Chương 31: Để ta chữa lành
Hạ tiểu thư cô tính toán mọi thứ chuẩn bị tất cả cho người cô yêu liệu đại hoàng tử đó có yêu cô không?. Sau khi hỏi 1 câu chén trà trong tay của Hạ Lam cũng triệt để nguội hoàn toàn, RẦM 1 tiếng đạp cửa Xung La với gương mặt đỏ bừng những giọt mồ hôi và nước mắt còn đang vươn vấn trên mặt hắn. Nhạn Diên nhìn chăm chú Hạ Lam đang tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ trước câu hỏi
Làm sao nhỉ? có vẻ như trước bao nhiêu sự thật thì Nhạn Diên chỉ quan tâm " cô làm nhiêu đó có đáng không? ", đáng lẽ sau khi nghe xong tâm tình của Nhạn Diên phải có chuyển biến phải có nghi hoặc, bất ngờ hoặc đau khổ tại sao trên gương mặt đó hoàn toàn không để lộ cảm xúc gù hết?
Xung La sau khi đạp cửa đi vào lập tức kéo tay Nhạn Diên ra khỏi đó trên suốt đường đi hắn để Nhạn Diên ngồi ở phía trước hắn ở sau lưng cô cầm dây, cả 2 người ngồi trên 1 con ngựa nhưng không ai nói gì. Nhưng dù vậy Nhạn Diên vẫn cảm nhận rõ cơ thể của hắn còn đang run rẩy
Còn ở trong Hương Phường Hạ Lam nhớ lại nụ cười và câu hỏi của Nhạn Diên trong lòng cô ấy vô cùng phức tạp...những gì Hạ Lam nói không có nữa câu là dối trá tất cả đều là sự thật nhưng sao. Lúc đầu Hạ Lam muốn nói ra để Nhạn Diên ngăn cản Xung La tạo phản đề Nhạn Diên phải nghi ngờ, nhưng người bây giờ tràn đầy nghi hoặc là cô.
Trở về tới Vương cung Xung La vẫn không nói gì cả hắn cứ để Nhạn Diên ngồi dưới giường còn hắn thì đứng yên mà không hỏi không nói, bầu không khí đang rất căng thẳng thì 1 tiếng gọi ngọt ngào phá tan tất cả: nhị ca, tỷ tỷ muội có chuyện muốn nói,Manh Linh bước vào với gương mặt tràn đầy hạnh phúc hân hoan
Nhạn Diên bình tĩnh mỉm cười: có chuyện gì mà muội vui vẻ thế hử. Thấy Xung La đứng sững sững 1 chỗ gương mặt thì cúi gầm Manh Linh ra hiệu cho Nhạn Diên
- nhị ca huynh có thể ra ngoài không? ta có chuyện muốn nói
Sau 1 lúc thì Xung La đi ra ngoài, Manh Linh nghi hoặc hỏi: nhị ca bị làm sao vậy tỷ tỷ
Nhạn Diên không trả lời mà dịu dàng kéo tay Manh Linh đến gần nói: có chuyện gì làm muội vui như vậy
Manh Linh: tỷ tỷ à hôm qua Phùng Lâu đã tỏ tình ta đó....ta đến để nói cho tỷ biết à phải rồi chiếc khăn hôm qua, tỷ có thấy ở đâu không?
