Chương 10: Hy vọng đó không phải là sự thật
An Minh vẫn tiếp tục tìm hiểu nguyên nhân gây ra vết ửng đỏ trên tay của Lăng Phong là gì, tối hôm đó cô đến tìm Lăng Phong bởi vì lo lắng cho vết thương của anh: "Muội kêu huynh đến Y Cung lấy thuốc bôi huynh đã bôi chưa?"
"Huynh đang ở Thiên An Môn mà đâu có tự nhiên rời khỏi đây được với lại huynh đã nói rồi ở đây có thuốc không sao hết muội đừng lo nữa." Rõ ràng trong lời nói và cử chỉ dường như Lăng Phong đang cố ý muốn che giấu điều gì đó.
Sao quận chúa lại không lo cho được, cô còn đang định xin Thiên đế ban hôn cho bọn họ, vết thương của hắn phải mau lành thì mặc đồ tân lang mới đẹp được. Quận chúa vừa khéo léo quan tâm hắn vừa muốn tìm ra lý do đằng sau lời nói ấp úng, ánh mắt không nhìn thẳng trực diện đó của hắn.
Thấy nét mặt ủ rủ, âu lo của An Minh, Lăng Phong bèn hỏi: "Hôm nay muội có tâm sự gì sao?"
An Minh lúc này mới bắt đầu câu chuyện, sự thật vừa rồi cung nữ của cô vừa mới làm rơi trang sức bằng hồng ngọc tỷ mà Thiên hậu đã tặng cho cô.
Nghe vậy Lăng Phong liền hỏi: "Muội có phạt cô ấy không?"
Quận chúa lắc đầu, buồn bã: "Tuy cô ấy làm vỡ nó nhưng mà muội thấy tiếc cho cô ấy lắm."
"Tại sao?" Hắn thắc mắc.
Hồng ngọc tỷ tuy rất đẹp và quý nhưng ít ai biết bên trong nó có độc, có điều độc của nó không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà nó để lại một vết ửng đỏ giống như vết bớp vậy đó, dù gì cô ấy cũng là phận nữ nhi, đã là nữ nhi thì ai lại không muốn mình trở nên xinh đẹp cơ chứ, vậy mà cô ấy lại bị như vậy suốt đời phải mang theo vết đỏ đó, đáng tiếc thật. Quận chúa vừa lắc đầu vừa thở dài.
"Không có cách nào để xóa nó sao?" Vẻ mặt của Lăng Phong trở nên nghiêm trọng hơn.
Quận chúa tiếp tục lắc đầu, thể hiện sự bất lực, sau đó cô ngã đầu lên vai của Lăng Phong thỏ thẻ: "Muội biết ở Thiên An Môn sẽ có thuốc trị bỏng nhưng mà huynh cũng nên đến Y Cung lấy thuốc của Chấn Vương sư huynh đi, huynh ấy rất giỏi y thuật chắc chắn sẽ trị khỏi sẹo cho huynh."
"Huynh biết rồi." Lăng Phong gật đầu và nở một nụ cười rất sượng trân.
Hôm sau, An Minh đích thân đi tìm Chấn Vương điện hạ để lấy Bách dược, bởi vì cô muốn tìm hiểu thử xem nếu Bách dược có thể trị khỏi mọi loại độc thì nó có thể xóa đi vết thương do độc của hồng ngọc tỷ gây ra hay không.
Quận chúa ghé qua Y Cung thì không thấy ai hết, sau đó cô bay một vòng đến Thiên An Môn thì mới biết hôm nay mọi người xuống núi để giúp đỡ bá tánh hết rồi nhưng không có Chấn Vương đi theo, các huynh đệ tưởng là Chấn Vương sư huynh bận việc ở Y Cung nên cũng không có hỏi. An Minh lấy làm lạ, sư huynh trước giờ là một người nghiêm túc, huynh ấy ngoài Y Cung ra thì chỉ có ở Thiên An Môn nhưng kỳ lạ thay ngay cả chỗ ở là Phủ Chấn Gia huynh ấy ít lui tới cũng không có huynh ấy ở đó. Bình thường nếu đi đâu vài ngày, Chấn Vương điện hạ luôn tìm cách để lại tin tức cho An Minh bởi vì quận chúa thường hay ra chiến trường cho nên rất cần anh ấy chữa trị nhưng lần này không biệt mà tích, quận chúa lại càng thêm nghi ngờ.
Có khi nào. Quận chúa tức tốc triệu hồi Huyền Khương trở lại và bay thẳng đến Ma cung, tuy bên trong có vẻ khá tức giận nhưng nét mặt lại vô cùng điềm đạm. Vừa đến cửa Ma cung, An Minh đã bị chặn lại bởi lính canh gác.
