Chương : 349
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Bị Ngô Minh nói ra yếu điểm trong công pháp của mình, Lữ Nham trong lòng đại hoảng.
Nàng làm thế nào mà thấy được điểm then chốt trong võ kỹ của mình?
Công pháp của Lữ Nham, ở bề ngoài được cho là cương nhu kết hợp, từ nhu chuyển thành cương và cương chuyển thành nhu, nhưng trên thực tế vẫn là triển khai nhu lực từ vai và khuỷu tay làm căn cơ, nơi gần cánh tay thì tạo cương lực. Một đôi quyền pháp tinh túy, chính là xoay chuyển vung mạnh cánh chỏ.
Sư phụ của chính mình đã từng nói, cái Tử Đồng Phá Tâm Quyền này trừ phi thực lực chín sao trở lên, bằng không khó có thể nhìn thấu điểm yếu.
Chẳng lẽ bé gái này lại có thực lực cấp độ kia?!
Tuyệt đối không thể! Nữ tử tập võ nguyên bản so với nam tử yếu nhược hơn nhiều lắm, nữ võ giả chín sao trở lên có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nàng một thân huyền khí rõ ràng chỉ là ba sao mà thôi, liền cả ranh giới chín sao đều không sờ tới.
Nhưng hiện tại không nghĩ được nhiều như thế, điểm yếu trong chiêu thức của mình lại bị người nói ra tại chỗ, đây chính là điều kiêng kỵ nhất. Lữ Nham chưa đem suy nghĩ quay về, thì liền cảm thấy được hai tay như chìm xuống.
Đạo sĩ đã bắt đầu tiến hành công kích đối với trửu bộ* (cánh chỏ) của mình. Đối phương quả nhiên là dựa vào cái lời nhắc nhở này bắt đầu phản kích.
Bất quá chừng mười chiêu, Lữ Nham liền bị Mã Chuyên nhìn chằm chằm vào chỗ yếu hại trong công pháp công kích, càng là rơi vào quẫn cảnh đỡ trái hở phải.
Vừa nãy nghe xong Ngô Minh nói có vẻ như thỉnh giáo kì thực là lời nhắc nhở, Mã Chuyên trong lòng hơi động, phân ra chút tâm thần quan sát chiêu thức đối thủ, tựa hồ loáng thoáng nhận ra quả thật là quyền pháp đối phương không lấy vai làm trục giống như người bình thường, mà là lấy trửu bộ làm trụ cột.
Câu nói này của Ngô Minh, quả thật là đã cung cấp thượng sách phá địch cho Mã Chuyên.
Nguyên bản chính mình đang khổ sở chống đỡ hắn, không lo nổi kinh ngạc tại sao lại nhìn thấu kẽ hở giống như Lữ Nham vậy, mà là hơi vừa cảm giác được có đạo lý liền theo đó công kích.
Bị chỉ ra điểm yếu trong công pháp, khí thế của Lữ Nham lập tức suy yếu, liền bị Mã Chuyên với tinh thần phấn chấn phản ép tới.
Thế cuộc trên sân đột biến!
Ở đây đều là người luyện võ, đều hiểu là một tiếng nhắc nhở của tiểu cô nương kia khiến cho tình cảnh xoay chuyển, dẫn đến Lữ Nham bị Mã Chuyên đè đầu đánh.
“Ai?! Cô bé này làm sao lại lắm miệng như vậy!”
“Tiểu nha đầu từ nơi nào đến. Người khác động võ sao có thể can thiệp lung tung!”
“Quan kỳ không nói mới là chân quân tử, làm sao có thể đang lúc động võ chỉ điểm người khác?”
Các đệ tử Vũ quốc một trận ồn ào.
Bọn thị vệ Thiên Ba phủ nhưng dồn dập quát lớn: “Vốn là luận bàn, vì sao không cho bình luận?”
“Công pháp của hắn có kẽ hở rõ ràng như vậy, vì sao không cho người bên ngoài nói ra?”
Song phương bên nào cũng cho mình là phải, ầm ĩ không thôi.
Lý đạo trưởng tuy rằng ở bên. Nhưng không có ngăn cản mọi người tranh cãi. Bởi vì đây là tranh chấp liên quan đến Tiêu Nhược Dao, cũng là phải giúp nàng thổi phồng khí thế. Không thể để miệng lưỡi đối phương làm cho rớt xuống, nếu như bên này không lên tiếng, ngược lại như là rất hèn yếu.
