi nơi liếm bậy cắn bậy!
Người bị đẩy ra không buông tha tiếp tục sáp qua, lại bị quát: “Nghiêm chỉnh nói chuyện!” Sau đó mới an phận một chút.
“Ngũ linh căn không tu luyện được là vì chưa tìm được công pháp thích hợp, chỉ cần có công pháp, tốc độ tu luyện của ngũ linh căn thậm chí vượt cả thiên linh căn. Đại sư phụ ta năm đó không tin, quyết chí sáng tạo ra công pháp thích hợp tu luyện ngũ linh căn. Trời không phụ lòng người, hắn cuối cùng cũng tạo thành “Ngũ linh công pháp”. Chỉ có điều, ngũ linh căn thực sự quá hiếm thấy, nhiều năm như vậy hắn vẫn không tìm được ngũ linh căn thích hợp, không phải tuổi quá lớn bỏ qua mất thời cơ tu luyện thì là tiêu thất giữa biển người mênh mông. Cho tới tận khi bọn họ vô tình nhặt được ta “Ngũ linh công pháp” mới có người thừa kế.” Có thể làm đồ đệ của hai người kia là may mắn rất lớn của hắn.
“Hơn nữa, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao hai lão đầu muốn đem đệ cho ta làm vợ, đệ không thấy song tu công pháp kia rất thích hợp cho thiên linh căn và ngũ linh căn cùng tu luyện sao, chúng ta là trời sinh một đôi nha!” Tào Phẩm đắc ý nói.
“Cút – ai là vợ huynh!” Chung Kỳ Nguyên giận dữ.
“Ai, Nguyên Nguyên nương tử, đừng đi mà!” Tào Phẩm kéo Chung Kỳ Nguyên, “Chúng ta đều đã có phu thê chi thực, nhưng còn chưa uống rượu giao bôi đâu, uống xong rượu giao bôi chúng mình cùng đi gặp nhạc phụ nhạc mẫu.”
Đáp lại hắn chính là một quả cầu nước ném thẳng qua.
Cuối cùng Chung Kỳ Nguyên vẫn bị ép uống rượu giao bôi, không có biện pháp, y giở mọi thủ đoạn vẫn không đánh lại được một ngón chân người nọ. Tu vi kém cỏi cảnh giới kém cỏi còn chưa tính, ngay cả pháp thuật cũng không bằng người ta, người nọ vừa ra tay tất cả đều là pháp thuật cấp cao, đem y áp chế toàn diện, còn bị ăn không ít đậu hũ.
Chết tiệt, động phủ vẫn còn bố trí hỉ khánh, chăn long phượng, đồng tâm kết, nến đỏ tất cả đều chuẩn bị tốt, người nọ cười nói, mọi thứ đã đầy đủ.
Chung Kỳ Nguyên khóc không ra nước mắt, động phủ trang trí như vậy là để y cưới vợ, cũng không phải để y đem chính mình “gả đi”…