"Ta là người mà các ngươi có thể cản sao?" Giọng nói vô cùng quyền lực của quận chúa khiến cả đám nhìn nhau sợ hãi.
"Các ngươi đúng là có mắt không tròng, nhìn xem đây là An Minh quận chúa đó." Đúng lúc Vu Hoàn mở cửa đi ra.
"Có vẻ như ngươi được Ma tôn dung túng quá rồi cho nên ngày càng làm càn có đúng không Vu Hoàn? Lần trước ở yến tiệc ngươi hành thích Thiên đế ta còn chưa hỏi tội ngươi vậy mà nay ngươi lại hiên ngang bắt người của Thiên giới đi?" An Minh nhíu mày lại.
"Quận chúa nói như vậy không lẽ cứ hễ ở trên Thiên giới có người mất tích thì đều bị bắt về Ma giới sao?" Vu Hoàn cười phá lên khiến quận chúa vô cùng bực mình.
Quận chúa chỉ thẳng vào mặt của Vu Hoàn, sự điểm tĩnh của cô đã vụt tắt khi Vu Hoàn một mực khẳng định không có: "Ngươi đừng có ở đây cãi cố với ta, ta dám khẳng định Chấn Vương sư huynh đang ở đây, ở những nơi khác nếu có Tiên khí thì ta không thắc mắc nhưng ta cảm nhận được Tiên khí đang ở đây, ngươi còn muốn chối?"
"Chắc quận chúa nhầm rồi, ở đây làm sao có người mà quận chúa cần tìm được." Vu Hoàn vẫn giữ nguyên một thái độ khiêu khích cô nàng.
"Ta đếm từ một đến ba, nếu ngươi không giao người ra đây ta sẽ dùng Huyền Khương san bằng chỗ này thêm một lần nữa, ngươi đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta." Quận chúa đã tức giận rồi.
Quận chúa bắt đầu nghiến răng đếm từ một, đến hai thì Vu Hoàn vẫn đứng yên ở đó không một chút động tĩnh, tiếng thứ hai vừa dứt chuẩn bị sang tiếng thứ ba thì Chấn Vương xuất hiện. Khi thấy sư huynh của mình, quận chúa chạy lại mang Chấn Vương rời khỏi đó một cách nhanh chóng. Ngay khi họ vừa đi, Ma tôn xuất hiện từ phía sau của Vu Hoàn đi lên.
Vu Hoàn cúi người bái kiến hắn.
"Nếu lúc nãy Chấn Vương không ra mặt, ngươi nghĩ cô ta có san bằng chỗ này thêm một lần nữa không?" Ma tôn từ tốn hỏi.
Vu Hoàn thật sự không hiểu tại sao Ma tôn lại nhường quận chúa hết lần này đến lần khác. Còn Ma tôn thì hắn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp, một người thủ lĩnh họ luôn sử dụng cái đầu của mình để suy nghĩ, khi nào thích hợp, khi nào thì không thích hợp để nắm chắc phần thắng trong tay. Ma tôn trong trang phục áo choàng đen trùm kín mặt, vẫn còn là một bí ẩn.
Quận chúa vừa đưa được Chấn Vương về đến An Hoa điện, cô đã hỏi han đủ điều: "Sư huynh, bọn họ có làm khó gì huynh không?"
Chấn Vương cảm tạ quận chúa vì đã đến Ma giới cứu mình. Quận chúa thắc sao tự nhiên huynh ấy lại bị bắt đến Ma giới chứ.
"Bọn họ muốn huynh điều chế Bách dược, nhưng huynh cũng nói luôn những nguyên liệu điều chế nó không phải dễ kiếm, đặc biệt là nó còn không được trồng ở Ma giới nữa kìa." Chấn Vương kể lại sự việc.
Tại sao bọn chúng lại cần đến Bách dược? Ngay cả Chấn Vương điện hạ cũng không biết lý do là gì nhưng Bách dược nổi tiếng là thần dược, ai lại không muốn có nó. Riêng về phần An Minh thì cô lại không nghĩ như vậy, quận chúa đang có một luồng suy nghĩ khác trong đầu.
Quận chúa chắc chắn rằng người của Ma giới đang cần điều trị độc gì đó cho nên mới bắt Chấn Vương điện hạ về để điều chế Bách dược, là Lăng Phong chăng?
Sao mình lại nghi ngờ chồng sắp cưới của mình chứ, câu nói này cứ lẩn quẩn trong đầu của quận chúa, rõ ràng khi kết hôn thì Lăng Phong cũng sẽ được sử dụng Bách dược mà, như vậy thì anh ấy đâu cần bắt Chấn Vương sư huynh để làm cái gì. Lăng Phong không phải là Ma tôn đâu, quận chúa tự trấn an bản thân mình.