Nhạn Diên liền lấy chiếc khăn hôm qua của Manh Linh giao lại cho cô sau đó 2 người tiếp tục trò chuyện vui đùa. Manh Linh kể cho Nhạn Diên nghe về người yêu của mình 1 câu cũng Phùng Lâu 2 câu thì huynh ấy thế này, huynh ấy thế kia còn kể bọn họ đã được Manh Hậu chấp thuận nếu sau này muốn thành thân thì sẽ không có trở ngại Manh Linh kể rằng thì ra lúc nhỏ 2 người đã quen nhau nhưng giờ Phùng Lâu đã lớn và soái vô cùng nên khó nhận ra, càng kể Manh Linh càng vui vẻ sau cùng là đỏ mặt mà nói: thật ra muội cũng thích huynh ấy nhưng không nghĩ huynh ấy cũng sẽ thích muội
Sau khi nói chuyện xong Manh Linh đã tạm biệt vì có người nào đó nhớ Manh Linh quá đã chạy tới tận cung của Xung La đón Manh Linh đi dạo chơi
Nhìn thấy đôi bạn trẻ yêu thương nhau như vậy Nhạn Diên cũng thấy mừng từ nhỏ cô công chúa đã không được trọn tình yêu thương bây giờ có người ấm áp như Phùng Lâu bên cạnh hy vọng sau này Manh Linh sẽ hạnh phúc
Nhạn Diên...giọng nam trầm trầm vang từ phía cửa đứng đó là Xung La đang lấp ló. Có lẽ hắn đã đoán được Nhạn Diên đã nghe được không ích về quá khứ, hắn đang sợ đang rất sợ... hắn sợ Nhạn Diên biết mọi thứ hắn sợ người con gái dịu dàng bên cạnh trong mấy tháng nay sẽ biến mất, hắn sợ tất cả những dịu dàng, hương tóc và cả hơi ấm từ trong trái tim của cô ấy sẽ không còn cho hắn 1 chút gì nữa... Có lẽ trong những tháng này hắn đã thích cô rồi
Quá khứ của hắn không có hơi ấm, không có tình yêu không có bất kì 1 lí do nào để hắn tồn tại, vì như vậy nên hắn tự tạo ra 1 ảo tưởng rằng mọi người yêu thương hắn, nhưng hắn luôn biết hắn không được yêu thương. Cho tới khi gặp cô những ngày tháng bên cạnh cô hắn đã rung động tất cả hơi ấm ngọt ngào đó chính là thứ cả đời này hắn mong mỏi. Cho dù cố gắng chối bỏ nhưng càng như vậy hắn càng không thể bỏ cô, hắn sợ 1 ngày cô sẽ rời bỏ hắn hắn sợ những thứ hắn từng có sẽ biến mất hắn sợ cho nên hắn không dám chìm đắm trong đó nhưng cuối cùng KHÔNG AI CÓ THỂ PHẢN BỘI CẢM XÚC CỦA CHÍNH MÌNH CẢ
Lại đây 1 tiếng gọi đơn giản khiến cho hắn vờ òa nhanh chóng bước tới đứng trước mặt Nhạn Diên. Cô giang tay ra với 1 nụ cười rạng rỡ như ánh xuân 1 nụ cười sưởi ấm trái tim của người bị quá khứ tổn thương. Xung La vùi cả cơ thể vào Nhạn Diên hắn ôm cô rất chặt như ôm cả thế giới vào người. Nhạn Diên âu yếm vỗ về lưng hắn cô nhẹ giọng thì thầm: ta biết rồi, ta biết chàng đã bị những gì trong quá khứ để ta chữa lành nhé. Lời vừa dứt nam tử lớn đầu tới từng tuổi này như hắn cũng phải vỡ òa nước mắt cứ vậy mà thấm ướt cả áo của Nhạn Diên. Đây là lần đầu có người nói với hắn như vậy, thật sự quá ấm áp hắn không muốn mất đi hơi ấm này càng sợ sẽ mất đi
Làm sao nhỉ? có vẻ như trước bao nhiêu sự thật thì Nhạn Diên chỉ quan tâm " cô làm nhiêu đó có đáng không? ", đáng lẽ sau khi nghe xong tâm tình của Nhạn Diên phải có chuyển biến phải có nghi hoặc, bất ngờ hoặc đau khổ tại sao trên gương mặt đó hoàn toàn không để lộ cảm xúc gù hết?
Xung La sau khi đạp cửa đi vào lập tức kéo tay Nhạn Diên ra khỏi đó trên suốt đường đi hắn để Nhạn Diên ngồi ở phía trước hắn ở sau lưng cô cầm dây, cả 2 người ngồi trên 1 con ngựa nhưng không ai nói gì. Nhưng dù vậy Nhạn Diên vẫn cảm nhận rõ cơ thể của hắn còn đang run rẩy
Còn ở trong Hương Phường Hạ Lam nhớ lại nụ cười và câu hỏi của Nhạn Diên trong lòng cô ấy vô cùng phức tạp...những gì Hạ Lam nói không có nữa câu là dối trá tất cả đều là sự thật nhưng sao. Lúc đầu Hạ Lam muốn nói ra để Nhạn Diên ngăn cản Xung La tạo phản đề Nhạn Diên phải nghi ngờ, nhưng người bây giờ tràn đầy nghi hoặc là cô.