Hai phe bên nào cũng cho mình là phải đang tranh cãi ầm ĩ, tông chủ nhưng hô lớn: “Các ngươi có cái bình luận gì, cũng đều có thể nói ra. Nhìn xem có thể ảnh hưởng chiến cuộc hay không?”
Ngô Minh vừa nghe, âm thầm vung quả đấm nhỏ bên dưới.
Lão già bình thường nhìn rất chán ghét, vào lúc này nói ra thật có cân lượng a!
Một câu nói này củahHắn, liền đem đám người Vũ quốc bên kia nghẹn đến trợn tròn mắt.
Lời này nói ra nghe thật dễ a, nhưng muốn nhìn ra kẽ hở để phá giải một loại công pháp, há có dễ dàng như vậy?
Liền một lúc làm lỡ thời gian như thế. Cuộc tranh đấu của Lữ Nham cùng Mã Chuyên bên kia đã dần dần phân ra cao thấp.
Lữ Nham cũng là muốn đổi một loại công pháp khác, nhưng mình am hiểu nhất tựa là tử đồng quyền sáo phối hợp quyền pháp bản môn, hơn nữa loại kỹ năng phát lực nhờ trửu bộ này đã sớm nuôi thành thói quen, không phải nói thay đổi liền có thể thay đổi.
“Phá ——” Mã Chuyên quát nhẹ một tiếng, phất trần ở bắn trúng trửu bộ vai phải Lữ Nham, khiến cho hắn tê dại gần nửa người.
Thấy công kích đắc thủ, Mã Chuyên lại là thừa thắng truy kích. Nhất thời làm Lữ Nham luống cuống tay chân, chỉ lát nữa liền sẽ mất khống chế cục diện.
Ở tại trong lúc Lữ Nham sắp rơi vào quẫn cảnh bị liên hoàn chiêu công kích, âm thanh của Ngô Minh đột nhiên rót vào trong tai hắn.
“Sư phụ, ta cảm thấy mặc kệ đạo sĩ hắn có bao nhiêu hư chiêu, giờ khắc này chỉ cần cúi người vọt tới trước, ngạnh đánh hạ ba đường, hồi lâu liền có năng lực giải chiêu!”
Cái giọng nói thiếu nữ nhắc nhở này tiến vào trong tai Lữ Nham, như chớp động trời đông vẽ ra kế sách đối địch cho hắn.
Trong lòng mơ hồ cảm thấy tựa hồ có thể làm được, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức uốn thắt lưng cúi xuống. Thả người vung song quyền một trận vọt tới trước.
“Ồ?” Bác Thông đạo trưởng kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Hắn xem liền hiểu, thời khắc Mã Chuyên dùng phất trần công kích liên tục Lữ Nham đang luống cuống tay chân, sử dụng chiêu số chính là bằng phong truy ảnh lộ thứ mười ba. Toàn bộ mười tám thức đuổi đánh liên tiếp này lấy cánh tay nắm phất trần làm trụ cột, đem phất trần biến hóa như bánh xe xoay tròn.
Loại này ở dưới tình huống kẻ địch nguyên bản đã rơi vào thế đại hạ phong, sẽ như truy mệnh phù vậy liên tục đuổi đánh. Làm cho đối thủ lảo đảo lùi về sau liên tục, có thể đem thế cuộc hoàn toàn nắm tong tay.
Nhưng trên một đường đuổi đánh này kẽ hở to lớn nhất lại ở dưới chân, hai tay có thể tận lực duỗi dài, nhưng bởi múa phất trần như xoay vòng, dưới chân không khỏi có chỗ trống vắng. Đây chính là một sơ hở, sợ nhất đối thủ cúi người mạnh mẽ tập kích dưới chân.
Không có chiêu thức nào là hoàn mỹ, cái liên hoàn chiêu gì đều sẽ có phương pháp phá giải.
Cái liên hoàn chiêu này tuy có kẽ hở, nhưng đối phương ở trong lúc hốt hoảng, làm sao có can đảm sử dụng chiêu thức cúi người xung kích?
Dù là Lữ Nham ở trong lúc hoảng loạn lại càng lớn mật như thế, hay là đối với giọng nói của Ngô Minh đặc biệt mẫn cảm, rốt cuộc quả thật là dùng được.
Cái việc ép sát mặt đất phản kích này, liên hoàn chiêu của Mã Chuyên nhất thời tan vỡ, càng là cả kinh hiểm thế dưới chân gấp rút né tránh, suýt nữa là đã bị đánh trúng mắt cá chân.
