Chương : 9
Không chỉ Chung Kỳ Nguyên khóc không ra nước mắt, các vị đại lão Chung gia cũng khóc không ra nước mắt!
Từ lúc Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên dắt tay nhau ra khỏi động phủ, miệng bọn họ đều há to không khép lại nổi.
Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vì cái gì mà mới chỉ có ngắn ngủi hơn mười ngày, thiên linh căn Chung gia nhà họ đã trở thành con dâu nhà người ta?
“Ta không đồng ý!” Chung phụ đập bàn rống giận.
“Trời phù hộ!” Chung gia lão tổ quát lại Chung phụ, tu tiên giới chính là “cường giả vi tôn” (kẻ mạnh được tôn trọng), người đứng trước mặt hiện tại tuy tuổi còn trẻ nhưng chính là nguyên anh tu sĩ hàng thật giá thật, Chung phụ đang thời kỳ kết đan sao có thể dùng thái độ này nói chuyện với đối phương chứ!
“Trước tiên chúc mừng Tào tiểu hữu tấn cấp nguyên anh, ta nghĩ lệnh sư hẳn sẽ rất vui mừng. Nguyên anh tu sĩ tuổi còn trẻ như vậy, Chung mỗ đúng là mới thấy lần đầu.” Chung gia lão tổ cảm thán nói.
Tào Phẩm tiến lên một bước: “Lão tổ tông —”
Chung gia lão tổ khoát khoát tay: “Tiểu hữu đã tấn cấp nguyên anh, cảnh giới đã đồng cấp với ta, chúng ta xưng hô ngang hàng cũng có thể.”
Tào Phẩm lắc đầu, kiên trì nói: “Lão tổ tông, ta hôm nay đứng đây không lấy thân phận nguyên anh tu sĩ, ta hôm nay là lấy thân phận bạn lữ của Nguyên Nguyên khẩn cầu các vị trưởng lão, xin cho phép Nguyên Nguyên trở thành bạn lữ của ta.”
Chung gia lão tổ trầm ngâm không nói.
Lão đã sớm đoán được Tào Phẩm sẽ đưa ra yêu cầu này, nhưng điều này lại làm lão rất khó xử, không muốn đắc tội một người mới tấn cấp nguyên anh (huống hồ thế lực sau lưng người này kinh người như vậy), cũng không muốn Chung gia mất đi một thiên linh căn.
“Tào tiểu hữu, ngươi cần biết thân phận của Nguyên nhi, tin chắc rằng không có môn phái hay gia tộc nào lại tự làm thiên linh căn nhà mình thành song tu bạn lữ của người khác.” Chung Kỳ Nguyên chính là nền móng tương lai của Chung gia, nguyên anh kế tiếp của Chung gia khả năng lớn nhất chính là y, Chung gia sao có thể đơn giản buông tay?
“Lão tổ tông, ta đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của Nguyên Nguyên với Chung gia, thế nên, ta chỉ muốn ngài đồng ý cho chúng ta kết thành bạn lữ, cũng chưa nói muốn Nguyên Nguyên rời Chung gia.” Theo luật bất thành văn của tu tiên giới, hai tu sĩ kết làm bạn lữ, người tu vi thấp hơn sẽ phải rời môn phái ban đầu, gia nhập môn phái của tu sĩ tu vi cao hơn, dù môn phái của mình sau này gặp họa diệt môn cũng không thể xuất thủ tương trợ.
Thế nên tu sĩ linh căn tốt đều là cùng đệ tử môn phái kết làm bạn lữ, các môn phái đều theo nguyên tắc “phì thủy bất lưu ngoại nhân điền”. (nước phù sa màu mỡ không chảy sang ruộng nhà người ngoài à tương tự câu: nước giếng không phạm nước sông =))~)
Tào Phẩm cũng hiểu rõ điểm này, mới có thể đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy. Ai, tất cả vì vợ yêu, coi như là sính lễ!
“Ý của ngươi là —?”
“Ta sẽ đem Nguyên Nguyên về Như Ý cốc, nhưng Nguyên Nguyên cũng không cần gia nhập Như Ý cốc chúng ta, y vẫn là người Chung gia. Sau này nếu Chung gia gặp nạn, Nguyên Nguyên là một phần của Chung gia, cũng có thể vì Chung gia xuất ra một phần lực. Hơn nữa, miễn là lão tổ tông gật đầu, Chung gia có thể có ngay một nguyên anh tu sĩ, ta thân là bạn lữ của Nguyên Nguyên, khẳng định sẽ không thờ ơ với Chung gia.”
