Chương 12: Vui vẻ
Trong giọng nói của Ngưng Nhi có vài phần thanh lãnh nhưng không khó phát hiện sự ôn nhu trong đó.
"A, hả?" Tiêu Vũ cũng ngốc lăng.
Khoan khoan nàng vừa nói gì a, ngay lập tức phòng học chìm trong yên tĩnh, bọn người Nhiếp Ly, Đỗ Trạch, Lục Phiêu há hốc mồm, bọn hắn không thể tin vào mắt mình tất cả mọi người đều cho rằng mình là người nghe nhầm.
Nhiếp Ly là người đầu tiên hoàn hồn lúc này hắn cảm thấy có vài thứ không giống kiếp trước của hắn từ khi hắn trọng sinh lại.
Tiếu Ngưng Nhi nói như thế nào cũng là một trong hai nữ thần của Thánh Lan học viện, bình thường có chút lạnh như băng, khí tức các ngươi chớ có tới gần ta, nhưng mà bây giờ bọn hắn đang nhìn thấy cái gì đây?
Tuy cùng là nữ nhi nhưng những người khác cũng không thể tiếp xúc với nàng, nhưng hôm nay Tiếu Ngưng Nhi nàng lại nàng lại làm bữa sáng cho Tiêu Vũ, ngay cả Diệp Tử Vân, nàng đã từng rất thân với Ngưng Nhi cũng chưa từng có đãi ngộ này.
"Ta khẳng định là mơ." Những tên đệ tử phía dưới cho rằng mình mơ mà tự tát vô mặt mình, nhưng rõ là đâu vây thì đây không phải mơ rồi.
Tiếu Ngưng Nhi có rất ít bạn nữ giới, tuy Tiêu Vũ đã giúp nàng, nhưng muốn báo đáp cũng không cần phải là bữa sáng tỉ mỉ như vậy, nên đây cũng có một chút ý đồ của nàng.
Mọi người nghĩ nhiều như thế nào thì Tiếu Ngưng Nhi nàng lúc này lại ngược lại, nàng không nghĩ nhiều như vậy, nàng muốn làm gì thì làm, Ngưng Nhi chỉ muốn cảm ơn Tiêu Vũ vậy thì làm thôi.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài đánh giá Tiêu Vũ thì có thể đánh giá nàng chỉ là một cái bình hoa di động, linh hồn lực yếu ớt, không có sức mạnh mà chỉ là một đệ tử bình dân nhưng các ngươi có bao nhiêu ngu ngốc mới cho rằng như vậy, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện mình có mắt như mù.
Trên thế giới này chỉ có ta mới biết nàng ấy là được rồi, Tiêu Vũ chỉ cần là của ta là được rồi không cần gì khác.
Lúc này, đến cả Diệp Tử Vân cùng Thẩm Việt cũng như lọt vào sương mù, khó có thể tin, xảy ra chuyện này là điều bọn họ không thể đoán ra.
"Đến cùng xảy ra chuyện quái gì vậy?"
Diệp Tử Vân cũng lấy làm lạ tại sao Tiếu Ngưng Nhi lại tự mình xuống bếp lại làm bữa sáng cho Tiêu Vũ.
Thẩm Việt lại trầm mặt, Tiếu Ngưng Nhi như vậy mà lại đi lấy lòng bình dân.
Diệp Tử Vân lại hứng thú hiếu kỳ với người kế bên Tiêu Vũ hơn, đó chính là Nhiếp Ly, Tiếu Ngưng Nhi lúc nào lại có quan hệ với đám người đó.
Tiếu Ngưng Nhi nhìn khuôn mặt hoang mang của Đỗ Trạch, Lục Phiêu đến Nhiếp Ly cuối cùng dừng lại khuôn mặt ngốc lăng mà nàng hao tốn tâm tư đã làm bữa sáng.
"Ta có thể ngồi cùng ăn sao?"
"Được a, ngươi ngồi xuống đi" lúc này Tiêu vũ mới hoàn hồn, nàng cười cười, cho dù Ngưng Nhi đã ngồi xuống nhưng miệng vẫn không khép lại được, cùng lúc này trong thức hải của mình thì Tiêu Vũ cùng tiểu Kỳ bắn pháo hoa ăn mừng.
Gỡ ra bọc giấy phía ngoài là bên trong đủ loại bánh ngọt, nhìn thôi cũng đủ thèm thuồng rồi, mùi thơm tươi mát tòa ra từ nó dường như phiêu đãng khắp nơi trong phòng học.