“Này! Tiểu nha đầu ngươi đến cùng là giúp ai?!” Mã Chuyên nhảy ra xa mấy bước, tạm dừng tranh đấu nổi giận gầm lên một tiếng.
Lời này tự nhiên là hướng về phía Ngô Minh gọi.
“A? A?” Ngô Minh nhìn trái ngó phải, căn bản giống như không biết hắn đang quát mắng chính mình.
Mã Chuyên tức giận phất cây phất trần một cái xa xa chỉ tay vào Ngô Minh nói: “Ta nói chính là ngươi! Toàn trường liền chỉ một mình ngươi là tiểu nha đầu!”
“A? Thực sự là ta?” Ngô Minh một bộ dáng vẻ oan uổng hỏi: “Ngươi nghe được ta nói cái gì?”
Nếu không phải là có đeo mặt nạ, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ thấy thiếu nữ biểu cảm một bộ oan ức.
Mã Chuyên chống nạnh cả giận nói: “Ngươi nói để hắn cúi người công kích! Cái lời này nhưng đã phá hỏng liên hoàn chiêu của ta rồi!”
“Hắn làm sao nghe được a?” Ngô Minh oan ức phản bác: “Ta tựa là ở chỗ này nói thầm mà thôi…”
“Ngươi bảo đó là nói thầm sao?” Mã Chuyên giận không chỗ phát tiết: “Ai cũng có thể nghe thấy được!”
Ngô Minh tràn đầy bất đắc dĩ chậm rãi nói: “Ta đều đã nói rất lâu, trước đó còn muốn nói rất nhiều lời chẳng lẽ ngươi mới nghe được sao? Làm sao hiện tại lại tới mắng ta?”
Ách… Cái lời nói này liền khiến Mã Chuyên nhất thời bị nghẹn ở cổ.
Vừa nãy thời điểm tiểu nha đầu nhắc nhở chính mình, mình đã nghe theo mà không hề lên tiếng, hiện tại nàng đi giúp đỡ đối phương chính mình liền nhảy ra răn dạy, thật giống nhừ là có chút chiếm tiện nghi liền im lặng thụ hưởng, bị mất đi tiện nghi liền ganh ghét mắng cha mắng mẹ.
Thấy Mã Chuyên tạm thời không có lời gì để nói, Ngô Minh lại tỏ thái độ vô cùng tốt chặn lại áy náy nói: “A? Ta chỉ là nhìn song phương tranh đấu muốn bình luận một phen. Các ngươi đánh quá đặc sắc, lại nghe tiếng binh khí leng keng vang lên không ngừng, nhất thời không khống chế được thanh âm, xin lỗi xin lỗi.”
“Không cần nhiều chuyện!” Mã Chuyên trừng nàng một cái.
Ngô Minh lại nói: “Nhưng là, trong thiên hạ cao thủ như mây, ai dám xưng mình là đệ nhất. Cái này vốn là luận bàn, mà không phải giao đấu sinh tử. Mặc dù thắng tràng này, nhưng lại có thêm cái kẻ địch, nhưng cần gì phải vậy? Thắng bại mà thôi, đây là chuyện thường tình của các võ giả, hà tất xem nặng như vậy?”
Những lời này vừa nói ra, không ít người liền nghe được trong lời nói của nữ hài nhi này rất có đạo lý.
Mã Chuyên cùng Lữ Nham tự nhiên cũng nghe được rõ ràng, giờ khắc này đều là trong lòng khẽ động. Vừa nãy hai người đánh tới chỗ hứng khởi, quả thật là càng lúc càng tiếp cận tới trạng thái liều mạng. Thử nghĩ chuỗi liên kích vừa nãy, nếu là song phương mạnh mẽ chống đỡ, rất nhiều khả năng đã có người bị thương.
Hơn nữa Lữ Nham đeo tử đồng quyền sáo của mình, mọi người dĩ nhiên nhìn mãi thành quen không có nói ra lời dị nghị, đây chính là trọng binh*, không phù hợp với các cuộc đấu diễn võ vẫn cho sử dụng binh khí. (*vũ khí gây sát thương lớn)
Mã Chuyên tính khí rất quật cường, đem quyết tâm nói: “Văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị, liền muốn tranh đoạt ra cái thắng bại cao thấp mới là con đường võ giả theo đuổi!”
Hắn không đợi Ngô Minh nói, lại liền nhảy lên sân, cùng Lữ Nham đánh tới.
Lữ Nham bất đắc dĩ, chỉ có thể lại nghênh chiến.
