Chương : 17
Thật vất vả nhô đầu ra từ trong áo choàng, Nguyệt Quỳnh bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ hãi đến mức kêu thành tiếng. Một chiếc giường cực kỳ to lớn! Muốn nói đời này Nguyệt Quỳnh sợ nhất cái gì, thì chính là giường lớn. Tiếp theo hắn bị người nọ ném một cách chuẩn xác, đặt tại trên giường. Kỳ thật với Nghiêm Sát mà nói chỉ là buông hắn xuống, nhưng thân người Nghiêm Sát quá cao, y buông xuống như thế khiến cho Nguyệt Quỳnh cảm thấy như bị ném xuống.
Được áo choàng bao bọc, cuộn tròn ở trên giường, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng: “Tướng quân, Từ đại phu nói. . . . . .”
“Thoát y.” Tướng quân hạ lệnh, sau đó y nhanh chóng cởi toàn bộ xiêm y của chính mình.
Nguyệt Quỳnh lại nuốt nuốt nước miếng, đối phương đã muốn leo lên giường, hắn ma ma chít chít [chậm chạp] cởi áo khoác ra, sợ rằng nói nhiều sẽ khiến người này tức giận, hắn lại càng không được sống khá giả. Trong lòng tự hỏi nguyên nhân người này mang hắn lên thuyền, chẳng lẽ là bởi vì sắp thú công chúa, trong lòng người này không thoải mái cho nên muốn đem hắn “trói” lại đây?
Nguyệt Quỳnh khóc không ra nước mắt, công chúa còn chưa vào phủ, cuộc sống của hắn đã bắt đầu không dễ chịu lắm, chờ công chúa vào phủ, có thể nào mỗi ngày hắn đều phải thị tẩm? Không cần! Hắn sẽ chết.
Khi y phục trên người dần dần bị cởi ra, Nguyệt Quỳnh giống như tên mộc đầu để yên cho y lột sạch xiêm y. Giương mắt nhìn hai tròng mắt ám trầm của người này, Nguyệt Quỳnh khẽ giật mình một cái, cởi bỏ dây cột tóc của người kia, ngoan ngoãn ngồi lên thắt lưng y. Tay trái bị người kéo đi, đặt lên “củ cải” đáng sợ kia, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, chẳng lẽ người nọ muốn hắn dùng tay?
“Trong một tháng này, ta sẽ không muốn ngươi, lấy tay.”
Nguyệt Quỳnh kinh ngạc nhìn y, trái tim sắp nhảy ra ngoài quay trở lại trong lồng ngực. Không dám chần chờ, sợ người này đổi ý, tay trái Nguyệt Quỳnh không thuần thục sờ lộng củ cải kia, trong lòng bắt đầu niệm: nhanh đi ra, nhanh đi ra. . . . . .
“A!”
Nguyệt Quỳnh đang thật sự chăm chỉ bạt[kéo,giật] củ cải thì hạ thân đột nhiên rơi vào trong lòng một bàn tay to. Phân thân của hắn mềm nhũn, loại kích thích từ trường hợp này còn chưa đủ để khiến hắn có cảm giác. Nhưng khi bàn tay to kia dùng đầu ngón tay xoa vài cái, phân thân Nguyệt Quỳnh liền dần có phản ứng. Nghĩ đến bàn tay người này có bao nhiêu thô ráp, Nguyệt Quỳnh không thể không lên tiếng: “Tướng quân.” Da ở nơi này chính là phần da mỏng nhất trên người hắn a.
Tay phải Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh lại gần, lục mâu thâm trầm: “Gần đây lá gan của ngươi càng lúc càng lớn.”
Mắt to đột nhiên mở lớn, Nguyệt Quỳnh ngậm miệng.
Tay trái thuận theo ánh mắt của Nguyệt Quỳnh, một đường đụng đến cổ hắn, Nghiêm Sát nắm cằm hắn: “Nghĩ muốn rời đi vương phủ?”
Nghĩ muốn! Nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngươi theo ta mấy năm?”
“Tám năm.”
Cho dù hắn không nhớ rõ, người này vẫn luôn thường xuyên ở bên lổ tai hắn nói: “Đã tám năm ngươi còn chưa thích ứng”, hắn muốn không nhớ cũng khó.
