Chương : 348
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Lữ Nham ở trong đám đệ tử Vũ quốc uy danh rất lớn, làm người cũng nghĩa khí, vì lẽ đó mọi người đều rất tín nhiệm hắn.
Không ít người suy nghĩ cái đạo sĩ trẻ tuổi này đã đánh qua mấy tràng, không chỉ có nhìn thấy hết võ kỹ của hắn, lại càng là lấy khỏe đánh yếu. Bởi vậy Lữ Nham lên sân đã chiếm tiên cơ ưu thế, chỉ cần thực lực song phương tương đương, liền có thể thắng được cuộc tranh tài này.
Lữ Nham mới vừa bước lên sân bãi, liền cùng tầm mắt Mã Chuyên mạnh mẽ va vào nhau.
Đều cùng không uý kỵ đối phương tí nào, hai bên từng người nhấc lên huyền khí.
Đối thủ này… Chí ít là thất tinh huyền khí! Mã Chuyên hít sâu một hơi, khí mạch cả người bắt đầu điều tức lên.
Đẳng cấp cùng mình hoàn toàn tương đồng, thậm chí trên mặt khí tức càng còn vẻ vượt trội hơn, Mã Chuyên bắt đầu nghiêm túc lên.
“Ai sẽ thắng a?” Bên trong đám thị vệ Thiên Ba phủ có người nghị luận.
“Ta đoán là cái người Vũ quốc kia.”
“Hừm, ta cũng cảm thấy. Huyền khí của hắn thật giống như đã là thất tinh đỉnh cao.”
“Không sai, so với cái tuổi trẻ đạo nhân thất tinh trung đẳng kia muốn cao hơn một điểm. Đạo nhân lại đã giao chiến mấy lượt, điểm này nhưng là bị thiệt thòi.”
Đại đa số người cũng không coi trọng Mã Chuyên.
Lữ Nham lấy ra một đôi quyền sáo màu đồng đỏ, chậm rãi đeo lên tay.
Hai bên từng người đến giữa sân thì đứng lại, Mã Chuyên mở ra cái chắp tay lễ, Lữ Nham ôm quyền đáp lễ.
Huyền võ làm đầu, thực lực song phương gần như tương đương, ở trước khi chưa phân ra thắng bại vẫn là tôn trọng lẫn nhau. Nhưng hai người đều không nói gì, so với cách đối nhân xử thế thân thiết với nhau của Ngô Minh vừa nãy, giờ khắc này bầu không khí có chút mùi thuốc súng.
Bên sân, tông chủ đối với Ngô Minh nói: “Nhìn cho thật kỹ, cũng phải giảng giải rõ ràng. Nghĩ cái gì thì nói cái đó. Chờ sau khi cuộc đấu chấm dứt, ta còn muốn ngươi động thủ.”
A? Không phải chỉ cần phân tích thôi sao? Ngô Minh nghe xong sững sờ, còn muốn ta đi tới đánh? Đánh với ai? Tông chủ không cho là Mã Chuyên có thể thắng sao?
Kỳ thực tông chủ đã suy nghĩ kỹ, bất luận hai người ai chiến thắng, hắn cũng có thể kiếm cớ để Ngô Minh cùng người thắng đánh một trận. Hắn cũng là tương đối xem trọng Mã Chuyên. Dù sao Mã Chuyên có thiên phú rất tốt, trong lúc chiến đấu lại có một loại thiên phú ứng biến. Mà Lữ Nham tuy rằng công pháp vững chắc, nhưng khuyết thiếu một loại bản năng ứng biến linh hoạt, thành tựu tương lai tất có hữu hạn.
Hai người quát nhẹ một tiếng, sáp vào nhau.
Lữ Nham lấy đồng đỏ quyền sáo làm binh khí. Triển khai chiêu số nhưng cũng không phải là loại cương trực thẳng thắn đơn thuần, mà là một loại quyền pháp đặc thù cương nhu cùng kết hợp.