Chung gia lão tổ cùng mấy người trưởng lão trao đổi ánh mắt, bọn họ đều là nhân tinh sống mấy trăm năm, tính toán lợi ích so với ai khác đều khôn ngoan hơn. Trong mắt bọn họ, chỉ miễn là có nhiều lợi ích, không gì là không thể dứt bỏ. Bọn họ giữ chặt Chung Kỳ Nguyên không buông cũng không phải vì tình cảm sâu nặng gì, bọn họ nhìn trúng chẳng qua là thiên linh căn của y cùng với lợi ích thiên linh căn đem lại cho Chung gia mà thôi!
Hiện tại, Chung Kỳ Nguyên chẳng qua chỉ là tu vi kết đan mà thôi, dùng một kết đan tộc nhân có thể đổi được hứa hẹn xuất thủ tương trợ của một nguyên anh, vụ trao đổi này tính thế nào cũng là Chung gia có lời. Hơn nữa, Chung Kỳ Nguyên cũng không rời Chung gia, nếu sau này y cũng tấn cấp nguyên anh Chung gia sẽ lại có thêm một nguyên anh.
Chung gia lão tổ thần tốc so sánh lợi ích được mất trong đó, cũng đã có kết quả.
“Nhưng Nguyên nhi là thiên linh căn của Chung gia chúng ta, đây là chuyện cả tu tiên giới đều biết, nếu như chuyện y kết làm bạn lữ với một nam tử truyền ra, e rằng —” Chung gia lão tổ còn muốn tranh thủ thêm chút lợi ích.
Tào Phẩm biết chuyện đã thành! Hắn xưa nay luôn hào phóng với người nhà, người nhà vợ yêu từ hôm nay cũng là người nhà rồi nên hắn vung tay, hùng hồn nói: “Không thành vấn đề, thanh danh chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, các ngươi muốn nói sao với bên ngoài thì nói vậy đi!”
Dù sao, biết đến sự tồn tại của hắn cũng không có mấy người, ngoại trừ sư phụ, Nguyên Nguyên, cả những người Chung gia đang ngồi đây nữa. Dù Chung gia có bịa ra một người thế nào cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Ba ngày sau, Chung gia truyền ra ngoài, Chung Kỳ Nguyên kết đan thành công, cùng vợ mới cưới đang kì kết đan dắt nhau ra ngoài du ngoạn, chưa định ngày trở về!
Tin tức vừa truyền ra, tu tiên giới lần thứ hai chấn động, vừa khiếp sợ Chung Kỳ Nguyên tuổi còn trẻ như vậy đã kết đan thành công, vừa hiếu kì thê tử Chung Kỳ Nguyên rốt cuộc là thần thánh phương nào…
Những chuyện này đều là chuyện về sau.
Lúc này hai người Chung Kỳ Nguyên đang trên đường đến Như Ý cốc.
“Luyến tiếc?” Tào Phẩm hỏi.
Chung Kỳ Nguyên gật đầu, “Dù sao cũng đã dưỡng dục ta nhiều năm như vậy, ta cũng không phải cây cỏ, sao không có tình cảm? Huống hồ, bọn họ đối đãi ta cũng thực không tồi.” Yếu ớt thở dài, “Ta còn lần đầu tiên nhìn thấy nương ta khóc, bà theo ta từ khi còn nhỏ…”
Tào Phẩm nhìn không nổi dáng vẻ cô đơn của y, dịu dàng an ủi: “Cũng không phải sau này không trở lại nữa, đợi đệ gặp hai sư phụ ta, sớm ngày kết nguyên anh, chúng ta lúc nào cũng có thể trở về gặp họ.”
Chung Kỳ Nguyên bật cười, “Huynh cho là kết anh đơn giản như chuyện uống nước đi ngủ ư! Mà, Như Ý cốc thật tốt như huynh nói?”