“Tám năm bốn tháng mười ngày.”
Câu trả lời của Nghiêm Sát làm cho Nguyệt Quỳnh kinh ngạc, sao y lại nhớ rõ như thế?
Nghiêm Sát nắm cằm Nguyệt Quỳnh, nâng mặt hắn lên, làm cho hắn nhìn mình. Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh khẽ sáng lên, thật cẩn thận nhìn về phía đối phương, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của hắn dừng ở chỗ mi tâm[giữa hai lông mày] của y.
“Ngươi cho rằng khi nào ta sẽ cho ngươi ra phủ?”
Điều này hắn thật sự không biết, Nguyệt Quỳnh thành thực lắc đầu.
Lục mâu lạnh lẽo, Nghiêm Sát không trả lời mà hỏi lại: “Nhĩ sức [bông tai] đâu?”
Nguyệt Quỳnh liếm liếm môi: “Ở, trong rương. Mang trên người, sẽ bị mất.”
Nghiêm Sát buông cằm Nguyệt Quỳnh ra, nhìn thấy cằm hắn có chút xanh tím, y cau mày, rõ ràng y không hề dùng chút lực nào. Cằm có chút đau, Nguyệt Quỳnh biết rất rõ chỗ đó đã xảy ra chuyện gì. Chịu đựng cảm giác xúc động, hắn thật cẩn thận phiêu mắt nhìn thứ gì đó của người nọ đã mềm xuống, không cần hắn bạt[lôi, kéo] củ cải nữa đi.
Nào biết, Nghiêm Sát kéo tay trái hắn, đặt lên đó: “Tiếp tục.”
Nguyệt Quỳnh nhếch miệng, nghe lệnh bắt đầu bạt củ cải: nhanh đi ra, nhanh đi ra. . . . . .
Nếu giờ phút này có người hỏi Nghiêm Sát, cảm giác bị bạt củ cải như thế nào? Y sẽ nói: “Khủng khiếp.” Chính là không có biện pháp, ai bảo Nguyệt Quỳnh là nam sủng không biết hầu hạ người nhất? Khi dùng bữa đều minh mục trương đảm[rõ ràng] đem những thức ăn hắn không thích gắp cho Vương gia, đem toàn bộ những thứ mình thích ăn hết, cũng khó trách tâm tình Vương gia đêm nay không tốt .
Bạt[giật,lôi,kéo…] nha bạt nha, ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh cảm thấy bàn tay mình trở nên tê liệt, hắn bị bàn tay to ôm lấy, trở người. Nghiêm Sát bị bạt[giật,kéo] đến mức dục hỏa nghẹn khuất, trực tiếp hôn lên miệng hắn, kéo hai chân hắn, tự mình tìm biện pháp giải quyết. Chẳng qua lúc này, tiểu cà rốt của Nguyệt Quỳnh cũng bị kéo lấy. Thất thần một khắc, hắn đột nhiên cảm thấy được kỳ thật như vậy cũng không xấu, tuy rằng đùi trong đau một chút, nhưng ít nhất sẽ không làm cho thân thể hắn cốt tán cái[xương tan vỡ].
. . . . . .
Mang tâm tình “ký đến chi tắc an chi”[cái gì đến sẽ đến]*, Nguyệt Quỳnh ở trên thuyền, nằm trong lòng Nghiêm Sát ngủ thật ngon. Đương nhiên, nếu Nghiêm Sát không nói trong vòng một tháng sẽ không chạm đến hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ngủ thoải mái như thế. Điều không được hoàn mỹ chính là, thân thể hắn bị bàn tay to của Nghiêm Sát sờ đến đau, nổi lên nhiều điểm đỏ. Thân thể Nguyệt Quỳnh như dương chi ngọc, cũng thật sự rất mong manh, đây là một trong những nguyên nhân thường làm cho Nghiêm Sát tức giận.