Ba người tông chủ nhưng nhìn nhau cười cợt, trong đó Bác Thông đạo trưởng vuốt râu nói: “Cái đồ nhi này của ngươi thật hiếm thấy, còn nhỏ tuổi lại biết khuyên người. Đáng tiếc cái Chuyên tiểu tử này của ta quá tranh cường háo thắng.”
“Ai —— ngươi cũng không biết vì để cho nàng thu lại, mấy cái mạng già chúng ta đã bỏ ra biết bao tâm lực.” Tông chủ thở dài.
Bạch trưởng lão cũng nói: “Ngươi đừng thấy giờ khắc này nàng nói lời sáng sủa, trên thực tế trong lòng không chừng đang suy nghĩ đến chuyện làm náo động gì a…”
Bác Thông đạo trưởng không để ý lắm: “Người trẻ tuổi tựa là như vậy, hiểu được một chút thu liễm đã là không tệ.”
Ba người đồng thời cười.
Ngô Minh nghe được rõ ràng, âm thầm bĩu môi: Nguyên lai ba cái lão già cực kì thanh nhi*, may nhờ ta còn muốn giả bộ biết điều. (*nghĩa gốc là chút trong sáng, nhưng… thôi thì các nàng cứ hiểu là ba lão già này rất xấu bụng đi)
Lại nghe tông chủ nói: “Đồ nhi, ngươi lại dùng ngôn ngữ dừng trận đấu được chứ?”
Ngô Minh quay người lại cung kính nói: “Sư phụ, dùng lời nói dừng trận đấu, cái này cũng không quá chắc chắn. Nhưng có thể để bọn họ biết khó mà lui.”
Tông chủ vung tay lên: “Cứ việc thử đi.”
Ngô Minh đáp một tiếng, lại chuyên tâm xem thế cuộc trên sân.
Lữ Nham tuy rằng vũ quyền một lần nữa đánh tới, nhưng Mã Chuyên vẫn cứ chiếm thượng phong. Dù sao đẳng cấp Bác Thông Lưu Phất Trần pháp rất cao, vượt qua võ kỹ đối phương một vài cấp độ.
Ngô Minh đột nhiên kêu lên: “Tả ngoại chu, đánh giáp xa, kiên tỉnh!”
Mã Chuyên nghe thấy liền sợ hết hồn, Lữ Nham hơi chần chờ, cơ hội tốt chợt lóe lên.
Ngô Minh lại nói tiếp: “Bát phất trần, ngoại quan! Hợp cốc!”
Lữ Nham lúc này phản ứng lại, theo đó mà làm, rìa ngoài quyền sáo đánh về phía rìa ngoài phất trần đạo sĩ.
Vốn dĩ lúc sử dụng đến chiêu này, phất trần của Mã Chuyên vừa vặn đem nơi này hoàn toàn bao trùm, nửa điểm kẽ hở cũng không có.
Nhưng lúc Lữ Nham tấn công tới dựa theo lời nữ hài nhi nhắc nhở, giống như phối hợp tốt vậy, phất trần vừa vặn xoay một cái, kẽ hở đại lộ.
Quyền sáo mang theo kình phong kéo tới, Mã Chuyên chỉ cảm thấy động tác tay phải hơi ngưng lại, tiện đà chỗ cổ tay bị quyền sáo quét qua, suýt nữa làm tuột phất trần khỏi tay.
Cái này vẫn còn may là hắn xem thời cơ rất nhanh, hơn nữa trong lòng Lữ Nham cũng hơi có do dự, mới có thể để cho hắn hiểm hiểm tách ra đòn đánh này.
Mã Chuyên trong lòng kinh hãi, mạnh mẽ xoay chuyển thế tiến công tiếp theo của mình, bắt đầu liền thủ mấy chiêu.
“Nàng, nàng dĩ nhiên dự đoán ra chiêu thức tiến công của đạo sĩ trẻ tuổi?” Bên sân có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người lập tức nhớ tới thời điểm đếm ngược thắng bại vừa nãy.
Lúc đó chính là có không ít người tin tưởng, bé gái này là có thể dự phán khả năng ra chiêu của đối thủ. Kết hợp tình huống bây giờ, thật sự có thể đoán ra ư?
Rất nhiều người âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, cái chuyện thật đúng là không tin được a.
Không nghĩ tới cái nữ hài tử huyền khí chỉ mới có ba sao này, dĩ nhiên có năng lực lấy lời nói ảnh hưởng chiến cuộc.