Trở về tới Vương cung Xung La vẫn không nói gì cả hắn cứ để Nhạn Diên ngồi dưới giường còn hắn thì đứng yên mà không hỏi không nói, bầu không khí đang rất căng thẳng thì 1 tiếng gọi ngọt ngào phá tan tất cả: nhị ca, tỷ tỷ muội có chuyện muốn nói,Manh Linh bước vào với gương mặt tràn đầy hạnh phúc hân hoan
Nhạn Diên bình tĩnh mỉm cười: có chuyện gì mà muội vui vẻ thế hử. Thấy Xung La đứng sững sững 1 chỗ gương mặt thì cúi gầm Manh Linh ra hiệu cho Nhạn Diên
- nhị ca huynh có thể ra ngoài không? ta có chuyện muốn nói
Sau 1 lúc thì Xung La đi ra ngoài, Manh Linh nghi hoặc hỏi: nhị ca bị làm sao vậy tỷ tỷ
Nhạn Diên không trả lời mà dịu dàng kéo tay Manh Linh đến gần nói: có chuyện gì làm muội vui như vậy
Manh Linh: tỷ tỷ à hôm qua Phùng Lâu đã tỏ tình ta đó....ta đến để nói cho tỷ biết à phải rồi chiếc khăn hôm qua, tỷ có thấy ở đâu không?
Nhạn Diên liền lấy chiếc khăn hôm qua của Manh Linh giao lại cho cô sau đó 2 người tiếp tục trò chuyện vui đùa. Manh Linh kể cho Nhạn Diên nghe về người yêu của mình 1 câu cũng Phùng Lâu 2 câu thì huynh ấy thế này, huynh ấy thế kia còn kể bọn họ đã được Manh Hậu chấp thuận nếu sau này muốn thành thân thì sẽ không có trở ngại Manh Linh kể rằng thì ra lúc nhỏ 2 người đã quen nhau nhưng giờ Phùng Lâu đã lớn và soái vô cùng nên khó nhận ra, càng kể Manh Linh càng vui vẻ sau cùng là đỏ mặt mà nói: thật ra muội cũng thích huynh ấy nhưng không nghĩ huynh ấy cũng sẽ thích muội
Sau khi nói chuyện xong Manh Linh đã tạm biệt vì có người nào đó nhớ Manh Linh quá đã chạy tới tận cung của Xung La đón Manh Linh đi dạo chơi
Nhìn thấy đôi bạn trẻ yêu thương nhau như vậy Nhạn Diên cũng thấy mừng từ nhỏ cô công chúa đã không được trọn tình yêu thương bây giờ có người ấm áp như Phùng Lâu bên cạnh hy vọng sau này Manh Linh sẽ hạnh phúc
Nhạn Diên...giọng nam trầm trầm vang từ phía cửa đứng đó là Xung La đang lấp ló. Có lẽ hắn đã đoán được Nhạn Diên đã nghe được không ích về quá khứ, hắn đang sợ đang rất sợ... hắn sợ Nhạn Diên biết mọi thứ hắn sợ người con gái dịu dàng bên cạnh trong mấy tháng nay sẽ biến mất, hắn sợ tất cả những dịu dàng, hương tóc và cả hơi ấm từ trong trái tim của cô ấy sẽ không còn cho hắn 1 chút gì nữa... Có lẽ trong những tháng này hắn đã thích cô rồi
Quá khứ của hắn không có hơi ấm, không có tình yêu không có bất kì 1 lí do nào để hắn tồn tại, vì như vậy nên hắn tự tạo ra 1 ảo tưởng rằng mọi người yêu thương hắn, nhưng hắn luôn biết hắn không được yêu thương. Cho tới khi gặp cô những ngày tháng bên cạnh cô hắn đã rung động tất cả hơi ấm ngọt ngào đó chính là thứ cả đời này hắn mong mỏi. Cho dù cố gắng chối bỏ nhưng càng như vậy hắn càng không thể bỏ cô, hắn sợ 1 ngày cô sẽ rời bỏ hắn hắn sợ những thứ hắn từng có sẽ biến mất hắn sợ cho nên hắn không dám chìm đắm trong đó nhưng cuối cùng KHÔNG AI CÓ THỂ PHẢN BỘI CẢM XÚC CỦA CHÍNH MÌNH CẢ
Lại đây 1 tiếng gọi đơn giản khiến cho hắn vờ òa nhanh chóng bước tới đứng trước mặt Nhạn Diên. Cô giang tay ra với 1 nụ cười rạng rỡ như ánh xuân 1 nụ cười sưởi ấm trái tim của người bị quá khứ tổn thương. Xung La vùi cả cơ thể vào Nhạn Diên hắn ôm cô rất chặt như ôm cả thế giới vào người. Nhạn Diên âu yếm vỗ về lưng hắn cô nhẹ giọng thì thầm: ta biết rồi, ta biết chàng đã bị những gì trong quá khứ để ta chữa lành nhé. Lời vừa dứt nam tử lớn đầu tới từng tuổi này như hắn cũng phải vỡ òa nước mắt cứ vậy mà thấm ướt cả áo của Nhạn Diên. Đây là lần đầu có người nói với hắn như vậy, thật sự quá ấm áp hắn không muốn mất đi hơi ấm này càng sợ sẽ mất đi