Nguyệt Quỳnh không biết Nghiêm Sát muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng hắn cũng sẽ không hỏi. Hắn tin tưởng vững chắc Nghiêm Sát sẽ không đem bán hắn, hắn không đáng giá tiền, Nghiêm Sát cũng không thiếu chút bạc ấy. Nhưng hắn vốn tưởng rằng những ngày ở trên thuyền, hắn có thể không cần thay ruột dê, nhưng sáng sớm tỉnh lại, thứ gì đó đặt trên chiếc bàn cạnh giường khiến cho Nguyệt Quỳnh làm mặt khổ. Nghiêm Sát ở ngay bên cạnh hắn, tỏ bộ dáng muốn xem hắn thay ruột dê. Nguyệt Quỳnh ma ma chít chít[chậm chạp, lề mề], sau khi lục mâu của Nghiêm Sát trở nên càng ngày càng thâm trầm, hắn mới ở trong ổ chăn rút ra thứ gì đó trong cơ thể, đổi cái mới khác. Sau khi đổi xong, hắn không cẩn thận đụng phải một cây củ cải cứng, thiếu chút nữa hù chết hắn. Hoàn hảo Nghiêm Sát chỉ áp hắn, lấy râu đâm toàn thân hắn một lần, cuối cùng vẫn buông tha cho hắn.
Nghiêm Sát chính là người nói một không hai, mặc dù khi đang thị tẩm, y chưa bao giờ cam đoan gì (đây là lần đầu), nhưng xem xét thời gian tám năm bốn tháng mười ngày hắn quen biết với Nghiêm Sát, Nghiêm Sát sẽ không lật lọng, Nguyệt Quỳnh thực yên tâm.
Mặt biển mùa đông tương đối có chút tĩnh lặng, thuyền một mực đi trên biển. Ở trên thuyền ngây người ba ngày, Nguyệt Quỳnh cũng từ bất an ban đầu trở nên bình tĩnh tự nhiên. Chỉ cần Nghiêm Sát không làm cho hắn tan xương, ở nơi nào đều không sao cả. Bất quá Nguyệt Quỳnh rất nhớ Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước cùng An Bảo. Không biết Nghiêm Sát có phái người nói cho họ hắn đang ở đây hay không, vạn nhất bọn họ không biết, chắc chắn sẽ bị dọa sợ đi. Hắn còn nhớ lạt áp đầu cùng cái lẩu. Trên thuyền, thức ăn mỗi bữa đều thực phong phú, cũng có rất nhiều món Nguyệt Quỳnh thích ăn, nhưng lại không có một món cay nào.
Mẫu thân Nghiêm Sát là người Hồ, còn phụ thân là người Hán, thuở nhỏ sinh trưởng ở đất hán. Thói quen sinh hoạt không có khác biệt quá lớn với người Hán ở phương bắc, trong trí nhớ của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát còn có thể ăn cay nhiều hơn hắn. Bất quá hắn đã hơn sáu năm không cùng Nghiêm Sát ăn chung, không ngờ rằng thói quen ẩm thực của Nghiêm Sát lại thay đổi nhiều như thế, ngoại trừ chiều cao cùng khí lực, y nghiễm nhiên trở thành người Giang Lăng. Nguyệt Quỳnh không khỏi cảm khái, khả năng thích ứng của vài người thật đáng kinh ngạc.
Nghiêm Sát lại cùng tâm phúc của y mật đàm, trừ bỏ ngày đầu tiên lên thuyền, hắn bất hạnh phải ngồi nghe một hồi, Nghiêm Sát không mang hắn theo khi nghị sự nữa, Nguyệt Quỳnh hít vài khẩu khí. Nghiêm Sát không ở đây, hắn có thể ở trên thuyền đi bộ chung quanh. Bất quá Nguyệt Quỳnh ưu tiên cho việc đứng ở đầu thuyền đón gió, cảm thụ thi tình. Kéo lấy miên phục và mũ thật dày, chỉ lộ ra đôi mắt, Nguyệt Quỳnh tập trung tinh thần nhìn về phía trước, xem như phía trước có lạt áp đầu hắn thích ăn nhất.
Ngay tại khi tay trái Nguyệt Quỳnh đặt lên rào chắn, nhón chân nhìn ngắm xung quanh, một ngọn núi xuất hiện ở phía sau hắn, một chiếc áo khoác khá nặng chụp xuống đầu hắn, một tay bao quát. Nguyệt Quỳnh thuần thục nhô đầu ra từ trong áo khoác, ngoan ngoãn bắt lấy khuỷu tay Nghiêm Sát, thời gian ngắm cảnh hôm nay chấm dứt.