Mã Chuyên khởi đầu vẫn chưa lấy võ kỹ phất trần pháp then chốt của ân sư ra nghênh địch, còn muốn mưu toan lấy chiêu thức khác ra ứng đối. Nhưng bất quá chỉ mười chiêu liền phát hiện không chống đỡ được, cuống quít đổi sang Bác Thông Lưu Phất Trần pháp.
Hắn là không muốn bị người khác nói chỉ biết dùng một loại chiêu thức. Đáng tiếc trong một chốc tự cao tự đại làm bậy, hắn cũng đã đem chính mình rơi xuống chỗ hạ phong. Mất đi tiên cơ liền bị Lữ Nham vốn dĩ có huyền khí cao hơn mình một chút áp chế.
Lữ Nham được nước liền không buông tha người, một đôi đồng đỏ quyền sáo gia trì quyền pháp uy thế hừng hực. Bao phủ thượng trung hạ cả ba đường trên người Mã Chuyên.
Mã Chuyên giờ khắc này trên phương diện đối kháng huyền khí có chút bạc nhược, mà trên phương diện chiêu thức lại do tự tay hắn đặt mình ở thế hạ phong, không khỏi hoảng rồi tay chân.
Đổi lại làm người khác chỉ sợ lại có thêm chừng mười chiêu liền muốn thất bại. Nhưng Mã Chuyên tuy rằng kiêu ngạo, nhưng xác thực là một thiên tài.
Thời khắc mấu chốt, hắn gặp thời ứng biến, dĩ nhiên đem cái tinh túy của phất trần pháp phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Miễn cưỡng chặn lại một đợt tấn công mạnh mẽ từ Lữ Nham.
Lữ Nham có kinh nghiệm huyền võ phong phú, vừa nhìn đối phương có công pháp võ thuật huyền diệu, cùng quyền lộ của mình không ở cùng một cấp bậc, lập tức bắt đầu triển khai mặt ưu thế trên huyền khí, làm cho Mã Chuyên phải miễn cưỡng ra chiêu. Hai người đùng đùng tranh đấu liên tục, bắt đầu rơi vào giai đoạn mạnh mẽ chống đỡ.
Mã Chuyên dựa vào, một là sự huyền diệu từ phất trần pháp. Hai là khả năng phát huy vô cùng tốt của mình.
Nhưng Mã Chuyên đã cùng mấy vị đối thủ, đặc biệt là Ngô Minh tranh đấu qua, tiêu hao không ít khí lực, lúc này vẻ mệt nhọc của cơ thịt liền hiện ra.
Mà Lữ Nham huyền khí càng hơn một bậc, kinh nghiệm phong phú, dựa vào thượng phong nhất thời liền đem đối phương áp chế gắt gao, làm cho đạo sĩ nửa điểm không thoát thân nổi.
Ở dưới loại tình huống chiếm tiên cơ cùng với huyền khí hơi cao hơn này, kinh nghiệm của Lữ Nham so với thiên phú của Mã Chuyên càng thêm hiện ra một chút tầm quan trọng.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn ra được, Lữ Nham chiếm hết thượng phong. Nếu là liều lĩnh một chút mà cầu thắng, hơn hai mươi chiêu thì sẽ như nguyện. Nếu là cầu ổn, sáu mươi bảy mươi chiêu cũng sẽ bắt được đối phương.
Bên sân các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc mừng rỡ hoan hô: “Khá lắm! Lữ sư huynh quả nhiên lợi hại!”
“Đánh đánh đánh! Đánh cho hắn không ngẩng đầu lên nổi!”
“Lữ sư huynh quyền pháp xuất thần nhập hóa! Mũi trâu tiểu đạo liền muốn thua!”
Liền ngay cả một đám thị vệ Thiên Ba phủ cũng hơi xì xầm: “Xem ra tuổi trẻ đạo nhân này muốn thua.”
Bên sân. Tông chủ hướng về Bác Thông đạo cười dài nói: “Đồ nhi ngươi sắp thua.”
“Bại liền bại, chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.” Bác Thông đạo trưởng than nhẹ một tiếng.