“Hì hì, không phải ta tự thổi phồng, độ dày linh khí Như Ý cốc chúng ta tuyệt đối hơn mấy lần Chung gia, linh mạch Chung gia các đệ, ai…” Tào Phẩm lắc lắc đầu, dáng vẻ kinh mạch Chung gia chả bõ bèn gì.
Mấy linh mạch linh khí dày đặc như vậy trên thế gian sớm đã bị các đại môn phái chia nhau hết. Chung gia là một trong tứ đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong tu tiên giới, đương nhiên cũng giành được một chỗ linh mạch tốt nhất. Linh mạch vô số môn phái nhỏ ao ước không thôi này, trong mắt Tào Phẩm vậy mà thành không đáng một đồng.
“Chờ đệ tới Như Ý cốc rồi, sẽ biết ta nói không sai. Còn có, chủ tu công pháp của đệ cũng phải thay đổi, thiếu chút nữa thiên linh căn của đệ đã bị giữ lại ở trúc cơ kì, công pháp Chung gia các đệ thật chẳng ra sao. Đại sư phụ ta cũng là thiên linh căn, đến lúc đó nhờ hắn tìm bộ công pháp đỉnh cấp phù hợp truyền thụ cho đệ.”
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, người tu tiên đều là người tuyệt tình tuyệt ý, để thành tiên cầu trường sinh họ có thể vứt bỏ rất nhiều thứ. Chung Kỳ Nguyên tuy không phải người như vậy nhưng từ trong xương cốt vẫn luôn tràn ngập mong muốn hướng tới đắc đạo thành tiên.
Mồi nhử Tào Phẩm đưa thật sự quá mê người, vừa có linh địa, vừa có công pháp đỉnh cấp khiến Chung Kỳ Nguyên chẳng thể chống cự, mới dứt khoát quyết định rời Chung gia cùng hắn đi Như Ý cốc.
Song, Chung Kỳ Nguyên không nói ra nhưng trong lòng Tào Phẩm cũng biết rõ là — Chung Kỳ Nguyên không thể không đi cùng Tào Phẩm, bởi, họ đã bị song tu công pháp kia cột chặt vào nhau.
Song tu song tu, tên như ý nghĩa đó là hai người phải cùng nhau tu —
Từ lúc Tào Phẩm cùng Chung Kỳ Nguyên dắt tay nhau ra khỏi động phủ, miệng bọn họ đều há to không khép lại nổi.
Trời ạ, chuyện này rốt cuộc là thế nào? Vì cái gì mà mới chỉ có ngắn ngủi hơn mười ngày, thiên linh căn Chung gia nhà họ đã trở thành con dâu nhà người ta?
“Ta không đồng ý!” Chung phụ đập bàn rống giận.
“Trời phù hộ!” Chung gia lão tổ quát lại Chung phụ, tu tiên giới chính là “cường giả vi tôn” (kẻ mạnh được tôn trọng), người đứng trước mặt hiện tại tuy tuổi còn trẻ nhưng chính là nguyên anh tu sĩ hàng thật giá thật, Chung phụ đang thời kỳ kết đan sao có thể dùng thái độ này nói chuyện với đối phương chứ!
“Trước tiên chúc mừng Tào tiểu hữu tấn cấp nguyên anh, ta nghĩ lệnh sư hẳn sẽ rất vui mừng. Nguyên anh tu sĩ tuổi còn trẻ như vậy, Chung mỗ đúng là mới thấy lần đầu.” Chung gia lão tổ cảm thán nói.
Tào Phẩm tiến lên một bước: “Lão tổ tông —”
Chung gia lão tổ khoát khoát tay: “Tiểu hữu đã tấn cấp nguyên anh, cảnh giới đã đồng cấp với ta, chúng ta xưng hô ngang hàng cũng có thể.”
Tào Phẩm lắc đầu, kiên trì nói: “Lão tổ tông, ta hôm nay đứng đây không lấy thân phận nguyên anh tu sĩ, ta hôm nay là lấy thân phận bạn lữ của Nguyên Nguyên khẩn cầu các vị trưởng lão, xin cho phép Nguyên Nguyên trở thành bạn lữ của ta.”
Chung gia lão tổ trầm ngâm không nói.
Lão đã sớm đoán được Tào Phẩm sẽ đưa ra yêu cầu này, nhưng điều này lại làm lão rất khó xử, không muốn đắc tội một người mới tấn cấp nguyên anh (huống hồ thế lực sau lưng người này kinh người như vậy), cũng không muốn Chung gia mất đi một thiên linh căn.