. . . . . .
Nguyệt Quỳnh nghĩ Nghiêm Sát sẽ ở trên biển ba tháng, thẳng đến khi thú công chúa mới thôi, nhưng đêm khuya khi đang ngủ mơ mơ màng màng, hắn lại bị Nghiêm Sát lấy chăn cuốn lấy, ôm xuống thuyền. Nguyệt Quỳnh bị cuốn trong chăn mở to hai mắt nhìn, hắn cảm thấy Nghiêm Sát lên boong tàu, rồi sau đó là những tiếng bước chân thanh thúy, một lát sau, Nghiêm Sát tựa hồ đã dẫm nát tấm ván gỗ, rồi tiếng bước chân không còn rõ ràng nữa. Hắn có thể cảm giác được bốn phía sáng lên, thực yên tĩnh, nhưng cũng không phải không có người, bởi vì hắn nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân khác nhau.
Có tiếng mở cửa, Nghiêm Sát ngừng một chút, rồi lại tiếp tục đi, sau đó hắn nằm lên cái gì đó mềm mềm, không biết là giường hoặc là tháp hay là ván cửa. Bị cuốn trong chăn dày, gây trở ngại cho cảm quan của hắn. “Phanh”, tiếng đóng cửa rất nhẹ, Nguyệt Quỳnh trừng to mắt, chờ Nghiêm Sát mở chăn bông ra. Nghiêm Sát đem hắn mở ra.
Khi chăn được kéo ra, Nguyệt Quỳnh kinh hô, hắn ở trên một cái giường, một cái giường rất lớn rất lớn! Này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là, đây là phòng của Nghiêm Sát! Chẳng lẽ bọn họ trở lại vương phủ? Giường giống như đúc, tháp giống như đúc, cách bài trí cũng giống như đúc, ngay cả việc không có bình phong, nhìn một cái không xót thứ gì cũng giống như đúc.
Ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh đang kinh hãi, Nghiêm Sát cởi xiêm y, y thổi tắt ánh nến, leo lên giường. Kéo áo ngủ bằng gấm đem hai người gắn vào nhau.
“Ngủ.”
Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn nằm xuống, hắn thực hồ đồ.
Được áo choàng bao bọc, cuộn tròn ở trên giường, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng: “Tướng quân, Từ đại phu nói. . . . . .”
“Thoát y.” Tướng quân hạ lệnh, sau đó y nhanh chóng cởi toàn bộ xiêm y của chính mình.
Nguyệt Quỳnh lại nuốt nuốt nước miếng, đối phương đã muốn leo lên giường, hắn ma ma chít chít [chậm chạp] cởi áo khoác ra, sợ rằng nói nhiều sẽ khiến người này tức giận, hắn lại càng không được sống khá giả. Trong lòng tự hỏi nguyên nhân người này mang hắn lên thuyền, chẳng lẽ là bởi vì sắp thú công chúa, trong lòng người này không thoải mái cho nên muốn đem hắn “trói” lại đây?
Nguyệt Quỳnh khóc không ra nước mắt, công chúa còn chưa vào phủ, cuộc sống của hắn đã bắt đầu không dễ chịu lắm, chờ công chúa vào phủ, có thể nào mỗi ngày hắn đều phải thị tẩm? Không cần! Hắn sẽ chết.
Khi y phục trên người dần dần bị cởi ra, Nguyệt Quỳnh giống như tên mộc đầu để yên cho y lột sạch xiêm y. Giương mắt nhìn hai tròng mắt ám trầm của người này, Nguyệt Quỳnh khẽ giật mình một cái, cởi bỏ dây cột tóc của người kia, ngoan ngoãn ngồi lên thắt lưng y. Tay trái bị người kéo đi, đặt lên “củ cải” đáng sợ kia, Nguyệt Quỳnh sửng sốt, chẳng lẽ người nọ muốn hắn dùng tay?
“Trong một tháng này, ta sẽ không muốn ngươi, lấy tay.”
Nguyệt Quỳnh kinh ngạc nhìn y, trái tim sắp nhảy ra ngoài quay trở lại trong lồng ngực. Không dám chần chờ, sợ người này đổi ý, tay trái Nguyệt Quỳnh không thuần thục sờ lộng củ cải kia, trong lòng bắt đầu niệm: nhanh đi ra, nhanh đi ra. . . . . .