Edit: Bồng Bồng
Bị Ngô Minh nói ra yếu điểm trong công pháp của mình, Lữ Nham trong lòng đại hoảng.
Nàng làm thế nào mà thấy được điểm then chốt trong võ kỹ của mình?
Công pháp của Lữ Nham, ở bề ngoài được cho là cương nhu kết hợp, từ nhu chuyển thành cương và cương chuyển thành nhu, nhưng trên thực tế vẫn là triển khai nhu lực từ vai và khuỷu tay làm căn cơ, nơi gần cánh tay thì tạo cương lực. Một đôi quyền pháp tinh túy, chính là xoay chuyển vung mạnh cánh chỏ.
Sư phụ của chính mình đã từng nói, cái Tử Đồng Phá Tâm Quyền này trừ phi thực lực chín sao trở lên, bằng không khó có thể nhìn thấu điểm yếu.
Chẳng lẽ bé gái này lại có thực lực cấp độ kia?!
Tuyệt đối không thể! Nữ tử tập võ nguyên bản so với nam tử yếu nhược hơn nhiều lắm, nữ võ giả chín sao trở lên có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nàng một thân huyền khí rõ ràng chỉ là ba sao mà thôi, liền cả ranh giới chín sao đều không sờ tới.
Nhưng hiện tại không nghĩ được nhiều như thế, điểm yếu trong chiêu thức của mình lại bị người nói ra tại chỗ, đây chính là điều kiêng kỵ nhất. Lữ Nham chưa đem suy nghĩ quay về, thì liền cảm thấy được hai tay như chìm xuống.
Đạo sĩ đã bắt đầu tiến hành công kích đối với trửu bộ* (cánh chỏ) của mình. Đối phương quả nhiên là dựa vào cái lời nhắc nhở này bắt đầu phản kích.
Bất quá chừng mười chiêu, Lữ Nham liền bị Mã Chuyên nhìn chằm chằm vào chỗ yếu hại trong công pháp công kích, càng là rơi vào quẫn cảnh đỡ trái hở phải.
Vừa nãy nghe xong Ngô Minh nói có vẻ như thỉnh giáo kì thực là lời nhắc nhở, Mã Chuyên trong lòng hơi động, phân ra chút tâm thần quan sát chiêu thức đối thủ, tựa hồ loáng thoáng nhận ra quả thật là quyền pháp đối phương không lấy vai làm trục giống như người bình thường, mà là lấy trửu bộ làm trụ cột.
Câu nói này của Ngô Minh, quả thật là đã cung cấp thượng sách phá địch cho Mã Chuyên.
Nguyên bản chính mình đang khổ sở chống đỡ hắn, không lo nổi kinh ngạc tại sao lại nhìn thấu kẽ hở giống như Lữ Nham vậy, mà là hơi vừa cảm giác được có đạo lý liền theo đó công kích.
Bị chỉ ra điểm yếu trong công pháp, khí thế của Lữ Nham lập tức suy yếu, liền bị Mã Chuyên với tinh thần phấn chấn phản ép tới.
Thế cuộc trên sân đột biến!
Ở đây đều là người luyện võ, đều hiểu là một tiếng nhắc nhở của tiểu cô nương kia khiến cho tình cảnh xoay chuyển, dẫn đến Lữ Nham bị Mã Chuyên đè đầu đánh.
“Ai?! Cô bé này làm sao lại lắm miệng như vậy!”
“Tiểu nha đầu từ nơi nào đến. Người khác động võ sao có thể can thiệp lung tung!”
“Quan kỳ không nói mới là chân quân tử, làm sao có thể đang lúc động võ chỉ điểm người khác?”
Các đệ tử Vũ quốc một trận ồn ào.
Bọn thị vệ Thiên Ba phủ nhưng dồn dập quát lớn: “Vốn là luận bàn, vì sao không cho bình luận?”
“Công pháp của hắn có kẽ hở rõ ràng như vậy, vì sao không cho người bên ngoài nói ra?”
Song phương bên nào cũng cho mình là phải, ầm ĩ không thôi.
Lý đạo trưởng tuy rằng ở bên. Nhưng không có ngăn cản mọi người tranh cãi. Bởi vì đây là tranh chấp liên quan đến Tiêu Nhược Dao, cũng là phải giúp nàng thổi phồng khí thế. Không thể để miệng lưỡi đối phương làm cho rớt xuống, nếu như bên này không lên tiếng, ngược lại như là rất hèn yếu.