“Tào tiểu hữu, ngươi cần biết thân phận của Nguyên nhi, tin chắc rằng không có môn phái hay gia tộc nào lại tự làm thiên linh căn nhà mình thành song tu bạn lữ của người khác.” Chung Kỳ Nguyên chính là nền móng tương lai của Chung gia, nguyên anh kế tiếp của Chung gia khả năng lớn nhất chính là y, Chung gia sao có thể đơn giản buông tay?
“Lão tổ tông, ta đương nhiên biết rõ tầm quan trọng của Nguyên Nguyên với Chung gia, thế nên, ta chỉ muốn ngài đồng ý cho chúng ta kết thành bạn lữ, cũng chưa nói muốn Nguyên Nguyên rời Chung gia.” Theo luật bất thành văn của tu tiên giới, hai tu sĩ kết làm bạn lữ, người tu vi thấp hơn sẽ phải rời môn phái ban đầu, gia nhập môn phái của tu sĩ tu vi cao hơn, dù môn phái của mình sau này gặp họa diệt môn cũng không thể xuất thủ tương trợ.
Thế nên tu sĩ linh căn tốt đều là cùng đệ tử môn phái kết làm bạn lữ, các môn phái đều theo nguyên tắc “phì thủy bất lưu ngoại nhân điền”. (nước phù sa màu mỡ không chảy sang ruộng nhà người ngoài à tương tự câu: nước giếng không phạm nước sông =))~)
Tào Phẩm cũng hiểu rõ điểm này, mới có thể đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy. Ai, tất cả vì vợ yêu, coi như là sính lễ!
“Ý của ngươi là —?”
“Ta sẽ đem Nguyên Nguyên về Như Ý cốc, nhưng Nguyên Nguyên cũng không cần gia nhập Như Ý cốc chúng ta, y vẫn là người Chung gia. Sau này nếu Chung gia gặp nạn, Nguyên Nguyên là một phần của Chung gia, cũng có thể vì Chung gia xuất ra một phần lực. Hơn nữa, miễn là lão tổ tông gật đầu, Chung gia có thể có ngay một nguyên anh tu sĩ, ta thân là bạn lữ của Nguyên Nguyên, khẳng định sẽ không thờ ơ với Chung gia.”
Chung gia lão tổ cùng mấy người trưởng lão trao đổi ánh mắt, bọn họ đều là nhân tinh sống mấy trăm năm, tính toán lợi ích so với ai khác đều khôn ngoan hơn. Trong mắt bọn họ, chỉ miễn là có nhiều lợi ích, không gì là không thể dứt bỏ. Bọn họ giữ chặt Chung Kỳ Nguyên không buông cũng không phải vì tình cảm sâu nặng gì, bọn họ nhìn trúng chẳng qua là thiên linh căn của y cùng với lợi ích thiên linh căn đem lại cho Chung gia mà thôi!
Hiện tại, Chung Kỳ Nguyên chẳng qua chỉ là tu vi kết đan mà thôi, dùng một kết đan tộc nhân có thể đổi được hứa hẹn xuất thủ tương trợ của một nguyên anh, vụ trao đổi này tính thế nào cũng là Chung gia có lời. Hơn nữa, Chung Kỳ Nguyên cũng không rời Chung gia, nếu sau này y cũng tấn cấp nguyên anh Chung gia sẽ lại có thêm một nguyên anh.
Chung gia lão tổ thần tốc so sánh lợi ích được mất trong đó, cũng đã có kết quả.
“Nhưng Nguyên nhi là thiên linh căn của Chung gia chúng ta, đây là chuyện cả tu tiên giới đều biết, nếu như chuyện y kết làm bạn lữ với một nam tử truyền ra, e rằng —” Chung gia lão tổ còn muốn tranh thủ thêm chút lợi ích.
Tào Phẩm biết chuyện đã thành! Hắn xưa nay luôn hào phóng với người nhà, người nhà vợ yêu từ hôm nay cũng là người nhà rồi nên hắn vung tay, hùng hồn nói: “Không thành vấn đề, thanh danh chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, các ngươi muốn nói sao với bên ngoài thì nói vậy đi!”