“A!”
Nguyệt Quỳnh đang thật sự chăm chỉ bạt[kéo,giật] củ cải thì hạ thân đột nhiên rơi vào trong lòng một bàn tay to. Phân thân của hắn mềm nhũn, loại kích thích từ trường hợp này còn chưa đủ để khiến hắn có cảm giác. Nhưng khi bàn tay to kia dùng đầu ngón tay xoa vài cái, phân thân Nguyệt Quỳnh liền dần có phản ứng. Nghĩ đến bàn tay người này có bao nhiêu thô ráp, Nguyệt Quỳnh không thể không lên tiếng: “Tướng quân.” Da ở nơi này chính là phần da mỏng nhất trên người hắn a.
Tay phải Nghiêm Sát ôm Nguyệt Quỳnh lại gần, lục mâu thâm trầm: “Gần đây lá gan của ngươi càng lúc càng lớn.”
Mắt to đột nhiên mở lớn, Nguyệt Quỳnh ngậm miệng.
Tay trái thuận theo ánh mắt của Nguyệt Quỳnh, một đường đụng đến cổ hắn, Nghiêm Sát nắm cằm hắn: “Nghĩ muốn rời đi vương phủ?”
Nghĩ muốn! Nhưng kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Nguyệt Quỳnh nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ngươi theo ta mấy năm?”
“Tám năm.”
Cho dù hắn không nhớ rõ, người này vẫn luôn thường xuyên ở bên lổ tai hắn nói: “Đã tám năm ngươi còn chưa thích ứng”, hắn muốn không nhớ cũng khó.
“Tám năm bốn tháng mười ngày.”
Câu trả lời của Nghiêm Sát làm cho Nguyệt Quỳnh kinh ngạc, sao y lại nhớ rõ như thế?
Nghiêm Sát nắm cằm Nguyệt Quỳnh, nâng mặt hắn lên, làm cho hắn nhìn mình. Đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh khẽ sáng lên, thật cẩn thận nhìn về phía đối phương, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ánh mắt của hắn dừng ở chỗ mi tâm[giữa hai lông mày] của y.
“Ngươi cho rằng khi nào ta sẽ cho ngươi ra phủ?”
Điều này hắn thật sự không biết, Nguyệt Quỳnh thành thực lắc đầu.
Lục mâu lạnh lẽo, Nghiêm Sát không trả lời mà hỏi lại: “Nhĩ sức [bông tai] đâu?”
Nguyệt Quỳnh liếm liếm môi: “Ở, trong rương. Mang trên người, sẽ bị mất.”
Nghiêm Sát buông cằm Nguyệt Quỳnh ra, nhìn thấy cằm hắn có chút xanh tím, y cau mày, rõ ràng y không hề dùng chút lực nào. Cằm có chút đau, Nguyệt Quỳnh biết rất rõ chỗ đó đã xảy ra chuyện gì. Chịu đựng cảm giác xúc động, hắn thật cẩn thận phiêu mắt nhìn thứ gì đó của người nọ đã mềm xuống, không cần hắn bạt[lôi, kéo] củ cải nữa đi.
Nào biết, Nghiêm Sát kéo tay trái hắn, đặt lên đó: “Tiếp tục.”
Nguyệt Quỳnh nhếch miệng, nghe lệnh bắt đầu bạt củ cải: nhanh đi ra, nhanh đi ra. . . . . .
Nếu giờ phút này có người hỏi Nghiêm Sát, cảm giác bị bạt củ cải như thế nào? Y sẽ nói: “Khủng khiếp.” Chính là không có biện pháp, ai bảo Nguyệt Quỳnh là nam sủng không biết hầu hạ người nhất? Khi dùng bữa đều minh mục trương đảm[rõ ràng] đem những thức ăn hắn không thích gắp cho Vương gia, đem toàn bộ những thứ mình thích ăn hết, cũng khó trách tâm tình Vương gia đêm nay không tốt .