Hai phe bên nào cũng cho mình là phải đang tranh cãi ầm ĩ, tông chủ nhưng hô lớn: “Các ngươi có cái bình luận gì, cũng đều có thể nói ra. Nhìn xem có thể ảnh hưởng chiến cuộc hay không?”
Ngô Minh vừa nghe, âm thầm vung quả đấm nhỏ bên dưới.
Lão già bình thường nhìn rất chán ghét, vào lúc này nói ra thật có cân lượng a!
Một câu nói này củahHắn, liền đem đám người Vũ quốc bên kia nghẹn đến trợn tròn mắt.
Lời này nói ra nghe thật dễ a, nhưng muốn nhìn ra kẽ hở để phá giải một loại công pháp, há có dễ dàng như vậy?
Liền một lúc làm lỡ thời gian như thế. Cuộc tranh đấu của Lữ Nham cùng Mã Chuyên bên kia đã dần dần phân ra cao thấp.
Lữ Nham cũng là muốn đổi một loại công pháp khác, nhưng mình am hiểu nhất tựa là tử đồng quyền sáo phối hợp quyền pháp bản môn, hơn nữa loại kỹ năng phát lực nhờ trửu bộ này đã sớm nuôi thành thói quen, không phải nói thay đổi liền có thể thay đổi.
“Phá ——” Mã Chuyên quát nhẹ một tiếng, phất trần ở bắn trúng trửu bộ vai phải Lữ Nham, khiến cho hắn tê dại gần nửa người.
Thấy công kích đắc thủ, Mã Chuyên lại là thừa thắng truy kích. Nhất thời làm Lữ Nham luống cuống tay chân, chỉ lát nữa liền sẽ mất khống chế cục diện.
Ở tại trong lúc Lữ Nham sắp rơi vào quẫn cảnh bị liên hoàn chiêu công kích, âm thanh của Ngô Minh đột nhiên rót vào trong tai hắn.
“Sư phụ, ta cảm thấy mặc kệ đạo sĩ hắn có bao nhiêu hư chiêu, giờ khắc này chỉ cần cúi người vọt tới trước, ngạnh đánh hạ ba đường, hồi lâu liền có năng lực giải chiêu!”
Cái giọng nói thiếu nữ nhắc nhở này tiến vào trong tai Lữ Nham, như chớp động trời đông vẽ ra kế sách đối địch cho hắn.
Trong lòng mơ hồ cảm thấy tựa hồ có thể làm được, hắn không kịp nghĩ nhiều, lập tức uốn thắt lưng cúi xuống. Thả người vung song quyền một trận vọt tới trước.
“Ồ?” Bác Thông đạo trưởng kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Hắn xem liền hiểu, thời khắc Mã Chuyên dùng phất trần công kích liên tục Lữ Nham đang luống cuống tay chân, sử dụng chiêu số chính là bằng phong truy ảnh lộ thứ mười ba. Toàn bộ mười tám thức đuổi đánh liên tiếp này lấy cánh tay nắm phất trần làm trụ cột, đem phất trần biến hóa như bánh xe xoay tròn.
Loại này ở dưới tình huống kẻ địch nguyên bản đã rơi vào thế đại hạ phong, sẽ như truy mệnh phù vậy liên tục đuổi đánh. Làm cho đối thủ lảo đảo lùi về sau liên tục, có thể đem thế cuộc hoàn toàn nắm tong tay.
Nhưng trên một đường đuổi đánh này kẽ hở to lớn nhất lại ở dưới chân, hai tay có thể tận lực duỗi dài, nhưng bởi múa phất trần như xoay vòng, dưới chân không khỏi có chỗ trống vắng. Đây chính là một sơ hở, sợ nhất đối thủ cúi người mạnh mẽ tập kích dưới chân.
Không có chiêu thức nào là hoàn mỹ, cái liên hoàn chiêu gì đều sẽ có phương pháp phá giải.
Cái liên hoàn chiêu này tuy có kẽ hở, nhưng đối phương ở trong lúc hốt hoảng, làm sao có can đảm sử dụng chiêu thức cúi người xung kích?
Dù là Lữ Nham ở trong lúc hoảng loạn lại càng lớn mật như thế, hay là đối với giọng nói của Ngô Minh đặc biệt mẫn cảm, rốt cuộc quả thật là dùng được.
Cái việc ép sát mặt đất phản kích này, liên hoàn chiêu của Mã Chuyên nhất thời tan vỡ, càng là cả kinh hiểm thế dưới chân gấp rút né tránh, suýt nữa là đã bị đánh trúng mắt cá chân.