Những người khác lúc này đã lấy lại tinh thần, Lục Phiêu thấy đồ ăn liền sáp lại gần hỏi:
"Tiêu Vũ cho ta ăn chung với."
"Mơ đi, đây là Ngưng Nhi làm riêng cho ta."
Nàng mặt vô biểu tình nói, đây là của Ngưng Nhi làm cho ta nghĩ sao lại cho các ngươi một mình ta còn chưa đủ nữa là.
"Tiêu Vũ ngươi thật ác độc."
"Hừ."
Nghe Lục Phiêu xin Tiêu Vũ mặt Tiếu Ngưng Nhi thoáng trầm xuống nhưng may cho Tiêu Vũ lầ không cho nếu không tương lai Tiêu Vũ chắc thảm rồi.
Tiêu Vũ ngay lập tức thử một cái bánh ngọt, còn ở thế giới trước nàng không thích đồ ngọt lắm, tuy đến thế giới này cũng không khá hơn nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy ngon đến vậy.
Sau khi ăn xong nàng cùng Ngưng Nhi hàn thuyên một chút rồi ai trở về chỗ người đó.
Lục Phiêu lúc này nhìn qua Tiêu Vũ, vỗ vai nói:
"Ngươi a Tiêu Vũ, ngươi làm quen với nữ thần Tiếu Ngưng Nhi khi nào vậy?"
Nàng mỉm cười nói: "Không có gì chỉ giúp nàng ấy một số việc thôi"
"Ai tin ngươi, giúp một số việc thì làm gì nữ thần lại phải chuẩn bị bữa sáng như vậy chứ."
Cả ba người đều nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt khinh bỉ, ngươi nghĩ nói như vậy bọn ta sẽ tin sao, thấy vậy nàng cũng chỉ cười cười.
Có nhiều nữ nhi trong lớp không thích Tiêu Vũ, lúc này nhìn Tiêu Vũ mang theo một chút địch ý, vì sao cùng là nữ nhi nhưng bọn họ khi tiếp cận với nữ thần lại bị nàng lạnh mặt, hơn nữa lại còn đeo mặt nạ ra vẻ bí hiểm gì chứ.
Tiêu Vũ lúc này vẫn chìm đắm trong bữa sáng của Ngưng Nhi nên không biết có ba ánh mắt muốn tìm hiểu xem hai người này rốt cuộc có quan hệ thế nào, dù là nữ nhi cũng không nên xem thường.
"A, hả?" Tiêu Vũ cũng ngốc lăng.
Khoan khoan nàng vừa nói gì a, ngay lập tức phòng học chìm trong yên tĩnh, bọn người Nhiếp Ly, Đỗ Trạch, Lục Phiêu há hốc mồm, bọn hắn không thể tin vào mắt mình tất cả mọi người đều cho rằng mình là người nghe nhầm.
Nhiếp Ly là người đầu tiên hoàn hồn lúc này hắn cảm thấy có vài thứ không giống kiếp trước của hắn từ khi hắn trọng sinh lại.
Tiếu Ngưng Nhi nói như thế nào cũng là một trong hai nữ thần của Thánh Lan học viện, bình thường có chút lạnh như băng, khí tức các ngươi chớ có tới gần ta, nhưng mà bây giờ bọn hắn đang nhìn thấy cái gì đây?
Tuy cùng là nữ nhi nhưng những người khác cũng không thể tiếp xúc với nàng, nhưng hôm nay Tiếu Ngưng Nhi nàng lại nàng lại làm bữa sáng cho Tiêu Vũ, ngay cả Diệp Tử Vân, nàng đã từng rất thân với Ngưng Nhi cũng chưa từng có đãi ngộ này.
"Ta khẳng định là mơ." Những tên đệ tử phía dưới cho rằng mình mơ mà tự tát vô mặt mình, nhưng rõ là đâu vây thì đây không phải mơ rồi.
Tiếu Ngưng Nhi có rất ít bạn nữ giới, tuy Tiêu Vũ đã giúp nàng, nhưng muốn báo đáp cũng không cần phải là bữa sáng tỉ mỉ như vậy, nên đây cũng có một chút ý đồ của nàng.
Mọi người nghĩ nhiều như thế nào thì Tiếu Ngưng Nhi nàng lúc này lại ngược lại, nàng không nghĩ nhiều như vậy, nàng muốn làm gì thì làm, Ngưng Nhi chỉ muốn cảm ơn Tiêu Vũ vậy thì làm thôi.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài đánh giá Tiêu Vũ thì có thể đánh giá nàng chỉ là một cái bình hoa di động, linh hồn lực yếu ớt, không có sức mạnh mà chỉ là một đệ tử bình dân nhưng các ngươi có bao nhiêu ngu ngốc mới cho rằng như vậy, các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện mình có mắt như mù.
