Chương : 28
Chap 28: Lạnh nhạt
Tiếng cửa đóng lại " Rầm ..!" như tiếng búa tạ tàn nhẫn đánh vào Á Kỳ. Nó làm cô giờ không còn nổi sức mà đứng tiếp nữa, ngã quỵ người trên sàn nhà giá lạnh, nước mắt không một giây nào ngừng rơi xuống trên gương mặt cô...
Anh về đây ngoài sỉ nhục cô thì cũng là trách mắng cô là thứ đàn bà hư hỏng, cho cô biết bản thân mình giả tạo đến như thế nào.. Cả một lời giải thích anh cũng không cần nghe tới, anh tin lời bọn họ còn cô thì không. Có phải quá bất công với cô sao?
Dịch Tân ơi Dịch Tân em hỏi anh thời gian em ở cùng anh, anh thật sự là không hiểu em lấy một lần nào sao? Em từ ngày gặp anh cho tới bây giờ trong lòng vẫn luôn có mình anh, như thế nào lại có thể ra ngoài tìm người đàn ông khác mà hưởng thụ. Anh đối với em rốt cuộc là như thế nào?
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, lần này bước vào là dì Minh. Nhìn thấy Á Kỳ ngồi bệch xuống sàn nhà đá lạnh, bà thật sự cảm thấy đau lòng. Bước tới đỡ cô dậy:
- Thiếu phu nhân! cô đừng như vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà
Á Kỳ ngước khuôn mặt giàn dụa nước mắt lên nhìn dì Minh, nghẹn ngào nói:
- Dì đã biết?
Dì Minh gật đầu với cô, còn lau nước mắt cho cô:
- Khi nãy tôi ra lấy báo trước cổng, trùng hợp nhìn thấy bài báo của cô. Nhưng thiếu phu nhân tôi tin cô không phải người như vậy, là báo chí miệng quạ thêu dệt nên thôi
Á Kỳ như tìm thấy cho mình một cái phao cứu sinh vậy. Cô nắm thật chặt tay của dì Minh, hai mắt có tia sáng lên:
- Dì Minh, dì tin con phải không?
- Tôi tin cô mà thiếu phu nhân. Tôi sống cùng cô chung một mái nhà, hằng ngày nhìn thấy mọi việc cô làm, còn thấy cô để tâm như thế nào đến thiếu gia thì làm sao cô làm ra chuyện như thế!
Nghe lời nói của dì Minh lòng Á Kỳ chùng xuống đau đớn , nói một câu vô hồn:
- Vậy mà anh ấy không tin tưởng con
- Là thiếu gia bây giờ đang kích động, chờ bình tĩnh lại sẽ tự mình nhìn ra
- Thật vậy sao?
- Thiếu phu nhân cô tin tôi đi
- Dì Minh, dì lấy điện thoại giúp con
Dì Minh cảm thấy khó hiểu :
- Cô định gọi tìm ai à
- Con gọi về nhà cho ông
Dì Minh nghe thấy cũng rời phòng đi lấy điện thoại rồi rất nhanh trở lại. Á Kỳ không bấm số gọi cho ông mà lại gọi tới cho quản gia ở nhà :
- Alo, tiểu thư tôi nghe đây
Giọng điệu cung kính của vị quản gia già . Á Kỳ ngập ngừng mở lời:
- Lý quản gia, ông cháu tình hình sức khoẻ thế nào ạ
- Vẫn tốt thưa tiểu thư, chỉ là 2 hôm nay có ho khan vài tiếng nhưng tôi đã mời bác sĩ tới khám rồi ạ
- Lý quản gia người chăm sóc ông con thật tốt
- Là trách nhiệm của tôi mà
- Con còn chuyện muốn nói. Là chuyện của con trên báo khi sáng, ông...