“Này! Tiểu nha đầu ngươi đến cùng là giúp ai?!” Mã Chuyên nhảy ra xa mấy bước, tạm dừng tranh đấu nổi giận gầm lên một tiếng.
Lời này tự nhiên là hướng về phía Ngô Minh gọi.
“A? A?” Ngô Minh nhìn trái ngó phải, căn bản giống như không biết hắn đang quát mắng chính mình.
Mã Chuyên tức giận phất cây phất trần một cái xa xa chỉ tay vào Ngô Minh nói: “Ta nói chính là ngươi! Toàn trường liền chỉ một mình ngươi là tiểu nha đầu!”
“A? Thực sự là ta?” Ngô Minh một bộ dáng vẻ oan uổng hỏi: “Ngươi nghe được ta nói cái gì?”
Nếu không phải là có đeo mặt nạ, chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ thấy thiếu nữ biểu cảm một bộ oan ức.
Mã Chuyên chống nạnh cả giận nói: “Ngươi nói để hắn cúi người công kích! Cái lời này nhưng đã phá hỏng liên hoàn chiêu của ta rồi!”
“Hắn làm sao nghe được a?” Ngô Minh oan ức phản bác: “Ta tựa là ở chỗ này nói thầm mà thôi…”
“Ngươi bảo đó là nói thầm sao?” Mã Chuyên giận không chỗ phát tiết: “Ai cũng có thể nghe thấy được!”
Ngô Minh tràn đầy bất đắc dĩ chậm rãi nói: “Ta đều đã nói rất lâu, trước đó còn muốn nói rất nhiều lời chẳng lẽ ngươi mới nghe được sao? Làm sao hiện tại lại tới mắng ta?”
Ách… Cái lời nói này liền khiến Mã Chuyên nhất thời bị nghẹn ở cổ.
Vừa nãy thời điểm tiểu nha đầu nhắc nhở chính mình, mình đã nghe theo mà không hề lên tiếng, hiện tại nàng đi giúp đỡ đối phương chính mình liền nhảy ra răn dạy, thật giống nhừ là có chút chiếm tiện nghi liền im lặng thụ hưởng, bị mất đi tiện nghi liền ganh ghét mắng cha mắng mẹ.
Thấy Mã Chuyên tạm thời không có lời gì để nói, Ngô Minh lại tỏ thái độ vô cùng tốt chặn lại áy náy nói: “A? Ta chỉ là nhìn song phương tranh đấu muốn bình luận một phen. Các ngươi đánh quá đặc sắc, lại nghe tiếng binh khí leng keng vang lên không ngừng, nhất thời không khống chế được thanh âm, xin lỗi xin lỗi.”
“Không cần nhiều chuyện!” Mã Chuyên trừng nàng một cái.
Ngô Minh lại nói: “Nhưng là, trong thiên hạ cao thủ như mây, ai dám xưng mình là đệ nhất. Cái này vốn là luận bàn, mà không phải giao đấu sinh tử. Mặc dù thắng tràng này, nhưng lại có thêm cái kẻ địch, nhưng cần gì phải vậy? Thắng bại mà thôi, đây là chuyện thường tình của các võ giả, hà tất xem nặng như vậy?”
Những lời này vừa nói ra, không ít người liền nghe được trong lời nói của nữ hài nhi này rất có đạo lý.
Mã Chuyên cùng Lữ Nham tự nhiên cũng nghe được rõ ràng, giờ khắc này đều là trong lòng khẽ động. Vừa nãy hai người đánh tới chỗ hứng khởi, quả thật là càng lúc càng tiếp cận tới trạng thái liều mạng. Thử nghĩ chuỗi liên kích vừa nãy, nếu là song phương mạnh mẽ chống đỡ, rất nhiều khả năng đã có người bị thương.
Hơn nữa Lữ Nham đeo tử đồng quyền sáo của mình, mọi người dĩ nhiên nhìn mãi thành quen không có nói ra lời dị nghị, đây chính là trọng binh*, không phù hợp với các cuộc đấu diễn võ vẫn cho sử dụng binh khí. (*vũ khí gây sát thương lớn)
Mã Chuyên tính khí rất quật cường, đem quyết tâm nói: “Văn không có đệ nhất, võ không có đệ nhị, liền muốn tranh đoạt ra cái thắng bại cao thấp mới là con đường võ giả theo đuổi!”
Hắn không đợi Ngô Minh nói, lại liền nhảy lên sân, cùng Lữ Nham đánh tới.
Lữ Nham bất đắc dĩ, chỉ có thể lại nghênh chiến.