Trên thế giới này chỉ có ta mới biết nàng ấy là được rồi, Tiêu Vũ chỉ cần là của ta là được rồi không cần gì khác.
Lúc này, đến cả Diệp Tử Vân cùng Thẩm Việt cũng như lọt vào sương mù, khó có thể tin, xảy ra chuyện này là điều bọn họ không thể đoán ra.
"Đến cùng xảy ra chuyện quái gì vậy?"
Diệp Tử Vân cũng lấy làm lạ tại sao Tiếu Ngưng Nhi lại tự mình xuống bếp lại làm bữa sáng cho Tiêu Vũ.
Thẩm Việt lại trầm mặt, Tiếu Ngưng Nhi như vậy mà lại đi lấy lòng bình dân.
Diệp Tử Vân lại hứng thú hiếu kỳ với người kế bên Tiêu Vũ hơn, đó chính là Nhiếp Ly, Tiếu Ngưng Nhi lúc nào lại có quan hệ với đám người đó.
Tiếu Ngưng Nhi nhìn khuôn mặt hoang mang của Đỗ Trạch, Lục Phiêu đến Nhiếp Ly cuối cùng dừng lại khuôn mặt ngốc lăng mà nàng hao tốn tâm tư đã làm bữa sáng.
"Ta có thể ngồi cùng ăn sao?"
"Được a, ngươi ngồi xuống đi" lúc này Tiêu vũ mới hoàn hồn, nàng cười cười, cho dù Ngưng Nhi đã ngồi xuống nhưng miệng vẫn không khép lại được, cùng lúc này trong thức hải của mình thì Tiêu Vũ cùng tiểu Kỳ bắn pháo hoa ăn mừng.
Gỡ ra bọc giấy phía ngoài là bên trong đủ loại bánh ngọt, nhìn thôi cũng đủ thèm thuồng rồi, mùi thơm tươi mát tòa ra từ nó dường như phiêu đãng khắp nơi trong phòng học.
Những người khác lúc này đã lấy lại tinh thần, Lục Phiêu thấy đồ ăn liền sáp lại gần hỏi:
"Tiêu Vũ cho ta ăn chung với."
"Mơ đi, đây là Ngưng Nhi làm riêng cho ta."
Nàng mặt vô biểu tình nói, đây là của Ngưng Nhi làm cho ta nghĩ sao lại cho các ngươi một mình ta còn chưa đủ nữa là.
"Tiêu Vũ ngươi thật ác độc."
"Hừ."
Nghe Lục Phiêu xin Tiêu Vũ mặt Tiếu Ngưng Nhi thoáng trầm xuống nhưng may cho Tiêu Vũ lầ không cho nếu không tương lai Tiêu Vũ chắc thảm rồi.
Tiêu Vũ ngay lập tức thử một cái bánh ngọt, còn ở thế giới trước nàng không thích đồ ngọt lắm, tuy đến thế giới này cũng không khá hơn nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy ngon đến vậy.
Sau khi ăn xong nàng cùng Ngưng Nhi hàn thuyên một chút rồi ai trở về chỗ người đó.
Lục Phiêu lúc này nhìn qua Tiêu Vũ, vỗ vai nói:
"Ngươi a Tiêu Vũ, ngươi làm quen với nữ thần Tiếu Ngưng Nhi khi nào vậy?"
Nàng mỉm cười nói: "Không có gì chỉ giúp nàng ấy một số việc thôi"
"Ai tin ngươi, giúp một số việc thì làm gì nữ thần lại phải chuẩn bị bữa sáng như vậy chứ."
Cả ba người đều nhìn Tiêu Vũ với ánh mắt khinh bỉ, ngươi nghĩ nói như vậy bọn ta sẽ tin sao, thấy vậy nàng cũng chỉ cười cười.
Có nhiều nữ nhi trong lớp không thích Tiêu Vũ, lúc này nhìn Tiêu Vũ mang theo một chút địch ý, vì sao cùng là nữ nhi nhưng bọn họ khi tiếp cận với nữ thần lại bị nàng lạnh mặt, hơn nữa lại còn đeo mặt nạ ra vẻ bí hiểm gì chứ.
Tiêu Vũ lúc này vẫn chìm đắm trong bữa sáng của Ngưng Nhi nên không biết có ba ánh mắt muốn tìm hiểu xem hai người này rốt cuộc có quan hệ thế nào, dù là nữ nhi cũng không nên xem thường.