Bạt[giật,lôi,kéo…] nha bạt nha, ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh cảm thấy bàn tay mình trở nên tê liệt, hắn bị bàn tay to ôm lấy, trở người. Nghiêm Sát bị bạt[giật,kéo] đến mức dục hỏa nghẹn khuất, trực tiếp hôn lên miệng hắn, kéo hai chân hắn, tự mình tìm biện pháp giải quyết. Chẳng qua lúc này, tiểu cà rốt của Nguyệt Quỳnh cũng bị kéo lấy. Thất thần một khắc, hắn đột nhiên cảm thấy được kỳ thật như vậy cũng không xấu, tuy rằng đùi trong đau một chút, nhưng ít nhất sẽ không làm cho thân thể hắn cốt tán cái[xương tan vỡ].
. . . . . .
Mang tâm tình “ký đến chi tắc an chi”[cái gì đến sẽ đến]*, Nguyệt Quỳnh ở trên thuyền, nằm trong lòng Nghiêm Sát ngủ thật ngon. Đương nhiên, nếu Nghiêm Sát không nói trong vòng một tháng sẽ không chạm đến hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ngủ thoải mái như thế. Điều không được hoàn mỹ chính là, thân thể hắn bị bàn tay to của Nghiêm Sát sờ đến đau, nổi lên nhiều điểm đỏ. Thân thể Nguyệt Quỳnh như dương chi ngọc, cũng thật sự rất mong manh, đây là một trong những nguyên nhân thường làm cho Nghiêm Sát tức giận.
Nguyệt Quỳnh không biết Nghiêm Sát muốn dẫn hắn đi đâu, nhưng hắn cũng sẽ không hỏi. Hắn tin tưởng vững chắc Nghiêm Sát sẽ không đem bán hắn, hắn không đáng giá tiền, Nghiêm Sát cũng không thiếu chút bạc ấy. Nhưng hắn vốn tưởng rằng những ngày ở trên thuyền, hắn có thể không cần thay ruột dê, nhưng sáng sớm tỉnh lại, thứ gì đó đặt trên chiếc bàn cạnh giường khiến cho Nguyệt Quỳnh làm mặt khổ. Nghiêm Sát ở ngay bên cạnh hắn, tỏ bộ dáng muốn xem hắn thay ruột dê. Nguyệt Quỳnh ma ma chít chít[chậm chạp, lề mề], sau khi lục mâu của Nghiêm Sát trở nên càng ngày càng thâm trầm, hắn mới ở trong ổ chăn rút ra thứ gì đó trong cơ thể, đổi cái mới khác. Sau khi đổi xong, hắn không cẩn thận đụng phải một cây củ cải cứng, thiếu chút nữa hù chết hắn. Hoàn hảo Nghiêm Sát chỉ áp hắn, lấy râu đâm toàn thân hắn một lần, cuối cùng vẫn buông tha cho hắn.
Nghiêm Sát chính là người nói một không hai, mặc dù khi đang thị tẩm, y chưa bao giờ cam đoan gì (đây là lần đầu), nhưng xem xét thời gian tám năm bốn tháng mười ngày hắn quen biết với Nghiêm Sát, Nghiêm Sát sẽ không lật lọng, Nguyệt Quỳnh thực yên tâm.
Mặt biển mùa đông tương đối có chút tĩnh lặng, thuyền một mực đi trên biển. Ở trên thuyền ngây người ba ngày, Nguyệt Quỳnh cũng từ bất an ban đầu trở nên bình tĩnh tự nhiên. Chỉ cần Nghiêm Sát không làm cho hắn tan xương, ở nơi nào đều không sao cả. Bất quá Nguyệt Quỳnh rất nhớ Hồng Hỉ, Hồng Thái, Hoa Chước cùng An Bảo. Không biết Nghiêm Sát có phái người nói cho họ hắn đang ở đây hay không, vạn nhất bọn họ không biết, chắc chắn sẽ bị dọa sợ đi. Hắn còn nhớ lạt áp đầu cùng cái lẩu. Trên thuyền, thức ăn mỗi bữa đều thực phong phú, cũng có rất nhiều món Nguyệt Quỳnh thích ăn, nhưng lại không có một món cay nào.