Ngô Minh nhưng đối với tông chủ nói: “Sư phụ, đồ nhi có thể bình luận một chút hay không?”
“Đã sớm nhường cho ngươi nói, mau chóng nói đi.” Tông chủ gật đầu.
Ngô Minh hướng về Bác Thông đạo trưởng hơi chắp tay: “Mã Chuyên sư huynh điều khiến phất trần pháp, chính là dựa theo tinh tú thiên địa tạo hóa làm bộ pháp. Lấy nhật nguyệt quỹ tích làm điểm then chốt cho phất trần…”
Chỉ nghe cái lời dạo đầu, Bác Thông đạo trưởng liền trợn tròn cặp mắt.
Ngô Minh tiếp tục nói: “… Nhìn ra được, cái phất trần pháp này chia làm hai mươi tám chiêu thức, biến tấu ra một trăm lẻ tám phương vị tinh tú, từ bên trong ra bên ngoài phân thành âm dương lưỡng cực, tất cả bước tiến đi theo ba mươi sáu sao bắc đẩu, bảy mươi hai địa sát…”
“Ngươi, ngươi làm sao ngươi biết?!” Bác Thông đạo trưởng bật thốt lên vội hỏi.
Hắn cả kinh đến nỗi cái mông đều rời khỏi chỗ ngồi.
Tông chủ và Bạch trưởng lão nhìn nhau, cũng kinh ngạc ở nhãn lực cùng lực phân tích kinh người của Ngô Minh.
Ngô Minh giống như thẳng thắn nói: “Vãn bối tựa là nhìn ra chút đạo lý, cũng không biết nói đúng hay sai.”
Nói, rồi nàng đột nhiên khẽ mỉm cười: “Có thể ta nên giúp sư huynh một cái?”
“Làm sao có khả năng?” Bác Thông đạo trưởng thì thào một câu, cũng không biết là hắn muốn nói nàng sẽ không giúp được gì, hay vẫn là không hiểu vì sao bé gái này liền có thể nhìn ra bản chất thật sự của Bác Thông Lưu Phất Trần pháp.
Bạch trưởng lão ở bên giúp Bác Thông đạo trưởng trả lời: “Nha đầu, chẳng lẽ ngươi còn muốn lên sân đấu cùng hắn liên thủ đánh một trận a? Cái này có thể không được, làm trái đạo nghĩa.”
“Chỉ dùng ngôn ngữ liền có thể.” Ngô Minh tràn đầy tự tin nói rằng.
Không làm được Trương Vô Kỵ, ta làm cái Chu Chỉ Nhược cũng được a. Bên trong 《 Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》Chu Chỉ Nhược vạch trần lưỡng nghi kiếm pháp, cái này đối với mình tới nói quá đơn giản.
Tông chủ cảm thấy có chút hứng thú đối với ý nghĩ của nàng: “Ồ? Cứ thử một lần xem.”
Ngô Minh cất cao giọng nói: “Sư phụ, ta nhìn vị tráng hán nước Vũ trên sân này, song quyền có vẻ như cương mãnh, kì thực chỗ mấu chốt ở lực xảo kình khuỷu tay, đôi cánh tay như hai cánh cửa, trục chính giữa là chỗ mấu chốt lợi hại nhất. Không biết có đúng hay không?”
Tông chủ trong lòng cười thầm, nhưng cho thấy vuốt râu khích lệ nói: “Không sai, nha đầu ngươi vẫn tính là có nhãn lực.”
Hắn tự nhiên nhìn ra được chỗ trọng yếu trong công pháp của song phương, nhưng cũng hi vọng nàng có thể tự mình nhìn ra, chính mình lại tới chỉ điểm thêm.
Trên sân, Mã Chuyên tuy rằng chuyên tâm đối địch, nhưng giọng nữ của Ngô Minh như gió mát bên tai, sau khi lấy một chút huyền lực gia tăng, càng là mạnh mẽ chen vào trong lỗ tai hai người đang đánh trên đài.
Lữ Nham nghe xong, trong lòng hoảng hốt.