"Huynh đang ở Thiên An Môn mà đâu có tự nhiên rời khỏi đây được với lại huynh đã nói rồi ở đây có thuốc không sao hết muội đừng lo nữa." Rõ ràng trong lời nói và cử chỉ dường như Lăng Phong đang cố ý muốn che giấu điều gì đó.
Sao quận chúa lại không lo cho được, cô còn đang định xin Thiên đế ban hôn cho bọn họ, vết thương của hắn phải mau lành thì mặc đồ tân lang mới đẹp được. Quận chúa vừa khéo léo quan tâm hắn vừa muốn tìm ra lý do đằng sau lời nói ấp úng, ánh mắt không nhìn thẳng trực diện đó của hắn.
Thấy nét mặt ủ rủ, âu lo của An Minh, Lăng Phong bèn hỏi: "Hôm nay muội có tâm sự gì sao?"
An Minh lúc này mới bắt đầu câu chuyện, sự thật vừa rồi cung nữ của cô vừa mới làm rơi trang sức bằng hồng ngọc tỷ mà Thiên hậu đã tặng cho cô.
Nghe vậy Lăng Phong liền hỏi: "Muội có phạt cô ấy không?"
Quận chúa lắc đầu, buồn bã: "Tuy cô ấy làm vỡ nó nhưng mà muội thấy tiếc cho cô ấy lắm."
"Tại sao?" Hắn thắc mắc.
Hồng ngọc tỷ tuy rất đẹp và quý nhưng ít ai biết bên trong nó có độc, có điều độc của nó không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà nó để lại một vết ửng đỏ giống như vết bớp vậy đó, dù gì cô ấy cũng là phận nữ nhi, đã là nữ nhi thì ai lại không muốn mình trở nên xinh đẹp cơ chứ, vậy mà cô ấy lại bị như vậy suốt đời phải mang theo vết đỏ đó, đáng tiếc thật. Quận chúa vừa lắc đầu vừa thở dài.
"Không có cách nào để xóa nó sao?" Vẻ mặt của Lăng Phong trở nên nghiêm trọng hơn.
Quận chúa tiếp tục lắc đầu, thể hiện sự bất lực, sau đó cô ngã đầu lên vai của Lăng Phong thỏ thẻ: "Muội biết ở Thiên An Môn sẽ có thuốc trị bỏng nhưng mà huynh cũng nên đến Y Cung lấy thuốc của Chấn Vương sư huynh đi, huynh ấy rất giỏi y thuật chắc chắn sẽ trị khỏi sẹo cho huynh."
"Huynh biết rồi." Lăng Phong gật đầu và nở một nụ cười rất sượng trân.
Hôm sau, An Minh đích thân đi tìm Chấn Vương điện hạ để lấy Bách dược, bởi vì cô muốn tìm hiểu thử xem nếu Bách dược có thể trị khỏi mọi loại độc thì nó có thể xóa đi vết thương do độc của hồng ngọc tỷ gây ra hay không.
Quận chúa ghé qua Y Cung thì không thấy ai hết, sau đó cô bay một vòng đến Thiên An Môn thì mới biết hôm nay mọi người xuống núi để giúp đỡ bá tánh hết rồi nhưng không có Chấn Vương đi theo, các huynh đệ tưởng là Chấn Vương sư huynh bận việc ở Y Cung nên cũng không có hỏi. An Minh lấy làm lạ, sư huynh trước giờ là một người nghiêm túc, huynh ấy ngoài Y Cung ra thì chỉ có ở Thiên An Môn nhưng kỳ lạ thay ngay cả chỗ ở là Phủ Chấn Gia huynh ấy ít lui tới cũng không có huynh ấy ở đó. Bình thường nếu đi đâu vài ngày, Chấn Vương điện hạ luôn tìm cách để lại tin tức cho An Minh bởi vì quận chúa thường hay ra chiến trường cho nên rất cần anh ấy chữa trị nhưng lần này không biệt mà tích, quận chúa lại càng thêm nghi ngờ.
Có khi nào. Quận chúa tức tốc triệu hồi Huyền Khương trở lại và bay thẳng đến Ma cung, tuy bên trong có vẻ khá tức giận nhưng nét mặt lại vô cùng điềm đạm. Vừa đến cửa Ma cung, An Minh đã bị chặn lại bởi lính canh gác.
"Ta là người mà các ngươi có thể cản sao?" Giọng nói vô cùng quyền lực của quận chúa khiến cả đám nhìn nhau sợ hãi.