Mẫu thân Nghiêm Sát là người Hồ, còn phụ thân là người Hán, thuở nhỏ sinh trưởng ở đất hán. Thói quen sinh hoạt không có khác biệt quá lớn với người Hán ở phương bắc, trong trí nhớ của Nguyệt Quỳnh, Nghiêm Sát còn có thể ăn cay nhiều hơn hắn. Bất quá hắn đã hơn sáu năm không cùng Nghiêm Sát ăn chung, không ngờ rằng thói quen ẩm thực của Nghiêm Sát lại thay đổi nhiều như thế, ngoại trừ chiều cao cùng khí lực, y nghiễm nhiên trở thành người Giang Lăng. Nguyệt Quỳnh không khỏi cảm khái, khả năng thích ứng của vài người thật đáng kinh ngạc.
Nghiêm Sát lại cùng tâm phúc của y mật đàm, trừ bỏ ngày đầu tiên lên thuyền, hắn bất hạnh phải ngồi nghe một hồi, Nghiêm Sát không mang hắn theo khi nghị sự nữa, Nguyệt Quỳnh hít vài khẩu khí. Nghiêm Sát không ở đây, hắn có thể ở trên thuyền đi bộ chung quanh. Bất quá Nguyệt Quỳnh ưu tiên cho việc đứng ở đầu thuyền đón gió, cảm thụ thi tình. Kéo lấy miên phục và mũ thật dày, chỉ lộ ra đôi mắt, Nguyệt Quỳnh tập trung tinh thần nhìn về phía trước, xem như phía trước có lạt áp đầu hắn thích ăn nhất.
Ngay tại khi tay trái Nguyệt Quỳnh đặt lên rào chắn, nhón chân nhìn ngắm xung quanh, một ngọn núi xuất hiện ở phía sau hắn, một chiếc áo khoác khá nặng chụp xuống đầu hắn, một tay bao quát. Nguyệt Quỳnh thuần thục nhô đầu ra từ trong áo khoác, ngoan ngoãn bắt lấy khuỷu tay Nghiêm Sát, thời gian ngắm cảnh hôm nay chấm dứt.
. . . . . .
Nguyệt Quỳnh nghĩ Nghiêm Sát sẽ ở trên biển ba tháng, thẳng đến khi thú công chúa mới thôi, nhưng đêm khuya khi đang ngủ mơ mơ màng màng, hắn lại bị Nghiêm Sát lấy chăn cuốn lấy, ôm xuống thuyền. Nguyệt Quỳnh bị cuốn trong chăn mở to hai mắt nhìn, hắn cảm thấy Nghiêm Sát lên boong tàu, rồi sau đó là những tiếng bước chân thanh thúy, một lát sau, Nghiêm Sát tựa hồ đã dẫm nát tấm ván gỗ, rồi tiếng bước chân không còn rõ ràng nữa. Hắn có thể cảm giác được bốn phía sáng lên, thực yên tĩnh, nhưng cũng không phải không có người, bởi vì hắn nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân khác nhau.
Có tiếng mở cửa, Nghiêm Sát ngừng một chút, rồi lại tiếp tục đi, sau đó hắn nằm lên cái gì đó mềm mềm, không biết là giường hoặc là tháp hay là ván cửa. Bị cuốn trong chăn dày, gây trở ngại cho cảm quan của hắn. “Phanh”, tiếng đóng cửa rất nhẹ, Nguyệt Quỳnh trừng to mắt, chờ Nghiêm Sát mở chăn bông ra. Nghiêm Sát đem hắn mở ra.
Khi chăn được kéo ra, Nguyệt Quỳnh kinh hô, hắn ở trên một cái giường, một cái giường rất lớn rất lớn! Này không phải trọng điểm, trọng điểm chính là, đây là phòng của Nghiêm Sát! Chẳng lẽ bọn họ trở lại vương phủ? Giường giống như đúc, tháp giống như đúc, cách bài trí cũng giống như đúc, ngay cả việc không có bình phong, nhìn một cái không xót thứ gì cũng giống như đúc.
Ngay tại lúc Nguyệt Quỳnh đang kinh hãi, Nghiêm Sát cởi xiêm y, y thổi tắt ánh nến, leo lên giường. Kéo áo ngủ bằng gấm đem hai người gắn vào nhau.
“Ngủ.”
Nguyệt Quỳnh ngoan ngoãn nằm xuống, hắn thực hồ đồ.