Edit: Bồng Bồng
Lữ Nham ở trong đám đệ tử Vũ quốc uy danh rất lớn, làm người cũng nghĩa khí, vì lẽ đó mọi người đều rất tín nhiệm hắn.
Không ít người suy nghĩ cái đạo sĩ trẻ tuổi này đã đánh qua mấy tràng, không chỉ có nhìn thấy hết võ kỹ của hắn, lại càng là lấy khỏe đánh yếu. Bởi vậy Lữ Nham lên sân đã chiếm tiên cơ ưu thế, chỉ cần thực lực song phương tương đương, liền có thể thắng được cuộc tranh tài này.
Lữ Nham mới vừa bước lên sân bãi, liền cùng tầm mắt Mã Chuyên mạnh mẽ va vào nhau.
Đều cùng không uý kỵ đối phương tí nào, hai bên từng người nhấc lên huyền khí.
Đối thủ này… Chí ít là thất tinh huyền khí! Mã Chuyên hít sâu một hơi, khí mạch cả người bắt đầu điều tức lên.
Đẳng cấp cùng mình hoàn toàn tương đồng, thậm chí trên mặt khí tức càng còn vẻ vượt trội hơn, Mã Chuyên bắt đầu nghiêm túc lên.
“Ai sẽ thắng a?” Bên trong đám thị vệ Thiên Ba phủ có người nghị luận.
“Ta đoán là cái người Vũ quốc kia.”
“Hừm, ta cũng cảm thấy. Huyền khí của hắn thật giống như đã là thất tinh đỉnh cao.”
“Không sai, so với cái tuổi trẻ đạo nhân thất tinh trung đẳng kia muốn cao hơn một điểm. Đạo nhân lại đã giao chiến mấy lượt, điểm này nhưng là bị thiệt thòi.”
Đại đa số người cũng không coi trọng Mã Chuyên.
Lữ Nham lấy ra một đôi quyền sáo màu đồng đỏ, chậm rãi đeo lên tay.
Hai bên từng người đến giữa sân thì đứng lại, Mã Chuyên mở ra cái chắp tay lễ, Lữ Nham ôm quyền đáp lễ.
Huyền võ làm đầu, thực lực song phương gần như tương đương, ở trước khi chưa phân ra thắng bại vẫn là tôn trọng lẫn nhau. Nhưng hai người đều không nói gì, so với cách đối nhân xử thế thân thiết với nhau của Ngô Minh vừa nãy, giờ khắc này bầu không khí có chút mùi thuốc súng.
Bên sân, tông chủ đối với Ngô Minh nói: “Nhìn cho thật kỹ, cũng phải giảng giải rõ ràng. Nghĩ cái gì thì nói cái đó. Chờ sau khi cuộc đấu chấm dứt, ta còn muốn ngươi động thủ.”
A? Không phải chỉ cần phân tích thôi sao? Ngô Minh nghe xong sững sờ, còn muốn ta đi tới đánh? Đánh với ai? Tông chủ không cho là Mã Chuyên có thể thắng sao?
Kỳ thực tông chủ đã suy nghĩ kỹ, bất luận hai người ai chiến thắng, hắn cũng có thể kiếm cớ để Ngô Minh cùng người thắng đánh một trận. Hắn cũng là tương đối xem trọng Mã Chuyên. Dù sao Mã Chuyên có thiên phú rất tốt, trong lúc chiến đấu lại có một loại thiên phú ứng biến. Mà Lữ Nham tuy rằng công pháp vững chắc, nhưng khuyết thiếu một loại bản năng ứng biến linh hoạt, thành tựu tương lai tất có hữu hạn.
Hai người quát nhẹ một tiếng, sáp vào nhau.
Lữ Nham lấy đồng đỏ quyền sáo làm binh khí. Triển khai chiêu số nhưng cũng không phải là loại cương trực thẳng thắn đơn thuần, mà là một loại quyền pháp đặc thù cương nhu cùng kết hợp.