Ba người tông chủ nhưng nhìn nhau cười cợt, trong đó Bác Thông đạo trưởng vuốt râu nói: “Cái đồ nhi này của ngươi thật hiếm thấy, còn nhỏ tuổi lại biết khuyên người. Đáng tiếc cái Chuyên tiểu tử này của ta quá tranh cường háo thắng.”
“Ai —— ngươi cũng không biết vì để cho nàng thu lại, mấy cái mạng già chúng ta đã bỏ ra biết bao tâm lực.” Tông chủ thở dài.
Bạch trưởng lão cũng nói: “Ngươi đừng thấy giờ khắc này nàng nói lời sáng sủa, trên thực tế trong lòng không chừng đang suy nghĩ đến chuyện làm náo động gì a…”
Bác Thông đạo trưởng không để ý lắm: “Người trẻ tuổi tựa là như vậy, hiểu được một chút thu liễm đã là không tệ.”
Ba người đồng thời cười.
Ngô Minh nghe được rõ ràng, âm thầm bĩu môi: Nguyên lai ba cái lão già cực kì thanh nhi*, may nhờ ta còn muốn giả bộ biết điều. (*nghĩa gốc là chút trong sáng, nhưng… thôi thì các nàng cứ hiểu là ba lão già này rất xấu bụng đi)
Lại nghe tông chủ nói: “Đồ nhi, ngươi lại dùng ngôn ngữ dừng trận đấu được chứ?”
Ngô Minh quay người lại cung kính nói: “Sư phụ, dùng lời nói dừng trận đấu, cái này cũng không quá chắc chắn. Nhưng có thể để bọn họ biết khó mà lui.”
Tông chủ vung tay lên: “Cứ việc thử đi.”
Ngô Minh đáp một tiếng, lại chuyên tâm xem thế cuộc trên sân.
Lữ Nham tuy rằng vũ quyền một lần nữa đánh tới, nhưng Mã Chuyên vẫn cứ chiếm thượng phong. Dù sao đẳng cấp Bác Thông Lưu Phất Trần pháp rất cao, vượt qua võ kỹ đối phương một vài cấp độ.
Ngô Minh đột nhiên kêu lên: “Tả ngoại chu, đánh giáp xa, kiên tỉnh!”
Mã Chuyên nghe thấy liền sợ hết hồn, Lữ Nham hơi chần chờ, cơ hội tốt chợt lóe lên.
Ngô Minh lại nói tiếp: “Bát phất trần, ngoại quan! Hợp cốc!”
Lữ Nham lúc này phản ứng lại, theo đó mà làm, rìa ngoài quyền sáo đánh về phía rìa ngoài phất trần đạo sĩ.
Vốn dĩ lúc sử dụng đến chiêu này, phất trần của Mã Chuyên vừa vặn đem nơi này hoàn toàn bao trùm, nửa điểm kẽ hở cũng không có.
Nhưng lúc Lữ Nham tấn công tới dựa theo lời nữ hài nhi nhắc nhở, giống như phối hợp tốt vậy, phất trần vừa vặn xoay một cái, kẽ hở đại lộ.
Quyền sáo mang theo kình phong kéo tới, Mã Chuyên chỉ cảm thấy động tác tay phải hơi ngưng lại, tiện đà chỗ cổ tay bị quyền sáo quét qua, suýt nữa làm tuột phất trần khỏi tay.
Cái này vẫn còn may là hắn xem thời cơ rất nhanh, hơn nữa trong lòng Lữ Nham cũng hơi có do dự, mới có thể để cho hắn hiểm hiểm tách ra đòn đánh này.
Mã Chuyên trong lòng kinh hãi, mạnh mẽ xoay chuyển thế tiến công tiếp theo của mình, bắt đầu liền thủ mấy chiêu.
“Nàng, nàng dĩ nhiên dự đoán ra chiêu thức tiến công của đạo sĩ trẻ tuổi?” Bên sân có người kinh ngạc thốt lên.
Mọi người lập tức nhớ tới thời điểm đếm ngược thắng bại vừa nãy.
Lúc đó chính là có không ít người tin tưởng, bé gái này là có thể dự phán khả năng ra chiêu của đối thủ. Kết hợp tình huống bây giờ, thật sự có thể đoán ra ư?
Rất nhiều người âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, cái chuyện thật đúng là không tin được a.
Không nghĩ tới cái nữ hài tử huyền khí chỉ mới có ba sao này, dĩ nhiên có năng lực lấy lời nói ảnh hưởng chiến cuộc.