Vị quản gia cắt lời:
- Cô yên tâm chúng tôi đều không cho lão gia biết
- Vậy con cảm ơn ông nhiều, không phiền ông nữa con cúp máy đây
- À còn nữa tiểu thư. Chuyện đó chúng tôi đều tin cô không có làm
Tiếng cửa đóng lại " Rầm ..!" như tiếng búa tạ tàn nhẫn đánh vào Á Kỳ. Nó làm cô giờ không còn nổi sức mà đứng tiếp nữa, ngã quỵ người trên sàn nhà giá lạnh, nước mắt không một giây nào ngừng rơi xuống trên gương mặt cô...
Anh về đây ngoài sỉ nhục cô thì cũng là trách mắng cô là thứ đàn bà hư hỏng, cho cô biết bản thân mình giả tạo đến như thế nào.. Cả một lời giải thích anh cũng không cần nghe tới, anh tin lời bọn họ còn cô thì không. Có phải quá bất công với cô sao?
Dịch Tân ơi Dịch Tân em hỏi anh thời gian em ở cùng anh, anh thật sự là không hiểu em lấy một lần nào sao? Em từ ngày gặp anh cho tới bây giờ trong lòng vẫn luôn có mình anh, như thế nào lại có thể ra ngoài tìm người đàn ông khác mà hưởng thụ. Anh đối với em rốt cuộc là như thế nào?
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, lần này bước vào là dì Minh. Nhìn thấy Á Kỳ ngồi bệch xuống sàn nhà đá lạnh, bà thật sự cảm thấy đau lòng. Bước tới đỡ cô dậy:
- Thiếu phu nhân! cô đừng như vậy, chuyện gì cũng có thể giải quyết mà
Á Kỳ ngước khuôn mặt giàn dụa nước mắt lên nhìn dì Minh, nghẹn ngào nói:
- Dì đã biết?
Dì Minh gật đầu với cô, còn lau nước mắt cho cô:
- Khi nãy tôi ra lấy báo trước cổng, trùng hợp nhìn thấy bài báo của cô. Nhưng thiếu phu nhân tôi tin cô không phải người như vậy, là báo chí miệng quạ thêu dệt nên thôi
Á Kỳ như tìm thấy cho mình một cái phao cứu sinh vậy. Cô nắm thật chặt tay của dì Minh, hai mắt có tia sáng lên:
- Dì Minh, dì tin con phải không?
- Tôi tin cô mà thiếu phu nhân. Tôi sống cùng cô chung một mái nhà, hằng ngày nhìn thấy mọi việc cô làm, còn thấy cô để tâm như thế nào đến thiếu gia thì làm sao cô làm ra chuyện như thế!
Nghe lời nói của dì Minh lòng Á Kỳ chùng xuống đau đớn , nói một câu vô hồn:
- Vậy mà anh ấy không tin tưởng con
- Là thiếu gia bây giờ đang kích động, chờ bình tĩnh lại sẽ tự mình nhìn ra
- Thật vậy sao?
- Thiếu phu nhân cô tin tôi đi
- Dì Minh, dì lấy điện thoại giúp con
Dì Minh cảm thấy khó hiểu :
- Cô định gọi tìm ai à
- Con gọi về nhà cho ông
Dì Minh nghe thấy cũng rời phòng đi lấy điện thoại rồi rất nhanh trở lại. Á Kỳ không bấm số gọi cho ông mà lại gọi tới cho quản gia ở nhà :
- Alo, tiểu thư tôi nghe đây
Giọng điệu cung kính của vị quản gia già . Á Kỳ ngập ngừng mở lời:
- Lý quản gia, ông cháu tình hình sức khoẻ thế nào ạ
- Vẫn tốt thưa tiểu thư, chỉ là 2 hôm nay có ho khan vài tiếng nhưng tôi đã mời bác sĩ tới khám rồi ạ
- Lý quản gia người chăm sóc ông con thật tốt
- Là trách nhiệm của tôi mà
- Con còn chuyện muốn nói. Là chuyện của con trên báo khi sáng, ông...
Vị quản gia cắt lời:
- Cô yên tâm chúng tôi đều không cho lão gia biết
- Vậy con cảm ơn ông nhiều, không phiền ông nữa con cúp máy đây
- À còn nữa tiểu thư. Chuyện đó chúng tôi đều tin cô không có làm