Mã Chuyên khởi đầu vẫn chưa lấy võ kỹ phất trần pháp then chốt của ân sư ra nghênh địch, còn muốn mưu toan lấy chiêu thức khác ra ứng đối. Nhưng bất quá chỉ mười chiêu liền phát hiện không chống đỡ được, cuống quít đổi sang Bác Thông Lưu Phất Trần pháp.
Hắn là không muốn bị người khác nói chỉ biết dùng một loại chiêu thức. Đáng tiếc trong một chốc tự cao tự đại làm bậy, hắn cũng đã đem chính mình rơi xuống chỗ hạ phong. Mất đi tiên cơ liền bị Lữ Nham vốn dĩ có huyền khí cao hơn mình một chút áp chế.
Lữ Nham được nước liền không buông tha người, một đôi đồng đỏ quyền sáo gia trì quyền pháp uy thế hừng hực. Bao phủ thượng trung hạ cả ba đường trên người Mã Chuyên.
Mã Chuyên giờ khắc này trên phương diện đối kháng huyền khí có chút bạc nhược, mà trên phương diện chiêu thức lại do tự tay hắn đặt mình ở thế hạ phong, không khỏi hoảng rồi tay chân.
Đổi lại làm người khác chỉ sợ lại có thêm chừng mười chiêu liền muốn thất bại. Nhưng Mã Chuyên tuy rằng kiêu ngạo, nhưng xác thực là một thiên tài.
Thời khắc mấu chốt, hắn gặp thời ứng biến, dĩ nhiên đem cái tinh túy của phất trần pháp phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Miễn cưỡng chặn lại một đợt tấn công mạnh mẽ từ Lữ Nham.
Lữ Nham có kinh nghiệm huyền võ phong phú, vừa nhìn đối phương có công pháp võ thuật huyền diệu, cùng quyền lộ của mình không ở cùng một cấp bậc, lập tức bắt đầu triển khai mặt ưu thế trên huyền khí, làm cho Mã Chuyên phải miễn cưỡng ra chiêu. Hai người đùng đùng tranh đấu liên tục, bắt đầu rơi vào giai đoạn mạnh mẽ chống đỡ.
Mã Chuyên dựa vào, một là sự huyền diệu từ phất trần pháp. Hai là khả năng phát huy vô cùng tốt của mình.
Nhưng Mã Chuyên đã cùng mấy vị đối thủ, đặc biệt là Ngô Minh tranh đấu qua, tiêu hao không ít khí lực, lúc này vẻ mệt nhọc của cơ thịt liền hiện ra.
Mà Lữ Nham huyền khí càng hơn một bậc, kinh nghiệm phong phú, dựa vào thượng phong nhất thời liền đem đối phương áp chế gắt gao, làm cho đạo sĩ nửa điểm không thoát thân nổi.
Ở dưới loại tình huống chiếm tiên cơ cùng với huyền khí hơi cao hơn này, kinh nghiệm của Lữ Nham so với thiên phú của Mã Chuyên càng thêm hiện ra một chút tầm quan trọng.
Hầu như tất cả mọi người đều nhìn ra được, Lữ Nham chiếm hết thượng phong. Nếu là liều lĩnh một chút mà cầu thắng, hơn hai mươi chiêu thì sẽ như nguyện. Nếu là cầu ổn, sáu mươi bảy mươi chiêu cũng sẽ bắt được đối phương.
Bên sân các đệ tử du học ngoại trú Vũ quốc mừng rỡ hoan hô: “Khá lắm! Lữ sư huynh quả nhiên lợi hại!”
“Đánh đánh đánh! Đánh cho hắn không ngẩng đầu lên nổi!”
“Lữ sư huynh quyền pháp xuất thần nhập hóa! Mũi trâu tiểu đạo liền muốn thua!”
Liền ngay cả một đám thị vệ Thiên Ba phủ cũng hơi xì xầm: “Xem ra tuổi trẻ đạo nhân này muốn thua.”
Bên sân. Tông chủ hướng về Bác Thông đạo cười dài nói: “Đồ nhi ngươi sắp thua.”
“Bại liền bại, chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.” Bác Thông đạo trưởng than nhẹ một tiếng.