Dù sao, biết đến sự tồn tại của hắn cũng không có mấy người, ngoại trừ sư phụ, Nguyên Nguyên, cả những người Chung gia đang ngồi đây nữa. Dù Chung gia có bịa ra một người thế nào cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Ba ngày sau, Chung gia truyền ra ngoài, Chung Kỳ Nguyên kết đan thành công, cùng vợ mới cưới đang kì kết đan dắt nhau ra ngoài du ngoạn, chưa định ngày trở về!
Tin tức vừa truyền ra, tu tiên giới lần thứ hai chấn động, vừa khiếp sợ Chung Kỳ Nguyên tuổi còn trẻ như vậy đã kết đan thành công, vừa hiếu kì thê tử Chung Kỳ Nguyên rốt cuộc là thần thánh phương nào…
Những chuyện này đều là chuyện về sau.
Lúc này hai người Chung Kỳ Nguyên đang trên đường đến Như Ý cốc.
“Luyến tiếc?” Tào Phẩm hỏi.
Chung Kỳ Nguyên gật đầu, “Dù sao cũng đã dưỡng dục ta nhiều năm như vậy, ta cũng không phải cây cỏ, sao không có tình cảm? Huống hồ, bọn họ đối đãi ta cũng thực không tồi.” Yếu ớt thở dài, “Ta còn lần đầu tiên nhìn thấy nương ta khóc, bà theo ta từ khi còn nhỏ…”
Tào Phẩm nhìn không nổi dáng vẻ cô đơn của y, dịu dàng an ủi: “Cũng không phải sau này không trở lại nữa, đợi đệ gặp hai sư phụ ta, sớm ngày kết nguyên anh, chúng ta lúc nào cũng có thể trở về gặp họ.”
Chung Kỳ Nguyên bật cười, “Huynh cho là kết anh đơn giản như chuyện uống nước đi ngủ ư! Mà, Như Ý cốc thật tốt như huynh nói?”
“Hì hì, không phải ta tự thổi phồng, độ dày linh khí Như Ý cốc chúng ta tuyệt đối hơn mấy lần Chung gia, linh mạch Chung gia các đệ, ai…” Tào Phẩm lắc lắc đầu, dáng vẻ kinh mạch Chung gia chả bõ bèn gì.
Mấy linh mạch linh khí dày đặc như vậy trên thế gian sớm đã bị các đại môn phái chia nhau hết. Chung gia là một trong tứ đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy trong tu tiên giới, đương nhiên cũng giành được một chỗ linh mạch tốt nhất. Linh mạch vô số môn phái nhỏ ao ước không thôi này, trong mắt Tào Phẩm vậy mà thành không đáng một đồng.
“Chờ đệ tới Như Ý cốc rồi, sẽ biết ta nói không sai. Còn có, chủ tu công pháp của đệ cũng phải thay đổi, thiếu chút nữa thiên linh căn của đệ đã bị giữ lại ở trúc cơ kì, công pháp Chung gia các đệ thật chẳng ra sao. Đại sư phụ ta cũng là thiên linh căn, đến lúc đó nhờ hắn tìm bộ công pháp đỉnh cấp phù hợp truyền thụ cho đệ.”
Theo ý nghĩa nào đó mà nói, người tu tiên đều là người tuyệt tình tuyệt ý, để thành tiên cầu trường sinh họ có thể vứt bỏ rất nhiều thứ. Chung Kỳ Nguyên tuy không phải người như vậy nhưng từ trong xương cốt vẫn luôn tràn ngập mong muốn hướng tới đắc đạo thành tiên.
Mồi nhử Tào Phẩm đưa thật sự quá mê người, vừa có linh địa, vừa có công pháp đỉnh cấp khiến Chung Kỳ Nguyên chẳng thể chống cự, mới dứt khoát quyết định rời Chung gia cùng hắn đi Như Ý cốc.
Song, Chung Kỳ Nguyên không nói ra nhưng trong lòng Tào Phẩm cũng biết rõ là — Chung Kỳ Nguyên không thể không đi cùng Tào Phẩm, bởi, họ đã bị song tu công pháp kia cột chặt vào nhau.
Song tu song tu, tên như ý nghĩa đó là hai người phải cùng nhau tu —