"Các ngươi đúng là có mắt không tròng, nhìn xem đây là An Minh quận chúa đó." Đúng lúc Vu Hoàn mở cửa đi ra.
"Có vẻ như ngươi được Ma tôn dung túng quá rồi cho nên ngày càng làm càn có đúng không Vu Hoàn? Lần trước ở yến tiệc ngươi hành thích Thiên đế ta còn chưa hỏi tội ngươi vậy mà nay ngươi lại hiên ngang bắt người của Thiên giới đi?" An Minh nhíu mày lại.
"Quận chúa nói như vậy không lẽ cứ hễ ở trên Thiên giới có người mất tích thì đều bị bắt về Ma giới sao?" Vu Hoàn cười phá lên khiến quận chúa vô cùng bực mình.
Quận chúa chỉ thẳng vào mặt của Vu Hoàn, sự điểm tĩnh của cô đã vụt tắt khi Vu Hoàn một mực khẳng định không có: "Ngươi đừng có ở đây cãi cố với ta, ta dám khẳng định Chấn Vương sư huynh đang ở đây, ở những nơi khác nếu có Tiên khí thì ta không thắc mắc nhưng ta cảm nhận được Tiên khí đang ở đây, ngươi còn muốn chối?"
"Chắc quận chúa nhầm rồi, ở đây làm sao có người mà quận chúa cần tìm được." Vu Hoàn vẫn giữ nguyên một thái độ khiêu khích cô nàng.
"Ta đếm từ một đến ba, nếu ngươi không giao người ra đây ta sẽ dùng Huyền Khương san bằng chỗ này thêm một lần nữa, ngươi đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta." Quận chúa đã tức giận rồi.
Quận chúa bắt đầu nghiến răng đếm từ một, đến hai thì Vu Hoàn vẫn đứng yên ở đó không một chút động tĩnh, tiếng thứ hai vừa dứt chuẩn bị sang tiếng thứ ba thì Chấn Vương xuất hiện. Khi thấy sư huynh của mình, quận chúa chạy lại mang Chấn Vương rời khỏi đó một cách nhanh chóng. Ngay khi họ vừa đi, Ma tôn xuất hiện từ phía sau của Vu Hoàn đi lên.
Vu Hoàn cúi người bái kiến hắn.
"Nếu lúc nãy Chấn Vương không ra mặt, ngươi nghĩ cô ta có san bằng chỗ này thêm một lần nữa không?" Ma tôn từ tốn hỏi.
Vu Hoàn thật sự không hiểu tại sao Ma tôn lại nhường quận chúa hết lần này đến lần khác. Còn Ma tôn thì hắn luôn chờ đợi thời cơ thích hợp, một người thủ lĩnh họ luôn sử dụng cái đầu của mình để suy nghĩ, khi nào thích hợp, khi nào thì không thích hợp để nắm chắc phần thắng trong tay. Ma tôn trong trang phục áo choàng đen trùm kín mặt, vẫn còn là một bí ẩn.
Quận chúa vừa đưa được Chấn Vương về đến An Hoa điện, cô đã hỏi han đủ điều: "Sư huynh, bọn họ có làm khó gì huynh không?"
Chấn Vương cảm tạ quận chúa vì đã đến Ma giới cứu mình. Quận chúa thắc sao tự nhiên huynh ấy lại bị bắt đến Ma giới chứ.
"Bọn họ muốn huynh điều chế Bách dược, nhưng huynh cũng nói luôn những nguyên liệu điều chế nó không phải dễ kiếm, đặc biệt là nó còn không được trồng ở Ma giới nữa kìa." Chấn Vương kể lại sự việc.
Tại sao bọn chúng lại cần đến Bách dược? Ngay cả Chấn Vương điện hạ cũng không biết lý do là gì nhưng Bách dược nổi tiếng là thần dược, ai lại không muốn có nó. Riêng về phần An Minh thì cô lại không nghĩ như vậy, quận chúa đang có một luồng suy nghĩ khác trong đầu.
Quận chúa chắc chắn rằng người của Ma giới đang cần điều trị độc gì đó cho nên mới bắt Chấn Vương điện hạ về để điều chế Bách dược, là Lăng Phong chăng?
Sao mình lại nghi ngờ chồng sắp cưới của mình chứ, câu nói này cứ lẩn quẩn trong đầu của quận chúa, rõ ràng khi kết hôn thì Lăng Phong cũng sẽ được sử dụng Bách dược mà, như vậy thì anh ấy đâu cần bắt Chấn Vương sư huynh để làm cái gì. Lăng Phong không phải là Ma tôn đâu, quận chúa tự trấn an bản thân mình.