Ngô Minh nhưng đối với tông chủ nói: “Sư phụ, đồ nhi có thể bình luận một chút hay không?”
“Đã sớm nhường cho ngươi nói, mau chóng nói đi.” Tông chủ gật đầu.
Ngô Minh hướng về Bác Thông đạo trưởng hơi chắp tay: “Mã Chuyên sư huynh điều khiến phất trần pháp, chính là dựa theo tinh tú thiên địa tạo hóa làm bộ pháp. Lấy nhật nguyệt quỹ tích làm điểm then chốt cho phất trần…”
Chỉ nghe cái lời dạo đầu, Bác Thông đạo trưởng liền trợn tròn cặp mắt.
Ngô Minh tiếp tục nói: “… Nhìn ra được, cái phất trần pháp này chia làm hai mươi tám chiêu thức, biến tấu ra một trăm lẻ tám phương vị tinh tú, từ bên trong ra bên ngoài phân thành âm dương lưỡng cực, tất cả bước tiến đi theo ba mươi sáu sao bắc đẩu, bảy mươi hai địa sát…”
“Ngươi, ngươi làm sao ngươi biết?!” Bác Thông đạo trưởng bật thốt lên vội hỏi.
Hắn cả kinh đến nỗi cái mông đều rời khỏi chỗ ngồi.
Tông chủ và Bạch trưởng lão nhìn nhau, cũng kinh ngạc ở nhãn lực cùng lực phân tích kinh người của Ngô Minh.
Ngô Minh giống như thẳng thắn nói: “Vãn bối tựa là nhìn ra chút đạo lý, cũng không biết nói đúng hay sai.”
Nói, rồi nàng đột nhiên khẽ mỉm cười: “Có thể ta nên giúp sư huynh một cái?”
“Làm sao có khả năng?” Bác Thông đạo trưởng thì thào một câu, cũng không biết là hắn muốn nói nàng sẽ không giúp được gì, hay vẫn là không hiểu vì sao bé gái này liền có thể nhìn ra bản chất thật sự của Bác Thông Lưu Phất Trần pháp.
Bạch trưởng lão ở bên giúp Bác Thông đạo trưởng trả lời: “Nha đầu, chẳng lẽ ngươi còn muốn lên sân đấu cùng hắn liên thủ đánh một trận a? Cái này có thể không được, làm trái đạo nghĩa.”
“Chỉ dùng ngôn ngữ liền có thể.” Ngô Minh tràn đầy tự tin nói rằng.
Không làm được Trương Vô Kỵ, ta làm cái Chu Chỉ Nhược cũng được a. Bên trong 《 Ỷ Thiên Đồ Long Ký 》Chu Chỉ Nhược vạch trần lưỡng nghi kiếm pháp, cái này đối với mình tới nói quá đơn giản.
Tông chủ cảm thấy có chút hứng thú đối với ý nghĩ của nàng: “Ồ? Cứ thử một lần xem.”
Ngô Minh cất cao giọng nói: “Sư phụ, ta nhìn vị tráng hán nước Vũ trên sân này, song quyền có vẻ như cương mãnh, kì thực chỗ mấu chốt ở lực xảo kình khuỷu tay, đôi cánh tay như hai cánh cửa, trục chính giữa là chỗ mấu chốt lợi hại nhất. Không biết có đúng hay không?”
Tông chủ trong lòng cười thầm, nhưng cho thấy vuốt râu khích lệ nói: “Không sai, nha đầu ngươi vẫn tính là có nhãn lực.”
Hắn tự nhiên nhìn ra được chỗ trọng yếu trong công pháp của song phương, nhưng cũng hi vọng nàng có thể tự mình nhìn ra, chính mình lại tới chỉ điểm thêm.
Trên sân, Mã Chuyên tuy rằng chuyên tâm đối địch, nhưng giọng nữ của Ngô Minh như gió mát bên tai, sau khi lấy một chút huyền lực gia tăng, càng là mạnh mẽ chen vào trong lỗ tai hai người đang đánh trên đài.
Lữ Nham nghe xong, trong lòng hoảng hốt.